Phần VII: Hiệp Hội Thương Nhân.
Sau khi hoàn thành việc báo cáo với Louisa, tôi dừng lại gần phòng khám bệnh của Thầy thuốc để kiểm tra tình hình Ribault và đội của ông ấy. Có vẻ như những người sử dụng ma thuật trong đội của ông sẽ còn hôn mê vài ngày, nhưng tình trạng họ đã tương đối ổn định.
“Cảm ơn đã tới thăm chúng tôi. Cậu chắc hẳn cũng rất mệt rồi,” Ribault nói.
“Phải, sau mỗi trận đánh là cơ thể tôi bắt đầu suy sụp, nhưng công việc cũng không quá nặng bởi tôi có cả đội của mình,” tôi đáp.
“Cậu thực sự khác biệt đấy. Mới chỉ bốn ngày kể từ khi cậu bắt đầu, và nhìn xem cậu đã xây dựng tên tuổi của mình thế nào kìa. Tôi cá là cậu cũng sẽ chẳng dành nhiều thời gian ở quận này. Tôi rất vui vì có cơ hội gặp được một tân binh như cậu. Nhớ thỉnh thoảng về thăm Quận Tám này nhé, không tôi sẽ cô đơn lắm đấy.” Ribault đã chào đón rất nhiều tân binh – và cũng tiễn nhiều người trong số họ. Chẳng gì hơn ngoài sự vinh dự khi biết rằng tôi đã để lại rất nhiều ấn tượng trong lòng ông ấy.
“Cảm ơn, Arihito. Nhờ có cậu mà đồng đội của tôi vẫn còn đủ cả ở đây,” một đồng đội của Ribault với tấm khiên nói.
“Chúng tôi nợ Ribault rất nhiều. Ông ấy đã cứu chúng tôi khi đang thám hiểm ở một trong số những mê cung cho người mới...,” người phụ nữ với cung tên nói.
“Bất kể lý do là gì cũng vẫn dấn bước vào các mê cung, tìm những vũ khí tối tân, và vươn tới top đầu,” Ribault thêm vào. “Đó là lý do vì sao cậu như một anh hùng trong mắt chúng tôi. Chúng tôi chỉ làm những gì mình có thể. Điều này nghe có vẻ hơi thái quá, nhưng tôi muốn cậu hoàn thiện ước mơ của chúng tôi.”
“...Được rồi. Tôi sẽ cố gắng đi xa nhất có thể. Nhưng thú thực thì, tôi tin rằng ông có đủ khả năng thực hiện ước mơ đó bất cứ khi nào ông muốn,” tôi đáp lại. Họ có thể nhường lại việc quản lý những Nhà thám hiểm mới tới cho một người khác và quay trở lại với công việc thám hiểm của mình. Đó là lựa chọn mà bất kỳ đội nào cũng có thể làm.
“...Phải. Cậu nói phải... Tôi đang nói gì vậy cơ chứ? Nghe như thể chuẩn bị từ bỏ đến nơi vậy. Arihito, cậu quả thực rất...,” Ribault nói.
“Tôi vẫn muốn từng bước chiến đấu với những kẻ thù mạnh mà tôi chưa từng gặp. Tôi biết rằng nghe những lời này từ một kẻ vừa mới cho Ribault mượn tấm khiên duy nhất của mình có vẻ kỳ quặc, nhưng...,” người đàn ông kia nói.
“Tôi đã rất sợ, tôi không thể làm điều gì vẻ vang mới mẻ. Nhưng việc nhượng bộ chỉ như một nhát dao xuyên nát lòng tôi... Vì vậy, tôi sẽ tiếp tục cố gắng – làm mọi việc mình có thể,” cung thủ kiên quyết nói.
“Trước mỗi trận đánh tôi cũng rất lo lắng, nhưng tôi có những người bạn đồng hành cùng mình. Họ là lý do vì sao tôi có thể bình tĩnh không chạy trốn và hoàn thành mọi việc ổn thỏa,” tôi nói. Nếu chúng tôi gặp một thách thức chưa thể vượt qua, chúng tôi sẽ cùng nhau cố gắng, hoặc nếu ai đó trong đội nhận được kỹ năng mới, chúng tôi sẽ cùng nhau tìm cách để giải quyết nó.
Hậu vệ là công việc đảm bảo mọi nguồn hỗ trợ, nên đôi khi tôi cảm thấy chẳng có giới hạn nào cho khả năng của mình, nhưng họ cũng đã cùng nhau làm việc nhờ vào kỹ năng của đội tôi, và điều đó đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều.
Ribault và đội của ông ấy như được tiếp thêm một nguồn sức mạnh, một mục tiêu mới để tiếp tục thám hiểm. Có lẽ một ngày nào đó, chúng tôi sẽ lại gặp nhau ở một quận khác. Đó là điều đáng mong đợi khi tôi tiếp tục cuộc sống của mình ở Mê cung quốc này, bởi giữa muôn vàn đội nhóm ở đây, tôi có những người bạn để gặp gỡ.
Tôi chào tạm biệt Ribault và đội của ông rồi quay trở về quảng trường trước Nghiệp hội. Cion cũng tới để gặp tôi, nó còn đi cùng với Falma và Astarte.
“Ồ... Làm tốt lắm, anh Atobe. Là một cư dân ở đây, tôi thực lòng muốn cảm ơn anh vì đã cứu rỗi thành phố này,” Falma nói.
“Chà, tôi cũng là một công dân mà. Tôi thích một thành phố yên bình,” tôi đáp. Falma mỉm cười lịch thiệp, nhìn xuống Cion đang ngồi phía dưới và Igarashi đang xoa đầu nó.
“Tôi đã thực sự hiểu Cion cảm thấy thế nào sau mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay. Anh Atobe... nếu không quá rắc rối, liệu anh có muốn để Cion đi cùng không? Như một thành viên trong đội của anh.”
“Hả? ...N-Nhưng nó rất mềm mại, to lớn, đáng yêu – cô có chắc là cô muốn chúng tôi mang nó đi không?” Igarashi hỏi.
“…Gâu!” Cion sủa.
Tôi không hiểu lý do vì sao Igarashi lại bối rối trước ý tưởng này, tôi đã nghĩ rằng cô ấy sẽ rất vui khi có Cion trong nhóm. Cion đã rất nhiều lần cứu chúng tôi nhờ vào kỹ năng Lá chắn của mình, và tôi chắc rằng nó sẽ là thứ tài sản vô giá. Theresia cũng không còn sợ hãi con chó nữa, và nếu nó có thể làm lính tiên phong cùng Elitia, đội chúng tôi thậm chí sẽ còn hùng mạnh hơn nữa.
“Cảm ơn, Falma. Nếu cô muốn vậy, thì chúng tôi sẽ rất vui khi được mượn con chó... Hay ý cô là cô đồng ý cho chúng tôi chính thức thêm nó vào đội?” tôi hỏi.
“Phải, rất sẵn lòng. Điều đó sẽ khiến nó hạnh phúc lắm... Thấy không, nhìn nó quẫy đuôi kìa!” Cion vẫn ngồi thẳng, nhưng chiếc đuôi mềm mại của nó liên tục đập lên xuống – một kiểu vẫy đuôi nhẹ nhàng, không giống như khi dùng Đuôi phản vĩ.
“Astarte, nếu Cion đi với Atobe, nó sẽ trở thành một con chó cảnh vệ vô cùng mạnh mẽ. Mày không cần phải lo lắng đâu,” Falma an ủi Astarte, người đang lặng lẽ nhìn Cion và bắt đầu liếm phần lông đằng sau tai con gái mình. Xong xuôi, Cion dụi đầu vào phần ngực mềm mại của mẹ mình, rồi rời đi. Astarte dõi mắt nhìn theo, rồi đi tới trước mặt tôi và nằm xuống.
“Nó muốn nói rằng, ‘Hãy chăm sóc con bé.’ Anh có thể vuốt ve Astarte chứ? Hãy để cho nó thấy rằng anh đã hiểu,” Falma giải thích.
“Tất nhiên rồi... Tao đảm bảo rằng Cion sẽ về nhà an toàn. Tao biết mày sẽ nhớ con bé, vậy tao sẽ quay về thăm mày thường xuyên,” tôi nói rồi xoa đầu Astarte. Nó nhắm nghiền mắt, như đã đồng tình, tin tưởng.
“Tiện thể, Falma, Astarte cấp mấy vậy?” tôi hỏi.
“Cấp 13. Nó thường hỗ trợ Nghiệp hội bằng việc đi vào những mê cung khó ở những quận cao hơn.” Astarte còn mạnh hơn Elitia vốn đã đạt đến cấp 9 rất nhiều. Không chỉ thế, tôi còn nghĩ một mình nó cũng đủ để đem lại sự hòa bình cho Quận Tám, nhưng tôi đoán kẻ mạnh cũng cần giải quyết những vấn đề của riêng mình.
“Tôi tự hỏi Cion có lớn như vậy khi nó đạt đến cấp 13 hay không nhỉ...,” Igarashi nói.
“Hahaha! Nếu cấp độ có liên quan đến kích cỡ, thì Ellie phải lớn hơn rất nhiều rồi!” Misaki cười lớn.
“Hừ... T-Tôi không lùn, tôi hoàn toàn bình thường so với tuổi!” Elitia phản đối.
Falma mỉm cười khi nghe những trò đùa của họ. Có vẻ cô ấy cũng buồn khi để Cion rời đi, cô gãi cổ con chó khi nó tiến lại gần mình.
Madoka buộc phải dỡ quầy hàng ở quảng trường trước Cánh đồng Bình minh để phục vụ cho việc tái xây dựng, vì vậy, tôi đã thuê một khu vực lưu trữ khác và để hàng hóa của cô ấy ở đó, để cô có thể tiếp tục công việc buôn bán của mình. Cô ấy kinh ngạc trước sự xa hoa của dinh thự Lady Ollerus. Chúng tôi cùng nhau ngồi ở phòng khách, nghe cô kể về những khả năng của một Thương nhân. Mọi người trong đội cũng tham gia, nghe cô ấy giới thiệu bản thân, cùng nhau thưởng trà và nói chuyện.
Cô không còn đeo bộ khăn xếp thông thường, lộ ra mái tóc ngắn đen có chút rối. Những người hay mang mũ đội đầu hoặc những trang bị tương tự mà cởi bỏ chúng ra thì tóc của họ thường bù xù. Chắc đó là nhược điểm của mũ đội đầu.
“Arihito đã giới thiệu tôi với mọi người, nhưng tôi muốn dành một chút thời gian để tự giới thiệu về bản thân mình. Tên tôi là Madoka Shinonogi.”
Mọi người giới thiệu tên nhằm đáp lại. Cion không thể vào trong dinh thự, thay vào đó, nó được xếp thêm một căn chuồng nhỏ cho cho cảnh vệ. Nhưng rõ ràng có một số căn hộ cho thuê cho phép động vật vào ở.
“Chức nghiệp của tôi là Thương nhân, và tôi là một thành viên của Hội thương nhân. Tôi có thể dùng nó để tìm kiếm bất kỳ vật dụng đặc biệt nào mà mọi người cần, hay bất kỳ xưởng chế tạo có thể xử lý được nhiều loại vật liệu, cũng như liên hệ họ để xác nhận lịch trình và tình hình của bất kỳ vật dụng mà họ đang làm.”
“Đó... là lợi thế đặc quyền của Thương nhân, phải không?” Tôi hỏi.
“Như vậy sẽ rất tuyệt, vậy là chúng ta sẽ không cần phải đi tìm từng cửa hàng để mua được vật dụng cần thiết.”
“Anh muốn tìm một nơi có thể kết nối chữ rune... Nhưng có cần phải có câu lệnh nào đặc biệt không?”
“Có, và sẽ mất một chút thời gian để nhận được phản hồi. Nhưng em có thể nhận được báo giá từ nhiều thợ thủ công khác nhau.” Madoka trả lời. Qua lời giải thích của cô, có vẻ Thương nhân có đặc quyền như kiểu mua sắm trực tuyến. Một đội có được người như này chắc chắn sẽ thay đổi rất nhiều.
“Em cũng có thể liên hệ với cửa hàng của Melissa, em có thể nhận báo cáo về những vật phẩm lấy ra từ quái vật mà anh đã đánh bại và hỏi họ về quá trình làm việc mà không cần đến gặp trực tiếp. Tuy nhiên, em cần nhận được sự chấp thuận của đội trưởng. Vậy, Arihito, anh có thể nhấn nút này trên bảng thông tin được không?” cô ấy hỏi.
“Hừm... Như này sao? Chà, cái đó thật hữu dụng,” tôi nói.
♦Báo cáo Trung tâm giải phẫu—Arihito Atobe♦
> 32 FLYING DOOM: Không có vật liệu hữu dụng
Phát hiện được 2 ĐÁ HẤP THỤ SINH LỰC khi giải phẫu FLYING DOOM
> 5 SWEET BIRD: Dùng lấy thịt, sửa chữa vũ khí và áo giáp
> 1 DEATH FROM ABOVE: Lớp da có thể sử dụng để nâng cấp áo giáp
> Phát hiện 1 RƯƠNG BÁU ĐỎ khi giải phẫu DEATH FROM ABOVE
Tôi không ngờ rằng Flying Doom, con quái vật bản chất chỉ là những quả bóng xúc tu, lại nhiều tác dụng đến thế. Và có vẻ tôi đã đúng, việc chúng không thể dùng làm đồ ăn đồng nghĩa với hương vị của chúng cũng kinh tởm như diện mạo vậy. Ngay cả thế, chúng tôi cũng giết được kha khá và họ còn tìm được hai viên đá hấp thụ sinh lực. Dựa vào cái tên, tôi đoán chúng sẽ giúp người dùng trộm một lượng nhỏ sinh lực của đối phương khi tấn công. Phần lông vũ của Sweet Bird xem ra có tác dụng làm tên, vì vậy tôi nhờ họ dùng chúng nâng cấp cho tên của Suzuna. Phần lông có thể dùng làm mũ, tiện thể tôi nhờ họ làm một chiếc luôn.
Họ loại bỏ phần xúc tu của Death from Above và lột da nó vốn có thể dùng làm áo giáp. Họ thậm chí còn tìm thấy một rương báu đỏ, nhưng trong đó không nhiều thứ như Rương Đen. Dù vậy, tất cả rương kho báu đều là thứ vô cùng hấp dẫn, và tôi thực sự mong chờ khi mở nó ra.
“...Chiếc áo giáp anh có thể làm từ Named Monster đó sẽ giống như cao su vậy, nó sẽ bó rất sát vào cơ thể...,” Elitia nói.
“T-Tại sao lại nhìn tôi? ...Mọi người muốn tôi mặc nó sao? Tôi nghĩ Áo giáp nữ của tôi hoàn toàn ổn rồi. Cô mới là người gợi ra ý tưởng đó cơ mà,” Igarashi đáp.
“Phải, tôi cũng nghĩ rằng áo giáp của cô có thể dùng lâu hơn được, nhưng không phải lúc nào cô cũng có thể làm áo giáp từ một con Named Monster, nên tôi nghĩ ai đó nên mặc chúng. Còn cô thì sao, Theresia?” Elitia đề xuất.
“……”
Theresia chỉ nhìn tôi và có vẻ cô ấy cũng chẳng biết đó là gì. Sẽ ra sao nếu cô ấy nâng cấp từ loại áo giáp hiện tại thành áo giáp cao su...? Từ phần cổ trở xuống, trông cô ấy không còn giống một người thằn lằn chút nào nữa.
“Chà, hãy lựa chọn người dùng chúng sau khi chúng ta biết rõ được đặc điểm của chiếc áo. Chúng ta sẽ nhờ họ làm áo giáp, vì đằng nào cũng có cơ hội mà,” tôi nói.
“Được rồi, để em đặt hàng. Anh có muốn thợ rèn nào không?” Madoka hỏi. Louisa chắc chắn sẽ gợi ý những chỗ tốt nếu tôi hỏi, nhưng lúc này, tôi chỉ nhìn qua danh sách những thợ rèn hiện tại.
“...Người ở cấp cao nhất. Giống với Falma – cấp 7,” tôi nói.
“Vậy là ngay cả những người hỗ trợ cũng mạnh hơn những Nhà thám hiểm chúng ta nữa...,” Igarashi trầm trồ.
“Cấp độ của thợ rèn dao động từ 1 đến 7, nên không phải tất cả họ đều giỏi. Cấp độ của họ nghiễm nhiên tăng lên khi họ phát triển kỹ năng của mình,” Madoka giải thích.
“Được rồi, chúng ta sẽ đi tới gặp người này... Ôi trời, nhìn danh sách chờ đó đi! Ý anh là, anh hiểu lý do vì sao rồi,” tôi nói.
“Hai tuần trong danh sách chờ nghĩa là anh sẽ phải đợi khá lâu đó. Ngay cả khi có những đơn ở phía trên anh bị hủy. Anh vẫn muốn làm chứ?” Madoka hỏi tôi.
“Được rồi, anh nghĩ chúng ta cần tìm một ai đó có thể giới thiệu chỗ ổn cho chúng ta. Sau việc này anh sẽ đi hỏi Millais, hầu gái của dinh thự.”
Chúng tôi hoàn thành mọi việc vào đầu giờ chiều, sau đó mọi người tản ra làm công việc riêng của mình cho đến giờ ăn tối. Tôi quyết định sẽ ngủ một giấc rồi tìm thêm thông tin về thợ rèn.