Ngày hôm sau, Lecan lết đôi chận nặng như đeo tạ của mình tới nhà Shira.
Kiểu gì bà ta cũng sẽ ép anh phải uống thuốc độc, vì hôm qua bà ấy đã nhắc tới potion xanh lục.
Nhưng anh không dám chắc 14 viên là đủ. Vì số chất độc mà bà ta dạy cho anh là tầm 17 loại.
“Ồ, cậu đây rồi. Bây giờ thì, ta đã dạy cậu 17 loại độc dược được chế từ thảo dược. Cậu cũng đã nhớ màu sắc và mùi hương của chúng rồi. Kể cả cách sử dụng và giải chúng cũng vậy. Hôm nay, ta sẽ dạy cậu về năm loại chất độc. Chúng không được làm từ thảo dược. Mà những chất độc này được lấy từ nhện và rắn.”
Có năm chiếc lọ nhỏ.
“Trước tiên, là độc <Bình Bạch Xà (Urasuruin)>. Đây là loại chất độc thường được dùng để ám sát quý tộc. Có độc tố chết người và tác dụng tức thì, với tính chất không vị, không mùi và gần như trong suốt, cậu còn có thể kiếm được từ mọi hầm ngục tùy ý. Thành ra, rất khó để truy lại nguồn bán của chất độc này. Cậu biết không, mặc cho chất độc có tác dụng mạnh tới mức nào, quý tộc vẫn sẽ không sử dụng nó nếu người ta có thể truy ra người làm chất độc ấy.”
Thứ chất độc này không mùi không vị và gần như trong suốt, nhưng đưa nó tới gần cơ thể sẽ làm người ta có cảm giác như bị châm. Còn nữa, nó sẽ tỏa ra mùi hương khó chịu thoang thoảng rất đặc biệt khi bị hòa vào trà có độ nóng trên một nhiệt độ nhất định.
Lecan bị yêu cầu phải uống chất độc này cả trực tiếp lẫn hòa vào trà. Sau đó anh phải uống potion xanh lục ngay lập tức. Việc này sẽ giúp anh ghi nhớ cảm giác khi chất độc bắt đầu lan ra cơ thể mình.
Anh bị bắt phải uống nhiều loại độc khác theo cùng những cách tương tự. Mọi chuyện kết thúc sau nửa ngày, nhưng khi ấy anh cũng chẳng còn chút sức lực nào. Potion xanh lục không thể hồi phục tổn thương trong miệng và dạ dày, nên anh phải uống thêm potion đỏ, nhưng cơn buồn nôn thì chẳng thể nào dịu bớt.
Giờ nghỉ trưa chính là thời điểm luyện tập ma thuật.
“Nào, thử bắn một phát <Hỏa tiễn (Beyart)> đi. Đừng có quên giảm hỏa lực của nó đấy.”
Một mũi tên <Hỏa Tiễn> nhỏ xíu được bắn vào giữa mảnh lông thú.
“Rất tốt. Khả năng kiểm soát của cậu tốt lắm. Cậu biết chứ, ma thuật này vô cùng linh động. Cậu có thể làm nó phát nổ khi va chạm một khi đã thông thạo tới mức trung cấp. Tới mức cao cấp, cậu còn có thể tăng sức công phá của nó lên cao hơn nữa, và tùy theo độ lớn bể ma lực của bản thân, cậu sẽ có thể bắn ra hàng chục hoặc thậm chí hàng trăm mũi tên cùng một lúc. Rất lâu về trước, ta đã từng thấy một pháp sư sử dụng nó để tấn công một đội quân 5000 người hùng mạnh, phân nửa đội quân ấy đã bị quét sạch ngay lập tức.”
Shira gỡ tấm lông thú xuống bia bắn và đặt nó xuống sàn nhà.
“Tuy nhiên, <Hỏa Tiễn> không phù hợp để chống lại quái vật. Vì ma thuật này không có sức xuyên phá. Nên ma thuật thực sự mà ta muốn cậu học là loại cao hơn của <Hỏa Tiễn>; <Hỏa Thương>. Hãy quan sát cho kỹ.”
Shira từ tốn chĩa ngón tay ra, dẫn truyền ma lực trên toàn bộ cơ thể cho tới khi chúng dần hội tụ lại tại tay phải, và bà ấy niệm tên ma thuật.
“<Hỏa Thương (Bandroux)>.”
Một ngọn thương rực lửa bắn ra từ toàn bộ cánh tay của bà ấy, và bắn rụng tấm bia ngắm ngay khi Lecan mới chỉ nhận thấy nó vừa được bắn ra.
Shira đặt tấm bia lại, rồi bà ấy nói với Lecan.
“Nào, cậu thử xem.”
Lecan nhắm mắt và cố tưởng tượng lại cách dòng ma lực di chuyển khi Shira làm mẫu. Trông thì có vẻ như bà ấy bắn nó ra từ ngón tay, nhưng không phải như vậy. Bà ấy vận ma lực từ toàn bộ cơ thể và dồn nó về một điểm.
Lecan điều khiển ma lực của mình như những gì anh tưởng tượng trong đầu.
“<Hỏa Thương>”
“Ôi trời, tên ngố này.”
Một cột lửa to lớn hiện ra, cùng với tiếng nổ vang trời. Đất đá bị thổi bay bắn vào chân Lecan.
Đất bụi phủ trắng xung quanh, cùng với đất đá rơi xuống như mưa. Khói đang tỏa ra từ cái lỗ to tướng bị đục trên miếng lông thú.
“Ôi trời ạ. Kiểu gì hàng xóm quanh đây cũng bắt đầu đồn thổi cho xem. Kiểu như ‘mụ phù thủy già vừa mới hắt hơi’ hay tương tự thế.”
“Xin lỗi.”
“Thôi, giờ có suy nghĩ gì thì cũng trễ rồi. Nhưng xem ra thế này thì không cần phải luyện tập gì nữa. Tiếp theo là thử nó trong hầm ngục.”
“Vậy có sao không?”
“Chẳng phải cậu là kiểu người học hỏi khi chiến đấu hay sao?”
Điều đó rất chính xác. Lecan đã nghĩ ra rất nhiều cách tiềm năng để sử dụng ma thuật này trong đầu mình.
Eda tới vào buổi tối. Lecan dạy cô ấy phép <Kéo> một lúc, nhưng rồi Shira cất lời.
“Xem ra ma thuật không gian không dành cho cháu rồi. Đến lúc thử loại ma thuật tiếp theo thôi.”
Trông Eda có vẻ thất vọng.
“Nào, Lecan. Cậu chuẩn bị tới hầm ngục phải không. Lần này không có giới hạn thời gian, nên cứ đi mà thám hiểm cho thỏa thích.”
“Tốt lắm. Vì tôi buộc phải leo xuống một lần nữa để tới những tầng sâu nên sẽ tốn rất nhiều thời gian.”
“Hở? Chẳng phải cậu có thể tới những tầng cậu đã đặt chân tới ngay lập tức hay sao?”
“Tôi nghe người ta nói là không thể.”
“Cậu có thể. Có một số ma thú có kích thước gấp đôi quái vật bình thường tại từng tầng. Hãy tiêu diệt chúng hai lần liên tiếp.”
“Hai lần liên tiếp?”
“Những con quái lớn đó sẽ xuất hiện trở lại ngay tại nơi cậu đánh bại chúng, nên tiêu diệt chúng hai lần liên tục sẽ đơn giản thôi.”
“Nếu làm vậy thì sao?”
“Cậu có được <Dấu> của tầng đó. Và rồi khi cậu tới hầm ngục đó vào lần tới, niệm <Tầng (Sijimel)> tại lối vào, những tầng đã có <Dấu> sẽ xuất hiện trong đầu cậu, và rồi cậu chỉ cần nghĩ tới tầng mình muốn đến và niệm <Dịch Chuyển (Palpu)>.”
‘Ra là vậy’, Lecan nghĩ trong đầu. Anh đã thấy các mạo hiểm giả biến mất sau khi lẩm nhẩm điều gì đó khi anh tới Hầm ngục Golbul lần đầu tiên. Hẳn là họ đã niệm thần chú mà Shira vừa mới dạy cho anh.
“Tôi không hề biết chuyện ấy. Tôi phải làm gì nếu muốn quay lại.”
“Chỉ cần niệm phép tương tự và chọn <Tầng Trệt>. Tuy nhiên, cậu chỉ có thể sử dụng ma thuật này tại hành lang, hay nói cách khác, là các cầu thang tại những tầng khác trừ <Tầng Trệt>.”
“Đ-đợi đã! Lecan, anh định tới hầm ngục à?”
Anh có linh tính chẳng lành về chuyện này, nhưng nói dối cũng chẳng để làm gì.
“Ừ.”
“Ồ, tôi nữa! Tôi nữa! Tôi cũng sẽ đi cùng anh!”
Lecan không muốn đưa cục tạ này theo một chút nào, nên anh tuyên bố ngay lập tức.
“Làm gì tùy ý. Tôi sẽ khởi hành vào ngày mai.”
“Tôi sẽ đi cùng anh!”
“Không đời nào cô có thể bắt kịp tốc độ của tôi.”
“Uu~~~~uu~~~uu~~~~”
Sau đó, Shira hỏi liệu Lecan có thể cho một ngoại lệ và đưa Eda theo, thế là Eda hùa theo rồi bắt đầu mè nheo.
“Cô sẽ chết ngắc ở những tầng mà tôi tới.”
“Eda à. Cháu có thể tìm được ma thú mạnh ở khu rừng lân cận tại một số điểm. Tiêu diệt chúng trong thời gian rảnh mà cháu không phải làm các nhiệm vụ và rồi khám phá hầm ngục khi trở nên mạnh hơn cũng đâu có sao.”
“Nhưng mà, nhưng mà mũi tên đắt lắm. Cháu không mua chúng được. Cháu không biết phải đi săn thế nào nữa.”
Thế thì cô làm công việc mạo hiểm giả kiểu gì, chút nữa thì Lecan hỏi cô ta như vậy, nhưng anh cản mình lại. Anh không thể khiến tình hình trở nên rắc rối hơn nữa.
“Lecan. Cậu có cây cung nào mà Eda có thể dùng không?”
Lecan đang rất nóng lòng chấm dứt cuộc trò chuyện vô dụng này. Thế nên, anh lấy ra một cây cung từ trong <Kho Chứa> và đưa nó cho Eda.
“Đ-Đây là?”
“Nó là một cây cung ma thuật được gọi là <Cung của Ishia>.”
“Cung ma thuật?”
“Vào thế bắn đi.”
“Hả? Mũi tên thì sao.”
“Cứ vào thế bắn đi. Sau đó kéo dây cung một chút. Tốt. Sau đó truyền ma lực vào phần tâm hạch, chỗ này. Tốt. Giờ thì niệm từ này. <Dish>.”
<Dish> có nghĩa là <Mũi Tên> tại thế giới của Lecan.
“D-desh?”
“Không phải desh. Dish. Đừng có bắn.”
“Dish!”
Phần tâm hạch của cây cung tỏa ra một tia sáng mờ và dần hóa thành một mũi tên.
“Oaaa”
Eda bị bất ngờ và buông tay khỏi dây cung.
Mũi tên được bắn đi.
Lecan tóm lấy mũi tên đang bay. Rồi nó biến mất trên tay anh.
“Đã bảo là đừng bắn.”
“T-tuyệt vời. Tôi chưa từng thấy một cây cung có Ân Sủng bao giờ!”
“Mũi tên sẽ biến mất ngay sau khi găm vào kẻ địch. Cô có thể bắn thêm mũi tên nữa ngay sau mũi tên trước biến mất. Sau khi đã quen, cô có thể bắn ba mũi tên cùng lúc. Cẩn thận đừng quá đà, bắn quá nhiều và bị cạn ma lực.”
“Tuyệt vời. Không ngờ mình lại có được món đồ tuyệt thế này.”
“Tôi cho mượn thôi. Cô sẽ phải trả nó lại.”
<Cung của Ishia> là một món vũ khí rất hữu dụng khi dùng để thu hút sự chú ý của ma thú ở xa, nhưng Lecan đã có được <Hõa Tiễn> để thay thế nó. Vậy nên, anh quyết định đưa nó cho Eda mượn. Anh cũng chẳng mất gì nếu Eda làm mất nó.
Và rồi ngay sau đó, anh chợt nhận ra sai lầm của mình.
Cây cung ma thuật này có thể là một thứ vô cùng mới lạ tại thế giới này. Hoặc thậm chí là không tồn tại ở nơi đây. Anh chỉ mới nhận ra chuyện đó.
“Ôi trời. Ta không biết cậu kiếm được nó từ hầm ngục nào, nhưng món vũ khí này tốt đấy. Nhưng không đến mức quá đáng ngờ.”
Shira đã vô thức nói cho Lecan những gì mà anh muốn nghe.
“Ừm. Cảm giác như chẳng mấy mà Eda sẽ làm mất cây cung đó thôi.”
“Không đời nào. Cháu chắc chắn sẽ không để mất nó.”
Rồi cô ta sẽ mang nó đi khoe khoang khắp nơi và rồi bị kẻ khác đánh cắp mất cây cung, Lecan nghĩ vậy.
Nhưng nếu vậy, Eda sẽ rất mất mặt và không thể tới đây nữa, và đó là một chuyện tốt, rất tốt là đằng khác.
“Đây, cháu hãy mang theo chiếc túi này. Nó là một chiếc <Hộp (Luuf)> đó.”
“<Hộp (Luuf)>!”
“Còn nữa, chiếc <Hộp> này là một loại Hộp đặc biệt mà bạn của ta làm ra, nó sẽ chỉ cho phép người dùng đầu tiên lấy vật phẩm ra và đưa vật phẩm vào. Đừng bao giờ rời mắt khỏi cây cung khi cháu còn đang thức. Và hãy cất nó vào trong chiếc túi này rồi dùng dây buộc nó quanh vai khi cháu ngủ. Rõ chưa?”
“Rồi ạ!”
Thực ra <Cung của Ishia> có một điểm yếu chí mạng. Mũi tên của nó sẽ đi thẳng kể cả khi trời có gió, và sẽ không bao giờ mất đi động năng. Nó sẽ bay thẳng khi ở trong tầm nhưng sẽ biến mất ngay khi ra khỏi tầm bắn. Vì vậy, người ta sẽ mất đi cảm giác của cung tên bình thường khi dùng nó.
Nhưng chuyện ấy chẳng phải việc của anh.
Giờ thì chướng ngại vật đã được dẹp bỏ, anh có thể tận hưởng hầm ngục thêm lần nữa, thoải mái và không có giới hạn thời gian.
Đó mới là điều quan trọng với Lecan.
“Lecan, của cậu đây.”
Shira chìa ra năm viên thuốc.
“Đây là?”
“Chúng là thuốc hồi phục ma lực ta làm. Phần còn thừa từ năm ngoài đó. Hãy mang chúng theo khi đi thám hiểm hầm ngục.”
[Tập 6 Truyền thuyết về mụ Phù thủy] Hết / Kế tiếp [Tập 7 Thăm lại Hầm ngục Golbul]
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại