13
Sự im lặng bao trùm cả căn phòng ngay sau khi Shira kể lại quả khứ của mình.
Và rồi Lecan mở miệng.
“Có một chuyện làm tôi khó hiểu.”
“Chuyện gì?”
“Nếu bà bị bắt thực hiện nghi lễ sau nhiều năm kể từ khi trở thành thiếp của vua, thì hình dạng hiện tại của bà trông quá trẻ.”
“À, chuyện đó hả. Thực ra chính ta cũng không hiểu rõ chuyện ấy. Cơ thể ta cứ dần dần trẻ lại chút một.”
“Từ khi nào.”
“Ta nghĩ là từ lúc ta sử dụng <Thanh Tẩy> lên cơ thể mình.”
“Vậy là hiệu ứng của <Thanh Tẩy> vẫn không biến mất sau khi bà trở nên bất tử.”
“<Thanh Tẩy> sẽ đưa cơ thể của cậu tới trạng thái sung mãn nhất. Còn nghi thức bất tử lại chối bỏ sự già đi của cơ thể. Mặc dù có yếu tố trái ngược nhau, nhưng chúng hoạt động khá tương đồng. Điều đó dẫn tới việc để chúng kết hợp bằng một phương pháp sẽ khiến chúng đào thải nhau. Tuy nhiên, kết hợp chúng bằng một phương pháp khác lại khiến chúng khuếch đại lẫn nhau. Ngay từ đầu, <Thanh Tẩy> có một chút tác dụng cải lão hoàn đồng. Có lẽ tác dụng ấy đã được thêm vào một cách cố định.”
“Chẳng phải như vậy sẽ khiến bà mãi mãi trẻ lại sao.”
“Ồ, hiệu ứng cải lão hoàng đồng đúng là có tiếp tục. Rất chậm rãi. Cậu có thể nhận mình chỉ già đi rất chậm nếu cậu trẻ lại một năm trong thời gian mười năm, nhưng nếu cậu trẻ lại 10 năm trong thời gian 100 năm, ai cũng sẽ để ý tới chuyện ấy.”
“Nên hiện tại bà đang 300 tuổi hả.”
“Không phải vậy. Hiệu ứng trẻ hóa sẽ dừng lại tại một điểm nhất định. Ta nghĩ là vào khoảng 18 tuổi. Theo như ta đoán thì có lẽ độ tuổi đó là thời điểm cơ thể người ta sung sức nhất.”
Lecan ngậm miệng lại sau khi được nghe những thứ anh muốn nghe. Shira cũng không nói gì hơn nữa. Cả hai cùng giữ im lặng một lúc.
“Vậy.”
Shira đột nhiên cất lời.
“Vậy bây giờ, cậu định làm gì với ta.”
“Không gì cả.”
“Không gì hết à.”
“Ừ.”
Lecan kinh sợ Shira vì bà không phải là người và còn sở hữu lượng ma lực khổng lồ. Nhưng sau khi biết bà ấy rõ hơn, anh cảm thấy bà lấy việc làm thuốc làm lẽ sống của mình. Nếu vinh hoa phú quý là thứ bà ấy muốn, có vô số việc khác đơn giản hơn để đạt được mục đích ấy. Vì dược phẩm ma thuật mà bà làm ra đang cứu mạng người, những thứ bà ấy đang làm là có lợi cho loài người.
Và trên hết, anh được biết về quá khứ của bà ấy. Những điều mà anh học được làm anh thấy rất nhẹ nhõm.
Đương nhiên, như vậy không có nghĩa là nỗi sợ Shira trong anh đã hoàn toàn tiêu biến. Rồi sẽ có lúc Shira trở nên cáu giận. Và tới lúc nào ấy, bà ta còn có thể cân nhắc việc hủy diệt quốc gia này.
Nhưng mà việc ấy cũng chẳng khác gì một thảm họa tự nhiên. Khi một ngọn núi lửa phun trào, rất nhiều người sẽ thiệt mạng, nhưng trước đó, người ta cũng đã nhận được rất nhiều phước lành từ ngọn núi lửa ấy rồi.
Nếu anh nhận thấy dấu hiệu Shira sắp phun trào, anh chỉ cần rời khỏi đất nước này. Và khi nghĩ theo chiều hướng ấy, luôn giữ khoảng cách gần và quan sát bà ấy là hành động tốt nhất.
“Thế thì, Lecan. Chúng ta sẽ nghỉ vào ngày mai. Đừng có quên luyện tập <Giám Định> đấy. Chúng ta sẽ tiếp tục công việc chuẩn bị cho các loại thuốc khác vào ngày kia. Để ta xem nào, lần này sẽ tốn 10 ngày. Và sau đó là một kỳ nghỉ dài. Cậu có thể đi thám hiểm hầm ngục tùy thích.”
“Đã rõ. À phải. Tôi nhớ ra còn một thứ muốn hỏi bà.”
“Ô hô, là chuyện gì.”
“Ma thuật <Hấp Thụ> loại Đặc Biệt hấp thụ thứ gì?”
“Ma lực. Cậu hấp thụ ma lực từ đá ma thuật để hồi phục bể ma lực của chính mình.”
“Có thể hấp thụ ma lực từ ma thú còn sống không?”
“Đương nhiên là không rồi. Và khi cậu vẫn chỉ có thể sử dụng ma thuật ấy ở mức sơ đẳng, cậu sẽ phải chạm trực tiếp vào đá ma thuật. Ở mức trung cấp, cậu có thể hấp thụ ma lực từ một khoảng cách nhất định. Ở mức cao cấp, cậu sẽ có thể hấp thụ lượng ma lực nhiều hơn bình thường, và nhờ đó có thể sử dụng các ma thuật mạnh mẽ hơn. Nhưng nếu hấp thu quá nhiều ma lực sẽ khiến nó bị phân tán.”
Vậy thì Lecan đã ở mức cao cấp.
“Rất nhiều người khám phá sâu trong hầm ngục học ma thuật này. Cùng với loại ma thuật đi đôi với nó, khả năng <Chuyển Nhượng> sẽ cho phép người dùng nạp ma lực trở lại đá ma thuật. Tuy nhiên, đá ma thuật loại kém sẽ vỡ nếu cậu nạp ma lực mạnh vào trong chúng, và đá ma thuật cao cấp sẽ khước từ ma lực yếu. Những mạo hiểm giả không khám phá hầm ngục thường sẽ mua những viên đá ma thuật cỡ trung và đưa ma lực vào chúng khi họ có thể.”
Shira uống tách trà đã nguội ngắt và cất tiếng như thể đang thì thầm.
“Ta cảm nhận được cậu ngay khi cậu tới thị trấn này. Một kẻ kinh khủng vừa ghé qua, hy vọng anh ra sẽ mau rời đi, ta nghĩ vậy. Nhưng trái lại, ba ngày sau, kẻ kinh khủng ấy lại di chuyển tới gần căn nhà này. Ta đã có dự cảm xấu từ khi Chaney đề xuất. Và rồi gã kinh khủng ấy cuối cùng cũng gõ cửa. Ta đã định thần rằng đây sẽ là trận chiến cuối cùng của đời mình rồi đó, cậu biết không.”
Điều ấy nghe chẳng khác nào những nỗi lo Lecan có trong lòng. Khi thức dậy vào buổi sáng hôm sau, anh cảm giác như sương mù đã tan biến hoàn toàn.
14
Vào ngày nghỉ, Lecan sử dụng <Giám Định> lên mọi thứ anh thấy vào hôm ấy.
Tuy nhiên, Lecan chỉ có thể sử dụng ma thuật ấy khi nói to tên của nó ra.
Ma thuật sẽ không phát động nếu anh chỉ thì thầm nó trong miệng hay niệm phép bằng tiếng bé.
Bởi vậy, những thứ anh có thể sử dụng <Giám Định> lên bị giới hạn.
Vậy nhưng, anh vẫn có thể giám định những đồ vật trên các cỗ xe đang di chuyển như bánh xe, cửa sổ, đai sắt, vân vân..., và rất nhiều thứ trên đường phố như xô chậu, và cả đồ dùng quét dọn mà anh gặp được khi dạo quanh thị trấn.
Người đi đường ai nấy đều giật bắn mình mỗi lần Lecan niệm lớn <Giám Định>.
Anh ngồi xuống ở quảng trường và giám định trang phục cùng đồ đạc mà mọi người mang theo. Anh làm vậy bằng cách cầm trên tay một viên đá quý và giả vờ như mình đang giám định nó.
Kết quả giám định có thể sẽ rất dễ hiểu hoặc vô cùng rắc rối.
Và kèm theo đó, có vẻ như mục tiêu giám định phải đứng yên. Vì vậy, anh không thể nào giám định trang phục và đồ đạc mà những người đi ngang qua mang bên mình.
Anh có thể giám định những người đang ngồi và dùng bữa.
Anh ghé thăm một cửa hàng vũ khí, lấy một thanh kiếm và giám định nó.
“<Giám Định (Abel)>”
Kết quả giám định xuất hiện trong đầu anh được chia thành nhiều lớp dày. Khi tập trung vào lớp đầu tiên, từ <Thép> hiện ra trong đầu anh. Ở lớp thứ hai, từ <Kiếm> xuất hiện. Tiếp tục tập trung vào lớp tiếp theo, từ <Mã Tấu (Falchion)> hiện ra. Còn rất nhiều lớp thông tin phía sau, nhưng chẳng từ nào hiện ra kể cả khi anh tập trung vào chúng.
--Mình muốn biết chỉ số của thanh kiếm này.
Anh tập trung vào lớp <Kiếm> khi cầu mong điều ấy. Và rồi, vô số mảng màu khác nhau hiện ra trong đầu anh.
--Đây là...Sức Tấn Công? Đây là...Độ Bền? Đây là...Độ Bén? Còn đây là...
Sau khi tập trung hơn nữa, ý nghĩa của những mảng màu ấy được sáng tỏ.
“Này anh kia. Sao anh dám tự tiện giám định đồ trong cửa hàng của ta hả? Phải biết phải biết trái chứ.”
Một người đàn ông với dáng vẻ như chủ cửa hàng gọi Lecan. Lecan chẳng thể nào hiểu được tại sao chuyện ấy lại là thô lỗ với lẽ thường của mình, nhưng anh vẫn xin lỗi chủ cửa hàng và rời khỏi đó.
Khi trở lại quảng trường, anh mua vài xiên thịt, tìm một chỗ ngồi và giám định mọi thứ lọt vào tầm mắt khi đang ăn.
Anh chỉ có thể đọc được kết quả giám định của những thứ nằm trong tầm với. Nhưng có lẽ khoảng cách ấy sẽ tăng lên khi kỹ năng của anh được cải thiện, nên anh định tiếp tục làm như vậy.
Lecan quay về quán trọ ngay khi trời trở tối và giám định những vật phẩm anh mang theo từ thế giới cũ của mình.
Anh rất ngạc nhiên vì kết quả đã trở nên rõ ràng hơn.
Anh nhớ lại điều gì đó và giám định <Ngọc Bảo Hộ Của Zana> một lần nữa.
<Tên: Ngọc Bảo Hộ Của Zana>
<Loại: Đá Quý>
<Ân Sủng: Tăng Sức Tấn Công Vật Lý (Lớn), Bổ Sung Ma Lực Của Người Dùng (Vừa), Vô Hiệu Nguyền Rủa>
Đúng như anh nghĩ, nội dung đã trở nên chi tiết hơn trước.
Hoặc là <Giám Định> đã được cải thiện, hoặc cũng có thể khả năng đọc kết quả <Giám Định> của anh đã trở nên tốt hơn.
Kể cả là cái nào, sự thật rằng anh đã có thể tự mình giám định vật phẩm vẫn là một bước tiến lớn, một chuyện đáng vui mừng.
Anh thử giám định thanh kiếm đáng tin cậy của mình thêm lần nữa.
<Tên: Không>
<Loại: Kiếm>
<Sức Tấn Công: Khá là cao>
<Độ Bén: Khá là tốt>
<Độ bền: Hoàn hảo>
<Ân Sủng: Tự Động Khôi Phục (Lớn)>
Anh đã có thể thấy rõ những thông tin từng rất mơ hồ.
Tuy nhiên, mặc dù đã có thể phân chia màu sắc, định nghĩa những thứ như sức tấn công, độ bén và độ bền hiện lên trong đầu anh dưới dạng những những từ ngữ, kết quả mà anh nhận được phần nào vẫn còn mơ hồ.
Các giám định viên có thể ước tính được những giá trị này, nhưng để áng chừng những mảng màu này ra thành số liệu cụ thể vẫn là một việc rất khó khăn với Lecan.
Nhưng mà, trong thâm tâm Lecan hiểu rõ thanh kiếm này có sức tấn công lớn tới mức nào.
--Mình đã có được một năng lực tuyệt vời. Mình muốn tôi luyện nó hơn nữa. Và nếu có thể, mình muốn có khả năng hiểu được chỉ số của vũ khí mà kẻ địch của mình sở hữu.
Lecan tin rằng điều đó sẽ khả thi khi anh hoàn toàn làm chủ được năng lực này. Và thực tế, anh đã giám định được vũ khí của những người đang ngồi dùng bữa. Nếu anh có thể rút ngắn thời gian để giám định, anh có thể giám định được trang bị của những người di chuyển chậm trên đường.
Bỗng một chuyện gì đó làm anh chột dạ, thế là anh liền giám định thanh kiếm đáng tin cậy của mình khi cầm nó trên tay.
Và một kết quả mơ hồ hiện ra.
Anh thử giám định nó một lần nữa khi chỉ tập trung vào thanh kiếm, kết quả hiện ra rất rõ ràng.
Anh thử giám định lần nữa khi giữ nó trên tay, và đương nhiên, kết quả lại trở nên mơ hồ.
Tuy nhiên, những mảng màu mơ hồ ấy lại dày đặc hơn khi anh chỉ giám định thanh kiếm.
Có lẽ anh chưa đủ thành thạo để hiểu được điều ấy có ý nghĩa gì.
Anh mong chờ tới ngày mà mình có thể đọc được những điều mới khi đã thành thạo <Giám Định> hơn bây giờ.
15
Ngày hôm sau, Lecan được lệnh phải cắt một số thảo dược được trồng trong vườn của Shira ngay khi vừa tới nhà bà ấy.
Cành của luống cây này sẽ át đi những loài cây khác nếu chúng quá lớn.
Lecan rất bất ngờ khi nghe được tên và tác dụng của những loài cây này.
Toàn bộ số cây anh được lệnh phải cắt đều là cây độc.
“Cậu biết chứ, độc dược cũng thường được dùng để làm thuốc đó. Nhưng những loại cây mà cậu cắt hôm nay đều chỉ có thể được dùng làm thuốc độc thôi.”
Công việc làm thuốc được hoàn thành ngay vào buổi trưa hôm ấy.
Sau khi công việc kết thúc, Lecan bắt đầu tập luyện phép <Ngủ>.
Vậy mà, anh chẳng thể nào lĩnh hội được nó mặc cho Shira có cố gắng dạy cho anh tới mức nào.
“Hmmm. Có khả năng là cậu không tương thích với ma thuật loại Ý Thức. Mà cậu cũng đã học được ba loại, Nhận Thức, Không gian và Quang Nhiệt rồi. À phải, cậu còn dùng một thứ ma thuật kỳ lạ khi leo trên tường vào lần đó, phải không.”
Bà ấy đang nói về <Nổi Gió>. Anh chưa từng nghĩ bà ấy thấy anh làm vậy.
“Thử dùng nó đi.”
“Gió!”
Lecan phát động <Nổi Gió> trước mặt Shira.
“Một lần nữa.”
“Gió!”
“Hmm. Không lầm được. Đó là loại Kiến Tạo.”
“Hả? Nhưng nó chỉ làm gió thổi thôi mà.”
“Cậu biết không, gió cũng được kết thành từ vật chất tới một mức độ nào đó. Thứ cậu vừa thực hiện không phải là làm gió thổi từ những thứ đã có, mà là tạo ra một cơn gió từ hư vô. Không sai đâu. Nó là ma thuật loại Kiến Tạo. Giờ ta chắc chắn cậu có thể học được <Nước Khởi Nguyên>.”
Sau đó, Lecan tiếp tục tập luyện <Ngủ> nhưng chẳng có chút dấu hiệu nào là anh có thể sử dụng nó.
Ai đó nhảy xuống từ bức tường ngay khi Lecan chuẩn bị trở về.
“Tôi về rồi đây!”
Là Eda.
Có vẻ như cô ấy trở về đây từ nơi làm việc, hôm nay cô ấy cũng tràn đầy năng lượng.
“Ôi trời, mừng cháu về.”
“Bururu, ruru.”
“...”
Shira và Jericho chào mừng cô gái, nhưng Lecan cứ giữ im lặng.
“Quả này là cho Jericho. Còn túi thơm này là cho Shira ạ-ssu. Còn món thịt khô này là cho Lecan.”
“Ôi chà chà, cảm ơn con.”
“Uho, uho, uho.”
“...”
Tới cả Lecan cũng chẳng thể nào làm ngơ khi bị đặt vào vị trí này, anh cúi đầu để thể hiện sự cảm tạ.
“Và giờ! Xem ra tôi đến rất đúng lúc. Thầy Lecan, xin hãy dạy ma thuật cho con.”
“Giờ không phải lúc. Tôi đang chuẩn bị trở về rồi.”
“Hế?? Thôi nào, chỉ một chút thôi mà.”
Sau cùng, với sự giám sát từ Shira, Lecan đã phải ở lại xem Eda niệm <Đèn Đốm>.
Thời gian niệm rất ngắn, kích cỡ và khả năng kiểm soát cũng rất tốt. Cô ấy có thể phát động nó từ khoảng cách năm bước.
“Tốt đấy.”
“Hehehe. Anh thấy thế à?”
“Cô luyện tập ở đâu.”
“Hớ?”
“Không đời nào cô có thể đạt tới mức này mà không cần tập luyện. Hẳn là cô đã tập ở đâu đó.”
“Không, ừm... Thực ra, à...”
“Nói.”
“À thì, anh thấy đấy, tôi có một nhiệm vụ ở bên ngoài thị trấn, phải không. Nên tôi nghĩ là ở ngoài thì sẽ không sao hết. Nhưng không sao cả. Tôi bí mật tập luyện khi không có ai thấy mà.”
Những người đi cùng cô ấy hẳn đã để ý, Lecan nghĩ vậy.
“Ồ không sao không sao. Mọi pháp sư đều có thể dùng <Đèn Đốm>, vì nó rất tiện. Ta cũng đã định cho phép cháu sử dụng nó ở ngoài khi cháu đã làm chủ nó. Nhưng mà, Eda à. Có vài ma thuật sẽ khiến cuộc sống của cháu chẳng khác gì địa ngục nếu cháu để người khác biết mình có thể sử dụng chúng. Kể từ giờ, cháu tuyệt đối không được phép dùng bất cứ ma thuật nào mà ta chưa cho phép khi ra khỏi căn nhà này, rõ chưa.”
“Ch...Ch...Cháu hiểu rồi.”
“Lecan. Dạy Eda cách sử dụng <Đánh Lửa> đi.”
Lecan cho cô ấy xem ví dụ, và giải thích phương pháp để niệm phép ấy.
“Đ-được rồi, tôi rõ rồi. Tôi làm đây. <Đánh Lửa (Yutel)>!”
Lá khô bị châm cháy ngay lần đầu cô thử.
“M-mình làm được rồi! Mình làm được rồi!”
Cuối cùng, Lecan phải hỗ trợ Eda khi cô luyện tập.
Lá khô có lần cháy và cũng có lần không sau khi cô ấy niệm phép.
16
Quá trình làm độc dược diễn ra suôn sẻ.
Phép <Đánh Lửa> của Eda cũng được cải thiện.
Ấy vậy mà Lecan vẫn chẳng tài nào phát động được <Ngủ> dù chỉ một lần.
“Umm. Phải, vô vọng. Cậu không tương thích rồi. Mặc dù chỉ cần học được một ma thuật hệ Ý Thức là một điều tốt vì nó sẽ giúp tạo ra khả năng kháng lại ma thuật Ý Thức, tiếc quá.”
Đáng tiếc thay, xem ra Lecan không thể học ma thuật hệ Ý Thức. Tuy nhiên, Lecan có một chiếc nhẫn có khả năng kháng lại hiệu ứng bất thường. Hơn nữa, nó còn là một vật phẩm từ thế giới cũ của anh nên người của thế giới này không thể giám định nó. Anh có thể thoải mái trang bị nó mà không cần lo sợ.
Vì Lecan phải hỗ trợ Eda luyện tập vào buổi tối, anh phải tự mình luyện tập vào giờ nghỉ trưa. Thành ra, Eda không hề hay biết Lecan đã đâm vào ngõ cụt trong quá trình học tập ma thuật của mình.
Ngay hôm sau kẻ từ ngày anh được cho biết mình không tương thích với ma thuật Ý Thức, anh được dạy <Hỏa Tiễn (Veyart)>.
Mục tiêu của anh là một miếng lông thú được treo trên tường.
“Ma thuật hệ quang nhiệt có sức công phá lớn. Nhưng nếu chỉ là Hỏa Tiễn thì cậu có thể bắn bao nhiêu tùy thích. Nhưng đừng có bắn rụng miếng lông thú xuống khỏi bức tường đấy, cậu rõ chưa.”
Có vẻ như Lecan rất tương thích với loại ma thuật này, anh thành công tạo ra một mũi tên bằng lửa với độ lớn và tốc độ đúng như mong muốn ngay lần thử đầu tiên.
“Được rồi, làm tốt đấy. Đừng vội tăng hỏa lực. Ma thuật này mới chỉ là bài sát hạch thôi. Giờ tới loại tiếp theo nào.”
Tối hôm ấy, Eda bắt đầu luyện tập phép <Kéo>. Vì Lecan đã học được <Chuyển> và <Nổi>, dạy phép <Kéo> với anh là một chuyện đơn giản.
Họ hoàn thành công việc pha chế độc dược vào ngày thứ chín. Một vài thành phẩm cần một thời gian mới có thể hoàn thành, nên họ chứa chúng trong giá đồ dưới tầng hầm.
“Được rồi, mai nhớ tới đây đó. À mà, cậu có bao nhiêu Potion Xanh Lục.”
“Khoảng 14 viên.”
“Được rồi, chừng ấy là đủ. Đừng uống đồ có cồn vào tối nay.”
Eda cũng không học được phép <Kéo> vào hôm đó.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại