1
“Ôi trời, cậu có việc gì mà mới sáng sớm đã làm phiền ta vậy.”
“Cho tôi vào một lát.”
Trông Shira có vẻ hơi khó chịu, nhưng Lecan tiến thẳng tới phòng làm việc mà chẳng hề để ý tới chuyện ấy. Anh ngồi xuống một chiếc ghế và lấy viên đá ma thuật khổng lồ ra khỏi <Kho Chứa>.
“À, nó à.”
“Đây là viên đá ma thuật của Vurs, một con rồng từ thế giới khác. Tôi định sẽ tới Hầm ngục Golbul trong thời gian tới, nên tôi nghĩ mình nên lưu giữ nó lại đây.”
“Vậy sao. Vì ta mà cậu phải phiền rồi. Nào, dùng chút trà đã.”
Shira đưa ngón tay lên, và một cái lọ ở tầng cao nhất của chiếc giá trên tường trôi dần xuống. Đó là nơi xếp các lọ đựng lá trà, nhưng đây là lần đầu tiên Lecan được nếm thử trà của chiếc lọ này.
Nước được đun nóng nhanh một cách khó tin. Nhưng giờ họ phải chờ cho nước nguội dần đi sau khi cho lá trà vào để nó có thể thấm nước thật chậm rãi. Họ phải đợi bước này một cách tự nhiên mà không dùng ma thuật để can thiệp. Nói cách khác, đây là thời gian rảnh rỗi.
“Shira, tôi có thể dùng ma thuật mà không cần niệm chứ.”
“Humm. Rút ngắn khoảng niệm à. Để ta xem.”
Shira suy nghĩ một lúc trước khi bắt đầu nói.
“Cậu biết là đập hai hòn đá đánh lửa vào nhau sẽ tạo ra lửa phải không?”
“Phải.”
“Theo cậu thì tại sao đập chúng vào nhau lại tạo ra lửa?”
Lecan chậm rãi phát biểu câu trả lời của mình khi suy ngẫm nó trong đầu.
“Tia lửa sẽ bắn ra khi đập hai vật cứng vào nhau. Đá đánh lửa là một loại đá có thể dễ dàng tạo ra tia lửa khi đập chúng vào nhau. Bởi vậy, khi làm như thế sẽ tạo ra lửa.”
“Chà, bất ngờ thật. Câu trả lời rất tốt. Cách suy nghĩ của cậu giống như một nhà nghiên cứu vậy. Thế cứng là sao? Đập vào nhau là sao? Lửa là gì?”
“Cứng là khi một vật không hề mềm, không thể dễ dàng bị cắt đứt. Đập vào nhau là khi hai vật hoặc nhiều hơn được cho va chạm với nhau. Lửa là khi một thứ gì đó bị cháy. Khoan đã, như vậy giống với diễn giải chúng ra hơn là trả lời câu hỏi.”
“Để ta chỉnh lại câu hỏi một chút vậy. Những hòn đá đánh lửa đã có sẵn trong cơ thể cậu. Cậu không thể dùng tay để đập chúng vào nhau. Nếu vậy, cậu cần phải làm gì để tạo ra lửa?”
“Tôi sẽ dùng phép <Chuyển>.”
“Ồ tốt, tốt lắm. Một câu trả lời rất hay. Nhưng cậu không được phép niệm. Nếu vậy, cậu sẽ sử dụng phép <Chuyển> bằng cách nào?”
“...Chịu.”
“Nếu cậu muốn phát động ma thuật kể cả khi bỏ qua việc niệm phép, cậu phải tái hiện lại toàn bộ các hoạt động sẽ xảy ra khi cậu niệm một ma thuật trong đầu mình. Để có thể làm được như vậy, cậu cần phải nắm rõ hoàn toàn gốc rễ của những hoạt động ấy. Như cách mà đá đánh lửa tạo ra lửa, một khi cậu đã truy ra và hiểu rõ ngọn nguồn đằng sau nó, cậu sẽ có thể sử dụng ma thuật mà không cần niệm.”
Jericho bước vào phòng, cậu ta mang theo thứ gì đó được đặt trên khay.
Là bánh nướng. Shira đặt nó lên đĩa và mời Lecan.
“Một khi đã trở nên thông thạo ma thuật hoàn toàn, cậu sẽ tự khắc học được mọi ma thuật. Vấn đề có tương thích với một loại ma thuật hay không sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Những cá nhân thực sự làm chủ được ma thuật sẽ thông hiểu ngọn nguồn của mọi ma thuật. Việc này khác hoàn toàn với những thứ như sức mạnh của ma thuật, cậu biết không.”
Shira rót trà vào hai chiếc bát và mời một Lecan một trong số đó.
“Một khi đã đạt tới trình độ đó, cậu có thể sử dụng ma thuật để có được kết quả như khi dùng <Giám Định> mà không cần phải niệm lên tên phép <Giám Định>. Tuy nhiên, làm vậy sẽ tốn thời gian gấp mười lần so với khi niệm phép, và sẽ có khả năng ma thuật bị thất bại khi đang chuẩn bị phát động nữa.”
Shira nhìn thật chăm chú vào viên đá ma thuật trên bàn với anh mắt thật dịu dàng.
“Những kẻ có thể sử dụng ma thuật mà không cần niệm, và có thể làm vậy một cách tự nhiên như người ta hít thở không phải là người thường. Sự tồn tại của những cá nhân đó chính là sự hiện diện của ma thuật. Một tồn tại tự nhiên như chính thế giới này. Nếu cậu có bao giờ gặp phải kẻ nào như vậy, Lecan à.”
Shira cúi đầu và uống trà của mình.
“Hãy bỏ chạy, bỏ chạy ngay lập tức. Kể cả nếu đối phương sở hữu lượng ma lực vô cùng ít. Kẻ ấy ở một đẳng cấp vô cùng cao. Chúng sẽ ngay tức khắc nhìn thấu điểm yếu của cậu, và giết cậu, hay thậm chí sẽ khiến cậu phải trải qua một số phận còn đáng sợ hơn cả cái chết.”
Lecan thưởng thức những gì Shira nói khi nhấm nháp bát trà của mình. Đây hẳn là lá trà đặc biệt của Shira. Món trà rất ngon cùng với chút mùi vị êm dịu ẩn trong nước trà.”
“Tôi sẽ ghi nhớ.”
2
Lecan rời khỏi nhà Shira, tiến thẳng tới cổng tây và hướng tới Golbul. Mặc dù hai thị trấn đủ gần để người ta đi bộ tới nơi trong hai ngày, con đường kết nối Vouka với Golbul lại rất vắng người. Lượng xe ngựa cũng rất khiêm tốn.
Lecan tới nơi vào buổi trưa.
Trước hết, anh đi mua sắm đồ dùng cá nhân và tích trữ thực phẩm để sẵn sàng cho hầm ngục. Đương nhiên, anh chủ yếu mua những thứ có thời gian bảo quản dài, nhưng không nhất thiết phải tích trữ những thứ có hạn dùng quá lâu. Vì anh sẽ chỉ tốn nhiều nhất tầm 10 ngày để khám phá hầm ngục. Chủ cửa hàng và các vị khách khác có vẻ khó chịu với Lecan, họ đã đưa mắt liếc anh một lúc rồi.
Anh thấy một cửa hàng đề biển hiệu <Cửa hàng Potion> kế bên hàng tạp hóa nên anh quyết định ghé qua.
“C-chào mừng.”
Chỉ có vài ba vị khách bên trong và một nhân viên rảnh rỗi đang trông quầy, nên anh tiến vào.
“Một viên Potion Đỏ Nhỏ có giá bao nhiêu?”
“Hơ? Hiện tại trong kho của chúng tôi đang có đủ, nên sẽ là giá thị trường.”
“Giá thị trường là bao nhiêu.”
“Đương nhiên là một đồng bạc lớn. Ông anh là mạo hiểm giả kỳ cựu cơ mà? Sao ông anh lại không biết hử?”
“Tôi đến từ phương xa. Tôi không biết giá cả của vùng này. Giá của chúng sẽ tăng lên khi số lượng cửa hàng mua được bị giảm sao?”
“Đúng vậy. Khoảng giữa tháng trước là lúc chúng tôi bị khan hiếm nguồn cung vô cùng. Giá của chúng lên tới tận một đồng bạc lớn và năm đồng bạc.”
“Vậy còn Potion Đỏ Vừa?”
“Hai đồng bạc lớn.”
“Và Potion Đỏ Lớn?”
“Ba đồng bạc lớn. Tuy nhiên, các mạo hiểm giả hàng đầu thường thu mua toàn bộ Potion Đỏ Lớn, thành ra chúng tôi thường không có sẵn loại này.”
“Tôi hiểu rồi. Giá của Potion Xanh Lam thì sao, cả ba loại.”
“Bằng với giá của loại Đỏ.”
Vậy có nghĩa là, số tiền Chaney trả cho lượng potion mà Lecan bán cho ông ta, sáu đồng vàng, cũng không hẳn là quá cao.
“Tôi thấy các anh còn có cả dịch vụ trao đổi. Giá cả có cố định không.”
“Giá trao đổi bằng nửa giá thị trường, đó là luật.”
“Tôi hiểu rồi. Xin lỗi đã làm mất thời gian của anh.”
Lecan nghe được người ta thầm thì với nhau sau lưng khi anh đi khỏi cửa hàng đó.
“N-Này, đấy chẳng phải”
“Ờ, đó là <Quỷ Vương vận Hắc Phục> đấy.”
“Làm tôi sợ vãi cả ra quần. Áp lực từ hắn ta kinh khủng thật.”
“Chú nhớ phải dùng mọi cách để giữ cho con mắt trái đó nhắm kín đấy. Ta nghe người ta nói rằng kẻ nào bị con mắt ấy nhìn phải sẽ bị biến thành đá đó biết không.”
--Mắt trái nhắm kín? Họ đang nói về mình?
Ngay khi Lecan đặt chân ra khỏi cửa hàng trong khi ngờ vực, ai đó gọi lớn tên anh từ nơi nào đó ngoài tầm của <Nhận thức 3D>.
“Êuuuuuuuu! Lecannnnnnn!”
Đó là Doug, đội trưởng của Đội Canh phòng Hầm ngục.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại