The Villain Wants to Live

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1325

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

WN - Chương 89: Sợi dây chuyền (1)

________________________________

Chương 89: Sợi dây chuyền (1)

…Trong mơ màng, Sylvia thấy mình đang nằm ngủ trong vòng tay của người đó. Hơi ấm và cơ thể săn chắc hệt như một chiếc gối ôm hoàn hảo dành cho cô.

Cảm thấy có gì đó chưa đủ, cô càng dụi người sâu hơn và úp mặt vào lồng ngực của người đó. Ngay lập tức, cô cảm thấy hối hận vì hành động đó quá đỗi nữ tính rồi. 

Nhưng như muốn nói rằng nó không phải vấn đề, vòng tay ấy dang rộng ra, ôm trọn cả người cô vào lòng.

Trái tim cô ngập tràn hạnh phúc.

Họ đang cùng nhau thư giãn trên một đồng cỏ đầy hoa, ong bướm vui đùa, chim muông ca hát.

Như thể thế giới ấy được tạo riêng cho một mình cô.

Tuy nhiên, trong cô vẫn còn những nỗi băn khoăn, lo sợ phải đối diện với sự thật tàn khốc. 

Nó vẫn luôn tồn tại ở một góc sâu kín trong tim, gặm nhấm tâm hồn cô ngày qua ngày.

Dường như đã nhận ra cảm giác của Sylvia, người đó siết chặt vòng tay, như thể khẳng định về sự tồn tại của mình với cô ấy.

Cô mỉm cười, an tâm thả lỏng cơ thể.

Cô không còn cô đơn nữa.

Chỉ cần có người ấy bên cạnh, cô sẽ không còn phải đơn độc cam chịu mọi đau đớn nữa…

“..”

“..”

Khẽ mở hàng mi, cô thấy mình đang ở trong không gian phòng ngủ tạo ra đêm hôm trước.

Khi cô dụi nhẹ đuôi mắt, một giọt nước mắt chảy dài trên má. Không, cả những ngón tay của cô cũng thấm đẫm nước mắt.

“...Ah”

Giấc mơ ấy vừa dịu dàng vừa đau đớn. Mọi cảm xúc mà cô kìm nén bấy lâu nay đã bung tỏa.

‘Ta sẽ không để ngươi hủy hoại Sylvia.’

Đôi tai cô vẫn còn nhớ như in những lời ấy.

Như một phản xạ có điều kiện khi nhớ về quá khứ, cơ thể cô run cầm cập một cách mất kiểm soát, lồng ngực thắt lại làm cô không tài nào thở nổi.

Dùng hết sức bình sinh, cô run run lấy từ túi ra lọ đựng thuốc, chọn mỗi loại một viên rồi tống hết vào miệng.

Ực—

“Phù.”

Hơi thở của cô dần ổn định lại, cho phép cô lấy lại bình tĩnh và quyền kiểm soát cơ thể mình. Sau đó, cô dỡ bỏ căn phòng.

Soạt—

Khi cô bước ra, đã có rất nhiều người vượt qua được bài kiểm tra ngồi chờ ở ghế.

“Sylvia. Quả đúng như tôi đoán.”

Epherene mỉm cười khi thấy cô bước đến. Cô ấy ngồi cùng Carixel và một cô gái cô không quen.

“Epherene ngu ngốc. Bằng cách nào đó cô đã vượt qua được.”

“Đương nhiên rồi. Tôi mà lại. À phải rồi, chúng tôi vừa bị tấn công đấy, cô biết không? Có vài kẻ lạ mặt đột nhập— “

Cô ấy cố gắng kể lại sự việc, nhưng Sylvia không để tâm thêm nữa. Bởi người giám sát Mimic đã có mặt để thông báo về kết quả của bài kiểm tra. 

“72 tiếng đã trôi qua, tôi xin thông báo bài kiểm tra đã kết thúc. Tất cả mọi người, xin hãy tập trung lại. Tổng cộng đã có 113 người vượt qua bài kiểm tra. Những người bị loại sẽ phải làm thêm một bài kiểm tra khác.

Các thí sinh đều ngồi trật tự, chú tâm lắng nghe.

Anh ấy viết một vài từ lên không khí.

“Bài kiểm tra tiếp theo là: “ ‘『Người cố vấn』 và 『Người được cố vấn』’. Hãy coi đây là một cuộc phỏng vấn. Các bạn được quyền chọn một trong các giám khảo trong danh sách và vượt qua thử thách họ đặt ra cho các bạn.”

Gindalf, Rose Rio, Ilheim, Crancia,... có rất nhiều phù thủy nổi tiếng và tài năng.

Nhưng Sylvia đã sớm có lựa chọn cho riêng mình.

“ Các bạn có 30 phút để quyết định. Sau đó, hãy xếp hàng ở cửa phòng của giám khảo đã chọn.”

Hành lang tối mịt sáng bừng lên từng phòng từng phòng, để lộ ra những thẻ tên gắn trên mỗi cánh cửa gỗ.

Sylvia dừng chân trước cánh cửa gắn thẻ tên『Deculein』.

“ Hai người không được phép vào căn phòng này, Debutant Sylvia, và Debutant Epherene.”

Khi bị Mimic cản lại, Sylvia cau mày. Epherene, xếp hàng sau cô ấy, nghiêng đầu thắc mắc.

“ Tại sao?”

“Bởi vì hai người đều là học viên của Tháp viện hoàng gia. Sự thiên vị là không thể tránh khỏi.”

“...”

Không còn sự lựa chọn nào khác, Sylvia đành chọn『Rose Rio』, một pháp sư trẻ tài năng đạt đến bậc Etheric từ rất sớm.

Ở phía còn lại, Epherene suy nghĩ một lát rồi bước đến phòng『Gindalf』.

“ Bài kiểm tra sẽ bắt đầu ngay sau đây, vì vậy xin hãy chú ý rằng cấp bậc và danh tiếng càng cao thì bài kiểm tra sẽ càng khó!”

Sylvia bĩu môi trong khi nhìn về phía cánh cửa của Deculein, nơi chỉ có Carixel và cô gái hồi nãy.

*****

Trong số 113 người, chỉ có Carixel và Mayho là hai người duy nhất chọn Deculein, bởi Deculein nổi tiếng là hà khắc và kĩ tính.

“Anh vào trước nhé, Mayho.”

“Vâng ạ~”

Carixel cười lớn rồi mở cánh cửa.

Bên trong là một căn phòng trắng toát, sạch sẽ, với Deculein đang ngồi chính diện. Anh đóng cánh cửa lại và bước về phía anh ta.

“Chào ngài, giáo sư Deculein. Cảm ơn ngài vì sự kiện lần trước.” 

Deculein không trả lời lại câu cảm ơn đó.

“ Ngồi đi.”

“ Được rồi.”

Anh làm theo chỉ dẫn, đồng thời hỏi một câu trước khi vị Trưởng giáo sư định nói thêm điều gì.

“ Tiện đây cho tôi hỏi, quả cầu pha lê đó có đang ghi âm không?”

“ Có vấn đề gì à?” Anh ta đáp lại, mắt vẫn đang lướt qua thông tin trên tấm bảng.

Carixel. 33 tuổi. Có ba đứa con.

Anh vẫn kiên quyết.

“ Vấn đề rất quan trọng, thưa ngài.”

“... Không. Nơi này không bị ghi âm hay nghe trộm.”

“ Vậy sao?” 

Carixel gật đầu, rồi thẳng thắn tiết lộ thân phận thật.

“Giáo sư. Tôi là một Quỷ Huyết.”

“...?”

Đôi mắt của Deculein, vốn đang nhìn vào bảng thông tin, chĩa về hướng anh ngồi. Anh ấy nghiêng đầu trước lời thừa nhận đột ngột này.

“Haha…” Ngay từ đầu, mục đích của tôi vốn đã là gặp riêng ngài. Tất nhiên, chúng ta từng gặp nhau hai lần trước đây, nhưng lúc đó có những con mắt đang nhìn, nên tôi đành tìm một cơ hội khác.”

“Ngươi đã biết trước các nội dung của kì thi lần này?”

“ Phải. Ở một mức độ nào đó.”

“...”

Deculein im lặng.

“Tôi tới là để đàm phán. Vụ khủng bố ở lễ hội không phải do chúng tôi làm. Chúng tôi mong muốn hòa bình.”

Anh ta vẫn giữ nguyên tư thế cứng nhắc ấy, có lẽ nghĩ rằng những điều anh nói thật lố bịch.

“ Tất cả đều là kế hoạch của Tế đàn. Trưởng tộc của chúng tôi cũng sẽ đưa ra lời công bố. Nếu cần, ngài ấy thậm chí sẽ xuất hiện ở Cung điện–

“Hắn sẽ chết ngay khoảnh khắc đó.”

Biểu cảm trên khuôn mặt Deculein đã thay đổi, cùng với một áp lực kinh hồn.

Hơi đổ người về phía trước, anh ta chĩa ánh mắt lạnh băng ấy vào thẳng hai con ngươi của Carixel.

“...”

Khoảnh khắc ấy, tim Carixel như ngừng đập.

Anh ta nói không hề sai.

Ngài Trưởng tộc không nên đứng ra lúc này. Khoảnh khắc thế giới biết được khuôn mặt của ngài ấy cũng là lúc cái chết được ấn định, và theo sau đó sẽ là chuỗi sự kiện thảm sát Quỷ Huyết.

“Không, thậm chí nếu hắn dám đặt một bàn chân vào đất của Đế quốc này, chính tay ta sẽ chém đầu hắn.” Một lời cảnh cáo được Deculein khẳng định quyết liệt, thứ mà anh nghĩ là sẽ ám ảnh mấy ông trưởng lão một thời gian dài.

Sau cùng anh ta cũng dựa lại vào ghế.

“... Ta cảm thấy khâm phục lòng can đảm của ngươi, và Đảo Thiên Không cũng không bị ràng buộc bởi thứ luật lệ nào cả. Vì vậy, ta sẽ giúp xóa dấu vết của ngươi tại đây. Tuy nhiên”

Đôi mắt sắc lạnh như pha lê khẽ liếc nhìn anh một lần nữa. Carixel đã phần nào quen với áp lực tỏa ra từ ánh mắt ấy.

“Đừng để bị bọn chúng lừa. Bây giờ không phải lúc để Quỷ Huyết các ngươi làm những điều liều lĩnh. Kể cả có là trước mặt ta.”

“..”

“Trốn cho kĩ nếu không muốn bị tận diệt. Lời khuyên chân thành từ ta đấy.”

Từ phía của Carixel, cuộc đàm phán đã thất bại. Tuy vậy, đã có những tia sáng nhen lên. Ngay từ đâu anh đã chẳng mong đợi gì từ kế hoạch như thiêu thân lao vào lửa này.

“Vậy xin hãy gửi tôi tới Trại tập trung Rohalak.”

Cảm thấy lời đề nghị này còn bất ngờ hơn cái đầu tiên, Deculein đặt cả bút và tài liệu xuống.

“ Tôi được biết đến nhiều hơn với cái tên Brolin hơn là Carixel.”

Và Deculein gật đầu khi nghe thấy cái tên ấy. Brolin không phải là một nhân vật được đặt tên quan trọng trong game, nhưng lại là một trong những kẻ bị truy nã gắt gao nhất ở mức SS.

“ Ngài sẽ có thêm thành tích và danh tiếng khi bắt được tôi, và tôi sẽ được gặp lại đồng hương của mình trong Rohalak.”

“...”

“ Nghe không tệ, đúng chứ?”

Anh ta nhìn chằm chằm vào Carixel.

“ Đâu cần thiết phải làm vậy? Ta chỉ cần bắt sống rồi đưa ngươi lên giàn treo cổ là xong.”

“Tất nhiên là ngài có thể làm vậy. Nhưng thưa Giáo sư, ngài còn nhớ Rock Hark?

Rock Hark.

Kẻ săn phù thủy. Quỷ Huyết đầu tiên Deculein từng gặp.

“Hắn ta đã nói rằng, Deculein là một quý tộc đích thực. Và là quý tộc duy nhất thấu hiểu Quỷ Huyết chúng tôi.”

“...”

“Lẽ nào ngài đã nói dối hắn?”

Deculein là người duy nhất bảo vệ họ ở hội nghị Bercht, và anh ấy cũng không giết Rock Hark dù biết rõ thân phận Quỷ Huyết.

Carixel quyết định đặt niềm tin ở Deculein với tư cách của một quý tộc chứ không phải một phù thủy. Vậy nên anh đã khẩn cầu đến lòng tự tôn quý tộc bên trong anh ấy.

“ Ngươi sẽ làm gì ở đó? Tất cả những kẻ ở trong tại tập trung đều bị tước bỏ ma thuật.”

Cách tiếp cận của anh đã có hiệu quả. Carixel thở phào nhẹ nhõm rồi tiếp tục.

“ Tôi có một khả năng đặc biệt. Đây là những đồ vật được tạo từ ma pháp [Bàn tay của Midas] của tôi, và những thứ này vẫn sẽ dùng được kể cả khi tôi không dùng được ma thuật. Nó có thể sẽ bị lợi dụng bởi những kẻ xấu. Vì vậy làm ơn, làm ơn ngài, hãy cho phép tôi được mang chúng theo mình. Tôi hứa sẽ không bao giờ dùng chúng để khủng bố hay vượt ngục.”

“...”

Cái nhìn im lặng của Deculein làm anh cảm thấy khó thở. Mặc dù vậy, anh vẫn có một chút tự tin. Đây là một cuộc giao dịch đôi bên cùng lời.

Sau một lúc, anh ta đáp lại.

“Ta là người có thể xóa sổ bộ tộc của ngươi cũng như cắt sạch tứ chi của ngươi đấy?”

“Tôi biết, và tôi sẵn sàng chấp nhận nó.”

Anh ta lấy ra một quyển sổ từ trong túi áo, viết ra địa điểm và cách thức mà anh sẽ bị bắt giam, rồi kẹp nó giữa hai ngón tay.

“Nếu đây là một trò lừa đảo, toàn bộ các ngươi sẽ chết.”

“Vâng. Tôi chắc chắn sẽ không phản bội niềm tin của ngài.” Anh quỳ xuống, cúi đầu thật sâu, sâu tới mức đầu anh sắp chạm xuống sàn.

Carixel đặt toàn bộ hi vọng vào người đàn ông vừa dọa giết cả gia đình, người thân, đồng bào của anh ấy.

“Đi đi.”

“Cảm ơn ngài.”

Carixel đứng dậy và rời đi. 

Deculein dõi theo bóng lưng to lớn ấy. Mặc dù tương lai tăm tối phía trước vẫn còn đó, nhưng thay vì cảm thấy sợ hãi và lo âu, anh ta lại như được giải thoát. Một kẻ kì quái.

Không, phải là một nhả lãnh đạo thực thụ.

Trước khi anh ta kịp rời khỏi phòng, Deculein hỏi thêm một câu cuối.

“ Báo cáo nói rằng ngươi có ba người con. Đó cũng là thông tin giả à?”

Carixel dừng lại trong một khoảnh khắc, cười nhạt nhòa rồi lắc đầu.

“Riêng cái đó là thật. Chúng sẽ sống tốt mà không cần có tôi.”

“Hừm. Ngươi đánh giá chúng quá cao rồi đấy.”

Khóe môi của Deculein nhoẻn lên một chút, và anh khẽ vẫy tay tiễn biệt.

Carixel cảm thấy như được chữa lành bởi hành động ấy.

*****

Trong khi đó, Sylvia đang đứng đối diện Rose Rio trong phòng cố vấn, cảm thấy mái tóc hồng tự nhiên đó quả là một tuyệt tác của nhân loại.

“Em cảm nhận được gì khi nhìn vào thứ này?”

Rose Rio chỉ vào vòng tròn ma pháp đặt trên bàn. Sylvia tái thiết lại vòng tròn ấy trong đầu rồi hình dung ra thành phẩm sau khi hoàn thành nó.

“ Một thị trấn bao quanh bởi núi non. Có một dòng sông chảy dài bên trong nó.”

“ Rất tốt ~ Em đã đậu.”

“..”

Sylvia nghiêng đầu như một đứa trẻ. Với một nụ cười tươi rói, Rose Rio giải thích.

“Để vượt qua bài kiểm tra này của tôi, em cần phải có hiểu biết sâu sắc về các thuộc tính và chuỗi phản ứng của ma thuật. Với một phù thủy bình thường, nó chỉ là những đường thẳng và vòng tròn đan ngẫu nhiên vào nhau, còn những người giỏi hơn một chút sẽ mất khoảng 10 phút để giải mã. Còn em tìm ra đáp án trong 10 giây. Hãi thật.”

“..”

“Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ đó. Vòng tròn này thực ra khó như đề văn 2018 đấy, biết không?”

Sylvia gật đầu.

“Vậy tôi đi được chưa?”

“Được. Gặp lại em sau. Em tính về Đảo Thiên Không à? Sao chúng ta không trò chuyện thêm ít lâu—

Sập-

Cô rời đi mà không đáp lại..

*****

Đằng sau cánh cửa phòng Gindalf là một con đường vừa dài vừa tối.

Ực–

Epherene nuốt nước bọt rồi cất bước về phía trước.

Ruỳnh!

Vừa được vài bước, mặt đất bất chợt căng phồng lên làm cô suýt ngã, nhưng cô đã kịp dùng ma thuật tạo ra một chỗ đệm chân để giữ thăng bằng. Ngay lúc đó, một mũi tên phóng vút về phía cô ấy, nhắm thẳng vào đầu. Và cô cũng ngay lập tức dựng [Khiên chắn] để phòng thủ. Không để cô kịp định thần, hàng chục sợi dây leo từ mọi hướng lao vào hòng khóa chặt lấy cô. Nhưng chúng chưa kịp chạm tới đã bị những con [Rắn lửa] của cô nuốt chửng.

“Phù! Hú vía!”

Epherene gạt mồ hôi. Nhưng cô ấy vẫn còn một đoạn đường dài để đi tiếp. 

Và khó chịu hơn cả là, từ nãy đến giờ có một làn khói cứ chắn tầm nhìn của cô, cũng như làm cô cảm thấy hơi choáng đầu nhẹ.

Như thể khói từ thuốc lá vậy. Cô đành mặc kệ nó và tiếp tục đi.

“Tạch..Tạch…”

Cô tưởng rằng mình đã vượt qua làn khói đó, nhưng chưa.

Cảm giác như nó đang cố níu chân cô lại.

Nhưng cô không lùi bước.

Sau hơn 10 phút đi bộ, cuối cùng cô đã nhìn thấy ánh sáng.

Tiến đến gần hơn, cô thấy Gindalf đang đứng đó, với chòm râu dài bạc trắng như ông bụt bước ra từ truyện cổ tích.

“...Ah!”

Tưởng như đó cũng là một cái bẫy, cô ngay lập tức lao tới Gindalf, nhưng ông chỉ đơn giản mỉm cười.

“Chúc mừng em đã vượt qua thử thách của ta.”

“...Dạ? Đây là điểm cuối rồi ạ?”

“Phải. Con đường mà em vừa đi qua là một cạm bẫy ma thuật do ta tự tạo ra, vốn để thử thách phản xạ, tốc độ thích ứng và sức mạnh tinh thần của bất cứ ai đi vào. Thực ra thì những bài kiểm tra không nên khó đến mức này nhỉ. Sau cùng thì nó là dành cho rank Solda mà.”

“Ah..”

Epherene hiểu ngay tức khắc. Những cạm bẫy như thế này chỉ làm khó được các Debutant và Solda, còn với cấp bậc Monarch và Etheric thì nó giống như trò trẻ con vậy.

“Để xem nào…tên của em…”

Gindalf cúi xuống nhìn vào bảng thông tin, nhưng rất nhanh đôi mắt ông mở to ra vì bất ngờ. Dường như nhớ ra gì đó, ông ngẩng đầu lên.

“Ôi trời. Đợi ta một chút.”

Ông ta lại cẩn thận nhìn Epherene đang ngồi đó một lần nữa. Tự nhiên bị soi, Epherene cứng đơ người. Hai bàn tay ở trên đùi cô nắm chặt lại, cổ họng nuốt nước bọt cái ực.

“C-Có chuyện gì vậy?”

“Em…Hmmm..”

Ông ấy lại cau mày.

“Cởi áo choàng ra. Rồi cười lên.”

“H-huh? Áo choàng của tôi á?”

“ Nhanh lên.”

Epherene hoảng loạn.

‘Chẳng lẽ lão già này là biến thái?’

Cho rằng có thể còn một lí do nào khác, cô lưỡng lự cởi bỏ chiếc áo choàng ra.

“Rồi cười đi.”

“T-Tại sao?!”

“Nhanh coi!”

Cách giục giã này giống hệt với gã địa chủ thúc sưu ở vùng quê cô sống ngày xưa.

Cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

“Quá thiếu tự nhiên! Quá ma quỷ!”

“Ý ông là sao–uhhhhehe!”

Lão già biến thái này lại dùng ma thuật chọc vào nách cô.

“Hehe! Haha! N-Này! Dừng lại đi! Haha! Hahaha!”

Thấy được nụ cười tự nhiên của cô, ông ta thở dài rồi lại dựa vào chiếc ghế.

“..Ê! Sao ông lại làm thế?! Quá đáng vừa thôi chứ!”

Epherene dùng hai tay ôm chặt lấy bản thân với khuôn mặt đỏ lựng. Ông nhìn cô một cách nghiêm nghị rồi khẽ thì thầm. 

“Đây hẳn là con gái của người trợ lý.”

“...Hả? Ông nói to lên được không ạ?”

Gindalf nhớ lại chiếc dây chuyền mà Deculein nhờ ông phục hồi nguyên trạng. Bức ảnh gắn trong đó có một bé gái đang cười.

“Mối quan hệ giữa em và Deculein là gì?”

“Dạ?”

Tông giọng của ông cực kì nghiêm túc, làm cho Epherene càng hoảng loạn hơn.

“Mối quan hệ của em…”

“Hãy trung thực. Không gì có thể qua được đôi mắt của ta đâu.”

Vạn vật trên thế giới đều có mana. Với Gindalf, người đã đạt đến đỉnh cao của sử dụng dòng chảy mana, việc phát hiện nói dối dễ như trở bàn tay vậy.

Nhìn thẳng vào mắt Gindalf, Epherene trả lời.

“...Anh ta là kẻ thù của tôi.”

“Kẻ thù?”

“Vâng.”

“Deculein là kẻ thù của em?”

“...Tôi sẽ không tiết lộ thêm điều gì nữa.”

Cô ngậm chặt miệng lại, còn ông thì khoanh tay không biết phải làm gì.

“Không, tại sao ông lại làm những việc này? Đây có thật là một phần của bài kiểm tra không vậy?”

“Thật thú vị. Em nghĩ về Deculein như một kẻ thù.”

“Cái? Thế quái nào nó lại thú vị được? Nếu ông không trả lời tôi, tôi sẽ tố cáo ông. Tôi nghiêm túc đấy.”

“Tố cáo? Em đang nói về cái gì vậy?”

“Ông bắt tôi cời áo choàng ra và cù lét tôi. Mau nói rõ lí do nếu ông không muốn bị kiện vì tội biến thái.”

“...”

Ông nhìn cô ấy, dường như cảm thấy mấy lời cô nói thật ngớ ngẩn, rồi đáp lại.

“Trong mắt em cậu ta có thể là kẻ thù, nhưng cậu ta thì rất trân trọng em đấy.”

“...Hể? Gi-Gì cơ? Trân trọng?”

Epherene càng bối rối hơn.

‘Anh ta mà trân trọng mình?’

Cô không thể tìm được câu đùa nào hài hước hơn nữa.

‘Nếu không thì cậu ta sẽ chẳng nhờ vả ta phục hồi lại sợi dây chuyền đã quá cũ kĩ và trầy xước đó.’

Gindalf nhớ lại ngày hôm đó.

‘Ngài Gindalf.’

‘Hm? Deculein, cậu vừa gọi ta?’

‘Phải. Có một chuyện tôi cần ông giúp. Ông có thể làm mới lại chiếc dây chuyền này không?’

“Cậu trai đó đã nhờ đến ta, kẻ thù của cha cậu ta, dù cho lòng tự tôn của nó cũng chả kém gì với tên khốn đó cả.”

Gindalf không thể nào lường trước được, rằng cậu ấy sẽ yêu cầu ông trực tiếp. Tuy vậy, cậu ta vẫn trả tiền đàng hoàng như phép lịch sự tối thiểu.

“ Anh ta đã yêu cầu gì? Xin hãy cho tôi biết!” Epherene ghì chặt lòng bàn tay, hét lớn.

Gindalf nhìn đứa trẻ. Nó chẳng có gì để đáp lại ông cả. 

Khi còn trẻ, ông chẳng buồn để vào mắt những thứ không giúp ông kiếm ra tiền, nhưng giờ thì…

‘Quả thật là đã già rồi sao? Lúc trước mình đâu có thế này…’

Thở dài một hơi, ông nói tiếp.

“Cậu ta muốn ta giúp khôi phục lại một sợi dây chuyền. Trong đó là tấm ảnh của em khi còn nhỏ, và… chỉ vậy thôi.”

Deculein có nhắc đến rằng người đàn ông trong bức ảnh là trợ lí đã tự sát của cậu ấy, nhưng ông quyết định không đề cập đến nó.

“Nếu không phải thứ gì thực sự đáng giá, cậu ta sẽ không bỏ qua mâu thuẫn gia tộc để nhờ ta giúp đâu. Thằng bố nó ghét ta dữ lắm.”

Cơ thể Epherene đông cứng lại vì sốc.

Như thể thời gian trong cô đã ngừng trôi, cô cứ mơ hồ nhìn về phía Gindalf.

“Đúng là một kẻ kì lạ. Mang theo mình một sợi dây chuyền có tấm ảnh của một đứa bé, người mà ta nghĩ chắc chỉ là một thành viên trong gia đình…”

Ông mỉm cười chua chát.

“...Thực ra lại là học sinh của cậu ta.”

Choáng váng, hơi thở dốc, cơ thể bất động, khuôn mặt co cứng vì không thể tin nổi những gì mình vừa nghe là tình trạng hiện tại của cô.

Quan sát phản ứng của cô, ông chẹp miệng một tiếng.

“ Trời ạ, đúng thật là ta đã già rồi. Không ngờ vẻ mặt của một đứa trẻ lại làm ta hứng thú tới nhường này. Haha.”

Đây có phải là con đường thực thụ của một hiền nhân?

—Đúng đúng! Rất đúng đó lão già! Haha!

Nhớ lại giọng nói lảnh lót của Adrienne, lão bật cười.

________________________________

Trans+ Edit: vietdat2005