Trans: vietdat2005
Chương 73: Sự cố (1)
◆ Trạng thái hiểu biết
Psychokinesis sơ cấp/ trung cấp (tiến độ 17%)
┏ Kiểm soát hỏa hệ sơ cấp
┣ Kiểm soát thổ hệ sơ cấp
┗ Cường hóa kim loại (tiến độ 67%)
Sau bình minh.
Tôi đã kiểm tra tiến độ phép thuật của [Psychokinesis] bằng cách sử dụng [Vision] lên bản thân. Mặc dù chất lượng mana đã được nâng cấp lên, nhưng không dễ để áp dụng và kiểm soát sức mạnh nó mang lại ngay lập tức được
“…”
Tôi từ từ nhắm mắt lại và niệm [Psychokinesis].
Một mảnh thép gỗ lơ lửng bay lên.
Mục đích của ngày hôm nay là điều khiển sóng điện từ bằng cách sử dụng cộng hưởng kim loại với [Psychokinesis].
Trước đây, lượng mana của tôi thấp đến mức tôi thậm chí không thể thử việc này, nhưng giờ vấn đề đã được giải quyết với chỉ số mana cấp độ 4.
Cooong—
Nguyên lý của kỹ thuật này là 'làm trong suốt' tấm thép gỗ bằng cách phân tán và khúc xạ ánh sáng, thông qua cộng hưởng sóng điện từ.
——Thụp!
Bản thân nguyên lý thì rất đơn giản, nhưng tấm thép gỗ lảo đảo, vút lên đập vào trần nhà trước khi rơi xuống và đập vào vai tôi.
Lần thất bại thứ 38.
"Khó thật."
Tôi ngồi xuống ghế, xoa bóp cái vai ê ẩm. Tôi vẫn chưa thành công một lần nào nhưng cơ thể đã đầy vết thương, và tôi cũng gần hết mana rồi.
Mặc dù chất lượng mana của tôi đã tăng lên, nhưng khả năng chịu đựng của cơ thể tôi thì vẫn vậy. Có lẽ tôi sẽ mất nhiều thời gian hơn dự tính.
"Tài năng…"
Tôi chợt nhớ những gì tôi đã nói với Sylvia ngày hôm qua.
'Lớp người có tài năng thiên bẩm như em khó mà biết gian lao của những người thường'
Bây giờ nghĩ lại, những lời nói đó là của một kẻ ghen tị. Cảm giác 'thấp kém' này có lẽ là điểm chung duy nhất của Deculein và Kim Woojin.
Mặc cảm tự ti của Deculein đã chi phối hắn ta, biến hắn thành một nhân vật phản diện.
Cũng chính thứ mặc cảm ấy đã khiến anh đầu hàng số phận, một Woojin chỉ có khiếm khuyết và khiếm khuyết.
Cả hai đều không thể vượt qua nỗi mặc cảm ấy.
Khóe môi tôi cong lên.
"Buồn cười thật ."
Nhưng những gì tôi đã nói với Sylvia ngày hôm qua hoàn toàn không phải là một lời nói dối.
Sự phát triển của Sylvia sẽ được tối đa hóa tại Đảo Thiên không vì nhiều sự kiện và nhiệm vụ đang chờ đợi cô ở đó mà cuối cùng sẽ giúp cô vượt qua Deculein.
Tôi buộc phải đưa ra lựa chọn đó để đảm bảo mình có thể đối đầu với 'Archmage Sylvia' ở đâu đó dọc theo nhiệm vụ chính.
Đó là ý nghĩa và nhiệm vụ của các hòn đảo nổi trong trò chơi.
“…”
Sau khi chỉnh lại quần áo của mình, tôi đi ra ngoài, thấy Roy đang đợi.
Đúng 7 giờ sáng.
"Ren và Enen đã đi chưa?"
"Thưa, rồi ạ."
"Được."
Tôi gật đầu. Hai anh em họ đi công tác để thành lập một “văn phòng thông tin”. Khi trở lại, họ sẽ mang theo một vài nhân vật phù hợp với công việc đó.
"Và cô Yeriel cũng đã đến ạ."
•••••••.
Yeriel đang ngồi trong phòng trà của biệt thự Yukline, hai tách trà đen cô mang đến thơm phức căn phòng.
“Tôi sắp có một buổi lễ cắt ruy băng khánh thành. Anh sẽ đến chứ?" Nhấp một ngụm, cô ấy tiếp tục. "Buổi khánh thành đường hầm."
Đường hầm vốn được hoàn thành khá muộn.
'Khá muộn' có nghĩa là ít nhất một năm kể từ khi lãnh địa Marik mở cửa cho đến khi Yeriel nảy ra ý tưởng kinh doanh của mình khi liên tục bị thoát vốn.
Nói cách khác, nó đã được xây dựng trước đó một năm.
"Em có bản thiết kế không?"
"Tôi có một video về nó."
Yeriel lấy ra một quả cầu pha lê. Khi cô ấy thấm nhuần mana, một video xuất hiện.
“Nó khoảng 80 km; bắt đầu từ 'Seojakbi', một ngôi làng ở cuối phía bắc lãnh thổ của ta, và kết thúc ở lối vào của Marik. Anh nghĩ sao?"
Đường hầm trong video không chỉ là một cái hầm để đi lại. Nó đủ rộng và cao để tạo không gian thoải mái, gạch và tường bên ngoài cũng rất hiện đại và gọn gàng.
“Nói lại này, đây sẽ không chỉ là một con đường để đi lại. Nghe nhé. Anh không nghĩ rằng khách sẽ quá mệt mỏi khi về nhà ngay sau khi kết thúc công việc ở Marik à? Đó là lý do tại sao tôi cũng xây dựng một khu mua sắm dưới lòng đất ”.
Quả cầu pha lê hiển thị vị trí mà cô ấy nói đến, cho thấy một nơi hệt như khu tàu điện ngầm thời hiện đại vậy.
“Giờ nó trống trơn, nhưng sớm thôi sẽ có thêm nhà hàng, cửa hiệu, khách sạn, v.v., điều này sẽ tạo thêm nguồn thu cho chúng ta nhờ thu phí cầu đường. Các nhà thám hiểm chắc chắn sẽ để lại tiền và trái tim của họ ở lại đây. " Yeriel khoanh tay đắc thắng, có vẻ tự cho mình là người thông minh.
"Anh chỉ nhờ một mà em lại suy thêm được mười."
“… Chà, tôi là thế đấy.”
Yeriel cố kìm lại nụ cười hạnh phúc.
"Tốt. Những ngày gần đây anh cũng đầu tư vào rất nhiều cửa hàng, vì vậy chúng ta hãy để họ đặt một số chi nhánh bên trong đó ”.
Cửa hàng ma thuật Lopopo, Bến cảng Rokcan's , Nhà hàng Hoa lợn, v.v... Có rất nhiều cửa hàng mà tôi đã đầu tư cổ phần.
"À đúng rồi! Tôi cũng đang định hỏi anh. Tại sao anh lại ép mình phải đầu tư? ”
Đột nhiên, Yeriel cau mày. Biểu cảm trên khuôn mặt cô khá là lạ.
"Ép mình?"
"Ừ! Anh đã đến một cửa hàng không cần đầu tư và cưỡng chế họ bán cổ phần! ”
“…”
Tôi nhớ lại ký ức lúc đó.
Tôi đã chọn tất cả các cửa hàng thông qua [Người đàn ông giàu có] của mình, nhưng một số trong số họ đã miễn cưỡng giao cổ phần của mình.
“Họ rõ ràng đã từ chối rồi mà…”
Cô ấy nhỏ tiếng dần rồi im lặng.
Sau cùng, tôi đã đến cửa hàng đó và đích thân “thuyết phục” họ.
“…”
Đặt mình vào vị trí của họ thì.
Yukline, một trong những thế lực khủng khiếp của đế chế, không biết từ đâu mọc ra, hết ngọt lại xẵng mời họ bán cổ phần.
“... Một cái giá xứng đáng.”
"Dẫu sao thì! Anh tính sau này vẫn tiếp tục làm vậy à? ” Yeriel hỏi.
Tôi gật đầu.
Chẳng có lý do gì để không làm vậy cả. Mối quan hệ làm ăn miễn cưỡng này rồi sẽ thành đôi bên cùng có lợi trong tương lai.
Miễn là đạt được thành quả, tôi không quan tâm đến quá trình. Tôi không còn nhiều thời gian để vòng vo.
“Trời ạ…”
“Đó là lỗi của họ khi từ chối khoản đầu tư của tôi thôi, Yeriel.”
Cô hít một hơi thật sâu đầy vẻ khinh thường.
"Quên đi. Bạn có đến dự lễ cắt ruy băng không? ”
"Còn phụ thuộc vào lịch trình của anh nữa."
"Lịch trình? Nó sẽ được tổ chức vào ngay tuần tới rồi. Kế hoạch hôm nay của anh là gì? ”
“Sau khi giảng cho Bệ hạ về bài học hôm nay, anh sẽ đến thăm nhà đấu giá một lát.”
“ Lại nhà đấu giá ?! Anh điên rồi! Anh không thể! ”
Yeriel giật mình quay phắt lại.
Tôi lắc đầu. "Lần này anh sẽ là người bán."
“… Ah ~ Anh gần như làm tôi lên cơn lần nữa đấy. Và, cái này."
Yeriel đưa tôi chiếc hộp sang trọng mà cô để trên bàn.
“Đây là một món quà từ người xây dựng Đường hầm Yukline. Mở nó ra đi."
Tôi mở nắp nó bằng [Psychokinesis].
Bên trong là một đồ vật quen thuộc đến không ngờ.
“Anh biết đó là gì, phải không? Ngay cả khi nó có hơi kỳ quặc ”.
Nó được làm bằng sắt chất lượng cao với một hoa văn vàng, gia huy của Yukline, được in nổi trên bề mặt màu đen của nó.
Một khẩu súng lục.
“Đó là mặt hàng thịnh hành trong giới quý tộc của vương quốc ngày nay. Tôi không chắc khả năng giết người của nó có vượt trội hơn kiếm hay không, nhưng nó không tồi để tự vệ khi đối phó với bọn cướp ”.
Có những khẩu súng chạy bằng thuốc súng ở thế giới này, nhưng chúng không phổ biến vì không thể xuyên thủng mana, và thị lực của các hiệp sĩ vượt xa tốc độ viên đạn.
"Nó thật đẹp phải không?"
"Ừ."
Nó thực sự rất đẹp mắt về mặt thẩm mỹ, đến mức nó trông gần với nghệ thuật hơn là một vũ khí chiến đấu.
Chỉ riêng điều đó đã cải thiện hình ảnh của nhà thầu trong đầu tôi. Nó khiến tôi nghĩ đó là lý do thực sự tại sao mọi người lại tặng quà.
“Thứ này là đồ tốt. Nói lại với họ rằng anh sẽ giữ nó ”.
“Ah… Anh không định vứt nó đi sao?” Yeriel hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng.
"Không."
"…Anh tính dùng nó để làm gì? Pháp sư thường không thích những thứ như vậy, phải không? Tôi cho anh xem nó vì nghĩ rằng anh sẽ vứt nó đi… ”
Yeriel nhìn khẩu súng lục trong tay tôi, khao khát, tham lam và thất vọng lóe lên trong mắt cô ấy.
Tôi lắc nó từ bên này sang bên kia, và ánh mắt của cô ấy dõi theo từng chuyển động của nó.
" Yeriel, em định rời đi luôn sao?" Tôi hỏi, cất nó vào túi áo trong.
Yeriel thở dài đáp lại. "Tôi sẽ nghỉ ngơi một chút ~ Dạo gần đây nhiều công việc quá~ Vì vậy tôi đang tìm kiếm một cái gì đó để làm quà cho bản thân á ~"
"Nghỉ ngơi đi nhé."
“Mou, chẳng tinh tế gì cả. ”
"Roy." Bỏ qua Yeriel, tôi gọi cho quản gia của mình. "Đi nào."
"Vâng. Xe đã sẵn sàng ạ. ”
Đã đến lúc đi đến Hoàng cung.
* * *
“Trời ạ, lẽ ra mình nên cuỗm nó luôn. Tại sao mình lại cho anh ta xem chứ? Tại saoo? Ahh, mình đúng là một con ngốc. Thậm chí mình không nên để cho hắn biết về nó— ”
Yeriel, người trở về phòng của mình, đập chân liên hồi xuống giường. Toàn thân cô run lên vì hối hận.
"Muốn dùng nó để đi săn quớ."
Yeriel ngây người tưởng tượng ra viễn cảnh tuyệt vời khi cô ấy đang nhắm vào một con lợn rừng với khẩu súng lục. Giữa ngọn núi tuyết yên tĩnh, cô và con mồi của mình, một con quái vật đã ăn thịt mười tiều phu, sừng sững di chuyển.
Cô cảm thấy giây phút căng thẳng dâng lên khi gió lạnh cào xé da thịt.
'Số mệnh của ngươi nằm trong tay ta.'
Cô nhắm một mắt, tính toán kỹ lưỡng hướng gió và khoảng cách rồi bóp cò.
Baang—!
Tiếng súng khô khốc xuyên qua không gian, xuyên qua mục tiêu, lớp da cứng vỡ ra, cơ bắp bị xé toạc và trái tim của nó nổ tung.
Khi con mồi của cô cố gắng giãy giụa trút hơi thở cuối cùng, cô thổi phù hơi nóng bốc lên từ họng vũ khí của mình.
'Phùuu... tôi hạ nó rồi.'
Các thuộc hạ hồi hộp nhìn nàng giờ đã chạy ra ngoài vỗ tay hưởng ứng. Giữa những tiếng hò reo, Yeriel mỉm cười, dường như thấy số phận của con mồi thật đáng tiếc.
… Tương lai dễ chịu đó đã bị Deculein lấy đi.
“Haizz. Tại sao hắn cũng thích mấy thứ kiểu vậy nhỉ? Vì chúng ta chung một dòng máu? ”
Yeriel bật dậy, chuốt lại mái tóc rối bù rồi đi ra khỏi phòng. Hôm nay cô ấy có một nhiệm vụ: 'Kiểm tra thường nhật .'
“…”
Rón rén cầu thang để không bị người phục vụ chú ý, việc cô làm đầu tiên là thâm nhập vào phòng làm việc.
"Xem nào…"
Deculein rất chăm chút trong việc sắp xếp đồ đạc , vì vậy khá dễ dàng đoán được anh ta có thể xếp giấy tờ gì ở đâu.
"Nó ở đây."
Cô ấy tìm thấy một tài liệu có tên là [Tình trạng đầu tư]. Khi vội vàng lật qua nội dung của nó với sự quan tâm, đôi mắt của cô ấy mở to kinh ngạc.
“Này này, mấy con số quái quỷ gì thế này? Quá vô lý! ”
Theo những tin đồn gần đây, Deculein đã đầu tư hàng tỷ Elnes, tuy nhiên lợi nhuận thu về vượt xa những gì anh ta bỏ ra, và chúng tiếp tục tăng lên từng ngày. Ngay cả 200 triệu Elnes mà anh ta lãng phí trong cuộc đấu giá cuối cùng mà anh ta tham dự với tư cách là một người đấu giá cũng đã được thu hồi từ lâu.
“Tên anh trai chết tiệt đó đang làm cái quái gì vậy…”
Tay Yeriel nổi cả da gà. Dù gì đi nữa, cô nghĩ Deculein chắc chắn rồi sẽ để lại dấu vết của sự hỗn loạn.
“Anh lại đùn cho tôi dọn dẹp tàn cuộc à…”
Yeriel cẩn thận trả lại tài liệu về chỗ cũ sau đó đi ra. Vờ như không có chuyện gì xảy ra, cô đi xuống tầng 1 và thấy vài thứ trong phòng khách.
Yeriel vô tư hỏi người hầu, “Này. Tất cả những thứ này là gì? ”
"Băng gạc và thuốc ạ."
“Băng gạc? Thuốc?"
"Vâng ạ. Đây đều những thứ mà cậu chủ yêu cầu ”.
Yeriel nghiêng đầu.
"Tại sao anh ấy mua nhiều thế?"
“Chúng tôi cũng không biết điều đó. Chúng dường như được sử dụng trong tòa nhà phụ. "
“… Tòa nhà phụ?”
Yeriel nhìn ra ngoài cửa sổ và nhìn chằm chằm vào tòa nhà ấy. Liệu hắn ta có bắt cóc Louina và ném cô ấy vào đó không?
Khi cô nhìn chằm chằm vào nó, người hầu của cô nói với một giọng nghiêm túc.
“Cô chủ cũng không nên vào trong đó đâu ạ.”
"Ta không có tò mò đến mức đấy, ."
Những người hầu vẫn nghi ngờ nhìn cô. Họ hưởng lương và phúc lợi cao từ Deculein. Lòng trung thành của họ đối với anh ta là không thể phá vỡ.
“Ta sẽ không lại gần nó đâu. Giờ ta sẽ về phòng. Hãy mang bữa ăn cho ta sau ”.
"Vâng ạ. Để thần đi cùng cô chủ ”.
"Không, không sao đâu."
"Tôi sẽ túc trực trước cửa phòng bạn trong trường hợp bạn cần bất cứ thứ gì."
Những người hầu của gia tộc cô rất cứng rắn. Người trẻ nhất trong số họ đề xuất đi cùng Yeriel.
“… Các ngươi, ĐỢI Ở ĐÂY.”
Yeriel lên cầu thang.
* * *
Hoàng cung.
“Ta đã đọc hết cuốn sách của ngươi rồi,” Sophien nói, tay lắc cuốn sách [Hiểu về các nguyên tố Thuần khiết] của tôi.
Một cách bình tĩnh, tôi đáp lại, "Nó thế nào ạ?"
“Ta đã học được mọi thứ. Nhìn đi."
Sophien niệm tất cả phép thuật được ghi trong sách trong cùng một lúc. Trong vòng chưa đầy một phút sau, các nguyên tố tinh khiết bay lơ lửng khắp nơi.
"Thật là khập khiễng."
Ngoài mặt thì vô cảm, nhưng trong lòng thì tôi vô cùng ngưỡng mộ cô ấy.
Đây có phải là ý nghĩa của việc được chọn bởi ông trời? Để có tài năng vượt lên trên nhân loại?
"Ta có thể thấy nó."
Tôi đã ghi lại khóa học hôm nay trong nhật ký giảng dạy mà tôi mang theo. Sophien nhìn lướt qua tài liệu của tôi.
"Đó là gì?"
"Thứ này là giáo án."
"Ngươi chăm chỉ quá mức đấy."
Tôi không trả lời.
[Nữ hoàng Sophien đã được dạy bởi một pháp sư bình thường trong hai tuần trong một học kỳ…]
Trong khi tôi viết nhật ký, Sophien tiếp tục nói chuyện với tôi.
" Hôn thê của ngươi thì không tốt được như vậy nhể."
“….”
Cây bút máy của tôi dừng lại.
Tôi không tức giận.
Tuy nhiên, tôi không hiểu cô ấy muốn nói gì.
Julie có rất nhiều tài năng, trong tương lai cô ấy sẽ vươn lên trở thành một trong những hiệp sĩ hàng đầu lục địa. Nói Julie không đủ tốt chẳng khác nào bảo 1 + 1 bằng 3.
"Gì đấy? Ngươi giận ta vì ta chê vợ sắp cưới của ngươi à? ” Hoàng đế cười toe toét khi tôi nhìn cô ấy.
Sophien không bao giờ nói dối. Dù sao thì cô cũng rất ghét sự dối trá.
Tuy nhiên, tính cách của cô ấy càng làm dấy lên những thắc mắc của tôi.
“Thần nghĩ rằng cần phải giải thích chi tiết hơn một chút. Julie, trong lĩnh vực của cô ấy, là người giỏi nhất trong số các hiệp sĩ mà tôi biết— ”
“Đúng như ta đã nói. Cô ấy không giỏi đến mức ấy. Tất nhiên, cô ấy là một hiệp sĩ xuất sắc, nhưng cô ấy hơi khác so với thông tin của dư luận ”.
“…”
Điều đó thật vô lý.
Tôi nhớ lại Julie trông như thế nào trong câu chuyện và trò chơi tôi đã chơi. Đặc biệt hơn, tôi nhớ cảnh cô ấy, trở thành hiệp sĩ tốt nhất từng tồn tại, giết Deculein…
“Trong buổi học trước đây của chúng ta, ngươi đã nói, 'Một khi người đã thành thạo tất cả các bài giảng của thần và thần không còn gì để dạy người nữa, thần sẽ tiết lộ ẩn ý trong lời nói của thần'.
Sophien bắt chước tôi.
"Vậy, ngươi đã sẵn sàng trả lời câu hỏi của ta chưa?"
Trên môi cô nở một nụ cười thâm thúy. Đôi đồng tử cong hẹp, đỏ rực của cô ấy giống như mắt của con rắn có thể nuốt trọn mọi ma thuật trên đời.
Nhìn cô ấy, tôi lắc đầu.
"Vẫn còn bài giảng ạ."
“… Bài giảng cuối cùng.”
"Đây mới chỉ là bài thứ hai."
"Im lặng. Ta vừa thể hiện tất cả phép thuật của ngươi một cách hoàn hảo hơn bất kỳ ai đấy? ”
"Hôm nay, chúng ta sẽ tiến hành một bài kiểm tra ma thuật cơ bản."
“Không, đồ khốn nạn! Ngươi đâu còn thứ gì để dạy ta?! ”
Bang—!
Sophien đấm vào bàn, lông mày cô nhíu lại . Mana của cô tỏa ra hào quang do cơn giận dữ của cô.
Sự kiên nhẫn không tồn tại đối với vị Hoàng đế luôn buồn chán.
“Đừng nói những điều vô nghĩa nữa! Không phải phép thuật của ta vượt trội hơn của ngươi sao ?! ”
Cô ấy nói đúng.
Khả năng ma thuật hiện tại của cô ấy vượt trội hơn tôi. Rốt cuộc, cô ấy là một vị thần có thể dễ dàng vượt qua bất kỳ thuật sĩ nào trên thế giới nếu cô ấy muốn.
Tuy nhiên…
Có một phép thuật mà tôi có thể áp đảo cô ấy.
“Điều quan trọng nhất trong mọi thứ là nền tảng, giống như thể lực quan trọng như thế nào đối với khả năng thể chất”. Tôi thản nhiên nói khi làm cho chiếc bút máy của mình bay lên.
“[Psychokinesis] là ma thuật cơ bản phù hợp để bắt đầu chuỗi hoạt động. Tất nhiên, nó cũng được chia thành Cơ bản, Sơ cấp, Trung cấp và Nâng cao, nhưng— ”
"Vô dụng." Hoàng đế ngắt lời tôi. Cô ấy thì thầm khi nhìn thẳng vào mắt tôi một cách mãnh liệt. “Deculein. Ngươi có biết bao nhiêu pháp sư đã từng dạy tôi không? ”
"Tôi không."
"Ba mươi ba, và trong số đó có Rohakan và Belladomen."
Tôi không muốn nói về Rohakan, nhưng Belladomen cũng là một phù thủy cấp Etherial.
Cả hai đều là những gã khổng lồ trong thế giới phù thủy.
“ Bọn họ thậm chí còn không nhắc đến ma thuật cơ bản với ta. Cái 'cơ bản' của ta đã vượt trội hơn những người khác rồi. "
Điều đó cũng chính xác.
Nếu khả năng Psychokinesis của một thuật sĩ bình thường là 10 và của một thuật sĩ vĩ đại là 20, thì Emperor gấp mười lần con số đó ở mức 100.
Vì nền tảng cơ bản của phép thuật của cô ấy đã tốt hơn gấp mười lần so với bình thường, sự chênh lệch vô lí giữa cô ấy và những người khác tăng lên khi cô ấy tiến tới phép thuật cao cấp là điều hiển nhiên.
Vì vậy, ngay cả khi cô ấy sử dụng cùng một phép thuật, Hoàng đế vô điều kiện có thế thượng phong so với những người khác.
Sức mạnh thể chất cơ bản của cô đã ở mức siêu phàm.
"Là vậy sao? Tuy nhiên, nó cũng chẳng quan trọng. Tôi không phải là Rohakan ”.
"… Hả? Deculein, não ngươi có vấn đề à?"
Vòng tròn ma thuật [Psychokinesis] bao phủ toàn bộ cơ thể tôi.
Sẽ không sai khi nói rằng thể chất của tôi đã trở thành hiện thân của [Psychokinesis] và theo thống kê, khả năng của tôi gấp 50 lần so với một thuật sĩ bình thường.
Cao gấp 5 lần so với Sophien.
“Tất cả những gì người phải làm rất đơn giản. Đoạt lấy cây bút máy này trong vòng 30 phút ”.
"Ngươi đang cố làm điều gì đấy? Này. Ngươi điên à?"
Ít nhất với [Psychokinesis], Hoàng đế sẽ không thể đánh bại tôi.
Sự buồn chán của cô ấy sẽ bị chặn lại bởi một bức tường được gọi là ma thuật của tôi.
“Tất nhiên, ban đầu sẽ rất khó khăn. Tuy nhiên, nếu người đặt ra mục đích cho bản thân và tập luyện chăm chỉ, người sẽ có thể thắng thần vào một ngày đẹp trời nào đó. "
“… Ngươi đang xúc phạm ta đấy à?” Nét mặt của Sophien đanh lại.
Tôi nói với một giọng bình tĩnh.
"Hãy bắt đầu nào. Nếu người đánh bại thần, thần sẽ trả lời tất cả các câu hỏi một cách trung thực ”.
Cây bút máy của tôi, lơ lửng trên không với [Psychokinesis], dừng lại trước mũi Sophien.
“… Không cần phải hỏi nữa.”
Sophien nhìn tôi, ánh hào quang đang trỗi dậy của cô ấy đã lắng xuống. Tuy nhiên, sự tĩnh lặng đó còn mạnh hơn nhiều vì nó là bằng chứng cho cơn thịnh nộ của cô ấy.
"Ngươi có sẵn sàng đặt cược tính mạng của mình không?" Cô ấy hỏi tôi, với sự nghiêm túc. Đó cũng là bằng chứng cho thấy hành động khiêu khích của tôi đã có hiệu quả.
"Tất nhiên rồi ạ." Tôi đã cười. Tôi bình tĩnh và giọng nói của tôi có vẻ thoải mái, nhưng…
Tôi cũng nghiêm túc như cô ấy vậy.
"Đoạt nó đi."
Mang lại cho Sophien một cảm giác 'hoang dã'.
Đó là mục đích của bài giảng ngày hôm nay.
.
.
.
.
Thương lắm mới đăng đấy ( ꈍᴗꈍ)
Thế thì chịu rồi