Chương 79: Mặt Nạ (2)
_______________________________________________
Allen giả vờ trở về nhà, rồi lại trở về văn phòng của phó giáo sư, một không gian yên bình và thoáng mát ở tầng 77.
Có ba giá sách ở bên phải và một chiếc bàn đủ lớn để vừa một chiếc máy đánh chữ, một cây bút chì và một cuốn sách giáo khoa dày.
Deculein đã rời đi, bỏ cô lại một mình với những vì sao.
Khi đang quét dọn văn phòng của mình, Allen ngẫm lại những cảm xúc khi ấy.
Nó thật kì lạ.
Có phải vì cô đã ở bên cạnh anh quá lâu rồi không?
Không, cảm giác này của cô mới chỉ xuất hiện gần đây. Tất cả những trợ lí trước đây của Deculein đã bỏ đi vì sự tàn bạo của anh. Allen là người duy nhất ở lại.
Ngay từ đầu cô đã không mong đợi để nhận lại bất kì điều gì.
Vì vậy, nó thậm chí còn kỳ lạ hơn.
Những ngày tháng ở bên anh, học phép thuật, đọc sách, chuẩn bị lớp học và dạy học…
Sống và làm việc như một trợ lý bình thường, nhưng bình yên đến mức cô ấy muốn tiếp tục nó mãi mãi .
Khẽ khàng nhắm mắt, cô hồi tưởng lại những lời anh nói khi ấy.
'Ta đặt niềm tin ở cậu.'
Một lời nói như cảm ơn vì mọi thứ cô ấy đã làm từ những ngày đầu tiên cho đến hiện tại.
Anh không hề biết rằng cô ấy không phải là người mà anh nên đặt niềm tin.
Cái tên ‘Allen’ thậm chí cũng chẳng phải là thật.
'Chỉ cần ở bên cạnh ta.'
Yêu cầu cuối cùng của Deculein. Cô đã không kiềm chế được sự xúc động dâng trào.
'Vâng! Tất nhiên rồi ạ!'
……… Chầm chậm vén màn mi, đôi mắt cô xa xăm hướng về trời sao rực sáng.
“Đã rất lâu rồi mới gặp một người bí ẩn như anh đấy, Deculein.”
Lúc đầu, cô chỉ coi anh như một gã quý tộc tâm thần, người mà cô chỉ cần động một ngón tay là sẽ chết dí như một con bọ.
Nhưng bất ngờ thay, anh ấy đã thay đổi, và thành thật với bản thân hơn. Bề ngoài anh luôn tỏ ra lạnh lùng khó gần, nhưng hơi ấm mà Allen lần đầu tiên cảm nhận được từ anh nồng ấm hơn bất kỳ ngọn lửa nào cô từng thấy.
Cảm thấy thật thú vị, cô đã vô tình cứu anh thoát chết.
Vụ khủng bố chuyến tàu hỏa đến Bercht. Veron đã cố ám sát Deculein.
Allen đã quan sát tất cả và tự mình bẻ cổ tay của Veron.
“Nhưng… tôi không nghĩ mình có thể giữ lại niềm tin của anh thêm nữa.”
Bóng đêm bao trùm dần tan biến.
Ánh dương vực dậy phía chân trời.
Sẽ chẳng còn nhiều ánh bình minh mà cô ấy có thể chiêm ngưỡng với tư cách là 'Allen'. Chẳng bao lâu nữa, cô sẽ phải rời xa thế giới mà cô từng say đắm.
Đáng lẽ ra cô không nên tiếc nuối.
Thậm chí càng không nên có bất kì cảm xúc nào như vậy.
Dù vậy.
“Lỡ hòa mình vào ‘Allen’ mất rồi.”
Allen tựa người lên thành cửa sổ. Một làn gió se lạnh mơn man vào phòng.
* * * **
Một ngày cuối tuần giữa cái hạ nóng nực.
Julie rất trân trọng khoảng thời gian nhàn rỗi như hiện tại. Vẫn còn một lúc nữa mới đến lúc làm nhiệm vụ, việc luyện kiếm mỗi sáng cũng đã xong xuôi.
"Ái chà…"
Cô nhìn quanh phòng chờ của biệt thự. Những người hầu đứng kế bên cô.
Căn phòng này trưng bày toàn những xa xỉ phẩm cùng một vài bộ cờ, nhưng thứ thu hút sự chú ý của cô ấy nhất là vật được gọi là “radio”.
“Đây không phải là quả cầu pha lê sao? Sao nó lại phát ra âm thanh?”
“Oh~ cái radio đó ạ? Chúng tôi cũng thấy nó thật tuyệt vời khi lần đầu tiên nhìn thấy nó. Tôi nghĩ có một tấm mana thu sóng bên trong. Tôi không biết chi tiết, nhưng về cơ bản, nó có mười ba kênh, tùy thuộc vào tần số mà mình cài đặt.”
Tấm thu sóng mana. Kênh truyền hình. Tần số.
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy những khái niệm này.
"Thật kinh ngạc. Tôi có thể nghe các trận cưỡi ngựa đấu thương bằng cái này không?”
Giá của nó là hơn 5.000 Elnes. Mặc dù chỉ có tuổi thọ khoảng một năm, nhưng nó giống như một tài sản độc quyền của giới tư sản. Ngày nay, các hãng truyền thông ở đế quốc cũng đang dần mở các “kênh” của riêng họ.
"Có thể ạ. Cô có thể nghe trên kênh thay vì mua vé vào cửa. Tuy vậy nó không tuyệt bằng việc xem trực tiếp.”
Chú chó con ngồi trên đùi Julie cũng nhìn nó với vẻ thích thú.
Cốc cốc-
Cánh cửa mở ra. Thư ký của Deculein, Ren, người vừa trở về sau một chuyến công tác.
“Hiệp sĩ Julie. Đã đến lúc.”
"Được rồi."
Julie nhanh chóng chỉnh trang lại trang phục và chuẩn bị cho nhiệm vụ của mình. Áo giáp của cô là trang phục thường ngày của cô, vì vậy cô không cần phải thay thứ khác.
******
Mặt trời đã lên đến đỉnh khi tôi tới Hadekain. Việc đầu tiên trong lịch trình ngày hôm nay là dự lễ cắt băng khánh thành đường ngầm.
“Làm sao các vị có thể nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời như vậy? Ha ha!”
“Tôi thực sự rất ngưỡng mộ sự sáng suốt của Giáo sư Deculein!”
Rất nhiều khách mời đã tới, tất cả đều là những người nổi tiếng trong giới kinh doanh.
Tôi cùng Yeriel đến chào hỏi họ.
“Tuy lối đi ngầm là ý tưởng của Deculein, nhưng người hiện thực hóa nó là tôi đấy .” Yeriel mỉm cười điềm tĩnh, tay đặt trên ngực.
Cuộc trò chuyện chợi dừng lại. Mọi người nín thở liếc nhìn tôi.
“Đúng vậy,” tôi đáp lại với một nụ cười.
"Tôi hiểu rồi! Đúng như mong đợi từ em gái của Giáo sư Deculein.”
“Phải đó, gia tộc Deculein đúng là có nhiều người tài thật!”
"Đúng vậy!"
Sự kiện này hoàn toàn không chỉ mang tính chúc mừng. Nó cũng mang tính thăm dò chính trị, thể hiện rõ qua sự nghi ngờ của họ về mối quan hệ của tôi với Yeriel.
"Bây giờ thì. Hãy bắt đầu nghi lễ cắt ruy băng nào~”
Yeriel ngập ngừng cầm chiếc kéo.
Chúng tôi chứng kiến khoảnh khắc cô ấy cắt băng ở lối vào của đường hầm.
Clap–Clap–Clap—
Lễ khánh thành đã được chào đón bằng những tiếng reo hò và vỗ tay.
Họ lịch sự mời tôi đi tham quan đường hầm cùng với họ, nhưng tôi lắc đầu.
Phần còn lại là của cô ấy.
“Thật không may, hôm nay tôi khá bận. Yeriel sẽ cung cấp mọi thông tin về dự án này. Dù sao nó cũng thuộc thẩm quyền của cô ấy. Giờ thì, thứ lỗi cho tôi.
"Ồ vậy ư? Thật là tiếc quá."
“Hãy tận hưởng Hadekain.”
Họ trông hơi buồn vì mong tôi ở lại, nhưng họ vẫn quay lại đi tham quan cùng Yeriel.
“Quay lại thôi.”
"Được."
Khi tôi và Julie đi đến bãi đậu xe, Julie nhận thấy có người đang theo dõi chúng tôi và ngay lập tức chặn cô ấy lại.
"Dừng lại. Xin cô vui lòng tiết lộ danh tính trước khi đến gần hơn.”
Julie cố tình hằn giọng, nhưng người phụ nữ bí ẩn vẫn không hề nao núng.
“Tôi là một nhà đầu tư.”
Cô ấy đang mặc một bộ vest và đội mũ rộng vành. Xác nhận cô ấy là ai, tôi gạt bỏ những lo lắng của Julie.
"Không sao đâu. Cô có thể vào trong xe.”
"… Cái?"
"Tôi phải nói chuyện riêng với cô ấy, vì vậy hãy nghe tôi."
"Được."
Julie do dự lên xe, nhưng vẫn nhìn chằm chằm chúng tôi từ cửa sổ.
“Đầu của anh có vẻ ổn rồi nhỉ” Arlos nói.
“Al. Cô đã đầu tư vào dự án này à?
“Al..? À, anh gọi tôi. Đúng vậy. Dự án này thực sự có tiềm năng.”
Arlos nhún vai, rồi bắt đầu cung cấp thông tin cho tôi.
“Zukaken và Tế đàn vẫn chưa từ bỏ đâu. Chúng đang chuẩn bị một kế hoạch khác. Hãy cẩn thận."
“… Hmm. Còn Gerek?”
Gerek khá quan trọng. Các nhân vật được đặt tên với tính cách điên loạn nên được đối xử đặc biệt trong trò chơi. Sức mạnh chiến đấu của chúng có thể được sử dụng như một vũ khí chiến lược bằng cách khiến chúng phát nổ theo cấp số nhân cùng một lúc.
“Gerek sẽ dừng hoạt động trong một thời gian. Dù sao, Tế đàn đang chuẩn bị cho một cuộc tấn công lớn. Đó là lý do tại sao tôi đến đây.”
Tôi cau mày. Arlos liếc nhìn sang một bên, che phần lớn khuôn mặt của cô ấy bằng chiếc mũ rộng vành.
“Một cuộc tấn công lớn?”
“Bây giờ chúng đang cố gắng hành động một cách cẩn mật, vì vậy tôi không có nhiều thông tin. Tuy nhiên, dựa trên động thái hiện giờ, lần tấn công này sẽ có quy mô lớn.”
“Và lý do là?”
“Chúng không phải những tên điên bình thường đâu. Dù sao hãy cảnh giác khi anh ở nơi đông người.”
Một thông báo hệ thống hiện ra trước mặt tôi.
[Sự kiện bất ngờ: Bão tố]
“Cô có thể truyền tin bằng quả cầu pha lê.”
“… Cách này an toàn hơn nhiều.”
Sau khi kết thúc những gì cô ấy phải nói, Arlos ngay lập tức rời đi.
Tôi quay lại xe của mình.
“Đến Tháp viện.”
Việc thứ hai trong danh sách việc cần làm là kiểm tra tiến độ dự án ở Tháp viện.
"Vâng."
Khi xe bắt đầu lăn bánh, tôi cảm nhận được ánh nhìn rực lửa đến từ ghế cạnh bên. Liếc sang một bên, tôi thấy Julie đang nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt ủ rũ.
"Cô ấy là ai?" Khi ánh mắt của chúng tôi gặp nhau, cô ấy ngay lập tức đưa ra một câu hỏi mà dường như cô ấy đã rất muốn hỏi.
“Em không cần phải biết.”
“…”
Julie bĩu môi và ngồi thẳng dậy.
Cô ấy trả lời, “Tôi sẽ không hỏi vì anh nói rằng tôi không cần biết,” nhưng ánh mắt sắc bén của cô ấy vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi.
*****
Louina đang làm việc với dự án ma thuật của cô ấy trong phòng thí nghiệm.
Với nguồn tài trợ đầy đủ, những sinh viên từng làm việc với cô ấy ở nơi làm việc trước đây đã được gửi đến cho cô ấy. Tháp viện Hoàng gia khá miễn cưỡng với dự án này do vấn đề về tiền nong, nhưng quyền lực của con dấu [Thông qua] của Trưởng phòng Kế hoạch và Điều phối Tài chính là quá lớn.
Sau khi cô ấy trình lên bản kế hoạch, mọi thứ cô ấy yêu cầu đã được chuẩn bị trong đúng một tuần.
Đương nhiên, vì điều đó, đã có đủ mọi lại tin đồn truyền đi. Cô ấy đã lọt tai những tin đồn đại loại như 'Có vẻ như Louina đã trở thành người hầu của Deculein.' và 'Không, còn tệ hơn thế nữa. Cô ta chắc chắn đã trở thành một con chó trung thành', nhưng cô ấy không buồn phản ứng lại những lời đàm tiếu ấy. Dù sao thì lòng căm thù của cô đối với Deculein cũng đã nguôi ngoai phần nào.
“Bây giờ, mọi người, không cần phải liều mình tiết kiệm đá mana nữa! Chúng ta không còn ở Kinh đô nữa rồi! Cứ sử dụng nó một cách thoải mái—”
Khi cô đang động viên họ, cánh cửa phòng thí nghiệm mở ra, danh tính của vị khách không mời khiến cô giật mình.
“Giáo sư Deculein? Có chuyện gì thế?"
“Kiểm tra đột xuất. Đó là một phần công việc của tôi với tư cách là Giám đốc Điều hành.”
Deculein nhìn vào chiếc bàn và 16 pháp sư đang cúi đầu trước anh ta trong phòng thí nghiệm. Louina đứng cạnh anh, khoanh tay.
“Không có gì phải lo lắng cả. Tôi đã chuẩn bị ý tưởng này từ rất lâu rồi nhưng không thể thực hiện nó vì chúng tôi không có kinh phí. Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác, chắc chắn chúng tôi sẽ làm được.”
"Cô có chắc không?"
"Tất nhiên. Tuy nhiên, vấn đề là chi phí của dự án này. Chúng tôi đã yêu cầu 10 triệu Elnes làm ngân sách ban đầu, nhưng nó có thể tăng gần gấp 20 lần số tiền đó.” Cô trả lời, cố tình thổi phồng lên.
2 tỷ Elnes.
"Được."
Anh tỏ ra không bận tâm về con số đó. Sau khi kiểm tra tài liệu của họ, anh ta rời đi. Mọi cử chỉ đều hoàn hảo.
“…”
Vì lý do nào đó, vẻ ngoài hoàn hảo của anh ấy đã để lại cho Louina một vài cảm xúc lẫn lộn.
Khẽ thở dài, cô đi theo Deculein.
“Ừm..”
Anh dừng lại và nhìn cô.
"Cầm lấy."
Cô đưa cho anh một chiếc hộp đựng kẹo khiến anh nhíu mày, dường như thấy món quà bất ngờ của cô thật ngớ ngẩn.
“Đây là kẹo Curina, đặc sản của điền trang McQueen. Nó chỉ có thể được làm vào mùa hạ và với số lượng rất ít ỏi. Hãy nhận nó như lời cảm tạ của gia tộc chúng tôi.”
"Vậy thì sao?"
“Hộp kẹo này đáng giá hàng ngàn Elnes đấy? Mọi người xếp hàng để mua nó thậm chí với giá cao hơn, và phải đặt trước ba năm lận.”
Mặc cho Louina PR, anh vẫn không nghĩ đến việc nhận nó. Cô bèn nhét nó vào túi quần của anh.
“Kể cả khi anh không thích kẹo thì chắc chắn hôn thê của anh sẽ thích nó. Tôi chắc chắn đấy. Không ai có thể từ chối sức hấp dẫn của nó đâu.
Khi cô ấy đề cập đến Julie, Deculein cuối cùng cũng gật đầu.
Louina mỉm cười, lùi lại một bước và vẫy tay với anh.
"Tạm biệt."
"… Được rồi. Xấu hổ thật, nhưng tôi sẽ nhận nó.”
Anh ta chuyển nó từ túi quần sang túi áo trong.
30 phút sau, Deculein quay lại xe, lập tức quay sang Julie.
"Gì?"
Cô vẫn còn dỗi chuyện vừa nãy. Anh lấy món quà của Louina trong túi ra.
"Huh?"
Ngay khi nhìn thấy nhãn hiệu của nó, khuôn mặt của Julie đã thay đổi.
Giống như một chú cún con chuẩn bị nhận đồ ăn, cơ thể cô ấy đột nhiên ưỡn người về phía trước trong khi vô thức chảy nước miếng. Khi anh đưa lắc qua lắc lại túi kẹo, đôi mắt háo hức của cô cũng lắc lư theo.
Deculein mỉm cười trước phản ứng của cô.
"Anh lấy thứ đó ở đâu vậy? Trông ngon quá.”
“Là kẹo Curina. Em có biết về nó không?"
"Tất nhiên là có. Đó là một loại kẹo không bao giờ tan ra, là mơ ước của rất nhiều người từ khi còn bé.”
"… Đúng."
Mở nắp ra, anh lấy ra một viên kẹo, Julie lập tức chìa hai tay ra. Sau khi anh đặt nó vào lòng bàn tay cô, cô lập tức cho nó vào miệng.
Chíp, chíp, chíp—
Khuôn mặt cô ngập tràn hạnh phúc. Ngon vậy sao?
“Nếu em làm tốt nhiệm vụ, anh sẽ thưởng thêm.”
“…!”
Sau một thoáng ngạc nhiên, Julie bắt đầu thực hiện nhiệm vụ vệ sĩ một cách say mê hơn bao giờ hết.
* * *
… Mùa thi cuối cùng của Đại học Hoàng gia. Các sinh viên chưa tốt nghiệp, pháp sư và hiệp sĩ đều mệt mỏi nhưng vẫn bận rộn rải rác trong khuôn viên trường.
Sylvia thì không.
Cô ấy đã hoàn thành bài kiểm tra hôm nay, bài kiểm tra ngày hôm qua và rất có thể là cả bài kiểm tra ngày mai. Hành trình đạt điểm tuyệt đối của cô ấy có lẽ sẽ kéo dài mãi mãi.
“Hm~Hm~.”
Ngân nga, cô ấy rút ra một mảnh giấy mà cô ấy đã để trong túi trong của áo choàng.
[Ứng tuyển: Deculein]
Cô ấy đã điền vào mẫu đơn này tối qua.
Deculein đã nói rằng thầy ấy sẽ không chấp nhận nó, nhưng dù sao thì yêu cầu tối thiểu để được xem xét thăng chức lên phó giáo sư là một năm kinh nghiệm.
Thầy là người mà cô muốn học nhất, dù chỉ trong sáu tháng còn lại. Cô cũng tự tin mình có thể thuyết phục được thầy ấy.
"Ta về rồi đây."
"Cô chủ đã về ~"
Khi cô quay trở lại biệt thự, những người phục vụ chào đón cô với nụ cười rạng rỡ, sự thay đổi trong bầu không khí của họ khiến cô bối rối. Vì lý do nào đó, họ có vẻ rạng rỡ.
“Cô đã có bạn bè mà chẳng thèm kể với chúng tôi luôn ~”
"Các cô đang nói về cái gì vậy?"
Một người bạn. Cô ấy có bạn từ khi nào vậy? Cô ấy chưa từng có một người bạn nào trong đời.
… Cô không mất nhiều thời gian để tìm ra lý do đằng sau hành vi của họ.
"Ai thế này?"
Một người trông giống như Epherene đang ngủ trên ghế sofa.
“Grrr…”
Khi nhìn kỹ hơn, cô nhận ra đó thực sự là Epherene đang đắp chăn ngủ ngon lành.
“Grrr…”
Không giống như sáng nay, bây giờ trông cô ấy thật mềm mại và sạch sẽ. Có vẻ như cô ấy đã tắm ở đây.
“Epherene thô lỗ.”
Cô nhớ lại cuộc nói chuyện lần trước.
'Vậy lá thư của nhà tài trợ của cô có hoa văn giống hệt hoa văn trên chiếc khăn tay này?'
'Đúng vậy. Đó là cách tôi nhận ra ông ấy đang dõi theo tôi. Tiếc là tôi không biết mặt ông ấy vì tôi đã khóc rất nhiều khi xem vở kịch.'
Nét hoa văn đó chính là gia huy của Nhà Yukline.
Nếu vậy, rất có khả năng thầy ấy đã tài trợ cho Epherene.
Sylvia cảm thấy vô cùng khó chịu bởi sự thật đó.
Tại sao giáo sư chỉ quan tâm đến cô ta? Chẳng lẽ có liên quan đến người cha đã tự sát? Chỉ vì thế thôi sao?
'Nếu thầy ấy không chấp nhận mình làm trợ lý giáo sư, mình có thể lấy thông tin này ra để khiến thầy ấy suy nghĩ lại.... Maaa, dù sao đi nữa.'
“Grrrr…..Áá!”
Cô nắm lấy mũi của Epherene mà véo.
“Aaaaaaaggghhhh!”
Epherene la hét tỉnh dậy, và Sylvia ngay lập tức rút khăn ra lau tay.
“C-cô làm cái quái gì thế?!”
"Tại sao cô lại ở trong nhà của tôi?"
“Đang mơ đẹp thế mà…”
Hai tay cô ôm lấy chiếc mũi đỏ ửng.
Mắt Sylvia nheo lại.
"Tại sao cô đến đây?"
"…Cho tôi mượn tờ giấy. Tôi đã khám phá ra bí mật của nó.”
Những lời của Epherene khiến một dấu chấm than hiện lên trong đầu cô.
“Dù sao đi nữa, nhìn này. Giống hệt một tờ giấy bình thường đúng không? Nhưng mà…"
Epherene thực hiện ma thuật nguyên tố nước, làm ướt tờ giấy của Sylvia.
“Cô chết chắc rồi, Epherene…”
Sylvia tức giận bóp cổ cô ấy, lắc qua lắc lại, nhưng hình dạng của tờ giấy nhanh chóng biến đổi một cách kỳ lạ.
Epherene mỉm cười và giơ ngón trỏ lên.
“Giấy được làm từ gỗ, nhưng chẳng phải gỗ là sự kết hợp giữa đất và nước sao?”
Tờ giấy ướt nhanh chóng trải ra theo mọi hướng, vẽ ra một bản đồ ba chiều.
“Game là dễ. Cô có biết nơi đó ở đâu không?”
Sylvia gật đầu.
Đó là khu rừng nhân tạo trên tầng 40, một trong những tầng đặc biệt của Tháp Đại học.
“Địa điểm kiểm tra được viết trên mảnh giấy này.”
“…”
Cô nhìn nhận lại Epherene với ánh mắt khác. Trong lúc cô đang làm bài kiểm tra thì cô ấy đã đi tìm lời giải cho kì thi cuối kì.
Bắt về làm slave quả là quyết định sáng suốt.
“Hì hì! Cô nghĩ sao? Bây giờ, đã đến lúc cô mua cho tôi cái đó rồi đó! Epherene nhe răng ranh mãnh.
"Cái gì?"
"Cô đã hứa rồi đó. Roahawk.”
“…”
Điều đó thật quá lố bịch.
Cô ấy có hứa sẽ bao tiền ăn cho đến hết kì thi, nhưng ba ngày liên tục Epherene đòi Roahawk. Ăn nhiều heo quá cũng biến thành heo đấy.
“Được rồi! Đi ăn thôi nào! Các cô cũng đi cùng nhé?”
"Không được."
Sylvia lắc đầu, nhưng những cô hầu gái đang vui vẻ quan sát họ phẩy tay.
“Chúng tôi không phiền đâu~ vì đó là lời mời của bạn của cô chủ mà~” Họ mỉm cười và đi thay quần áo, khiến Sylvia không còn lựa chọn nào khác.
Đã hứa thì phải làm, và sự thật là Epherene đã giải quyết được vấn đề. Nếu là Giáo sư Deculein thì thầy ấy cũng sẽ tối thiểu giữ lời mình đã nói.
"… Được rồi."
“Yay~”
*****
… Sau một giờ.
“Công túa của ba ơi~”
Glitheon, trưởng gia tộc Iliade, đã đến thăm dinh thự của Sylvia. Ông gọi tên con gái nhưng không ai đáp lời, kể cả người hầu cũng đi vắng. Nhún vai, anh đi quanh tòa nhà để xem còn ai ở lại không, nhưng có vẻ là không rồi.
“Đi hết rồi sao?”
Anh bước tới cửa phòng Sylvia và gõ cửa.
“Con yêu. Con có ở đó không?"
Không có câu trả lời.
“… Hừm.”
Gãi gáy sột soạt, anh từ từ mở nó ra, không thấy ai trong phòng cô ngoài con búp bê gấu trúc đang nhìn anh từ trên giường.
“Chà, dù sao thì đó cũng là bài kiểm tra cuối kì cơ mà.”
Anh chỉ muốn tự tay nấu cho cô những món ăn tốt cho sức khỏe.
Làu bàu, Glitheon chuẩn bị rời đi thì tìm thấy một tài liệu trên bàn của con gái mình.
“Phiếu điểm à?”
Sau khi chắc chắn không có ai bên trong biệt thự, Glitheon lẻn đến bàn của cô.
Loạt soạt—
“Hừm…”
Glitheon tỏ ra rất thích thú khi cầm tờ báo lên, nhưng càng đọc thì biểu cảm của anh càng đanh lại. Khuôn mặt lạnh như băng, nhưng trong lòng thì bùng cháy như ngọn lửa.
Những đường gân nổi lên trên tay anh khi anh vô tình vò nát nó.
──[Đơn đăng ký: Deculein]──
Tôi, Sylvia, xin tình nguyện theo học giáo sư Deculein. Tôi là người duy nhất trong số 150 người mới ra mắt đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra giữa kỳ của giáo sư Deculein…
───────────────────────
"… Không thể nào."
Anh ta trả lại nó ở nơi anh ta tìm thấy nó. Các phần nhàu nát của nó lại phẳng phiu như thể chưa có gì xảy ra, nhưng vẻ mặt của anh ta thì không như thế, vẫn u ám và tức giận.
“Theo học Deculein?”
Anh ấy nghĩ việc Sylvia có phải lòng Deculein hay khao khát và ấp ủ bất kỳ tình cảm nào với hắn ta đều không quan trọng. Nó sẽ chỉ là một làn gió thoáng qua trong tuổi dậy thì và biến mất khi cô ấy lớn lên.
Tuy nhiên, cô ấy là một người của Iliade trước khi cô ấy là Sylvia.
Gia đình của họ không bao giờ nên rơi vào tay của Yukline.
“Hahahaha…”
Glitheon cười.
Anh đang cố làm cho cô chỉ nhìn và nghe thấy những điều tốt đẹp.
Xung đột giữa các gia tộc. Chiến tranh. Cuộc sống thực sự của một phù thủy. Anh nghĩ còn quá sớm để cô nhìn thấy thế giới lạnh lùng và tàn nhẫn đó.
“… Hahahaha.”
Nhưng có vẻ như đã đến lúc.
Anh không thể ngó lơ nó nữa rồi.
Đứa con của một con sư tử uy dũng mà hầu hạ cho một con sói sẽ thành nỗi nhục muôn đời đối với gia đình họ.
… Đã đến lúc để cho Sylvia biết về mối quan hệ tồi tệ và rối ren giữa hai gia tộc rồi…
Glitheon đã sẵn sàng tháo lớp mặt nạ của mình ra.