Chương 80: Bài kiểm tra (1)
_____________________________________________
Ràooo—
Một cơn mưa rào mùa hạ trút nước bên ngoài nhà hàng, nơi Epherene đang buồn bã nhấm nháp thức ăn của mình.
“Tại sao cuộc đời đôi lúc lại vô tình đến vậy?”
“…”
“Khi con người tuyệt vọng, họ sẽ hy vọng vào một tương lai tươi sáng hơn, nhưng thực tế thì chẳng bao giờ dễ dàng."
Cô xoay đôi đũa quanh thức ăn của mình, lỡ làm rơi chúng xuống bàn. Những giọt nước mắt chực trào trong mắt cô.
"Chuyện gì vậy? Thức ăn không ngon sao?” Những người giúp việc của Sylvia, Lete và Endell, rất bối rối.
“ Món bít tết này đã rất ngon rồi. Chỉ là đang nhớ một con lợn nào đó thôi.” Sylvia dùng bữa một cách thờ ơ. Đối với cô, cơm nắm, cơm rang, lợn hay bò đều không quan trọng.
“Tại sao… Tại sao lại là ngày hôm nay…” Epherene thì thầm trong đau đớn.
Lý do là hôm nay nhà hàng 『Hoa Lợn』đóng cửa.
Cô cố hết sức suy nghĩ về lý do đằng sau nó nhưng vẫn không thể tìm ra. Cuối cùng, cô quyết định sẽ hỏi bác chủ cửa hàng sau.
“Epherene ngốc.” Sylvia đứng dậy. Môi cô cong lên, thỏa mãn với bữa tối của mình.
Cô không còn hơi sức nào để đáp lại.
Một trong ba người giúp việc rời cửa hàng cùng với Sylvia, và hai người còn lại ở lại ngồi nói chuyện với Epherene đang rệu rã.
“Đây là lần đầu tiên đó.”
"… Hả?"
“Cô chủ của chúng tôi chưa bao giờ đưa một người bạn nào đến nhà sau khi bà chủ qua đời.”
“À…” Epherene cười chua chát.
Sự thật là Sylvia nổi tiếng đến mức hầu hết thông tin về cô và gia đình đều được công khai. Do đó, những người từ tòa tháp và thậm chí cả những sinh viên đại học bình thường tại trường đại học đều biết rằng mẹ của Sylvia đã mất sớm.
Đó là vấn đề của việc trở nên quá nổi tiếng.
“Vì vậy, em không biết được tụi chị đã vui mừng như thế nào khi có bạn của cô chủ ghé thăm đâu.
“Ahaha…”
Sự thật là khi cô đang loanh quanh gần đó thì bị kéo vào trong vì quá nổi bật. Những người hầu đối xử với cô ấy tốt đến mức dẫn cô đi tắm mà chẳng hề bận tâm…
“Không, thực sự, là lần đầu tiên đó. Mọi người đều thấy cô chủ của chúng tôi khó gần, vậy mà hai người còn thân nhau đến mức véo mũi nhau kia mà.”
“… V-vậy sao?”
“Tất nhiên rồi~ …Xin em hãy tiếp tục làm bạn với cô chủ Sylvia nhé?”
Epheren khó mà nhận lời được. Có thể họ không biết, nhưng mối quan hệ giữa Iliade và Luna không được tốt cho lắm.
“Không được sao…?”
"… Hể? À không, không, tất nhiên bọn em vẫn rất thân mà.”
Cười xòa, Epherene cầm nĩa và dao của mình lên và bắt đầu ăn miếng bít tết.
*****
Sylvia trở về nhà trước khi trời tối vì cô ấy có rất nhiều thứ phải chuẩn bị. Xét cho cùng, bài kiểm tra của Deculein sẽ diễn ra vào thứ Sáu tới. Ngoài ra tờ đơn của cô ấy vẫn cần được chỉnh lại một chút.
"Con gái của ta."
Tuy nhiên, có một vị khách bất ngờ đang đợi cô trong căn phòng khách mập mờ ánh sáng.
Glitheon.
“Thưa chủ nhân, người tới lúc n— ?”
“Lete, ra ngoài.”
Căn phòng chìm trong không khí lạnh lẽo.
"Vâng."
Lete dù lo lắng nhưng đành nhanh chóng lùi ra, bỏ lại cô gái trẻ.
Sylvia đến gần anh và nghiêng đầu.
“Có vấn đề gì sao cha?”
“…”
Glitheon lặng lẽ gõ tay vào mẫu đơn trên bàn, khiến đôi mắt của Sylvia mở to.
"Tại sao cha lại xem nó mà không được sự đồng ý của con?"
Cô bước đến để giật nó về, nhưng anh đã chặn lại.
“Con thực sự nghiêm túc muốn nộp đơn làm phó giáo sư dưới quyền Deculein sao?”
"… Vâng ạ. Chỉ trong sáu tháng thôi.”
Glitheon nghiến chặt hàm khi nhìn chằm chằm vào cô con gái, người trông giống hệt người vợ đã khuất của mình.
“… Sylvia. Cha đã từng hy vọng con sẽ lớn lên cùng những âm thanh và sắc màu đẹp đẽ của thế giới, không như cha.”
Ánh mắt anh chuyển đến khung ảnh của người vợ đã khuất ở góc phòng khách.
Cô ấy đã qua đời từ lâu nhưng nụ cười của Sierra vẫn rạng ngời trong bức ảnh.
“Xung đột giữa các gia tộc pháp sư. Sự hiện diện của những con quỷ máu lạnh đội lốt phù thủy. Cha nghĩ còn quá sớm để con tiếp xúc với một thế giới như vậy.”
Biểu cảm của Glitheon dần tối sầm lại.
Thường thì đây chỉ là diễn, nhưng lần này thì khác.Anh không thể kìm nén được những cảm xúc đang bùng lên trong mình.
"Ý cha là sao?"
“… Con đã nghe về lịch sử ngang trái giữa Yukline và Iliade bao giờ chưa, Sylvia?
Cô không trả lời. Sau khi cởi bỏ chiếc mặt nạ thường ngày, anh trở nên quá đỗi xạ lạ, khiến cô sợ hãi.
Cô lùi lại một bước trước cái nhìn lạnh lẽo ấy.
“Sierra.”
Tên của mẹ cô, người cô yêu nhất trên đời, vang lên khiến đôi vai cô khẽ run rẩy.
“Mẹ của con là một đóa hoa đẹp và là một người mẹ tốt. Ta không hề xứng đáng với cô ấy.”
Anh đứng dậy và tiến lại gần cô. Nắm lấy vai cô để ngăn cô bỏ chạy, anh nhìn vào mắt cô.
“Hãy nghe cho kĩ đây, Sylvia.”
Đôi tay anh run lên, nhưng những chữ anh nói tiếp theo thì vẫn rất rõ ràng.
“Mẹ của con đã… bị giết bởi gia tộc Yukline.”
Cơn thịnh nộ của cha cô phản chiếu rõ trong đôi mắt đang mở to.
Vào lúc đó, thế giới của cô như sụp đổ. Sylvia không thể nghe thấy gì khác ngoài tiếng tim đập mạnh. Glitheon dường như không còn là chính mình nữa. Thay vào đó, anh ta trông giống một biển lửa dữ dằn, đỏ cháy.
“Chính Deculein đã giết Sierra.”
Những lời đó khiến cô tỉnh táo lại, nhắc nhở cô rằng cô không còn là một đứa trẻ nữa. Cô ấy không nên bị tê liệt vì sợ hãi.
“Hai gia tộc đã luôn có những mâu thuẫn như vậy. Con nên nhận thức được điều đó-"
"Cha nói dối."
Anh ngừng nói, nhận ra Sylvia đã có một vài “niềm tin”.
“…”
Cô đẩy bàn tay anh đang nắm lấy cô ra, khiến vẻ mặt anh méo xệch.
"Con biết chứ. Con biết lý do tại sao mẹ rời khỏi quê hương của mẹ.”
"Gì?"
“Mẹ ghét cha.”
“… Sylvia.”
“Nhưng lúc đó cha cũng nói dối.”
“…”
Glitheon mỉm cười vô vọng.
Khuôn mặt như thể nắm được cả thế giới của Deculein hiện lên trong tâm trí anh.
Và cả cái gia phả Yukline nham hiểm ấy nữa.
Cơn giận của anh như càng tăng lên khi nhớ lại những tên Yukline đời trước.
“… Con sẽ tự hỏi thầy ấy.”
Giọng điệu của cô ấy chợt nhẹ nhàng.
“Hắn ta không thể phủ nhận sự thật ấy đâu.”
Anh nhìn Sylvia, người đang nghi ngờ anh. Cô nhìn chằm chằm vào cha mình như thể có điều gì đó không ổn với ông ấy.
Giống hệt như Sierra trước đây.
“Sau khi con tự mình hỏi hắn ta, con sẽ nhận ra con đã ngu xuẩn đến mức nào—!”
Gầm thét, anh xé banh tờ đơn của cô.
Cho đến bây giờ, anh chưa bao giờ thể hiện mặt này của mình trước mặt con.
Bị sốc, Sylvia cắn môi.
“Khi mà con cảm thấy nó trong tim, con sẽ biết ngay thôi.”
Sau đó, anh ta rời khỏi biệt thự, mở cửa trước như thể muốn phá banh nó. Những người hầu bồn chồn bên ngoài chỉ có thể cúi đầu trước anh ta.
Glitheon phớt lờ họ và đi thẳng đến xe của mình.
—… sẽ không sao đâu.
Một giọng nói nhỏ phát ra từ quả cầu pha lê của anh ta. Thở dài, anh ta trả lời, “Tôi đã mất cảnh giác. Cho dù thời điểm này có yên bình đến đâu, tôi cũng nên mài giũa tính cách của con mình một cách khắc nghiệt.”
- Đó không phải là một nền giáo dục quá tàn nhẫn sao, anh? Con bé vẫn còn là một đứa trẻ. Nó sẽ rất khó khăn cho cô ấy.
“Hà.”
Anh nghĩ về quá khứ của mình. Mới bảy tuổi, anh suýt trở thành miếng mồi của hổ, đến năm mười ba tuổi, anh bị ép giết người bạn thân nhất của mình. Năm hai mươi tuổi, anh ra trận và mất đi người mẹ yêu quý.
“Nếu không trải qua thăng trầm thì không phải là một Iliade.”
Glitheon không đổ lỗi cho số phận của mình.
Thay vào đó, anh coi khó khăn và đau khổ là bản chất của nhà Iliade. Tham vọng của họ như một cơn thịnh nộ bùng cháy cả cuộc đời.
“ Không phải lo lắng. Sylvia sẽ không làm tôi thất vọng. Ngay cả khi phạm sai lầm, con bé sẽ lại vực dậy ngay thôi.
Cứ như vậy, sự tức giận trong mắt Glitheon dần lắng xuống…
*****
Thứ sáu, sáng sớm.
“Hưmmmm~”
Ngáp dài, Epherene ra khỏi ký túc xá.
Bây giờ cô ấy đã hoàn thành hầu hết các bài kiểm tra của mình, bao gồm các môn học bắt buộc như [Sử dụng sê-ri hủy diệt] và [Chuyển đổi sê-ri hỗ trợ], và thậm chí cả các môn nghệ thuật tự do như [Lịch sử của đế chế] và [Truy đuổi tội phạm].
Theo những gì thấy được, cô ấy đã hoàn thiện tất cả chúng một cách xuất sắc.
Chỉ còn lại mỗi [Hiểu về các nguyên tố thuần khiết] của Deculein.
“Cái đó mới là quan trọng nhất.”
Kỳ thi cuối kỳ cho một khóa học 5 tín chỉ. Giá trị của nó là không thể đo đếm.
'Mình không nên rớt khóa này. Đỗ khóa học này còn tốt hơn cả việc giành điểm A+ ở 3 khóa học khác. Đối với kỳ thi Solda và kì thi lấy giấy giới thiệu của giáo sư, mình ít nhất phải đạt được vị trí thứ 2…'
Củng cố quyết tâm của mình, cô nhìn thấy một mái tóc màu vàng ở đằng xa.
Không, màu vàng thật sự quá mờ nhạt để có thể mô tả sự sang trọng của nó. Mái tóc của Sylvia thật đặc biệt.
Ánh sáng lấp lánh của nó là sự hòa quyện hoàn hảo giữa sắc vàng của nắng và màu lấp lánh của vàng ròng, mái tóc xõa ra suôn mượt như dòng thác.
Mái tóc vàng độc nhất vô nhị là đặc điểm của riêng gia tộc Illiade, đến mức đàn ông và phụ nữ ở mọi lứa tuổi đều phải phát ghen.
“Sylvia!”
Epherene gọi tên khi đến gần cô ấy. Sylvia nhăn mặt, lộ rõ vẻ khinh thường.
“Hôm nay… Hả? Có chuyện gì với khuôn mặt của bạn vậy?
“…”
Vẻ ngoài hiện tại của Sylvia khiến cô giật mình.
Trông cô thật phờ phạc với hai quầng thâm dưới mắt.
“Cô làm bài không tốt à? Không, không thể có chuyện đó đâu. Cô đạt điểm tuyệt đối ở hầu hết các môn mà.”
Cô ấy lặng lẽ lướt qua Epherene đang bối rối, nhưng Epherene vẫn tiếp tục theo sau.
“Tầng 40 phải không?”
Epherene nhấn nút lên tầng 40. Mặc dù đi cùng một thang máy nhưng cô ấy vẫn chẳng nói câu nào.
“… Cô đang phớt lờ tôi sao? Điều này làm tôi buồn đấy. Cô thậm chí chẳng thèm nói, 'Epherene kiêu ngạo'?
“…”
Cô bĩu môi thất vọng.
Các tầng đánh số tròn chục của tòa tháp được gọi là 'tầng đặc biệt’, là nơi các Debutant không được lui tới.
Trong số đó, tầng 40 là một khu rừng nhân tạo tên là 'Locale Forest’.
Tinh—!
Cửa thang máy mở ra, cảnh tượng trước mắt khiến họ kinh ngạc.
Trước mặt họ là một khu rừng trải dài ngút ngàn tầm mắt. Thảm thực vật mang trong mình màu sắc tươi mới, và ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng không gian..
“Chà… Vậy ra tầng đặc biệt trông như thế này.”
Hai người bước vào trong khu rừng.
Sau khi đi dạo, họ có thể nhìn thấy những Debutant khác. Những quý tộc như Lucia, Beck, Jupern và các thành viên của câu lạc bộ thường dân.
"Ifi!"
“Julia!”
Epherene chạy đến và ôm chầm cô ấy trong vô thức. Các quý tộc nhìn chằm chằm vào họ, nhưng họ không để ý.
“Cậu cũng đã tìm ra lời giải nhỉ, Julia!”
"Ừ! Tôi đã làm được nó theo một cách nào đó. Mất khoảng… hai tuần, tôi nghĩ vậy?”
Khi họ trò chuyện với nhau, Epherene liếc nhìn Sylvia. Có vẻ như cô ấy không có ai để nói chuyện cùng.
"Rất vui được gặp các em."
Giật mình bởi giọng nói quen thuộc, các Debutant đứng dậy.
Từ trên đỉnh đồi của khu rừng, Deculein nhìn xuống họ.
“Chúc mừng một trăm mười bảy Debutant tìm ra địa điểm thi.”
“…”
Ánh mắt trống rỗng của Sylvia khi nhìn anh khiến Epherene lắc đầu với một nụ cười cay đắng.
“Chủ đề của bài kiểm tra hôm nay là sự kết hợp giữa lý thuyết và trực giác trong thực chiến.”
Chủ đề này rất khó cho dù họ nhìn nó ở góc độ nào. Các pháp sư nhanh chóng trở nên lo lắng, nhưng họ vẫn cố gắng duy trì sự tập trung của mình.
“Thầy đã nói điều này trước đây, và sẽ lặp lại nó nếu cần thiết. Không có lý thuyết thì trực giác sẽ mất phương hướng, và không có trực giác thì lý thuyết chỉ là cái vỏ rỗng không.”
Deculein thi triển phép [Biến dạng], tạo ra một chiếc ghế sang trọng từ hỗn hợp đất và gỗ.
Phép thuật của anh ấy luôn luôn làm những người chứng kiến phải kinh ngạc, bất kể họ đã thấy nó bao nhiêu lần.
“Trong khu rừng này, thỉnh thoảng sẽ xảy ra những thảm họa ma thuật có khả năng khiến các kỹ năng về lý thuyết và trực giác của các em lung lay. Mục tiêu của các em là phải hoàn thành nhiệm vụ của mình mà không do dự. Allen?”
Deculein ngồi xuống sau khi hướng dẫn xong xuôi, sau đó trợ lý giáo sư của anh ta xuất hiện. Anh ấy vẫn mỉm cười như mọi khi, nhưng không hiểu sao nụ cười ấy có vẻ mệt mỏi.
“Được rồi, mọi người, nhận bài thi đi~”
[1. Thi triển và phong ấn ba phép thuật được ghi dưới đây theo lệnh.]
[2. Thu thập và phong ấn 8 thuộc tính của các nguyên tố thuần khiết.]
[3. Mô tả hiện tượng mana mà bạn đã quan sát được trong Locale Forest.]
[4. Giải thích và thi triển thảm họa mana sau đây.]
[5. Biểu diễn khả năng phản ứng của các nguyên tố tinh khiết sau đây ở địa điểm này.]
Tổng cộng có năm câu hỏi.
Epherene thở dài ngay khi nhìn thấy nó. Các pháp sư khác phản ứng không khác cô là bao.
Tuy nhiên, giữ được bình tĩnh là điều cấp thiết vào những lúc như thế này. Những gì cô thấy khó thì người khác cũng sẽ cảm thấy như vậy. Cô ấy cần luôn nhắc nhở bản thân với suy nghĩ này.
“Một số phép thuật có thể cần nguyên liệu để thi triển, nhưng các em có thể tìm được tất cả chúng ở đây. Tuy nhiên, hãy cẩn thận! Locale Forrest là một tầng đặc biệt nguy hiểm! Không phải ngẫu nhiên mà nơi này là tầng 40 đâu!”
“Thế còn giới hạn thời gian cho bài kiểm tra thì sao ạ?” Epherene hỏi.
Ách xìì—!
Allen hắt hơi một cái trước khi trả lời.
“À, xin lỗi. Dù sao thì, sẽ không có giới hạn thời gian! Hơn nữa, nếu tình hình nguy cấp, hãy nhờ sự trợ giúp Trưởng giáo sư Deculein~”
Sau đó, anh ta nhảy chân sáo lên đồi, trải một mảnh vải bên cạnh Deculein và ngồi xuống.
“Giáo sư~ ngài có muốn uống một tách trà không?”
*****
Sylvia, ngồi bên bờ sông, liếc nhìn Trưởng giáo sư trên đỉnh đồi. Anh ấy đang đọc một cuốn sách như mọi khi.
'Deculein đã giết Sierra.'
Những lời của Glitheon không ngừng văng vẳng bên tai cô.
Mỗi khi cô nhìn Deculein, vẻ mặt đầy giận dữ của cha cô lại chen vào hình ảnh của anh.
“…”
Sylvia lắc đầu.
Một lời nói dối.
'Chắc chắn đó là một lời nói dối.'
Sylvia lặp đi lặp lại câu nói đó trong đầu.
Có lẽ mối quan hệ xấu của Iliades và Yuklines là sự thật, nhưng phần còn lại chắc chắn là nói dối. Cha cô luôn phóng đại mọi thứ và đánh lừa cô.
"… Bài kiểm tra."
Tập trung vào bài kiểm tra, cô cúi xuống và xem các câu hỏi.
Cách—!
Một thứ gì đó lành lạnh rơi trúng đầu cô.
"Ah."
Ôm lấy chỗ đau trên đầu, cô nhìn lên và nhận ra cơn mưa đá đang trút xuống.
Cô nhanh chóng dựng lều làm chỗ trú ẩn.
[1. Thi triển và phong ấn ba phép thuật được ghi dưới đây theo lệnh.]
Cô ấy bắt đầu giải quyết vấn đề đầu tiên một cách nghiêm túc.
'Thi triển và phong ấn ba phép thuật.'
Nó không khó.
Tuy nhiên…
'... Con sẽ tự mình hỏi thầy ấy.'
'Hắn ta sẽ không thể phủ nhận sự thật đó đâu.'
“Đau đầu quá.”
Sylvia ôm đầu, thì thầm trong nước mắt.
Những lời nói đó không ngừng dằn vặt cô.
Deculein, người thầy yêu quý của cô, đang ngồi đó.
Người mà cô ấy hết lòng ngưỡng mộ, hay thậm chí là một thứ tình cảm đặc biệt nào đó…
Nhưng cha cô lại gầm lên rằng thầy ấy đã giết mẹ.
Tại sao?
"… Đúng rồi."
'Lần này em lại đạt điểm tuyệt đối, Sylvia.'
Sylvia gật đầu bất chấp những suy nghĩ đang hiện ra trong đầu, quyết định sẽ hỏi rõ ràng điều này khi nghe những lời đó từ thầy ấy vào cuối bài kiểm tra.
Thầy ấy chắc chắn sẽ nhướn mày vì câu hỏi ngớ ngẩn đó, và cô ấy sẽ ưỡn ngực nói thẳng mặt Glitheon rằng đã có sự hiểu nhầm.
"Mình có thể làm được."
Quyết tâm, cô tiếp tục trả lời vấn đề đầu tiên.
Quá dễ dàng đối với một người tầm cỡ như Sylvia, nhưng chỉ 5 phút sau, cô ấy nhận ra rằng mình đã làm sai một mắt xích quan trọng.
"… Ah."
[1. Thi triển và phong ấn ba phép thuật được ghi dưới đây theo lệnh.]
Thay vì thi triển riêng biệt, Sylvia đã 'hợp nhất' ba câu thần chú.
Trớ trêu thay, sai lầm đó là do thiên phú về tài năng và mana của cô ấy.
Phản ứng của ba phép thuật tầm trung được hợp nhất đột ngột là hệ quả tất yếu.
"Khôn—"
Sàààààà—!
Câu thần chú của cô, sự kết hợp giữa các nguyên tố gió và nước, giải phóng một dòng nước sông Đà dữ dội ngay lập tức cuốn cô đi, không cho cô cơ hội để trốn thoát.
.
.
.
.
Trans+ edit: vietdat2005 +Noname
Lý do hôm qua không có chap mới:
+ Định đăng buổi tối nhưng buổi tối mất điện
+ Crush rep tin nhắn
+ Hôm qua mặc áo chật khiến tinh thần không thoải mái
+Nhật Bản đá như đầu b
+ LMHT đổi NPH sang VNG
+ Zaniolo vẫn không ăn mừng
+ Mới dịch có 30% công lực
+ T1 không cấm Qqtrox
+ Ping 35 làm ko quen
+ Translator thì cũng là con người mà, có giỏi thì vào mà dịch
Zui zẻ ko quạu nha <(")
Mỗi comment của mọi người đều là động lực để mình tiếp tục PJ, dù ngắn hay dài, góp vui hay sửa lỗi, vì vậy đừng ngần ngại để lại cmt nhé ~