Chương 86: Bước chuẩn bị (2)
Sau khi hoàn thành khóa học với Hoàng đế, tôi đi dọc hành lang của Cung điện Hoàng gia với Julie, người luôn duy trì tư thế cảnh giác bất kể chúng tôi đang ở đâu. Giữa đường, Jolang xuất hiện.
“Ngài Yukline. Có một sự cố ở tầng hầm.”
Đồng ý đi cùng ông ta, chúng tôi đi xuống lòng đất thông qua độc đạo dẫn đến [Chiếc gương của quỷ], nơi bóng tối bao trùm.
Tuy nhiên…
"Cánh cửa đã bị đóng. Đó chính là vấn đề." Jolang cau mày.
Cánh cửa tầng hầm bị bịt chặt bằng một lớp kết giới dày như hắc ín.
“Từ khi nào nó ở trong tình trạng này?”
"Mới hôm nay thôi. Nó từng là một cánh cửa bình thường trước khi nó trở nên như thế.” Ông nắm lấy tay nắm cửa rồi lắc lắc, nhưng nó không nhúc nhích gì cả.
“Ngay cả các hiệp sĩ cũng không thể mở nó.”
Tôi gật đầu.
“Vậy thì có lẽ thời điểm thích hợp vẫn chưa đến.”
“Ý cậu là… Ngài Yukline, ngài biết về thứ nằm sau cánh cửa?”
“…”
Thứ ẩn sau cánh cửa này, và ý nghĩa của nhiệm vụ 『Bóng tối của Cung điện Hoàng gia 』.
Tôi không chỉ biết mà còn tự mình hoàn thành nó, với tư cách là một người chơi.
Nó là nhiệm vụ liên quan đến quá khứ đen tối của “Chủ nhân của Cung điện Hoàng gia”.
Nói cách dễ hiểu hơn thì, đó chính là quá khứ của Sophien, và tấm gương này là lối đi dẫn đến đó.
Sẽ là lẽ đương nhiên nếu tấm gương này bị ám bởi một con quỷ. Rốt cuộc thì, cái chết của cô ấy tương đương với sự kết thúc của thế giới này.
Như tôi đã từng nói, nếu cô ấy chết, 『 Game over 』. Đó là cách hệ thống hoạt động.
Vì Sophien là một người tái sinh từ tương lai, nên có hàng tá nhiệm vụ mang đến cơ hội khám phá quá khứ của cô. Trong số đó, đây là một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, nhưng đáng ngạc nhiên là nó không cần phải được xử lý khẩn cấp vào lúc này.
“ Chưa vào đó thì chưa nói trước được. Tôi xin phép. Thông báo với tôi khi nó mở lại.”
"Rõ rồi."
Khi Jolang quay lại với vẻ mặt cay đắng, Julie thì thầm với vẻ nghi hoặc “ Lạ thật ko, tại sao cánh cửa lại trở nên như thế?”
“Em không cần phải biết.”
"Hể !?"
Đôi mắt cô ấy nheo lại, nhưng tôi không để ý đến điều đó. Cô ấy tốt hơn hết là không cần phải biết.
Vụ ám sát Sophien.
Trưởng gia tộc Freyden tiền nhiệm, cha của cô, có dính líu đến vụ việc này.
"Đi thôi. Hôm nay anh có rất nhiều việc phải giải quyết.”
"… Được."
Chúng tôi cùng nhau rời khỏi Cung điện Hoàng gia.
Ren, đang đợi trong ô tô gần cổng lâu đài, nhìn vào cuốn sổ tay của mình.
“ Lịch trình kế tiếp của ngài là đến Rohalak của Quận Yukline.” Giọng ông nghe khác hẳn mọi khi.
Tôi bước vào trong xe, coi như không để ý đến nó.
"Đi thôi."
"Vâng."
*****
Epherene, Sylvia và Carixel đến Đảo Thiên Không, cũng đã quen với khung cảnh huyền bí của nơi này.
“Woaa…”
Epherene cảm thấy vừa phấn khích vừa hồi hộp.
Để đến Đảo Huấn luyện, nơi diễn ra bài kiểm tra Thăng hạng Solda, họ phải dùng một phương tiện gọi là máy bay ở Đảo Thiên Không, và hiện giờ họ đang chuẩn bị lên cầu thang để bước vào khoang máy. Tất nhiên, cô chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc máy bay nào trước đây, huống chi là đi nó.
"Hai em cũng đi máy bay?"
Sylvia thì kiệm lời, nhưng may là anh Carixel rất hoạt ngôn.
"À, ừm… Cứ thế bước lên thôi ạ? Hay mình có cần phải làm gì đó trước khi lên không ạ?”
"Không không. Hãy cứ vô tư và lạc quan lên em ơi, thả lỏng người ra nào, cứ tự nhiên như bước vào nhà ấy~”
Carixel bước lên trước. Cô ngập ngừng bước lên theo.
Nhưng Sylvia đã tóm lấy mũ áo choàng của cô ấy.
"Ái-! Này! Cô có vấn đề gì à?"
“Epherene ngu ngốc.”
"Hả?"
Đôi mắt cô nheo lại nhìn Sylvia, người đang im lặng nhìn chéo xuống đôi giày của mình.
“…À~”
Epherene cười toe toét, nhận ra ý của cô ấy.
“Ý cô là giày của tôi? Tôi thừa biết chứ. Cô nghĩ tôi là con ngốc à?"
Cô vỗ ngực đầy tự tin.
Vì Carixel nói, “ giống như bước vào nhà” nên cô ấy nghĩ mình nên cởi giày ra.
“ Được rồi~”
Epherene bước lên các bậc thang một cách duyên dáng như một quý tộc, sau đó cởi giày trước khi bước lên máy bay. Sau đó cô ấy nhìn xung quanh, tìm kiếm một tủ giày.
"… Hể."
Không có.
'Hành khách phải tự bảo quản giày sao?'
Một hành khách khác nhanh chóng cười khúc khích khi chú ý đến đôi chân của cô. Thấy phản ứng này là lạ, cô nhìn quanh.
… Mọi người đều đi giày.
“ Khục khục.”
Tiếng cười khúc khích của Sylvia đi ngang qua lọt vào tai cô. Tất nhiên là đi cả giày.
Nhận ra mình bị chơi một vố, khuôn mặt của cô đỏ lên như trái cà chua.
" Cái đồ đáng ghét!"
Cô xỏ lại đôi giày và chạy vù đi tìm chỗ. Bỗng chợt một bóng hình quen thuộc lọt vào mắt cô khi lướt mắt qua hàng ghế hành khách.
“… Trợ lý giáo sư Allen?”
_______________
“Epherene. Có vẻ là cô đã xỏ lại giày rồi nhỉ.”
Sylvia đang ngồi trên ghế hành khách, khuôn mặt nom cười cười khoái chí.
Epherene phải cố bào chữa cho đỡ quê.
“ Ờ đúng rồi đóo~ Tôi giả bộ hùa theo cho cô vui thoyy ~. Chứ mấy ngày nay nhìn cô cứ buồn buồn thế nào ấy~”
Cô ngồi vào số ghế được ghi trong vé.
-Xin vui lòng thắt dây an toàn của bạn. Máy bay số hiệu 305D sắp cất cánh.
Cô làm theo chỉ dẫn của nhân viên. Sylvia, chú ý đến cử chỉ của cô ấy, tiếp tục cù nhây.
“ Cô biết cách thắt dây an toàn không đấy~.”
“Hừ. Như tôi đã nói, tôi cố tình hùa theo để giúp tâm trạng của cô vui lên đó thôi~.”
Vùuuu—
Phi thuyền bay lên.
“ Hự!”
"Cô đang làm gì thế?"
Epherene theo bản năng nắm lấy vai Sylvia, người đã cố hết sức để đẩy cô ấy ra vì quá ngạc nhiên.
Vù vù—
" Á, ớ.”
Máy bay càng rung lắc, cô ấy càng nắm chặt tay hơn và Sylvia càng đẩy cô ấy ra xa hơn.
"Buông tôi ra."
“ Nó đang bay, nó đang bay, ơ hơ hơ…”
"Đồ ngốc. Tôi đã bảo là buông tôi ra."
Tuy nhiên, thay vào đó, Epherene thậm chí còn bám chặt vào cơ thể cô hơn, với hai cánh tay giờ ôm chặt lấy eo cô và trán áp vào cánh tay cô.
“Đừng bám vào tôi, đồ ngốc.”
"Đúng rồi, là say máy bay. Tôi đang say máy bay.”
“…!”
“Ư... Ư. Có chuyện gì xảy ra với tôi vậy? Chẳng lẽ tôi bị dị ứng máy bay?”
“Không có thể loại dị ứng đó đâu, đồ ngốc. ĐỪNG. ĐỪNG NÔN. KIỀM CHẾ ĐI. CÔ MÀ NÔN VÀO NGƯỜI TÔI LÀ TÔI GIẾT— AAAAA.”
.
.
.
*****
… Máy bay hạ cánh xuống Đảo Huấn luyện. Ngoài trời đã tối.
“Debutant Sylvia và Epherene. Hai bạn sẽ ở phòng 503. Bài kiểm tra của hai bạn sẽ bắt đầu sau 48 giờ nữa. Hãy nghỉ ngơi cho đến lúc đó. Tuy nhiên, trước đó, hai bạn phải niêm phong hồ sơ của mình và đặt nó vào 『Miệng Goro』 bên ngoài cửa.”
Bước vào căn phòng được chỉ định, Epherene trở nên ngạc nhiên với sự rộng rãi của nó.
Cô nghĩ nó sẽ giống như một căn phòng ký túc xá bình thường ở Tháp viện, nhưng nó còn lớn hơn thế nhiều.
“… Nó thậm chí còn đẹp hơn nhà của mình.”
Trong phòng có hai cái giường, hai bàn học và hai tủ lạnh. Ngoài ra còn có hai phòng tắm và một chiếc ghế dài.
Mọi thứ đều đối xứng.
Epherene bước đến bên cửa sổ và nhìn ra bên ngoài.
“Woah… Có một vách đá ngay trước mắt chúng ta. Chúng ta có thể nhìn thấy cả những đám mây ngang tầm mắt nữa.”
Ầm ầm ầm ầm—!
Tiếng ầm đột ngột vang lên do phép thuật của Sylvia, thứ đã xây một bức tường ở giữa căn phòng rộng lớn của họ, chia nó thành hai không gian.
“… Thật là.”
Epherene cảm thấy họ như mấy đứa tiểu học chia bàn, nhưng cô ấy sớm hiểu ra.
Sylvia sẽ cần một chút thời gian ở một mình vì mới bị từ chối tình cảm.
"Được rồi."
Chuyển sự tập trung vào đồ đạc của mình, cô ấy cất chiếc Roahawk của mình cùng đồ ăn khẩn cấp vào trong tủ lạnh ( thực ra là toàn sô cô la).
Sau đó, cô mở bộ hồ sơ mà người xét tuyển đưa cho cô.
───[Xác nhận kiểm tra thăng hạng Solda]───
◆ Giám khảo: Rose Rio, Gindalf, Adrienne.
◆ Giám sát: Ropal, Mimic, Relin, Deculein, Ihelm, Crancia và 13 người khác.
◆ Quản lí an ninh: Deculein.
◆ Các video và báo cáo được ghi lại trong khi làm bài kiểm tra có thể được mua lại bởi các Tháp ma thuật khác, Đảo Thiên Không và các gia tộc trên lục địa.
◆ Đảo Thiên Không không chịu trách nhiệm cho bất kỳ thương tích nào xảy ra trong kỳ thi.
◆ Dấu vân tay của bạn: [ ]
───────────────────
“… Họ không chịu trách nhiệm.”
Điều đó làm cô hơi sợ.
Cốc cốc-
Giật mình, Epherene thận trọng hỏi, “Ai vậy…?”
—Là Carixel đây~. Anh có một thứ cho em này.
“ À~ Chờ em chút~”
Mở cửa ra, cô thấy anh đang mỉm cười dịu dàng.
“ Nè Epherene… phòng của em hơi khác thường nhỉ.”
“ Tác phẩm của Sylvia đấy.”
“Ồ. Vậy ra đây là [Ba màu cơ bản] ? Quả là hiếm gặp.”
"Điều gì mang anh đến đây?"
"Ah. Anh ở đây để đưa cho em cái này.”
Anh lấy ra hai cái hộp hình trụ. Khi cô nghiêng đầu bối rối, anh giải thích.
“Đây gọi là mì ly, một món ăn khá phổ biến ở miền Nam. Ta chỉ cần chế nó bằng cách pha thêm nước sôi. Nhớ đưa một cái cho Sylvia nhé.”
“Ồ, em hiểu rồi~ Cảm ơn anh nhé. Em chỉ mới bắt đầu thấy đói thôi.”
“Ha ha. Vậy thì, hẹn gặp lại vào ngày mai!”
Khi anh rời đi, cô thẫn thờ nhìn hai cốc mì trước khi gõ cửa phòng Sylvia.
Cạch-
Nó mở ra.
"Chào. Đây là một món quà. Cầm lấy đi."
“…”
Sylvia đi ngang qua cô ấy mà không hề nhìn vào thứ cô ấy đang cầm trên tay.
"Cô đi đâu đấy?"
“Miệng Goro.”
" A đúng rồi."
Epherene cũng với tay lấy tệp hồ sơ.
[Miệng Goro] được đặt ở hành lang ký túc xá. Đôi môi khổng lồ cùng làn da đen kịt.
Sylvia và Epherene lần lượt đặt hồ sơ vào.
Ầm ầm— Ầm ầm—
“Nó đang nhai kìa. Nhìn hài vãi.”
[Miệng của Goro] nhả ra hai viên pha lê sau khi ngấu nghiến tài liệu của họ, mỗi người một viên.
"Đây là gì?"
“Một quả cầu pha lê cá nhân. Em có thể giao tiếp thông qua nó, và trong tình huống nguy cấp, nó sẽ gửi tín hiệu đến Quản lí an ninh. Ngoài ra nó có một số chức năng khác, vì vậy hãy cẩn thận để không làm mất nó.” Thuật sĩ đứng cạnh [Miệng của Goro] giải thích.
“Ồ ~ Cảm ơn ạ."
“…”
Epherene bỏ nó vào túi trong khi Sylvia nhìn chằm chằm vào viên pha lê một lúc. Có lẽ đó là vì Quản lí an ninh là “ vị giáo sư đó.”
Mỉm cười buồn bã, cô chợt nhận thấy có người quen ở phía bên kia hành lang.
“…?”
Ban đầu cô ấy nghĩ đó là Trợ lý Giáo sư Allen, nhưng sau khi quan sát kỹ hơn thì lập tức phủ nhận.
“Chỉ là giống nhau thôi.”
Người phụ nữ đó trông rất giống Allen, chỉ khác là có một bộ ngực đầy đặn. Ngay cả khi mặc áo choàng, chúng vẫn bồng bềnh theo nhịp chuyển động.
Đó là một sự bất tiện mà Epherene đã quá quen thuộc.
Không phải ngẫu nhiên mà áo choàng của Epherene lớn hơn một chút so với cỡ người của cô. Cô làm vậy không chỉ để tránh ánh nhìn của người khác mà việc mặc đồ bó sát còn khiến cô cảm thấy khó chịu vì chúng quá bó sát vào ngực.
" À. Cô có biết về món mì ly này không…?” Cô hỏi, nhưng Sylvia đã biến mất.
“…Tiếp cận cô ấy quả thực là khó mà Cô ấy giống như một con mèo hoang vậy.”
Hít một hơi thật sâu, Epherene trở về phòng.
*****
Lãnh địa Yukline, sáng sớm.
—Hãy ghi nhớ rằng hôm nay là một cuộc họp quan trọng.
"Tôi sẽ nhớ."
Lilia Primienne, Phó giám đốc Cục An ninh , uể oải trả lời thông qua quả cầu pha lê của Giám đốc.
—Đừng nói bất cứ điều gì có thể xúc phạm Giáo sư. Hãy cẩn thận với lời nói của cô.
"Được rồi."
—Giáo sư Deculein là người có ảnh hưởng nhất trên lục địa tính đến hiện tại. Anh ta cho đến nay không giống những gã quý tộc bình thường mà chúng ta đối phó.
"Tôi biết. Tôi cúp máy đây.”
—Khoan, Phó giám đốc! Nếu cô lỡ miệng dù chỉ một câu thôi, toàn bộ Cục An ninh sẽ─
Cạch-
Cô cúp máy.
Như giám đốc đã nói, cuộc họp hôm nay có thể sẽ khó mà tốt đẹp.
Chủ đề được thảo luận là Cuộc đàn áp Quỷ Huyết, và địa điểm là Trại tập trung Rohalak. Về cơ bản, đó là một buổi gặp mặt do Deculein đề nghị, dưới hình thức khảo sát cơ sở vật chất.
“Hừm.”
Cô giấu kỹ thân phận Huyết tộc của mình, nhưng dù vậy, cô vẫn không khỏi hồi hộp mỗi khi gặp anh.
"Chúng ta gần tới chưa?"
"Rồi ạ. Kia là đích đến của chúng ta.”
Nghe lời người lái xe, Primienne nhìn ra ngoài cửa sổ.
『Trại tập trung Rohalak』
Một cơ sở đang được xây dựng giữa một vùng đất sa mạc hoang vu. Nghĩ về tương lai đồng bào mình, lòng cô đau như cắt.
"Đã đến rồi ạ."
"Được rồi."
Ngay khi bước ra khỏi xe, cô nhìn quanh tìm kiếm Deculein.
"Anh ta ở đằng kia."
Đúng lúc đó, hiệp sĩ áo trắng Julie tiến đến và chỉ cho cô một tháp canh cao, trên đỉnh là Deculein nhìn ra khu trại. Ngay cả trong không gian cằn cỗi và ngột ngạt này, anh ta vẫn mặc một bộ vest.
… Lúc anh ta giết bảy người trong một đêm cũng thế.
Primienne cảm thấy cơn giận sôi sục trong người, nhưng cô vẫn bình tĩnh tiếp cận anh ta.
"Giáo sư."
Anh liếc xuống và gật đầu ngay khi mắt anh nhìn thấy cô.
"Cô đã đến."
"Đúng vậy. Chúng ta có thêm một vị khách nữa. Có vẻ như anh đã không mời ông ấy.”
Primienne ra hiệu về phía sau cô ấy, nơi một pháp sư vừa xuống xe tiếp cận họ từ đó.
“À, giáo sư!”
Người đàn ông vạm vỡ mỉm cười vui mừng khi thấy Deculein.
“Là tôi đây, Betan!”
Mặc dù là một trong những người đã tranh cãi gay gắt với anh ta trong hội nghị Bercht nhưng ông bây giờ lại là người nở nụ cười rạng rỡ nhất với anh ta ngày hôm nay.
“Betan?”
"Đúng vậy. Thời gian qua chúng tôi đã hiểu nhầm ngài rồi. Tôi thậm chí còn không nhận ra ý định của ngài!
Betan nhìn quanh Trại tập trung Rohalak với vẻ hài lòng.
“Vì vậy, tôi đích thân đến đây để tạ lỗi. Dù sao, đây là một nơi thực sự tuyệt đẹp. Ngạc nhiên thật."
Lão ta đang nói cái quái gì vậy?
Liếc nhìn họ, cô không thể không toát ra sự thù địch.
"… Phải. Quả là một nơi đẹp." Deculein nhẹ nhàng trả lời và đi xuống từ tháp canh. Sau đó anh nói với cô.
“Phó giám đốc Primienne. Tôi nghe nói Cục An ninh sẽ đến để tiến hành kiểm tra trại, vậy cô nghĩ sao? Tôi đã không lãng phí sự hỗ trợ của trung tâm, phải không?
“…Anh không phải lo lắng về ý kiến của tôi đối với một trại tập trung đơn thuần làm gì. Hãy thoải mái làm những gì mà anh cho là cần thiết.” Cô nói, cảm thấy một nỗi đau xuyên thấu trái tim mình. Môi cô trở nên khô khốc khi nghĩ đến đồng bào của mình sẽ chết ở nơi này.
"Tất nhiên rồi! Không có sự biết ơn hay khen ngợi nào là đủ cho ý tưởng tuyệt vời của ngài cả! Giáo sư, nếu ngài cần nhân lực của Beorad, thoải mái gọi cho tôi. Tôi, Betan, cùng với gia tộc Beorad, sẽ luôn ở bên Yuklines.”
"… Thật sao?" Deculein bật cười, cảm thấy sự thiện chí này quá đỗi đối lập với sự thù địch của hắn hồi ở Bercht.
“Được rồi, nếu đã không có gì để nói ở đây, thì không cần phải ở lại đây nữa. Hãy đến một trong những nhà hàng của Hadekain.”
" Được!"
"… Chắc chắn rồi."
Không giống như Betan tràn đầy năng lượng, Primienne tỏ ra miễn cưỡng.
*****
Deculein dẫn họ đến 『Light and Salt』, nhà hàng nổi tiếng nhất ở Hadekain.
“Tôi mới là người nên cảm ơn ngài, thưa Giáo sư. Nếu ngài đến thăm Beorad, tôi sẽ hậu tạ chu đáo nhất có thể.”
“….”
Primienne nhìn hai lãnh chúa của hai gia tộc.
Cả hai đều là những con quỷ.
“Cảm ơn ngài đã ghé thăm nhà hàng, thưa lãnh chúa.”
Người quản lý nhà hàng mang cho Deculein một thực đơn.
“Tôi sẽ để các vị quyết định. Các vị là khách của tôi mà.”
Anh vui vẻ nhường cho những người đi cùng anh.
Primienne đang nghĩ đến bít tết, nhưng Betan cười khúc khích như thể nhận ra điều gì đó mà cô hoàn toàn bỏ sót.
“Hahaha. Tôi hiểu rồi. Được rồi. Như ngài mong đợi, thưa giáo sư.”
“Tiếp tục đi.”
“Cho ba món súp Rotaily làm món khai vị.”
“…”
Những đầu ngón tay của Primienne khẽ giật lên.
Rotaily là một loại nấm nổi tiếng trong việc thanh lọc Mana mang tính Quỷ, bao gồm cả Quỷ Huyết.
Là một nguyên liệu chất lượng cao bậc nhất, nó không chỉ được sử dụng trong các công thức nấu ăn mà còn như một loại thuốc giải độc.
Mặc dù nó không phải kịch độc với Quỷ Huyết như cô, nhưng phản ứng phụ bên ngoài sẽ phản ánh chính xác thân phận thực sự của cô.
“… Cô nghĩ sao, Phó Giám đốc Primienne?” Betan nhếch mép.
Cô gật đầu, khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ vô cảm.
“Thật không may, nấm là một trong những thứ tôi không thích nhất. Nhưng vì nó là Rotaily, một loại nấm chất lượng cao, nên tôi có thể ăn được. Nó cũng có lợi cho sức khỏe, phải không?”
Giọng cô bình tĩnh, nhưng tim đập thình thịch.
"Phải phải. Nó rất tốt cho sức khỏe."
Betan mỉm cười, còn Deculein im lặng.
“….”
Có phải việc đến nhà hàng này là một bài test?
Vô tình tự đẩy mình đến bờ vực thẳm, cô ấy buộc phải tỏ ra mình ổn để sống sót.
“Súp Rotaily với Vasily ạ."
"Cảm ơn nhé."
Một bồi bàn bước đến, phục vụ món khai vị.
Cô thầm mong anh sẽ không trở lại nữa.
Betan nhấc thìa ngay khi bát súp được đặt xuống trước mặt. Deculein cũng làm như vậy trong khi Primienne uống một cốc nước trước.
Quan sát cô, Giáo sư hỏi, “Cô không thích nấm đến thế sao?”
"Quả là vậy. Đó là do chấn thương mà tôi phải chịu khi ăn phải một loại nấm độc ở vùng nông thôn khi còn bé. Dù sao thì tôi cũng đến từ một ngôi làng nghèo khó mà.”
Betan đã can thiệp.
“Nó là Rotaily đó, Phó giám đốc à. Đặt lên bàn cân còn đắt hơn cả vàng đó. Nó không chỉ tốt cho sức khỏe của cô mà còn có hương vị cực kì tuyệt hảo. Có khi nó thậm chí còn có thể chữa lành chấn thương của cô luôn ấy chứ.
"Tôi hiểu rồi." Gật đầu, cô cầm lấy thìa, múc lên một thìa súp.
Một thứ chất lỏng vàng vàng, sền sệt.
Chỉ cần đưa nó vào miệng là xong.
Nhưng cô không làm được.
Khoảnh khắc ấy, Primienne cảm thấy thời gian kéo dài đến vô cùng.
Tóc-
Tóc-
Tóc-
Nước súp đặc quánh rơi từng giọt xuống bát.
Cô có thể nghe thấy tiếng cười mỉa mai của các quý tộc từ những bàn bên.
Tim cô đập thình thịch. Khuôn mặt cô căng thẳng.
… Ngay khi một nhân viên bước đến gần bàn của họ, Primienne chợt nảy ra một ý.
Cô chớp thời cơ kéo cô nhân viên xuống bằng [Psychokinesis].
“Ahhhhhh!”
Bị ngã, cô nhân viên túm lấy khăn trải bàn của họ.
Choang-!
Bát súp của Primienne rơi xuống sàn, vỡ vụn.
Trong một khoảnh khắc, sự chú ý của nhà hàng tập trung vào họ, còn cô thì thở phào nhẹ nhõm.
"Này! Cô đang làm gì thế?!"
"Xin lỗi, xin lỗi! Thật sự xin lỗi!"
Cô cúi đầu liên tục trước ba người họ, cầu xin sự tha thứ.
Deculein đặt thìa xuống và nhìn Primienne. Bắt gặp ánh mắt của anh, Betan cười toe toét và gật đầu.
"Đủ rồi. Mang một bát súp khác tới đây!”
"Vâng vâng. Thật sự xin lỗi. Tôi sẽ trả tiền cho nó—”
"Không."
Giáo sư giơ tay ngăn cô lại.
Betan, hiểu lầm ý định của anh ấy, nói thêm, “Đúng vậy. Quên tiền bồi thường đi, vì vậy chỉ cần mang một món súp khác—”
"Không cần đâu."
"… Cái gì?"
“Đừng làm chuyện thừa thãi.”
Deculein trừng mắt nhìn anh.
Hành động thích chen ngang của Betan khiến anh khó chịu.
“Phó giám đốc Primienne là khách của tôi.”
“À… Tất nhiên rồi.”
Betan vẫn có vẻ nghi ngờ, nhưng không nói thêm nữa. Primienne bình tĩnh vuốt ngực.
Những khách hàng quý tộc lại chuyển trọng tâm về ăn uống.
Nhạc cổ điển làm dịu tâm trí của mọi người khi họ tiếp tục dùng bữa trong bầu không khí trang nhã của nhà hàng.
Sau món khai vị, món chính được dọn ra. Primienne cắt miếng bít tết tỏi, Deculein và Betan ăn món cá hầm Paraniman sang trọng.
“À, có khi nào, ngài sẽ sớm đến Đảo Huấn luyện phải không?”
"Đúng vậy."
"Như mong đợi. Chúng ta hãy đi cùng nhau. Tôi dự định sẽ ở lại đó một thời gian để không bỏ lỡ cơ hội chứng kiến các pháp sư trưởng thành…”
Mặc dù có thân hình rắn chắc, nhưng chiều cao của Betan lại cực kì khiêm tốn. Do đó, khi trò chuyện với vị giáo sư sở hữu thân hình cao lớn và vạm vỡ, ông ta trông giống như một con chó Doberman lùn đang cố vẫy đuôi lấy lòng chủ nhân vậy.
“…”
Primienne bắt đầu nghi ngờ Deculein.
Anh được gọi là một thiên tài trong lĩnh vực phân tích ma thuật.
Có chắc là anh ta không chú ý đến [Psychokinesis] của cô không?
… Mải mê suy nghĩ một lúc lâu, cô không chắc mình đang ăn bằng mũi hay bằng miệng.
Bất chấp điều đó, bằng cách nào đó đã hoàn thành miếng bít tết, Primienne thận trọng hỏi, “Quả là một bữa ăn tuyệt vời. Tôi có thể rời khỏi chỗ một lát được không?”
"Đừng ngại."
Khi Deculein cho phép, Primienne đứng dậy, đi đến nhà vệ sinh.
Cô thất thần chống cả hai tay vào bồn rửa mặt và nhìn vào gương.
"… Không ổn rồi." Cô lầm bầm. Nắm bắt được tình trạng cơ thể của mình, cô lảo đảo đến bên bồn cầu và nhấc nắp lên.
Ngay sau đó…
“ Huệ───”
Cô ấy nôn ra tất cả những gì cô ấy đã ăn, không có thứ nào trong số đó có vẻ đã được tiêu hóa. Nhận thấy sắc mặt đã tốt hơn, cô hài lòng xả nước rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh.
"Phó Giám đốc."
… Bất ngờ là Deculein đang đứng ngay trước cửa.
Cô lại cảm thấy buồn nôn rồi.
Anh ấy hỏi một cách thờ ơ, "Cô vừa nôn à?"
"Đúng vậy. Tôi nghĩ cái bụng tôi không thích mấy món này cho lắm. Anh ăn xong chưa?”
“Betan và tôi thì rồi, nhưng Julie vẫn đang ăn.”
"… Chà. Vậy thì tôi xin phép về trước.”
Primienne cố đi ngang qua anh ấy, nhưng những lời tiếp theo của anh đã ngăn cô lại.
"Hôm nay là lần đầu tiên tôi nghe việc cô ghét nấm."
“Chà, chúng ta chưa đi ăn cùng nhau nhiều đâu.”
“Hừm.”
Phản ứng tế nhị của Deculein làm cô khó chịu. Cô ho hắng giọng khi quay sang anh.
Cái ánh mắt sắc nhọn của anh có cảm giác như xuyên qua da cô.
“Cô có nhớ không, Primienne?”
" Nhớ việc gì?"
“Trước đây chúng ta đã gặp nhau ở Bercht và đi ăn ở một trong những nhà hàng ở đó.”
Cô gật đầu, nhớ lại ngày hôm đó.
Điều khiến cô bối rối là tại sao anh ta lại đột nhiên nhắc đến chuyện đó.
“Thực đơn lúc đó là bít tết với nấm.”
“…”
“...”
Primienne cứng đờ.
Anh nhìn cô chằm chằm, sự im lặng tràn ngập quanh đôi mắt xanh lạnh lùng và vô cảm của anh.
Như một con quỷ phán xét sự sống và cái chết.
Đầu cô choáng váng, nhức nhối như thể bộ não bị nghiền nát thành cám vụn, và trái tim cô đập thình thịch không thể kiểm soát.
… Môi Deculein nhếch lên thành một nụ cười.
Nhún vai, anh sửa mình.
“Tôi đùa đấy. Làm sao tôi có thể nhớ được món mà tôi đã ăn cách đây rất lâu?”
Bàn tay đeo găng của anh vỗ vai cô vài cái, dường như để chúc mừng cô.
“Hôm này cô vất vả rồi. Tôi xin lỗi vì sự thô lỗ của Betan.”
“…Đừng lo lắng về điều đó. Chúc anh thượng lộ bình an.”
Julie, người vừa kịp ăn xong, vội vã rời khỏi nhà hàng cùng Deculein.
“…”
Primienne đứng yên một lúc, rồi bước vài bước xuống hành lang.
Tuy nhiên, cô ấy nhanh chóng quay trở lại nhà vệ sinh một cách chậm rãi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi nhấc nắp bồn cầu lên một lần nữa…
“ Huệ───!”
Một lần.
“ Huệ───!”
Hai lần.
“ Huệ───!”
Ba lần.
Bốn lần.
Năm lần.
Cho đến khi dịch dạ dày cạn kiệt.
“… Hà, hà.”
Sau đó, cô lại hướng đến bồn rửa mặt.
“Tạm ổn rồi.”
Với những ngón tay run rẩy, cô ấy nhìn vào gương và vuốt thẳng chiếc cà vạt lộn xộn của mình, sau đó đổi làn da nhợt nhạt của mình thành một làn da hồng hào khỏe mạnh.
“Hôm đó mình đã ăn gì?”
Primienne không nhớ nổi, nhưng nhất định phải có người nhớ được thực đơn ngày hôm đó.
Không, nó không còn quan trọng nữa.
“… Mặt mình nóng quá.”
Cô quay ngược vòi nước lại và xả thẳng vào mặt.
Quê Được cái nhìn phát biết người tốt