Trans: vietdat2005
_________________________________________________
Chương 71: Kết thúc học kỳ (2)
Phòng tư vấn tĩnh lặng. Sylvia rơi nước mắt, còn tôi chỉ đứng nhìn.
Tách trà của cô ấy vẫn còn đó, nhưng viên đá lạnh thì đã tan. Nắng chiều ửng vàng ghé vào qua cửa sổ.
"Thầy không thích những kẻ mít ướt."
"Em không có khóc."
Vào lúc đó, Sylvia ngẩng đầu lên. Đôi mắt cô ấy còn ươn ướt, nhưng cô ấy khẳng định mình không khóc.
"Chỉ lả lời khen của thầy đã làm em thực sự xúc động."
“…”
"Giáo sư Deculein nổi tiếng không khen ngợi bất kỳ ai."
Không có bất kỳ dao động nào trong giọng nói của Sylvia khi bào chữa cho những giọt nước mắt ấy. Tôi rút ra một chiếc khăn tay.
"Nhưng em đã được khen ."
"Lau nó đi."
“….”
Cô đón lấy chiếc khăn bằng cả hai tay. Đôi mắt ấy, tuyệt đẹp như hai viên ngọc vàng óng thấm đẫm sương mai.
20 phút tư vấn của chúng tôi đã kết thúc.
"Vậy em xin phép."
Cô liếc nhìn đồng hồ và đứng dậy.
Cô ấy gấp chiếc khăn tay và bỏ vào túi, chào hỏi lễ phép với mọi người, và cất bước đi.
Nhìn theo tấm lưng nhỏ nhắn của cô ấy, tôi nói, "Hãy xem xét kĩ lời khuyên hôm nay nhé."
Sylvia chợt khựng lại.
Cô quay nguời lại, gật đầu rồi rời đi.
─ Tạm biệt nha~
Giọng Allen từ bên ngoài vọng vào. Cửa văn phòng mở ra rồi đóng lại.
“… Có phải cô ấy đang đánh giá thấp bản thân mình không nhỉ?”
Bản thân Sylvia không cần ai chiếu sáng. Cô ấy tự chiếu sáng chính mình và cả những nguời xung quanh cô. Một vầng dương đích thực.
Cô ấy đã đủ tư cách thiên tài để được nhận được chức giáo sư toàn thời gian trong năm nay, nên việc cô ấy dành thời gian cho một giáo sư khác chẳng khác nào là lãng phí thời gian cả. Bất kỳ ai, kể cả tôi hay bất kỳ giáo sư nào khác trên thế giới.
Tuy nhiên, Epherene thì khác. Vì cô ấy hoàn toàn phù hợp với dự án phép thuật mà tôi đang nghiên cứu, nên cô ấy có thể phát triển hơn nữa dưới thời của tôi.
"Giáo sư!"
Đúng lúc ấy, Allen thò đầu ra khỏi cửa phòng tư vấn.
“Debutant Epherene sẽ đến sau 10 phút nữa. Còn bây giờ xin hãy nghỉ ngơi đi ạ! ”
*
Epherene luôn mặc một chiếc áo choàng màu xanh dương của Debutant và đeo một chiếc ba lô lớn giá 30 Elne.
Đối với cô, tiết kiệm là tiêu chí quan trọng nhất trong mọi tình huống, khi nhìn từ xa thì cô trông như đang cõng theo một cục gạch bự, nhưng hôm nay nó nặng hơn bình thuờng khiến cô loạng choạng trong mỗi bước đi.
Một con búp bê mèo treo dưới túi của cô đang cù vào lưng áo.
“Trời ơi vai tôi…”
Khi đến thang máy, cô nằm xuống sàn để cơ thể nghỉ ngơi một chút.
Ding—
Tuy nhiên, thang máy nhanh chóng chạm tầng một, và người cô chạm mặt khi cúi lấy cục balo khiến cô giật mình.
Sylvia đã ở đó.
Không có gì lạ khi cô ấy cũng là Debutant, nhưng vấn đề nằm ở bầu không khí.
“…”
Sylvia nhìn thẳng vào cô bằng sự tức giận xen lẫn chán nản. Ánh mắt nheo lại của cô ấy dường như đang hét lên, 'Sao cô dám?'
Epherene do dự. "Gì? Lần này cô bị sao vậy? ”
“…”
Mặc dù trong lòng cô ấy đang đợi 'cụm từ đó'.
"Loại dựa hơi người nhà."
Sylvia càu nhàu khi đi ngang qua.
“…Hơi khó chịu đấy. Hết 'Kiêu ngạo' rồi giờ là 'Dựa hơi nguời nhà' à? "
[Nếu bạn định nói điều gì đó, hãy thành tâm nói đúng sự thật. Nếu không, bạn chỉ để lại cảm giác tồi tệ cho cả hai mà thôi. ]
Quẻ bói của Epherene trong tuần này không tốt chút nào, cơ mà tại sao cô ấy lại hành động như vậy?
'Mình có nên thử một cửa hàng bói mới không nhỉ?'
Nhấn nút đến tầng 77, Epherene nhìn vào gương và nói, " Epherene kiêu ngạo" để giảm bớt sự khó chịu kì lạ của cô ấy.
Ding—
Cô đến văn phòng của Deculein.
“Debutante Epherene. Mời vào ~ ”
"Vâng."
Cô đi theo trợ lý giáo sư Allen vào phòng tư vấn.
“…?”
Tuy nhiên, Giáo sư trưởng Deculein vẫn đứng thẳng như thể đang thiền với đôi mắt nhắm. Epherene chỉ ngây người nhìn anh.
Thầy ấy đang ở quá xa và dường như là bất khả để đánh thức thầy ấy đối với cô.
"Giáo sư! Debutante Epherene đã đến rồi ạ. ”
Lời nói của phó giáo sư khiến anh từ tốn mở mắt.
Deculein nhìn Epherene và ra hiệu.
"Ngồi xuống."
"Vâng ạ."
Epherene mở ba lô của mình ngay khi cô ngồi xuống, sau đó cô nói một cách dũng cảm. "Em biết đây là buổi tư vấn nghề nghiệp, nhưng em muốn hỏi về kỳ thi thăng cấp lên hạng Solda."
"Solda?"
"Đúng."
Cô lôi từ trong cặp ra một đống giấy tờ. Cô ấy, giống như Sylvia, đã chuẩn bị một số thứ để tham gia kỳ thi Solda ngay khi học kỳ đầu tiên kết thúc.
“Đây là những tài liệu chứng minh rằng tôi đã tham gia chuyên cần vào các lớp học của khóa.”
Trên thực tế, đây đã là nỗ lực thứ tám của cô.
Ban đầu, cô tìm đến các giáo sư trẻ, nhưng thư giới thiệu của họ chẳng có tác dụng gì,còn các giáo sư có tiếng nói như Relin thì coi thường cô.
Cô ấy bị ném cho những lời tổn thương và bị đuổi ra ngoài.
“Ở đây, câu lạc bộ của tôi cũng tiết lộ những điềm báo về cuộc tấn công vào 'Baron of the Ashes', cùng—""
Deculein dửng dưng nhìn cô.
Epherene hăng hái như một đứa trẻ trong cuộc thi hùng biện. Vì đối thủ của cô ấy khó đối phó hơn bất kỳ giáo sư nào khác, nên cô ấy tự phấn chấn như cách để thoát khỏi sự lo lắng và căng thẳng của riêng mình.
“Điểm của tôi đều là A + dựa trên kỳ thi giữa kỳ, nhưng nếu tôi giữ nó cho đến khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ…” Vừa nói, cô vừa liên tục rút giấy ra. Các tài liệu do Epherene chuẩn bị chất đống trên bàn làm việc của anh ấy, chất thành núi.
“Ngoài ra, trong tháp—”
"Đủ rồi." Deculein, người đang yên lặng lắng nghe, ngắt lời cô.
Epherene ngồi cao vào chỗ của mình.
"Mang hết đống giấy này đi."
“…”
Biểu cảm của Epherene đanh lại. Cô khẽ cắn môi dưới, nhưng cô tiếp tục nói mà không để lộ cảm xúc thật ra ngoài.
“Em cũng đã kiểm tra tất cả các quy định của bài kiểm tra Solda. Nếu bạn đọc nó— ”
"Không cần. "
"… Ah."
Hơi thở phả ra từ kẽ răng của Epherene có chút thô ráp.
Nhưng không có gì đáng ngạc nhiên cả. Cô ấy đã mong đợi điều đó.
"Vâng."
Epherene đặt lại giấy tờ vào ba lô.
Khi quan sát cô ấy, Deculein nói.
“Nếu em giữ được điểm số của mình cao như vậy trong suốt các kỳ thi cuối kỳ, bạn sẽ được cấp chứng chỉ Solda.”
"… Hả?"
Epherene mở to mắt. Khuôn mặt cô ngơ ngác như một đứa trẻ.
"Nếu em ở vị trí thứ ba tổng thể, chẳng có lý do gì tôi không đề xuất em tới một vị giáo sư phù hợp cả. "
Ý nghĩa của những từ đó đã rõ ràng.
'Nếu em làm tốt ở các kỳ kiểm tra cuối kỳ, chính thầy sẽ là người giới thiệu em tham gia kỳ thi Solda.'
"Đ-Đuợc rồi. Cảm ơn thầy. Em sẽ cố gắng hết sức."
Epherene gãi gáy.
“… Nếu em vượt qua kỳ thi, em sẽ đăng ký theo học thầy.” Có lẽ vì xấu hổ, những lời đó tuôn ra khỏi môi cô.
Deculein trả lời một cách thờ ơ. “Thầy không cản. Theo thầy là trải qua 81 kiếp nạn đấy ”.
"Hiểu ạ." Epherene vui như mở cờ trong bụng.
'Ngươi sẽ nhận được một con hổ con đấy. Liệu ngươi có thể giữ được cái vẻ bình tĩnh như vậy trong một hoặc hai năm tới không ta? Ta sẽ sớm vượt qua ngươi thôi… '
Epherene công nhận Deculein là 'Thiên tài chăm chỉ' từ cái ngày ở trên Đảo Thiên không, nhưng thái độ bất chấp của cô vẫn còn đó.
"Vậy thì, em đi đây."
Khi cô ấy chuẩn bị rời đi…
"Khoan."
Toàn thân cô cứng đờ trước lời nói của anh, cảm thấy áp lực do đặc điểm tự nhiên của Deculein mang lại.
Những lúc như thế này, cô thường tự hỏi liệu anh có phát hiện ra cô đang nghĩ gì không hay cô đã làm gì sai.
“Em chưa sử dụng séc.”
“…”
Cô ấy giật mình cúi đầu qua vai và hỏi: “Nếu em không sử dụng thì, thầy có lấy lại không?”.
"Không. Đó không phải là thứ của thầy. Đó là phần thưởng mà thầy đã thay mặt cho tòa tháp trao tặng ”.
“Ồ… Thực ra, em vẫn chưa tìm được thứ mình thực sự muốn, vì vậy em muốn sử dụng nó khi thực sự cần trong tương lai. Giống như bảo hiểm vậy. ”
Deculein lặng lẽ gật đầu. Có nghĩa là cô ấy được tự do ra về. Epherene rời văn phòng cố vấn sau cái gật đầu ngập ngừng của cô ấy.
"Bảo trọng, Debutant Epherene ~"
“À vâng. Anh cũng vậy nhé phó giáo sư. ” Cô chào tạm biệt Allen, ra khỏi phòng và đóng cửa văn phòng sau lưng.
Sau đó, cô dựa vào tường một lúc, thở dài một hơi.
“Haizz… Thực sự rất kỳ lạ.”
Không khí xung quanh Deculein luôn mang cảm giác khác biệt.
Chỉ cần có sự hiện diện của hắn, dường như có một áp lực độc nhất đè nặng lên vai cô. Một phút với Deculien dài như 10 phút, và sự mệt mỏi về tinh thần và thể chất mà cô ấy phải chịu nằm ở một cấp độ hoàn toàn khác.
Ngay cả bây giờ, trái tim cô vẫn không ngừng đập mạnh mẽ như vậy.
"Mình thậm chí còn không biết hắn ta đang nghĩ gì."
Rõ ràng là hắn đã cuỗm mất thành quả của cha cô, buộc ông tự sát với tư cách là một pháp sư bị thất sủng với danh hiệu 'Solda 30 tuổi'.
Trong cuộc rút lui tại Hadekain, cô đã trực tiếp hỏi thủ phạm, nhưng Deculein không xác nhận cũng không phủ nhận bất cứ điều gì.
Sẽ thật tuyệt nếu hắn kiên quyết phủ nhận điều đó.
"Tất cả là vì mình sao?"
Tuy nhiên, Deculein, ít nhất trong tòa tháp này, Deculein là người ít quan tâm đến danh tính của cô nhất.
Hắn luôn công bằng, ngay cả với cô ấy, mặc dù cô đã tuyên bố rằng sẽ tiết lộ mọi thứ vào một ngày không xa.
"Đi học thôi…”
Epherene xốc lại cái balo nặng như gạch, rồi buớc đi.
* * *
… Các nhà lãnh đạo, chính trị gia và doanh nhân từ các quốc gia khác nhau trên lục địa này luôn bô bô rằng không có 'giấc mơ' nào ở Tro tàn. Không có hi vọng. Thậm chí không có cả sự sống. Tất cả những gì còn lại ở đó đều là tro.
Arlos thấy việc đó thật nực cười.
Có sự sống ở Tro tàn. Có cả hy vọng. Đó không phải là một môi trường tốt để nuôi dạy con cái, nhưng dù sao cũng có những đứa trẻ.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy thích nơi ấy.
Cô có tham vọng rất lớn. Tuy nhiên, thành công chỉ là một câu chuyện viển vông với một đứa trẻ mồ côi đến từ một vương quốc hẻo lánh như cô. Đó là rào cản mà Arlos biết rằng cô không thể vượt qua, vì vậy cô đã chọn phương án tốt nhất mà cô có: Tro tàn.
Vì cô ấy là một trong những 'Kẻ khiển rối' bậc nhất của lục địa, cô ấy đã cố gắng gửi những con rối của mình lan rộng khắp đế chế.
Những con búp bê của cô được kết nối với linh hồn và hoạt động như một người sống, nhưng không có con nào giống với vẻ đẹp thực tế của Arlos.
Mô hình chúng theo đặc điểm cơ thể của cô ấy sẽ chỉ mang lại những rối rắm không cần thiết.
Rốt cuộc, vẻ đẹp của cô ấy sẽ chỉ khiến mấy con ruồi nhặng bâu vào kế hoạch của cô mà thôi.
"Chào mừng quý khách."
Tuy nhiên, hôm nay, Arlos đã tự mình đến thăm [Khách sạn Black Kline] sau bao lâu.
Black Kline là một khách sạn hạng sang mới được xây dựng gần đây, một trong những nơi đắt tiền bậc nhất. Nhưng có một điều khiến Arlos, người gặp nhiều rắc rối trong cuộc sống hàng ngày, cực kì thích.
"Tôi có đặt chỗ trước rồi."
"Đúng là vậy. Quý khách hẳn là Solette."
Nhân viên của khách sạn đối xử với khách của họ như những quý tộc, đó là điều mà Arlos đặc biệt yêu thích.
Ngay cả khi mọi người tán tỉnh cô, cô ấy ít khi nào cảm thấy mình được đối xử như một quý tộc, trừ khi cô ấy là quý tộc thực sự .
Theo nghĩa đó, Arlos ngạc nhiên lại là kiểu người tự kiêu. Cô ấy chỉ là không thể hiện ra ngoài.
"Đây là chìa khóa của tầng 37."
Arlos đã đặt tầng đó dưới bút danh của cô ấy, 'Solette.' Tầng cao nhất của Black Kline là tầng 50, một penthouse đích thực, nhưng cô ấy vẫn chưa xây dựng đủ danh tiếng xã hội để đạt đến tầng đó.
"Tôi muốn gan ngỗng với laperine cho bữa tối."
"Đúng."
Arlos lấy chìa khóa, bước vào chiếc thang máy sang trọng, tiện ngắm nghía bản thân mình trong bộ vest. Ngoại trừ vòng eo có hơi thon, bộ đồ nam này hoàn hảo.
“….”
Arlos nghịch chiếc vòng cổ của mình. Cô không biết mình có được nó khi nào hay bằng cách nào, nhưng nó là biểu tượng của sự may mắn đối với cô.
Ngay sau khi về đến phòng, cô ngồi xuống ghế và lấy ra một chiếc bảng.
Đó là một thiết bị tương tự như bảng cử các pháp sư của Tháp Đại học. Nó cho phép liên lạc với 'Bàn thờ,' hiện đang có mối quan hệ hợp tác với họ.
—Deculein đã giải thích các chữ rune nhưng đã hủy bỏ bản tóm tắt.
—Tất cả những gì chúng ta cần đều ở những chữ rune đó. Ngôn ngữ của Chúa bây giờ nằm trong đầu Deculein.
─ Bắt buộc bắt cóc Deculein. Thù lao đưa ra là 30 triệu Elne.
Ngay sau khi các thành viên của Altar nghe tin từ Đảo Thiên Không rằng Deculein đã giải thích các cổ ngữ, họ đã đưa ra giải thưởng trị giá 30 triệu Elnes cho bất kỳ ai có thể bắt được anh ta.
“…Hắn biết mình. ”
Arlos nghĩ về hắn, và lần gã gọi cô là Arlos.
"Đến tận bây giờ, hắn vẫn là một nhân vật phản diện bình thường, thấp kém."
Deculein trong quá khứ và Deculein hiện tại khác nhau rõ rệt. Ít nhất là theo thông tin mà cô ấy có được từ 'văn phòng' mà cô ấy thành lập và điều hành.
“… Điều đáng chú ý là hắn biết mình…”
Dù gì thì, Deculein là một nhân vật có độ đe dọa đủ lớn, nhưng không phải là lý do Arlos đến đế quốc ngày hôm nay.
Cô ấy chưa có ý định tham gia vào vụ bắt cóc Deculein. Rốt cuộc, cô ấy chỉ tham gia vào những trận chiến mà cô ấy chắc thắng.
Vứt chiếc bảng sang một bên, cô nhìn vào một tập tài liệu.
[Đấu giá đồ tạo tác Hairich]
" Một mảnh của Chiếc nhẫn Homeren."
Cô ấy đã tìm thấy một kho báu mà cô ấy tìm kiếm sau một thời gian dài.
Bây giờ cô ấy đã kiếm đủ tiền cho những kho báu như này rồi nên cũng đến lúc thư giãn và đầu tư vào bản thân rồi.
* * *
Sau khi hoàn thành tất cả các cuộc hẹn tư vấn nghề nghiệp, tôi nhìn vào [Cửa hàng hệ thống] khi vẫn ở văn phòng của mình.
── [Lv. 2 Cửa hàng Hệ thống] ──
■ 1. Ngọn gió phiêu lưu…
••••••
■ 5. Nâng cao chất lượng Mana (Giai đoạn 2)
- Năng lượng tự nhiên của nhân vật được nâng cao về chất.
- Tăng một chút năng lượng đầu ra và hiệu quả.
- 20 KRW
──────────────
“… Không cần phải đợi nữa.”
Hiện tại tôi đã tích lũy đủ 'xu' nhờ những nỗ lực liên tiếp của mình và đã đến lúc để nhận phần thưởng.
Tốt hơn là nên làm điều đó ngay bây giờ. Tôi có khá nhiều lịch làm việc trong tuần này, vì vậy tôi không biết khi nào mới có thời gian rảnh trở lại.
Hạ quyết tâm, tôi nhấn [Tăng cường chất lượng Mana (Giai đoạn 2)] trong không khí.
[Nâng cao chất lượng Mana (Giai đoạn 2) đã được áp dụng.]
[Mana bạn nắm giữ đã trở nên tinh khiết hơn.]
Sau khi đọc tin nhắn của hệ thống, tôi chờ đợi cơn đau ập đến.
Giai đoạn đầu tiên là một cảm giác mãnh liệt vừa phải, vì vậy tôi nghĩ rằng giai đoạn tới cũng sẽ tầm thế này thôi.
“…!”
Không lâu sau, tôi cảm thấy xương sườn như bị xé toạc, dòng máu đỏ thẫm trào ra từ miệng. Thở hổn hển, tôi ôm chặt lấy ngực mình.
───!
Tim tôi đập mạnh.
“… Hự.”
May mắn thay, cơn đau không kéo dài, nhưng đống máu trên bàn làm tôi khó chịu. Tôi thu thập tất cả những giọt máu bằng [Psychokinesis] và đốt nó ở nhiệt độ cao.
Cốc cốc-
--Giáo sư. Giáo sư Louina tới.
Tôi nghe thấy giọng của Allen.
"Mời vào."
-Vâng!
Cửa mở, Louina bước vào.
“Thưa boss. Tôi—?"
Sau khi đi được vài bước, cô đột ngột dừng lại và bắt đầu ngửi mùi không khí.
"Chuyện gì vậy?"
"Sụt sịt-"
“….”
"Sụt sị—"
"Cô, đã thành một con chó khi vắng mặt tôi rồi à?"
“Không… Không. Con chó? Ông đùa hơi quá rồi đấy, boss. ”
Louina đến gần tôi, và cô ấy lại nao núng. Lần này, cô ấy liếc nhìn môi tôi.
“…”
Tôi lấy khăn tay lau môi, lúc này mới nhận ra có một ít máu chảy ra. Lông mày của tôi giật giật theo bản năng. Làm thế nào tôi có thể trưng ra một bộ mặt bẩn thỉu như vậy.
"Nói ta nghe cô đến đây làm gì.”
"Đ-Đây, boss."
Louina bước tới và đưa cho tôi xấp giấy tờ cô ấy mang theo.
“Đây là nghiên cứu tôi dự định sẽ tiến hành và kế hoạch đường dài của nó…”
Cô ấy đã bàn giao công việc đầu tiên của tôi với tư cách là Trưởng Văn phòng Điều phối Tài chính và Kế hoạch. Tôi cầm lấy tài liệu.
“Tôi sẽ đi ngay bây giờ. Cảm ơn."
Tuy nhiên, Louina không nói gì về dự án của cô ấy để hỗ trợ nó và chạy ra ngoài trước khi tôi kịp nói gì.
…Bộ cô ấy nghĩ rằng nó chắc chắn sẽ được chấp nhận à?
Cũng không quá tệ khi cô ấy chấp nhận sự bảo vệ của Yukline. Tôi xem xét kế hoạch của Louina.
"Hừm."
Kĩ năng [Người đàn ông của sự giàu có] của tôi khiến tôi cảm thấy cô ấy không hề bỏ sót một chỗ nào, vì vậy tôi quyết định không còn gì để xem xét nữa.
Tôi đóng dấu "Ủy quyền" trên đó.
Cộp—!
* * *
Thứ Tư lúc 3 giờ chiều.
Buổi học cuối cùng của Deculein trước kỳ thi cuối kỳ.
"Được rồi, hãy đứng vào hàng nào!"
Trợ lý giáo sư Allen trước tiên chia 150 Debutant vào các hàng. Hàng có tài năng về hòa âm ít nhất với 11 người và hàng mang thiên hướng hỗ trợ có nhiều nhất với 35 người.
"Chú ý!"
Lớp học hôm nay là một bãi đất trống. Giáo sư Deculein phổ biến cho cả lớp.
“Đây là buổi cuối cùng của học kỳ này, nên thầy không có gì để dạy thêm cả. Hôm nay, chúng ta sẽ xem xét lại hàng loạt các phép của mình và chỉ ra những thiếu sót. Hãy bước lên theo nhóm năm người. "
Đội hình đầu tiên là từ lớp hỗ trợ.
“Hãy thể hiện phép thuật mà bạn tự tin nhất.”
Deculein lần lượt xem phép thuật được sử dụng bởi những Debutant hỗ trợ.
“… Eurozan. Tôi thấy em đã chọn [ Phong Giáp]. Em đã thi triển nó rất tốt. ”
“[Lục Giới]. Một chiêu rất hữu ích để khuất phục quái vật trong khu vực hiệu quả của nó. "
Deculein biết tất cả những phép thuật mà họ tạo ra.
Vì thầy ấy là giáo sư chăng.
“[Tinh thể hóa] phần lớn được xếp vào cấp 2, nhưng vòng tròn ma thuật mà nó sử dụng cũng có một số đặc điểm của hòa âm cơ bản. Em đã bỏ qua điều đó. Đó là lý do khiến em liên tục thất bại ”.
"V-vâng!"
Deculein cũng phân tích những ma thuật không thể thi triển và đưa ra lời khuyên để đảm bảo họ có thể sử dụng nó một cách chính xác.
"Để tôi làm lại lần nữa!"
Sau khi chấp nhận và nội tâm hóa lời của giáo sư, Debutant Ferit đã thành công trong lần nỗ lực thứ hai.
"Tốt. Bây giờ, năm người tiếp theo… ”
… Deculein có thể quan sát các vòng tròn ma thuật của người khác thông qua [Vis inion], và đầu anh ta chứa đầy các vòng tròn ma thuật mà anh học trong nửa năm thông qua [Hiểu biết].
Kiến thức phép thuật của anh mới đầu còn nông cạn, nhưng giờ nó đã trở nên rộng lớn như Biển cả.
Tất nhiên, kiến thức đó khác với những gì anh đã thực sự 'ghi nhớ.' Rốt cuộc thì anh ta không thể sử dụng tất cả những phép thuật mà anh ta biết.
Ghi nhớ là một loại 'thói quen' trong đó cơ thể một người ghi nhớ phép thuật và thể hiện nó theo một phong cách hoa mĩ.
Deculein có thể thực hiện tất cả các phép thuật khác, ngoại trừ [Psychokinesis], thứ được khắc trực tiếp trên cơ thể anh ta, chỉ dựa trên “lý thuyết”.
Do đó, phép thuật và kiến thức của anh ta nhất quán với nhau, không có chỗ cho sự dao động.
Điều đó đã cho anh ta một 'nền tảng' vững chắc phù hợp để dạy ai đó…
Đối với những người chưa biết về những sự thật đó, Deculein là một cuốn bách khoa toàn thư phép thuật.
Đôi mắt của anh ấy đã đạt đến cấp độ của thần.
"Epherene."
"Vâng."
Cuối cùng cũng đến lượt Eherene.
"Tôi đến đây."
Cô đã chuẩn bị những phép thuật phức tạp nhất mà cô có thể thi triển. Các mạch của nó hỗn hợp, xoắn và ẩn trên khắp vòng tròn.
'Sẽ không dễ dàng gì ngay cả đối với ngươi, Deculein, để hiểu được bản chất thực sự của phép thuật này chỉ bằng cách nhìn vào nó ...!'
Deculein nhìn vào vòng tròn ma thuật của Epherene trong 30 giây.
“[Soprano]. Nó không có ích gì cho bạn, nhưng nó chắc chắn có độ khó cao. ” // vietdat: Soprano là một loại giọng nữ và có âm vực cao nhất trong tất cả các loại giọng. Âm vực của loại giọng này trải dài từ nốt C trung (C4) tới nốt A cao (A5) trong dàn hợp xướng, hoặc tới nốt "C soprano" (C6), thậm chí còn cao hơn nữa trong các buổi opera. //
"Huh!"
Ma thuật đặc biệt đó, [Soprano], pha trộn các yếu tố thuần túy 'gió' và 'âm thanh.'
Hiệu ứng của nó rất tinh tế. Nó thay đổi tất cả các âm thanh trong khu vực thành âm vực cao, do đó có tên.
Đó là một loại bước đệm để tiến tới phép [Tĩnh]. Các pháp sư thường học những phép thuật cùng loại với nó để làm quen với cấu trúc của nó trước.
“Soprano” phức tạp một cách không cần thiết vì nó cản trở âm thanh của không gian. Nó thậm chí còn không phổ biến.
Phản ứng của các Debutant khác chủ yếu là: “Soprano là gì? Đó chẳng phải là âm vực sao? ”
“Epherene cô muốn gì, lùa gà hay khoe mẽ? Một điểm phạt. ”
"Không! Cho em một cơ hội nữa! Xin đừng cho em điểm phạt! ”
Epherene vội vàng gọi ra phép thuật thích hợp.
Chân cô run lên, và mặt đất cô đứng biến thành một miệng núi lửa.
Deculein gật đầu.
“[Sơn nộ]. Một phép rất khó thi triển , nhưng độ lớn của nó là quá bé so với tiềm năng của nó ”.
"Vâng. Trên thực tế, điều đó cũng khiến em hơi phiền lòng ”.
“Em có thể dễ dàng tăng quy mô của nó bằng cách tăng kích thước của vòng tròn ma thuật. Thông tin chi tiết sẽ được cung cấp sau ”.
"O-okay. Vậy… Sẽ không còn điểm phạt nữa chứ…? ”
"Đó là chuyện khác. "
"Aaaah!"
Deculein phớt lờ Epherene và bước sang một bên.
"Tiếp theo."
Tiếp theo là Sylvia, người đã nhìn chằm chằm vào Epherene từ khá lâu rồi. Cô sửa lại tư thế một cách muộn màng khi Deculein đến gần cô.
"Sylvia."
"… Vâng."
Cô ấy nhắm mắt lại và giải phóng ma thuật của mình.
.
.
.
Tháng 10 trường tui thi phân ban nên xin phép sủi tiếp nhé ★~(◠ω◕✿)
vietdat: Dưới thời của Ten Hag, MU đang lột xác hơn bao giờ hết. Tôi là fan của MU vỏn vẹn cũng đã được 20 năm. Sau một vụ nổ lớn MU 3-1 đêm qua. Sáng ra đường ăn sáng, mang chiếc áo MU cứ như là vua mang long bào. Đi ra đường chó nhìn sợ không dám sủa, tối ra phố đi bộ các em gái thì tranh nhau xin chụp hình chung. Hội nyc thì đồng loạt đòi nối lại tình xưa, bạn bè thì nhìn tôi phải cúi đầu nể 10 phần. Về nhà thì gia đình tự hào, hàng xóm thì ganh tỵ vì biết tôi là fan MU 20 năm. vietdat: Nepotism- Chủ nghĩa gia đình trị, đại khái là con ông cháu cha. vietdat: Penthouse thường là những căn hộ nằm trên tầng cao nhất của một tòa nhà hoặc một cao ốc. Các nhà đầu tư cao ốc đã tận dụng tối đa khu vực tầng trên cùng và tạo ra căn hộ sở hữu tiện nghi, hiện đại để đem đến không gian sống ấn tượng cho chủ sở hữu. ngồi mò 30p vẫn không biết laperine là gì