Trans: Bui!!!
Edit: vietdat2005
—————————————————————————————————
Những bông tuyết trắng lia nhẹ xuống từ tầng mây, kết thành chiếc áo len dày ôm lấy đất mẹ, bao phủ không gian trong một màu trắng tinh khiết.
Mùa đông ở đây là vĩnh cửu. Tuyết rơi xuống cũng chẳng thể nào tan. Kể cả thế, cô vẫn đợi.
Liệu trong tương lai xa, sự lạnh lẽo này sẽ được sưởi ấm?
Nếu cô ấy đợi và níu giữ hi vọng ấy đến tận khi tuyết đã trở thành nước tưới cho đất, liệu nó có thể nảy mầm không?
Không, cô ấy ngờ vực điều đó.
… Nó cũng chẳng khác gì hoàn cảnh của cô cả.
Cô thường tự hỏi liệu khi nào mùa xuân của đời người sẽ đến với cô.
Cuộc đời của Julie bắt đầu với cái chết.
Cô ấy đã đổi quyền được sống với cái giá phải trả là chính mẹ của mình.
Đó là tội lỗi đầu tiên mà cô đã phạm phải khi được sinh ra trên thế giới này.
"Oaa ...!"
Khả năng chịu đựng của người Freyden luôn được duy trì trong mùa đông giá lạnh. Có một đứa trẻ thẫn thờ nhìn ngắm đường kiếm của các hiệp sĩ ở đại sảnh trắng tinh. Mồ hôi của họ tuôn theo nhịp vung kiếm, nhưng trong số họ, cha và anh trai cô là những người giỏi nhất. Cô tự hào về họ. Họ thực sự rất đẹp.
Nhìn từ xa, nó nhịp nhàng như một vở kịch, còn khi lại gần, nó uyển chuyển như một điệu múa.
“…”
Vào lúc đó, anh trai cô, kết thúc trận đấu tập, quay lại nhìn về phía cô, mồ hôi đông lại như những viên đá quý.
"Ah, ừmm … eto ..."
Julie tránh ánh mắt của anh ấy.
Zeit không bao giờ bắt chuyện với Julie trước. Mọi người trong gia đình cô đều như vậy.
Mặc dù chẳng có gì xảy ra giữa họ, họ vẫn luôn vạch ra một ranh giới vô hình.
"Julie."
Tuy nhiên, ngày hôm đó là một ngoại lệ. Anh trai của cô nhìn cô với nụ cười u sầu vì những lý do mà cô không thể lý giải.
Julie ngây ngô đối mặt với anh ta với đôi mắt mở to vì giật mình .
"V-V-V-Vâng, anh trai?"
"Em có muốn cầm kiếm không?"
“… Dạ?”
Giấc mơ trở thành hiệp sĩ của cô ấy đã khắc sâu trong trái tim cô ấy kể từ đó.
Các hiệp sĩ phục vụ chủ nhân của họ. Họ trở thành những thanh kiếm quét tan mọi kẻ thù.
Họ bảo vệ nhân dân và đất nước đồng thời vẫn trung thành với niềm tin của họ.
Không bao giờ cô có thể chen vào đó.
Mặc dù vậy, dù là thủ phạm tước đi người mẹ đáng kính khỏi gia đình cô, mặc dù bản thân sự tồn tại của cô đã là một tội ác, cô vẫn mơ về nó, dù nó có xa đến thế nào đi chăng nữa.
“…”
Julie khẽ mở mắt. Bầu trời buổi sáng khuyết đi ánh mặt trời, và trong tim cô là một cơn đau nhói.
Cốc cốc—
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Julie bật dậy khỏi giường. Cơn đau nhức nhối lan khắp cơ thể, nhưng nếu kiên nhẫn một chút, cô biết nó sẽ qua đi.
"Phòng tắm của người đã sẵn sàng." Người hầu bên ngoài nói.
“... Được rồi."
Julie bước vào phòng tắm và nhìn vào gương một cách vô hồn. Nhìn chằm chằm vào bản thân, cô nhớ lại lời hứa của mình với anh ta.
'Nếu em không thể trở thành 'Hiệp sĩ Hộ vệ' trong khoảng thời gian đó, chúng ta có thể sẽ phải kết hôn. Vì vậy đừng dậm chân tại chỗ nữa. '
Hiện tại, không còn nhiều thời gian.
*****
Trong khu rừng Dephalem gần Hadekain, nằm ở phía tây Đế quốc.
[Nhiệm vụ phụ: Hỗ trợ thanh tẩy quỷ]
♦Đơn vị tiền tệ +2
Những ngày gần đây, nồng độ mana đã tăng lên ở một số khu vực, khiến những con quái vật liên quan đến quỷ như gargoyle xuất hiện. Hôm nay, tôi được giao nhiệm vụ trấn áp và thanh tẩy một trong những địa điểm đó như một phần của nhiệm vụ do nhà thờ yêu cầu và được Tòa tháp chấp nhận.
"...Hừm."
Ban đầu,
tôi càn hết tất cả những con quái vật và kẻ thù cản đường tôi và tiến về phía trước, nhưng thi thoảng tôi lại tìm thấy một khu vực toàn những xác chết, bao phủ bằng màu đỏ 'rực rỡ' nhất mà tôi từng thấy.
“…”
Linh tính mách bảo tôi rằng nếu tôi bước vào đó, cái chết của tôi là điều không thể tránh khỏi. Mối nguy hiểm mà nó gây ra là khác xa bình thường.
[Số phận của Kẻ phản diện] đã hoạt động.
Một cái bẫy được chuẩn bị chỉ bởi một vài con goblin thậm chí sẽ không bị radar của tôi bắt được.
Nhưng khu rừng này cách xa những mối đe dọa mà những con quái vật cấp thấp như vậy có thể gây ra.
Ngược lại, một kẻ thù mà tôi không thể vượt qua hẳn đang rình rập.
"Hừmm..."
Tất nhiên, nếu đối thủ của tôi là một con quỷ, tôi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
Tuy nhiên, điều đó cũng có giới hạn vì lượng mana tập trung ở đây quá loãng. Khu rừng này không giàu năng lượng như Hẻm núi Crebas hay Rào chắn Quỷ dữ.
“Có chuyện gì vậy, thưa Giáo Sư?" Một linh mục tóc vàng đi theo sự dẫn dắt của tôi hỏi.
"Terpe,"
Tôi đứng yên, tìm kiếm một cái cớ thích hợp để bỏ chạy mà không tỏ vẻ sợ hãi.
... "Chúng ta quay về thôi."
Tôi quay lại mà không nói một lời, khiến Terpe có vẻ bối rối.
"Nhưng chúng ta thậm chí còn chưa tiếp cận được nguồn gốc của nó mà."
"Chúng ta đã thực hiện do thám và phân tích đủ rồi. Hãy làm nốt phần còn lại vào lần sau. Cậu phải luôn chuẩn bị trước cho bất cứ điều gì để tránh gặp nguy hiểm." Tôi bình tĩnh nói khi tiếp tục đi. "Chúng ta cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ luôn nếu múôn , nhưng ta muốn dạy cậu phương pháp diệt quỷ một cách thận trọng."
Terpe gật đầu. Sau khoảng ba mươi phút, cuối cùng chúng tôi cũng quay về được lối vào rừng, nơi Yeriel và các thuộc hạ của tôi đang đợi. Đôi má phồng lên thể hiện sự tức giận của cô ấy.
"Mấy người xong chưa?" Yeriel gắt.
Terpe lắc đầu.
"Hôm nay chúng tôi mới chỉ do thám thôi. Việc hoàn thành nhiệm vụ cỏn con này cứ để sau."
Cô ấy nhanh chóng quay đầu lại và trừng mắt nhìn tôi khi nghe câu trả lời của anh ta.
Mặc kệ cô ấy, tôi lên xe.
Terpe cúi đầu.
"Cảm ơn cô vì đã làm việc hết mình, Yeriel."
"Không có gì cả, thưa linh mục. Cảm ơn ngài."
Yeriel cũng nhanh chóng lên xe. Ngay khi ngồi vào chỗ, cô ấy đã hét lên, "Tại sao! Tại sao tôi lại không được đi cùng anh ?!"
" Yên lặng nào."
"Anh thậm chí còn chẳng thèm làm cho hết! Nó làm gì nguy hiểm đến thế chứ!"
Trưởng nữ của gia tộc Yukline và phó lãnh chúa của Hadekain muốn đi cùng tôi trong cuộc thanh trừng ngày hôm nay.
Tuy nhiên, tôi không có ý định đẩy cô ấy vào chiến trường.
"Em sẽ chỉ vướng chân anh thôi."
"Tôi cũng là một thành viên nhà Yukline, anh biết chứ?? Tôi sẽ mạnh hơn khi chống lại các con quỷ đấy!?"
… Đó không phải là sự thật.
Dòng máu Yukline không chảy trong huyết quản của cô ấy.
"Đừng ngốc nghếch thế. Những người cầm quân thì không bao giờ ra tiền tuyến. Trong tương lai, nếu em bước vào bất kỳ vùng chiến sự nào, anh sẽ cho rằng 'lời hứa' của chúng ta không tồn tại ngay từ đầu. Em đã được cảnh báo rồi đấy."
“…”
Vẻ mặt của Yeriel đanh lại.
"...
Anh nghiêm túc thật à?"
Cô ấy nhìn tôi trong khi nghiến răng.
“Gần đây anh còn giả bộ làm một người anh tốt, vậy mà hôm nay, anh lại quyết định hạ nhục ta trước mặt chư hầu của chúng ta nữa. Bây giờ làm thế nào tôi còn có thể nhìn vao mặt họ nữa bây giờ?"
Yeriel đã thực sự rất mong đợi ngày hôm nay. Để khẳng định tính hợp pháp trong quyền cai trị của mình với công dân của vùng đất này , cô ấy quyết định đi theo chúng tôi.
Vụ việc này cũng xảy ra ở gần lãnh thổ của Yukline, vì vậy có lẽ cô ấy cảm thấy có trách nhiệm.
Bất kể thế, tôi đã phớt lờ mong muốn của cô ấy. Tôi không cho phép cô ấy đi theo, khiến cô ấy cảm thấy xấu hổ trước mặt những công dân.
"Yeriel."
"Gì?"
"Yeriel."
“... Gì?!"
Tôi gằn giọng.
"Yeriel."
"Trời ạ, có chuyện gì vậy…thưa NGÀI ?!"
Yeriel bĩu môi, giọng run run.
Tuy nhiên lần này, tôi không nhượng bộ nữa.
"Đừng hành xử như một đứa trẻ nữa. Đừng có cứng đầu."
Mọi thứ tôi đang làm là vì cô ấy.
"Dừng việc làm ầm lên lại đi. Em nên biết rõ điều đó mà không cần anh phải chỉ ra chứ."
“…”
"Em định xử sự như một đứa trẻ trong bao lâu nữa đây?"
Yeriel biết truyền thống của gia tộc Yukline.
Có lẽ lý do cho những hành động hiện tại của cô là để chứng minh cho các chư hầu thấy rằng truyền thống đó đã được truyền lại cho cô.
"Hãy hành xử sao cho đúng với vị trí của mình. Thể hiện phẩm giá xứng đáng với địa vị của chúng ta."
Yeriel không trả lời, thay vào đó, lặng lẽ dựa vào cửa sổ. Tóc cô ấy che khuất khuôn mặt, nhưng cô ấy trông như sắp khóc đến nơi rồi.
Đôi vai nhỏ bé của cô ấy đang run lên cùng hơi thở gấp gáp.
"Đến Đảo Thiên Không. Hôm nay tôi có việc phải làm."
Tôi không nói chuyện với Yeriel nữa.
*****
Rừng Dephalem.
"Hắn đi rồi à? Hắn đi rồi à?" Gerek hỏi, mài dao găm trong khi nín thở giữa rừng cây lá kim dài.
Hắn ta là một gã đàn ông đẹp trai với mái tóc đen dài buộc sau lưng và được đặt biệt danh là "đa nhân cách", dù trông không hợp với hắn ta lắm.
"Hắn thật sự rời đi rồi à?"
"Đúng, hắn đã đi rồi." Arlos gật đầu.
Gerek hỏi lại. "Hắn rời đi? Là thật sao?"
"Đúng."
"Thật không?!"
"Tôi đã nói là có rồi mà, thằng chó đẻ."
"Ohh~Không thể nào~!"
Chỉ khi cô ấy chửi rủa, hắn ta mới có vẻ bị thuyết phục.
Cũng giống như thế, mỗi thành viên của Tro Tàn đều có thần kinh không bình thường.
"Hắn ta đã để ý thấy à?"
"Đúng thế, đồ ngu. Làm sao hắn ta lại không để ý được chứ? Ngươi tỏa ra quá nhiều sát khí đấy."
"Deculein là một kẻ hèn nhát à? Ta làm vậy để dụ hắn ta mà!"
Arlos chỉ biết cười.
Cô ấy thực sự hiểu tại sao Deculein tránh Gerek.
Giọng hắn vang lên trong đầu cô.
'Người ta không tránh chất thải vì sợ chúng, mà vì chúng ghê tởm và bẩn thỉu.'
Đó là điều hẳn hắn ta rất có thể đã nghĩ.
“Trời má—Thật là khó chịu. Aaaah—"
Gerek rên rỉ và đập đầu vào gốc cây.
"Nguơi thậm chí có lý do để nhắm tới Deculein không vậy?"
"Huh?"
"Ngươi muốn giết hắn ta chỉ vì hắn ta nổi tiếng thôi, phải không?"
Gerek ngây thơ nghiêng đầu. Sau đó hắn ta cười khúc khích.
"Chà, không chỉ có thế thôi đâu. Ta có mối hận rất lớn với gia tộc Yukline. Sau cùng thì chúng đã nhấn chìm ngôi làng của bọn ta mà.”
Hắn lấy ngón tay gõ vào trán mình.
"Như ngươi có thể đã biết, ngay cả tại thời điểm này, có rất nhiều người nói chuyện trong đầu của ta. Tất cả họ đều là thành viên của gia đình ta đã chết khi đó."
... Căn bệnh 'đa nhân cách' của hắn ta sau cùng cũng là do dòng họ Yukline.
Nếu vậy, thì hắn ta có một lý do khá chính đáng.
"Còn cô, Arlos?" Gerek sau đó hỏi.
"Tôi thì không. Trên thực tế, tôi không có ý định giết hắn ta."
Tất nhiên, cô đã gặp sự cố đó với hắn ta, nhưng cô không có ác cảm gì.
Deculein giống như một tổ ong vậy. Sự biến mất của hắn sẽ gây ra những vấn đề lớn hơn. Do đó, cô bác bỏ quan điểm biến cả gia tộc Yukline thành kẻ thù.
"Tại sao? Chẳng phải cô nói bố mẹ cô cũng là pháp sư sao, Arlos? Biết đâu họ có thù oán với chúng thì sao?"
“... Câm miệng."
Cha mẹ cô mất trước khi cô được ba tuổi.
Cô không
biết tại sao, và cô cũng không muốn biết.
"Ai biết được ché? Biết đâu Deculein có thể đã giết họ thì sao."
"Hồi đó hắn ta chỉ là một đứa trẻ. Đừng nói những điều vô nghĩa nữa và câm mồm đi."
"Ý ta là—"
Arlos nắm lấy cổ áo của Gerek và nhìn chằm chằm vào hắn ta như thể cô ấy sẽ giết hắn vậy.
"Nếu ngươi cứ lải nhải như vậy, ta sẽ xé nát nội tạng của ngươi và giết ngươi đấy."
"Ồ, ta xin lỗi~ Xin hãy hiểu cho ~ ta chỉ bực mình vì Deculein đột ngột rời đi thôi."
"Nếu ngươi hiểu, thì hãy bắt đầu chuẩn bị 'nó' đi.”
Cô buông cổ hắn ra.
Mục tiêu của họ từ đầu không phải là phục kích Deculein. Họ chỉ tình cờ có một nhiệm vụ để thực hiện xung quanh cùng một khu vực.
Tuy nhiên, tình cờ nghe tin Deculein sẽ đến, những người hiện đang hợp tác với
Arlos, bao gồm cả Gerek và Glipper, đã rất phấn khích.
"Dù gì nữa, ta chắc chắn sẽ giết Deculein." Gerek cười nhẹ và dựa vào gốc cây.
"Gia đình tôi đang hy vọng điều đó. Có đúng không, anh trai?
…
ĐÚng vậy, em trai. Đúng vậy. Em biết anh đã đau đớn như thế nào khi anh chết đuối mà.
... Vâng. Em biết. Cha cũng có nói ... "
Bỏ qua cuộc trò chuyện kỳ lạ giữa hắn ta với chính mình, Arlos đọc báo.
[Vấn đề hội nghị chuyên đề # 6, liệu cuối cùng nó có được giải quyết bởi Trưởng Giáo sư Deculein không? 'Địa điểm chứng minh'...]
*****
Khu định cư hạng ba của nhóm mạo hiểm giả Hồng Thạch, Công quốc Yuren.
"Bây giờ. Hãy đọc nó đi, mọi người."
Trong ngôi nhà cô đang ở cùng lũ trẻ, Ganesha mở cuốn sách nhỏ về kỳ thi mạo hiểm giả.
[Hãy sẵn sàng cho Bài kiểm tra cho Mạo hiểm giả lần thứ 133! Hiệp hội Mạo hiểm giả đang chờ những kẻ thách thức tài năng!]
[Ở trang 37, phần hỏi đáp với chủ hội Go-Hol!]
[Bạn có tò mò về thứ hạng của các mạo hiểm giả trong những ngày này không? Hãy xem trang 47!]
Carlos,
Leo và Lia đọc nội dung của nó trong khi ăn kem.
Trong khi nhìn vào khuôn mặt của họ, Ganesha nhận thấy sự gia tăng chiều cao của Lia.
"Chà.
Lia lớn lên nhanh đấy. Cấu trúc xương của em chắc chắn là hoàn hảo đối với một
mạo hiểm giả đấy. Không quá dày nhưng cũng không quá mỏng manh. Em có một cơ thể rất khỏe."
Cô chạm vào khắp cơ thể Lia, khiến nhóc ấy cảm thấy nhột nhột và đẩy cô ra.
"Ah,haha. Dừng lại— hahahaha—"
"Chị nghĩ rằng em sẽ cao hơn Reylie trong ba tháng nữa."
"Chết
tiệt. Tại sao lại kéo tôi vào cuộc trò chuyện của mấy người?"
Reylie, một mạo hiểm giả đang ăn khoai tây chiên trên ghế dài, tặc lưỡi. Cô chuyển sự chú ý của mình sang hai đứa trẻ khác.
"Carlos, Leo. Hai đứa lớn chậm hơn một chút hả? Lia đã cao 160cm rồi. Mấy đứa đang làm gì vậy?"
Khuôn mặt họ nhăn lại, niềm tự hào của họ dường như bị tổn thương.
"Lia lớn hơn chúng tôi hai tuổi. Đó là lý do tại sao cậu ấy lớn nhanh hơn ..."
"Đúng vậy nhỉ. Cuối cùng, mấy đứa sẽ lớn hơn. Tất cả đều do gen cả."
"Freyden dạo này thế nào rồi, Reylie?" Ganesha hỏi.
Em họ của Julie, Reylie, không khác gì một người cung cấp thông tin cho hoàng gia cả. Hầu như mọi tin đồn đều đến tai cô.
Cô ấy nhún vai.
"Tôi không biết. Không có tin tức gì về họ những ngày này. Nhưng nghĩ lại thì, kỵ sĩ Julie dường như đã làm hòa với vị hôn phu của cô ấy."
"Cô ấy đã hòa giải với Giáo sư Deculein ư?"
"Đúng
thế. Ít nhất thì họ không đánh nhau."
"Cái g-?!" Ganesha mở to mắt. Tuy nhiên, khi cô ấy định hỏi một câu hỏi khá ngu ngốc, Lia đột nhiên hét hết công suất phổi.
"Hai người họ đang hòa giải với nhau—?!"
Ganesha và Reylie đều nhìn cô ấy cùng lúc, thấy cô ấy trông như thể mới bị một chiếcbúa đập vào sau đầu.
Reylie cười khúc khích. Hiện tại cô ấy đã bắt đầu đọc báo những ngày này, cô ấy dường như đã bắt đầu quan tâm đến những tin đồn này.
"Đúng vậy. Đó là những gì tin đồn nói. Sao vậy?"
"Không đời nào!"
“… Ý nhóc là gì?"
"Không thể nào!"
Tuy
nhiên, phản ứng của cô lại hỗn loạn hơn nhiều so với dự đoán.
Không thể nào được, làm thế nào, tại sao, không ...
Cô lầm bầm những lời đó một cách khó hiểu, rồi chạy về phòng.
"Sao
vậy ...? Nhóc ấy bị sao vậy?"
"… Có phải cậu ấy đã ăn nhầm thứ gì đó không?"
Hai người
trưởng thành chỉ nhếch mép.
"Tuyệt~ Vậy thì chúng ta cũng sẽ lấy kem của cậu ấy~"
Ngay lúc
Carlos và Leo định ăn trộm món tráng miệng của cô thì cửa phòng Lia mở ra.
"Bỏ nó xuống, đồ ngốc! Đưa nó cho tôi! Của tôi!"
Cô ấy lao vào và quay trở lại phòng của mình sau khi lấy nó.
*****
'Đại sảnh' trên tầng 5 của Megiseon đã được chỉ định làm nơi chứng minh cho câu hỏi số sáu của Hội nghị chuyên đề do Deculein trình bày.
Sự kiện này, thứ có thể chứng minh hoặc bẻ gãy luận điểm của Deculein, lại được tổ chức ở một nơi tráng lệ như vậy.
"…Chà. Chà. Chà. Chà. Chà ..."
Epherene may mắn là một trong số ít người có thể tham dự.
Xung quanh cô có rất nhiều pháp sư nổi tiếng. Chỉ riêng ban giám khảo đã bao gồm hai pháp sư được xếp hạng Ethereal: Rogerio và Gindalf. Ngoài ra còn có Louina, Becca, và lhelm ...
Ngay cả em trai của Nữ hoàng, Kreto, cũng có mặt!
"Tại sao anh ta lại ngồi cạnh một con mèo?"
Ở ghế bên cạnh anh, một con mèo đỏ kỳ dị đang nằm ngáp dài.
"Nó dễ thương ghê."
"Im lặng đi, Epherene. Cô thật đáng xấu hổ." Sylvia nói.
Epherene nhìn cô chằm chằm.
Tấm vé của họ là phần thưởng cho những đóng góp của họ trong việc giải quyết vụ án ‘Nam tước của Tro Tàn’.
"Hử? Này! Cô là Epherene, phải không?"
Vào lúc đó, họ nghe thấy một giọng nói quen thuộc với Epherene. Cả hai debutant đều quay người lại.
"Ồ? Cô chẳng phải là em gái của giáo sư sao?"
Đôi mắt của họ đổ dồn vào Yeriel, người mà cô ấy đã tình cờ gặp trước đó.
Yeriel mỉm cười. "Ừ. Đã lâu không gặp!"
"...Nhờ có cô, tôi bị một điểm phạt đấy." Má của Epherene phồng lên.
Yeriel chỉ nhún vai.
"Thật sao? Tôi xin lỗi. Tôi cũng bị bắt, cô biết đấy. Sao không coi như chúng ta hòa đi?"
"Cái đó ... hự!"
"Xin chào."
Sylvia đẩy Epherene ra. Khẽ nở một nụ cười nhẹ, cô chào hỏi Yeriel một cách lịch sự.
"Rất vui được gặp cô. Tôi là Sylvia."
Lời giới thiệu nhẹ nhàng nhưng lịch sự.
Yeriel lúng túng gật đầu.
"Ừ... tôi biết. Cô là Sylvia của gia tộc Iliade."
"Đúng vậy—."
Đôi mắt Sylvia, đang nhìn Yeriel, bỗng chuyển động và nhìn sang nơi khác. Epherene cũng làm như vậy.
"...Huh."
Cô ấy nổi bật trên tất cả mọi người khác. Bỏ qua mái tóc trắng, đôi mắt và vẻ ngoài xinh đẹp đấy, cô ấy là hiệp sĩ duy nhất ở một nơi đầy rẫy những pháp sư.
Julie, hôn thê của Deculein. Cô ấy đã nhận được một lời mời đặc biệt.
Mặc một chiếc áo choàng bên ngoài bộ giáp nhẹ của mình, cô ấy vui mừng đến gần Yeriel khi tìm thấy cô ấy.
"Em khỏe không, Yeriel?"
“… Xin chào.” Yeriel khẽ môi cười.
Julie dường như đang chuẩn bị nói điều gì đó, nhưng Yeriel quay đầu lại như thể cô ấy không muốn nói chuyện với cô. Vì vậy, Julie chỉ biết cười khổ và ngồi xuống.
—Bây giờ chúng ta sẽ tắt đèn.
Căn phòng mờ tối không lâu sau đó.
— ‘Địa điểm chứng minh’ dành cho câu hỏi thứ 6 của Hội nghị chuyên đề, thứ vẫn chưa có câu trả lời trong suốt 15 năm, giờ sẽ bắt đầu.
Mặc dù không rộng lớn như tên gọi của nó, nhưng 'Đại sảnh’ là nơi danh dự nhất để thảo luận về khoa học phép thuật.
Bức màn rơi trên bục phía bên kia.
"Haiz..."
Epherene nhìn Sylvia, người có vẻ đang căng thẳng.
“...Cô đang làm gì đấy?"
“…”
Cô ấy đang hành xử một cách kỳ lạ. Khi thấy cô ta không trả lời, Epherene hướng theo ánh mắt của cô ấy, nhìn thấy một người có mái tóc trắng.
Julie.
Edit: cả hai nghĩa Trans: đoạn này cái gì nảy mầm trans cũng hông biết Edit: Bắt nguồn từ chữ tiếng Pháp 'gargouille'- cổ họng. Gargoyle là những sinh vật được giao nhiệm vụ bảo vệ nhà thờ khỏi những linh hồn độc ác, nhưng thực chất là một máng dẫn nước với phần đầu được chạm khắc thành hình quái thú để trang trí ^^ Edit: lươn Edit: Cute (。>‿‿<。 ) Trans: Cứ thoải mái