Trans: Bui!!!
Edit: vietdat2005
—————————————————————————————————
[Tuy nhiên, Epherene bị một điểm phạt.]
“…”
Epherene thẫn thờ nhìn vào dòng chữ, quên mất hoàn cảnh vô cùng hiểm nghèo xung quanh mình trong thoáng chốc . Số điểm phạt của cô ấy xuất hiện trên không trung.
-14 điểm.
Một điểm nữa, và cô ấy sẽ bị giao nhiệm vụ cọ rửa nhà vệ sinh bẩn nhất hằng ngày.
Nếu cô ấy tích lũy nhiều hơn 25 điểm, quyền lợi học bổng ký túc xá của cô ấy sẽ bị hủy bỏ. Dự kiến số tiền cô ấy sẽ mất là 50.000 Elnes ... mỗi học kỳ.
Cô nhanh chóng cầm viên phấn lên.
[Epherene không phải là người đã viết 'Deculein, đồ ngốc.']
Một câu trả lời đến nhanh chóng.
[Ai đã làm điều đó?]
“…”
Sau khi do dự và suy ngẫm, cô ấy đã viết, [Sylv-]
"Chuyện gì vậy?"
Sylvia tiến lại gần trước khi cô ấy viết xong, khiến cô ấy run lập cập như tiếng cỗ xe ngựa lóc cóc trên con đường rải đá.
"Ểh? Uh, ừm, cái này, cái này!"
Cô vừa nói vừa dùng tay áo choàng xóa các chữ cái.
"Tôi nghĩ chiếc bảng đen này được liên kết với Giáo sư Deculein!"
“…?”
May mắn thay, Sylvia nhìn vào bảng đen, dường như không biết về âm mưu của cô ấy.
"Chuyện gì vậy? Cái bảng đen làm sao cơ?"
"Ifi, chuyện gì đấy?"
Lucia và Julia cũng nhanh chóng tiếp cận cô ấy. Các pháp sư khác cũng không thể không để ý đến nó.
————!
Một vụ nổ mạnh khác khiến lớp học rung lên. Epherene nhanh chóng viết một tin nhắn khác.
[Bây giờ không phải là lúc cho việc này. Phòng học đang trên bờ vực bị phá hủy, và bọn em không biết mã của kết giới.]
Tak— Tak— Tak— Tak—
Một công thức bao gồm các vòng tròn và đường thẳng bắt đầu được viết trên bảng đen.
CRRRKKK—!
Bức tường rung lắc một lần nữa khi chịu một cú nổ kinh hoàng khác. Với thiệt hại mà nó tích lũy, họ biết nó sẽ không thể tồn tại lâu hơn được nữa.
CRRRKKK—!
Kẻ thù của họ liên tiếp tung ra những đợt tấn công chết chóc hàng chục lần vào lớp phòng ngự duy nhất của họ.
Tuy nhiên, ngay trước khi bức tường sụp đổ ...
[Bắt đầu câu thần chú đi.]
Công thức đã được hoàn thành.
Sylvia di chuyển trước, giải phóng mana và vẽ một công thức ma thuật trên sàn.
Grrrrrr ...
Sàn và trần của lớp học được làm hoàn toàn bằng đá ma thuật. Ghi mã code cho chúng, cô kích hoạt quả cầu pha lê - nguồn cung cấp năng lượng, giải phóng và kích hoạt kết giới.
Bùm ...
Những âm thanh của sự sụp đổ lắng xuống, và không gian xung quanh họ thay đổi ngay lập tức.
Một đồng cỏ bình yên ôm trọn bóng tối của tro tàn.
Tính năng tuyệt vời của lớp học của họ tiêu tốn 10 triệu Elnes để xây dựng nên.
"Phù..."
Epherene ngồi phịch xuống và đặt tay lên lồng ngực đang đập thình thịch.
“…”
Sylvia cũng thở ra và nhìn lên bảng đen. Những chữ cái vẫn xuất hiện trên nó.
[Đừng hoảng loạn. Bình tĩnh và tập trung vào tình huống hiện tại. Mấy đứa không còn ở trong lớp nữa. Chào mừng đên với thực tại.]
“Hãy hỏi ngài ấy khi nào thì cứu viện sẽ đến.” Lucia nói.
Tuy nhiên, Deculein đã trả lời nó trước khi họ kịp hỏi.
[Hàng trăm debutant đang bị bắt làm con tin, vì vậy chúng tôi không thể vào được ngay bây giờ.]
[Hành động tốt nhất trong tình huống này là mấy đứa tự giải quyết nó.]
"Không muốn. Chả phải họ quá vô trách nhiệm rồi sao?"
Sylvia trừng mắt dữ dội, khiến Lucia giật mình nhún vai.
[Theo phân tích bên ngoài về nồng độ mana khác nhau, nguồn gốc của thảm họa này được cho là ở tầng 23. ]
"Ai ở tầng 23 vậy?" Epherene hỏi, nhìn họ.
Lucia khoanh tay trả lời.
"Chà. Có một văn phòng của một giáo sư ngoài tòa tháp trên tầng đó, nhưng tôi không biết ai đang ở đó cả ."
*****
Tầng 23, chìm trong tro tàn, đã bị biến thành một cái tổ lớn. Một cái kén lớn rung động ở trung tâm, và một mạng nhện kéo dài ra mọi hướng nuôi dưỡng nó.
—Nghe đi...
Louina nghe thấy một giọng nói khô khốc, vỡ vụn trong cái kén.
—Sự xói mòn hoàn toàn là cần thiết …
'Xói mòn hoàn toàn' có nghĩa là hấp thụ bộ não của những debutant đang bị chi phối bởi tro tàn. Tro tàn sẽ hấp thụ tất cả mana và chất dinh dưỡng, loại bỏ bất kỳ cơ hội nào để họ được hồi sinh.
— Sự xói mòn hoàn toàn là cần thiết...
"Không."
Louina từ chối. Mặc dù cô ấy đã cho phép Tro tàn ký sinh, nhưng bản ngã nguyên thủy nhất của cô ấy vẫn rất mạnh mẽ. Niềm tin và ý chí của cô ấy đã kiềm chế bản năng lại.
— Sự xói mòn hoàn toàn là cần thiết...
Louina mở mắt ra, đồng tử đen nhận diện lớp da của cái kén. Thế giới hoàn toàn tối tăm, nhưng lượng mana của cô ấy gần như vô hạn.
— Sự xói mòn hoàn toàn …
Pow!
Louina dùng tay đấm vào cái kén. Giọng nói lớn đã dừng lại, nhưng cơn tức giận mà cô cảm thấy ngày càng mạnh mẽ hơn.
Trong ý thức tan vỡ, chỉ hiện lên khuôn mặt của một người.
Cô đọc tên anh.
“Deculein…”
*****
Epherene bày thức ăn của họ ra bàn.
Ba viên sôcôla. Hai lon đồ uống lớn. Hai con mực. Một viên kẹo dẻo. Năm túi khoai tây chiên. Hai chiếc bánh kem. Một gói kẹo cao su. Năm quả quýt.
Nếu chỉ có năm người trong số họ, nó có thể được coi là đủ dư dả, nhưng ...
"Có bao nhiêu người trong chúng ta ở đây?"
Không có ai trả lời. Hơn một nửa trong số họ đã chìm vào giấc ngủ.
“…”
Đó là điều dễ hiểu. Rốt cuộc thì họ vừa trải qua những trai nghiệm khá khủng khiếp.
Sylvia trả lời: "51 người."
Trở ngại lớn nhất đối với sự tồn tại của họ là lượng thức ăn mà họ có.
Tỷ lệ trao đổi chất cơ bản của một pháp sư có sức mạnh ma thuật trong cơ thể họ có thể sánh với của một người nông dân mạnh mẽ.
"...Haiz*.”
Miễn cưỡng, Epherene gửi một tin nhắn cho Deculein.
[Em không nghĩ chúng em sẽ có thể tồn tại lâu ở nơi này. Chúng em sắp hết thức ăn. Em đang nghĩ đến việc đi đến căng tin ở tầng hầm ...]
Câu trả lời nhanh chóng được viết .
[Nhìn vào hộp công cụ ở phía sau lớp học.]
Epherene đã làm theo hướng dẫn. Không gian đã thay đổi do kết giới, nhưng hộp dụng cụ và các thiết bị khác vẫn ở nguyên chỗ cũ.
Cô vừa chạy vừa mở cửa.
"Oa!"
Kho thịt đông lạnh, nước, đồ hộp và nhiều nguồn dinh dưỡng khác hiện ra. Nếu họ ăn uống tiết kiệm , họ có thể sống sót trong khoảng hai ngày.
Epherene thán phục.
"Làm sao giáo sư biết đuợc khi chuẩn bị những thứ này..."
"Chắc chắn ngài ấy đã có chuẩn bị trước rồi, đồ ngốc. Tòa tháp vẫn thường hay bị nhắm vào để khủng bố. Dù sao thì, đi làm đồ ăn đi." Lucia cười khinh bỉ và làm rối tóc Epherene, khiến cô ấy cắn chặt môi và trừng mắt nhìn cô ta.
"Cô nhìn cái quái gì? Cô muốn tôi làm á? Tôi không biết nấu ăn đâu!"
"… Cô thực sự vẫn vô dụng ngay cả trong tình huống như thế này ha?"
Bực bội, Epherene xắn tay áo lên, nhưng ngay sau đó cô thấy nhiều tin nhắn hơn được viết.
[Hãy nghỉ ngơi vào lúc này. Tôi đang tìm cách để khắc phục điều này từ bên ngoài.]
[Nếu bất kỳ ai trong số mấy đứa đánh nhau khi đang ở đó, tôi sẽ đưa ra các điểm phạt sau dựa trên câu chuyện của các nhân chứng.]
“…”
'Làm sao ngài ấy biết được?'
Epherene miễn cưỡng chuẩn bị bữa ăn. Cô vừa càu nhàu vừa sử dụng phép thuật để tạo ra lửa để nướng thịt và nấu súp. Sau đó cô ấy đặt cả hai món ăn lên bàn.
Từng người một, những pháp sư, bắt đầu ngửi thấy mùi thơm của món ăn cô ấy nấu, dần thức dậy.
*****
Tôi đến thẳng nhà kho của dinh thự Yukline ngay khi rời hoàng cung.
[Bọn em vừa mới ăn. Bây giờ bọn em đang nghỉ ngơi. ]
[Những con quái vật đã chiếm hữu những bạn học của bọn em, vì vậy bọn em không thể sử dụng bạo lực với chúng. Hơn nữa, trên tầng 23, có một văn phòng của một giáo sư bên ngoài tòa tháp.]
"... Louina." Đứng dậy, tôi nhìn chằm chằm vào bảng đen.
Tất nhiên, Nam tước của Tro Tàn ký sinh vào cô ấy là một vấn đề lớn, nhưng nó cũng khá đáng nghi .
Louina phải là một nhân vật Được đặt tên với mức đánh giá năng lượng là '3'.
"Là bởi vì hợp đồng của chúng ta sao?"
Nó có ảnh hưởng đến mức đánh giá năng lượng của cô ấy không?
Hay là vì cách tôi hành hạ cô ấy đã làm cho tinh thần cô ấy yếu đi?
Bất kể, đó không chỉ là một tình huống tồi tệ không thôi. Nam tước của Tro Tàn, người có chỉ số năng lượng thấp hơn cô ấy, sẽ không thể hoàn toàn lấn át Louina được.
Cộc cộc—
Vừa lúc đó, Roy bước vào.
"Chủ nhân. Mọi người đã tới."
"Bảo họ vào đi."
"Vâng."
Roy trở lại cùng với các giáo sư mà tôi đã gọi.
Tôi định chào họ, nhưng tôi cau mày.
"… Thưa trưởng giáo sư. Chúng tôi đã đến."
Những người đang đứng ra nói chuyện là các giáo sư đã có thâm niên như Relin và Ciare. Các giáo sư trẻ hơn, bao gồm cả Kelodan, người mà tôi đang tìm kiếm, ngồi xổm phía sau họ.
"Đây là tro tàn được thu thập bởi các hiệp sĩ."
Relin chìa ra một lọ thuốc chứa đầy ký sinh trùng.
Sau khi phân tích và hiểu chúng, tôi lên kế hoạch tạo ra một 'ma thuật tùy chỉnh' trong khi Nam tước của Tro tàn vẫn ký sinh trên Louina, nó vẫn sẽ không dễ dàng gì để giải quyết tình hình bằng các biện pháp thông thường.
Sau đó, một số thiết bị được đem vào nhà kho. Kính hiển vi, bảng, đá mana, sách ma thuật liên quan, công cụ ma thuật ... Chúng cứ thế mà đến. Tất cả các vật phẩm đều được vận chuyển trực tiếp từ Đảo thiên không.
Tôi đã sắp xếp gọn gàng mọi thứ với [Psychokinesis].
Bang, bang, bang—
Nhà kho đã nhanh chóng biến thành một phòng thí nghiệm tháp ma thuật.
Tôi đã làm tất cả những điều này đơn giản vì tôi không thể chịu đựng được một môi trường bẩn thỉu và kém hiệu quả.
“Chà! Điều này thật tuyệt! Nếu ngài cần bất kỳ sự trợ giúp nào, hãy cho chúng tôi biết!"
"..Sẽ rất tốt nếu có thêm một vài sự trợ giúp ."
Tôi đáp lại lời của Relin. Anh hít một hơi thật sâu một cách nghiêm trang và dữ tợn.
"Đúng. Tòa tháp bị tấn công là một tình huống chưa từng có. Chúng tôi đã quyết tâm rồi—"
"Tuy nhiên."
Tôi chỉ vào những giáo sư trẻ sau lưng họ.
"Chỉ có ba người các người ở lại đây."
Kelodan người đeo kính, Jennifer, một bậc thầy về ma thuật hài hòa và Grant, một kẻ từng là một kẻ nghiện.
Allen dường như bị mắc kẹt bên trong tòa tháp, nhưng tôi không lo lắng chút nào.
"Những người còn lại có thể đi."
“… Huh?"
Có quá nhiều người nấu sẽ làm hỏng nước dùng. Sẽ hiệu quả hơn nhiều nếu loại trừ họ hoàn toàn vì họ sẽ làm suy yếu động lực của các giáo sư mới bằng những cuộc cãi vã chính trị vô bổ và sự thông cảm của họ.
"Uh, ừm, trưởng giáo sư, họ chưa có nhiều kinh nghiệm, vì vậy họ rất thiếu sót—"
"Hừm. Chắc là tôi đã nói sai gì đó nhỉ."
Vẻ mặt của Relin rạng rỡ.
"Kiểm tra tình trạng xung quanh tòa tháp, thưa các giáo sư. Đây là một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, vì vậy, xin vui lòng hãy làm đi. Nếu tình hình leo thang ở đó, tôi sẽ cần sự giúp đỡ của mấy người để ngăn chặn nó."
“…”
Tôi đẩy các giáo sư già ra bằng [Psychokinesis].
Sau đó, tôi nhìn những người còn lại mà không nói một lời.
"C-chúng ta cần làm gì?" Kelodan hỏi một cách thận trọng.
“Điều đó là rất hiển nhiên.”
Tôi đã đặt hàng tá cuốn sách ma thuật trên bàn của họ, tất cả đều liên quan đến 'thuật điều khiển'.
Bang, bang, bang—!
"Hiểu rõ ý chính của mỗi cuốn này. "
Họ hoang mang nhìn những cuốn sách ma thuật chất thành đống như núi trước mặt.
*****
[Chúng tôi hiện đang tạo ra ma thuật có hiệu quả chống lại tro tàn.]
"Chết tiệt! Điều đó không có ý nghĩa gì cả. Họ sẽ phải mất vài tuần để tạo ra ma thuật mới!" Lucia lo lắng thốt lên. Kết quả là bầu không khí trong lớp lại trở nên u ám.
"Hỏi ngài ấy xem chúng ta sẽ phải đợi bao lâu—"
"Trật tự đi, Dorothy."
“…!”
Vô cùng ngạc nhiên trước lời nhận xét của Sylvia, Lucia nín thở như thể tim cô ngừng đập. Cô ấy chạy về phía Sylvia và ghé sát mặt bên tai cô ấy.
"Tôi nhất định đã nói với cô là không được gọi tôi bằng cái tên đó. Sao tự nhiên cô lại làm như vậy?"
"Dorothy? Dorothy là ai?" Sau lưng, Epherene ngây thơ lẩm bẩm. Lucia chắp tay cầu xin Sylvia.
"Làm ơn..."
Lucia thực ra là bút danh của cô ấy, và tên thật của cô ấy là Dorothy.
Tên thật của cô ấy quá oái oăm nên cô ấy đã thuyết phục, không, buộc cha cô ấy phải thay đổi nó!
"Chỉ khi cô giữ im lặng."
"Chắc chắn rồi."
Sylvia đẩy Lucia ra và đứng dậy.
"Chúng ta giúp giáo sư Deculein từ phía chúng ta. "
"G-giúp đỡ ư? Vâng, vâng, được rồi. Tôi sẽ làm điều đó -" Dorothy, không, Lucia, đồng ý trước khi Sylvia kịp nói bất cứ điều gì.
Epherene nghiêng đầu.
Những lời tiếp theo của Sylvia khiến họ kinh hãi.
"Tôi sẽ bắt một debutant và mổ xẻ họ."
*****
… Sophien Ekater von Jaegus Gifrein hỏi, 'Ngươi có biết cảm giác chết từ năm này qua năm khác không? Ngươi có biết sự khốn khổ của việc bị bóp méo bởi một căn bệnh nan y mà cả lục địa không ai biết không? Về việc vượt qua bóng tối, không bao giờ biết điều gì đang chờ đợi phía trước? Ngươi có biết nỗi đau do một căn bệnh bao trùm khắp cơ thể không? '
Quả thực, cơn đau khiến cô cảm thấy như thể xương sườn bị gãy vụn trong khi một chiếc dùi đang đâm xuyên qua toàn bộ cơ thể.
'Ngươi có biết cảm giác sống lại mỗi khi chết và chịu đựng nỗi đau như lúc đầu không? Ngươi có biết về một lời nguyền chết tiệt như thế không? '
Cô đã chết hàng chục lần khi mới 8 tuổi. Có những lúc cô chờ chết cả năm trời, cũng có những lúc không thể chịu đựng được mà tự cắt cổ mình.
Tuy nhiên, bất kể cô ấy đã chết bao nhiêu lần, bất cứ khi nào cô ấy mở mắt ra, đó sẽ là ngày 1 tháng Giêng, và cô ấy sẽ lại là một đứa trẻ nằm trên chiếc giường sang trọng và nhìn ra cửa sổ của mình, nơi những khu vườn của cung điện hoàng gia, luôn luôn ở trong mùa xuân, đón chờ cô.
Bộ não của cô đã trưởng thành, nhưng cơ thể của cô không thể thoát khỏi tuổi trẻ.
Sophien thường có cảm giác kỳ lạ như thể cô ấy là rác trôi giữa đại dương, rơi vào bế tắc mà ngay cả khi cô ấy đã mục nát, cô ấy sẽ không thể thoát ra.
Người ta nói rằng tất cả con người đều mong muốn sự sống.
Tuy nhiên, cô ấy ao ước cái chết. Cô ấy khao khát được biến mất ngay cả khi cô ấy đã từng chết.
Điều duy nhất khiến cô hạnh phúc mỗi khi quay lại là khuôn mặt của em trai mình, nhưng ngay cả cảm giác đó cuối cùng cũng phai nhạt.
Rốt cuộc, sức chịu đựng của cô ấy cũng có giới hạn thôi.
Luôn luôn có mùi sắt từ một kỵ sĩ, mùi thơm đến từ một tên một thái giám, mùi tiền từ một thương gia, mùi thuốc sát trùng của một bác sĩ, và mùi cỏ từ một nhà thảo dược.
Sophien không hề hối tiếc về cuộc sống mà đối với cô chỉ là một vòng quay địa ngục.
Cô không có đam mê. Không có cả cảm xúc.
Sao cô ấy có thể có chứ?
Tuy nhiên, cô hy vọng rằng toàn bộ cuộc sống của cô, cái cuộc sống bị tàn phá bởi nỗi đau ấy, sẽ trở nên mờ nhạt đi.
Cô cầu nguyện rằng nó sẽ sụp đổ mà không đau đớn.
Nghe nói lục địa này thật sự yên bình, thứ thật không may với cô ấy, người sống trong hoàng cung chật chội với thân thể không phát triển.
Cô ấy đã trở nên tàn lụi đến nỗi không nhận thức được những bất hạnh của chính mình.
‘… Cái ta mà đã chết đi sống lại, cái ta đã giết chết tất cả những gì ta có bên trong, Deculein. Ngươi có biết về cái ta ấy không? Không, làm sao ngươi có thể biết được chứ?'
Bởi không một ai khác có thể hiểu cô, cô cầu nguyện và phàn nàn với người duy nhất hiểu cô mỗi đêm.
Cô cầu nguyện với anh ta, người đã cho cô số phận và một cái lồng, người đã gầm gừ khi thấy cô chán nản từ những đỉnh cao nhất của bầu trời, một nơi không ai có thể chạm tới hoặc ở độ sâu sâu nhất bên dưới mặt đất nơi thậm chí không có lấy một tia sáng mặt trời có thể chiếu sáng.
Cô ấy đã gửi lời hứa của mình.
Cô ấy sẽ giết Chúa.
"Ta hẳn đã gặp Deculein khi còn nhỏ, nhưng khi đó hắn ta không phải là người đáng chú ý. Ngoài khuôn mặt, không có gì nổi bật về hắn ta cả.”
Tất nhiên, Sophien đã vượt qua căn bệnh nan y năm xưa và sống sót cho đến cuối. Kể từ đó, cô đã trải qua vô số vụ ám sát và đầu độc và đã chết vài lần, nhưng lần nào cô cũng đánh bại cái chết.
Nhờ đó, cô ấy phát hiện ra rằng sự hồi quy chết tiệt này là một 'chu kỳ I năm'.
Nếu cô ấy chết năm 9 tuổi, thì cô ấy sẽ lùi về ngày 1 tháng 1 của năm cô ấy chín tuổi. Nếu cô ấy chết khi mới 10 tuổi, cô ấy sẽ lùi xuống ngưỡng 10 tuổi.
“Bệ hạ nói như thể không có cái chết nào đang chờ ngài cả” là lời của Deculein đã nói.
“Như thể không có cái chết…”
Đó chỉ là một câu nói thể hiện sự liều lĩnh của cô ấy sao?
"Không."
Sắc thái mà lời nói mà hắn ta phát ra khá khác biệt. Hơn nữa, hắn ta cũng tuyên bố, 'thần nhìn thế giới một cách khác biệt.'
Cô ấy có được đưa vào định nghĩa của hắn ta về 'khác biệt’ không?
“Keiron.”
“Vâng ạ.”
Sophien gọi kỵ sĩ của cô.
"Yukline lẽ ra phải là một trong những gia tộc đã tham dự 'Ngày đó'.”
Căn bệnh nan y giết chết cô hàng chục lần thực chất là thuốc độc. Cô cảm thấy thất vọng khi nghe câu chuyện.
"Vâng. Tất cả các bá tước của lục địa đều đã ở đó."
Người bị tình nghi có lẽ là một trong những gia tộc đã đến dự ngày cô lên ngôi.
Sophien định tìm ra tên tội phạm và giết hắn, xé xác tay chân hắn và tiêu diệt cả gia tộc, người thân của hắn.
Tuy nhiên, sau khi mải mê với nó khoảng ba năm, cô ấy dần chán nó, khiến cô ấy hủy bỏ.
Rốt cuộc, bọn chúng chỉ chết một lần.
Không biết bao nhiêu lần cô ấy đã hồi quy sau cái chết. Bọn chúng chỉ có một mạng.
Cô ấy không nhận được bất cứ thứ gì đáng giá so với những gì cô ấy phải chịu đựng và so với những nỗ lực cô ấy đã bỏ ra. Chẳng bao lâu sau, cô ấy cũng cảm thấy phát ngán.
Ngay cả việc trả thù cũng bắt đầu cảm thấy thật vướng víu.
"Nếu người có bất kỳ câu hỏi nào cho Deculein, người phải học phép thuật trước."
Giọng điệu vui vẻ của Keiron khiến Sophien nghiến răng.
"Tuy nhiên, ngươi cũng không hơn ta mấy đâu. Cách đây không lâu, ngươi đã quyết định rằng có điều gì đó không ổn với Deculein sau khi mới chỉ nghe một số tin đồn."
Anh ta cúi xuống.
"... Phải thừa nhận rằng thần đã phạm sai lầm. Hôm nay Deculein đã thành thật. Bệ hạ, người có thể nhìn thấu mọi người, nên biết điều đó."
Sophien nhìn qua bàn, nơi cuốn [Yukline: Tìm hiểu Ma thuật Nguyên tố], một cuốn sách mà Deculein để lại, được đặt. Bìa cứng của nó, được trang trí bằng lá vàng và đá quý, có một ghi chú đính kèm.
[Vui lòng chuẩn bị đến Chương 1.]
"Làm ơn thưa bệ hạ, người hãy học đi."
“… Keiron. "
Sophien nhìn anh chằm chằm trong khi anh đáp lại một cách vô cảm.
"Vâng?"
"Đ*t m* nhà ngươi."
Cô ấy giơ ngón tay giữa về phía anh ta.
Keiron lặng lẽ cười, nhắm mắt lại giả như không thấy gì.
"Ta đi ngủ đây. Hôm nay không được mang bất cứ thứ gì vào phòng của ta."
"Xin người hãy mang theo sách đi."
"Cút đi."
Sophien đi thẳng đến phong ngủ của mình. Pháp sư hoàng gia và người hầu của cô đã nói điều gì đó về một sự cố xảy ra trên Tháp Viện Hoàng gia, nhưng cô ấy phớt lờ nó.
Cô nằm trên giường và nhìn lên trần nhà, sắp xếp những suy nghĩ hiện ra trong đầu.
Tất cả những suy nghĩ đó dẫn đến một cảm xúc duy nhất.
... Sự tò mò.
"Bọn chúng nói về sự cố tại Tháp Viện..."
Đột nhiên, lời nói của những người hầu của cô ấy hiện ra trong đầu.
Cười khinh bỉ, Sophien lại bật khỏi giường.
Edit: What Trans: Ý ở đây là mấy thằng cuồng những thứ liên quan đến ma thuật Trans: VL gắt thế bệ hạ