Trans: Bui!!!
Edit: vietdat2005
—————————————————————————————————
Nhoàm nhoàm—
Epherene nằm trên sàn phòng tư học, nhai một miếng mực khô, uống thêm ly soda để làm dịu cơn khát.
Ực ực —
Cô nhấp ba ngụm. Chưa thoả mãn, cô lại mò vào túi nilon. Lông mày cô nhíu lại khi tìm được một thanh sô cô la.
"Cậu mua được mấy món ngon phết. Tớ được phép ăn nó, phải không?"
"Ờ... ừm. Cậu đã đóng góp nhiều hơn trong dự án này, vì vậy đây chỉ là điều tối thiểu tôi có thể giúp thôi... nhưng cậu đang bị đau mà?"
Eurozan cảm thấy cạn lời trước hành vi của Epherene.
"Hả? Ờ, thì ... tớ thừa nhận là lỗi của tớ vì đã cư xử không đúng mực."
Hẳn là mơ? Bị ảo giác? Những lời cô ấy thốt ra không bao giờ là thứ mà các pháp sư vịn vào để trốn tránh, thay vào đó họ đối mặt với thực tại.
Ngoạm —
Cô ấy nhìn Sylvia khi cô ấy đang cắn snack, thứ không thể tìm thấy được ở vùng nông thôn. Cô thậm chí không thể hiểu tại sao nó lại có màu trắng. //Bim bim này lạ :)) (Edit)//
“…”
Sylvia nhắm mắt lại, chia sẻ tầm nhìn với thú cưng của cô bên ngoài tòa tháp, bay quanh khuôn viên trường.
Mọi thứ thoạt nhìn đều ổn, đến nỗi các học sinh thậm chí còn không nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.
Tuy nhiên,kết hợp sử dụng phép thuật, cô ấy đã nhìn thấy một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Toàn bộ các tầng dưới của tháp đã chìm trong tàn tro.
Bzzzz— Bzzzz—
Quyến thuộc của cô ấy cũng cảnh báo cô rằng mối liên kết của họ có nguy cơ bị cắt đứt.
Sylvia mở mắt sau khi ra lệnh 'trở về nhà.'
"Tình hình khá là nghiêm trọng."
"Nghiêm trọng đến mức nào?"
Bốn người còn lại trong phòng hỏi, mắt mở to.
"Tháp Viện đang bị nhấn chìm trong đống tro tàn."
"Cả tòa Tháp Viện ư ?!"
"Vậy chúng ta đang bị nhốt ở đây sao?!" Dane hỏi.
Sylvia gật đầu.
"Sự xâm chiếm đã xảy ra ở các tầng dưới và lối vào cũng đã bị chặn. Tuy nhiên, dường như không ai biết về điều đó hết."
"Không một ai ư?"
"Bản thân đống tro tàn dường như đã thấm đẫm bản chất của sự 'mê hoặc’.”
"Còn các giáo sư? Họ không giúp được gì ư?"
Tro tàn bao phủ từ tầng 1 đến tầng 25.
Tầng giữa và tầng trên của các giáo sư dường như vẫn chưa nhận thức được điều gì đang xảy ra, và kể cả có, hầu hết họ đều đã đi vắng để chuẩn bị cho bài kiểm tra cuối kỳ.
Rầm -! Rầm -!
"Ự!"
Cửa phòng tự học rung chuyển.
Rầm -! Rầm -!
Roton đập cửa phòng học từ bên ngoài. Bị chi phối bởi đống tro tàn, cậu ta dường như đã quên cách mở nó ra, nhưng nắm đấm của cậu ta đang dần thiêu đốt bề mặt của nó.
"Roton, tên khốn điên rồ đó, cậu ta bị sao vậy?"
“… Phù."
Epherene hít một hơi sâu.
Khép mắt lại, cô ấy vẽ ra một công thức sử dụng 'gió' và 'đất' làm các nguyên tố nòng cốt.
Rầm -! Rầm -! Rầm -!
"Cậu đang địng làm gì vậy, E-Epherene? Cứ kệ cậu ta đi!"
"Nếu chúng ta để mặc cậu ta, cánh cửa sẽ cháy thành tro mất."
Epherene xoay tay nắm cửa và mở nó ra. Đôi mắt vô hồn của Roton trông thật kỳ quái, nhưng cô ấy không hề hoảng sợ.
Ngay lập tức, cô ấy truyền mana vào công thức.
Grrrr—!
Roton lao vào ngay khi cửa mở ra, nhưng cơn gió từ tay Epherene đã khoá chặt anh ta.
[Xiềng xích vô hình].
Ma thuật giam giữ đối thủ bằng cách truyền các thuộc tính của đất cho gió.
Cơ thể Roton co lại như thể bị mắc kẹt trong quan tài.
Phụtttt!
"Cậu ta đ—?!"
Cậu ta phun ra tro từ miệng khi ngã xuống, nhưng chúng dừng lại ngay trước mũi của Epherene nhờ có khiên của Sylvia che chắn.
"... Hừ. Xém chết."
"Tránh ra nào."
Sylvia bước tới và nhìn vào mặt Roton.
Đôi mắt của cậu ấy không còn ý thức.
Mặt cậu phủ đầy gân đen.
“…”
Đôi chân trần phủ đầy tro của cậu ta như bị dán chặt vào sàn nhà. Nó như thể tòa nhà và cơ thể cậu ấy được kết nối với nhau.
"Nó đang kiểm soát cậu ấy."
Từ những manh mối đó, Sylvia đưa ra kết luận.
Không biết đống tro bí ẩn đến từ đâu, nhưng nó đã gián tiếp điều khiển bộ não của cậu ta.
"Điều khiển ư?"
"Một loại phép 'khiển rối’. Cậu ấy giống như một thây ma vậy."
Epherene gật đầu và ngó ra khỏi phòng, nhìn quanh hành lang.
Tro bám trên trần và tường hành lang uốn éo như những mạch máu. Không lâu sau, nhiệt độ cao bắt đầu ảnh hưởng đến cô.
"Ngoài này nóng quá. Có cảm giác như cả hành lang đang bốc cháy vậy."
Epherene đóng cửa và quay sang Sylvia.
"Ở đây rất nguy hiểm. Chúng ta phải đến nơi an toàn nhất có thể cho đến khi cứu hộ hoặc tiếp viện đến."
"Nơi an toàn nhất..."
"Ừ. Tớ nghĩ là ..."
Tâm trí của Epherene và Sylvia chợt nhận ra cùng một câu trả lời.
Một nơi được làm bằng kỹ thuật hiện đại và đá ma thuật, có thể ngăn chặn sức nóng của tro tàn.
Phòng A, tầng 3.
Phòng học của Trưởng Giáo Sư.
*****
Lấp ló—
Khuôn mặt của Epherene ló ra khỏi cửa.
Lấp ló—
Đầu của Sylvia phía trên đầu cô ấy.
Hai người bọn họ quan sát tình hình, liếc mắt nhìn từ bên này sang bên kia.
Hành lang được bao phủ bởi đống tro tàn, trông rất đáng sợ, nhưng họ không thể nhìn thấy bất kỳ thực thể giống zombie nào.
"Ổn cả."
Ba người đàn ông bước ra trước lời thì thầm của Epherene. Họ len lỏi qua các tầng, mỗi người đều đeo mặt nạ phòng độc.
Phòng tự học của họ ở tầng 5.
Nghĩ rằng thật ngu ngốc nếu sử dụng thang máy trong tình huống này nên họ tiến đến cầu thang bộ thoát hiểm.
Epherene liên tục liếc nhìn cửa sổ phòng làm việc khi họ di chuyển nhưng không tìm thấy bất kỳ người nào còn sót lại. Mọi người dường như đã bỏ chạy khi nó bắt đầu.
“…!”
Trong khi tiến lên, người dẫn đầu họ, Epherene, vội vàng dừng lại.
“Cái gì vậy?” Sylvia hỏi.
"Có rất nhiều quái vật trong hành lang. Tôi nghĩ chúng có hơn mười con."
Lối vào cầu thang thoát hiểm và hành lang gần đó tràn ngập quái vật.
Epherene cắn môi.
"Chúng ta thậm chí không thể giết chúng ..."
Nếu chúng là những quái vật ghê tởm thực sự, họ có thể dễ dàng giết hoặc tiêu diệt chúng.
Nhưng chúng đều là những debutant. Điều đó khiến họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tránh mặt chúng.
"Sylvia. Cậu không thể tạo hành lang xuống khỏi đây được ư?"
"Cấu trúc của tòa nhà này được làm bằng kỹ thuật ma thuật hiện đại. Tôi thậm chí không thể chạm vào trần và sàn của nó. Tuy nhiên ..."
Sylvia vẽ một bản đồ trên sàn nhà.
|Cầu thang khẩn cấp| | ★ |
I Sảnh trung tâm| Phòng tự học 1 | Phòng tự học 2 |
Đó là cấu trúc của các phòng quanh họ.
Có rất nhiều quái vật từ chỗ sảnh trung tâm, nơi họ đang ở, đến cầu thang thoát hiểm.
"Nếu chúng ta có thể đến Phòng tự Học 1, tôi có thể tạo một lối đi ở chỗ ngôi sao ★. Nó sẽ cho phép chúng ta tới cầu thang thoát hiểm từ bên sườn."
"Nếu những con quái vật đó cũng ở trên cầu thang thì sao?" Eurozan hỏi.
Epehrene trả lời một cách kiên quyết. "Chúng ta sẽ phải khống chế họ. Tôi sẽ thu hút sự chú ý của họ. Các cậu vào phòng tự học."
Epherene thấm nhuần mana trong vòng tay của cô ấy.
Sau đó, cô chạy ra ngoài hành lang.
"Haaaayaa—!"
Một cơn gió mạnh như lốc xoáy thổi qua hành lang, đẩy lũ quái vật ra xa.
Được mở đường máu, Sylvia và các thành viên khác trong nhóm tiến vào phòng tự học.
Sau khi gây ra một vụ hỗn loạn, Epherene ấy đã nhanh chóng theo sau họ một cách an toàn.
"Cậu có sao không, Epherene? Cậu có bị cắn hay bất cứ thứ gì tương tự không? Cậu cũng sắp biến thành một con quái vật à?"
Cô chỉ gật đầu trước câu hỏi của Eurozan.
"Đi nào." //Trans: Thế là đồng ý với câu hỏi hay không vậy?//
Sylvia đã vẽ sẵn một lối đi trên tường, họ đi xuống và đến cầu thang thoát hiểm.
Grrrr— Grrrr—
Tuy nhiên, khi đến được đó, họ nhận ra có quá nhiều kẻ địch phân bố khắp nơi. Với mỗi tên trên một bậc, họ ngay lập tức nhận ra rằng sẽ không thể khống chế tất cả.
"C-Chúng quá đông .”
"Tớ xin lỗi. Tớ đã không lường trước được điều này."
Epherene cau mày vì xấu hổ, nhưng Sylvia lại nghĩ khác. Cô đưa ngón trỏ lên môi.
"Suỵt."
Nhìn chằm chằm vào cầu thang, cô tập trung năng lượng vào võng mạc của mình; ba màu cơ bản nhấn chìm đôi mắt cô.
“…”
Cầu thang lắc lư và chao đảo trong giây lát. Ngay sau đó, nó biến mất như một ảo ảnh.
Cứ như như một cục tẩy xóa vết bút chì, cô ấy xóa cầu thang chỉ bằng cái nhìn của mình.
Rầm—!
Sau khi vô số quái vật rình rập xung quanh rơi xuống, cô nhắm mắt lại, khôi phục lại những gì cô đã loại bỏ.
Trên trán cô đang đổ mồ hôi lạnh.
"S-Sylvia. Đó là phép thuật thực sự tuyệt vời ..."
"Chúng ta không có thời gian để nói chuyện."
Họ cùng nhau đi xuống cầu thang.
"Dừng lại."
Họ đã đến cửa lối thoát hiểm xuống tầng 3.
Nhưng họ không vội vàng đi vào trong, biết rõ rằng đó sẽ là một sai lầm.
Nhiều quái vật đã chặn lối đi.
Sylvia tạo một cánh cửa khác cách lối vào một đoạn, họ dùng nó để đi xuống tầng dưới.
"Đi nào."
Đầu tiên họ tìm phòng học Lớp A.
Họ đến đây mỗi tuần, nhưng hôm nay có rất nhiều thứ đang chặn đường họ. Hàng chục con quái vật lang thang trên hành lang khiến họ khó mà đến đích.
"Chúng ta làm gì đây?"
"Tớ sẽ thu hút sự chú ý của họ. Cậu mở cửa." Epherene tuyên bố.
Cách-
Sau khi bẻ khớp ngón tay và nhìn xung quanh, cô ấy nhanh chóng rời đi.
"- Đồ ngốc! Tôi ở đây!"
Ngay khi tiếng hét của cô ấy thu hút sự chú ý của mọi con quái vật trong hành lang, Epherene bỏ chạy ngay lập tức. Sylvia và các thành viên lặng lẽ lao đến và nắm lấy tay nắm cửa lớp học của họ.
Bị khóa.
Eurozan và nước da của lũ con trai tái đi. Sylvia cũng cắn môi.
"C-Chúng ta nên làm gì đây? Chúng ta sẽ chết mất..."
Nhưng Sylvia, ngay sau đó, nghe thấy những tiếng thì thầm bên trong.
"Có người trong đó."
Rầm -! Rầm -!
Sylvia gõ cửa.
"Mở nó ra."
Khi giọng nói của cô ấy truyền qua cánh cửa, cô ấy nghe thấy sự huyên náo bên trong.
Rầm -! Rầm -!
Eurozan và những đứa con trai khác cũng đập cửa.
"Mở nó ngay bây giờ!"
"Sylvia cũng ở đây, mấy người có biết không ?! Nếu mấy người không mở nó ra, cả lũ sẽ chết hết đấy!"
Sylvia.
Tên của cô ấy khiến sự náo loạn ngày càng lớn hơn.
Rầm -! Rầm -!
"Á!"
Cùng lúc đó, Epherene, lôi kéo sự chú ý của đối thủ, bắt đầu chạy trở lại. Dường như có ít nhất 100 con quái vật theo đuôi cô ấy.
"Mở cửa ra-!" Epherene hét lên.
Sập-
Julia, một thường dân, mở cửa, để họ nhanh chóng vào trong.
"Chờ tớ đã!"
Khi mọi người vừa vào được bên trong, cô ấy đóng cửa lại.
Epherene nắm lấy ngực và nằm phịch xuống sàn.
"Chà, phù*, phù*, chà ... Bằng cách nào đó chúng ta đã đến được đây ..."
"Ifi! Cậu có sao không ?!" Julia lo lắng chạy đến bên cô.
"Julia!" Mỉm cười rạng rỡ, cô ôm Julia.
"Trời ạ ... Nếu không phải vì Sylvia ... Làm thế nào mà cô có thể kéo tất cả quái vật đến đây được vậy? Cô thật là ngu ngốc."
Những lời hờn dỗi của Lucia ào đến họ ngay lúc đó.
Cô ấy đã trở thành kẻ thù mới của Epherene những ngày này, nhưng cô ấy đặc biệt khó chịu vào lúc này.
Rầm -! Rầm -! Rầm -!
Quái vật liên tục đập cửa từ bên ngoài. Julia giật mình nhìn nó.
"... lfi. Chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Rầm -! Rầm -! Rầm -!
"Chúng ta không có sự lựa chọn."
Rầm -! Rầm -! Rầm -!
"Chúng ta phải chờ đợi sự giúp đỡ."
Sột soạt—
Epherene lấy ra một chiếc túi nhỏ đựng đầy đồ ăn vặt mà cô ấy vẫn giữ an toàn ngay cả khi đang chạy.
Trong tình huống này, thức ăn có nghĩa là sự tồn tại.
"Cái gì vậy?" Epherene chỉ vào bảng đen.
— [Bốn điều cần ghi nhớ] —
1. Xuyên thủng lõi của kết giới.
2. Tránh việc lao đầu vào đối thủ và tập trung vào việc hợp tác với nhau.
3. Sống sót.
4. Đừng bao giờ quên rằng chiếc bảng đen này là mối liên kết duy nhất giữa mấy đứa và tôi.
—————
"Mình cứ nghĩ đó chỉ là tổng kết của kỳ thi vừa rồi."
"Hmm ...." Bất chấp câu trả lời của Julia, Epherene vẫn chăm chú nhìn vào nó.
'Mối liên kết duy nhất giữa mấy đứa và tôi.'
Có một viên phấn được đặt dưới nó.
“...”
Epherene đã lấy nó và viết một cái gì đó.
[Deculein, đồ ngốc] //Trans: Á à có đứa ngứa đòn// //Nước đi này không đi lại được đâu :> (Edit)//
Rầm -! Rầm -! Rầm -!
"Trời, giật cả mình."
Sau đó, không suy nghĩ nhiều, cô ngồi xuống.
*****
Phòng học của hoàng đế— một nơi để học tập.
"Bẩm bệ hạ. Giảng viên ma thuật Deculein đã tới."
Khi người hầu của cô ấy gõ vào tay nắm cửa được điêu khắc hình sư tử vàng, cô nghiêm nghị cất giọng.
-Vào đi.
Khi cánh cửa mở ra, Hoàng đế Sophien ở đó, ngồi trong tư thế hơi thả lỏng.
Cô ấy nhìn tôi một lượt, đôi mắt cô hiện lên sự mục rữa vì buồn chán kéo dài.
"Bái kiến bệ hạ."
"Hừm. Mọi người nói trang phục của ngươi là xu hướng của lục địa. Hẳn là tư phục của ngươi khác với bộ đồ của mấy tên lảng vảng trong cung đình này."
Tôi bước đến chỗ cô ấy mà không nói một lời, ngồi xuống trước mặt cô ấy, để ý thấy bàn cờ đặt giữa chúng tôi.
"Hôm nay chúng ta cũng chơi cờ sao?"
"Không. Trước đó, hãy trò chuyện đi. Ta đang dần cảm thấy chán cờ vua rồi."
Tôi gật đầu. Điều đó không phải là không thể hiểu được.
Cô ấy là kiểu người dường như không bao giờ chú tâm vào bất cứ thứ gì và khá nhanh chán với bất kỳ hoạt động nào.
"Ta nghe nói ngươi đã gặp Rohakan."
“Vâng.”
"Và ngươi để hắn đi."
“... Khả năng của thần vẫn chưa đủ. "
Hoàng đế bật cười.
"Nếu ngươi mà còn không đủ mạnh thì các kỵ sĩ của ta còn yếu đến nhường nào. Rohakan là thầy của ngươi, không phải sao?”
"Tôi chưa học được gì từ ông ấy để gọi ông ấy như vậy."
“... Đúng rồi. Sẽ không có gì để học. Vì tên khốn chết tiệt đó mà sức khỏe của cha ta- Hoàng đế trước ngày càng sa sút. Cứ như thể hắn ta không chỉ giết hoàng hậu mà còn giết cả hoàng đế vậy. "
Không có nổi một chút tức giận trong giọng nói của cô ấy. Cô ấy chỉ đang giả vờ giận.
Đối với cô, ngay cả những cảm xúc cũng nhàm chán.
"Deculein. Lũ thái giám nói rằng ngươi là một trong những bộ não tốt nhất trên lục địa."
“Thần ư?”
"Đúng. Một thiên tài đã kiếm được hàng trăm triệu chỉ thông qua các cuộc đấu giá."
Những ngày qua, có rất nhiều tin đồn mà ngay cả tôi cũng không biết. Họ tiếp tục đặt thêm nhiều biệt danh cho tên tôi như Thiên địch của Rohakan, Người thông minh nhất lục địa, v.v.
"Vậy, để ta hỏi ngươi điều này. Ta định đi thám hiểm."
"Một cuộc thám hiểm ư?"
"Ta sẽ chinh phục 'Vùng đất tuyệt diệt.”
Hoàng đế đặt một tấm bản đồ lên bàn làm việc.
"Để làm được điều đó, trước tiên ta phải giải quyết những cản trở bên trong đất nước. Ta phải trừng phạt những kẻ mang dòng máu quỷ."
Việc này khá là phiền lòng đấy.
Tôi ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt cô ấy.
"Sao?"
"... Họ dường như không phải là những người gây ra cản trở bên trong."
"Làm sao ngươi biết điều đó?"
"Bởi vì thần là bộ não tốt nhất trên lục địa." //Trans: Chơi được đấy//
“…”
Sophien cắn môi không nói thành lời.
Đôi mắt cô, vốn luôn thờ ơ và mơ hồ, cong thành một vòng cung.
"Hahaha—"
Ngay cả tiếng cười của cô ấy cũng có vẻ đơn điệu, gần như giống người máy.
"Ngươi hài hước đấy."
"Thần không nói dối. Thần nhìn thế giới theo cách khác."
Nếu điều đó có thể cho phép tôi ngăn chặn cuộc tàn sát của tộc quỷ huyết, tôi sẽ vui lòng làm người thông minh nhất trên lục địa.
Môi hoàng đế hé mở.
"Hừm. Nếu vậy, ngươi nên biết rằng dù ngươi có nói gì, ta cũng sẽ không đổi ý. Ta định tiêu diệt quỷ huyết trước, sau đó sẽ tự mình đoạt lấy sự căm thù của Vùng đất tuyệt diệt."
“... Tự mình người ư?"
"Đúng. Ta sẽ dẫn đầu trong cuộc thám hiểm này. Ta sẽ sử dụng thanh kiếm của mình và sử dụng phép thuật. Đó là cách ta sẽ để lại tên mình trong lịch sử."
Đôi mắt tinh nghịch của cô ấy nhìn tôi chằm chằm.
Cô ấy dường như đang mong đợi phản ứng từ tôi. Tôi đọc ‘năng lực’ của cô ấy được hiển thị trong ống kính phóng đại của nhân vật.
——[???]——
♦Đánh giá: Thẩm quyền
♦Miêu tả:???
——
Ngay cả ống kính cũng không thể đọc được cô ấy //??? (Edit)//, nhưng tôi biết bí mật của hoàng đế ngay cả khi không có nó.
... [Hồi quy từ cái chết].
Lý do cho sự buồn chán của cô ấy là bởi thiếu cái chết.
Con người cố sống kể từ khi họ biết rằng một ngày nào đó cái chết sẽ đến với họ, nhưng Sophien, thiếu sự kết thúc chắc chắn đó, trở nên đầy lười biếng và buồn tẻ.
Đó là lý do tại sao cô ấy nguy hiểm.
Thời điểm cô ấy chết trong trò chơi, trò chơi sẽ kết thúc và người chơi sẽ buộc phải hồi quy. Tuy nhiên, tôi đã không còn là một người chơi nữa.
Vì vậy, hoàng đế của thế giới này dù có thế nào cũng không được chết.
Tôi phải chắc chắn rằng cô ấy sẽ không từ bỏ cuộc sống.
Sự tồn tại của cô ấy chính là 'cái chết’ của tôi
"Thần hiểu rồi. Nhưng Bệ hạ nói như thể không có cái chết nào đang chờ đợi người vậy."
Trong khoảnh khắc, khuôn mặt cô ấy cứng lại, và ngọn lửa đỏ rực nhấn chìm đôi mắt tinh nghịch của cô ấy.
“…Nhà ngươi có ý gì?"
"Bệ hạ sẽ hiểu ý của thần thông qua phép thuật. "
"Ta hỏi ý ngươi là gì."
"Một khi người đã nắm vững các bài học của thần và thần không còn có thể cung cấp thêm cho người, thì ý nghĩa thực sự của lời nói của thần sẽ tự đến với người."
Nếu cô ấy học đủ phép thuật, tôi sẽ cho cô ấy biết ý của tôi.
Rầm—!
Sophien đập tay xuống bàn.
“… Ngươi đang khinh thường ta đấy à? Ta đã nói là trả lời đi."
Cô ấy nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt như muốn thiêu đốt tôi, khiến tôi cảm thấy như thể cô muốn xé xác tôi ra.
"Bệ Hạ."
Tuy nhiên, tôi không tránh ánh mắt của cô ấy.
Tôi chỉ ngồi và chịu đựng áp lực mà cô ấy phát ra.
"Thần là Deculein."
Chân mày cô ấy giật giật.
"Một khi thần đã quyết định, không ai có thể phá vỡ nó," tôi nở một nụ cười.
Gân nổi lên trên thái dương của Sophien.
*****
Tích ... tắc ... tích ... tắc ...
Epherene nhìn đồng hồ.
Đã 10 giờ tối.
Mười hai giờ đã trôi qua kể từ khi vụ việc bắt đầu.
Không, có thể là 24 giờ.
Các cửa sổ bị bao phủ bởi tro tàn.
Xung quanh chỉ có bóng tối, họ không thể đo được thời gian trôi qua.
Rầm —! Rầm —! Rầm —!
Sự giải cứu mà họ gọi đã không đến.
Tiếng đập cửa phòng học của họ cũng không dừng lại.
Rầm —! Rầm —! Rầm —!
"Trời, điều này làm tôi phát điên lên mất."
Rầm —! Rầm —! Rầm —!
Chúng không thể phá cửa, nhưng những âm thanh mà chúng tạo ra một mình cực kỳ căng thẳng, xuyên vào não họ dù họ có bịt tai lại.
"Chúng ta không thể kích hoạt kết giới sao? Đm! ĐCMN!" Beck gào lên.
Epherene đáp lại với một tiếng thở dài. "Chúng ta không biết mật khẩu. Chỉ có giáo sư biết."
"Im đi!"
"Cậu là người hỏi, vậy tại sao cậu lại chửi tôi?"
Rầm —! Rầm —! Rầm —!
Lần nữa.
Chúng đặt họ trên bờ vực của sự điên rồ.
Rầm —! Rầm —! Rầm —!
Đó chỉ là sự căng thẳng về tinh thần của họ, hay là đống tro tàn đã chiếm lấy tòa tháp đang hút hồn họ?
"Haizz*...”.
Epherene lấy trong túi ra một túi nhựa đựng đồ ăn nhẹ.
Khi nghe thấy âm thanh sột soạt, tất cả các debutant trong lớp đều quay sang cô.
"C-cái gì ?"
"Epherene. Cái đó từ đâu ra vậy?"
Đôi mắt chịu đựng sự dày vò của họ lấp lánh vì đói.
"Ừ. Dù sao thì tôi cũng định chia sẻ nó—"
"... Chờ đã. N-Nó là của tôi!"
Eurozan đưa tay ra và giật lấy chiếc túi.
"Eurozan? C-cậu bị sao vậy?"
"Tôi đã mua nó bằng tiền của chính mình!"
Mắt Eurozan đỏ ngầu.
"Đ-Được rồi—"
"Tôi đã mua nó!"
Epherene giật mình. Cậu ta trông như thể mất trí vậy. Dẫu vậy, cô cảm thấy bực với cậu ta.
"Tại sao cậu lại giận tôi vậy?"
"Tôi đã mua nó!"
"Tôi hiểu rồi, nên bỏ tay ra!"
"Cậu buông ra!"
"Sao cậu trẻ con quá vậy? Trong tình huống này cậu định ăn một mình à?"
"Tôi đã nói là tôi mua nó! Cứ đưa nó cho tôi, đồ nghèo rớt khốn nạn!"
Xoạc!
Cái túi nhựa bị xé ra và những chiếc bánh quy, sô cô la và đồ uống rơi vãi.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch ...
Đôi mắt của các pháp sư nhìn theo đám đồ ăn nhẹ rơi xuống.
"Ngừng lại."
Giọng của Sylvia vang lên ngay khi một vụ náo động sắp bắt đầu.
"Thật là thảm hại. Tranh giành đám thức ăn."
“… Hehe—” Một tiếng cười khá coi thường xen vào.
"Vậy thì chúng ta sẽ làm gì, Sylvia?" Lucia hỏi, một nụ cười tàn nhẫn nở trên môi. "Tôi tự hỏi, một quý tộc như Sylvia sẽ nghĩ ra giải pháp gì trong tình huống này? -"
Sylvia nhìn Lucia khi cô suy nghĩ về điều đó.
Cô ấy sẽ làm gì?
... Có lẽ.
Cô ấy sẽ làm điều này.
"Các quý tộc nhất định phải nhượng bộ."
"... Cái gì cơ? Không phải các quý tộc nên là những người được ăn, có sức mạnh và lãnh đạo thường dân—"
“Tự đi mà chăm chút cho vẻ thanh lịch mà ngươi luôn quan tâm trong những lúc như thế này đi."
“… Hả."
Các quý tộc, bao gồm cả Lucia, nhìn Sylvia với khuôn mặt méo mó.
Cùng lúc đó, Epherene thu dọn đồ ngọt và đến bàn làm việc.
"Tôi sẽ chia đều cho mọi người."
"Chia cái gì?! Tôi mua nó mà!"
"Cậu im đi!" Khi Epherene hét lên, Eurozan run lên.
"Đủ rồi. Thay vào đó, tôi cũng sẽ không ăn. Tôi đã ăn rất nhiều rồi—"
Rầm -!
Đúng lúc đó, một tiếng động kinh thiên động địa vang lên.
"Cái gì vậy ?!"
Mọi người kinh ngạc nhìn ra cửa.
Bùm -!
Lối vào rung chuyển.
Lớp A là lớp học chắc chắn nhất trong tòa tháp.
Bùm -!
Bất chấp điều đó, các mảnh vỡ đã rơi ra từ các bức tường của nó một cách đáng quan ngại.
"K-kết giới. C-chúng ta cần một kết giới ..."
Boooooooooooooooooom—!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng.
Bảng đen của lớp học rơi xuống sàn.
Booooooooooooooooooom—!
"Ahhhhhhhh!"
Những tiếng la hét và kêu than khó chịu tràn ngập vùng lân cận của họ.
"Thôi nào— Thôi nào!"
Vì sợ hãi, hầu hết họ hét lên và la hét vô nghĩa.
Giữa mớ hỗn độn khốn khổ đó, Epherene ôm lấy đầu mình.
Boooooooooooooooooooom—!
Sau đó cô nhìn vào bảng đen phía sau bàn.
“…”
Mặc dù tất cả các bảng đen khác đã bị rơi ra, nó vẫn còn nguyên vẹn.
—— [Bốn điều cần ghi nhớ] ——
1. Xuyên thủng lõi của kết giới.
2. Tránh việc lao đầu vào đối thủ và tập trung vào việc hợp tác với nhau.
3. Sống sót.
4. Đừng bao giờ quên rằng chiếc bảng đen này là mối liên kết duy nhất giữa mấy đứa và tôi.
"Đừng bao giờ quên rằng chiếc bảng đen này là mối liên kết duy nhất giữa các bạn và tôi."
Liên kết duy nhất ...?
Vào lúc đó, Epherene nhận ra.
Lạch cạch—
Một số chữ cái bắt đầu được khắc trên đó.
Bùm -!
Rung động ngày càng nhiều và dữ dội hơn .
Ngay sau đó, một vụ nổ đánh trúng toàn bộ bức tường của lớp học.
Trong lúc hỗn loạn lớn như vậy, trên bề mặt bảng đen xuất hiện một câu.
[Đây là Deculein. Hãy giao tiếp với tôi.]
Khoảnh khắc đọc nó, Epherene cảm thấy mình sắp khóc đến nơi vậy.
[Tuy nhiên, Epherene bị một điểm phạt] //Trans: Cái tội láo lếu// //Nhờnnn (Edit)//