Đây là bản dịch phi lợi nhuận, được đăng chính thức duy nhất tại ln.hako.re và docln.net.
Translator: SHown
Editor: Lionel
Đọc truyện vui vẻ nhé mọi người!
----------------ovOvo----------------
「...Ưn...?」
Lavia mở mắt. Người đang nằm bên cạnh ngắm cô, là Hikaru.
「Hikaru...! S-Sao anh cứ nhìn chằm chằm em mãi thế?」 Cô nói, tay kéo tấm chăn lên che nửa khuôn mặt ngại ngùng của mình lại.
「Lúc ngủ nhìn em dễ thương lắm.」
Hikaru cũng thực sự ấn tượng khi cậu có thể thốt ra một trong năm câu “đàn ông muốn nói với phụ nữ nhất”. Nhân tiện, từ một đến bốn là gì thì mọi người tự tưởng tượng.
「...Đồ ngốc.」
Lavia vùi mặt vào trong chăn, để lại một chỏm tóc lộ ra bên ngoài. Dễ thương ghê, Hikaru mỉm cười thầm nghĩ.
Cậu mười lăm còn cô ấy mới mười bốn tuổi. Dù vậy Hikaru không nghĩ đây là quá sớm. Ở thế giới này, cái chết luôn thường trực quanh ta. Ngay từ đầu cậu cũng đã từng chết. Với cậu, việc tìm một ai đó để yêu và sống cùng nhau là vô cùng hợp lý.
「Ư...」
「Sao thế Lavia?」
「Xấu hổ quá, em muốn chết.」
「Em đang nói về cái gì vậy?」
「Em... Em không nghĩ là mình sẽ làm ồn đâu, nhưng em không giữ lời mất rồi. Giọng anh cũng rất nhẹ nhàng nữa.」
Ôi, đệch. Làm gì bây giờ? Mình muốn ôm Livia thật chặt rồi làm em ấy rên lên nữa quá đi mất. Hikaru nghĩ. Dù vậy cậu vẫn tự kiềm chế bản thân.
「Không sao mà. Dưới, trên, phải, trái đều không có ai ở đâu.」
「Thật không?」
Chỏm tóc lộ ra khỏi chăn bỗng rung rinh trong thoáng chốc. Trời ạ, quá sức dễ thương.
「Xin lỗi đã làm em mệt thêm sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy.」
「Dừng lại đi mà. Anh làm em xấu hổ chết mất.」
Ngay cả đôi tay đang nắm chiếc chăn cũng dần đỏ lên.
「A, ý anh là, thể chất của Lavia cũng có giới hạn... Em ít khi ra khỏi nhà mà đúng không?」
「Thật sự thì nó có đôi chút khó khăn với em. Giờ em thấy cơ thể mình như rã rời ra vậy.」
「Anh xin lỗi.」
「Anh không phải xin lỗi đâu. Dù là cơ thể có rã rời nhưng, trái tim em vẫn ngập tràn sung sướng mà.」
「...」
Lần này đến lượt Hikaru ngượng ngùng. Có lẽ chính Lavia cũng xấu hổ với những gì mình vừa nói, chỏm tóc thập thò bên ngoài tấm chăn không ngừng đung đưa. Một pha tự hủy của cô gái.
Hai người ngồi tán gẫu một lúc rồi quyết định Lavia sẽ dành một ngày nghỉ ngơi trong phòng.
「Nhân viên khách sạn thay chăn ga ba ngày một lần nên hôm nay sẽ không có ai tới đây đâu.」 Hikaru nói.
Lavia chợt nhân ra một việc khi cô chui đầu xuống dưới chiếc chăn kiểm tra gì đó.
「A-Anh mang giúp em một chậu nước với.」 Cô nói, giọng run run.
Hikaru không cần hỏi cô đã thấy gì ở đó. Đêm qua đều là lần đầu tiên của họ. Cậu ra ngoài để lấy nước cũng như mua đồ ăn.
「Ngài ra ngoài đấy à?」
Như mọi khi, cô tiếp tân tai mèo vẫn đang đứng trước quầy. Thế cô ấy nghỉ vào lúc nào vậy nhỉ? Hikaru thắc mắc.
「Không hẳn, tôi chỉ ra ngoài mua chút đồ ăn thôi. Tôi có thể ăn trong phòng chứ?」
「Tất nhiên, thưa ngà-...」
Cô dừng lại giữa chừng, đánh hơi thứ gì đó.
「...Hóa ra ngài cũng thích làm việc đó đấy nhỉ.」 Cô ấy nhe răng cười nói.
「T-T-Tôi không hiểu cô đang nói về c-cái gì cả.」
「Ngài đang tỏ ra hoảng loạn đấy, thưa ngài.」
「Không, tôi không hề nhé.」
「Chúng tôi không phiền nếu khách của mình làm mấy việc đó, nhưng xin hãy nhớ rằng những vị khách của ngài không được phép ở qua đêm.」
「Tôi biết rồi.」 Hikaru đáp rồi rời đi.
「...Cậu ta dẫn ai đó về lúc nào vậy nhỉ?」 Cô gái tai mèo tự hỏi.
Hikaru quay lại phòng với mấy chiếc bánh kẹp mua từ sạp đồ ăn và nước ép hoa quả, hai người ngồi ăn cùng nhau. Lavia tỏ ra rất phấn khích. Với một người sinh ra và lớn lên trong môi trường quý tộc như cô, những hương vị này thật quá mới mẻ. Lần này Hikaru không dám mua bánh mì xúc xích nữa. Giờ không việc gì phải liều lĩnh cả.
「Anh định sẽ ở lại Pond cho đến khi mọi việc lắng xuống.」
「Vâng.」
「Nhưng cứ ở trong phòng thế này sẽ không tốt cho tinh thần của em.」
「Em... nghĩ vậy.」
「Không ai có thể thấy chúng ta nếu em nắm tay anh. Nhưng như thế vẫn có rủi ro.」
「Như là đụng vào người khác?」
Lavia nghiêm túc lắng nghe cậu và suy nghĩ. Điều này làm Hikaru thấy thật hạnh phúc.
「Ừ. Nếu được thì anh muốn em tiếp tục cải trang.」
Hikaru nhìn chiếc áo choàng. Không ai có thể nhận ra nếu cô ấy đội chiếc mũ chùm qua mắt. Nhưng thế lại nảy sinh một vấn đề. Mùa hè đang đến gần, mặc chiếc áo choàng ấy chỉ tổ thu hút thêm sự chú ý mà thôi.
「Hikaru... Em thấy thật tệ khi trở thành gánh nặng như vậy, nhưng anh có thể cho em mượn chút tiền không?」
「Tiền ư? Để làm gì?」
「Em sẽ cắt ngắn và nhuộm tóc. Em cũng định mua một ít trang phục cho con trai nữa.」
Hikaru ngây người, miệng há hốc. Lavia đã mười bốn tuổi. Ở tuổi này cơ thể cô ấy sẽ bắt đầu phát triển. Nói cách khác, cơ thể cô hiện vẫn chưa khác con trai là mấy. Hikaru thực sự đã tính tới khả năng Lavia phải cải trang thành con trai, nhưng cậu không thể nói ra điều đó. Cậu nghĩ làm vậy sẽ phá hỏng nét quyến rũ của cô mất.
Hiakru cũng không nghĩ cô ấy lại là người đề xuất việc này.
「Xin lỗi anh Hikaru. Bản thân đã không có nét quyến rũ nào như một người con gái, vậy mà giờ em lại định vứt hết đi tất cả những gì mình có.」
「Đ-Đừng lo về điều đó. Mà em có chắc không. Mái tóc em đẹp như vậy mà. Thật tiếc khi phải cắt nó đi.」
Mái tóc màu bạc kim như tỏa sáng vậy. Đêm qua cậu đã vuốt ve nó rất nhiều và cảm giác thật tuyệt vời.
「Anh vẫn sẽ ở bên em kể cả khi em cắt ngắn tóc và nhuộm màu xấu đi chứ?」
「Tất nhiên rồi.」
「Cảm ơn trời.」
Hiểu rồi. Mình là chỗ dựa duy nhất của Lavia. Em ấy không còn một ai khác để dựa vào ngoài mình cả.
Cậu không hề nhận ra cho đến giờ. Hikaru hoàn toàn cô đơn ở thế giới này, không họ hàng thân thích. Tuy vậy cậu vẫn có những mối quan hệ trong xã hội. Nhưng Lavia thì khác. Bị coi là một kẻ giết người, chỉ duy nhất Hikaru thừa nhận sự tồn tại của cô.
Từ giờ mình phải có trách nhiệm hơn mới được.
* *
Sau khi xong bữa, Hikaru để Lavia lại phòng rồi tới Hội Mạo Hiểm Giả. Đã gần tới trưa, nên là cả Gloria và Jill đều đang ở quầy. Vẫn như mọi khi, họ đang được vây quanh bởi các mạo hiểm giả. Cứ làm mình nhớ tới mấy cái buổi "gặp gỡ thần tượng" ở Nhật ấy. Chắc mấy người này nên thành lập một nhóm lấy tên là UTJ48 luôn đi.
Dù vậy hôm nay cậu không có việc gì với họ cả.
「Ngài Hikaru!」
Paula, Pia và Priscilla đang đứng trước bảng nhiệm vụ. Tất nhiên, không ai khác ngoài Paula là người nhìn thấy cậu ta ngay lập tức.
「Em đã lo không biết có chuyện gì xảy ra mà ngài không đến Hội.」
「Tôi ngồi cả ngày để đọc hết cái này.」 Hikaru nói, đưa họ xem cuốn sách cậu lấy từ phòng lưu trữ. Có lẽ vì vài vết rách do tuổi tác nên gần đây không có ai động đến cuốn sách này.
「Cái gì thế?」
「Tôi mượn nó từ lão Unken để học về giải phẫu. Trong này có khá nhiều kiến thức về cái đó.」
Một bằng chứng ngoại phạm Hikaru tính trước phòng khi có ai hỏi cậu đã làm gì vào hôm qua.
「Ý ngài là cả quyển sách dày cộp này á?!」
Có vẻ Jill đã nghe thấy tiếng kêu bất ngờ của Paula, cô ra khỏi quầy đi về phía họ. Ngay khi đó, các mạo hiểm giả như rít lên vì giận dữ.
Xin cô cứ ở yên trong quầy làm việc của mình đi là lời đâu tiên cậu nghĩ tới, song đây là cơ hội tốt để câu kéo thêm chút thông tin. Cậu muốn biết liệu Hội đã nghe tin về việc xảy ra hôm qua chưa.
「Hikaru, ông Unken cho cậu mượn à? Hừm... Để tôi đem trả lại cho.」
「Có được không thế? Cô đang bận mà.」
「Tôi chỉ việc đưa khi ông ấy có mặt ở đây thôi. Nhưng có thật là cậu đã đọc hết rồi không?」
「Ừ.」
「Ồ... Thế vài câu đố thì sao nhỉ?」
Jill tinh nghịch lật mở các trang sách.
「...Cách hiệu quả nhất để giết một con Đá Bùn sống ở khu vực đầm lầy?」
「Sử dụng phép thuật hệ băng. Chúng rất dễ để phá hủy một khi bị đông cứng.」
「Tác dụng của bột cây thuốc vàng là gì?」
「Chữa tê liệt.」
「Mô tả ngắn gọn hầm ngục gần nhất ở Pond.」
「Hầm ngục đó có tên Thành Phố Ngầm Của Những Vị Thần Thượng Cổ. Sẽ mất năm ngày để đến đó bằng xe ngựa theo đại lộ phía nam. Nơi đó được đồng quản lý bởi Hội Mạo Hiểm Giả và Vương quốc, chỉ những mạo hiểm giả từ Hạng E trở lên mới được phép tiến vào. Rất nhiều quái vật loại Xác Sống được phát hiện ở đây. Phiền phức nhất là loài sử dụng ma thuật bóng tối...」
「Thế là đủ rồi. Cậu thực sự đã đọc tất cả chỗ này đấy nhỉ?」 Jill gấp cuốn sách lại nói và quay ra đám mạo hiểm giả đang đứng quanh quầy tiếp tân.
「Mấy người cũng nên xem qua các tài liệu trong phòng lưu trữ ấy. Nếu mọi người học được nhiều thứ - không chỉ về nhiệm vụ của bản thân - ta sẽ có cơ hội sống sót cao hơn trong nhiều tình huống.」
Mấy tay mạo hiểm giả lườm Hikaru tặc lưỡi. Một lần nữa Jill lại làm điều không nên làm.
Nhìn qua thì có vẻ chưa ai biết về cuộc tẩu thoát của Lavia. Hội Mạo Hiểm Giả là bên được phân công đi hộ tống, đáng lẽ họ phải trông như đã không hoàn thành nhiệm vụ. Và nhờ có mấy câu đố vừa rồi, giờ mình được công nhận là đã đọc cuốn sách đó.
「Cậu Hikaru.」
「Hử...?!」
Gloria đang đứng tay đặt lên vai cậu từ phía sau. Đôi môi cô ghé ngay sát tai cậu thì thầm.
「Cậu thực sự đã đọc nó suốt ngày hôm qua ư?」
「...Tất nhiên...」
「Tôi hiểu rồi.」
「Éc!」
Sau khi thổi nhẹ vào tai cậu, Gloria quay trở lại quầy. Cậu thậm chí còn không nhận ra cô đã rời khỏi đó và tiếp cận mình từ lúc nào.
Mình thực sự phải cảnh giác với người này.
Thực tế Hikaru chưa hề đọc cuốn sách cũ đó, nhưng cậu đã đọc bản mới nhất. Cậu mới đọc lướt qua nó ở phòng lưu trữ. Cậu có rất nhiều cơ hội để đọc cuốn sách. Tốc độ đọc của Hikaru nhanh hơn người bình thường một chút và trí nhớ của cậu cũng rất tốt. Mà thực sự thì cậu đã biết hết về mấy thứ này trước cả khi mượn cuốn sách rồi.
「C-C-Cô tiếp tân đó bị làm sao vậy chứ?! Cô ta vừa thổi vào tai ngài kìa! Em cũng muốn làm thế nữa!」
「Thôi cho tôi xin...」
Hikaru gạt Paula ra rồi rời khỏi Hội.
* *
「...Trông em thế nào?」
Một lúc sau, trong phòng khách sạn.
Lavia đứng trước mặt Hikaru, trông khác hẳn so với trước. Mái tóc đã được nhuộm thành màu xám nhạt. Cô muốn có màu đen giống như Hikaru nhưng cậu đã bác bỏ ý tưởng đó bởi rất ít người mang màu tóc đó ở thế giới này, điều đó chỉ khiến cô thu hút thêm sự chú ý. Và mái tóc của cô đã cắt ngắn đi - phần gáy và quanh tai có hơi dài hơn một chút.
Nếu cô đội chiếc mũ săn có vành rộng, sẽ rất khó để người lớn có thể thấy mắt. Mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc áo gi lê, chiếc quần soóc dài tới đầu gối cùng tất và đôi giày, cô không khác những cậu trai cùng tuổi khác là bao.
「Em đẹp lắm... Mà khoan, anh có được nói vậy không nhỉ?」
「Ư hưn~. Được mà... À không, ý em là, đếch sao hết Hikaru! Đi chiếm lấy cả thế giới này nào!」
「Em không cần cố quá đâu. Như thế còn khó nghe hơn ấy.」
「N-Nó không ổn sao? Em đã dành cả ngày để tập cách nói chuyện như con trai đó.」
Cậu tưởng tượng ra cái cảnh cô tự thì thầm với bản thân, tập nói chuyện sẽ đáng yêu như thế nào. Không may thay, nó không hợp với cô chút nào. Vốn dĩ là tiểu thư trong một gia tộc, nên kể cả khi nhìn giống con trai, cô ấy lại thuộc kiểu văn minh thanh lịch hơn, như một quý tử được nuôi dạy cẩn thận trong gia đình gia giáo - cách nói thô lỗ ấy không hợp với vẻ ngoài của cô. Về mặt đó thì Hikaru cũng vậy.
Cậu vẫn phải tiêu tiền, nhưng số tiền cậu tích góp được đủ để lo cho hai người một khoảng thời gian. Bằng cách nào đó, giờ cơ bản là hai người đã trở thành một cặp, Hikaru cần phải mua một thứ vô cùng cần thiết.
Dụng cụ tránh thai.
Lavia có thể mới chỉ mười bốn, nhưng ở tuổi đó là đã có thể mang thai. Theo như ký ức Roland, thế giới này cũng tương tự như vậy. Thú vị thay, dụng cụ tránh thai là một viên đá yểm ma thuật. Tuy vậy, nó lại là hắc ma thuật nên để trong túi đi loanh quanh sẽ khá có hại. Đối với đàn ông, nó sẽ làm giảm số lượng tinh trùng, còn với phụ nữ, viên ngọc sẽ có ảnh hưởng xấu tới buồng trứng. Tác dụng của nó không gây hại tới đàn ông, và trên thực tế, việc số lượng tinh trùng suy giảm sẽ ngăn chặn việc thụ thai nên hầu hết đàn ông đến chơi ở khu đèn đỏ đều mang theo một viên. Ngược lại, viên đá lại gây hại cho phụ nữ như rối loạn chu kỳ kinh nguyệt nên thường thì đàn ông sẽ là người mang nó.
Nghe như kiểu mình muốn thường xuyên làm mấy chuyện bậy bạ với em ấy vậy... Nhưng mà phòng thì vẫn hơn là chữa.
Để đến lúc hối hận sẽ là quá muộn nên tốt nhất hãy tránh thai ngay từ bây giờ. Họ không có đủ điều kiện để nuôi con vào thời điểm này. Người bán hàng trêu chọc khi thấy cậu mua thứ này, nhưng Hikaru tin nó là vật vô cùng thiết yếu. Viên đá có giá 1.000 Gilan.
Số tiền còn lại: 24.630 (+100.000) Gilan.
「Hưm... Có lẽ em nên nói nhỏ cái giọng thô lỗ ấy lại...」 Lavia lẩm bẩm.
「Hay là mai ta ra ngoài với bộ đồ đó nhé?」 Hikaru nói.
「Được chứ. Ta sẽ đi đâu vậy?」
「Giờ em có thể đi bất cứ đâu mà mình muốn. Em có thể tự bản thân quyết định. Nhưng chúng ta sẽ không đi quá xa cho đến khi mọi thứ ổn định trở lại.」
「...Mình có thể đi bất cứ đâu...」 Cô thì thầm 「Em muốn đi thám hiểm.」
Hikaru gật đầu cười.
「Anh biết em sẽ nói thế mà. Ta sẽ bắt đầu chuẩn bị cho chuyến thám hiểm vào ngày mai.」
「Vâng!」
「Mà trước đó thì, cơ thể em thế nào rồi? Có còn đau không?」
「N-Nó vẫn hơi đau một chút, nhưng em cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi.」
「Vậy được rồi. Đừng cố quá.」
「N-Nhưng nếu anh muốn, chúng ta có thể...」
「Đ-Đó có phải lý do anh hỏi đâu chứ!」
「...Em hiểu rồi. Trông em giống con trai nên...」
「Không, không phải thế! Nào, vui lên đi chứ. Kể cả ngoại hình có thay đổi đi nữa thì anh vẫn nghĩ em rất dễ thương mà...」
「Hikaru...」
Cậu nắm lấy tay cô gái và hai chiếc bóng tiến lại gần nhau. Cuối cùng thì, hai người họ lại đánh đêm. Đến khi họ thức dậy vào sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao.
Và viên đá ma thuật đã được sử dụng ngay ngày đầu mua về.