The Undetectable Strongest Job: Rule Breaker

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

(Hoàn thành)

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

Mikami Kota

Trong lớp học, trước mắt tôi cô ấy cứ như là một con mèo giả nai vậy, thật ra mọi hành động và lời nói của một người tự yêu bản thân này quả thật quá là phiền phức.

22 103

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

252 5324

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

268 9143

Tôi bắt gặp một cô gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

Roy

Dưới sự bảo vệ của các vị thần, một cuộc sống dễ chịu cùng với loài slime ở một thế giới khác bắt đầu!

160 10040

Phần 2: Mạo hiểm giả Hikaru - Chương 24: Lý do con tim loạn nhịp

Đây là bản dịch phi lợi nhuận, được đăng chính thức duy nhất tại ln.hako.re và docln.net.

Translator: Lionel

Editor: Lionel

Ánh chiều tà lãng mạn.

----------------ovOvo----------------

Tộc Man Di cao ba mét thường đi theo cặp. Với vẻ ngoài tương tự con người trừ việc có bốn tay một mắt, làn da trơn nhẵn xanh lục và không mặc quần áo.

Chúng còn được gọi là “Khổng Lồ Xanh” hay “Hộ Vệ Rừng” - và không có mấy sáng tạo trong cách đặt tên này.

Nhưng thực tế đây vẫn là mối đe dọa lớn. Dễ dàng thấy được cái cơ thể đó mạnh mẽ hơn con người nhiều lần. Thêm nữa là chúng còn có bốn tay. Thông thường sẽ cần hai người dùng khiên để hạ gục một tên như vậy. Đó là thứ được ghi chép trong cuốn sách tại phòng lưu trữ.

Tuy nhiên, Tổ đội Paula chỉ có Pia sử dụng Kiếm Dài ở tuyến đầu. Tuy xuất sắc trong việc giáng đòn vào đám Hộ Vệ Rừng, nó không phù hợp cho thế trận phòng thủ. Thực tế, khi Pia dùng kiếm đỡ cây gậy từ con quái vật, cánh tay khác của nó liền vung khúc gỗ vào hông phải khiến cô bị đánh văng đi.

「Pia!!」

「Paula! Mau chữa cho cậu ấy!」 Priscilla hét.

「T-Tớ biết rồi!」

Paula lao tới chỗ Pia và bắt đầu niệm Phép Trị Thương. Trong lúc đó Priscilla cố dùng cung tên thu hút sự chú ý của tên Khổng Lồ Xanh. Nhưng con quái vật chỉ đơn giản liếc nhìn Priscilla trước khi phóng tới chỗ Pia.

「Chậc.」

Priscilla bắn tên vào tấm lưng không phòng vệ của nó. Trúng trực diện - hay đáng ra là vậy - đầu mũi tên bằng cách nào đó chỉ vừa đủ cắm vào lớp da. Nó rơi ra ngay sau đó. Da của Hộ Vệ Rừng rất dẻo dai. Chỉ những đòn đánh thật mạnh mẽ hoặc nhát chém sắc bén mới có thể gây tổn thương cho nó.

「Pia, Paula, chạy ngay đi!」

Cảnh báo của Priscilla đến quá trễ. Paula đang quay lưng lại niệm Phép Trị Thương. Pia thì không thể di chuyển vì đau đớn. Con Hộ Vệ Rừng đã ở ngay phía sau họ và vung cây gậy xuống.

「Chạy đi... Paula...」 Pia nói trong hàng nước mắt.

Nếu Paula không tránh, hai người họ có thể sẽ cùng chết. Paula cũng biết rõ điều này. Nhưng cô vẫn không ngừng niệm phép - cô không ngừng cầu nguyện phép màu từ các vị thần.

「...」

“Cậu nói là sẽ bảo vệ tớ, vậy nên tớ cũng sẽ bảo vệ cậu” hiện rõ trên mặt Paula. Cô thậm chí còn nở nụ cười nhẹ.

「Không... cậu không được... cậu phải tránh ngay đi Paula...!」 Pia cầu xin.

Paula nhẹ nhàng lắc đầu. Cây gậy của con quái vật đang vung xuống...

「...Hở?」

Nhưng va chạm mãi vẫn chưa xảy đến. Một cách chậm rãi, cánh tay nó hạ xuống rồi đến cả cơ thể con quái vật.

「S-S-Sao...?」

Trong lúc Pia bối rối với những gì đã xảy ra, Phép Chữa Lành bắt đầu phát huy tác dụng. Thứ này - phép thuật đem lại phép màu vào cơ thể người khác - cần một lời cầu nguyện tới các vị thần. Bản thân câu chú rất dài, nó tương tự như trong lễ cầu nguyện tại đền vậy. Điểm yếu của Phép Trị Thương là người dùng rất dễ tổn thương trong quá trình niệm phép. Đổi lại, hiệu quả của nó vô cùng to lớn.

Pia cảm giác xương sườn của mình đang dần liền lại. Phép Trị Thương thực sự rất mạnh mẽ, nhưng năng khiếu của Paula cũng đã góp một phần không nhỏ. Nhưng giờ không phải lúc để nghĩ về những thương tổn của cô. Tại sao con Khổng Lồ Xanh đó lại đổ rạp như vậy?

「Tới cửa tử hai lần chỉ trong vài ngày. Bộ mấy cô muốn tìm cái chết hay gì à?」

Một cậu trai với mái tóc và đôi mắt đen đang đứng ngay đó. Là Hikaru.

* *

Cùng quay ngược thời gian lại một chút.

Ngay khi Hikaru trông thấy Hộ Vệ Rừng, cậu để chiếc túi chứa con Thỏ Sừng Đỏ lại với Lavia rồi vụt chạy. Tuy cũng có thể dùng Che Giấu Nhóm để cả hai cùng đến gần, nhưng cậu buộc sẽ phải nhảy lên để giết tên Khổng Lồ Xanh cao lớn trong một dòn duy nhất. Sẽ nhanh hơn nếu đi một mình. Một nhát đâm thẳng vào tủy sống, sinh vật đó giờ đã chết. Hikaru cảm nhận Cấp của bản thân tăng lên.

「Ngài Hikaru...!」

Paula đã kiệt sức sau khi sử dụng Phép Trị Thương nhưng vẫn cố tỏ ra vui vẻ. Cô cố đứng dậy rồi chỉ để gục xuống.

「Paula! Đừng cố thúc ép bản thân nữa.」

「Cậu mới là người đang thúc ép bản thân đấy nhé Pia.」

「Ư... Xin lỗi.」

Priscilla chạy đến giúp Paula đứng dậy. Lavia cũng đã tới bên cạnh Hikaru trong khi thở dốc vì kéo theo chiếc túi nặng.

「A, xin lỗi phải để em đem theo chiếc túi đó.」

「Hikaru, họ là bạn của anh à?」

「Ưm, người quen thì đúng hơn.」

「Hừm...」

Lavia nheo mắt liếc nhìn bộ ngực đẫy đà của Priscilla mà không để Hikaru chú ý.

「Pia, Paula, hai người đứng được không? Mấy người có thể tự quay về Pond chứ?」

「Ư-Ừm, bọn tôi có thể làm được. Xin lỗi vì mấy rắc rối này. Cậu không chỉ cứu mạng chúng tôi một mà giờ còn đến tận lần thứ hai nữa.」

「Mấy người vội quá rồi đấy. Sao lại đối đầu với đám Tộc Man Di...」

Hikaru ngừng lại giữa chừng. Một Khổng Lồ Xanh ở gần thị trấn? Lạ thật. Các cô gái cũng thấy khó hiểu.

「Bọn tôi ra ngoài thu thập nguyên liệu và săn quái vật nhỏ để kiếm chút tiền. Cả bọn cũng không nghĩ là sẽ bắt gặp một con Khổng Lồ Xanh ngoài này.」

「Một? Nó không có đồng bạn sao?」

「Bọn tôi chắc chắn đã về trời từ lâu nếu gặp hai trong số chúng.」

「Vậy không phải các cô đã hạ một con hử. Hừm.」

Hikaru đặt tay lên cằm suy nghĩ.

...A.

Cậu sực nhớ lại. Hikaru đã hạ sát một tên Hộ Vệ Rừng gần cái hồ. Lúc đấy nó chỉ ở một mình nhưng cậu cũng không quá bận tâm. Nghĩ lại thì có thể đó là là bạn đồng hành của tên này.

Khu rừng rất rộng lớn - thực tế là nó đã mở rộng đến tận bờ hồ kia. Có lẽ tên Khổng Lồ Xanh này nghĩ con người đã giết hại bạn mình nên tìm đến tận đây để trả thù.

Không lẽ bọn họ bị tấn công là do mình sao?!

Lưng cậu toát mồ hôi lạnh.

「Có chuyện gì sao?」 Lavia hỏi.

「K-Không có gì.」

Hikaru cố hết sức tỏ ra bình tĩnh. Tất nhiên có thể là do cậu nghĩ quá lên thôi nhưng, cảm giác tội lỗi vẫn không hề vơi đi.

「Ngài Hikaru có thể lấy mọi nguyên liệu từ con quái vật này. Tất nhiên ngài có quyền vì là người đã hạ gục nó.」

「K-Không, Tôi không thể làm như vậy. Ngay từ đầu các cô mới là người chiến đấu với con quái vật này.」

「Nhưng ngài mới là người ra đòn kết liễu.」

「Cũng đúng nhưng... Không được! Chắc chắn là không.」

「...Có chuyện gì sao? Trông ngài có vẻ bối rối.」

「Không đâu nhé.」

Trong khi nghĩ cách từ chối đề nghị của Paula, cậu nhìn Lavia và chiếc túi cô mang - hay đúng hơn là kéo theo.

「Bọn tôi đã có thành quả cho hôm nay rồi. Mang thêm nữa là không thể. Ngoài ra con Khổng Lồ Xanh này cũng đã hư hại khá nhiều. Lợi nhuận sẽ không còn bao nhiêu sau khi thanh toán cho người vận chuyển.」

「Vâng. Vậy bọn em có thể trả ơn bằng cách nào đây ạ?」

「Không sao hết! Mấy cô không cần làm gì cả! Mà quay về thị trấn thôi. Các cô có thể lấy nguyên liệu từ con quái vật đó nếu muốn. Chỉ duy nhất một yêu cầu là đừng tiết lộ tên của tôi. Có vẻ nó sẽ chỉ rước thêm rắc rối mà thôi.」

Ban đầu các cô gái có vẻ không đồng ý, nhưng họ bỏ cuộc sau những gì cậu nói. Da Hộ Vệ Rừng có thể thu thập làm vật liệu. Dẻo và trơn láng, sẽ dễ nhuộm màu hơn sau khi qua xử lý. Với giá tiêu chuẩn 50.000 Gilan, nhưng “tiêu chuẩn” ở đây là mức giá trần cho một tấm da hoàn hảo. Đó là điều bình thường với quái vật đã tổn hại sau trận chiến. Hơn nữa vì phải đối đấu tên Khổng Lồ Xanh trong một trận chiến dài hơi nên có lẽ các cô gái sẽ chỉ thu về được đâu đó 10.000 Gilan.

Priscilla, người tương đối vẫn ổn bắt đầu lột da nó từ phía sau.

「...Ngài Hikaru.」

「Hửm?」

「Đó là ai vậy?」

「A, đúng rồi. Tên cậu ta là Renclaw. Là... bạn đồng hành của tôi.」

Hikaru giới thiệu Lavia với các cô gái (dưới thân phận Renclaw). Hơi xấu hổ khi được gọi là bạn đồng hành của cậu, cô kéo chiếc mũ qua mắt để che giấu khuôn mặt mình.

「B-Bạn đồng hành... là một cậu bé đẹp trai?!」

Paula tỏ ra phấn khích một cách đáng ngờ.

* *

Vì ở gần thị trấn nên Hikaru và Lavia quay về trước. Khi Priscilla hoàn thành việc tách lớp da thì trời cũng đã sẩm tối.

「Nhanh lên nào. Cậu chạy được không Pia?」

「Ừm không sao. Priscilla?」

「...」

「Sao vậy? Trông cậu có vẻ lơ đãng?」

「Tớ không có thế nhé.」

Priscilla nhìn cái xác Hộ Vệ Rừng. Trên gáy nó là vết thương do Hikaru gây ra.

「Hửm? Có gì sao?」

「Không. Về thôi.」

「Như cậu muốn.」

Ba người bọn họ nhanh chóng quay lại thị trấn.

* *

Ngay khi về tới thị trấn, Hikaru và Lavia hướng thẳng tới Hội Mạo Hiểm Giả.

「...Hikaru.」

「Hửm?」

「Cô gái Paula kia là ai vậy?」

「Hừm... Một mạo hiểm giả tân binh sử dụng Phép Trị Thương chăng?」

「Vậy sao? Anh quen cô ấy đúng không?」

「Ừm. Có gì làm em phiền lòng à?」

Chờ đã, không lẽ danh tính Lavia bị lộ rồi sao? Hikaru dừng lại tự hỏi.

「Hikaru...」

「Ừ-Ừm?」

「...Em thấy có gì đó.」

「Gì vậy?」

Ực.

「Em chắc chắn cô gái đó thích anh.」

「...Hở?」

「Em chỉ biết là vậy thôi. Linh cảm phụ nữ thường rất chính xác.」

Hikaru kiệt quệ ngồi sụp xuống đất. Em làm anh lo lắng toàn thứ không đâu.

「Anh có suy nghĩ tốt về cô ấy nhưng mọi thứ cũng chỉ đến thế. Không hơn không kém.」

「Thật không...?」

「Không càn lo. Em là người duy nhất mà anh yêu.」

「!」

Mặt Lavia đỏ bừng.

「Ư... không công bằng.」

「Em lo gì chứ? Vì anh nhìn cô ấy? Anh thực sự không có ý định làm vậy.」

「Không. Em chắc chắn là anh nổi tiếng với phái nữ vì vẻ ngoài ngầu lòi của mình.」

「Ưm, không. Ừm... ờ.」

Ở Nhật họ nói mình là tự phụ, chỉ biết soi ra lỗi sai của người khác rồi cho rằng bản thân thông minh, hay một tên triết lý đầy kiêu ngạo chứ chưa từng được gọi là ngầu.

A chờ đã, thực ra có lần tiền bối Hazuki nói “Em ngầu lắm đấy Hikaru”, nhưng nó giống như chị ấy trêu chọc mình thì đúng hơn.

「Nói là người quen nhưng trước đó cô ấy đã được anh cứu mạng. Có thể là chỉ đang thần tượng hóa anh lên mà thôi.」

Cơ bản những gì cô cảm thấy chỉ tương tự “hiệu ứng cầu treo”, khi bản thân nhầm lẫn việc nhịp tim tăng mạnh do sợ hãi với cảm giác yêu thôi.

「Hưm, nếu vậy thì em nghĩ là ổn thôi.」

「Mừng là em đã hiểu. Giờ thì đến Hội thôi. Nào.」

「Nắm tay? Em nghĩ là chúng ta sẽ không tàng hình trong thị trấn chứ.」

「Chỉ là anh muốn nắm tay em thôi.」

「...Xí! Như em đã nói, thật không công bằng...」

Ngúng nguẩy với khuôn mặt ửng đỏ vì xấu hổ, Lavia nắm lấy tay Hikaru.

「Nhưng hai đứa con trai nắm tay nhau thế này chẳng phải rất dị sao?」

「...Em nói đúng. Dù sao cũng không có nhiều người quanh đây nên anh nghĩ ta sẽ ổn thôi nếu che giấu bản thân.」

Cuối cùng Hikaru đã sử dụng Che Giấu Nhóm. Lavia nhích lại gần Hikaru tới mức vai hai người chạm vào nhau. Cô cười khúc khích.

「...Em mới là người không công bằng ấy.」 Hikaru nói.

「Hửm? Anh vừa nói gì à?」

「Không...」

* *

Đã đến giờ đóng cửa khi hai người họ đến Hội. Phần lớn các mạo hiểm giả đã ra về và Gloria là người duy nhất đứng ở quầy. Có thể thấy rõ ca làm của Aurora từ sáng sớm đến gần trưa, Jill là từ sáng đến quá trưa và Gloria tiếp tục cho tới chiều tối. Gloria có khả năng đuổi khéo các mạo hiểm giả nên rất hợp lý khi để cồ làm người đóng cửa Hội.

「Ra đây là Hội Mạo Hiểm Giả...」

Xung quanh không còn mấy mạo hiểm giả nên Hikaru dẫn Lavia vào trong. Cô hứng thú nhìn quanh. Vì trang phục không hẳn là kém chất lượng nên trông cô khá lạc lõng khỏi nơi này.

「Ồ, không phải Hikaru đây sao.」

「Lão Unken có đang ở đây không vậy?」

「Có nhưng, tôi không nghĩ hôm nay cậu có thể gặp ông ấy. Là Thỏ Sừng Đỏ đúng không?」

Mình mừng là cô ta chóng hiểu, Hikaru nghĩ.

「Vậy tôi sẽ xử lý và giao lại phần thịt sau. Việc định giá có thể dời sang ngày mai. Thế ổn chứ?」

「Nếu được thì tuyệt quá. Tôi xin lỗi vì những rắc rối này. Ông Unken nói muốn tự mình làm nhưng giờ lại phải để cậu tự tay xử lý như thế.」

「Ổn mà. Như vậy cũng có thể luyện tập phân tách nữa. Vì vẫn chưa thực sự nắm vững việc đó nên có lẽ thành phẩm sẽ không hoàn hảo. Ồ còn nữa, tôi sẽ lấy phần nội tạng.」

「Vâng. Dù sao Hội cũng không thu mua nhưng, cậu định làm gì với chúng?」

「Quản lý cửa hàng Mì trộn Ma thuật muốn có phần đó.」

「...Tôi hiểu rồi.」

Hikaru không để ý mắt Gloria đã sáng rực lên trong khoảnh khắc.

「Tôi sẽ sử dụng khu vực phân tách ở phía sau nếu cô không phiền.」

「Tất nhiên rồi... A.」

「Hửm?」

「Cậu đưa bạn theo à?」

「Ừm hứm. Renclaw, lại đây nào.」

Lavia nhanh chóng tới bên Hikaru rồi cúi đầu với Gloria. Người tiếp tân với vẻ ngoài thánh thiện với nụ cười tỏa sáng, nhưng Hikaru biết rõ cô ta là một người phụ nữa đầy mưu mô. Không thể nơi lỏng cảnh giác khi ở gần con người này.

「Cậu có muốn trở thành một mạo hiểm giả không Renclaw?」

「A, vâng. Tôi muốn.」

「Vậy cậu có muốn tiến hành đăng ký không?」 Cô vui vẻ hỏi như đấy chỉ là lời mời uống trà đơn giản vậy.

Mắt Lavia lấp lánh khi nghe gơi ý của Gloria, nhưng Hikaru liền chen vào giữa họ.

「Ấy, ấy. Đừng có tự quyết định mà không hỏi ý kiến tôi chứ. Không phải cậu nói phụ huynh mình vẫn chưa cho phép đăng ký tham gia Hội sao?」

「A, đúng rồi.」 Lavia trả lời.

「Vậy sao? Hội Mạo Hiểm Giả là một tổ chức hợp pháp và với những hoạt động đúng đắn mà.」

「Chắc rồi, chính tổ chức này đã là đúng đắn rồi.」

「Cậu đang nói ẩn ý gì đó đúng không Hikaru.」

「Không may là có tiếp tân nào đó đã gửi một mạo hiểm giả tân binh tới Hội Đạo Tặc để giải quyết việc lặt vặt. Tổ chức thì có thể đúng đắn nhưng nhân viên của nó thì lại thật lươn lẹo.」

「Ôi trời. Có một tiếp tân như thế ở đây sao?」 Gloria cười nói.

Sao cô ta có thể tươi cười như vậy thế nhỉ? Hikaru nghĩ trong khi cười đáp.

「Thôi thì, chúng tôi đến khu vực phân tách đây. Gặp lại sau.」

「Đã rõ! Hãy làm một cuộc trò chuyện vui vẻ thật lâu vào lần tới nhé Hikaru.」

「Nếu tôi có thời gian.」

Hikaru tiến đến khu vực phân tách cùng Lavia. Vẫn như mọi khi, cậu vẫn không thể hiểu nổi cái gì đang diễn ra trong đầu người phụ nữ đó, thật đáng sợ.

「...Em xin lỗi Hikaru.」

「Tại sao chứ?」

「Em thâm chí còn không thể đăng ký vào Hội Mạo Hiểm Giả...」

Nếu là ở đây, tên của Lavia sẽ xuất hiện và mọi thứ sẽ là thảm họa.

「Em không thể. Ít nhất là ở đất nước này.」

「...Sao cơ?」

「Họ sẽ chỉ lùng sục em trong Vương quốc thôi đúng chứ? Vậy có lẽ sẽ ổn một khi chúng ta rời khỏi Ponsonia. Mạng lưới Hội Mạo Hiểm Giả thậm chí còn vươn xa và rộng hơn là biện giới Vương quốc này. Em chỉ việc đăng ký ở nước ngoài thôi.」

「Vậy chúng ta sẽ không nán lại thị trấn này mãi mãi?」

「Đúng vậy. Chỉ cho tới khi mọi chuyện lắng xuống. Và khi thời điểm đó đến, chúng ta có thể đi bất kỳ đâu nên vui lên đi.」

「...Hikaru.」

Ở phía sau Hội, một nơi trong bóng tối và không ai quan sát, Lavia nhích lại gần nắm tay Hikaru.

「...Cảm ơn anh.」 Lavia thì thầm vào tai cậu.

「Không có gì.」 Hikaru trả lời cộc lốc dù trong lòng cảm thấy rất vui và ấm áp.

Sau đó cậu phân tách con Thỏ Sừng Đỏ như điên.