The Undetectable Strongest Job: Rule Breaker

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1326

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

Phần 2: Mạo hiểm giả Hikaru - Chương 28: Công chúa và Đội trưởng Đội Hiệp sĩ

Đây là bản dịch phi lợi nhuận, được đăng chính thức duy nhất tại ln.hako.re và docln.net.

Translator: Lionel

Editor: Lionel

Đóa hoa nở rộ nơi lụy tàn.

----------------ovOvo----------------

Ngay khi vào căn phòng ngủ tối mờ, Scott F. Lands - Chỉ huy đội 6 nghe thấy tiếng thứ gì đó vụt qua. Khoảnh khắc tiếp theo là cảm giác mu bàn tay đau rát. Anh ngay lập tức biết là xương đã bị vỡ. Không thể thấy kẻ địch, anh nhanh chóng quay ngược lại hành lang. Lần này đến lượt đùi phải đau nhói, dù không gãy xương như lần trước nhưng vậy cũng đã đủ để khiến anh ngã nhào.

「Ai đó?!」

Dùng tay kéo cả cơ thể nép ra phía sau bức tường, kẻ tấn công vẫn đang ở trong phòng anh.

Sao có thể chứ? Đây là tầng bốn lận đó!

Scott sống một mình trên tầng bốn tòa chung cư, tuy nơi này khá lớn nhưng anh vẫn có thể biết nếu cửa chính được mở ra. Thế mà anh lại không nghe thấy gì - vậy cũng nghĩa là kẻ xâm nhập đã vào bằng đường cửa sổ.

Hắn trèo lên sao? Nhưng tường bên ngoài xây bằng đá phẳng, ngoài ra ở đây mình cũng chẳng có gì đáng giả cả. Mà trước giờ có vụ tấn công nào ở Quận Quý Tộc này đâu chứ!

Để đến được Quận Quý Tộc, bất cứ ai cũng sẽ phải vượt qua Quận Dân Cư Thứ Nhất và Thứ Hai. Không chỉ riêng khó khăn khi trèo qua tường mà nơi này còn được kiểm soát vô cùng chặt chẽ. Một loạt những câu hỏi bật ra trong tâm trí Scott.

Sao lại là mình? Hắn vào đây bằng cách nào? Hắn ném mình bằng thứ gì vậy chứ?

「Hiệp sĩ ấy hử? Đùa chắc.」

Kẻ xâm nhập nói. Scott giật thót. Không ngờ là kẻ tấn công mình lại lên tiếng, nhưng lại có thứ khác khiến anh thấy khó chịu hơn. Chất giọng ấy không có vẻ gì là của người lớn cả.

「Ai đó? Ngươi có biết ta là ai không hả?」

「Là Hiệp sĩ, nhỉ?」

「Vậy ngươi biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tấn một Hiệp sĩ rồi chứ nhỉ?」

「Cứ việc, dù tất cả có xông vào cùng một lúc thì mấy người cũng không thể nào đánh bại ta.」

「Láo xược thật đấy nhỉ. Cái đống tự tin đó từ đâu chui ra vậy hả?」

Scott lườm quanh. Phải qua phòng bên dùng thiết bị ma thuật khẩn cấp báo cho Đội Hiệp sĩ...

「Tự tin hử... Ừ đúng vậy. Sao ta lại phải sợ một tên chỉ biết cụp đuôi bỏ chạy mà không thèm phản kháng nhỉ?」

「Phản kháng? Ồ, ý ngươi là mấy đòn tấn công lúc nãy á? Xin lỗi nhưng ta thậm chí còn chẳng cảm thấy gì.」

Scott khập khiễng chậm rãi di chuyển.

「Ta đã nhẹ tay để ngươi không bị thương nặng rồi. Mà có thứ gì đó ở phòng bên à?」

Scott bất ngờ nín thở vì tên xâm nhập đã đoán đúng dù anh đang trốn sau bức tường.

「Ngươi định gọi cho bạn mình à? Cứ tự nhiên, dù sao thì ta cũng sớm rời khỏi nơi này thôi.」

「Cái?!」

Cố nén cơn đau, Scott quay lại lén nhìn vào phòng ngủ của mình. Một bóng người chiếu rọi bởi ánh trăng cùng chiếc áo choàng đen như nuốt chửng mọi ánh sáng xung quanh, và thân ảnh ấy đang đứng trên khung cửa sổ. Khuôn mặt màu bạc - hay đúng hơn là người đó đang đeo chiếc mặt nạ Thần Mặt Trời.

「Đứng lại đó! Ngươi định làm g-...?!」

Trước khi Scott kịp nói xong, chàng trai nhảy khỏi căn phòng. Scott lê chân đến bên cửa sổ, nhưng không một ai ở đó khi nhìn xuống dưới. Hai viên sỏi là tất cả những gì sót lại trong căn phòng.

* *

Ánh bình minh rạng rỡ soi rọi lâu đài Hoàng gia. Một công trình khổng lồ xây dựng bằng đá cẩm thạch trắng với cả vẻ đẹp thẩm mỹ lẫn sự vững chãi, tỏa ánh vàng kim vào mỗi sớm mai, trắng tinh khôi vào ban sáng và rực đỏ thẫm dưới ánh hoàng hôn. Một người đàn ông đang rảo bước nhanh đến căn phòng nằm sâu trong lâu đài, là Đội trưởng Đội Hiệp sĩ Lawrence.

「Đội trưởng! Quả là sự bất ngờ đầy thú vị. Có chuyện gì mà ngài lại đến đây vào sáng sớm thế này?」

Viên Thị thần già nua đứng trước cửa phòng chào hỏi người Đội trưởng, phía sau ông là cánh cửa trang hoàng bằng vàng. Từ ngoài nhìn vào thì trông như ông đang bảo vệ người ở bên trong kia vậy.

「Ta yêu cầu được gặp mặt Bệ hạ.」

「Tôi không nhớ là ngài có hẹn trước.」

「Là tình huống khẩn cấp.」

「Xin lỗi nhưng tôi buộc phải mời ngài rời đi.」

「Là tình huống khẩn cấp.」

「Ra là vậy. Xin mời ngài đi cho.」

「Ngài Thị thần, ta nói đây là vấn đề khẩn cấp.」

「Tôi biết, ngoài kia cũng có vô số người giống ngài nói là vấn đề quan trọng để đòi gặp Bệ hạ. Quốc vương là một người bận rộn, khoảng thời gian dùng bữa quý giá này là lúc để ngài ấy thư giãn đầu óc.」

Trước khi ông kịp nói thêm gì thì bỗng giọng các cô gái trẻ vọng ra từ bên trong căn phòng. Có vẻ Quốc vương thực sự là đang “thư giãn đầu óc”. Viên Thị thần chỉ đơn giản liếc về phía cánh cửa, có vẻ đây cũng là chuyện thường ngày.

「Làm ơn, ta chỉ muốn đôi chút thời gian của ngài ấy thôi.」

「Ngài Đội trưởng, ngài có thể xuất sắc trong chiến đấu và là chỉ huy Đội Kị sĩ hùng mạnh, nhưng như thế tôi cũng không thể bỏ qua cách hành xử thô lỗ đó được.」

「Vương quốc đang gặp nguy hiểm.」

「Nhưng Vương quốc cũng sẽ rơi vào nguy khốn nếu Bệ hạ phải lo âu và không thể nghỉ ngơi đúng cách.」

Người Đội trưởng nhíu mày bật ra điệu cười rùng rợn.

「Vậy ta sẽ đợi ở đây.」

「Như vậy sẽ rắc rối lắm đấy ạ.」

Viên Thị thần dùng ánh mắt thúc giục các Hộ vệ Quốc vương hành động. Họ gồm những người thuộc về quân đoàn khác với Đội Kị sĩ - quân đội riêng của Quốc vương. Hiện giờ có tồn tại nhiều lực lượng riêng biệt trong Vương quốc, điều này khiến việc kiểm soát tất cả rất phức tạp. Đội Hiệp sĩ theo cách nào đó nằm ở trung tâm, rồi tiếp đến là quân đội chính quy. Bộ Quốc phòng quản lý lực lượng này với quân số dao động khoảng 10.000, trái ngược với Đội Hiệp sĩ chỉ vỏn vẹn với con số trên dưới 500 người. Ngoài ra Quân đội riêng của Quốc vương lại là một tổ chức hoàn toàn khác nữa.

「Ngài nghĩ mấy tên nhãi nhép đấy có thể khiến ta di chuyển sao?」

Cả ba giật bắn người ngay khoảnh khắc bị Lawrence lườm. Đó đều là những thành viên được chọn chỉ vì vẻ ngoài và địa vị xã hội, bẩy vậy mà họ chưa hề trải quá bất cứ khóa đào tạo tử tế nào với niềm tin nguy hiểm không thể chạm đến Quốc vương.

「Ngài Đội trưởng, tôi sẽ báo cáo lại với Bệ hạ nếu ngài có thêm bất cứ hành vi khiếm nhã nào khác đấy.」

「Ta đã bảo là Vương quốc đang gặp nguy hiểm!」

Người Đội trưởng gằn giọng, viên Thị thần rùng mình với khuôn mặt tái nhợt. Bầu không khí nặng nề đè lên toàn bộ bọn họ.

「Có chuyện gì mà mới sáng sớm đã ồn ào thế vậy?」

Một cô gái trẻ tầm tuổi mười sáu từ phía hành lang đối diện tiến đến. Mái tóc xoăn màu cam rủ xuống lưng cô cùng đôi mắt thạch anh tím ánh lên đầy vẻ cao thượng.

「Buổi sáng tốt lành thưa Công chúa Kudyastoria.」

Lawrence nhanh chóng quỳ một đầu gối xuống, cả ba Hộ vệ kia cũng làm điều tương tự. Trong khi đó viên Thị thần đặt cả hai tay nên trước ngực - đây là cách thức để một quan chức dân sự bày tỏ lòng kính trọng của mình.

Kudyastoria - tên đầy đủ là Kudyastoria G. Ponsonia - đứa con thứ hai của Quốc vương và cũng là Công chúa Vương quốc Ponsonia. Trang phục của cô là bộ váy màu xanh da trời trông rất tươi mát vào những ngày nóng nực hiện giờ. Thiết kế kết hợp những đường ren thời thượng và đôi giày cam trùng với màu tóc rất hợp với vẻ ngoài của cô.

「Miễn lễ. Có chuyện gì ở đây vậy?」

「Thưa, ngài Đội trưởng đang làm ầm lên vì mối nguy nào đó và yêu cầu được yết kiến Bệ hạ.」 Viên Thị thần nói như cố cầu xin sự giúp đỡ.

Kudyastoria chuyển ánh nhìn về phía Lawrence, ông vẫn đang giữ nguyên tư thế quỳ ở đó.

「Lawrence, ngài ấy nói có đúng không?」

「Đúng vậy.」

「Vậy ta sẽ lắng nghe những gì ông cần nói. Ngài Thị thần, giờ ta sẽ tiếp quản việc này.」

「Vâng thưa Điện hạ.」

Viên Thị thần trông có vẻ bất mãn nhưng ông không thể chống lệnh Công chúa. Cô rời đi với người Đội trưởng theo sau.

「Thật không giống bình thường chút nào cả ngài Lawrence ạ. Cha ta chỉ can dự vào các vấn đề quốc gia từ mười giờ sáng đến hai giờ chiều trong ngày.」

「Là tình huống khẩn cấp.」

「Và ngài Thị thần thì lại không có khả năng đánh giá chuẩn xác các vấn đề khẩn cấp.」

「Đúng vậy.」

Lawrence đã luôn phải kinh ngạc với sự thông thái của cô gái lúc này đang đi bên cạnh và chỉ cao ngang bụng mình. Cô nói đúng, Quốc vương chỉ bắt tay vào làm việc mỗi bốn giờ một ngày. Quãng thời gian còn lại ông ta luôn buông thả để chơi đùa với phụ nữ.

Sao có thể bắt đầu chiến tranh với cái tình trạng này cơ chứ? Hay có lẽ đấy lại chính là lý do ông ta đề xuất việc này. Vương quốc đã quá hưng thịnh đến mức Quốc vương có thể sa lầy vào những hoạt động đó.

Dù là trường hợp nào, chỉ có thể gặp mặt Quốc vương trong khoảng bốn giờ đó. Còn nếu được triệu gọi thì tất nhiên, họ sẽ không phải gặp rắc rối gì. Thực tế những người được Bệ hạ bổ nhiệm, bao gồm cả viên Thị thần, cũng thường không đến vào khoảng thời gian đó.

「Vậy vấn đề khẩn cấp ngài nói đến có thể là gì đây?」

Công chúa tiến vào căn phòng nhỏ gần đó và khóa cửa lại. Cô không tuyển phụ tá là có mục đích cả, với anh trai là Thái tử - người thừa kế ngôi vị thực sự, các quý tộc nhắm tới thế hệ tiếp theo đều cố vây quanh và lấy lòng anh ta. Chúng rót vào tai Thái tử những lời như “Công chúa Kudyastoria có thể sẽ cướp đoạt ngôi vị khỏi tay ngài.”

Để xóa tan mọi nghi ngờ, cô chọn cách không nhận phụ tá mà vẫn có thể thực hiện tốt nghĩa vụ của bản thân. Thực tế là cô đã giải quyết những vấn đề nhỏ nhặt chồng chất của quốc gia từ khi Quốc vương bỏ bê công việc.

Nhiều ý kiến nghĩ cô mới nên là người cai trị tiếp theo. Trong quá khứ đã từng có tiền lệ Vương quốc được cai trị bởi Nữ hoàng. Nhưng những quan niệm đó hiển nhiên sẽ chỉ khiến tính mạng cô gặp nguy hiểm.

「Cảm ơn người đã quan tâm đặt vấn đề này lên hàng đầu.」

Không đến phòng riêng mà quyết định dùng một nơi gần đó đã thể hiện cách Công chúa cân nhắc mọi việc. Đầu tiên ngài Đội trưởng đã nói đó là vấn đề khẩn cấp nên cần nghe những gì ông ấy nói càng sớm càng tốt. Còn nữa là những kẻ theo dõi của Thái tử cũng có mặt trong phòng riêng của cô, để tránh phiền phức về sau nên Công chúa đã quyết định không để anh ta biết về điều này.

「Chỉ huy đội 6 thuộc Đội Hiệp sĩ đã bị tấn công vào tối qua...」

Lawrence trình bày chính xác toàn bộ sự thật, bao gồm cả phần thủ phạm là cùng một người với kẻ tấn công East.

「Ra là vậy. Nhưng có một thứ ta không hiểu, đây có thực sự là “vấn đề khẩn cấp” hay không? Dựa theo những gì ngài nói thì nạn nhân đều là thành viên đội 6, không lẽ là vì đã phạm sai lầm gì đó trong quá khứ nên giờ có người bắt họ phải chịu trách nhiệm sao?」

「Ta cũng sẽ đồng ý như vậy nếu tất cả chỉ có thế.」

「Ý ngài là sao? Vẫn còn gì khác liên quan sao?」

「Chỉ huy đội 2 và 11 cũng đã bị tấn công ngay sau đó. Lúc đó cả hai đều đang nghỉ ngơi tại trụ sở Hiệp sĩ bên ngoài tường lâu đài, điều đó cũng có nghĩa là kẻ thù đã xâm nhập tới tận bên ngoài lâu dài Hoàng gia.」

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng, Kudyastoria cần thời gian để suy nghĩ. Khi nghe tin cùng điều tra viên vào đêm qua, Lawrence đã nghĩ đội 6 thực sự đã làm gì đó, và giờ Công chúa cũng tương tự.

Có lẽ East không bị tấn công bởi đạo tặc mà là kẻ tấn công chỉ cố tình làm nó trông như vậy. Có thể hắn muốn biết cách các Hiệp sĩ sẽ phản ứng, rồi sau khi biết có thể tấn công họ mà không gặp vấn đề gì, hắn đã nhắm Chỉ huy đội 6 làm mục tiêu tiếp theo của mình. Nhưng khi Lawrence và điều tra viên đang cố phân tích tình hình, lại thêm một báo cáo khác được chuyển tới. Thêm hai Chỉ huy khác đã bị tấn công.

「Tình trạng hiện giờ của Đội Hiệp sĩ là gì?」

「Bọn ta đang cảnh giác cao độ. Ta đã ra lệnh là không được hành động đơn lẻ. May mắn là... Ta cũng không chắc có thể gọi tình hình hiện tại là may mắn nữa nhưng, chỉ có các Hiệp sĩ bị nhắm đến. Chúng ta sẽ ổn thôi nếu cứ tiếp tục cảnh giác thế này.」

「Có khả năng vấn đề này sẽ lan rộng vào lâu đài không?」

「Đó đúng là điều đáng quan tâm, có vẻ khả xảy ra là không nhưng, giờ ta cũng chưa dám chắc. Vì vậy ta thấy mình nên báo cáo lại chuyện này trước tiên.」

「Nói ta nghe thử ngài nghĩ gì về điều này.」

「Vâng thưa Điện hạ, tuy vậy nhưng ta cũng chỉ có thể nghĩ ra vài thứ. Đầu tiên là chúng ta không nắm bắt được động cơ của kẻ tấn công. Bề ngoài thì có vẻ hắn ta mang ác cảm với Đội Hiệp sĩ nhưng cách hành động thì lại giống như đang thử khả năng của bản thân hơn. Sau cùng thì hắn không hề kết liễu mục tiêu của mình.」

「Ngài thấy cái này có quen thuộc không Đội trưởng?」

「Chắc là người đang đùa rồi thưa Điện hạ.」

「Trông ta giống như nói đùa lắm sao?」

「Vâng, rất quen thuộc.」

Thấy cảnh người đàn ông với thân hình to lớn này cố thu nhỏ bản thân khiến Công chúa thoáng nở nụ cười. Khi ngài Đội trưởng đây vẫn còn trẻ, ông thường tìm thách đấu những người mạnh mẽ để kiểm tra khả năng của bản thân.

「Ta cũng nghĩ có thể người đó chỉ đang cố thử khả năng của mình. Không còn lý do nào khác để tấn công lực lượng hùng mạnh nhất Vương quốc cả. Nếu thực sự có ác ý với Đội Hiệp sĩ thì cách người đó hành động lại quá rườm rà, là không giết bất cứ ai.」 Công chúa nói.

「Rườm rà và cẩn trọng...」

「Người đó thoát đi đầy gọn gàng nên thực sự đúng là “cẩn trọng”. Hừm, đúng vậy, thử khả năng. Chúng ta sẽ biết được giả thiết này có đúng hay không trong lần tấn công tiếp theo của người đó.」

「Ta cũng nghĩ vậy...」

Người Đội trưởng nhận ra suy nghĩ của mình cũng tương tự với Công chúa.

「Hẳn ngài sẽ là người kế tiếp đấy Đội trưởng. À không, phải là Bậc thầy Kiếm sĩ Lawrence mới đúng.」