Đây là bản dịch phi lợi nhuận, được đăng chính thức duy nhất tại ln.hako.re và docln.net.
Translator: Lionel
Editor: Lionel
Đọc truyện vui vẻ nhé mọi người!
----------------ovOvo----------------
Sử dụng Che Giấu Nhóm, Hikaru và Lavia rời thị trấn. Sau một lúc di chuyển, hai người rời khỏi đường chính, vượt qua ngọn đồi thoai thoải đến nơi không thể quan sát từ thị trấn - một vùng đất bằng phẳng với những đám cây bụi. Côn trùng và chim chóc đầy rẫy nơi này nhưng quái vật thì không. Mà nếu chúng xuất hiện thì cũng có nhiều nơi để ẩn nấp. Sau đó Hikaru chỉ việc dùng Che Giấu Nhóm để rời đi.
「Hikaru, nơi này kéo dài đến đâu vậy?」
「Chà, nó hơi nhấp nhô một chút nhưng có lẽ sẽ mất cả ngày để cưỡi ngựa tới rìa phía bên kia.」
「Lớn đến vậy sao? Quào...」
Một làn gió khẽ lướt nhẹ qua giữa hai người họ. Có lẽ mái tóc bạc của cô ấy sẽ tung bay trong gió, nhưng Lavia lúc này đã cắt ngắn tóc và đội chiếc mũ lưỡi trai. Hikaru bỗng thấy thoáng buồn..
「...Nóng thật đấy.」
Mặt trời mạnh mẽ sáng chói. Hikaru nghĩ bản thân cần nhiều hơn là chỉ bộ đồ đen toàn thân lúc này.
「Giờ chúng ta sẽ làm gì vậy? Sử dụng phép thuật?」
「Trước đó thì, anh có thể xem Thẻ Linh Hồn của em không?」
「Tất nhiên rồi.」
【Thẻ Linh Hồn】
..【Tên】: Lavia
..【Đăng ký】: Đển Pongee Elka, Vương quốc Ponsonia
..【Nghi thức tôn giáo】: Lễ hội Thần Mặt Trời (6)
..【Chức nghiệp】: ---
Khác với thẻ Hội, cậu nghĩ.
【Thẻ Hội Mạo Hiểm Giả】
..【Tên】: Hikaru
..【Đăng ký】: Hội Mạo Hiểm Giả Pond, Vương quốc Ponsonia
..【Hạng】: G
..【Chức nghiệp】Ẩn Thần: Bóng Đêm Lạc Lối
「Lavia... tên của em.」
「A.」
Họ của cô, Morgstad, đã biến mất.
「...」
Lavia nhìn chằm chằm vào Thẻ Linh Hồn của mình một lúc lâu.
「...Em tự do rồi.」
「Đúng vậy.」
「Thế sao anh lại muốn xem Thẻ Linh Hồn của em?」
Em ấy hẳn đã buông bỏ được gia đình của mình.
「Anh muốn xem thử em có gì trong mục Chức nghiệp. Mà chữ số ở mục Nghi thức tôn giáo là gì vậy?」
「Em nghĩ đó là số lần quyên góp cho lễ hội.」
「Quyên góp?」
「Lễ hội được tổ chức hằng năm tại các ngôi đền và nếu ta quyên góp, bọn họ sẽ ghi nhận lại trên Thẻ Linh Hồn của mỗi người. Họ nói như thế sự tận tâm của chúng ta sẽ đến được với Thần Mặt Trời.」
Hikaru rên rỉ. Mỗi người được nhận phước lành từ thần thông qua chức nghiệp của bản thân. Họ không việc gì phài quyên góp như thế.
「Ưm, anh nghĩ...」
「Đó chắc chắn chỉ là âm mưu làm tiền.」
「Vậy em đã biết rồi hử.」
「Ưm, vâng. Các thành viên cao cấp của đền thờ trông đều to béo cùng những trang phục lộng lẫy.」
「...」
Nghe như một tổ chức đã thối nát tận gốc vậy. Mà cũng chẳng liên quan gì đến mình, Hikaru nghĩ.
「Thôi được rồi. Vậy em có những Chức nghiệp gì thế? Giờ em cũng đang không chọn cái nào cả.」
「Ưm... Hikaru?」
「Gì thế?」
「Làm ơn đừng thất vọng nhé.」
Cô bắt đầu viết lên mặt đất.
【Thần Tinh Linh Thuật Thường: Tinh Linh Thuật Sư Cơ Bản】
【Thần Giải Cứu: Quý Tộc】
【Thần Sáng Tạo: Kẻ Thách Thức Nguyên Lý Phép Thuật】
【Thần Tinh Linh Lửa: Pháp Sư Lửa】
「...Thứ gì đó như vậy.」 Cô nói.
Hikaru gật đầu suy nghĩ.
「Nguyên Lý Phép Thuật nghĩa là gì vậy?」
「Đó là thứ thu hút sự chú ý của anh sao?」
「Chỉ là tò mò thôi.」
Hai điểm đã được phân bổ vào mục Nguyên Lý Phép Thuật trong Bảng Linh Hồn của Lavia. Roland sở hữu kha khá hiểu biết về phép thuật nhưng dường như đều là do cậu ta tự học, cảm giác nó cũng có rất nhiều lỗ hổng. Kiến thức của Roland thực sự rời rạc. Dù thế điều đáng chú ý là cách cậu ta có thể tự mình tìm hiểu đến mức này.
「Thật sự thì, em cũng không biết về thứ này. Phép thuật của em cứ phát triển một cách tự nhiên thôi.」
「Tự phát triển á? Ý em là sao?」
「Trước khi bắt đầu giải thích, anh hãy quan sát phép thuật của em trước đã nhé?」
Hikaru gật đầu. Đó cũng là lý do ban đầu cậu đưa cô đến đây.
「...Phù...」
Phép thuật thường được gọi là Tinh Linh Thuật. Các Tinh Linh được coi là cốt lõi của tự nhiên. Trong Bảng Linh Hồn, Ma Hệ được chia thành Lửa, Khí, Đất và Nước. Mỗi nguyên tố cũng được cho là có tồn tại các Tinh Linh đại diện.
Sử dụng ma lực bản thân để điều khiển sức mạnh của các Tinh Linh gây ra hiện tượng siêu nhiêu - đó là Tinh Linh Thuật.
Ngoài ra cũng có Phép Trị Thương như Paula sử dụng. Dùng ma lực trực tiếp tăng cường khả năng phục hồi tự nhiên của người khác lên nhiều lần. Khác với Tinh Linh Thuật là không mượn sức mạnh từ các Tinh Linh, nhưng lượng ma lực tiêu hao cũng cơ bản tương tự nhau.
「Hỡi Tinh Linh, hãy đáp lại lời triệu gọi của ta. Bằng ngọn lửa nguyên sơ, thiêu đốt kẻ thù của ta thành tro bụi.」
Để sử dụng Tinh Linh Thuật, niệm phép là điều cần thiết. Đây là thỏa thuận tuyệt đối giữa con người và Tinh Linh từ thời cổ đại.
Nhưng Bảng Linh Hồn có thứ gọi là Tạo Dựng Phép Thuật trong mục Ma Hệ, vậy nên mình không chắc nó thực sự tuyệt đối... Hikaru nghĩ. Nhưng hãy tạm bỏ qua điều đó đã.
Thần chú của Lavia cũng tương tự với East. Mặc dù anh ta chỉ đơn giản là phóng ra phép thuật lưu trữ trong chiếc nhẫn - phép thuật giống với Tinh Linh Lửa.
「!」
Ngay khi Lavia hoàn thành niệm phép, một quả cầu lửa với đường kính khoảng ba mét xuất hiện trôi nổi phía trên cô. Nó nóng đến nỗi Hikaru thấy da mình như bị đốt cháy.
Quả cầu lao về phía trước, ngọn lửa lan ra như quả bóng nước vỡ. Không khí nhanh chóng bị nung nóng, nó hút mọi thứ xung quanh như chân không vậy. Cột lửa bùng lên như cơn lốc khoảng năm mét trước khi biến mất. Thảm cỏ xanh nơi ngọn lửa tung hoành đã hoàn toàn trở về cát bụi. Mặt khác, mọi thứ xung quanh đều không bị ảnh hưởng.
「...Đó là Hơi Thở Lửa. Một phép thuật cơ bản.」 Lavia nói, mặt như đứa trẻ bị quở trách khi làm gì đó sai trái.
「Không thể tin được. Anh đã tưởng tượng là nó sẽ mạnh mẽ đến mức này nhưng, được tận mắt chứng kiến thế này thực sự vẫn thật bất ngờ.」
「Anh đã tưởng tượng?」
「Ừm.」
Lavia có năm điểm ở mục Ma Hệ Lửa. Cái đó, và cả hai điểm ở Nguyên Lý Phép Thuật nữa. Mạo hiểm gia Hạng C Nogusa có bốn điểm ở Kiếm và ba điểm cho Đất. Unken, một anh hùng dân tộc, có sáu điểm cho Kiếm Ngắn, vậy nên khá an toàn để cho năm điểm là thứ gì đó đáng nể. Và tất nhiên, có thể tiêu chuẩn đánh giá sức mạnh giữa Thông Thạo Vũ Khí và Ma Hệ là khác nhau.
「Vậy anh không e ngại sao? Anh vẫn không lo sợ em ư?」
「Tất nhiên, chắc chắn là không.」
「...」
Lavia áp tay lên ngực rồi thở ra đầy nhẹ nhõm.
「...Mừng quá. Em thực sự căng thẳng lắm đó, lo là nếu được chứng kiến thứ sức mạnh này, anh sẽ rời bỏ em.」
「Sẽ không đâu.」
Dù không trực tiếp gây hại cho bất cứ ai, nhưng Ẩn Thân của Hikaru theo góc độ nào đó còn đáng sợ hơn phép thuật của Lavia.
「Hikaru...」
Lavia nắm tay Hikaru thật chặt và dựa đầu vào ngực cậu, chiếc mũ lưỡi trai của cô gẩn đã rơi xuống.
「Thật mừng vì anh là người đã cứu em. Anh không sợ, và anh sẽ không rời bỏ em đúng không?」
「Chắc chắn là không. Anh hứa.」
「Hikaru...」
Cô nhìn cậu với đôi mắt ứa nước. Hikaru thì lại muốn trao cô nụ hôn ngay và luôn.
「Có ai đó đang tới. Chắc họ đã thấy phép thuật em sử dụng. Rời khỏi đây nào.」
Kích hoạt Che Giấu Nhóm, họ rời khỏi nơi đó.
* *
「Em có thể sử dụng phép thuật đó bao nhiêu lần?」 Hikaru hỏi trong lúc họ di chuyển.
「Xem nào... em có thể sử dựng ba mươi lần liên tục mà không cần nghỉ.」
「Tuyệt thật. Liệu anh sử dụng phép thuật được không nhỉ.」
「Mọi người đều có sức mạnh phép thuật nên họ sẽ làm được nếu luyện tập.」
Hikaru dừng lại và bắt đầu niệm phép Hơi Thở Lửa.
「...」
「...」
「...Không có gì cả.」
「Theo cách bình thường thì đầu tiên anh phải làm sâu sắc mối quan hệ của mình với Tinh Linh và luyện tập giải phóng ma lực...」
「Theo cách bình thường? Vậy trường hợp của em không phải vậy ư?」
「Vâng... Đúng vậy.」
Đó là chủ đề tế nhị với Lavia, nhưng vì không muốn che giấu bất cứ điều gì, cô bắt đầu nói.
Lavia đã nhận ra năng khiếu với phép thuật của bản thân vào năm sáu tuổi. Lúc đó cô vẫn sống ở dinh thự chính với tư cách là con gái vợ hai của Bá tước. Tất cả bắt đầu khi con ngựa gần cô dẫm phải đinh và mất kiểm soát. Trên bờ vực bị tổn thương, Lavia đã bất ngờ giải phóng thứ sức mạnh phép thuật ngủ yên trong mình. Đó chỉ là một phép thuật phóng điện đơn giản như cái cô sử dụng lúc gặp Hikaru trong buồng giam - chỉ vừa đủ để làm thay đổi bầu không khí xung quanh.
Nhưng lượng ma lực cô giải phóng quá khổng lồ. Con ngựa đã bất tỉnh, người đánh xe và các tùy tùng của cô đều ngã gục. Lavia là người duy nhất vẫn đứng vững.
Sau đó Bá tước đã phát hiện ra thứ sức mạnh đó và buộc cô phải sử dụng phép thuật. Những dã thú lớn và đám Goblin bị khống chế được đưa tới để thử nghiệm năng lực của cô. Sau vài lần - bắt cô học thuộc các loại thuần chú Tinh Linh Thuật riêng biệt - họ phát hiện ra Lavia có thiên phú với lửa. Cô cứ bằng cách nào đó lĩnh hội được cách sử dụng phép thuật lửa mà không qua học tập hay huấn luyện. Cộng với sức mạnh đáng kinh ngạc của cô, mọi quái vật đều bị tiêu diệt chỉ với một đòn duy nhất.
Bá tước và gia tộc e sợ Lavia. Họ cô lập, nghiêm cấm cô ra bên ngoài. Một người thông thường không thể nào xử lý nếu cô nổi loạn. Đó là lúc gia tộc bắt đầu thuê Hiệp sĩ làm hộ vệ. Nhưng không phải để bảo vệ Lavia. Họ được thuê để bảo vệ Bá tước khỏi Lavia.
Trong lúc Bá tước Morgstad giam cầm Lavia tại gia, ông ta tìm cách để sử dụng sức mạnh của cô. Hikaru nghĩ có lẽ ông ta chính là người đề nghị Ponsonia bắt đầu chiến tranh. Sao ông ta có thể coi con gái mình, máu mủ của chính mình, chỉ như là thứ công cụ vậy chứ? Ngực cậu như thắt lại khi nghĩ về những gì cô đã trải qua. Tin tốt là từ giờ cô có thể tận hưởng trọn vẹn cuộc sống và điều đó làm cậu nhẹ nhõm phần nào.
「Lavia, em có thể kiểm soát Hơi Thở Lửa đến thế nào?」
「Kiểm soát?」
「Nó tương tự với phép East nhắm vào anh đúng không? Khác với em, anh ta không nắm quyền kiểm soát. Tất cả anh ta có thể làm là đốt trụi vài bụi cây.」
「Ưm, em có thể thay đổi vị trí nó xuất hiện và hướng di chuyển. Nhưng lượng ma lực tiêu thụ thì em không thể điều chỉnh được. Đó là phần không đổi.」
「Dù tiêu thụ lượng ma lực tương đương, nhưng của em lại mạnh hơn.」
「Em nghĩ đó là lý do họ coi em là tài nguyên chiến tranh quý giá.」
Hiểu rồi, Hikaru nghĩ. Em ấy có năm điểm ở Lửa. Con số càng lớn thì quả cầu lửa càng mạnh. Nói cách khác, dù với cùng một lượng ma lực, nó vẫn có hỏa lực lớn hơn.
Hikaru không biết chiến tranh ở thế giới này như thế nào, nhưng cậu nghĩ phép thuật sẽ là thứ nắm giữ vai trò lớn. Khi bị ba mươi phép Hơi Thở Lửa như vậy nhắm vào, quân địch lúc đó cũng chỉ biết cảm thấy vô vọng.
「Vậy em có thể thay đổi hình dạng ngọn lửa không? Nén hoặc phân tán nó ra ấy.」
「...Em chưa từng nghĩ tới việc thử làm điều đó.」
「Hãy thử nó nếu ta có cơ hội. Không may là ở đây rất dễ bị phát hiện nên ta hãy thử nghiệm vào lần khác vậy.」
Thảm cỏ trải dài gần đó và hai chú chim nhỏ ríu rít trên bầu trời. Hikaru không hề muốn đốt cháy nơi này đến tận hai lần.
「Ta cũng sẽ thực nghiệm khả năng Chức nghiệp của em vào lần tới luôn.」
「He he.」
「Hửm? Gì vậy?」
「Anh giống như các học giả khi nói về thử nghiệm hay khảo sát vậy.」
「Thật sao? Em không thấy bứt rứt khi chưa tìm được giải đáp cho thắc mắc của mình sao?」
「Có một chút, nhưng em cũng không quá để tâm như anh.」
「Tiện thể anh có một thắc mắc.」
「He he he.」
「Ư, thôi quên đi.」
「Không, anh cứ việc hỏi. Em nói là mình sẽ trao cho anh tất cả. Trong đó cũng bao gồm mọi thứ em đã trải nghiệm và hiểu biết của bản thân nữa.」
Hikaru bất ngờ với sự chân thành của Lavia.
「Thôi được rồi. Vậy thì, em đã sở hữu lượng lớn ma lực đó ngay từ đầu rồi à?」
Lavia không còn điểm nào để sử dụng và Hikaru thấy tò mò về điều đó. Có lẽ cô đã lên Cấp sáu từ việc tiêu diệt quái vật được đưa đến thử nghiệm.
Đó chắc chắn không phải thứ ta được phép khiến một cô gái thực hiện. Dù sao đi nữa, điểm của cô đã được phân bổ cho Ma Lực và Ma Hệ Lửa vào lúc nào đó.
「Không. Em không có nhiều cơ hội để sử dụng phép thuật nhưng, đôi khi em cảm giác ma lực của bản thân đã tăng lên.」
Lavia có mười một điểm đáng chú ý ở Ma Lực. Cô có thể sử dụng Hơi Thở Lửa, một phép thuật lửa cơ bản ba mươi lần liên tục mà không cần nghỉ.
「Em có làm gì đặc biệt không?」
「Dạ không.」
「Vậy sao...」
Vậy là số điểm đã được phân bổ tự động. Đó hẳn là cách mà Bảng Linh Hồn hoạt động.
Tiềm năng của con người được thể hiện qua số điểm. Họ nhận thêm điểm mỗi khi già đi và tăng Cấp của bản thân. Nếu xuất sắc ở thứ gì đó, nó sẽ như một “món quà của tự nhiên” cải thiện khả năng của họ. Số điểm sẽ được phân bổ tương ứng.
Trong trường hợp của Lavia, nó thực sự mất cân bằng khi chỉ phát triển Tinh Linh Thuật. Nhưng, sử dụng toàn bộ “tiềm năng” - số điểm và dồn hết vào phép thuật theo cách nào đó, là một lời nguyền.
「Liệu như vậy đã giải đáp được cho câu hỏi đó, thưa Ngài?」 Cô liếc nhìn mặt Hikaru hỏi với giọng châm chọc.
「Bí ẩn vẫn cứ mãi thật xa vời. Đó chính là thú vui khi thách thức trí não của bản thân đấy, thưa Tiều thư Lavia.」 Hikaru cười đáp. 「Hửm?」
「Chuyện gì vậy?」
「Xuỵt... Có gì đấy ở chỗ kia.」
「Gì thế?」
Hikaru phát hiện sinh vật với chiếc sừng đỏ trên con dốc khoảng một trăm mét phía trước, nó đang cắm đầu xuống đất ăn.
「Anh sẽ săn nó. Chúng khá là đáng giá đấy.」
「Đó là... thỏ?」
「Một con Thỏ Sừng Đỏ. Em chờ ở đây được không?」
「Liệu em có thể đi cùng không?」
「Được thôi. Đừng buông tay anh ra đấy.」
Hikaru lưỡng lự trong thoáng chốc. Cậu chỉ đơn giản là lại gần con thỏ và dùng dao găm đâm nó - không có gì đặc biết để Lavia chứng kiến. Dù hành động đó có thể bị nhiều người coi là tàn nhẫn.
Còn một lý do khác mà Hikaru không muốn cô chứng kiến cảnh này. Trong quá khứ cô đã từng hạ sát các sinh vật bất lực khác bằng phép thuật. Cậu nghĩ đó là những ký ức đau buồn với cô.
Nhưng Lavia nói bản thân muốn đi thám hiểm. Cô buộc phải học cách làm quen với việc giết sinh vật khác. Đã quá trễ để tỏ ra tốt đẹp nên Hikaru đổi ý.
Cậu kích hoạt Che Giấu Nhóm và rút ngắn khoảng cách với con Thỏ Sừng Đỏ. Không mất quá lâu để hai người làm điều đó. Một nhát đâm thẳng vào lưng và sinh vật đó giãy lên trước đổ gục.
「...Quào.」
Đó là tất cả. Cô không tỏ ra phấn hay là sốc, chỉ là chút giật mình. “Quào” đấy có lẽ là vì kỹ năng Ẩn Thân của Hikaru. Nếu em ấy vẫn ổn sau khi chứng kiến cảnh đó, chắc sẽ không vấn đề gì nếu Livia đi thám hiểm cùng mình.
「Hửm?」
Hikaru để ý phần đầu con Thỏ Sừng Đỏ dính bụi đất.
Đây là cách chúng sống sao? Mà có lẽ cũng không ảnh hưởng tới mình. Dù sao mình cũng có thể kết liễu chúng với một đòn trong khi Ẩn Thân.
「Hikaru? Sao vậy?」
「Không có gì. Anh sẽ rút máu thứ này sau khi chúng ta quay về.」
「Nó không nặng sao?」
「Anh vẫn ổn nếu chỉ là một con.」
Cậu phân bổ một điểm vào Sức Mạnh cũng là vì lý do này. Lavia đã bất ngờ khi thấy Hikaru đặt con thỏ vào túi và mang theo như không.
「Xong. Quay về thôi nà-...」
Bầu trời giờ đã chuyển đỏ.
「Hửm?」
Ở phía xa xa, cậu phát hiện ai đó lao khỏi khu rừng trong hoảng loạn.
「Cái gì vậy chứ...」
Cô gái quay lại cánh rừng, vung gậy và bắt đầu niệm phép. Đồng bạn của cô rời khu rừng với một tên khổng lồ xanh bám theo - Hộ Vệ Rừng.
Là Paula và những người bạn.