Ta nở nụ cười thật tươi, nhìn vào một Victoria đang kinh ngạc.
Đã một tháng trôi qua kể từ hồi ta phục sinh.
Chúng không biết ta đã chờ đợi ngày này biết bao lâu để biến lễ cưới thành một bữa tiệc máu đâu.
Sự chuẩn bị đã hoàn tất.
Được rồi, đầu tiên, là lễ mở màn.
Hãy làm gì đó để thu hút toàn bộ khán giả cho họ tận hưởng nào.
Sử dụng ma thuật hắc ám, ta tạo ra một ngọn lửa màu đen và biến đổi nó thành hình dạng thanh kiếm.
Và rồi, ngay trước mặt công chúa, ta chém đầu hai vị linh mục đã cùng ta sánh bước lên lễ đài.
Hai cái đầu linh mục thối rữa lăn long lóc dưới chân Victoria.
“K-Khônggggg! Thật kinh tởm!”
Victoria, người vừa được tắm trong máu hai vị linh mục, lau mặt một cách điên cuồng.
“Hahaha! Các linh mục của vương quốc nàng vừa chết đó, vậy mà đó là điều đầu tiên nàng nói sao? Đúng như mong đợi từ nàng công chúa chả bao giờ nghĩ đến mạng sống của kẻ khác.”
Cô ta. Một con đàn bà thối nát từ tận gốc rễ. Âu cũng là chuyện thường tình.
“Điện hạ...”
Đang mỉm cười, thì nữ hiệp sĩ Sandra với vẻ mặt nghiêm trọng đứng chắn ngang giữa Victoria và ta.
Đương nhiên ta mong đợi điều này.
“Xin người hãy lùi lại, thưa công chúa! Dám giết các sứ giả của Chúa... Ngươi là một con quỷ! Một con ác quỷ đội lốt anh hùng!"
Victoria ở sau lưng cô trong khi Sandra hét lên.
“Hả? Sứ giả của Chúa... Ý ngươi là mấy thằng này?”
Ta thè lưỡi, đạp lên mấy cái đầu kinh tởm.
“Những kẻ bắt các tín hữu đưa nhiều lễ vật hơn cần thiết ư? Thế ai đã nói “những ai không đóng góp ắt đã bị quỷ ám” rồi xử tử họ nhỉ? Ngươi có biết bao nhiêu người dân đã hi sinh vì đống rác này không?"
“Ch-Chuyện đó...”
“Tại sao cô tin lời hắn ta hả Sandra? Tránh ra!”
Victoria đẩy Sandra ra và đứng trước mặt ta.
Con não lợn này còn chẳng biết thế nào là đánh đấm.
Bộ nó bị ngu hay là chẳng bao giờ suy nghĩ thấu đáo?
“Ác quỷ! Show hình dạng thật của mày ngay đi!”
“Đừng có nói mấy lời ngu xuẩn vậy. Đây là hình dạng thật của ta.”
“Hmph. Vẫn còn dối trá à. Ai thèm tin vào trò lừa của mày chứ? Anh hùng Raul đã bị lũ thú đói ăn tươi nuốt sống và chết rồi!”
“Haa. Tao bắt đầu thấy mệt với cuộc đối thoại này đấy. Nếu nàng không tin ta, thì điều này chẳng đi đến đâu cả.”
“Đúng, nhưng ta vẫn không tin ngươi.”
Ế~! Nàng Victoria này vẫn luôn ngu dốt vậy sao?
“Ta đã giết quân lính của ngươi, nên chấp nhận nó đi. Nếu ngươi vẫn không tin, thì hãy nhìn kỹ và tự suy luận xem ta có nói thật hay không?”
Ta túm lấy mái tóc của Victoria và kéo cô ta lại gần.
“Công chúa...! Khốn kiếp, bỏ bàn tay bẩn thỉu ấy của mày ngay.”
Với Sandra mở đầu, các hiệp sĩ khác rút kiếm và lao lên tấn công ta.
“Uwaa, chậm zợ. Các ngươi nghĩ có thể đánh bại ta với tốc độ ấy sao?”
Ta dễ dàng né khỏi những đòn tấn công, giờ đến lượt của ta.
Ta sử dụng ma thuật hắc ám thổi bay đầu đám hiệp sĩ, chỉ trừ Sandra.
“Hii... gyaaaaaaaaaa....!”
Máu và não đám lính văng tung tóe như mưa xuống người dân.
Thế này là tuyệt nhất. Tiếng la hét trong tuyệt vọng. Đây chính là hình ảnh địa ngục ta hằng tưởng tượng.
Dân chúng người dính đầy chất lỏng hét toáng lên và bỏ chạy.
Sự hỗn loạn đáng kinh lan rộng, chúng đánh lẫn nhau, chúng xô đẩy nhau, cầu mong mình là người duy nhất trốn thoát.
Hahahaha, quả là một kiệt tác. Chạy, chạy đi tất cả chúng mày.
Nhưng, cho dù đánh, đạp lên nhau, thì cũng không có lối thoát đâu.
"Rất tốt. Mọi người chú ý. Dù sao cũng không một ai chạy thoát được đâu. Nên là bỏ cuộc đi nhé.”
Ma thuật hắc ám của ta đã hóa đá chân tất cả mọi người.
“Hãy chứng kiến tất cả đến phút cuối các bạn. Có nhiều khán giả thì mới thú vị chứ.”
“Chuyện gì... Tôi không di chuyển được... chân tôi...”
“Ai cứu tôi với! Đáng nguyền rủa! Di chuyển đi!”
Gắng chống cự cũng vô dụng thôi.
Giờ đây, bọn mày đã mất sự tự do.
Hiện tại Victoria là kẻ duy nhất có thể động đậy.
“Nào, mọi người quan sát cẩn thận nào! Chúng ta sẽ bắt đầu một điều cực kì hiếm thấy trên thế giới, màn trình diễn của công chúa điện hạ!”
Sau khi vỗ vỗ vài cái, ta giang rộng hai cánh tay.
Tuy nhiên, người dân chỉ biết la hét và ta không nhận thấy bất cứ dấu hiệu nào cho thấy chúng đang thích thú.
Ể~ chán vậy.
“Các bạn không thích chương trình kiểu này hả? Khi ta bị hành quyết, tưởng các người hò reo sung sướng lắm cơ mà? Đừng ngại ngùng, cứ xõa đi!”
“Làm ơn hãy dừng lại! Tha cho chúng tôi! Chúng tôi chỉ là dân thường! Chúng tôi không liên quan gì đến việc này hết!”
“Hắn định giết tất cả chúng ta!”
“Hii! Dừng lại đi anh...”
Nỗi sợ hãi nhanh chóng bao trùm, toàn quảng trường tràn ngập tiếng la hét cùng khóc lóc.
Vào lúc đó-
“Im hết! Các ngươi sợ hãi cái gì!?”
Giây phút bị Victoria trách mắng, người dân đang òm sòm chợt im lặng.
Có vẻ như họ sợ Victoria hơn cả việc không biết chuyện gì sẽ xảy đến nếu như họ từ chối nghe lời cô.
Tuy nhiên, dường như một kẻ ái kỷ như Victoria lại không hiểu hết điều ấy.
Ta đoán cô ta nghĩ rằng có thể khiến mọi người nghe lời nhờ sức quyến rũ của bản thân, cô ta ngước nhìn lên với thái độ đã lấy lại được sự tự tin.
“Ta không sợ tên anh hùng giả mạo này!"
Ồ, mày vẫn nghĩ tao là fake.
Ta giật tóc và nhìn vào gương mặt đau đớn vặn vẹo của cô ta.
“Ahh...!”
“Nghe ta này, công chúa. Cô thấy đấy, ta trở về rồi. Đầu tiên hãy chấp nhận sự thật ấy đi.”
“Kuhh... Ngươi đang làm cái quái gì vậy Sandra!?... Giết hắn ta mau lên!”
“Ahh, Công chúa...! Hắn dường như đã sử dụng một loại ma thuật kì lạ, thần không tài nào di chuyển được...!”
Sandra la lên với gương mặt buồn bã.
Nhưng, Victoria lại có quan điểm khác.
“Thì làm sao hả? Nếu cần thiết thì chặt cái chân của ngươi đi và giải cứu ta mau!”
“Ah... Chân thần...!?”
Với mệnh lệnh đầy rõ ràng ấy, khuôn mặt Sandra trở nên trắng bệch.
“A, ta không nghĩ vậy đâu! Ta không thể để ngươi tự ý thay đổi kịch bản được. Sandra, ta cấm cô chặt chân đấy.”
“Câm mồm đi anh hùng...! Ta sẽ không để ngươi làm hại công chúa...”
Sandra chau mày chống đối và lườm lại ta.
“Một Sandra-sama trung thành và đáng tin cậy” hử?
Ta cũng có rất nhiều mối ác cảm với cái này.
Ta sẽ không để cô chết vì công chúa yêu quý của cô đâu.
“Nào đứng dậy Victoria!”
Ta kéo tóc một cách dã man và nhấc cô ta dậy.
“Đau... Dừng lại! Thả ta ra! Thật ghê tởm!”
“Câm. Nếu ngươi đã không thích nó nhiều như vậy thì...”
Ta nhìn vào người đàn ông, kẻ đã trở thành chồng của Victoria.
Emil hoàn toàn khiếp hãi, không thốt nổi một lời nào.
Hắn ta ngồi sụp trên nền, và có vẻ hắn đã “dấm đài” rồi.
Trên nền gạch nơi Emil ngã quỵ, một vũng nước thành hình.
Khó ngửi quá.
“Ngươi, tên ở đó, đây là lệnh. Kiềm chế cô ta. Ta không nghĩ cô sẽ phàn nàn nếu chồng cô là người chạm vào cơ thể đâu nhỉ.”
“Hii...”
Đương nhiên, ta sẽ không làm hại cô ta, ta sẽ đối xử với cô ta thật ân cần và cẩn thận.
Ta mỉm cười, di chuyển ngón tay.
Cơ thể Emil, bị điều khiển bởi ma thuật hắc ám, bắt đầu bước đi theo ý muốn của ta.
“C-Cơ thể của tôi tự di chuyển! Cứu! Mẹ ơi! Mẹ ơi!!... Mamaa!”
“Haha. Gì thế này? Hôn phu của công chúa lại là một kẻ bám váy mẹ?”
Victoria mặt đỏ ửng, nhìn chằm chằm vào ta.
Vừa cười ta vừa điều khiển “cậu bé của mẹ” này và để cậu ấy giữ lấy thân hình Victoria.
“Công chúa! Thả công chúa ra! Thằng khốn!”
Sandra đang gào thét, nhưng ta mặc kệ.
“Dừng lại! Ta sẽ không tha cho ngươi nếu ngươi tiến lại gần.”
“Ồ día?”
“Ta bảo ngươi tránh xa ra! Ta sẽ giết ngươi ngay lập tức! Tên quái vật!”
“Này công chúa. Tại sao cô không mặc váy trắng mặc dù là lễ cưới? Cô không nhận thấy màu máu trong chiếc váy đỏ này sao. Trong trường hợp đó, ta đành lột nó ra vậy.”
“Eh?”
Ta cầm lấy chiếc váy của Victoria, sau đó giật thật mạnh.
“Khôôôôông...!”
Tiếng khóc của công chúa vang lên, làn da mềm mại và quý phái phô bày trước bàn dân thiên hạ.
“Hừ.”
Ta có thể cảm nhận tiếng hít thở sâu từ khắp mọi nơi.
Bộ ngực nở nang đầy đặn, da trắng, eo thon.
Thật đẹp đẽ thay thứ được mệnh danh là báu vật quốc gia.
Chà, tất cả những gì ta thấy là một con lợn trắng trẻo.
Tuy vậy, ánh mắt mọi người dán chặt vào thứ họ đang chứng kiến.
Hahaha, nhìn kĩ đi. Làn da trần trụi của nàng công chúa quý giá của các người.
“Đồ khốn kiếp...! Mày định làm gì tao...?”
Giờ sẽ làm gì đây ta.
Khóe miệng ta cong lên tựa trăng lưỡi liềm.
Màn trình diễn giờ mới bắt đầu.