The Place You Called From

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Tập 01 - Nơi mà cậu đã gọi điện - Chương 04 - Người ngắm nhìn những vì sao

Tôi đã hạ quyết tâm sẽ quên đi vụ cá cược bí ẩn kia và sống cuộc sống của một học sinh trung học bình thường cho đến ngày cuối cùng của tháng tám.

Theo một cách nào đó, việc này khá đơn giản. Tất cả những gì tôi cần làm là bắt chước cung cách của những con người mà tôi đã từng vừa căm ghét vừa ghen tị. Giống như việc người ta thường để ý đến ngữ pháp của tiếng nước ngoài hơn là tiếng mẹ đẻ, tôi nắm được những luật bất thành văn trong cách ứng xử của họ thậm chí còn rõ hơn của những kẻ như bản thân.

Tôi bắt đầu đi chơi với Chigusa, Nagahora và vài đứa bạn khác trong lớp. Tôi nhanh chóng hòa nhập vào tập thể. Và vụ quyết định khiến tôi nhận ra cuộc đời mình đã sáng sủa lên đến mức nào là khi giải đấu thể thao trước kì nghỉ hè diễn ra. Trong đơn đăng kí của mình gửi lên đội bóng chày, tôi có đề cập đến việc vừa mới ra viện như một thủ tục bắt buộc, và vì thế tôi được xếp vào ghế dự bị cho trận giao hữu bóng mềm. Rồi thế nào đó mà tôi lại có cơ hội được chơi ngay trong trận đấu đầu tiên.

Khi tôi bước lên đĩa nhà với tư cách cầu thủ đánh bóng ở hiệp thứ tư, đám đông đột nhiên rộ lên những tiếng cổ vũ. Tôi bối rối nhìn quanh và cố gắng hiểu xem chuyện gì vừa xảy ra, một lúc lâu trước khi nhận ra những lời cổ vũ đó là dành cho mình. Vài đứa con gái ở đội bóng chày - mấy nhỏ vừa mới thua cách đó không lâu - là những người hào hứng nhất và như thể chưa đủ bất ngờ ở đây, bọn họ đồng thanh hét lớn tên tôi. Tất cả những thứ đó khiến tôi khó mà tập trung được và đánh hụt quả thứ nhất. Những tiếng cổ vũ chỉ vang lên lớn hơn.

Sau cú đánh thành công ở quả thứ hai, tâm trạng tôi được ổn định hơn một chút. Đến lúc này thì tôi đã nắm được vùng ném của cầu thủ đội bạn và đập một cú tuyệt đẹp ở chính giữa trọng tâm cây gậy, khiến quả bóng văng hẳn ra ngoài sân. Một kí ức chợt hiện lên trong tâm trí tôi: hồi cấp hai, tôi đã giả bệnh để xin nghỉ sớm và đến xem một trận bóng chày cũng ở chính cái sân này. Hôm ấy tôi đã cược với đám “bạn” rằng một ngày nào đó mình sẽ đánh được quả homerun. Đó tưởng chừng chỉ là một phút ảo tưởng nhất thời, nhưng ai mà ngờ cuối cùng tôi cũng được trực tiếp trải nghiệm cảm giác ấy, lần đầu tiên từ khi sinh ra.

Tôi nhàn nhã dừng lại ở chốt hai và quay lại nhìn về phía đám đông. Đó không hẳn là một cú đánh đẳng cấp của giải và tình hình vẫn đang khá thê thảm cho đội của chúng tôi, nhưng những tiếng la hét từ lũ bạn cùng lớp vang lên cuồng nhiệt như thể tôi vừa ghi được một điểm quyết định thắng thua. Ngay cả những cô gái tôi chưa từng nói chuyện lần nào cũng vẫy tay và gọi tên tôi rối rít.

Tại thời điểm này, ngay cả con người bi quan của tôi cũng phải thừa nhận một điều.

Có vẻ như Yosuke Fukamachi hoàn toàn được chào đón trong lớp học này.

Đáng tiếc thay, vài cú ăn điểm xuất thần không thể cứu vãn tỉ số và lớp 1-3 bị loại - trong tất cả các nội dung thi đấu. Chẳng ai lấy gì làm buồn bã. Một nửa lớp tôi kéo nhau đi xem trận đấu của các lớp khác, trong khi nửa còn lại ngồi ở phòng học, tận hưởng không khí nhộn nhịp và buôn chuyện thả ga.

Tôi dự tính tán gẫu vài câu với Nagahora rồi ra về, nhưng trước khi kịp làm điều đó, những cô gái cổ vũ tôi ban nãy đã bao vây kín mít và nhấn chìm tôi dưới một lô một lốc những câu hỏi. Nhà cậu ở đâu? Cậu có anh chị em gì không? Cậu nằm viện những ba tháng luôn á? Cậu có bắt kịp mọi người không? Cậu tham gia câu lạc bộ nào thế? Cậu có bạn gái chưa? Vân vân và vân vân. Tôi đâm cuống trước loạt tra khảo của họ và nhìn Nagahora cầu cứu, nhưng cậu ta từ chối: “Ai được hỏi thì người nấy trả lời chứ.”

Sau khi hội con gái đã thỏa mãn và rời đi, Chigusa - người nãy giờ vẫn ở bên ngoài quan sát, đến ngồi cạnh tôi và hỏi đúng những câu vừa rồi. Cái trò kì quặc của cô ấy khiến tôi phải lặp lại y nguyên những câu trả lời của mình vài phút trước. Khi Chigusa hỏi xong, Nagahora thắc mắc: “Cậu đang định làm cái quái gì vậy?” Cô ấy nhún vai: “Ai biết? Có lẽ tôi chỉ muốn thử xem liệu mình có thể nhận được cùng câu trả lời nếu hỏi cùng câu hỏi tương tự hay không thôi.”

Và cứ như thế, sự tách biệt với lớp sinh ra từ ba tháng nằm viện của tôi tan biến như mây khói. Tôi hứa với Chigusa sẽ giúp cô ấy tập luyện cho tiết mục ở lễ hội mùa hè Minagisa, và lên kế hoạch đi biển cùng với hội Nagahora. Mọi thứ thực sự mới mẻ đến mức xa lạ, cứ như là đang chuẩn bị cho kì nghỉ hè của một người khác. Hajikano vẫn nghỉ học liên tục và cái ghế trống của cô ấy đập vào mắt tôi mỗi ngày, nhưng tôi buộc bản thân không suy nghĩ về nó. May mắn thay, thầy Kasai không gọi tôi lên nói chuyện riêng lần nào nữa, và cũng đã rất lâu rồi tôi không còn nghe thấy tiếng chuông điện thoại công cộng ven đường.

Ngày 18 tháng 7, lễ tổng kết diễn ra và kì nghỉ hè của chúng tôi chính thức bắt đầu. Tâm trạng tôi thực sự phơi phới. Hai tháng hè trước mắt đã được lấp đầy bởi danh sách những việc muốn làm. Thành thực mà nói thì cái danh sách đó cũng không hoàn hảo cho lắm, nhưng đối với tôi thì đây đã là điều mà trước kia có nằm mơ cũng không nghĩ tới rồi.

Một phần trong tôi cảm thấy có gì đó không ổn với điều này. Quên đi quá khứ, quên đi tính cách cũ, quên đi thói quen cũ - tất cả những thay đổi xảy ra sau khi cái bớt biến mất khiến quan điểm cực đoan rằng ngoại hình là tất cả bỗng nhiên trở nên hết sức thuyết phục. Có điều, nếu nhìn theo hướng khác thì chẳng phải cũng có thể nói rằng ba tháng sống điều độ và học tập chăm chỉ trong bệnh viện đã phần nào cải thiện tính cách của tôi sao? Hoặc đơn giản hơn, biết đâu chỉ đơn giản là các học sinh ở ngôi trường này tốt tính và thân thiện hơn nhiều so với lũ tồi tệ mà tôi từng gặp. Tôi tự thuyết phục bản thân như thế, tin tưởng rằng ngay cả khi cái bớt quay trở lại, cuộc sống của mình cũng sẽ chẳng trở nên quá tệ.

____________________

Tôi tận hưởng cảm giác cô độc nhàn nhã suốt hai ngày nghỉ hè đầu tiên. Tôi lên tàu điện vào sáng sớm, không bận tâm đến một điểm dừng nhất định nào cả, chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ và ngắm cảnh. Hành khách lên rồi xuống, ngày một ít dần, và người già càng lúc càng nhiều hơn. Cuối cùng, trong toa chỉ còn tôi và hai bà cụ đang trao đổi vài vấn đề khó hiểu của tuổi già bằng thứ giọng khó nghe. Khi họ xuống ga cuối, tôi cũng bước xuống.

Nhìn vào tấm biển tên nhà ga, tôi biết mình đang ở một thị trấn suối nước nóng. Tôi vào một nhà trọ, chọn bồn tắm ngoài trời nhỏ nhất và rẻ nhất. Không phải mùa du lịch nên nơi này vắng ngắt, phòng thay đồ chẳng có gì ngoài mấy cái vòi sen bỏ không và gian hàng nhỏ cho thuê khăn tắm. Tôi bước vào bồn tắm một mình, ườn người ra và thư giãn ở đó suốt một tiếng đồng hồ. Xung quanh là nước, là chim chóc, ve sầu, trời mây cây cỏ - tuyệt đối không có con người.

Hai ngày trôi qua như một cái chớp mắt. Tôi có hẹn đi biển với Nagahora vào ngày thứ ba - một trong những hoạt động được mong chờ nhất của kì nghỉ. Tôi vẫn thường xuyên đi dạo và ngồi hóng gió ở bãi biển, thậm chí có một đợt ngày nào cũng đến, nhưng đi bơi cùng một nhóm bạn thì chưa bao giờ. Và tuần tiếp theo thì có hẹn giúp Chigusa tập dượt cho lễ hội. Đó là toàn bộ những kế hoạch của tôi, nhưng thực sự vài ngày chơi bời với hai người đó thôi cũng thú vị hơn toàn bộ những kì nghỉ hè của tôi từ hồi lên cấp hai tới giờ.

Điều ấy làm tôi biết ơn sâu sắc.

Khi điện thoại đổ chuông vào tối hôm đó, khuôn mặt của Chigusa là thứ đầu tiên hiện lên trong tâm trí tôi. Trước khi tạm biệt nhau ở lễ tổng kết, cô ấy đã kéo tôi lại và thì thầm vào tai tôi số điện thoại của cô.

“Cậu sẽ chẳng bao giờ biết mấy kế hoạch đột xuất tự dưng rơi từ trên trời xuống lúc nào đâu, cho nên…”

Sau đó, tôi cũng cho cô ấy số của mình. Một cách vô thức, tôi đã hi vọng là Chigusa đang gọi tới. Thế rồi tôi nghe thấy giọng nói của người phụ nữ bí ẩn kia.

Một pha mất cảnh giác đến bực mình.

[Xin lỗi vì đã không gọi trong một thời gian dài.] Tông giọng đó đều đều đến mức chắc chắn sẽ bị nhầm lẫn với cuộc gọi thông báo của tổng đài nếu như tôi không biết từ trước, [Cậu có thấy thất vọng vì người gọi không phải của cô bạn cùng lớp không?]

Có cảm giác như thể tôi vừa ăn một cú đập mạnh vào sau gáy vậy. Cảm giác hụt hẫng thua cuộc làm tôi khó chịu thậm chí còn hơn cả thực tế là cô ta đang gọi tới. Tôi đã từng chuẩn bị tâm lý nhận được những cuộc gọi bí ẩn bất cứ khi nào, bất cứ ở đâu, nhưng sự yên bình của những ngày qua khiến tôi hoàn toàn quên khuấy mất nó.

“Không. Tôi đã đoán là kiểu gì cô cũng sẽ gọi thôi.” Tôi trả lời cộc lốc.

[À à, đúng vậy nhỉ.] Cô ta cười khúc khích. [Thế, mọi thứ vẫn diễn ra tốt đẹp với Hajikano chứ?]

“Cô hỏi vậy nhưng thực ra đã biết tường tận hết tất cả rồi chứ gì?

[Thực ra tôi muốn biết quan điểm của CẬU về chuyện này thì đúng hơn.]

Nắm tay tôi siết chặt.

“Ờ, như cô muốn thôi. Chẳng có một chút cơ hội nào để khiến Hajikano thích tôi cả. Cái sự thực phũ phàng đó cuối cùng cũng thông não được tôi rồi đấy, chúc mừng. Cô đã dụ tôi chơi ván cược này dù biết ngay từ đầu rằng việc tôi thắng là bất khả thi.”

[Cậu làm tôi giận đấy. Tôi vẫn luôn cố gắng để mọi thứ công bằng hết mức có thể.]

“Cứ lảm nhảm bao nhiêu tùy thích. Nhưng tôi sẽ không tuyệt vọng đâu. Ngay cả khi tôi chẳng có cơ hội để thắng cô, điều đó cũng không đồng nghĩa với việc đây là thất bại của tôi. Tôi sẽ tận dụng tối đa thời gian của vụ cá cược này.”

[Ừ hử, tôi biết. Cậu hoàn toàn có quyền tự do quyết định mình sẽ làm gì với khoảng thời gian cho tới hạn chót.] Người phụ nữ chẳng có vẻ gì là bận tâm tới những lời của tôi, [Cố gắng có được những kỉ niệm đẹp nhất khi còn có thể cũng là một lựa chọn.]

Thứ gì đó trong cách nói của cô ta khiến tôi chột dạ. Trước khi tôi kịp suy nghĩ xem chính xác nó là gì, cô ta nói tiếp: [Nhân tiện… Tôi xin lỗi, nhưng có một điều tôi quên chưa giải thích.]

“Tính cả lần trước là hai điều.” Tôi ngắt lời. “Cô bỏ quên cả đống thứ. Nghiêm túc đấy, cô gọi thế này là công bằng hả?”

Người phụ nữ vẫn bình thản: [Vấn đề này liên quan đến phí đặt cược của cậu.]

“Phí… đặt cược?”

[Thay vì gọi là cá cược, hãy tưởng tượng nó giống như một ván poker nhé.] Cô ta nói, [Tôi đã giải thích cho cậu về phần thưởng nếu như cậu thắng. Tuy nhiên, cậu vẫn chưa biết mình sẽ mất gì nếu thua. Chắc chắn là tôi sẽ không xóa cái bớt của cậu chỉ vì lòng tốt rồi, phải không nào? Cậu luôn phải mua một số lượng xèng nhất định trước khi ngồi vào bàn poker, đó là phí tham gia. Và tiện đây thì, ngay từ đầu tôi đã tạm thu phí tham gia của cậu rồi.]

“Cô đã lấy thứ gì?”

[Linh hồn của cậu. Ừ thì, một phần nhỏ.]

Chờ chút. Tôi mất vài giây để hiểu được điều mình vừa mới nghe.

Linh hồn của tôi?

Người phụ nữ chẳng mấy bận tâm đến sự im lặng bên kia đầu giây. Cô ta nói tiếp:

[Như đã nói, hãy tưởng tượng đây là một ván poker. Những gì tôi lấy chỉ là phí cược ban đầu thôi, tương đương với công sức mà tôi bỏ ra để xóa đi cái bớt của cậu. Hiện tại, xèng của cả hai chúng ta đều đang ở trên bàn chơi. Nhưng nếu cậu thua ván này, tất cả thuộc về tôi.]

“Và chuyện gì sẽ xảy ra khi cô làm thế?”

[Cậu cũng biết câu chuyện về nàng tiên cá bé nhỏ của Andersen rồi, phải không?]

“Nàng tiên cá…”

Tôi không cần phải hỏi tiếp nữa.

Sinh ra trong một thị trấn như thế này, tôi đã quá quen thuộc với câu chuyện mà người phụ nữ đang nói tới và không có lí do gì mà không thể hiểu được ý của cô ta.

Nàng tiên đã đánh đổi giọng nói để có được đôi chân người, nhưng vẫn không thể lấy được tình yêu của chàng hoàng tử. Rồi cuối cùng…

Cô gieo mình xuống nước và tan biến thành bọt biển.

[Chúc may mắn, Yosuke Fukamachi.]

Cuộc gọi kết thúc một cách cụt ngủn, giống như những lần trước.

Cuối cùng tôi cũng hiểu ra vị trí của mình. Tôi không phải kẻ nắm kèo trên trong trò chơi này.

Tôi sẽ thành thưc. Khi biết rằng mình sẽ phải đối mặt với vấn đề của Hajikano lần nữa, ý nghĩ đầu tiên hiển a trong đầu tôi là “Thật đấy hả? Mình đang cố gắng để thân thiết hơn với Nagahora và Chigusa, rồi chuyện này xuất hiện? Thật luôn?”

Đúng vậy. Ngay lúc này đây, tôi bắt đầu nhận ra mình đang nhìn Hajikano - mục tiêu ban đầu của - chẳng hơn gì một vật cản. Nói thẳng ra là tôi không muốn lo lắng gì về cô ấy nữa. Tôi đã quá mệt mỏi rồi.

Hajikano có thực sự quan trọng đối với tôi không? Dường như bất cứ ai tử tế với tôi cũng có thể dễ dàng lấp đi chỗ trống của cô ấy. Xét cho cùng, chẳng phải tôi cũng đang dần bị cuốn hút bởi Chigusa Ogiue hay sao? Đã không dưới một lần tôi tự nhủ rằng thay vì cố gắng nói chuyện trong vô vọng với Hajikano, tôi nên dành thời gian đi chơi với hội Nagahora, phải vậy không?

Đây là chỗ mà mọi thứ bắt đầu trở nên lệch lạc. Lần đầu tiên trong đời được đối xử tử tế đã khiến tôi chìm trong những ảo tưởng ngọt ngào và quên đi những gì thực sự đáng giá đối với mình. Ngay từ đầu, lí do tôi cố gắng trở thành một con người tốt hơn là để xứng với Hajikano. Thế nhưng ngay lúc này, quá trình và mục tiêu đã bị đổi chỗ cho nhau. Tôi đã đánh mất cái cốt lõi của vấn đề, chẳng khác nào một gã ngốc từ chặt đi bàn tay mình để chạy trốn khỏi cơn đau ở ngón tay vậy.

Trong tâm trạng rối bời đó, tôi nhận ra mình đã chạy đến nhà Hajikano lúc nào không hay. Đúng là tôi muốn thiết lập tình bạn với những người trong lớp, nhưng điều đó sẽ là vô nghĩa nếu tôi lăn ra chết vào cuối tháng tám. Tôi không có lựa chọn nào khác. Để có thể sống sót, tôi phải có được trái tim của Hajikano.

Bây giờ là tám giờ tối. Sau khi băng qua cầu, tôi dừng lại trước đường ray xe lửa để đợi cho một đoàn tàu hai toa chạy qua. Sự im lặng bao trùm mọi thứ trong vài giây sau khi tiếng rầm rập của bánh xe và ray thép biến mất ở cuối con đường, nhưng đôi tai tôi nhanh chóng lấy lại cảm giác bình thường và nghe thấy tiếng của lũ ve sầu.

Tôi không có một kế hoạch cụ thể nào cả. Chẳng riêng gì tôi, có lẽ bất cứ ai cũng sẽ thất bại trong việc làm lay chuyển một Hajikano như bây giờ. Cô ấy đã hoàn toàn đóng chặt trái tim mình lại. Co người vào trong vỏ ốc cô độc và từ chối kết nối với những con người của thế giới bên ngoài. Chìm sâu vào vực thẳm tuyệt vọng tới mức suýt nữa tự kết liễu đời mình trong một cái vòng dây thòng lọng. Kẻ như tôi liệu có thể nói gì với cô ấy kia chứ?

Bên cạnh đó, nội dung là một chuyện, người nói lại là một chuyện khác. Vào những ngày ấy, không ai khác ngoài Hajikano - cô gái chưa bao giờ cần phải bận tâm đến việc tranh thủ cảm tình hay sự ủng hộ của người khác - đã nói với tôi một cách chân thành “Tớ thấy cái bớt của cậu rất tuyệt, Fukamachi”. Những lời ấy, bằng cách này hay cách khác, đã giữ cho tôi không rơi vào bế tắc, cho tôi niềm tin rằng có ít nhất một người trong thế giới này thực sự không khinh ghét tôi. Bất cứ ai khác nói điều đó mà không phải người như cô cô, chắc chắn đều sẽ bị tôi xem như một lời an ủi rẻ tiền.

Vậy, tôi có thể làm điều tương tự không? Có thể hoàn toàn thật lòng như cô ấy mà nói rằng “Tớ thấy cái bớt của cậu rất tuyệt, Hajikano” hay không? Rõ ràng là không. Vào cái ngày hôm ấy khi nhìn thấy khuôn mặt của cô trong căn phòng mờ tối, tôi đã ngay lập tức bị ớn lạnh với cảm giác đang nhìn vào thứ quý giá nào đó bị vấy bẩn. Quan trọng hơn, chẳng phải chính tôi là kẻ đã vui mừng khi cái bớt trên gương mặt mình biến mất sao? Toàn bộ cuộc đời của tôi được cứu vớt nhờ sự ra đi của nó… vậy làm thế nào tôi có thể nói như vậy với Hajikano?

Bốn bề hoàn toàn bế tắc. Từng bước đi đến nhà Hajikano, tôi có cảm giác giống như đang từng bước tiến lên đoạn đầu đài của kẻ chịu án tử hình. Cho dù có gặp được cô ấy đi nữa, chắc chắn tất cả những gì tôi nhận được là sự khẳng định một lần nữa rằng cô ấy ghét tôi như thế nào. Kỉ niệm trong quá khứ đã hoàn toàn vụn vỡ sau cuộc gặp nọ, và người con gái mà tôi từng yêu tha thiết giờ không còn nữa.

Bàn chân tôi nặng như đá đeo. Bước chân mỗi lúc một ngắn hơn. Nhưng tôi vẫn đi, và miễn là vẫn còn đi, tôi sẽ tới được đích đến của mình cho dù có mất bao nhiêu thời gian đi nữa. Đứng trước cửa nhà Hajikano, tôi bấm chuông trong cảm giác rối bời. Tôi sẽ lấy cớ gì nếu bố mẹ cô ấy ra mở cửa đây? Nếu họ nói “Đừng đến đây lần nào nữa” và đóng sập cửa lại, tôi sẽ làm được gì? Chẳng có một kế hoạch kĩ lưỡng nào hết. Chỉ làm là làm thôi, tôi nhủ thầm

Và rồi người xuất hiện ở khung cửa là Hajikano Aya.

“Ồ, là cậu.” Chị ấy dường như nhớ mặt tôi. “Có chuyện gì khi cậu bấm chuông cửa vào cái giờ này vậy?”

“Em đến để nói chuyện với Yui.”

“Tôi nhớ rằng mình đã nói cậu đừng bận tâm tới con bé nữa.”

“Chị Aya.” Tôi không do dự dùng con bài duy nhất mà mình có. “Chị có biết rằng Yui đã cố tự tử không?”

Biểu cảm trên mặt Aya không thay đổi nhiều, nhưng tôi có thể thấy hơi thở của chị ấy hơi dồn dập. Sự lo lắng.

Sau vài giây im lặng, chị nói dứt khoát: “Có, tôi biết. Vậy thì sao?”

Bước hẳn ra ngoài và đóng lại cánh cửa sau lưng, Aya lục túi áo bên phải, rồi túi bên trái. Chị rút ra một gói thuốc lá nhàu nát. Khi châm lửa vào điếu thuốc, nó tỏa ra mùi bạc hà đanh sắc.

“Thành thật mà nói, tôi không quan tâm về việc con bé nghỉ học hay tự tử. Nếu con bé không muốn đến lớp, cứ việc ở nhà. Nếu con bé không muốn sống nữa, tốt thôi, nó có thể làm điều đó.”

“...Chị đang nói nghiêm túc thật sao?”

“Tôi nghĩ mình đang hoàn toàn nghiêm túc. Yosuke Fukamachi, nhỉ? Cậu có từng trải qua cảm giác có một người anh chị em quá hoàn hảo so với bản thân chưa?

Tôi lắc đầu.

“Khi cậu có một đứa em gái như Yui, nó làm cậu suy nghĩ về cái chết hằng ngày. Người ta nói sau lưng mỗi khi tôi bước qua, những thứ như “Tại sao cô chị nhìn bình thường thế trong khi cô em thì xinh xắn như vậy”. Hàng triệu lần. “Chị em gái hả? Hai người trông chẳng giống nhau gì hết”. Cái cười nhếch mép của họ làm tôi phát bệnh. Sự chú ý của họ hàng dành cho con bé làm tôi phát bệnh. Tất cả những gì tôi có thể làm là cố gắng không quan tâm đến suy nghĩ của người khác nữa.”

Hướng ánh mắt về phía xa xăm, Aya thở ra một hơi khói: “Nhưng vô vọng. Tôi luôn mắc kẹt vào những bế tắc ngớ ngẩn gây ra bởi sự chênh lệch của Yui và bản thân. Mỗi khi tôi tuyệt vọng theo đuổi một chàng trai, con bé lại có tới mười người quan tâm nó. Mỗi khi tôi tưởng rằng người ta muốn bắt chuyện với mình, thì câu tiếp theo luôn luôn là “Giới thiệu mình với em gái của cậu được không?” Tôi học ngày học đêm chỉ để vớt vát vào được trường cao trung mà con bé coi là phương án dự phòng. Cậu nghĩ tôi cảm thấy thế nào? Bất kể con bé có cái bớt đó hay không, chẳng phải là tự nhiên khi tôi nghĩ nó tốt hơn không nên tồn tại trên đời hay sao?”

“...Nhưng, dù sao cô ấy cũng là em gái chị.” Cổ họng tôi khố khốc. “Chị thực sự sẽ không quan tâm ngay cả khi em gái mình muốn tự sát?”

“Chắc chắn là không. Thậm chí tôi sẽ thấy nhẹ nhõm vì điều đó.” Chị ấy trả lời không chút do dự. “Là vậy đấy. Rất tiếc vì cậu đã phải đi một quãng đường dài vào buổi tối thế này, nhưng cậu có thể về chứ?”

Thả điếu thuốc xuống đất và dẫm lên nó, Aya quay lưng lại và bước vào nhà. Trước khi đóng cửa lại, chị ấy dừng bước và nhìn tôi: “Ngay từ đầu, cậu nghĩ mình có thể làm được gì? Cậu đã thất bại một lần, Yosuke Fukamachi. Tất cả những gì cậu làm chỉ là khiến nó rối trí rồi bỏ đi. Nếu điều đó chưa dạy cho cậu biết khi nào là lúc để từ bỏ, vậy chắc hẳn lần này cậu phải có một kế hoạch bí mật chứ?”

Tôi không thể trả lời.

Aya chặc lưỡi và đóng cánh cửa lại trước mặt tôi.

Tựa lưng vào bức tường đá của căn nhà, tôi nhìn lên bầu trời đêm tháng bảy. Cho dù đã bị ảnh hưởng bởi những ngọn đèn đường, tôi vẫn có thể nhìn thấy những ngôi sao đang lấp lánh. Tiếng TV vọng tới từ một ngôi nhà trên phố. Mùi cà ri từ một ngôi nhà khác bay ngang qua đầu mũi, ngào ngạt và ấm áp.

Tôi xoay người lại để nhìn vào cửa sổ tầng hai. Phòng Hajikano tối om. Cô ấy đã ngủ, hay là cô ấy vốn dĩ chưa bao giờ bật đèn lên? Cô ấy đang ngắm nhìn bầu trời qua cửa sổ, bản thân trùm kín trong chiếc chăn và tấm futon? Không hiểu sao tôi có cảm giác khả năng thứ hai giống thật hơn. Chẳng có cơ sở nào cả, tôi chỉ cảm thấy như thế.

Sức lực dần dần rút hết khỏi cơ thể tôi. Có lẽ tôi sẽ phải ngồi thế này một lúc nữa trước khi có thể đứng dậy. Nhắm mắt lại và lắng nghe bài ca của những con ve sầu, sự mệt mỏi nhấn chìm lấy tôi vào một biển nước mơ hồ - ấm áp và thoải mái.

Kí ức của một tuần trước đó hiện lên trong tâm trí lùng bùng của tôi. Căn phòng tối đen, tia nắng lọt qua khe cửa sổ, Hajikano vuốt ve má tôi, Hajikano ngồi sụp xuống sàn và khóc, nắng lọt qua khe cửa rọi lên mặt cô ấy, máu và cảm giác đau rát ở chỗ tôi bị móng tay cô ấy cào rách…

Tôi chợt dừng lại ở đó. Có gì đấy không đúng. Tua lại một chút.

Đó chỉ là một chi tiết rất nhỏ. Giống như một nốt bị lạc điệu bởi một nhạc cụ duy nhất trong cả dàn nhạc hàng trăm người, một chi tiết mà bạn sẽ dễ dàng bỏ qua nếu không biết về nó ngay từ đầu.

Tôi cố gắng tìm ra điểm bất thường.

Nhớ lại đi. Cái bớt có phải thứ duy nhất mới xuất hiện trên gương mặt cô ấy không? Còn chi tiết nào khác lạ nữa? Mày chẳng đã từng dành biết bao nhiêu thời gian trong lớp lén ngắm nhìn khuôn mặt của cô ấy đó sao? Giờ so sánh những hình ảnh từng in sâu vào tâm trí của mày với hình ảnh trong cuộc gặp lần trước - liệu có bất kì thay đổi nào không phải đến từ việc cô ấy lớn lên hay không?

Khoảnh khắc nhận ra thứ đó, tôi suýt nữa hét lên.

Có một nốt ruồi nhỏ dưới mắt Hajikano.

Tôi đã từng đọc rất nhiều về mảng da liễu. Tôi biết rằng đôi khi những nốt ruồi đột nhiên xuất hiện không phải là hiếm. Thế nhưng một nốt ruồi bé xíu nằm ngay dưới mắt của cô ấy chắc chắn không phải sự trùng hợp ngẫu nhiên. Bởi vì, thứ đó mang một ý nghĩa đặc biệt với hai đứa bọn tôi.

Một cuộc trò chuyện bốn năm về trước phát lại trong tâm trí tôi.

“Vết thương nhìn tệ quá mà…” Hajikano nhăn mặt và nhìn vào đầu gối rách toác của tôi. Cô ấy không hề cường điệu, nó thực sự là một vết thương khủng khiếp. Tôi đã đánh nhau với một vài tên nam sinh cấp hai chế giễu cái bớt của mình, và chuyện kết thúc bằng việc chúng xô ngã tôi xuống đất mà giẫm đạp.

“Cậu không thấy đau à?”

“Đâu, đau gần chết ấy.”

“Vậy lẽ ra cậu nên làm vẻ mặt giống như đang bị đau chứ.”

“Hừm, tớ sẽ làm vậy nếu điều đó giúp chân tớ lành nhanh hơn…”

Hajikano ngồi xổm xuống và nhìn chằm chằm vào đầu gối tôi. Cô ấy không chạm trực tiếp vào nó, nhưng tôi vẫn thấy hơi khó chịu: “Đừng có nhìn chằm chằm vào nó như thế.”

Cô ấy đứng dậy và nhìn vào mắt tôi.

“Yosuke, cậu không bao giờ biểu lộ gì ra mặt ngay cả khi vừa trải qua những chuyện tồi tệ.”

“Thì sao cơ?’

“Thế không tốt chút nào cả.” Cô chạm nhẹ vào mặt tôi, “Nếu cậu cứ mãi như thế, đến ngày nào đó cậu sẽ gặp một khó khăn không thể giải quyết được mà cũng chẳng thể nhờ người khác giúp đỡ.”

“Ổn thôi mà.”

“Không, thế tệ lắm.”

Cô ấy lắc đầu và đặt tay lên vai tôi.

“Hừm, thế này thì sao? Nếu cậu đang gặp chuyện rắc rối nhưng cậu cảm thấy khó khăn trong việc mở lời nhờ giúp đỡ, Yosuke, cậu có thể gửi cho tớ một dấu hiệu.”

“Dấu hiệu?”

Hajikano lấy một cây bút dạ ra khỏi hộp bút, nói “đứng yên đó” và chấm một chấm đen dưới mắt tôi.

“...Cái gì đây?” Tôi hỏi.

“Gọi nó là Nốt Ruồi Khóc.” Cô ấy cất cái bút đi. “Nếu cậu cần giúp đỡ, hay vẽ một nốt ruồi bên dưới mắt. Tớ sẽ giúp cậu khi thấy dấu hiệu đó mà không cần cậu phải nói gì cả.”

“Hiểu rồi, là một kiểu tín hiệu SOS hả?” Tôi mỉm cười lúng túng và xóa đi vết mực trên mặt.

Ở thời điểm đó, tôi đã nghĩ đây chỉ là một trò đùa. Nốt Ruồi Khóc chưa bao giờ xuất hiện trong những cuộc trò chuyện của hai đứa sau đó, và tôi cũng chưa bao giờ cần dùng đến. Thế nên tôi haofn toàn quên khuất mất nó sau ba năm.

Tất nhiên, vẫn có khả năng nốt ruồi dưới mắt Hajikano không phải được vẽ lên mà là một nốt ruồi thực sự. Có khả năng tôi là đứa duy nhất vẫn còn nhớ về câu chuyện đùa trẻ con đó, chứ không phải cô.

Nhưng vậy là đủ. Chỉ cần có một chút cơ may, vậy là đủ. Hajikano đang tuyệt vọng cầu xin một sự giúp đỡ. Bằng dấu hiệu mà chỉ tôi mới có thể hiểu được. Bằng dấu hiệu mà chúng tôi đã trao đổi với nhau vào những ngày hai đứa còn thân thiết. Ngay lúc này, tôi chỉ có thể tự thuyết phục bản thân mình tin vào điều đó.

Cảm giác thất vọng đã gần như tan biến. Có lẽ tôi vẫn có thể tiếp tục cố gắng thêm một chút.

Tôi bị đánh thức bởi Aya vào sáng hôm sau.

“Đừng nói với tôi cậu đã ở đây cả đêm nhé?” Chị ngạc nhiên hỏi.

“Em ngủ quên mất.”

“Cậu là thằng ngốc à?”

“Hình như thế thật ạ.”

Các khớp của tôi đang gào thét vì đau đớn sau một đêm ngủ vạ vật trên mặt đường nhựa, nhưng tôi lại cảm thấy dễ chịu lạ lùng. Tôi đứng dậy và nhắm mắt vươn vai. Có tiếng gió xào xạc thổi qua tán cây, và lác đác tiếng của vài chú chim hót chào buổi sáng. Giờ có lẽ là khoảng sáu giờ. Không khí vẫn chưa hoàn toàn bị hâm nóng bởi ánh mặt trời, và cảm giác man mát trải đều trên da tôi.

“Em nghĩ cách nhanh nhất để tiếp cận được Yui là phải thuyết phục chị trước, chị Aya.”

“Cậu vẫn chưa từ bỏ?” Chị nhíu mày.

“Vâng. Yui cần em giúp đỡ, chị biết đấy.”

“Hờ, tôi thì không nghĩ thế.” Aya nắm lấy vai tôi và đẩy sang một bên. “Tránh ra nào, tôi đang vội đây.”

“Chúc một ngày tốt lành. Em sẽ ở đây chờ chị về vậy.”

Aya chừng mắt nhìn tôi như thể sắp sửa quát tháo, nhưng khi nhận ra tôi không né tránh cái nhìn đó, chị ấy nuốt lại những lời chuẩn bị bật ra khỏi cổ họng. Rồi chị thở dài ra dấu đầu hàng.

“...Dạo gần đây tôi vẫn liên tục bị mất ngủ.” Aya nói, chỉ vào quầng thâm dưới mắt mình, “Đoán xem tại sao? Bởi vì cứ vào khoảng hai giờ sáng, tôi lại bị đánh thức bởi tiếng lạch cạch ở cửa sau. Dường như con bé luôn lẻn ra khỏi nhà mỗi đêm để đi đâu đó.”

“Hai giờ sáng?”

“Ừ. Đừng hỏi tôi con bé đi đâu, tôi không biết và cũng không có hứng thú tìm hiểu. Nhưng cậu là bạn thân của Yui, có thể cậu biết nơi nó đến. Có thể cậu sẽ có được vài manh mối nào đó.”

Bỏ lại những lời đó, chị ấy rời đi. Tôi cúi đầu:

“Cảm ơn rất nhiều, chị Aya.”

“Cậu là một thằng ngốc chính hiệu đấy. Người như cậu luôn có thể tìm thấy một cô gái khác mà.” Chị đặt tay lên đầu tôi và vò vò khiến tóc tôi rối bù lên, “Gặp lại sau, Yocchan.”

Mái tóc màu nâu sẫm của Aya khuất dần cuối con đường. Tôi ngáp dài. Rõ ràng không thể đợi ở đây đến hai giờ sáng mai được rồi. Tôi quyết định sẽ về nhà và đánh một giấc.

Đi bộ về nhà trong không khí trong lành của sáng sớm, tôi đột nhiên cảm thấy thư giãn một cách kì lạ. Lũ trẻ con tiểu học chạy ngang qua tôi để tới chỗ tập thể dục theo đài buổi sáng. Mấy cây bèo thủy sinh lững lờ trôi trên con sông nhỏ cạnh đường. Loa phát thanh của thị trấn bắt đầu chương trình ngày mới, nhưng quá rè và quá nhỏ để có thể nghe hiểu được bất cứ từ nào. Nó vẫn luôn như vậy rất nhiều năm nay. Ngay cả khi hôm nay là ngày cuối cùng trái đất tồn tại, họ vẫn sẽ thông báo về sự kết thúc của thế giới bằng cái giọng rè rè không ai hiểu nổi đó.

Tôi thấy mẹ đang ăn sáng một mình dưới bếp. Bố tôi đã đi làm từ sớm. “Con vừa đi đâu vậy?” Mẹ tôi hỏi, và tôi quyết định nói dối: “Con đi dạo. Đột nhiên sáng nay dậy sớm hơn bình thường ấy mà.” Bà có vẻ tin vào điều đó và không hỏi thêm gì nữa. Sau khi ăn một ít và tắm rửa thay quần áo, tôi chiều trèo lên giường ngủ li bì suốt năm tiếng đồng hồ.

Thức dậy khi trời đã về chiều, tôi gọi điện cho Nagahora.

“Này, tôi biết hôm nay bọn mình có hẹn đi biển nhưng nhà tôi có việc đột xuất, xin lỗi nhé. Hi vọng mọi người chơi vui.”

[Tệ thật, bọn tôi cứ tưởng được một chuyến đi chơi vui vẻ với ông cơ.] Cậu ta không có vẻ gì là bất ngờ khi tôi nói vậy, và cũng không khó chịu gì cả, [Có đến muộn cũng không sao đâu, nên nếu ông thu xếp được thì nhớ gọi cho tôi nhé.]

“Chắc chắn rồi. Xin lỗi vì đến sát nút thế này mới báo.”

Tôi thả điện thoại xuống, ngồi vào bàn và bắt đầu làm bài tập về nhà. Cho dù mạng sống của tôi có thể sẽ kết thúc vào cuối tháng tám, tôi vẫn không thể từ bỏ những thứ lặt vặt hàng ngày như làm bài tập. Đó là một cái gì đó hết sức kì quặc.

Khi mặt trời đã khuất bóng, tôi vào phòng khách, ngồi đối diện với mẹ tôi và ăn tối bằng món yakisoba cho nhiều bắp cải đến mức khó chịu. TV đang phát một trận bóng chày, nhưng cả mẹ và tôi đều không cổ vũ cho một đội nhất định nào cả. Thế nên chúng tôi luôn chọn đội đang có cầu thủ đánh bóng vào mỗi lượt, trừ khi đội bên kia đang thể hiện thực sự xuất thần.

“Mẹ tự hỏi điều gì khiến người ta cảm thấy hâm mộ một đội bóng.” Bà vừa nói vừa rót rượu vào cái tách uống trà trước mặt mình. “Không phải vì họ quen biết ai đó chơi trong đội, phải không?”

“Thường thì là vì đội bóng đó của quê nhà họ, hoặc cầu thủ yêu thích của họ chơi trong đội, hoặc đó là đội đầu tiên mà họ từng xem thi đấu, hoặc chỉ đơn giản là do đội đó chơi tốt hay chơi dở. Có cả tá lí do, con đoán thế.”

“Ồ, hiểu rồi! Thật thú vị.” Mẹ dường như khá hứng thú với câu trả lời của tôi. “Cũng tương tự khi người ta yêu ai đó nhỉ? Có thể chỉ vì cô gái ấy sống gần nhà, cô gái ấy có vài điểm mà mình ưa thích, cô gái ấy là người con gái đầu tiên lọt vào mắt mình, cô gái ấy đáng tin cậy, hay cô gái ấy khiến mình cảm thấy không thể bỏ mặc,...”

“Con không hiểu cái phần “người con gái đầu tiên lọt vào mắt mình” cho lắm.”

“Ồ? Ý mẹ là một người thực sự phù hợp.” Mẹ tôi hào hứng, “Tức là, khoảnh khắc mà con nhìn thấy cô gái đó, con có cảm giác đây mới là cô gái thực sự đầu tiên mà mình nhìn thấy trong đời. Con cứng đờ lại như bị sét đánh, mặt thì nóng bừng lên, tim đập thình thịch như thể nó cũng đang phát điên và cổ họng thì ngắc ngứ liên tục… Và đó là khi con biết mình đã yêu.”

Tôi cười gượng gạo: “Mấy thứ sến sẩm đó không phải điều người ta nên nói khi đang uống rượu từ một cái tách trà đâu mẹ.”

“Con không nghĩ thế này phù hợp hơn à? Câu đó được nói ra bởi một người phụ nữ từng trải thì chắc chắn là thuyết phục hơn một cô nữ sinh trung học đang mơ mộng trong quán cafe nào đó chứ.”

Bữa tối kết thúc và sau khi đã xử lý xong đống bát đĩa, tôi thấy vẫn còn hơn năm tiếng trước khi đến lúc phải đi. Tôi về phòng làm bài tập một lúc, sau đó đặt chuông báo thức lúc mười hai giờ đêm, tắt đèn và ngủ thiếp đi trên tấm futon.

Không khó khăn cho lắm để thức dậy đúng lúc. Để giảm thiểu khả năng bị phát hiện, tôi mặc một cái áo phông đen, quần jeans denim tối màu, và quấn kín đôi giày thể thao bằng vải đen mỏng. Tôi đeo thêm một cái kính đen nữa để che mặt phòng trường hợp xấu nhất. Hai mắt kính phủ lớp bụi dày khiến tôi suýt nữa hỏng mắt khi đeo nó vào mà quên chưa lau rửa. Tôi đã mua cái kính này hồi sơ trung với hi vọng nhỏ nhoi là nó có thể che một phần của cái bớt, nhưng hóa ra đó lại là một sai lầm ngớ ngẩn. Phần da màu xanh đen hòa vào với cặp kính một cách khó chịu và khiến nó nó trông như còn rộng hơn nữa - kể từ đó, cái kính nằm phủ bụi trong ngăn bàn của tôi. Thật may là nó vẫn chưa bị gãy hỏng.

Mất khoảng mười hai phút để tới nhà của Hajikano. Quả thực nhà cô ấy không chỉ có cửa chính ở phía nam mà còn có một lối đi nhỏ ở hướng đông nữa. Tôi lẻn vào trong sân thay vì đợi bên ngoài. Ở đó không bị chiếu vào bởi ánh đèn đường, và tôi cũng có thể dễ dàng nấp giữa những bụi cây.

Thời gian trôi đi chậm rãi. Đó là một đêm khá oi và ẩm. Tôi nhanh chóng vã mồ hôi và bị muỗi quấy rầy liên tục. Phải có đến mười nốt muỗi đốt trên chân trong lúc chờ Hajikano xuất hiện. Mấy con dế kêu lích rích gần đó chỉ làm cho mọi thứ khó chịu hơn. Bứt rứt vậy nhưng tôi cũng không thể cử động hay đổi chỗ, vì đây là nơi duy nhất mà tôi có thể kín đáo theo dõi Hajikano khi cô ấy đi bằng cửa sau. Tôi cũng không thể hút thuốc vì chẳng biết chính xác khi nào cô đi. Điều duy nhất làm được lúc này là tự trách bản thân vì đã không đem theo bình xịt muỗi.

Đúng như Aya nói, Hajikano xuất hiện lúc hai giờ sáng. Cô mở cửa mà không gây tiếng động và bước đi lững thững như một kẻ mộng ru. Trên người cô vẫn là cái áo ngủ trễ bằng vải lanh giống như hôm trước, một cái váy ngắn và một đôi dép đế bằng đi trong nhà. Rõ ràng là người ta sẽ không ăn mặc như thế này để đi đường dài trong một đêm mùa hè. Thế nên điểm đến của cô ấy chắc hẳn là ở đâu đó gần đây.

Bí mật bám theo Hajikano hóa ra rất đơn giản. Trừ khi có lí do để cho rằng bản thân đang bị theo dõi, người ta sẽ không để ý kiểm tra sau lưng hoặc đột nhiên chạy vụt đi rồi rẽ ngang rẽ dọc. Thực sự không cần phải ẩn mình dưới bóng của các bức tường như trong mấy bộ phim hành động - chỉ cần giữ một khoảng cách an toàn và bước chân không gây tiếng động là được.

Khi bắt đầu lờ mờ đoán ra được cô ấy đang đi đâu, tôi không thể không cảm thấy rằng đây đúng là sự sắp đặt của định mệnh. Sau khi đi xuống con đường cạnh bờ ruộng và băng qua đường hầm, cô ấy rời khỏi đường lớn, bắt đầu đi xuống dốc đất hướng về khu rừng gần đó.

Một người khác có thể sẽ thấy chột dạ trong tình cảnh này, nhưng tôi thì ngược lại. Con đường này vốn dĩ cực kì quen thuộc với tôi.

Băng qua những lùm cây um tùm và lá rụng đầy đất, trên con đường mòn đã rất lâu rồi không có ai qua lại, chúng tôi tới gần một cây cầu nhỏ bắc qua sông. Thực ra một vài người sẽ không chấp nhận gọi thứ đó là cầu. Nó bị rỉ sét gần hết vì nhiều năm không được bảo trì, và hơn một nửa số ván gỗ trên mặt cầu đã mục nát. Tất cả những gì còn lại là cái khung kim loại dày 15cm, thành cầu để bám và vài miếng gỗ còn sót. Thậm chí ngay cả những thứ đó cũng trông như sắp rụng đến nơi rồi, tôi nghĩ thầm.

Hajikano băng qua cầu không chút khó khăn.

Sau cây cầu là đích đến của cô - khách sạn bỏ hoang có Căn Phòng Đỏ Đổ Nát, thứ tôi đã từng kể với hội Nagahora.

Tòa nhà trước mặt chúng tôi từng được gọi là Khách sạn Masukawa. Mặc dù hiện tại nó cũ nát, phủ bụi và bị dây leo quấn chằng chịt, khách sạn này đã có một thời vô cùng phát đạt. Mọi chuyện chấm dứt khi một vị khách hút thuốc trong phòng, gây ra vụ cháy lớn với vô số người bỏ mạng và khiến cho khách sạn phải đóng cửa - đó là tin đồn mà bất cứ người dân nào ở Minagisa đều đã nghe ít nhất một lần. Nhưng đó là câu chuyện tầm phào được dựng lên bởi những kẻ vô công rồi nghề, còn sự thực thì chủ khách sạn chỉ đơn giản là làm ăn thua lỗ rồi bỏ trốn. Trong một thời gian, nơi này từng là thánh địa của lũ bụi đời đầu đường xó chợ hay đám sinh viên lêu lổng, với kính vỡ và những bức grafiti rải rác khắp nơi. Thế nhưng theo thời gian, tòa nhà bắt đầu xuống cấp, sàn và trần nhà nứt vỡ từng mảng từng mảng một. Khi ấy thì thậm chí cả những kẻ lang thang cũng không đoái hoài nó nữa.

Hajikano bước vào đống đổ nát đó với cái đèn pin trong tay. Không nghi ngờ gì rằng cô đã khá quen với đường đi lối bước ở đó. Tình trạng khách sạn còn tệ hơn những gì tôi từng nhớ - hành lang là thứ duy nhất còn lành lặn, trong khi những bức tường hầu hết đều thủng từng mảng lớn và nguyên một phần của mái đã biến đi đâu mất. Hajikano không do dự bước lên những bậc thang đã vỡ hết đá ốp, lên tầng hai, rồi lên tầng ba. Xem ra đích đến của cô không phải Căn Phòng Đỏ Đổ Nát. Một cái khung cửa bị mất cánh dẫn lên nóc nhà nằm ở cuối cầu thang với dòng chữ “Chỉ dành cho nhân viên”. Cô bước qua nó, và đi tiếp.

Một chiếc ghế được đăt ở chính giữa sân thượng - chiếc ghế tựa có tay vịn nhìn rất quen thuộc. Ai đó đã mang nó lên đây từ Căn Phòng Đỏ. Hajikano ngồi trên đó, hai tay đặt trên tay vịn, ngả lưng và duỗi chân thư giãn.

Đây là chỗ ngồi đặc biệt của cô ấy.

Đó là một khung cảnh kì lạ, đồng thời bằng cách nào đó cũng đem lại cảm giác hoài niệm. Cô gái trong bộ đồ ngủ, ngồi trên chiếc ghế tựa ở sân thượng của một tòa nhà bỏ hoang cô quạnh và ngửa đầu ngắm nhìn những vì sao. Mọi thứ vừa hư vừa thực, vừa có gì đó lệch lạc vừa có gì đó hài hòa. Hai yếu tố trái ngược này trộn lẫn với nhau, khiến tôi tưởng như mình đang đi vào một giấc mơ.

Bỏ qua sự nguy hiểm khi ngồi trên nóc một tòa nhà đã xuống cấp trầm trọng, đây quả thực là một nơi lý tưởng để ngắm sao. Gió thổi lồng lộng xua đi cảm giác oi bức. Không có cây cối hay dây diện cản trở tầm nhìn, không có những bóng đèn đường làm mờ đi ánh sáng từ trời cao rọi xuống. Nấp sau khung cửa và nhìn lên trời theo cô, đập vào mắt tôi là hàng trăm ngôi sao lấp lánh. Nơi này chỉ cách khu dân cư chưa đầy ba mươi phút đi bộ - làm thế nào mà khung cảnh có thể khác biệt như thế? Hay chính việc bước đi dưới bóng đêm đã đánh thức trong mắt tôi khả năng nhìn thấy những ánh sáng tôi chưa đừng để ý bao giờ?

Tôi im lặng quan sát Hajikano. Cô ngồi yên trên ghế, bất động như một pho tượng. Năm điếu thuốc lá đã được hút rồi dập, nhưng vẫn chẳng có thêm chuyển động nào.

Thế rồi, tôi nghe thấy tiếng hát. Tiếng hát của cô.

Ban đầu chỉ là những âm thanh khàn khàn yếu ớt. Sau đó nó to dần, to dần, ca từ trở nên rõ ràng hơn. Một giai điệu buồn, nhưng cũng có chút gì đó ấm áp bên trong

Bài Ca Của Mĩ Nhân Ngư. Không một người nào sống ở Minagisa mà không biết nó.

Tôi nhắm mắt và lắng nghe Hajikano hát. Chất giọng của cô vang lên giữa không gian mênh mông và cô quạnh, hòa với âm thanh xào xạc của rừng cây, đè lên tiếng rả rích của lũ côn trùng. Chất giọng ấy như thấm vào không khí của một đêm hè khi cái nắng đã tan đi - dịu nhẹ và ấm áp.

Mình sẽ giữ kín chuyện đêm nay, tôi nhủ thầm. Đúng, tôi có nghĩa vụ cho Aya biết em gái chị ấy lẻn ra ngoài mỗi đêm để làm gì, nhưng đồng thời tôi cũng phớt lờ điều đó.

Sẽ tốt hơn nếu đây là một bí mật nho nhỏ của riêng tôi.

Khoảng một tiếng đồng hồ sau khi lên sân thượng, Hajikano đứng dậy khỏi chiếc ghế và rời đi. Tôi không bám theo cô ấy nữa. Tôi biết cô ấy sẽ về thẳng nhà mà không đi đâu khác.

Khi dáng hình lững thững của cô đã khuất sau những tán cây, tôi quay lại ngồi trên chiếc ghế mà cô đã ngồi và ngửa đầu ngắm những vì sao. Hơi ấm của cô vẫn còn nơi đó.

Đêm sau, và lại đêm sau nữa, Hajikano đều đặn rời nhà lúc nửa đêm để ngắm sao. Vào ban ngày, tôi bí mật đến đây, kiểm tra tình trạng của cái khách sạn đổ nát để đảm bảo cô ấy sẽ không gặp nguy hiểm, đập vỡ hẳn các phần sàn nhà hay cầu thang đang sắp sập, quét dọn kính vỡ và những mảnh đá nhọn trên con đường cô ấy vẫn đi lên mái nhà.

Những căn phòng chưa sập có rất nhiều thứ. Chai lọ đồ uống còn chưa mở nắp, dao nĩa rỉ sét cong vẹo, rèm cửa và futon rách nát ố vàng, quạt điện hỏng, TV vỡ màn hình, mấy cái ô bị gãy, vài sợi dây thừng mà rõ ràng là không dùng cho mục đích gì tốt lành, và một đống tạp chí người lớn. Tôi đã nghĩ rằng nơi này sẽ có cả ổ chuột bọ, thế nhưng cho dù là một con nhện cũng không thấy. Có lẽ ngay cả lũ côn trùng hay động vật cũng sẽ không sống ở một nơi đã chết.

Có một điều mà tôi chưa biết vào thời điểm này, nhưng mùa hè năm 1994 là khoảng thời gian cực kì quan trọng đối với các nhà thiên văn học. Ngày 24 tháng 3 năm 1993, ba nhà nghiên cứu tại đài thiên văn Palomar ở San Diego, California - bao gồm Eugene Shoemaker, người vợ Carolyn Shoemaker, và David Levy - đã phát hiện một ngôi sao chổi gần chòm sao Xử Nữ. Sao chổi này sau đó được gọi là "Shoemaker-Levy 9" (SL9) đặt theo tên của ba người.

Các nghiên cứu cho thấy sao chổi này bị hút vào quỹ đạo của sao Mộc từ những năm 60, và đến năm 1992 nó đã vỡ tung thành hai mươi mảnh. Trong năm 1994, từ ngày 16 đến ngày 22 tháng 7, những mảnh vỡ này rơi xuống cầu nam của sao Mộc. Trong suốt vài tháng sau đó, người ta có thể dễ dàng nhìn thấy những vết đen tròn mà chúng để lại trên bề mặt sao Mộc mà thậm chí không cần dùng tới những kính thiên văn hiện đại. Đó là một sự kiện lịch sử to lớn trong lĩnh vực thiên văn học và đài báo đưa tin rất nhiều, nhưng Hajikano và tôi không có hứng thú với mảng này nên chưa từng nghe tới nó.

Sự xuất hiện của sao chổi này cũng là dấu chấm hết cho niềm đam mê một hời của cộng đồng thiên văn học nghiệp dư. Tác động của SL9 vào sao Mộc đã chứng minh rằng việc sao chổi va chạm với trái đất cuối thời kì khủng long - thứ vốn dĩ chỉ được coi như một trong vô số giả thiết - là hoàn toàn có khả năng xảy ra. Chính vì thế, các chuyên gia trong lĩnh vực này ráo riết tìm và đánh dấu các thiên thể đến gần trái đất, khiến cho những người nghiệp dư gần như không còn cơ hội trở thành người đầu tiên phát hiện ra sao chổi nữa.

Nghĩ lại, có khi nào Hajikano đã biết gì đó về sự kiện to lớn đang xảy ra giữa những ngôi sao mà cô vẫn đang ngắm nhìn hay không? Tôi vẫn nghi ngờ điều đó. Cô ấy chưa bao giờ tỏ ra quan tâm đến thiên văn, bất kể là tìm hiểu, quan sát hay chụp ảnh. Cô ấy chỉ ngồi đó và nhìn chằm chằm lên trời, lơ đãng ngắm những ngôi sao cô còn không biết tên mà thôi.

Cứ như thế, từng đêm đến rồi đi, chúng tôi đều đặn leo lên sân thượng của khách sạn đổ nát nọ. Hajikano sẽ ngồi bất động trên chiếc ghế tựa, ngửa đầu nhìn sao trời và hát; trong khi tôi sẽ đứng trong bóng tối phía sau khung cửa, ngắm nhìn dáng vẻ của cô ấy và lắng nghe bài ca trong trẻo của cô. Tôi biết làm thế này chẳng giúp ích gì cho mối quan hệ của hai đứa, tôi biết thời hạn của vụ cá cược đang đến ngày một gần hơn, nhưng một thứ vô hình nào đó giữ chân tôi lại. Tôi không muốn xen vào niềm vui bình dị của cô ấy.

Và thế là, kì nghỉ hè cứ chầm chậm trôi qua - từng ngày từng ngày một.