“Dễ dàng nhận thấy là con bé không hòa đồng với mấy đứa bạn cùng lớp.”
Hajikano Aya mà tôi gặp hôm nay là một người hoàn toàn khác với Aya của mấy ngày trước. Hai lần ra mở cổng cho tôi, chị ấy đều trong tình trạng lờ đờ thiếu ngủ do vừa bị dựng dậy khỏi giường với mái tóc rối bù và đôi mắt thâm quầng. Thế nhưng ngay lúc này, trong bộ đồ công sở được là ủi tinh tươm, tóc chải gọn gàng và lớp trang điểm vừa phải, chị ấy trông hoàn toàn không kém cạnh gì so với em gái mình về sức quyến rũ. Người phụ nữ này thực sự biết cách để tự chăm chút ngoại hình, tôi nghĩ. Không nghi ngờ gì rằng đây là một trong những hệ quả của sự tự ti mà chị phải chịu trong suốt nhiều năm chung sống với Hajikano.
“Thế nhưng, đó là tất cả những gì mà tôi biết. Không hơn.” Aya nhún vai và nói tiếp. “Yui đột nhiên trốn rịt trong phòng vào mùa hè năm thứ ba Sơ trung. Con bé không giải thích một câu nào với tôi. Bạn bè, giáo viên hay gia đình đều không biết gì cả. Khi bố mẹ hỏi con bé xem chuyện gì đã xảy ra ở trường, nó luôn nói “Chẳng có gì cả”. Dường như nó đã quá quen với việc giải quyết được mọi vấn đề của bản thân đến mức không thể dựa vào người khác.”
“Vâng, cô ấy chắc chắn không phải kiểu người sẽ nói với người xung quanh rắc rối của mình và xin giúp đỡ.”
“Là vậy đấy. Xin lỗi nhé, Yocchan, nhưng tôi nghĩ mình không giúp được cậu nhiều hơn đâu. Và bố mẹ tôi cũng vậy.”
Thái độ của Aya thân thiện hơn nhiều so với hai lần trước. Một phần lí do có lẽ là vì chị ấy đã ngủ đủ, nhưng mặt khác cũng có thể nói tính cách của chị ấy thay đổi theo ngoại hình. Một khi có sự tự tin nhất định vào bản thân, bạn sẽ tự nhiên trở nên dễ chịu hơn với người khác.
Tôi có lý do để đến gặp Aya lần này. Trong khi bám theo Hajikano hàng đêm, tôi nhận thấy nhiều hành động và thói quen nhỏ nhặt của cô ấy chồng khít lên hình ảnh Hajikano trong quá khứ. Bất kể về tổng quan cô ấy có thay đổi đến thế nào, tôi vẫn ngờ ngợ rằng những khía cạnh nội tâm sâu kín của cô vẫn giữ nguyên như vậy kể từ lần cuối chúng tôi gặp nhau. Giả thiết đó càng lớn, một mối nghi ngờ khác trong suy nghĩ của tôi cũng lớn dần theo.
Có thực sự cái bớt là nguyên nhân khiến Hajikano tuyệt vọng đến vậy không?
Cho dù có thế nào đi nữa, tôi vẫn không thể tưởng tượng được một người như cô ấy sẽ tự tử chỉ vì một khiếm khuyết ở ngoại hình. Bởi vì đây là Hajikano, không ai khác ngoài Hajikano - người duy nhất chấp nhận cái bớt của tôi khi còn tiểu học. Bản chất của cô là như vậy, và nếu nó vẫn vậy, liệu có thể tồn tại khả năng rằng cô ấy chỉ chấp nhận cái bớt khi nó nằm trên khuôn mặt người khác hay không? Tôi không nghĩ thế.
Nỗi tuyệt vọng của cô chắc chắn có một lý do sâu kín hơn ẩn đằng sau cái bớt. Chỉ vì nó quá rõ ràng, tất cả mọi người bao gồm cả tôi có thể đã bỏ qua những điều thực sự quan trọng. Có lẽ, trong khoảng thời gian nửa năm từ khi cái bớt xuất hiện cho đến khi cô ấy bắt đầu thường xuyên nghỉ học, một sự việc nào đó đã xảy ra?
Nếu giả thiết này là chính xác, cái bớt chỉ là yếu tố phụ và chìa khóa để giải quyết khúc mắc này là tìm ra được sự việc bí ẩn kia. Mà người có quan hệ thân thiết với Hajikano mà tôi nghĩ tới đầu tiên, rõ ràng là chị gái cô ấy. Tiếc rằng vừa rồi là tất cả những gì chị có thể cung cấp.
“Nếu cậu thực sự muốn tìm hiểu, có lẽ nên thử hỏi bạn cùng lớp của con bé?” Aya đột nhiên lên tiếng sau một hồi ngẫm nghĩ. “Chắc phải có ít nhất một học sinh nào đó từng học Sơ trung Mitsuba thi vào trường này giống như con bé chứ? Mấy đứa đó có lẽ sẽ biết chuyện gì đã khiến Yui thành ra như vậy.”
“Em cũng đang cân nhắc chuyện này. Nhưng giờ đang là kì nghỉ hè, tìm một học sinh cấp ba nào đó chỉ dựa vào ngôi trường xa lắc xa lơ họ từng theo học thực sự khó như lên trời.”
“Đừng cố gắng tìm một cách bừa bãi, cậu thử khoanh vùng những nơi có thể có người như thế xem?”
“Để coi… chị nói đúng, chị Aya. Em sẽ thử đến trường hỏi mấy đứa đang sinh hoạt câu lạc bộ.” “Tôi cũng muốn giúp cậu, nhưng mà…” Chị ấy cắn môi, “Tệ quá, hôm nay tôi có hẹn họp lớp với mấy người cùng học cao trung---”
Aya chợt dừng lại và nhìn qua vai tôi. Tôi quay người lại và nhìn thấy một chiếc xe hơi thể thao màu xanh vừa đỗ xịch lại bên vỉa hè, với một tấm ván lướt sóng buộc trên nóc. Đó thực sự là một chiếc xe kiểu dáng hầm hố với phần mui xe trắng bóc như thể ánh nắng đã đốt tróc hết sơn, và động cơ thì gầm rú một cách khủng khiếp trước khi nó tắt máy.
Cửa xe mở ra và một thanh niên trạc tuổi Aya bước xuống. Anh ta chỉ cao hơn tôi một chút, nhưng thân hình vạm vỡ rám nắng và hai cánh tay cuồn cuộn cơ bắp lộ ra khỏi chiếc áo phông bó sát khiến anh ta trông to con gấp đôi. Đeo vòng cổ và kính râm, dưới chân là đôi xăng đan, anh ta bước đến chỗ Aya. “Này,” người thanh niên vẫy tay và lúc này mới nhìn thấy tôi, “Cậu trai này là ai thế?”
“Bạn của em gái em.” Aya trả lời, “Anh đến đây làm gì vậy?”
“Anh nhớ đã nói sẽ đến đón em khi tan sở mà nhỉ.” Thanh niên nọ bỏ kính râm xuống, mặt anh ta ngớ ra, “Lúc một giờ chiều, không phải sao?”
“Và em cũng nói là mình có kế hoạch khác rồi đúng không?”
“Ừm… không.”
“Vậy chắc em quên mất. Em có buổi họp lớp chiều nay rồi, vậy nên e là không thể dành thời gian với anh được.” Mặc kệ anh chàng tội nghiệp nghệt mặt đứng đó, Aya đột nhiên lẩm bẩm “Ồ phải rồi” như thể chị ấy vừa nghĩ ra một kế hoạch tuyệt vời.”
“Anh Masafumi này, cậu nhóc đây cần đi lòng vòng quanh thị trấn để tìm hiểu vài thứ. Anh nói mình có cả ngày hôm nay rảnh rỗi đúng không? Cho cậu ta đi nhờ xe một chút nhé.”
“A-Anh á?”
“Nếu anh thấy phiền thì em cũng không ép.”
Hai vai Masafumi rũ xuống: “Được rồi, anh rảnh mà.” Giọng anh ta không thể khổ sở hơn được.
Tên đầy đủ của người này là Masafumi Totsuka, hai mươi tư tuổi, tốt nghiệp đại học cùng khóa với Aya. Masafumi rõ ràng là đang trồng cây si trước nhà chị ấy, nhưng cho đến giờ vẫn chưa có kết quả đáng kể nào cả. Anh ta cũng là một tay lướt sóng mới tập tành và vẫn đang gặp vô số khó khăn.
“Này, anh tự hỏi sao cậu có thể khiến Aya thân thiện như thế.” Masafumi lên tiếng. Rõ ràng việc tôi đứng nói chuyện với chị ấy là tất cả những gì anh ta có thể bận tâm với lúc này. “Quan hệ của hai người khá tốt phải không?”
“Không. Bọn em mới gặp nhau có hai lần.”
“Nhưng cô ấy trông thực sự có hứng thú với cậu.”
“Anh chỉ tình cờ bắt gặp cuộc nói chuyện suôn sẻ nhất thôi. Lần đầu tiên gặp nhau, chị Aya nghĩ em là một tên bám đuôi em gái chị ấy.”
“Nhưng cậu cũng gần như thế thật, phải không? Không có ý xấu nhé.”
“...Em sẽ không phủ nhận nó.”
“Thế thì chúng ta có điểm chung rồi.” Masafumi thở dài đồng cảm. “Anh em mình đều từng bị mấy cô nàng nhà Hajikano làm cho điên đảo.”
Radio trên xe mở chương trình âm nhạc của kênh địa phương với vài bản pop đang thịnh hành. Sau đó là bản tin ngắn, thông báo rằng mùa hè năm nay sẽ có nhiệt độ trung bình cao nhất trong vòng hai mươi năm gần đây. Thế nhưng trái ngược với không khí nóng nực được đề cập đó, bộ điều hòa trong xe của Masafumi đang chạy hết công suất và khiến tôi có cảm giác như mùa đông đã về trên chiếc xe này. Tôi co người lại và xoa lấy xoa để hai tay cho đỡ rét, ngạc nhiên là anh chàng ngồi cạnh chẳng có vẻ gì như vậy. Đến khi xe đỗ lại trước cổng trường và tôi mở cửa bước ra, nhiệt độ kinh khủng ập thẳng vào cơ thể đã quên mất nóng là gì của tôi như một khẩu súng phun lửa. Vài phút sau đó hơi lạnh bay biến sạch sẽ và tôi đổ mồ hôi như điên.
Tôi đi quanh trường hỏi thăm bất cứ ai trông có vẻ đang học năm nhất. Trong trường nhiều học sinh đến đáng kinh ngạc, cho dù đang là kì nghỉ hè. Mấy người trong câu lạc bộ tennis người đầy mồ hôi, ngồi túm lại quanh mấy cái bàn trong phòng tập và chơi boardgame. Đội bóng chày vừa chạy vừa la hét với nhau trong sân bóng, mặc kệ lũ muỗi và côn trùng mùa hè bay đầy xung quanh. Vài cặp đôi ngồi cùng nhau trong thư viện hoàn toàn đắm chìm vào không gian riêng mà phớt lờ xung quanh, đụng chạm và ve vãn lẫn nhau. Vài người ở câu lạc bộ mỹ thuật dành cả ngày để vẽ ngoài trời đến mức da họ rám nắng còn hơn cả đám chơi thể thao. Hội con gái rảnh rỗi kéo nhau vào một lớp học bỏ trống, đóng hết rèm cửa cho mát và buôn chuyện. Cá biệt có một cậu trai đang nằm nghỉ trên cáng, nghe đâu là bị khó thở do ở trong phòng hòa nhạc ngột ngạt quá lâu. Tôi tìm được khoảng hai mươi người cùng khóa, nhưng không ai trong số họ từng học ở trường tư thục Mitsuba cả.
“Cái trường nữ sinh top đầu nổi tiếng đó, phải không?” Một cậu xen vào khi tôi hỏi cô gái đang đi cùng cậu ra, “Sẽ chẳng có ai điên mà nhập học vào đây sau khi đã ở một nơi như thế đâu. Ông hỏi thăm nhầm chỗ rồi.”
Xem ra cậu ta nói đúng. Tôi rời khỏi trường để quay về chỗ đỗ xe, nơi Masafumi đang ngả ghế hết cỡ và đọc một cuốn tạp chí điện ảnh. Anh ta chỉ khịt mũi thờ ơ khi tôi nói rằng mình chẳng thu về được kết quả nào, ném cuốn tạp chí xuống ghế sau rồi nổ máy.
Đi được một đoạn thì Masafumi kêu đói và dừng lại trước một tiệm ramen. Tôi không thực sự thèm ăn cho lắm, nhưng cũng đành đi theo. Ramen của quán có vị dở tệ như đồ ăn liền bán ngoài cửa hàng tiện lợi nhưng bỏ nhiều dầu hơn. Masafumi không quá bận tâm đến điều đó, anh ta gọi hai bát cho chúng tôi và chén hết nhẵn phần mình trong tích tắc.
Sau khi đã ăn xong, anh hỏi tôi xem chính xác đang cần tìm hiểu việc gì. Tôi lược bỏ hầu hết các chi tiết, kể chung chung rằng mình chỉ muốn biết tại sao cô bạn cùng lớp cũ của mình lại đột nhiên bỏ học.
“Sao cậu phải mất công mất sức đi điều tra một thứ có thể hỏi thẳng nhỉ?” Anh ta bối rối ra mặt, “Thật sự đáng để đi đường vòng như thế này sao?”
“Vấn đề đôi khi khá là kì cục ạ.” Tôi đáp. “Đôi khi mấy con đường thẳng nhìn trông ngắn nhất lại hóa ra là đường vòng và có lúc là cả ngõ cụt nữa.”
“Anh không biết chi tiết cho lắm, nhưng chẳng phải cậu chỉ cần hỏi trực tiếp con bé hay sao?”
“Ê nhóc, bác đồng ý với cậu ta đấy.” Chủ quán xen vào cuộc trò chuyện của chúng tôi từ phía sau quầy, “Con gái luôn thích nói chuyện, đúng không nào? Nếu nhóc cho họ thấy là mình thực sự lắng nghe, cô gái của nhóc sẽ cho nhóc nhiều câu trả lời hơn cả những gì nhóc hỏi ấy chứ.”
“Đừng đánh đồng mọi thứ như thế.” Vợ của bác ta vặc lại. “Ai cũng có một hai điều không muốn cho bất kì ai biết chứ.”
“Không phải tôi.” Chủ quán lầm bầm.
“Ừ hử? Tôi nghĩ ông có cả tá luôn ấy.”
Rời khỏi tiệm quán, chúng tôi tiếp tục đến thử những nơi như khu phố du lịch cũ và trung tâm mua sắm mới xây, nhưng cũng không khả thi hơn. Sau khi nhận được cái lắc đầu thứ một trăm trong ngày từ đám học sinh đang ngấu nghiến mỳ cốc ở bãi đậu xe phía sau trung tâm mua sắm, toàn bộ sức lực lẫn quyết tâm của tôi đều đã cạn ráo. Thế là hết một ngày, tôi tự nhủ.
Chẳng có chút thông tin hữu ích nào cả dù là nhỏ nhất. Ngay từ đầu tôi đã không kì vọng gì nhiều, nhưng cũng chưa từng nghĩ tình hình sẽ tệ đến mức không thể tìm thấy bất cứ ai đã học ở trường tư thục Mitsuba hay thậm chí có quen biết ai từng học ở đó. Nghĩ lại thì, có bao nhiêu nữ sinh từ ngôi trường danh tiếng đó lại quay lại cái thị trấn nghèo nàn này chứ? Ngoài Hajikano ra, tôi không biết một ai cả.
“Anh đoán là chúng ta đã phí mất một ngày chẳng để làm gì rồi.” Masafumi nói từ ghế lái.
“Em xin lỗi. Cảm ơn vì ngày hôm nay.”
“Hà hà, không sao. Chỉ cần cậu nhớ nói tốt về anh với Aya là được.”
Đúng lúc tôi bắt đầu tính xem mất bao lâu nữa thì về tới nhà, chiếc xe giảm tốc độ rồi dừng trước cửa một quán rượu. Tôi nhìn Masafumi chằm chằm.
“Đi nhầm đường một tí thôi mà. Cậu đã lòng vòng cả ngày hôm nay rồi, trễ thêm chút để nghỉ ngơi cũng chẳng phải là vấn đề gì đâu.” Miệng nói như vậy, anh ta ra khỏi xe và kéo tôi vào quán rượu cùng.
Chọc chọc đũa vào con cá thu nướng trong khi Masafumi nốc sake ở ghế bên cạnh, tôi quay lại với món mì soba có nước dùng đặc sệt. Đây là lần đầu tiên tôi vào quán rượu và khá lo lắng liệu một học sinh cao trung có thể ở đây không, nhưng xem ra mấy người trong quán chẳng có ý kiến gì miễn là tôi không động tới đồ có cồn. Nhưng mà, Masafumi thực sự có ý định sẽ về nhà như thế này sao? Hoặc là anh ra sẽ quẳng xe ở đây mà chếnh choáng cuốc bộ về, hoặc ngủ cả đêm trong xe, hoặc liều mạng lái xe trong lúc đang xỉn quắc cần câu. Bất kể kế hoạch là gì thì thằng hành khách bất dĩ là tôi đây đều không mấy vui vẻ.
Một lúc sau, Masafumi bỏ lại tôi ngồi ở bàn một mình và bắt đầu đi quanh quán rượu tán gẫu với vài người bạn xem ra cũng là khách quen ở đây. Tôi chán chường xem TV ở một góc quán. Nó đang phát một chương trình nào đó về những câu chuyện ma truyền miệng của địa phương - giọng nói bí ẩn phát ra hằng đêm ở tòa nhà bỏ hoang, đại loại như vậy. Kiểu chuyện tầm phào mà bạn có thể nghe thấy khắp mọi nơi.
Có tiếng Masafumi gọi tôi phía sau. Tôi quay lại và thấy anh ta đang đi cùng một thanh niên đeo kính trông khá trí thức với cái ly cao trong tay.
“Ê Fukamachi, cậu tốt hơn là nên cảm ơn anh đấy.” Masafumi lè nhè, mặt anh ta đỏ lừ vì hơi rượu bốc lên đầu, “Em gái của gã này từng học ở Mitsuba.”
“Buổi tối tốt lành.” Anh chàng đeo kính mỉm cười thân thiện, “Nghe bảo cậu đang muốn tìm một người từng học trường cấp hai Mitsuba?”
“Vâng.” Tôi đáp. “Nếu là vừa tốt nghiệp năm ngoái thì càng tốt ạ…”
Anh ta bật cười.
“Thế thì vừa hay rồi. Em gái anh là người cậu đang cần tìm đấy.”
Masafumi gục luôn ở ghế lái, lè nhè “Anh sẽ nằm nghỉ một chút” và phẩy phẩy tay ra dấu tôi cứ đi đâu thì đi. Tôi đến nhà người thanh niên đeo kính, Yadomura, sau khoảng hai mươi phút đi bộ. Anh ta rút điện thoại gọi cho em gái.
“Tệ thật, có vẻ con bé vẫn chưa về.” Anh ta nói giọng ái ngại, ”Anh nghĩ nó đang ở trong rừng.”
“Rừng ấy ạ?” Tôi hỏi lại, “Chỗ ở cạnh bờ biển?”
“Ừ. Con bé nói nó đi bắt ma.”
...Đi bắt ma ấy hả?
Không hẳn là tôi buột miệng hẳn ra câu trên, nhưng chắc Yadomura cũng nhìn thấy vẻ ngớ ra trên mặt tôi và nhún vai “Ừ, ma đấy”. Sau đó anh ta chỉ cho tôi lối đi đến chỗ cô bạn kia. Khi tôi cố gặng hỏi xem chính xác cái vụ bắt ma kia là thế nào, anh ta chỉ đáp lại bằng một nụ cười mơ hồ, và rằng nếu tò mò thì có thể tự đi hỏi em gái anh ta.
Sau khi băng qua đường tắt giữa ruộng, tôi tìm thấy được con đường mòn dẫn vào rừng. Ở cái vùng quê này, vào rừng ban đêm chắc chắn không phải việc mà người ta khuyến khích trẻ con nên làm. Đặc biệt là trong mùa hè khi mà côn trùng bay loạn khắp nơi. Không có một chút ánh sáng nhân tạo nào ở đây cả, và ngay cả ánh trăng cũng bị cản bớt gần hết bởi những tán lá dày đặc phía trên. Thật sự khó tin là một nữ sinh từ ngôi trường danh tiếng nọ lại mò vào đây.
Dọc theo con đường mòn đó một hồi lâu, tôi thấy nó rẽ sang ba hướng khác nhau, tạo thành một ngã tư. Yadomura nói khả năng cao là em gái anh ta sẽ ở đó. Quả thực, có một cô gái nhỏ nhắn đang ngồi phía trên gốc cây bị chặt ở góc đường giống như ngồi ghế. Cô ấy không cử động một chút nào, đến nỗi tôi suýt nhầm rằng cô là một phần của cái gốc cây.
“Chào cậu.” Tôi lúng túng lên tiếng, không thể nhìn thấy mặt do cô đang quay lưng về hướng này. “Anh trai cậu có nói là cậu đang ở đây. Tôi cần tìm một học sinh tốt nghiệp sơ trung Mitsuba để hỏi vài thứ.”
Một khoảng lặng trôi qua, rồi giọng nói đáp lại từ trong bóng tối tù mù của khu rừng: “Ừ, là tôi đây. Anh cần hỏi gì?”
“Cậu có biết người tên Yui Hajikano không?”
“Yui Hajikano…” Cô gái lặp lại cái tên như thể đang xem xét cách đánh vần của nó, “Đúng rồi, tôi có biết. Cô gái với cái bớt trên mặt, phải không?”
“Một cái bớt lớn ở má trái.” Tôi xác nhận, cố gắng kìm nén sự vui mừng khi cuối cùng cũng tìm được gì đó, “Tôi muốn hỏi vài thứ về cô ấy---”
Cô gái ngắt lời: “Đó là tất cả những gì tôi biết rồi. Chúng tôi không thân thiết gì cả, thậm chí còn không học cùng lớp nữa, anh sẽ chẳng hỏi thêm được gì về Hajikano đâu. Lí do duy nhất tôi biết là vì có nhìn thấy ảnh cô ấy trong cuốn kỉ yếu. Còn chưa nói chuyện lần nào.”
“...Tôi hiểu rồi.”
Lần này đến lượt nỗi thất vọng là thứ mà tôi phải che giấu, nhưng em gái của Yadomura dễ dàng nhìn ra nó.
“Tôi xin lỗi. Đúng ra nếu được tôi cũng muốn giới thiệu cho anh ai đó quen biết Hajikano lắm, nhưng tôi không có nhiều bạn.”
“Không, không sao đâu.” Tôi đáp, “Thực ra thì tôi thích nghe về chuyện bắt mấy con ma hơn.”
Khựng lại một lúc, cô gái nhăn nhó nhìn tôi: “Anh trai tôi nói với anh chuyện này à?”
“Ừ. Cậu thực sự đang tìm một con ma?”
“....Nói cho anh biết nhé, tôi không hoàn toàn tin vào chúng đâu.” Cô bĩu môi. “Thực ra không nhất thiết phải là hồn ma. Có thể là UFO, sinh vật kì bí, người có siêu năng lực, gì cũng được. Tôi chỉ đang cố tìm một vết rạn nứt của thế giới bình thường.”
Tôi suy nghĩ một lúc về cách dùng từ của cô ấy. Có lẽ khi nói “vết nứt”, ý của cô là “những thứ vượt quá hiểu biết của con người”.
“Này, nói thử xem, ông anh.” Cô gái nói tiếp. Từ cái nhìn của cô ấy, tôi chợt nghĩ có khi nào cô ấy đang tạm coi tôi như anh trai mình không, "Tất nhiên tôi hiểu - anh biết đấy - những thứ mà người ta gọi là hồn ma chẳng qua chỉ là ảo giác của não bộ. Nhưng mà cho dù bản chất của nó là ảo giác hay gì đi chăng nữa, tôi cũng không quan tâm. Tôi chỉ muốn chứng kiến điều gì đó thực sự tồn tại bên ngoài những quy luật của thế giới thực này - chỉ vậy thôi, có lẽ khi đó tôi sẽ cảm thấy cuộc đời mình có ý nghĩa hơn một chút.”
Sau khi nói một tràng dài, cô lại chìm vào suy tư trong im lặng. Mắt tôi cuối cùng cũng thích nghi được với bóng tối và nhìn thấy rõ hơn. Em gái của Yadomura trông thực sự giống như một con búp bê, với mái tóc dài đến ngang eo.
“Nói đơn giản thì, giả sử một đêm nọ anh tỉnh dậy rồi nhìn thấy những món đồ chơi trên kệ đang cử động và nói chuyện, chẳng phải điều đó sẽ thay đổi cách nhìn của anh với tất cả đồ chơi từ ấy về sau sao? Đó là kiểu đột phá mà tôi đang chờ đợi, một sự phá vỡ về thế giới quan.”
Cô gái tiếp tục thao thao bất tuyệt giải thích suy nghĩ của mình bằng những ví dụ như vậy trong khoảng hai mươi phút nữa. Thế rồi khi có lẽ đã bắt đầu thấy khản cổ, cô mới nhận ra mình đang làm gì và im bặt như một cái đài cạn pin.
“...Tôi lại nói nhiều quá rồi.”
Cô ấy lí nhí và trông rõ ràng là chỉ muốn chui luôn xuống đất. Nếu không phải do trời quá tối, tôi thề là có thể nhìn thấy cô đang đỏ mặt.
“Nghe thú vị thật đấy.” Tôi nói, không một chút mỉa mai.
Giọng cô ấy bớt lí nhí hơn một chút, nhưng vẫn hết sức ngượng ngùng: “Tôi thường không có ai để nói những chuyện này, thế nên khi có cơ hội là lại mất kiểm soát… Tôi luôn phải đóng vai nghiêm túc khi ở nhà.”
“Tôi hiểu mà.”
“Nói dối. Anh chắc chắn không thể hiểu được - nhìn thế nào cũng thấy anh hẳn phải có cả đống bạn bè.”
Tôi mỉm cười cay đắng và lẩm bẩm “Chỉ bây giờ thôi”. Hồi còn học tiểu học, tôi cũng thường xuyên rơi vào cảnh này khi nói chuyện với Hajikano. Đặc biệt là sau đợt nghỉ dài ngày ấy, tôi gần như bám dính lấy cô khi gặp lại ở trường và nói luôn mồm về cả những chuyện cô hỏi lẫn những thứ mà có lẽ cô chẳng quan tâm. Cuối cùng tôi luôn là người nhận ra mình đang hành xử ngớ ngẩn đến thế nào, và tự thề rằng sẽ trở thành một đứa ít nói hơn.”
“Này, người lạ.” Cô gái gọi giật lại khi tôi tạm biệt và chuẩn bị rời đi. “Anh nghĩ liệu tôi có thể bắt gặp được con ma nào không?”
“Cậu sẽ có thứ mình muốn thôi.” Tôi quay đầu lại và trả lời. “Thế giới tràn ngập những hiện tượng kì lạ, nhiều hơn cậu nghĩ đấy. Tôi đảm bảo điều đó. Có khi cậu chẳng tìm thấy oan hồn nào đâu, nhưng lại có thể gặp những chuyện kì lạ hơn thế nữa.”
“...Cảm ơn. Vì anh đã nói như thế, tôi sẽ ở lại đây thêm chút nữa vậy.” Cô ấy mỉm cười, hoặc ít nhất là tôi nghĩ vậy.
“Gần nửa đêm rồi, nên nhớ cẩn thận đấy.”
Tôi nói và rời khỏi khu rừng.
Trên con đường mòn quay lại khu phố, ngang qua bờ ruộng, tôi thấy mình được bao quanh bởi hàng trăm đốm sáng xanh lung linh trôi nổi giữa không trung. Là đom đóm. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có bất kì thứ ánh sáng nhân tạo nào tạo ra được thứ hiệu ứng tuyệt đẹp như lũ côn trùng này. Khả năng nhấp nháy một cách mượt mà của chúng là độc nhất vô nhị.
Tôi dừng bước. Tôi nhìn chằm chằm vào cảnh tượng thơ mộng ấy, thu hết sắc xanh mờ ảo giữa màn đêm vào trong tầm mắt. Tôi chỉ đứng, và nhìn, tựa hồ như cảm giác mệt mỏi chưa bao giờ tồn tại.
Tôi đã không đề cập đến điều này khi nói chuyện với em gái của Yadomura, nhưng thực sự tôi cũng từng lang thang ở gần đây để tìm kiếm một điều kì bí, mặc dù không phải là ma.
Mọi chuyện bắt đầu từ một sự lạ ở bãi biển.
Đó là vào một mùa hè năm tôi bảy tuổi và vẫn còn hết sức ngây thơ. Tôi lẻn ra biển chơi cùng với một đứa bạn ở lớp và tản bộ dọc theo mép cát bằng đôi chân trần, như thường lệ. Hồi đó tôi thích mê cái cảm giác đi trên cát ướt với những con sóng đến rồi đi ngập tới cổ chân, và luôn mải miết đi như thế cho đến tận khi buộc phải về nhà.
Cậu bạn kia, mặt khác, không hứng thú với trò này như tôi và bắt đầu nghĩ đến việc tìm thú vui mới. Cậu ta xắn quần lên tận gối và bắt đầu lội ra ngoài biển. Tôi lập tức đi theo sau mà không có một chút đắn đo suy nghĩ.
“Thử xem chúng ta có thể đi được bao xa không?” Cậu ta nói, “Yên tâm, cho dù quần áo có bị ướt thì đi từ đây về nhà trong cái thời tiết này cũng sẽ khô nhanh thôi.”
“Nghe thú vị đấy.” Tôi đồng tình.
Chúng tôi quẳng lại đôi dép của mình lên bờ cát và lội thẳng ra ngoài khơi.
Thời tiết hôm ấy khá đẹp. Mặt biển lấp lánh lóe lên màu trắng bạc, và xa xa ở cuối chân trời là những đám mây khổng lồ nhìn như những con sóng trong bức Sóng Lừng Ngoài khơi Kanagawa.
Khi nước biển đã ngập lên đến ngực, những bước chân của tôi bắt đầu loạng choạng. Ngay cả khi tôi có thể cảm nhận được rõ ràng mặt cát bằng phẳng dưới chân mình, những cú đẩy và kéo của dòng chảy ngầm bên dưới càng lúc càng mạnh đến mức như có thể nhấc hẳn bàn chân tôi ra khỏi đó. Nghĩ lại, lẽ ra đấy chính xác là lúc cần phải quay về, nhưng bộ óc non nớt và lạc quan của bọn tôi nghĩ rằng có thể đi tiếp và khi cần thì chỉ cần lùi theo đúng đường đã tiến là xong.
Tai họa xảy ra đột ngột hơn tôi tưởng. Mặt cát bên dưới có một cái hõm bất ngờ, và chân của tôi trượt đi một đoạn. Đến khi nhận ra nguy hiểm từ cái trượt chân đó thì đã quá muộn - dòng chảy túm lấy tôi và lôi tuột ra ngoài khơi. Tôi điên cuồng giãy đạp, chống chân xuống cát và đi vào bờ, nhưng cơ thể tôi cứ thế trôi ngược lại hoàn toàn so với hướng mà tôi muốn.
Nước dâng đến ngấp nghé miệng khiến đầu óc tôi tưởng như trống rỗng vì sợ hãi. Tôi cố gắng bơi về, nhưng cứ mỗi lần dừng lại để lấy hơi là lại bị kéo đi và càng hốt hoảng hơn. Trên lý thuyết thì, khi có nguy cơ đuối nước, việc đầu tiên bạn cần làm thả lỏng và nổi lên mặt biển - thế nhưng mớ kiến thức đó hoàn toàn bay biến khi những đợt sóng trùm lên đầu tôi. Tôi đang chìm. Tất cả những nỗ lực giãy dụa chỉ khiến cho tình hình tệ hơn.
Đúng lúc tôi nghĩ rằng mình không thể ngoi lên lấy hơi một lần nào nữa, cổ tay tôi đột nhiên được ai đó nắm lấy và kéo đi với một sức mạnh đáng kinh ngạc.
Tất nhiên cũng có thể khi ấy tôi chỉ đơn giản là bị vướng vào một cọng rong biển hay gì đó rồi tự tưởng tượng ra. Nhưng khi đang chìm trong sự hoảng loạn, tôi không thể bình tĩnh mà phân tích được như thế. Thứ gì đó đang kéo mình ra ngoài khơi, cực kì nhanh - tôi rùng mình khi nghĩ đến điều đó, nhưng thậm chí chút sức lực để giật tay về cũng không nổi.
Lần đầu tiên trong đời tôi thực sự nhận thức được rằng mình sắp chết. Kì lạ thay, ngay khi nhìn ra điều đó, cảm giác sợ hãi và hối tiếc của tôi lập tức mờ đi. Chỉ còn lại ý muốn buông xuôi tất cả. Hơn bao giờ hết, tôi ngộ ra thế nào là tình huống không thể cứu vãn.
Điều cuối cùng tôi nghĩ đến là muốn biết ai đang nắm cổ tay mình và cố gắng giật lại. Nhưng không có gì ở đó cả. Cũng đột ngột như khi bị chộp lấy, tôi nhận ra bàn tay bí ẩn kia đã biến mất.
Thế rồi, cát trượt lạo xạo dưới khuỷu tay tôi.
Tôi chầm chậm gượng dậy và thấy mình đang nằm sõng soài trong vùng nước nông mà thậm chí còn chẳng ngập quá thắt lưng. Lũ hải âu bay lướt qua và kêu quang quác vài tiếng. Cậu bạn đang hét gọi tôi từ đằng xa. Toàn bộ tai nạn kinh hoàng vừa rồi cứ như chưa bao giờ xuất hiện, chỉ là một ngày hè yên bình như bao ngày khác. Tôi đứng đó một lúc, bất động, nhìn chằm chằm vào cổ tay vừa bị thứ gì đó nắm chặt vài phút trước. Một cảm giác kích động mơ hồ dâng trào lên khi tim tôi đập thình thịch và toàn thân bắt đầu run rẩy. Tôi chạy thục mạng lên bờ, ngồi ở chỗ cát khô và chờ cho cơn ớn lạnh rút đi.
Ngày hôm sau, tôi đi đến một kết luận sau khi đã nghiền ngẫm về chuyện xảy ra ở bãi biển.
Khi đang chìm xuống giữa những con sóng ấy, tôi hẳn đã được cứu sống bởi một nàng tiên cá.
Kể từ đó, ngày nào tôi cũng ra biển. Tôi hẳn đã nghĩ rằng nếu làm vậy thì một ngày nào đó sẽ gặp lại được ân nhân của mình. Hoặc cũng có lẽ đó chỉ là một dạng sang chấn tâm lý sau khi đã cận kề cửa tử rồi quay lại. Tôi thực sự không còn nhớ bản thân mình hồi bảy tuổi đã nghĩ gì nữa.
Ngày qua ngày, tôi cứ đều đặn đến bãi biển như thế, nhưng tất nhiên không có nàng tiên cá nào xuất hiện. Dần dần mục đích ban đầu bị lãng quên, và tôi chỉ còn lại thói quen đi dạo trên bãi biển. Đúng vậy - tôi đã hoàn toàn quên mất cho đến khi cố gắng hồi tưởng lại vừa rồi - nhưng lí do thực sự tôi thích đến nơi này bất cứ khi nào rảnh rỗi, là vì muốn tìm kiếm một nàng tiên cá.
__________________________
Ngày hôm sau, tôi gặp Chigusa ở trung tâm thương mại trước ga tàu điện. Hồi cuối kì tôi đã hứa sẽ giúp cô nàng tập dượt cho tiết mục ở lễ hội mùa hè Minagisa. Khi Chigusa xuất hiện ở chỗ hẹn, tôi ngớ người ra khi thấy cô ấy vẫn mặc bộ đồng phục của trường trong khi giờ đang là kì nghỉ hè. Nhưng vì nó vẫn rất hợp với cô, tôi quyết định không bình phẩm gì hết.
Ở cái chốn khỉ ho cò gáy như Minagisa, số quán cafe và mấy nơi dạng đó mà bạn có thể ngồi chơi chắc chắn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chưa kể, gần như toàn bộ số đó đang bị chiếm đóng bởi các học sinh rảnh rỗi không có việc gì làm, thế nên sau một hồi lòng vòng tìm kiếm, chúng tôi đành chọn một góc vắng vẻ trong siêu thị làm nơi tập luyện. Cho mát.
Trong khi lắng nghe chất giọng du dương của Chigusa, tôi cố gắng suy nghĩ xem đâu là nơi thích hợp để tiếp tục cuộc điều tra. Một nơi có thể tìm thấy ai đó từng học trường sơ trung Mitsuba mà quen biết Hajikano… vậy thì lựa chọn đầu tiên chắc chắn là trường cao trung Mitsuba. Là một hệ thống trường tư thục lên cấp, hầu hết nữ sinh tốt nghiệp cấp hai sẽ vào thẳng trường đó. Tìm một người có thể biết điều tôi cần hỏi tại đó chắc chắn không quá khó khăn.
Thế nhưng, không phải tự nhiên mà đến tận bây giờ tôi mới cân nhắc phương án này. Hajikano đã phải chuyển đến sống cùng bà ngoại khi theo học trường Mitsuba, vì nó cách Minagisa những một tiếng đồng hồ ngồi tàu điện. Tôi đã muốn thử tìm tất cả những gì có thể ở đây trước, nhưng xem chừng là chẳng thu được gì nhiều. Như vậy, tôi sẽ phải đáp tàu lên chỗ ngôi trường đó vào sáng mai thôi, cho dù thế có hơi cực.
Vấn đề còn lại là, tôi chắc chắn trông sẽ cực kì đáng ngờ nếu một mình đi vào trường và hỏi thăm lung tung. Là một trường nữ sinh nổi tiếng hàng đầu của tỉnh, cao trung Mitsuba rất nghiêm ngặt trong chuyện kiểm soát người ra người vào. Tôi sợ rằng chuyến viếng thăm của mình sẽ kết thúc bằng việc bị bảo vệ chặn ngay từ cổng.
“...kể từ đó, nàng cắt đứt quan hệ với cả loài người lẫn người cá, lặng lẽ sống cuộc đời ẩn dật nơi đáy biển. Những giọt lệ đau buồn đôi khi vẫn rơi xuống khi nàng bị quá khứ bủa vây, nhưng đó là tất cả những gì còn sót lại...” Chigusa ngẩng lên khỏi tờ giấy, “...Hết rồi. Fukamachi, cậu có đang nghe không thế?”
“Ừ, tất nhiên là có rồi.” Tôi gật đầu dứt khoát và vỗ tay, “Tớ thực sự bị cuốn theo câu chuyện luôn. Ngạc nhiên cực kì ấy, thậm chí cậu có thể lên sân khấu ngay bây giờ cũng được.”
“Cảm ơn nhiều nhé.” Chigusa bật cười và so vai lại, “Nhưng mà nè, cậu có thể khen tớ nhiều hơn được không?”
“Tớ nghĩ giọng của cậu hay đến mức mọi phát thanh viên trên radio đều sẽ phải xấu hổ khi nghe thấy.”
“Đùa hay thật thì tớ cũng tự hào lắm đó~”
“Cậu có quyền mà.” Tôi cười nhăn nhó. “Mà, còn bài hát thì sao?”
“Tớ đang tập rồi. Nhưng sẽ không ai được nghe thấy cho đến hôm lễ hội đâu.”
“Tại sao?”
Chigusa cúi gằm mặt. “Thì xấu hổ lắm…” Cô ấy lầm bầm.
Sau khi tập lại thêm ba lần nữa, chúng tôi quyết định giải lao. Tôi chạy đi mua nước trái cây từ máy bán hàng tự động và quay trở lại băng ghế mới tìm được. Bốn thanh niên nhuộm tóc mặc đồ lòe loẹt đang tán gẫu gần đó, thi thoảng liếc sang chỗ chúng tôi và cười cợt với nhau.
“Đi chỗ khác nào.” Tôi đề nghị, và Chigusa im lặng gật đầu.
Tôi liếc trộm gương mặt cô ấy. Cái nhìn của cô dành cho mấy thằng choai choai kia thực sự lạnh lùng một cách khủng khiếp.
Cảm giác khó chịu tràn lên cổ họng khi tôi tự hỏi - cô sẽ nghĩ gì, nếu biết tôi cũng từng cùng hội với những đứa thế này? Ánh mắt khinh bỉ đó cũng sẽ nhắm vào tôi tôi, phải không?
Tập dượt thêm vài lần nữa thì hai đứa quyết định đi dạo dọc bờ sông. Tôi bâng quơ nhìn sang bờ bên kia của mặt nước lấp loáng - Những sợi dây điện song song chạy dài theo con đường tạo thành một khuông nhạc ngoằn nghoèo, và bóng dáng nhỏ xíu của lũ trẻ đang chơi đùa trên ngọn đồi gần đó điểm lên nền trời hoàng hôn như là nốt nhạc.
Một ý tưởng hiện lên trong đầu tôi.
“Này, Ogiue.”
“Ừ?” Chigusa quay phắt lại, cô ấy mỉm cười tươi rói, “Cậu cần gì cà?”
Tôi dè dặt: “Có ổn không nếu tớ hỏi cậu chuyện này hơi lạ chút?”
“Hỏi tớ á?” Chigusa lúng túng tránh ánh mắt tôi, cô ấy chuyển sang nhìn chằm chằm vào phần đuôi tóc đang xõa lên trước ngực, “Ừ… tất nhiên.”
“Nói là một yêu cầu thì đúng hơn.”
“Hử…” Chigusa ngẩng lên trở lại, “Yêu cầu?”
“Tất nhiên là chỉ khi cậu r----”
“Tớ rảnh.” Cô nàng gật đầu dứt khoát, trước cả khi tôi kịp hỏi xem cô có thời gian không.
“Cảm ơn nhé. Xem nào… tớ định tới trường cao trung Mitsuba ngày mai. Cậu đi cùng tớ được không?”
“Mitsuba ấy hả?” Chigusa trông cực kì ngạc nhiên. “Ừm, tất nhiên là tớ có thể đi cùng nhưng mà… cậu muốn làm gì ở đó vậy?”
Tôi tóm tắt ngắn gọn lại tình hình cho cô ấy. Về việc bạn cùng lớp cũ của tôi, Yui Hajikano, tình cờ cũng học cùng lớp ở cao trung. Về việc cô ấy đang phải chịu một áp lực tinh thần nào đó cực kì nặng (tất nhiên tôi bỏ qua phần tự tử). Về việc nguyên nhân của tất cả những thứ đó vẫn nằm trong vòng bí ẩn. Và về việc tôi kết luận rằng bạn học hồi cấp hai của cô ấy có thể sẽ biết gì đó.
“Tớ hiểu rồi.” Chigusa gật đầu. “Không phải là để tia gái hay kiểu thế nhỉ.”
“Tớ đã thử đi loanh quanh thị trấn cả ngày hôm qua, nhưng chỉ tìm thấy duy nhất một người từng tốt nghiệp trường cấp hai đó và cô ấy thậm chí còn không học cùng lớp với Hajikano. Xem ra tớ không còn lựa chọn nào khác ngoài đến thẳng cao trung Mitsuba, nhỉ?”
“Cái này thì cậu sai này.”
“...Ý cậu là sao?”
Gương mặt cô ấy hoàn toàn nghiêm túc.
“Ý tớ là, cậu không cần phải đi hết quãng đường từ đây tới trường Mitsuba chỉ để hỏi điều đó, Fukamachi,” Cô trả lời. “Như cậu thấy đấy, cô gái trước mặt cậu vừa mới tốt nghiệp sơ trung Mitsuba vào năm ngoái. Tình cờ, cô ấy cũng học chung lớp với Yui Hajikano trong năm thứ ba.”
Tôi nhận ra mình chưa bao giờ để ý tới một điều hiển nhiên đến thế.
Đúng vậy, lẽ ra người đầu tiên tôi nghĩ đến khi tìm kiếm phải là cô ấy chứ không ai khác. Nếu như có bất cứ người nào ở Minagisa toát lên cái phong thái như một nữ sinh thanh lịch của Mitsuba, đó chắc chắn là Chigusa Ogiue.
“Ogiue, cậu có biết tại sao Hajikano lại---”
“Tớ nghĩ là mình biết.” Cô ấy ngắt lời tôi, giọng thờ ơ. “Nhưng có nói với cậu hay không lại là chuyện khác.”
Tôi cứng họng, nhưng Chigusa phớt lờ và tỏ rõ vị trí của cô ấy: “Dù sao thì, đó là một điều mà Hajikano thậm chí sẽ không nói cho cả gia đình mình, đúng không? Tớ sẽ không tùy tiện tiết lộ chuyện mà cô ấy muốn giấu đến mức đó.”
“Cậu nói đúng, Ogiue.” Tôi hít thở sâu vài cái để lấy lại bình tĩnh. “Nhưng tớ chỉ nghĩ thế này - bí mật đó đang gây ra áp lực rất lớn lên Hajikano. Nếu như cô ấy phải mang theo một gánh nặng kinh khủng nào đó trong khi vẫn cố tỏ ra ổn với mọi người xung quanh, chẳng phải sẽ rất đau đớn sau? Vì thế tớ cần phải biết, Ogiue ạ.”
“Có thể sẽ hơi tọc mạch khi tớ hỏi câu này, nhưng mà Fukamachi.” Chigusa nói, “Tại sao cậu lại phải đi xa đến vậy?”
“Tớ nợ cô ấy trước kia. Rất nhiều. Tớ thấy cần phải trả lại cho cô ấy.”
Chigusa cúi gằm mặt và trầm ngâm.
“...Hiểu rồi.” Cô ấy ngẩng lên, “Tuy nhiên, cậu tuyệt đối không được nói với ai là đã nghe từ tớ. Và nếu có thể, đừng để lộ với ngay cả cô ấy nữa.”
“Tớ hiểu, cảm ơn.”
“Cuối cùng…” Vẻ đăm chiêu của Chigusa dịu lại thành một nụ cười tinh quái, “Đổi lại, tớ cũng sẽ yêu cầu cậu một điều.”
“Điều gì cơ?”
“Tớ chưa quyết định. Tớ sẽ suy nghĩ về nó sau.”
Cô nghiêng đầu và mỉm cười rạng rỡ.
Thảm hoa hướng dương cạnh ruộng đổ những cái bóng chằng chịt lên mặt đất khi mặt trời từ từ lặn xuống chân trời. Những đóa hoa ngả hàng loạt về hướng tây, trông chẳng khác nào những con mắt lớn.
Từ khi sinh ra cho đến khi trở già cỗi, hoa hướng dương luôn theo đuổi mặt trời. Và vào những ngày cuối đời khi chúng chỉ còn việc nhả hạt giống, những bông hoa rũ xuống như người đang cúi đầu rồi dần dần héo úa. Vậy là sau cả một đời cố gắng đuổi theo ánh sáng trong vô vọng, chúng kết thúc với việc cúi gằm xuống nhìn chằm chằm vào đôi chân không thể bước đi của mình, và chết. Nghe như một câu chuyện ngụ ngôn vậy - tôi luôn nghĩ như thế mỗi lần nhìn thấy hoa hướng dương.
“Ừm, ban nãy có lẽ tớ hơi khoa trương quá, nhưng thực ra những thứ tớ biết được không hẳn là nhiều.” Chigusa bắt đầu nói, chậm rãi và cẩn thận chọn lựa từ ngữ, “Tất cả các bạn cùng lớp cũ của tớ cũng sẽ trả lời thế này nếu được hỏi thôi. Tớ không nghĩ mình biết gì hơn họ.”
Tôi gật đầu và bảo cô cứ tiếp tục.
“Chắc cậu cũng biết rồi, rằng cái bớt của Hajikano đột ngột xuất hiện vào mùa đông năm hai sơ trung của cô ấy. Ban đầu nó chỉ là một cái chấm nhỏ, giống như nốt ruồi vậy. Thế nhưng mỗi ngày trôi qua, cái bớt mở rộng với tốc độ kinh ngạc, và trong chưa đầy một tháng nó đã to như hiện tại. Hajikano khi đó vẫn rất lạc quan, luôn tỏ ra bình thản như thể cái bớt chẳng ảnh hưởng gì đến cô ấy. Tất nhiên sự xuất hiện của nó cũng ít nhiều thay đổi thái độ của những người xung quanh, phần đông trong số họ tỏ ra tiếc nuối khi nhan sắc của một trong những người đẹp nhất mà họ từng biết lại bị phá hủy như vậy. Nhưng tớ khá chắc rằng tất cả đều thông cảm nhiều hơn là xa lánh.”
Dừng lại một lúc, cô nói tiếp.
“Fukamachi, có lẽ cậu đang nghĩ đến giả thiết rằng sự xuất hiện của cái bớt đã khiến cô ấy bị bắt nạt bởi những nữ sinh khác, phải không?”
“...Không phải sao?”
Cô lắc đầu: “Ít nhất là cho đến tháng bảy năm sau đó, Hajikano không có bất cứ vấn đề nào trong giao tiếp với mọi người cả, thậm chí còn ngược lại. Dù sao thì cô ấy cũng sở hữu một ngoại hình tuyệt mĩ khiến cho người xung quanh đều vô thức cảm thấy tách biệt - cho dù đó không thực sự là lỗi của cô ấy. Việc cái bớt kéo nhan sắc của Hajikano xuống hóa ra lại góp phần giúp cô ấy gần gũi với bạn bè hơn. Theo những gì mà tớ biết thì cô ấy chưa bao giờ bị bắt nạt ở trường.”
Từ cái cách mà Chigusa cân nhắc từng câu một, tôi có thể thấy cô ấy đang cố để nói theo cách khách quan hết mức có thể. Dường như cô nàng cảm thấy hơi khó chịu khi bình phẩm về người khác sau lưng người đó.
“Còn về chuyện sau đó,” Chigusa đi vào chủ đề chính. Tôi hít sâu và chuẩn bị tinh thần cho bất cứ chuyện gì có thể xảy ra.
“Tớ không nhớ ngày tháng chính xác, nhưng đó chắc chắn là ngay trước kì nghỉ hè nên hẳn phải là khoảng giữa tháng bảy. Hajikano đã không đến trường trong suốt bốn ngày. Đến ngày thứ năm khi cô ấy đi học lại, tớ lập tức nhận ra rằng đây không phải Hajikano của những ngày trước. Đó là tất cả.” Chigusa nhún vai. “Không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong bốn ngày đó. Nhưng cho dù là thế nào, bốn ngày đó khiến cho Hajikano hoàn toàn thay đổi về mọi mặt. Cô ấy ngừng nói chuyện với bạn bè, né tránh việc nhìn vào mắt người khác, và sau kì nghỉ hè thì bắt đầu nghỉ học liên tục. Chẳng mấy chốc những lời đồn và giả thiết tràn ngập khắp nơi, nhưng không cái nào được kiểm chứng cả.”
Kết thúc câu chuyện của mình, Chigusa buông một tiếng thở dài khẽ và nhìn tôi thông cảm.
“Tớ xin lỗi, có vẻ mớ thông tin nửa vời này chỉ làm cậu rối hơn… Nhưng tớ tin là nếu cậu có đến tận cao trung Mitsuba để hỏi người ở đó, họ cũng chỉ trả lời như vậy thôi.
“Không, thế này là nhiều lắm rồi. Cảm ơn nhé.”
Tôi nhìn lên bầu trời đang ngả sang màu tím. Không những không tìm thêm được manh mối nào, giờ bí ẩn lại chồng lên bí ẩn nhiều hơn nữa. Một lúc lâu sau đó, chúng tôi đi cạnh nhau trong im lặng. Tôi đắm chìm vào những suy nghĩ của riêng mình, và Chigusa dường như cũng có chuyện khiến cô ấy trầm tư. Đến khi tôi bắt đầu thấy mệt mỏi và định mở lời gì đó, Chigusa đột nhiên nói:
“Nhà tớ ở gần đây rồi, nên là…”
Đến lúc đó, tôi mới nhận ra mùi muối mằn mặn đã tràn ngập khắp xung quanh. Chúng tôi đang đi ngang qua bờ biển.
“Đến đây là được. Cảm ơn cậu rất nhiều vì ngày hôm nay.” Chigusa cúi thấp đầu xuống.
“Hình như chúng ta đi vừa đi hơi bị xa…” Tôi nói khi cố nhớ lại quãng đường vừa rồi, “Cậu không mệt chứ, Ogiue?”
“Ổn mà. Tớ thích đi bộ, cậu thấy đấy.”
“Tớ cũng vậy. Cảm ơn vì hôm nay nhé. Gặp lại sau.”
“Ừ, sẽ sớm thôi mà.”
Chigusa rẽ sang hướng khác và cắm cúi bước đi. Bất chợt, cô dừng lại và quay về phía tôi gọi lớn “Fukamachi!”
Tôi nhìn sang.
“Hôm nay cậu đã làm một chuyện rất nhẫn tâm với tớ đấy. Cậu có nhận ra không?”
“Một chuyện nhẫn tâm?” Tôi chỉ biết lặp lại trong bối rối.
Chigusa nhìn tôi, rồi bật cười: “Không, tớ đùa thôi. Tạm biệt.”
Vào thời điểm đó, tôi hoàn toàn không suy nghĩ gì nhiều về “chuyện nhẫn tâm” mà cô ấy nói. Tôi chỉ nghĩ chắc đó là một trò đùa thật, rồi quên khuấy nó đi ngay lập tức.
Nếu suy nghĩ bình tĩnh hơn, lẽ ra tôi đã có thể dễ dàng hiểu ra ý nghĩa đằng sau nó. Than ôi, đầu óc tôi lúc này bị lấp đầy bởi những suy nghĩ về Hajikano, đến nỗi hoàn toàn không để ý được gì về thế giới xung quanh. Những chuyện độc ác được gây ra bởi sự vô tình luôn nhiều gấp chục lần cố ý như vậy đấy.
____________________
Đêm đó tôi đến khách sạn Masukawa như thường lệ. Trong những ngày vừa rồi, tôi không còn rình ở nhà Hajikano nữa mà chuyển sang đợi cô ấy ở khu tàn tích. Bất kể là những đêm mưa gió hay oi bức, đôi chân của Hajikano sẽ không bao giờ mang cô ấy đi bất cứ đâu ngoài nơi này. Thế nên tôi không cần phải mạo hiểm đột nhập vào sân sau nhà cô làm gì cả.
Ban đầu tôi đã từng cố gắng tìm hiểu xem tại sao Hajikano rời nhà hằng đêm, để có thể hiểu hơn về con người cô ấy. Nhưng cuối cùng, tôi đi đến kết luận rằng Hajikano ngắm sao vì cô ấy thích ngắm sao, chỉ vậy thôi. Thực sự vô ích khi cố gắng suy diễn điều gì từ sở thích cá nhân của cô. Vậy nhưng tôi vẫn giữ thói quen đến đây cùng cô ấy, đêm này qua đêm khác. Ưu tiên hàng đầu lúc này của tôi lẽ ra là phải tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra trong bốn ngày nghỉ mà Chigusa nói tới. Chỉ đi loanh quanh và hỏi người khác là không đủ. Đó là một bí ẩn mà ngay cả gia đình hay bạn cùng lớp của Hajikano cũng đều mù tịt. Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hỏi cô ấy trực tiếp… Mặc dù đã nhận ra điều này từ rất lâu rồi, tôi vẫn không thể nào đưa ra quyết định được. Có lẽ một phần trong tôi muốn mọi chuyện cứ thế này, mãi mãi đứng trong bóng tối nhìn ngắm Hajikano say mê với các vì sao.
Sáng hôm sau - tôi muốn nói vậy, nhưng thực tế thì phải là trưa hôm sau. Vì những chuyến lẻn đến khách sạn bỏ hoang diễn ra thường xuyên vào nửa đêm gần sáng, tôi đã trở thành một con cú đêm đúng nghĩa gần đây.
Trưa hôm đó, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Trong căn nhà im lặng không một tiếng người, tiếng chuông đó nghe cứ như chuông trường tiểu học vào một ngày nghỉ vậy. Lười biếng ra khỏi giường và đi xuống tầng dưới mà không quan tâm có kịp hay không, tôi nhấc máy.
Đó không phải giọng của người phụ nữ bí ẩn nọ.
“Có phải nhà Fukamachi không?”
Đó là giáo viên chủ nhiệm của tôi, thầy Kasai. Kiểu gì thì kiểu, đây chắc chắn không phải chuyện mà tôi muốn gặp khi vừa mới dậy. Tôi có chút hối hận là mình đã không lờ nó đi mà ngủ tiếp.
“Thầy xin lỗi vì đột ngột yêu cầu thế này, nhưng em có thể đến trường bây giờ được không?”
Thái độ của Kasai không giống ngày hôm trước chút nào, chỉ có sự cảnh giác như thể ông đang giữ khoảng cách với tôi để dè chừng. Như là một người khác đang nói vậy.
“Vâng.” Tôi trả lời bằng giọng ngái ngủ. Tôi cũng muốn hỏi tại sao mình lại bị gọi lên trường nữa, nhưng rõ ràng là thầy sẽ chẳng trả lời thêm câu nào cả. “Em sẽ đến đó ngay khi chuẩn bị xong.”
“Được. Tạm biệt.”
Cuộc gọi kết thúc, tôi tắm rửa qua loa, mặc đồng phục, ăn sáng bằng súp miso rong biển và cá nướng trong khi nghe radio, và rời khỏi nhà mà không mang gì hết. Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ là một ngày nắng gắt. Ánh mặt trời giữa trưa như muốn đốt cháy da tôi.
Thật tệ là trường tôi chủ trương tiết kiệm điện ngay cả trong cái thời tiết này, thế nên phòng giáo viên không được bật điều hòa. Lẻ tẻ một vài thầy cô đang xử lý chuyện giấy tờ trong sự oi bức ngột ngạt, và những bàn cạnh cửa sổ là nơi duy nhất dễ chịu hơn đôi chút.
Thầy Kasai đứng đợi tôi trước cửa phòng giáo viên. Ông đưa tôi đến bàn của thầy Endou, trưởng giám thị nhà trường. Endou sở hữu ngoại hình hết sức cục mịch với vóc dáng khổng lồ, làn da ngăm đen và cái đầu cạo gần như trọc lốc - nguồn gốc của vô số biệt danh hài hước mà các học sinh dùng để gọi ông sau lưng nhưng không bao giờ dám hé răng trước mặt. Thầy Endou là một gã kĩ tính để ý tới những thứ lặt vặt nhất, thường xuyên bắt đám đi học muộn phải quỳ gối xin lỗi, la hét mắng mỏ những nữ sinh mặc váy ngắn hơn mức quy định và khiến họ sợ phát khóc. Tất nhiên một người như thế là cần thiết để giữ cho kỉ luật được nghiêm tại một trường trung học, tôi biết vậy, nhưng đồng thời cũng là loại người bạn chắc chắn không muốn chạm mặt nhất.
Kasai quay lại bàn làm việc của mình, và thầy Endou nhìn tôi trừng trừng như một món đồ vật nào đó. Hiển nhiên là cuộc nói chuyện đã bắt đầu, nhưng tôi không có ý định hỏi gì cả. Kiểu giáo viên như thế này ghét việc học sinh tự ý lên tiếng hơn bất cứ điều gì.
“Yosuke Fukamachi.” Endou đọc tên tôi trong tờ giấy để trên mặt bàn, chậm rãi như đang đánh vần. Thầy quay ghế lại phía tôi và nói bằng giọng đầy tính cảnh cáo.
“Đêm qua em đã làm gì?”
Đây không phải lần đầu tiên tôi bị giáo viên thẩm vấn như thế này. Tôi từng bị gọi lên phòng giáo viên đều đặn như cơm bữa hồi còn học sơ trung, thế nên thái độ của thầy Endou thậm chí khiến tôi có cảm giác kiểu “A… thật hoài niệm”. Tôi có thể nói thầy ấy sẽ sẵn sàng hét vào mặt tôi sau một hai câu nữa. Cũng có khi thầy ấy đang nắm trong tay bằng chứng để buộc tội gì đó cũng nên.
Tội phá hoại một cái khách sạn đã bỏ hoang chăng? Tôi cân nhắc các khả năng và kết luận mơ hồ như vậy. Biết đâu đấy, có ai đó đã nhìn thấy việc tôi làm. Dù sao một nam sinh trung học lẻn ra đường vào mỗi tối cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
“Em ra ngoài đi dạo ạ.” Tôi trả lời. Nói dối có lẽ không thực sự là một phương án tốt, nhưng sẽ chẳng khôn ngoan chút nào nếu để lộ bản thân mình trước khi biết được phía bên kia đang nắm bao nhiêu thông tin.
“Em có biết rằng để đảm bảo an ninh thì không được ra ngoài một mình sau 11 giờ đêm không?”
“Có ạ.”
“Vậy tại sao em vẫn đi?”
Tôi muốn nói “Thì tất nhiên là vì em muốn đi dạo”, nhưng rồi lại nuốt nó vào trong. Tất cả những gì tôi là là im lặng và cúi đầu.
Endou phá vỡ khoảng lặng đó sớm hơn tôi dự kiến. “Được rồi, chúng ta sẽ đặt vấn đề đó sang một bên. Bây giờ nghe thầy hỏi, em có biết cái khách sạn bỏ hoang ở chân núi không?”
“Ý thầy là khách sạn Masukawa?”
“Đêm qua có một vụ cháy ở đó.”
Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi trong giây lát. Tuy nhiên sau khi nhớ lại một lượt những gì chứng kiến tối qua từ lúc Hajikano đến khách sạn cho đến lúc bản thân về đến nhà, tôi thở phào nhẹ nhõm. Cho dù thầy Endou có đang nhắc tới chuyện gì đi nữa, nó cũng hẳn là xảy ra sau khi chúng tôi đã rời khỏi đó.
“Ngọn lửa không thực sự lớn.” Thầy nói tiếp, “Nhưng nếu không được phát hiện kịp thời, nó có thể đã gây ra một trận cháy rừng.”
“Và thầy nghi ngờ rằng em là thủ phạm?”
Thầy Endou trừng mắt nhìn tôi vẻ khó chịu: “Thầy có lí do để nghĩ như thế. Gần thời điểm xảy ra vụ hỏa hoạn, một học sinh đã tình cờ nhìn qua cửa sổ và thấy ai đó đang đi ngoài đường, từ phía khách sạn hướng vào khu dân cư. Tình cờ, cậu ta nhận ra người đang đi kia là Yosuke Fukamachi. Đó là lí do em được gọi tới đây… Giờ thầy sẽ hỏi lại lần nữa. Đêm qua em đã làm gì?”
Tôi do dự. Trước hết, tôi muốn tránh nhắc tới Hajikano bằng bất cứ cách nào. Những chuyện bị nghi ngờ đủ thứ thế này diễn ra quá nhiều lần rồi, nên tôi không quan tâm mình sẽ dính phải những rắc rối gì miễn là không làm liên lụy đến cô ấy. Thế nhưng nếu nói “Em đi đến khách sạn bỏ hoang để ngắm sao, nhưng không biết gì về vụ cháy cả”, liệu thầy Endou có tin không? Rõ ràng lời giải thích nửa vời kiểu đó chỉ khiến cho mối nghi ngờ tệ hơn.
Endou gõ gõ lên bàn một cách đe dọa trong khi tôi vẫn đang cố tìm cho mình lối thoát nào đó: “Có chuyện gì thế? Sao em vẫn chưa trả lời? Hay là em đã làm việc gì đó không thể để lộ cho ai biết hả?”
Vào những lúc thế này, một là số lượng lời nói dối cao nhất mà bạn có thể dùng. Từ kinh nghiệm của tôi, nói dối từ hai điều trở lên trong khi bị tra vấn thế này chỉ tự đào hố chôn mình nhanh hơn. Nếu vậy, tôi sẽ sử dụng lời nói dối duy nhất đó để che giấu sự thật rằng Hajikano cũng có mặt ở khách sạn Masukawa.
Thế nhưng ngay khi tôi vừa mở miệng “Vâng, tối qua em…” thì ai đó đã ngắt lời tôi từ phía sau.
“Cậu ấy đi cùng với em để ngắm sao ạ.”
Endou và tôi đều giật mình nhìn về hướng phát ra giọng nói.
Điều đầu tiên đập vào mắt tôi là vết bớt màu xanh đen che phủ nửa khuôn mặt của cô gái ấy. Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên tôi trực tiếp nhìn thấy nó trong ánh sáng ban ngày.
“Em tin là vụ cháy xảy ra sau khi cả hai bọn em đều đã rời đi.” Hajikano bình tĩnh nói, “Nhân chứng nhìn thấy Yosuke đi về nhà phải không ạ? Thầy có thể xác thực bằng cách so sánh thời điểm ngọn lửa xuất hiện và thời điểm cậu ấy đi vào khu dân cư.”
Trên tay Hajikano là một túi tài liệu cỡ B4 dày cộp. Có lẽ cô ấy được thầy Kasai gọi đến đây để nhận bài vở của những ngày vắng mặt. Hajikano trong bộ đồng phục thủy thủ có lẽ là cảnh tượng quen thuộc với những học sinh cùng lớp, nhưng với tôi thì nó hoàn toàn mới lạ. Không tạo ra ấn tượng đặc biệt hợp như Chigusa, nhưng vẫn là một thứ gì đó hết sức lung linh. Giống như việc âm thanh của cùng một nhạc cụ đột nhiên trở nên trong trẻo hơn khi được đưa vào tay của nhạc công có trình độ vậy.
Endou liếc nhìn cái bớt của Hajikano, rồi lướt dọc xuống từ đầu tới chân, cuối cùng lại quay lại với cái bớt. Tôi lén quan sát nửa bên phải mặt cô ấy - Nốt Ruồi Khóc vẫn còn đó. Nó quá nhỏ để có thể xác định được là nốt ruồi thật hay do bút dạ chấm lên.
“Tên của em?” Thầy Endou bấm cây bút bi trên bàn và mở ra một quyển sổ tay nhăn nhúm, “Năm nhất à, hiểu rồi. Lớp nào?”
“Yui Hajikano. Lớp 1-3, giống như cậu ấy ạ.”
Endou dừng lại một chút, dường như là đắn đo về cách viết chữ “Hajikano” bằng kanji. Cuối cùng ông bỏ cuộc và viết cái họ bằng katakana.
“Một đứa phá luật khác.” Thầy khịt mũi và gập sổ lại. “Vậy, hai đứa đến đó để ngắm sao?”
“Để ngắm sao, vâng.” Hajikano gật đầu không chút rụt rè. “Ở đó không bị loạn sáng hay che khuất tầm nhìn, là một nơi rất lý tưởng.”
“Em thích ngắm sao à?”
“Thích hơn những thứ khác chút chút ạ.”
“Đêm qua có hiện tượng gì xảy ra không?” Thầy hỏi, dường như là để kiểm tra xem cô nói thật hay nói dối.
Hajikano ngẫm nghĩ nhanh: “Khoảng từ một giờ đến hai giờ sáng, có một trận mưa sao băng nhỏ. Em nghĩ là tất cả khoảng ba mươi ngôi sao rơi trong vòng một tiếng đồng hồ đó.”
“Chà. Còn gì nữa không?”
“Hình như không chỉ có một trận mưa sao băng đó. Vì khuất đằng sau phía xa xa có hai hay ba vùng sáng nữa.”
“Không phải hình như đâu. Đó là mưa sao băng Delta và Iota của chòm Bảo Bình, và Alpha của chòm Bọ Cạp.” Thầy Endou nói giọng đều đều, “Delta và Iota thường bị tách ra thành hai mé bắc nam. NDA, SDA, NIA, SIA. Vùng sáng của chúng rất gần nhau nên hơi khó để phân biệt, dù chúng là hai trận mưa sao băng riêng lẻ. Cái mà em quan sát rõ nhất là SDA. Nếu yêu thích thiên văn học, em nên tìm hiểu những thứ này.”
Tôi ngớ ra trước sự thay đổi trong bầu không khí giữa hai người. Mặc dù không ai thực sự tỏ ra thân thiện, rõ ràng sự căng thẳng vô hình đã không còn nữa.
“Vậy, thầy nghĩ mấy đứa không nói dối về việc đi ngắm sao.”
Bỏ lại câu nói đó, thầy ấy quay ghế về bàn làm việc và phẩy tay ra dấu rằng chúng tôi có thể về, như một người đã hết hứng thú. Có vẻ ông cũng không định phạt gì tội ra ngoài một mình lúc đêm khuya. Tôi rời khỏi phòng giáo viên cùng Hajikano trong sự bối rối. Đột nhiên thầy Endou gọi với từ phía sau: “Mưa sao băng Perseid sắp diễn ra đấy. Đừng bỏ lỡ nó.”
Mưa sao băng. Vậy đó là lí do Hajikano nằm hẳn xuống mái nhà mà nhìn trời vào đêm qua. Tôi đã hoàn toàn không để ý gì đến những ngôi sao băng đó cả.
Bởi lẽ tôi mải ngắm nhìn một thứ quý giá hơn nhiều.
Ngay khi rời khỏi phòng giáo viên, điều đầu tiên tôi làm là cảm ơn Hajikano.
“Cậu vừa mới cứu tớ đấy.”
Cô ấy không buồn quay đầu lại, chỉ cắm cúi bước đi tiếp. Thường thì đây sẽ là lúc tôi nên lo lắng, nhưng việc cô ấy vừa chủ động giúp đỡ đã khiến tôi có thêm can đảm.
“Vậy là cậu biết tớ đã bám theo. Tại sao cậu không nói gì với tớ cả?”
Hajikano dừng lại và mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.
“Tớ biết việc bí mật theo dõi cậu như vậy không hay ho gì, nên cậu có giận tớ cũng không sao đâu. Chỉ là tớ thấy lo sau vụ ở trong công viên. Tớ chỉ sợ cậu lại định làm gì đó dại dột.”
Đúng ra có lẽ tôi muốn nói “Tớ thực sự thích nghe cậu hát, vậy nên tớ mới bám theo cậu hằng đêm”. Thế nhưng lúc này tôi chỉ muốn phải xóa bỏ hiểu lầm và cho cô ấy thấy ý tốt trước, còn những chuyện riêng tư để sau.
Nếu có thể, tôi thực sự muốn giải thích cho cô ấy cách mà cái bớt của tôi biến mất. Tớ đã thích cậu kể từ hồi lớp bốn. Tớ đã luôn nghĩ rằng nếu không có cái bớt này, tớ sẽ có thể chạm tới chỗ cậu. Một người phụ nữ bí ẩn đã gọi cho tớ qua bốt điện thoại công cộng và đề nghị một ván cược như trong truyện nàng tiên cá. Tớ sẽ được xóa đi cái bớt, nhưng nếu không thể khiến cậu yêu tớ, tớ sẽ chết và biến thành bọt biển...
Tôi thở dài. Ai sẽ tin vào một câu chuyện ngớ ngẩn như vậy chứ? Thậm chí ngay cả khi cô ấy tin đi chăng nữa, nói ra điều này chẳng khác nào đe dọa để ép buộc cô ấy phải thích tôi. Nói cách khác, đây chính là kiểu của những gã vô vọng tự lấy dao kề cổ rồi gào lên “Nếu em không yêu anh thì anh sẽ tự sát ngay bây giờ”. Tôi thực sự không muốn làm vậy - tình cảm của Hajikano chắc chắn không phải thứ rẻ mạt để có thể yêu cầu như thế. Vì vậy tôi không nói gì thêm nữa, chỉ im lặng bước đi bên cạnh cô.
Hajikano quay lại nhìn tôi và thở dài. Dường như đã hết kiên nhẫn, cô cuối cùng cũng lên tiếng:
“....Tớ biết cậu làm mọi thứ chỉ vì nghĩ cho tớ, Yosuke.”
Cô im lặng trong vài phút tiếp theo, như đang cẩn thận chọn lựa từ ngữ thích hợp. Tôi kiễn nhẫn chờ đợi, không mảy may dám hé răng.
“Vì vậy, tớ muốn nói với cậu cảm xúc của tớ lúc này một cách trung thực nhất có thể.”
Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Đừng quan tâm đến tớ nữa. Chuyện đó thực sự rất phiền phức.”
Nói dứt lời, Hajikano quay đi và vùng chạy khỏi tôi, nhưng tôi đã kịp chộp lấy tay cô ấy kéo giật lại và cố gắng dùng đến phương án cuối cùng.
“Một người bạn cùng lớp của cậu hồi cấp hai đã kể cho tớ vài chuyện.”
Khuôn mặt của chúng tôi giờ đang gần như sát vào nhau. Mắt cô ấy mở lớn.
“Rốt cuộc là điều gì đã xảy ra với cậu trong bốn ngày nghỉ đó?”
Đây là một canh bạc nguy hiểm. Vốn dĩ tôi đã định sẽ hỏi câu hỏi này một cách cực kì cẩn trọng, sau khi đã xoa dịu được trái tim cô ấy và loại bỏ mọi rào cản có thể. Đi thẳng vào vấn đề ngay lúc này có lẽ sẽ không những khiến tôi không có được câu trả lời, mà còn làm cho cô ấy trở nên cảnh giác hơn. Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi có linh cảm nếu không hỏi lúc này, sẽ chẳng còn lần sau nào cả.
Con bài cuối cùng của tôi thực sự đã làm được gì đó. Lần đầu tiên từ đầu cuộc trò chuyện, Hajikano bộc lộ cảm xúc như một con người bình thường.
Nhưng là theo cách tồi tệ nhất.
“....Tại sao cậu không để cho tớ yên?”
Sau vài cái chớp mắt kìm nén trong vô vọng, một giọt nước lăn dài xuống má cô. Như một con đập bị vỡ tung từ vết nứt nhỏ nhất, những giọt nước mắt lập tức nối theo đó mà tuôn rơi lã chã. Hajikano quay mặt đi, cố gắng dụi mắt liên tục trong tiếng nấc. Bản thân cô dường như cũng bàng hoàng khi thấy mình đang khóc.
Tim tôi thắt lại trong cảm giác tội lỗi. Tôi chợt thấy mình chẳng khác nào một gã bắt nạt tồi tệ.
Là vậy à, tôi nhủ thầm. Bất kể có cố gắng vùng vẫy đến thế nào đi nữa, đến cuối cùng việc duy nhất mình làm được vẫn chỉ là gây tổn thương cho cô ấy.
Hajikano dụi mắt lần cuối rồi bỏ chạy, và lần này tôi không đuổi theo nữa. Hajikano đã biết những gì tôi nghĩ về cô ấy từ sâu trong trái tim mình. Hajikano đã can thiệp để ngăn tôi bị nghi ngờ phóng hỏa. Tôi đã xác định rõ ràng rằng Yui Hajikano mà tôi yêu vẫn còn sống trong cô ấy. Cô ấy đã nhìn thẳng vào mắt tôi và nói thật lòng mình. Và rồi cô ấy đã từ chối tôi.
Còn có thể làm được gì cơ chứ?
Nếu bình tĩnh hơn một chút, có lẽ tôi sẽ nhận ra một điều khi những giọt nước mắt của Hajikano rơi xuống. Có lẽ tôi sẽ nhận ra rằng nốt ruồi dưới mí mắt đã biến mất sau khi cố ấy dụi mặt vào hai tay áo. Có lẽ tôi sẽ nhận ra rằng nó là một dấu chấm được vẽ bằng bút dạ.
Nhưng không. Tôi thậm chí không dám nhìn thẳng vào gương mặt đang bật khóc của cô. Nó giống như cơn ác mộng tồi tệ nhất, thứ sẽ khiến tôi tự dày vò mình trong điên dại nếu nhìn vào quá năm giây. Tôi đã bị ném ra khỏi cuộc đời của Hajikano, và Nốt Ruồi Khóc bị ném ra khỏi tâm trí tôi.
Thầy Kasai gọi tôi khi tôi đi ngang qua phòng giáo viên. Thầy vẫy tay bảo tôi vào chỗ bàn làm việc của mình, bằng một giọng hiền hậu hơn nhiều.
Tôi đứng trước bàn của thầy, lòng hoàn toàn trống rỗng.
“Đầu tiên, thầy nghĩ mình cần phải xin lỗi em một chuyện.” Ông nói, “Thầy đã tìm hiểu về mối quan hệ của em và Hajikano ở trường cấp hai. Em và cô bé thực sự là bạn tốt như những gì đã nói. Xin lỗi vì đã nghi ngờ em.”
Tôi chậm chạp lắc đầu: “Không. Nếu ở vị trí của thầy, chắc chắn em cũng sẽ nghi ngờ như vậy thôi.”
Kasai lấy khăn tay ra khỏi túi và lau mồ hôi trên trán, rồi nhét nó trở lại. Ông mím môi, thở dài và khoanh tay tựa vào lưng ghế.
“Thầy đã để ý em trong suốt ba tuần qua. Không vì một cơ sở cụ thể nào cả, thầy chỉ chờ xem liệu em có để lộ một mặt khác nào không. Rồi thầy đi đến kết luận, rằng em chắc chắn không phải kiểu học sinh sẽ đi gây thù chuốc oán… Thế nhưng vì thế mà giờ mọi chuyện lại càng trở nên khó hiểu hơn. Tại sao Hajikano lại nhất quyết không muốn học cùng lớp với em? Hơn nữa, ngay từ đầu tại sao cô bé lại từ một trường cao như Mitsuba vào trường này? Có quá nhiều điều không thể giải thích.”
Thầy nói liền một mạch như vậy, nhưng dường như không hề có ý tìm kiếm câu trả lời từ tôi. Tôi chỉ biết gật đầu.
“Có điều, cho dù lí do đằng sau mọi chuyện là gì đi chăng nữa thì cũng đã quá muộn để tìm hiểu. Fukamachi, ít nhất thì em không cần phải lo lắng về việc chịu trách nhiệm cho sự vắng mặt của cô bé nữa. Giấy tờ đã giải quyết xong rồi. Thầy định sẽ thông báo với cả lớp sau kì nghỉ hè, nhưng tiện em đang ở đây thì nói trước luôn vậy.”
“Thầy đang… nói về cái gì cơ ạ?”
Kasai hạ giọng thở dài: “Hajikano sẽ chuyển trường.”
Theo như những gì thầy chủ nhiệm nói, lí do Hajikano đến trường ngày hôm nay chính là để làm thủ tục xin rút học bạ. Trong khi đang giải quyết nốt những thứ giấy tờ cuối cùng, thầy Kasai bảo cô ấy đợi một lát rồi rời khỏi bàn để đưa tôi ra gặp thầy Endou. Sau đó Hajikano hoàn thiện nốt các đơn từ, chuẩn bị rời đi và nhìn thấy tôi đang bị thầy Endou tra hỏi. Sau một chút do dự, cô ấy đã quyết định giúp tôi.
Tôi cảm ơn Kasai và ra khỏi phòng giáo viên, lang thang một lúc lâu trong sân trường trước khi đi về. Thế giới xung quanh trông thật nhợt nhạt dưới ánh chiều tà. Gương mặt lã chã nước mắt của Hajikano hết ẩn lại hiện trong tâm trí tôi, và cứ mỗi lần như thế, tôi cảm thấy rõ tim mình đang bị nghiền nát từ từ.
Càng cố gắng đuổi theo cô ấy bao nhiêu, tôi lại càng khiến cô ấy nằm ngoài tầm với bấy nhiêu. Và giờ thì cô đã chủ động chọn cách chạy ra xa. Bất kể Hajikano sẽ chuyển đến nơi nào đi chăng nữa, đó cũng chắc chắn là một nơi mà tôi không thể tìm được.
Liệu biến thành bọt biển mà chết sẽ có cảm giác thế nào? Tôi cố hình dung trong vô vọng. Có lẽ nó sẽ không đau. Có lẽ chỉ đơn giản là sự tồn tại của tôi trở nên mờ nhạt cho đến khi tan biến hoàn toàn giữa những cơn sóng biển. Tôi chợt thấy chẳng có cái chết nào phù hợp hơn cho một kẻ đang chìm sâu vào tuyệt vọng như mình nữa.
Ở thời điểm này, tất cả những suy nghĩ trên thực ra cũng chỉ là tưởng tượng. Phải cho đến khi trực tiếp nhìn thấy một con người tan biến vào nửa tháng sau, tôi mới thực sự hiểu rõ hơn về điều đó.
_____________________________
Tôi đi thẳng về nhà, nhưng không dừng lại ở đó. Bàn chân tôi cứ thế tự đưa chủ của nó đi trong vô định. Bước qua khu phố mua sắm cũ lạnh ngắt, qua những con đồi thấp lủn xủn với cây cối rậm rì, qua con đường lớn tràn ngập mùi thức ăn nhanh và bia rượu - chuyến lang thang không đích đến của tôi đã ném tôi vào một cuộc hội ngộ không ngờ tới. Nhìn chằm chằm vào những chiếc đèn lồng đỏ treo dọc theo phố, tôi nghĩ mình đã nghe thấy người nào đó gọi tên và nhìn quanh. Chẳng có ai dừng lại cả. Đúng lúc tôi cho rằng đó chỉ là nhầm lẫn và chuẩn bị đi tiếp, người kia hét tên tôi thêm lần nữa.
Tôi ngẩng đầu lên ban công tầng hai của quán bar nhỏ ngay bên cạnh. Hinohara gọi với xuống “Đợi tao một chút” rồi chạy vào trong. Vài giây sau, hắn chạy ra chỗ tôi đang ngồi trên vỉa hè.
Yuuya Hinohara là bạn của tôi hồi học sơ trung. Vào cái đêm sau lễ tốt nghiệp, trong trận chiến bốn chọi ba giữa phe đi làm và phe vào học cao trung, hắn cũng tham gia và ở cùng phe với tôi.
Hinohara nhập học ở trường Nam Minagisa, một ngôi trường ít danh tiếng hơn Minagisa Đệ Nhất, nhưng thực chất ngay từ đầu hắn chỉ chọn bừa chỗ đó trong danh sách nguyện vọng. Xét về học lực, Hinohara vượt xa tôi đến nỗi không thể đem hai thằng ra mà so sánh, có điều hắn muốn một ngôi trường gần gần để có thể đi bộ thong thả mà Minagisa Đệ Nhất thì lại quá xa.
Có lẽ một thằng kì quặc như tôi chẳng có tư cách nói điều này, nhưng Hinohara cũng là một thằng kì quặc đích thực. Mặc cho hầu hết các bài kiểm tra đều có kết quả dưới trung bình, hắn đã từng gây sốc cho toàn bộ những người xung quanh khi được trên dưới 90 điểm ở tất cả mọi bài thi cuối kì. Không cần phải nói nhiều người nghi ngờ gắn gian lận đến mức nào, nhưng đến cuối năm thứ hai sơ trung, các giáo viên đều đã phải nhận ra khả năng tuyệt đối của Hinohara khi hắn tắt cái công tắc lười biếng của mình đi. “Đó là một sự lãng phí đến mức xúc phạm!”, tất cả họ kêu lên như thế. Nếu hắn thực sự học một cách nghiêm túc, vị trí đứng nhất toàn khối chắc chắn chẳng là cái gì cả.
Hinohara, tên lập dị không bao giờ để tâm đến điểm số khi không có hứng ấy, chỉ mới nói với tôi duy nhất một lần về lí do khiến hắn hiếm khi tập trung vào việc học để có kết quả tốt hơn.
“Tao chỉ muốn tất cả lũ ngốc đó ngộ ra được sự bất công của cuộc sống.” Hắn nói bằng cái giọng trầm đặc trưng của mình, “Tao muốn đập vào mặt chúng nó cái sự thật rằng có những thằng chỉ cần học ba ngày là có thể vượt qua quá trình cày cuốc của chúng nó trong một tháng.”
“Mày nói cứ như đang muốn ném một lũ nhóc cấp hai như tao và chúng nó vào thẳng cuộc đời của người lớn vậy.”
“Ờ, diễn giải kiểu đó cũng đúng đấy. Thế này nhé, ngày xửa ngày xưa có một người phụ nữ tự cho mình là người xinh đẹp nhất thế giới, với trí tuệ ở mức trung bình. Rồi ngày nọ cô ta bắt gặp một phụ nữ khác sở hữu nhan sắc vượt xa bản thân, cô ta sốc đến nỗi muốn đập vỡ tất cả những tấm gương trên đời. Mày nghĩ người phụ nữ đó sẽ làm gì?”
“Cho con nhỏ kia ăn táo độc.”
“Ngu ngốc.” Hắn khịt mũi. “Đừng bám rịt vào mấy câu chuyện cổ tích đó. Ý tao là, hiển nhiên là cô ta sẽ bắt đầu phải làm nhiều thứ hơn là lo trau chuốt vẻ bề ngoài, phải không nào? Bởi vì cô ta đã nhận ra sự thật phũ phàng rằng kia là một đối thủ mà mình sẽ không bao giờ thắng được bằng cách cạnh tranh sòng phẳng trên cùng một mặt trận. Đó là thứ mà tao muốn dạy cho lũ đần kia đấy.”
Hắn là người có thể gọi người khác là lũ đần như thế bằng gương mặt tỉnh bơ.
Trong khi tôi bị phần đông bạn học khinh bỉ, Hinohara là đứa thân với tôi nhất ở trường cấp hai. Cả tôi và hắn đều không bận tâm đến những hoạt động lành mạnh nhưng cũng chẳng thoải mái gì khi đi chung với lũ choai choai phá phách. Cho dù là ở bất cứ nơi nào đi nữa, chúng tôi đều có một cảm giác lạc lõng với thế giới xung quanh. Thế nên như một hệ quả, hai thằng luôn vô tình đụng mặt nhau hết sức thường xuyên.
Thỏa thuận ngầm giữa chúng tôi là “Tao sẽ không yêu cầu bất cứ điều gì từ mày, vì vậy mày cũng đừng mong đợi gì ở tao”. Chúng tôi đã hình thành một mối quan hệ tồn tại qua suốt những tháng ngày buồn tẻ và tệ hại của thời sơ trung. Nói theo một cách tích cực nào đó, tôi nghĩ thế này có thể tạm gọi là “bạn bè”.
“Ây, xin chào.” Hinohara nói vọng ra khi bước xuống những bậc thang bằng sắt. Hắn mặc một áo phông bạc phếch, quần jeans cắt nham nhở ngang gối và một đôi dép tông đi biển màu đen. “Lâu rồi không gặp. Mày vẫn sống tốt chứ hả?”
Hắn đấm đùa vào người tôi, và tôi gạt tay hắn ra: “Cũng tàm tạm.”
“Khoan, có chuyện gì xảy ra với bản mặt mày thế? Cái bớt đâu mất rồi? Mày đi phẫu thuật hay gì hả?”
“Nó cứ tự nhiên mà biến mất như thế thôi. Có khi đặc điểm của nó là như thế, bị xóa bỏ khi người ta lớn lên.”
Hắn khoanh tay trước ngực và xoay xoay cổ cho đỡ mỏi: “Tệ thật. Tao thì thích mày cứ có cái thứ đó ở trên mặt như trước đây hơn. Nhìn ngầu phải biết.”
“Ờ, nhưng tao đang tận hưởng một cuộc sống bình thường ở trường cấp ba, thế nên tao không cần cái thứ ngầu đó đâu.”
“Cuộc sống bình thường? Mày á?” Hinohara hỏi lại, mắt hắn mở lớn trong sự nghi hoặc.
“Hoàn toàn bình thường. Kể từ hồi tháng tư đến giờ tao chưa đấm ai và cũng chưa ai muốn đấm tao cả. Tao thậm chí đã không còn lén uống rượu trong kho dụng cụ hay hút thuốc ở cầu thang thoát hiểm. Chỉ là một cuộc sống trung học bình yên như bất cứ thằng học sinh nào khác.”
Tất nhiên, nó chỉ “bình thường” nếu bỏ qua những chuyện xung quanh vụ cá cược bí ẩn nó. Nhưng tôi không muốn và cũng không thể giải thích tất cả những chuyện đó cho Hinohara. Hắn sẽ chỉ nghĩ đây là một trò đùa phức tạp đến ngu ngốc mà thôi.
“Yosuke Fukamachi, đang trải qua một quãng đời học sinh đúng nghĩa.” Hinohara nói chậm rãi từng từ một, để lộ sự ấn tượng sâu sắc.
“Mày thì sao Hinohara? Cũng thế chứ hả?”
“Nói thế nào nhỉ…” Hắn đăm chiêu. “Chà, chuyện dài lắm, ra chỗ này với tao một chút rồi hai thằng ngồi tán phét. Mày rảnh chứ hả?”
Hắn cắm cúi bước đi mà không thèm chờ câu trả lời. Về phần mình, tôi không suy nghĩ gì mấy mà quyết định đi theo hắn.
Hinohara dẫn tôi qua một bãi đỗ xe của khu chung cư nọ, được bao quanh bởi một hàng rào lưới mắt cáo. Hắn vẫn không chịu hé răng về đích đến của hai thằng. Chắc hẳn đây là đường tắt, tôi nhủ thầm và mặc kệ việc suy nghĩ xem mình đang đi đâu. Một vài tiếng càu nhàu vọng tới từ sau mấy cái xe, nhưng tôi cũng chẳng để tâm nốt. Tụi thanh niên tụ tập ở những chỗ thế này lại là chuyện thường tại Minagisa.
Thế nên đến khi tôi nhận ra mấy giọng nói kia thì đã quá muộn.
Hinohara đẩy tôi vào một cái góc. Bốn gã thanh niên đang ngồi xổm hút thuốc và nói chuyện quay lại nhìn tôi, đứa nào đứa nấy bật cười sằng sặc.
“Mấy thằng này bắt tao phải lôi mày tới đây cho chúng nó.” Hinohara cười méo xẹo, “Tao vốn không nghĩ mày sẽ tự dẫn xác ngang qua chỗ mình đâu. Mày cứu tao một bàn rồi đấy.”
Đầu óc vẫn đang trong trạng thái lơ mơ, tôi gãi gáy và cố gắng nhớ lại những khuôn mặt mà tôi đã không nhìn thấy sau một thời gian dài… Từ trái sang phải là Inui, Nogiyama, Mitake, và Harue. Đó là bốn thằng thuộc phe-đi-làm đã đánh nhau với tôi vào đêm tốt nghiệp.
Vụ đánh lộn đó không hẳn chỉ là để giải tỏa bức xúc nói chung. Hồi đó chúng tôi thực sự có một vài xích mích khá nặng nề mà giờ không còn nhớ nữa. Nguyên kì nghỉ xuân tôi phải nằm trong bệnh viện, thế nên cho dù đám này có muốn kiếm chuyện cũng chẳng biết tìm ở đâu. Mọi thứ đã trở nên hết sức mù mờ trong tâm trí tôi sau bốn tháng, nhưng xem ra với những gã này thì thời gian ôm hận lâu hơn tôi tưởng tượng.
Tôi sẽ không ngạc nhiên cho lắm nếu Hinohara cũng là mục tiêu của chúng, nhưng hắn đứng dẹp sang một bên và làm như vô can. Có khi đám kia đã đồng ý sẽ không động đến hắn nếu lôi được cái bao cát là thằng tôi đây ra bãi đậu xe. Một lần nữa, chẳng có gì bất ngờ. Hinohara là loại người sẵn sàng bán rẻ bạn bè để cứu lấy bản thân. Một gã lạnh lùng và ích kỉ.
“Lâu rồi không gặp, từ hồi tốt nghiệp nhỉ?” Thằng cao nhất, Nogiyama, lên tiếng, “Tao nghe nói mày vừa mới ra viện.”
“Ờ. Tao gặp tai nạn đúng một ngày sau khi tốt nghiệp. Thế là tao nghiễm nhiên có một kì nghỉ xuân khá dài.”
Nogiyama phá lên cười, và ba đứa còn lại cũng vậy. Xem ra quan hệ giữa mấy thằng đó vẫn không hề thay đổi, tôi nghĩ thầm. Cũng giống như hồi cấp hai, Nogiyama luôn thể hiện rằng hắn là thủ lĩnh.
“Mày biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo không?”
“Chịu luôn. Hừm, cả sáu người chúng ta sẽ cùng đi nhậu một bữa và xóa bỏ thù hằn chăng?”
Một lần nữa, Nogiyama bật cười và ba thằng kia phụ họa theo. Hinohara nhìn tôi chằm chằm, nhưng tôi biết khả năng hắn giúp tôi còn thấp hơn cả xác suất trúng xổ số nữa. Hắn là loại người như vậy. Hắn biết tôi biết hắn là loại người như vậy. Tôi sẽ phải tự xử lý vấn đề của mình.
Nogiyama đưa tay ra và nhận lấy một cây gật ngắn từ thằng đệ bên cạnh. Sau vài cái vung vẩy như để thử trọng lượng, hắn ấn nó vào cằm tôi.
“Mày có vẻ rất vui khi được nghỉ dài ngày đấy. Và tao, là một người rất hòa đồng và chân thành, tao cũng vui khi thấy mày vui. Thế nên là Fukamachi, mày nghĩ sao nếu tao giúp mày cũng có một kì nghỉ hè dài hơn thường lệ nhỉ?"
Trời ạ.
Tôi ngán ngẩm đưa mắt đánh giá tình hình. Một chọi bốn. Hoặc tùy thuộc vào tâm trạng của Hinohara lúc này, một chọi năm. Và bọn chúng còn có vũ khí. Banh mắt ra cũng chẳng thấy cơ hội thắng nào cả. Cách tốt nhất có lẽ là chạy bán sống bán chết ra khỏi đây, nhưng với từng này thằng bao vây xung quanh thì mơ đi.
Cứ thây kệ chúng nó và đánh mà không suy nghĩ như hồi trước vậy, tôi nghĩ thầm. Chuẩn bị tinh thần cho tình huống tệ nhất là được. Sau đó tôi sẽ chống trả hết mức có thể và phó thác mọi thứ vào may mắn...
Thế rồi, tôi nghe thấy ai đó gọi tên mình.
“Fukamachi?”
Bốn thằng bạn cũ đứng chắn trước mặt nên tôi không thể nhìn thấy cô gái vừa lên tiếng, nhưng chất giọng ấy không lẫn vào đâu được. Khi Nogiyama từ từ quay lại, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Chigusa trong bộ đồng phục thủy thủ đang đứng đó và nhìn tôi đầy lo lắng.
Tại sao cô ấy lại ở đây, vào cái giờ này? Tôi lướt qua kí ức của mình một đoạn và nhớ ra hai đứa đã hẹn gặp nhau vào tối nay, cũng vẫn để giúp cô ấy tập dượt cho lễ hội như hôm trước. Hẳn là cô đã nhìn thấy tôi đi ngang qua chỗ hẹn rồi tò mò bám theo và kết quả là thế này đây.
Đời còn gì tệ hơn.
“Á à, tao hiểu rồi…” Nogiyama gật gù thích thú như thể vừa nhận ra điều gì đó. Hắn quay lại nhìn tôi và nở nụ cười khoái chí, rõ ràng rất thỏa mãn với những gì sắp sửa làm.
Tình hình đã thay đổi. Không còn thời gian để do dự nữa. Mọi hành động đều phải được tính toán nhanh nhất có thể. Nhân lúc sự xuất hiện của Chigusa khiến cả đám mất tập trung - chính là cơ hội duy nhất của tôi.
Ngay khi Nogiyama quay sang ra lệnh cho ba thằng kia “Này, lôi con bé đó qua đây”, tôi nhào tới chỗ hắn. Thằng choai choai chỉ kịp ngoảnh mặt lại trước khi một bị quả đấm tống thẳng vào mặt khiến hắn ngã văng xuống đất. Dẫm mạnh vào cổ tay phải để ép hắn phải thả cây gậy ra, tôi giật lấy nó và phang tới tấp xuống bụng hắn như giã gạo. Đang bận ôm lấy cái mặt vừa ăn đấm, Nogiyama không kịp phản ứng và chỉ biết quằn quại trong đau đớn.
Nghe thấy tiếng hét của thằng đại ca khi ăn mấy gậy đầu tiên, ba đứa đang chuẩn bị nhào đến chỗ Chigusa khựng lại. Mấy thằng đó cố gắng tấn công, nhưng tôi vung gậy thành một vòng cung để buộc chúng lùi lại và tiện tay quật luôn một phát vào ống chân Nogiyama. Thằng đó kêu thét lên một tiếng xé tai trước khi oằn người lại và giật giật như một con sâu. Tôi thực sự cảm thấy thương cho hắn, nhưng cách duy nhất để dành ưu thế trong một trận đánh nhau thế này là nhằm vào thằng lãnh đạo. Bằng cách tạo ra tình cảnh khác biệt giữa Nogiyama và ba thằng kia, tôi có thể khiến chúng nảy sinh cảm giác chúng đang đứng ngoài cuộc.
Tôi nhìn lên và thấy Chigusa vẫn đang đứng đó, nhìn chằm chằm về hướng này. “Cậu đang làm cái quái gì vậy?! Chạy đi mau!” Tôi hét lên với cô ấy và cô gật đầu, nhưng vẫn không mảy may nhúc nhích một li. Cô ấy sợ đến không thể cử động rồi sao?
Như một màn phô trương cuối cùng, tôi đá Nogiyama đang co quắp sang một bên, sau đó ném mạnh cây gậy xuống trước mặt ba thằng đầu gấu đang tái mét mặt nhìn đại ca của chúng nó rên rỉ. Không đứa nào có ý định nhặt lên. Tôi thở hắt ra một hơi dài, ngồi xuống v trừng trừng nhìn chúng.
“Thế, chúng ta ngừng ở đây được rồi chứ nhỉ?”
Tôi nở một nụ cười nửa hòa nhã nửa khiêu khích. Tất nhiên, đó chỉ là diễn sâu. Nếu cả ba thằng cùng xông lên một lúc, tôi chỉ có nước húp cháo.
“Nếu bọn mày vẫn chưa hài lòng, được thôi, cứ cầm cái gậy đó đánh tao bao nhiêu tùy thích cho đến khi cảm thấy khá hơn. Sau đó chúng ta có thể gọi nó là một trận hòa.”
Ba thằng nhìn nhau, rồi lại nhìn Nogiyama đang quằn quại ôm chân trong đau đớn. Hai thằng lại gần xốc nách hắn dậy, thằng thứ ba lườm tôi tóe lửa, và cả đám bỏ đi trong im lặng.
Cuối cùng, chỉ còn lại Hinohara.
“Còn mày thì sao?”
“Không không, đừng đánh tao.” Hắn nhún vai. “Tao bị ép phải đưa mày tới đây thôi. Mày thì vẫn đánh đấm ngon nghẻ như hồi đó. Đẹp mắt đấy.”
Hinohara liếc nhìn Chigusa, người vẫn đang đóng băng tại chỗ giống như khi tôi kêu cô ấy bỏ chạy. Hắn bước đến chỗ cô, nói “Xin lỗi vì để đằng ấy phải vướng vào chuyện này”, và rời đi theo một hướng khác với bọn Nogiyama. Thế rồi tôi chợt nhận ra lí do ba thằng đó chấp nhận bỏ qua dễ dàng đến thế là vì sợ rằng Hinohara có thể đột nhiên nổi hứng nhảy vào đánh cùng và về phe tôi.
Khi hắn đã khuất khỏi tầm nhìn, tôi ngồi bệt xuống đất một cách nhẹ nhõm và nhắm mắt lại. Mặc dù đã nói là “phó mặc vào may mắn”, nhưng mọi chuyện suôn sẻ đến thế này thì phải gọi là phép màu rồi. Tôi không nghĩ chuyện tương tự sẽ còn diễn ra lần nào nữa.
Khi tôi mở mắt ra, Chigusa đang nhìn tôi chằm chằm
Đôi mắt cô lạnh tanh, chẳng hề có cảm xúc nào trong đó. Giống như không phải cô ấy đang nhìn một con người sống là tôi, mà đang nhìn hàng rào thép phía sau tôi.
“...Mấy người đó là ai thế?” Cô hỏi.
“Bạn từ hồi sơ trung.” Tôi đáp, không có ý định nói dối.
“Cậu nói sơ trung… Phải rồi, nghĩ lại thì tớ chưa từng hỏi cấp hai cậu học trường nào, Fukamachi.”
“Vậy giờ thì cậu đoán được rồi đấy.”
Kì lạ thay, tôi bật cười. Một tiếng cười khô khốc.
Cảm giác tê tê trên nắm tay khi đấm vào mặt Nogiyama vẫn còn vương lại. Tôi co duỗi các ngón tay để xua nó đi, nhưng cái khoái cảm mơ hồ có được từ bạo lực ấy rõ ràng sẽ không tan biến nhanh đến thế.
“Nam Minagisa. Nó chính xác như những gì người ta hay đồn ấy, một nơi đầy những thứ chẳng có gì tốt đẹp. Ví dụ như mấy thằng đó, hay là tớ.”
“Tớ có nghe một vài tin đồn. Học sinh từ trường đó thường xuyên tụ tập ở những nơi ít người, nhậu nhẹt và đập phá. Cậu quen họ sao?”
“Không phải người quen, Ogiue. Tớ là một trong số những thằng mà cậu đang nói đến đấy.”
“Thế có nghĩa là,” Chigusa nói tiếp, không có chút ngạc nhiên nào cả, “Cậu từng là một thằng bé hư hỏng?”
“Ừ.” Tôi nhếch mép. “Còn câu hỏi nào không?”
“Không.” Cô lắc đầu.
Tuyệt, tôi nghĩ thầm, giờ thì Chigusa cũng đã ghét tôi rồi. Đây là cái kết tất yếu thôi. Cho dù là tôi đã làm để bảo vệ cô ấy đi nữa thì cái cảnh cầm gậy phang thật lực vào thằng Nogiyama cũng quá bạo lực.
Nhưng theo một cách nào đó, đây lại là điều tôi muốn. Tôi rất thích Chigusa Ogiue. Và dường như cô ấy cũng rất coi trọng tôi. Vì thế, tôi nghĩ tốt hơn là nên làm gì đó để cô ấy có ác cảm với tôi.
Hãy nghĩ về ngày 31 tháng 8 - ngày cuối cùng của kì nghỉ hè. Nếu tôi không thể khiến Hajikano yêu mình trước đó, tôi sẽ biến mất. Và nếu như tôi, một người bạn của cô ấy, đột nhiên bốc hơi không dấu vết không liên lạc, Chigusa chắc chắn sẽ rất buồn. Mối quan hệ của chúng tôi càng sâu đậm bao nhiêu thì nỗi đau mà cô ấy phải gánh chịu sẽ càng tệ bấy nhiêu.
Thế nên khi hạn chót đang đến gần thế này, để cô ấy ghét cũng ổn thôi. Nếu đến trước ngày 31 tháng 8 mà tôi có thể loại bỏ hết những suy nghĩ tốt đẹp mà Chigusa dành cho mình, có lẽ cô ấy sẽ chỉ hơi băn khoăn kiểu “Lẽ ra mình nên tốt hơn một chút với cậu ta” khi tôi chết. Không khó để vượt qua một sự băn khoăn như thế.
Có điều, tôi vẫn chưa nghĩ ra làm cách nào để khiến cô ác cảm. Chigusa sắc sảo như vậy chắc chắn có thể nhìn thấu mọi nỗ lực giả vờ của tôi. Vì thế rõ ràng là Nogiyama và ba thằng đệ của hắn đã cứu tôi một bàn thua trông thấy. Không có cách nào ngon ăn hơn để chứng minh sự tồi tệ của tôi trước mặt Chigusa cả - thấy đấy, Yosuke Fukamachi là một trong những thằng đầu gấu vị thành niên, những kẻ luôn đập phá gây rối xung quanh và sẵn sàng ẩu đả khi có cơ hội. Một nữ sinh với phong thái tiểu thư làm gì có chuyện sẽ không khinh bỉ thằng như thế chứ?
Tôi rút gói thuốc từ trong túi ra và châm lửa. Giờ chẳng cần giấu diếm làm gì. Hút một hơi dài để luồng khí âm ấm tràn vào phổi, tôi phả khói.
Chigusa nhìn tôi không chớp mắt lấy một lần.
Khi điếu thuốc đã cháy mất khoảng 2cm, cô ấy lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
“Nghĩ lại thì, tớ vẫn chưa quyết định đề nghị của mình.”
Tôi chớp mắt: “Ừ hử. Đúng rồi, tớ đã hứa như thế thật.”
Tớ đã nhìn nhầm cậu. Làm ơn đừng bao giờ lại gần tớ nữa.
Đó chắc chắn là những gì cô ấy sẽ nói, tôi nghĩ thầm.
“Fukamachi.”
Chigusa đột nhiên mỉm cười.
"Vậy làm ơn, hãy giúp tớ trở thành một con bé hư hỏng nhé?”
Đó là đêm 31 tháng 7.
Điếu thuốc lá rơi khỏi miệng tôi và đập xuống mặt nhựa đường, tàn thuốc lấp lánh đỏ tung lên tựa pháo hoa.