The Place You Called From

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Masho no Otoko wo Mezashimasu

(Đang ra)

Masho no Otoko wo Mezashimasu

立花

Dù cho Kohaku chỉ hành động thật bình thường, những người xung quanh vẫn bị anh quyến rũ!? Một câu chuyện hài học đường sẽ được kể bởi một kẻ chuyển sinh!

89 6008

Amagi Brilliant Park

(Đang ra)

Amagi Brilliant Park

Gatou Shouji

Cô gái đó nói với cậu rằng: "Em muốn anh trở thành người quản lý của Amagi Brilliant Park này."

4 47

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

4 100

Khát Vọng Trỗi Dậy

(Đang ra)

Khát Vọng Trỗi Dậy

Ro Yu Jin (로유진)

Kết quả là chết một cách thảm bại - nhưng một vị nữ thần đã gửi đi hình ảnh của tương lai khủng khiếp này cho chính anh trong quá khứ, có được kiến thức rằng mình sẽ trở nên như nào, liệu cậu ta có th

9 361

Tập 02 - Nơi mà tôi đã gọi điện - Chương 01 - Tam giác mùa hè, hoặc là hình vuông

Cơn mưa rào bắt đầu vào hôm qua, rốt cuộc đến trưa nay cũng đã ngớt dần rồi tạnh hẳn. Tôi cẩn thận tránh mấy vũng bùn lõng bõng nước trên đường, thế rồi vài thằng bé đạp xe lao vọt qua bên cạnh. Một đứa trong số chúng hò hét gì đó đầy phấn khích trong khi chỉ tay về phía cầu vồng rất to, rất rõ ở cuối chân trời. Tôi đứng lại và nhìn chằm chằm vào nó trong vài giây. Đến khi định thần lại, lũ trẻ đã khuất bóng nơi cuối phố tự bao giờ.

Vậy tụi nhóc đang cố đi đến chân cầu vồng, tôi nghĩ thầm

Hình như có một truyền thuyết kể rằng, ở nơi cuối cầu vồng có hũ vàng khổng lồ chôn sâu dưới đất. Tôi chưa bao giờ thực sự tin hay thậm chí có hứng thú với câu chuyện đó. Tôi không ưa cái quan điểm rằng những thứ đẹp đẽ luôn đi liền với nhau - thực tình mà nói, tôi thuộc loại sẽ hi vọng có xác chết được chôn dưới gốc cây anh đào.

Cái đẹp hoàn hảo dường như khiến tôi khó chịu. Tôi có cảm giác rằng, để cân bằng với cái đẹp ấy thì một ai đó ở ngoài kia đang phải chịu đựng những điều tồi tệ. Sẽ thật tuyệt nếu ở cuối cầu vồng là một bãi tha ma. Ánh sáng bảy màu rực rỡ đi cùng với xương trắng và thịt rữa xem ra sẽ ổn hơn nhiều. Ít nhất khi đó tôi sẽ đánh giá vẻ đẹp của cầu vồng cao lên một chút.

Trên đường đến thư viện để tra cứu vài thứ, tôi chợt gặp lại cô gái đi bắt ma bữa nọ. Cô mặc quần áo đơn giản, tay cầm một cái ô và đứng trước máy bán hàng tự động, trong khi tôi đang nhét đồng 100 yên vào một cái máy khác gần đó rồi bấm chọn lon nước trái cây. Cô gái gần như bất động hoàn toàn với đồng xu trên tay, nhìn trừng trừng vào những cái nút bấm như thể đang đối mặt với lựa chọn quan trọng nhất đời mình. Thế rồi cô ấy thấy tôi và nghiêng cái vành ô lên.

“A, là ông anh.” Em gái Yadomura hơi trợn mắt vì ngạc nhiên, “Một ngày tốt lành. Hơi bất ngờ là chúng ta lại gặp nhau ở đây.”

“Còn tôi bất ngờ vì cậu dành nguyên cả ngày để đi bắt ma.”

“Ấy, không hẳn là như thế đâu.” Cô ấy lắc lắc cái túi trên tay còn lại, “Mặc dù cả hai cuốn sách tôi mượn ngày hôm nay đều là về ma thật.”

“Nghe tuyệt thật.”

“Anh nghĩ nó thật ngu ngốc chứ gì?” Cô mím môi, “Thoải mái. Tôi sẽ không chối rằng mình là một con bé ngu ngốc. Ngay cả điểm số trên trường của tôi cũng ngu ngốc chẳng kém.”

“Đâu, tôi không hề có ý mỉa mai nhé. Nó nghe tuyệt lắm, thật sự đấy. Những kẻ suy nghĩ chuyện bình thường một cách nhàm chán mới ngu ngốc.”

Cô gái im lặng lườm tôi như dò xét một hồi lâu, nhưng rồi nét mặt cô ấy đột nhiên dịu lại và cô chỉ vào băng ghế ở bên kia đường.

“Chúng ta nói chuyện một lát được không? Ý tôi là nếu anh không phiền.”

Tôi cũng không phiền thật, nên sau khi đợi cô ấy chọn được lon nước cho mình, chúng tôi ngồi xuống băng ghế bên vệ đường. Lũ ve sầu kêu ra rả trong những lùm cây xung quanh thư viện.

“Thế, cậu nghĩ hồn ma là gì?” Tôi bật nắp lon nước quả và lên tiếng trước, “Một vài người nghĩ rằng chúng là những thực thể đặc biệt quan sát con người ở sát bên, số khác nghĩ rằng chúng là ác quỷ, oán hận người sống và ưa thích giết chóc. Vài người khác lại nghĩ hai bên chỉ đơn giản là tồn tại song song độc lập và không thể tác động đến nhau. Cậu thuộc phe nào?”

“Anh quên rồi à? Tôi không có một quan điểm nhất định nào về ma quỷ cả, thậm chí ngay từ đầu tôi còn không thực sự tin chúng có thật kia. Không nhất thiết phải là ma - UFO, quái vật, người siêu năng lực, gì cũng được.” Cô ấy nói một cách hoàn toàn nghiêm túc, “Đơn giản là… thị trấn Minagisa vốn có cả tá chuyện kì bí và hầu hết đều liên quan đến các hồn ma, đúng không? Tôi chỉ là đi tìm thứ có xác suất lớn nhất thôi.”

“Vậy tôi sẽ đổi câu hỏi vậy. Cậu muốn một con ma như thế nào?”

Cô gái nhấp một ngụm nước và ngửa lên nhìn trời. Dưới ánh nắng mùa hè, đôi môi còn hơi ướt của cô lấp lánh.

“Xem nào… Nếu vậy, tôi hi vọng hồn ma là những oan hồn phải chịu nhiều hành hạ, căm ghét người sống và liên tục than khóc triền miên. Đại khái như thế.”

“Tại sao?”

“Nếu thế thì dễ chấp nhận hơn, đúng không nào?” Cô ấy vẫn nhìn chằm chằm lên những đám mây. “Nếu mấy con ma đó hóa ra lại là những linh hồn tốt tính đang thảnh thơi quan sát cuộc sống loài người, tôi có thể sẽ ghen tị đến mức muốn gia nhập cùng với họ luôn quá.”

“Ồ, hợp lý.”

Dường như thấy vui vì được đồng tình, đôi châm buông thõng dưới ghế của cô khẽ lắc lư.

“Mặc dù vậy, khi tôi già đi, có thể tôi sẽ nói điều ngược lại hoàn toàn.”

“Để đỡ sợ cái chết chứ gì.”

“Chính xác.” Cô ấy mỉm cười, “Anh thực sự thấu hiểu được một kẻ kì quặc như tôi đấy, anh biết không?”

“Tôi chỉ nói chuyện một cách bình thường thôi. Việc chúng ta hiểu nhau có thể giải thích rằng cậu thực ra chẳng kì quặc chút nào. Hoặc là, tôi cũng kì quặc y như cậu.”

“Thế thì chắc chắn là cái thứ hai rồi, ông anh kì quặc.” Cô ấy cười khúc khích.

“Phải rồi. Tôi quên nhắc cái này, nhưng đừng gọi tôi là ông anh nữa. Tôi bằng tuổi cậu đấy.”

Em gái Yadomura nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

“Tôi cứ nghĩ anh phải lớn hơn mình hai hay ba tuổi…” Cô ấy lẩm bẩm và nhìn đi chỗ khác, “Nhưng mà, anh có thể để tôi cứ hiểu lầm tiếp như vậy được không?”

“Chắc là được, nhưng tại sao?

Cô gái đảo mắt, “...Không thích. Cứ nghĩ đến việc đang nói chuyện với một tên con trai cùng tuổi là đã đủ khiến tôi thấy căng thẳng, đến muốn đau dạ dày luôn rồi.”

Tôi cô nén một tiếng cười nhỏ: “Hiểu. Vậy cứ coi như tôi lớn hơn cậu đi.”

“Cảm ơn nhiều.” Cô ấy nhắm mắt lại và thở phào, sau đó rất nhanh chóng lấy lại sự vui vẻ trên gương mặt. “Mà, tôi cũng muốn biết thêm vài thứ về anh nữa, ông anh.”

“Về tôi á?”

“Rõ ràng là không công bằng nếu chỉ có tôi nói từ lần đầu gặp nhau đến giờ. Kể gì đó cho tôi đi, gì cũng được.”

Tôi ngẫm nghĩ. Tự nói về bản thân chắc chắn nằm trong danh sách những việc mà tôi làm dở nhất. Vốn dĩ luôn bị ám ảnh với sự thực rằng “chẳng ai thèm để tâm đến một thằng như mình cả”, thế nên số dịp để tôi tự giới thiệu về bản thân của tôi chắc đếm trên đầu ngón tay.

Sau một hồi băn khoăn mà vẫn không biết có gì đáng nói, tôi quyết định đề cập đến chuyện đầu tiên nảy ra trong đầu mình.

“À thì, gần đây tôi thường hay đi ngắm sao lúc nửa đêm.”

“Ồ ồ, nghe tuyệt quá. Không nghĩ là anh lại có sở thích như vậy.”

“Không không, không phải sở thích của tôi. Tôi chỉ đi ké thôi.”

“Hừm, nghe vẫn vui.” Cô ấy bĩu môi, “Tôi đoán là đi cùng với một cô gái hả?”

“Hai cô gái. Một thằng con trai nữa.”

“Quả nhiên là cái tên này có một đống bạn bè mà.” Đôi vai cô nhóc rũ xuống, “Tự dưng cảm thấy như bị phản bội vậy.”

“Để mà nói cho rõ ràng thì, tính cả cậu, tôi cũng chỉ có năm người bạn thôi.” Tôi cười nhăn nhó. “Và đó là một nhóm lẩu thập cẩm đúng nghĩa. Tôi phải chạy qua chạy lại giữa bọn họ suốt để cố hòa hợp với tất cả cũng như giữ cho bọn họ hòa hợp với nhau.”

Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi.

“Điều đó nghe không giống kiểu của anh chút nào. Mệt mỏi, phải không?”

“Chuẩn.”

Nét mặt cô giãn ra ngay lập tức: “Đó là bởi vì anh đang chạm tới những lãnh địa xa lạ với mình đấy. Mệt, nhưng vui.”

“Cứ nói tiếp đi.”

Tôi hoàn toàn đồng ý.

Về đến nhà, tôi chỉnh radio sang kênh âm nhạc và đọc ngấu nghiến hết số sách vừa mượn từ thư viện thị trấn. Cho dù các cửa sổ đều đang mở toang còn cây quạt điện thì quay vù vù, lưng áo tôi vẫn ướt sũng mồ hôi từng mảng lớn. Tôi nhảy thẳng vào phòng tắm sau bữa tối nhanh gọn, rồi lên giường ngủ một mạch cho đến khi chuông báo thức réo lên lúc một giờ sáng.

Lũ ve sầu vẫn kêu inh ỏi ngoài đường cho dù giờ đang là ban đêm. Có thể thời tiết nóng kinh khủng này khiến chúng nhầm lẫn và nghĩ rằng trời vẫn còn ban ngày. Hoặc cũng có thể những con ve chưa kịp kêu đang làm bù công việc thường nhật của chúng. Gần đây, tôi nhiều lần để ý thấy có những lúc tiếng ve đột nhiên dừng lại. Tôi không thực sự hiểu biết lắm về vụ này, nhưng dường như ngay cả lũ ve ưa nóng cũng có những giới hạn nhất định về nhiệt độ.

Cái nóng này là một sự bất thường - điều đó thì chắc chắn. Bản tin liên tục nói về nhiệt độ trung bình lên đến mức kỉ lục trong liên tiếp nhiều ngày từng đây, và những người lớn tuổi nói rằng đây là mùa hè nóng nhất họ từng trải qua. Lượng mưa cũng thấp hơn một nửa so với mọi năm, tình trạng thiếu nước xảy ra trên toàn quốc và nhiều khu vực bị cắt nước lúc nửa đêm. Tiếng còi xe cứu thương gần đây không còn quá hiếm, và tôi đồ rằng tất cả đều là những ca ngất xỉu vì sốc nhiệt hay mất nước.

Sau khi đi qua đoạn đường khá ngoằn ngoèo và thi thoảng còn vướng phải mấy cái mạng nhện chẳng biết từ đâu giăng ra, tôi đến được nhà Hajikano. Đúng như dự đoán, Chigusa Ogiue đã đứng đợi trước cổng từ bao giờ, và vẫy tay khi nhìn thấy tôi đang đi tới. Bình thường thì cô ấy không bao giờ mặc thứ gì ngoài đồng phục khi ra khỏi nhà, nhưng khoác bộ dạng nữ sinh trung học vào cái giờ này sẽ chỉ gây nghi ngờ nhiều hơn, thế nên trên người cô bây giờ là một cái áo phông mỏng kẻ sọc.

“Đồ mặc nhà hả?” Tôi lên tiếng trước.

Chigusa kéo kéo vạt áo phông một cách lo lắng: “Nhìn có kì cục lắm không?”

“Hoàn toàn không. Hợp với cậu lắm.”

“Hì, hợp với tớ lắm hả?” Cô ấy mỉm cười và vung vẩy nhẹ cánh tay sang hai bên.

Tôi đứng nói chuyện với Chigusa một lúc, chủ yếu là về thời tiết tồi tệ bất thường dạo này, và rồi Hajikano mở cửa sau bước ra. Cô ấy nhìn tôi, rồi nhìn sang Chigusa.

“Buổi tối tốt lành, Hajikano.” Chigusa mỉm cười, và Hajikano lặng lẽ gật đầu.

Ba đứa cùng nhau đến tàn tích khách sạn Masukawa. Mở cánh cửa dẫn lên sân thượng, chúng tôi thấy Yuuya Hinohara đã ở đó từ trước để dựng cái kính thiên văn. Cậu ta chỉ nói “À, đến rồi” sau đó vẫy tay với Hajikano, “Cậu đấy, giúp tôi cái này chút.”

Hajikano đứng cạnh cái kính thiên văn, và Hinohara bắt đầu hướng dẫn cô ấy thao tác cái này cái kia. “Được rồi, đó là tất cả những gì cậu cần biết để điều khiển kính tìm vật thể. Giờ cậu thử tự chỉnh xem?” Hajikano chỉ im lặng gật đầu.

Chigusa và tôi ngồi cách đó một khoảng, nhìn Hajikano điều chỉnh kính thiên văn với Hinohara đứng bên cạnh chỉ dẫn. Chigusa quay sang nhìn tôi, nụ cười của cô ấy có chút bối rối nhẹ.

“Sao mọi chuyện lại thành ra thế này được nhỉ, cậu nghĩ thế nào?

Đúng, làm thế nào mà tất cả lại đi theo hướng này được vậy?

Đầu óc tôi tự động tua lại cái ngày mà mọi thứ bắt đầu.

______________________

Đó là cái ngày mà Hajikano và tôi có một cuộc gọi mà không ai là người gọi. Cái ngày mà bốt điện thoại công cộng ở nhà ga bỏ hoang nơi Hajikano đang đi dạo và điện thoại bàn nhà tôi đổ chuông cùng một lúc.

Sau tất cả, tôi cuối cùng cũng đã có thể tâm sự đúng nghĩa với cô ấy, và tôi cuối cùng cũng đã có thể nói ra hết những cảm xúc giấu trong lòng suốt nhiều năm qua. Cuộc gọi kết thúc trước khi cô ấy có thể trả lời tôi, nhưng từ những gì tôi thấy, xem ra mối quan hệ của chúng tôi đã xích lại gần hơn một chút. Hóa ra Hajikano không thực sự ghét tôi, và Hajikano cũng hiểu được rằng hóa ra cảm xúc tôi dành cho cô ấy không phải là sự thương hại. Với hiểu lầm đó được xóa bỏ, tôi đã đạt được bước tiến lớn nhất từ trước tới giờ.

Đêm đó, đúng hai giờ sáng, tôi đến nhà Hajikano. Khi cô ấy bước ra bằng cửa sau, ánh mắt chúng tôi chạm nhau và cô đứng sững lại.

Tôi vẫy tay chào Hajikano. Cô ấy nhìn tôi chằm chằm như thể định nói gì đó, nhưng gương mặt cô không còn tràn đầy sự tuyệt vọng và thù địch như trước đây nữa. Dường như cái trừng mắt của cô chỉ là để cố gắng che đi sự bối rối một cách vụng về.

“Chà, đi ngắm sao thôi, như mọi khi.” Tôi nói. “Lần gần đây nhất có mưa sao băng nhỉ?”

Hajikano nhìn tôi đầy ngạc nhiên, rồi cô ấy nhún vai và bước đi mà không nói “được” hay “không”. Lần đầu tiên kể từ khi nghe được bí mật từ Aya, tôi có thể đi tới khách sạn Masukawa trong khi sánh vai bên cạnh Hajikano thay vì lén lút bám theo sau cô ấy.

Khi cô đã yên vị trên chiếc ghế quen thuộc ở sân thượng khách sạn và ngửa mặt nhìn trời, tôi bất chợt hỏi bâng quơ.

“Nếu cậu thích ngắm sao đến thế, sao không dùng kính thiên văn?”

“Tớ có nghĩ đến.” Cô thực thà nói. “Nhưng thứ đó đắt lắm. Mà tớ không muốn nói chuyện này với nhà tớ.”

“À, hiểu rồi.” Tôi gật đầu, rồi chợt một ý tưởng lóe lên. “Thực ra tớ có quen một đứa bạn, nó cũng là dân thiên văn và có một cái kính khá xịn.”

Đúng như dự đoán, Hajikano lập tức quay lại: “...Thật không?”

“Thật. Cậu muốn mượn nó chứ?”

Cô ấy im lặng. Nhưng tôi đã quen Hajikano đủ lâu để hiểu rằng nếu cô không phản đối thì đó có nghĩa là đồng ý rồi.

“Được, để vụ này tớ lo. Đêm mai tớ sẽ mượn cho cậu.”

Tôi không hi vọng nhận được câu trả lời, nhưng sau một khoảng lặng ngắn khi nhìn hai ngôi sao băng lướt qua, Hajikano nói bằng giọng khẽ đến mức gần như không thể nghe thấy.

“...Cảm ơn cậu.”

“Đừng bận tâm.” Tôi gật đầu. “Mà tớ không nghĩ cậu sẽ cảm ơn đâu. Aah, tớ sẽ phải viết cái này vào trong nhật kí khi về đến nhà mới được.”

“...Hứ.”

Cô ấy quay đi, vẻ mặt hoàn toàn bất mãn.

Sáng hôm sau, tôi vác xác đến nhà Hinohara dưới trời nắng chang chang với cặp mắt vẫn còn díp lại vì thiếu ngủ.

Những bông hoa trong dãy chậu treo ngoài ban công đều gần như héo rũ vì sức nóng khủng khiếp, không trừ một cây nào. Ngoại lệ duy nhất là những cây hoa màu xanh tím được che chở bởi bóng râm ở sát cửa sổ phía trong. Những bức tường trát vữa xám xịt không được sơn trong suốt nhiều năm đang nứt ra nhiều vết nhỏ. Lối vào có chữ “BAR” to tướng trên một chiếc đèn lồng giấy treo ngay cửa, và đằng sau là một cái bảng đèn neon hiện tên quán bằng màu xanh dương tối, “Sea Roar”. Mấy cục nóng điều hòa gắn dưới cửa sổ tầng hai kêu ro ro không ngớt.

Giờ là mười giờ sáng. Tôi bấm chuông cửa, đếm đến ba mươi giây, rồi lại bấm thêm lần nữa, nhưng vẫn không có phản hồi.

Thế rồi tôi nghe thấy tiếng động cơ xe máy nổ giòn ở sau nhà. Tôi vòng qua đó xem thử và thấy Hinohara đang ngồi trước một cái xe tay ga bị tháo lung tung, một can dầu nhớt, một cái cờ lê và một cái chai rỗng lớn. Dường như hắn đang thay dầu.

“Cần giúp gì không?” Tôi lên tiếng.

Hinohara quay lại, và hắn trợn mắt khi nhìn thấy tôi: “Ồ ồ, Fukamachi! Hiếm khi thấy mày chủ động đến thăm đấy. Muốn trả thù vụ ba ngày trước hay gì?”

“Đó cũng không phải một ý tưởng tồi đâu.” Tôi nhặt cái cờ lê to tướng lên và gõ gõ nó vào lòng bàn tay. “Nhưng mà không, hôm nay tao tìm mày có việc khác. Hinohara, mày có cái kính thiên văn đúng không?”

“Ừ đúng. Hỏi làm gì thế?”

“Tao muốn mượn nó.”

Hắn quệt tay ngang phần trán lấm tấm mồ hôi.

“Hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác rồi đấy. Sau tất cả những lần cười cợt vào cái sở thích của tao, và giờ thì mày lại có hứng thú với thiên văn học?”

“Tao không nhớ là có từng cười cợt mày. Và tao cũng chả quan tâm đến dăm ba cái vụ thiên văn học đó, tao mượn hộ cho người khác thôi.”

Một lần nữa, Hinohara nhìn tôi với cái miệng há hốc.

“...Ờm, xin lỗi, tao không cho mày mượn đâu. Nó đắt bỏ mẹ nên có ngu mới ném cho một thằng nghiệp dư muốn làm gì thì làm.”

Bỏ lại câu đó, hắn quay lại với việc sửa xe. Hắn tắt động cơ, đeo găng cao su và tháo cái ống dẫn dầu rồi để nó chảy vào chai rỗng. Khi dầu cũ đã được lấy ra hết, Hinohara gắn ống dẫn lại như cũ, mở nắp máy và đổ dầu mới vào từ cái can nhựa. Xong xuôi, hắn đóng lại và nổ máy cho nó chạy một lát để thử. Tôi đã từng giúp hắn sửa cái xe này rất nhiều lần hồi còn học sơ trung, thế nên không có vấn đề gì với việc hỗ trợ thay dầu cả.

“Nghe này, tao thực sự cần nó. Tao sẽ trả tiền cho mày nếu cần. Và tao sẽ bỏ qua mọi chuyện mày làm với tao ngày hôm đó. Tao hứa sẽ trông chừng nó cẩn thận nên mày không sợ hỏng đâu.”

“Nhưng mày biết dùng kính thiên văn không?”

“Tao định sẽ tìm hiểu hôm nay.”

“Vậy quay lại đây sau khi mày đã thành thạo.”

“Tao đang vội lắm! Làm ơn, tao thực sự nghiêm túc đấy.”

“Bình thường mày sẽ không hạ mình cầu khẩn đến mức này.” Hinohara nhìn tôi dò xét, “Chuyện dính dáng đến con gái hả?”

“Tùy theo cách mày hiểu, thì ừ.” Tôi lẩm bẩm.

“Vậy tao càng có lí do để từ chối. Tao sẽ không đưa món đồ quý giá của mình cho mày chỉ để mang đi lấy le với gái đâu.”

Tôi hạ giọng: “Một cô gái mà tao từng nợ rất nhiều thứ đang trong tình trạng tuyệt vọng. Cô ấy tự nhốt mình trong phòng cả ngày và chỉ ra ngoài vào ban đêm để đi ngắm sao. Cách duy nhất để cô ấy cảm thấy bình yên là ngắm nhìn bầu trời đêm - tao muốn chỉ giúp cô ấy thôi, thật đấy.”

Hinohara dừng động cơ lại, lau chùi nó bằng miếng giẻ rách bên cạnh rồi kiểm tra lượng dầu nhớt một lần nữa. Sau khi chắc chắn là nó đã đủ, hắn siết lại mấy con ốc và tháo găng tay ra.

Dắt chiếc xe vào nhà xong, hắn vác tới một cái bàn xếp đang dựa ở góc tường và đặt nó ngay trước mặt tôi. Hinohara ngồi xuống, xắn tay áo và đặt khuỷu xuống mặt bàn gỗ đầy vết lõm.

“Luật đơn giản thôi.” Hắn nói. “Chúng ta chơi vật tay. Bao nhiêu lần tùy mày thích. Nếu mày có thể thắng dù chỉ một ván, tao sẽ cho mày mượn kính thiên văn.”

“Vật tay á?” Tao lặp lại. “Làm như tao có tí cơ hội thắng nào vậy.”

“Tao là người phải cho mày mượn đồ còn mày chẳng mất gì cả.”

“Thế vẫn là bất công. Tao đã nằm viện suốt từ hồi tốt nghiệp đến tận tháng trước. Tay chân các thứ rệu rã hết cả rồi.”

“Thế thì cửa ở đằng kia kìa. Tao không có ý định thay đổi điều kiện đâu.”

Tôi miễn cưỡng ngồi xuống trước cái bàn xếp, nhìn chằm chằm vài hai bắp tay chắc nịch của Hinohara. Hắn vẫn thường xuyên tập luyện kể từ hồi đó. Hinohara không tham gia câu lạc bộ thể thao nào, nhưng hắn luôn xếp hạng nhất trong mọi nội dung của môn thể dục. Chẳng phải tự dưng mà ba thằng đi theo Nogiyama ngại hắn đến thế. Một đứa vừa ra viện như tôi chắc chắn không có cửa ăn lại được.

Thế nhưng, tôi không thể bỏ cuộc khi còn chưa bắt đầu. Tôi đặt khuỷu tay phải lên bàn, tay trái siết chặt cạnh bàn.

“Sẵn sàng?” Hinohara hỏi. Tôi gật đầu.

Ngay sau khi hắn hô “bắt đầu”, tôi dồn hết toàn bộ trọng lượng cơ thể vào cánh tay phải, nhưng vô dụng. Tay hắn hoàn toàn không nhúc nhích - và khi tôi nói không nhúc nhích, ý tôi là thậm chí nó còn chẳng dịch lấy một milimet, cứ như thể cánh tay được gắn cố định xuống mặt bàn bằng đinh vít vậy. Hinohara mỉm cười, và hắn bắt đầu dồn lực khiến cổ tay tôi vặn vẹo nghiêng sang bên. Hắn cứ chậm rãi ghì nó xuống như vậy cho đến khi chạm mặt bàn. “Một ván thua.” Hắn thủng thẳng nói. Toàn bộ cánh tay phải của tôi tê dại và mồ hôi túa ướt đẫm lưng áo. “Tiếp không?”

Sau mười ván, tay phải của tôi đã rung lên bần bật một cách mất kiểm soát và tôi thậm chí còn không thể gập duỗi các ngón tay một cách bình thường. Khớp khuỷu tay đau nhức như thể đang bị viêm, và mọi bó cơ từ vai trở xuống đều nóng rực. Khi đã cảm thấy tay bớt tê đi một chút, tôi ngoan cố đặt khuỷu tay lên bàn một lần nữa. Hinohara, vẫn nắm chắc phần thắng như thường lệ, thản nhiên nói chuyện trong khi đang giữ tay tôi ở một góc 45 độ:

“Nhà cô ấy ở đâu thế?”

“Cô ấy nào?” Tôi ngẩng lên, mồ hôi từ trán chảy ròng ròng xuống má và cổ tôi.

“Thì cô gái bắt gặp mày đánh nhau với tụi Nogiyama hôm trước ấy?”

Tôi cố gắng tung ra một nỗ lực phản công bất ngờ khi hắn đang nói, nhưng thất bại hoàn toàn. Cánh tay tôi lập tức bị ghì xuống thấp hơn nữa. Tôi chặc lưỡi: “Ogiue ấy hả? Chỉ là bạn cùng lớp thôi, cô ấy ngồi bàn cạnh tao.”

“Mày đi ngắm sao lúc nửa đêm với một đứa bạn cùng lớp bình thường ấy hả? Có chó nó tin.”

“Ngắm sao?” Tôi lắc đầu. “Ê khoan, Hinohara, mày đang nghĩ là tao mượn kính thiên văn để đi ngắm sao với Ogiue ấy hả? Không không, cô ấy không liên quan. Tao mượn cho người khác cơ--”

Khi tôi vừa nói đến đó, cánh tay Hinohara đột nhiên buông lỏng. Tôi không chắc chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi lập tức chớp lấy thời cơ đó và dồn toàn bộ sức lực để vật ngược tay hắn xuống bàn.

Im lặng. Hinohara nhìn chằm chằm vào cánh tay vừa mới mất tập trung của hắn một cách tò mò.

“....Hứa là hứa.” Hắn gãi đầu. “Được rồi. Dù không muốn nhưng tao sẽ cho mày mượn kính thiên văn vậy.”

“Cảm ơn.” Tôi nói, mải miết lau mồ hôi trán và xoa bóp cánh tay phải đang đau nhức.

“Nhưng tao có một điều kiện nữa. Nếu mày không chấp nhận, tao cũng sẽ không chấp nhận ván thua vừa rồi.”

“Điều kiện gì cũng được.” Tôi đáp. “Nói đi.”

“Mày phải để tao đi cùng để trông chừng cái kính.”

“....Ờm, khoan đã. Cái này thì hơi có vấn đề đấy.” Tôi lắc đầu quầy quậy. “Tao hứa sẽ nghiên cứu cách dùng cẩn thận mà, nên làm ơn đừng có vác cái mặt mày theo.”

“Điều kiện là như vậy. Tao không nhân nhượng hơn đâu.”

“Không không, mày sẽ dọa cô ấy hết hồn mất, Hinohara.”

“Nếu nhỏ đó thân thiện được với mày, Fukamachi, tao nghĩ tao không phải là vấn đề to tát.”’

“Bọn tao quen nhau từ hồi tiểu học chứ không phải loại mới gặp lần đầu như mày!”

Cuộc cãi vã tiếp tục cho đến tận trưa, và tôi nhận ra Hinohara sẽ không nhân nhượng. Rốt cuộc tôi đành mượn điện thoại của hắn và gọi đến nhà Hajikano.

Aya là người nhấc máy, tất nhiên.

“Chị có thể chuyển máy cho Yui được không ạ? Cứ bảo là em gọi để báo chuyện liên quan đến cái kính thiên văn, cô ấy sẽ ra khỏi phòng thôi.”

“Kính thiên văn á?” Aya hỏi lại vẻ bối rối, “Ừm, tôi không hiểu gì lắm, nhưng nếu cậu đã nói thế thì chắc là ổn thôi. Chờ một chút nhé, Yocchan.”

Chưa đến một phút sau, Hajikano lên tiếng ở đầu dây bên kia: “....A lô.”

“Chào cậu. Có một tin tốt và một tin xấu đây.” Tôi cố sắp xếp lại mọi thứ một cách rõ ràng. “Tin tốt, tớ đã thuyết phục được đứa bạn kia cho bọn mình mượn kính thiên văn. Còn đây là tin xấu: hắn nhất quyết không cho phép tớ dùng nó mà không có hắn đi cùng để giám sát. Tay đó không hẳn là người xấu hay gì, nhưng nếu cậu không đồng ý thì tớ sẽ từ chối hắn. Cậu nghĩ sao?”

“Chỉ cần cậu ta cho mượn kính là được, tớ không quan tâm lắm.”

“Cậu chắc chứ?” Tôi nhấn mạnh. “Đó chẳng phải một nơi đặc biệt với cậu à? Tớ nghĩ cậu sẽ phản đối việc có người khác biết về nó cơ.”

“Tớ không thực sự quan trọng chuyện này lắm đâu. Với cả, Yosuke cũng biết về nó rồi còn gì.”

“....Ừ, đúng rồi nhỉ.”

Có hơi bất ngờ vì thái độ của Hajikano thoải mái hơn nhiều so với dự kiến, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện.

“Phải rồi, tớ có thể đưa thêm một người nữa đi cùng không? Một… cô bạn, đại loại thế. Có thể cậu sẽ không thoải mái lắm nếu phải ở một mình với hai thằng con trai?”

Hajikano đáp lại bằng sự im lặng, không rõ là đồng ý hay phản đối.

“Ở lớp mình có một người cũng từng học chung với cậu hồi sơ trung, tên là Chigusa Ogiue, đúng không?”

“Hình như thế.”

“Tớ đang định để cả cô ấy đi cùng nữa. Cậu không phiền chứ?”

Sau một hồi im lặng nữa, Hajikano đáp: “Không sao cả.”

“Vậy tớ sẽ báo lại cho hai người họ. Vẫn hai giờ đêm nay nhé. Hẹn gặp lại.”

“....Cảm ơn cậu.” Cô ấy nói khẽ.

“Đã bảo là không có gì mà.”

Tôi gác máy.

“Vậy là chốt xong xuôi.” Hinohara đứng cạnh nãy giờ lên tiếng, “Hai giờ đêm. Còn địa điểm thì sao?”

“Mày biết khách sạn Masukawa không? Chúng ta sẽ lên sân thượng.”

“À à, Căn Phòng Đỏ Đổ Nát. Huyền thoại của trường sơ trung.” Hinohara gật đầu, giọng đầy hoài niệm, “Nhưng sao lại đi đến cái chỗ như thế?”

“Hajikano có vẻ thích nơi đó.”

“Gì vậy chứ? Một nhỏ kì quặc à.” Hắn gãi cằm. “Hừm, ok. Vậy là tập trung ở sân thượng khách sạn Masukawa lúc hai giờ đêm nay, đúng không?

“Ừ. Nhớ đừng ngủ quên đấy.”

“Đừng lo. Hứa là hứa.”

Sau khi rời khỏi nhà Hinohara, tôi đến bốt điện thoại công cộng đầu tiên tìm được và gọi cho Chigusa. Cánh tay phải của tôi vẫn buông thõng một cách bất lực và không thể cử động sau trận vật tay với hắn, thế nên tôi chật vật bấm số bằng tay trái trong khi vẫn giữ ống nghe.

“A lô?” Chigusa bắt máy.

“Cậu có đang rảnh rỗi không?”

“Fukamachi? Là cậu đấy hả?” Tôi có cảm giác giọng cô ấy gần như cao vút lên, “Tất nhiên là tớ rảnh. Cậu cần gì à?”

“Tớ có chuyện muốn nhờ cậu, Ogiue.”

“Chuyện muốn nhờ… liên quan đến Hajikano đúng không?”

“Ừ, cậu lại đoán đúng rồi.” Tim tôi có hơi thắt lại. Biết rằng cố giấu diếm sẽ chỉ làm mọi chuyện tệ hơn, tôi đành phải nói sự thật. “Tớ dự định sẽ đi ngắm sao với Hajikano tối nay, nhưng vài chuyện lằng nhằng xảy ra và thằng Hinohara cũng đi cùng nữa. Tớ sợ cô ấy sẽ không thoải mái lắm với hai đứa con trai bên cạnh, thế nên…”

“Tóm lại, cậu gọi tớ để giúp cậu có thời gian ở bên cô bạn của cậu hả?”

“Tớ sẽ không phủ nhận việc đó. Thực sự là tớ không thể nhờ được ai khác cả… Tất nhiên cậu có thể từ chối nếu không muốn.”

Chigusa thở dài. “....Chà, dù sao tớ cũng là người đã nói “Ngay cả khi tớ phải giúp đỡ tình địch của mình, tớ cũng sẽ chấp nhận vì cậu”, nên chịu thôi. Ok, tớ sẽ đi cùng.”

“Cảm ơn. Tớ nợ cậu lần này.”

“Chơi đùa với trái tim của người ta như thế… cậu đúng là ác độc quá mà, Fukamachi.” Cô ấy lên giọng trêu chọc. “Nhưng mà nè, đừng quên rằng tớ cũng là một đứa con gái xấu xa không kém đâu. Nếu cậu không phòng bị, tớ sẽ cướp lấy cậu khỏi Hajikano đấy.”

“Biết mà. Tớ sẽ cẩn thận.”

“Ấy không, đừng, cậu phải mất cảnh giác đi chứ.” Chigusa cười khúc khích, “Thế, mình gặp nhau ở đâu và mấy giờ đây?”

“Ở nhà cô ấy lúc hai giờ sáng. Ừm, tớ sẽ qua đón cậu.”

“Hiểu rồi. Tớ rất mong chờ đấy.”

“Cậu không gặp rắc rối gì với gia đình đấy chứ?”

“Ổn mà. Bố mẹ tớ có nằm mơ cũng không ngờ đến chuyện tớ lẻn đi chơi đêm đâu.”

Tạm biệt cô ấy xong, tôi gác máy và đến thư viện tìm vài cuốn sách về kính thiên văn, sau đó ngồi nghiên cứu gần hai tiếng đồng hồ. Rủi thay, hằng hà sa số những thuật ngữ lạ hoắc mà tôi chưa từng thấy về thấu kính, thị kính và cả tá bộ phận khác bao vây tôi tới tấp, khiến tôi nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ rồi cuối cùng ngủ gục thật. Đến khi thức dậy thì ngoài trời đã tối. Tôi về nhà, ăn tối với mẹ, lên phòng và tiếp tục đọc sách. Tôi chỉ chợp mắt một giấc ngắn - điều khá là bình thường với khoảng thời gian gần đây - trước khi rời khỏi nhà ngay sát giờ hẹn.

Cuộc gặp gỡ của Hajikano với Chigusa, vấn đề khiến tôi đau đầu hơn hết thảy, hóa ra lại chẳng có gì căng thẳng hết. Trong khi Hajikano có xu hướng nép vào sau lưng tôi, Chigusa nở nụ cười hết sức tự nhiên.

“Lâu rồi không gặp nhỉ, Hajikano.”

Hajikano gật nhẹ đầu, môi cô ấy mím chặt và nét mặt thì hết sức căng thẳng. Đó không phải cách chào hỏi thân thiện cho lắm, nhưng đồng thời cũng không có ý thù địch. Cô ấy chỉ đang lo lắng khi giao tiếp với người khác, giống như tôi trước kia.

“Tớ không nghĩ sẽ gặp lại cậu trong hoàn cảnh này. Đúng là không thể đoán trước được dòng đời thế nào ha.”

Nghĩ lại, vì chỗ ngồi trên lớp của Hajikano ở ngay phía trước Chigusa, có lẽ họ cũng đã nói chuyện vài lần trong thời gian tôi nằm viện. Từ những gì tôi thấy thì cô ấy không có ác cảm gì với Chigusa hết. Dù sao thì, mặc dù mức độ và bản chất khác nhau nhưng họ đều có điểm chung là sự thiếu hòa đồng với những người còn lại trong lớp học.

Hinohara đã đến sân thượng bỏ hoang từ trước đó để lắp cái kính thiên văn, do vậy chỉ có ba chúng tôi đi cùng nhau. Theo như hắn nói thì các thấu kính và gương của nó sẽ mất một thời gian nhất định để tinh chỉnh thích hợp với không khí ban đêm, nên nó buộc phải được đặt ngoài trời trong khoảng 1-2 giờ trước khi sử dụng. Dù sao thì hắn cũng biết rõ vị trí của khách sạn Masukawa, nên tôi để hắn đi trước chuẩn bị.

Giờ thì, vấn đề tiếp theo là ngăn Hinohara cư xử thô lỗ với hai cô gái. Hinohara là kiểu có thể tỉnh bơ mà nói những câu chọc ngoáy xúc phạm với những người mà hắn chỉ vừa mới gặp lần đầu, hay đặt cho họ những cái biệt danh hết sức ngớ ngẩn - nói tóm lại, là một tên có tài năng phi thường trong việc nhận lấy ác cảm từ tất cả mọi người. Tôi cần chắc chắn cái lưỡi tệ hại của hắn sẽ không làm cho Chigusa và Hajikano khó chịu đến mức bỏ về. Thậm chí tôi đã tính đến cả tình huống cần tống vài quả đấm vào mặt Hinohara, dù rằng không cần làm vậy thì vẫn tốt hơn.

Phải đưa theo Chigusa, người vốn chưa từng đi vào cái khách sạn bỏ hoang này, nên tôi mang theo đèn pin và cẩn thận hướng dẫn cô ấy đi qua những bậc thang đổ nát và không bị những mảnh vụn làm bị thương. Mở cửa sân thượng ra, tôi tắt đèn pin và gọi lớn về phía Hinohara đã lắp xong cái kính thiên văn: “Tới rồi đây! Xin lỗi vì để mày chờ lâu.”

“À, đây rồi.” Hinohara vứt điếu thuốc hút dở vào một cái hộp thiếc rỗng. Hắn cầm cái đèn bão chạy điện đứng dậy và soi vào mặt của ba đứa. Vì mắt đã quen với bóng tối suốt chặng đường tới đây, ánh sáng từ ngọn đèn điện khiến tôi bị lóa như thể đang nhìn thẳng vào mặt trời. Hinohara nhìn vào gương mặt của Chigusa trước tiên một cách dè dặt. Trong vài giây, biểu cảm của hắn vặn vẹo thành thứ gì đó bối rối và hai mắt mở tròn xoe.

“Yuuya Hinohara.” Hắn nói, bằng một giọng thân thiện đến kì quặc, và chìa tay ra, “Tôi là, ừm, bạn thân nhất của tên này ở trường sơ trung.”

“Tớ là Chigusa Ogiue.” Chigusa nói và rụt rè bắt tay hắn. Không ngạc nhiên cho lắm, tôi tự nhủ. Dù sao đi nữa, trong mắt cô ấy, Hinohara đơn giản là một trong số những gã thanh niên bao vây tôi ở góc bãi đậu xe mấy ngày trước.

Tôi ghé vào tai Chigusa và nói nhỏ: “Đừng sợ. Tính hắn có hơi tệ thật, nhưng không phải người xấu.”

“Fukamachi nói đúng đấy, tôi không phải người xấu đâu.” Hinohara lặp lại. “Mà có xấu thì cũng chỉ ngang với hắn là cùng.”

“Thật vậy à? Ok, tớ thấy nhẹ nhõm hơn rồi.” Chigusa mỉm cười, nhưng sự gượng gạo trong mắt cô ấy vẫn chưa biến mất. Một lần nữa, không ngạc nhiên cho lắm.

Thế rồi Hinohara hướng cái đèn lồng sang phía Hajikano. Tôi nín thở. Hắn nhìn chằm chằm vào cái bớt trên mặt cô ấy.

“Cái bớt nhìn dị thật. Trông cậu cứ như bước ra từ truyện ma của Yotsuya ấy.”

Tôi đã sẵn sàng để tống cho Hinohara một quả đấm nếu hắn dám đưa thêm bất cứ lời chế giễu nào khác. Nhưng trước khi tôi kịp siết nắm tay lại - bất kể là để đấm hắn hay để tự kiềm chế bản thân - Hajikano đã trả lời một cách thản nhiên:“Ừ. Nó xấu thật, đúng không?”

“Xấu. Tôi không nói quá chút nào đâu.”

Hinohara đáp, rồi nhìn sang nửa trái khuôn mặt của cô ấy. “Nhưng mà nếu bỏ nó đi thì mặt cậu không đến nỗi tệ.” Hắn gãi gãi cằm. “Ừm, có thể nói là xinh. Mặc dù với tôi thì mặt mũi thế nào cũng như nhau cả thôi.”

Đôi mắt Hajikano nheo lại vì ánh đèn điện. Cô ấy dường như không hề bị tổn thương từ những lời nhận xét của Hinohara - thậm chí còn hơi đánh giá cao vì hắn chẳng buồn trau chuốt ngôn từ. Có lẽ những người mang phức cảm tự ti đều sẽ hợp với một tên ăn nói thẳng thừng như hắn. Đó cũng là một trong những lí do tôi thân với Hinohara hồi cấp hai.

Chigusa ghé vào tai tôi: “Cậu Hinohara đó hình như khá thú vị đấy chứ?”

“Chắc chắn rồi. Cả về nghĩa tiêu cực lẫn tích cực.”

“Ngoài ra, cậu ta hơi giống cậu.”

“Hinohara? Giống tớ á?” Tôi ngạc nhiên

“Ừ. Hai cậu có cùng chiều cao, cùng kiểu mắt đó, và cái không khí xung quanh cũng giống nhau nữa.”

“Hừm… tớ không vui lắm khi nghe điều đó đâu.”

Chigusa vỗ nhẹ lên lưng tôi: “Đừng lo, tớ vẫn thích cậu hơn. Ngầu hơn Hinohara nhiều.”

“Ầy, cảm ơn nhé.”

Dù sao thì, rào cản giữa bốn đứa xem ra đã bị xóa bỏ kha khá. Họ không đến nỗi không hợp nhau như tôi tưởng. Hajikano rõ rằng chẳng có vẻ gì là ghét bỏ hai người kia, và tương tự với Chigusa. Thế rồi tôi đột nhiên nhận ra từ khi nào mình đã trở thành nhân vật đi móc nối quan hệ giữa đám bạn bè. Nếu là tôi của trước đây, có nằm mơ cũng không tài nào nghĩ đến một chuyện như thế sẽ xảy ra.

Đầu tiên chúng tôi ngắm sao Thổ. Sau khi Hinohara điều chỉnh kính thiên văn lần cuối, Hajikano, Chigusa và tôi lần lượt dùng nó.

“Nếu trời quang hơn một chút thì còn có thể nhìn được cả khoảng hở giữa các vành đai nữa.” Hinohara nói. Có lẽ ý hắn là Ranh giới Cassini, tôi nghĩ thầm trong khi nhớ lại những gì mình đã đọc hồi chiều. Vành đai của sao thổ không chỉ có một lớp phẳng liền mạch, nó được chia thành nhiều vành rời nhau mà ba vành chính được gọi là A, B và C. Khoảng cách 4800km giữa vành A và vành B được gọi là Ranh giới Cassini.

Để tránh làm phiền Hajikano khi cô ấy đang dùng kính thiên văn, tôi cùng Hinohara ngồi cách đó một quãng và nói chuyện.

“Nghĩ lại thì, tao chưa bao giờ hỏi về chuyện này, nhưng tại sao mày lại hứng thú với thiên văn học?”

“Tại sao á?” Hinohara nằm xuống sàn gạch và trầm ngâm một lúc. “Nói thế nào nhỉ… Thực ra thì, bản thân cái kính thiên văn gây ấn tượng với tao hơn là việc ngắm thiên thể.”

“Ý mày là sao?”

“Giống như một người không hứng thú với nhiếp ảnh mà chỉ say mê nghiên cứu cấu trúc của máy ảnh, hay một người không thích nghe nhạc nhưng lại ưa tìm tòi về nhạc cụ, hay một người chẳng mấy khi uống cà phê nhưng lại thấy thoải mái với việc ngắm nhìn quá trình rang xay và pha chế vậy. Tao bị cuốn hút bởi cái ý tưởng mang theo một bộ kính thiên văn đi mọi nơi và tự tay lắp đặt nó để ngắm sao.”

“Nghe có vẻ là một sở thích khá phiền hà.”

“Đó cũng là thứ làm cho nó thú vị. Ngoài ra, những gì mày thấy và những gì tao thấy qua ống kính, chúng có thể giống nhau về hình ảnh nhưng lại khác nhau hoàn toàn về ý nghĩa. Giống như việc mày ăn một con cá tự tay câu được và thấy nó ngon hơn vậy. Tiềm thức mày sẽ tự làm cho kết quả trở nên đẹp hơn hơn tương đương với nỗ lực cũng như đam mê mà mày bỏ vào. Thế rồi mày bị nhấn chìm vào vẻ đẹp đó, và khi nhận ra thì đã trở thành một tín đồ của thiên văn học.”

“Không thể tin là có ngày tao nghe những lời ấy từ miệng của mày.” Tôi nói đùa, nhưng mặt khác tôi cũng thực sự bị ấn tượng. “Phải rồi, tao cũng muốn hỏi mày về chuyện này nữa… Mày nghĩ tại sao Hajikano lại thích ngắm sao?”

“Hajikano? À, cô gái có cái bớt trên mặt.” Hinohara ngồi dậy và nhìn vào lưng Hajikano khi cô ấy đang say mê với cái kính thiên văn. “Ờm, theo như tao thấy, nhỏ đó thích bóng tối của bầu trời hơn là những ngôi sao.”

“...Tao hiểu rồi.”

Đó là một lời giải thích hợp lý. Cô ấy bị thu hút bởi bóng tối sau khi cái bớt xuất hiện, giống như cách tôi bị thu hút bởi những cơn mưa. Và trong khi tận hưởng cảm giác một mình nhìn vào bóng đêm vô tận, cô ấy đã bắt gặp những ngôi sao. Vẻ lấp lánh của chúng ít nhiều khiến Hajikano liên tưởng đến bản thân mình.

“Tất nhiên, để mà nói một cách chính xác, tất cả những “lí do để thích điều gì đó” trên đời này đều chỉ là cái cớ thêm đầu thêm đuôi mà thôi.” Hinohara nói. “Người thích ngắm sao vốn đã thích ngắm sao kể từ khi sinh ra. Đó là lí do duy nhất.”

“Có lẽ mày nói đúng.” Tôi gật đầu.

Sau Hajikano, đến lượt Chigusa nhìn vào kính thiên văn và cô ấy hớn hở gọi lớn: “Woa! Fukamachi, Fukamachi, xem này! Đẹp quá đi mất!”

Bị thúc giục bởi vẻ phấn khích của cô ấy, tôi đến bên Chigusa và thử nhìn vào ống kính.

Một khối cầu tuyệt đẹp trôi nổi trong bóng tối, khổng lồ và cô độc với những vành đai đủ sắc độ xung quanh. Đó là là một hình ảnh quen thuộc thậm chí với cả những đứa trẻ mẫu giáo. Thế nhưng nhìn trực tiếp vào nó qua ống kính viễn vọng thế này khiến tất cả những hình minh họa kia giống như một trò đùa tệ hại. Thực sự có một thứ như thế này tồn tại trên thế giới sao? Tôi biết nó là sao Thổ vì tôi đã được học rằng sao Thổ có hình dạng như thế, nhưng nếu là một người khác, một người chưa từng biết gì về các hành tinh, liệu người đó sẽ nghĩ gì khi đứng trước hình ảnh này?

Trong lúc tôi còn đang bị choáng ngợp, Hinohara đột nhiên lên tiếng từ phía sau.

“Nhìn mày như thế này làm tao tự dưng nhớ tới cái đêm trong chuyến dã ngoại của lớp.”

“....Mày đúng là một thằng bạn tồi.” Tôi lập tức hiểu hắn đang định làm gì và quăng về phía hắn cái nhìn bực bội.

“Ể ể? Chuyến dã ngoại làm sao cơ?” Mắt Chigusa sáng lên. Đúng như tôi đoán, cô ấy đã lập tức cắn câu.

“Ồ, không có gì nhiều đâu.” Hinohara bắt đầu kể một cách khoái chí. “Chuyến dã ngoại hồi năm ba sơ trung của bọn tôi qua đêm tại một nhà trọ có phòng tắm lộ thiên. Đến đêm thứ ba, bọn tôi phát hiện ra rằng từ phòng ngủ có thể nhìn trộm xuống phòng tắm bằng một cái ống nhòm. Thế là ngay ngày hôm sau cả đám lập tức đi tìm mua ống nhòm và… Nhỉ~ Fukuamachi?”

“Hừm… Vậy ra Fukamachi cũng làm những chuyện như thế nữa à?” Chigusa bắn sang cho tôi một cái nhìn trêu chọc.

“T-Thì sao? Nếu tớ là thằng duy nhất không tham gia trong cái tình huống đó, tớ mới là đứa có vấn đề ấy.” Tôi chống chế, sau đó cố hướng mũi dùi sang phía Hinohara, “Mày đấy nhé, luôn cố châm chích tao để đỡ gượng khi nói chuyện với mấy cô mày thích.”

“Sai.” Hắn bật lại không chút ngập ngừng. “Lúc nào tao chả chọc được mày.”

“Hai người thân thiết quá nha~” Chigusa đưa tay che miệng và bật cười.

Hinohara và tôi chỉ im lặng nhún vai, ra ý “Thì cũng gần như thế”. Rồi cả ba nhìn về phía Hajikano, người vẫn đang dính chặt với cái kính thiên văn mà không biết mệt mỏi.

“Lúc nào cô ấy cúng say sưa đến thế à?” Hinohara hỏi tôi, hạ giọng xuống một mức vừa đủ để cô không nghe thấy.

“Ừ. Ý tao là, cô ấy thậm chí luôn đến đây vào mỗi đêm chỉ để ngồi và ngắm sao cơ mà.”

“Mỗi đêm? Mày chắc chắn là không làm gì khác đấy chứ?”

“Không. Tao chắc chắn đấy.”

“Hừm, lạ thật.”

Hinohara nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hajikano như thể đang phân vân điều gì đó.

“Ê, hồn ma của Oiwa.” Hắn gọi cô ấy bằng cái biệt danh kì cục vừa mới nghĩ ra. “Đằng ấy thấy chán với sao Thổ chưa?”

Hajikano rời mắt khỏi ống kính và lắc đầu. “Chưa.”

“Thế à? Nhưng tôi thì chán rồi. Chúng ta chuyển ống kính qua mặt trăng nhé. Cậu biết cách chỉnh không?”

“....Có lẽ là biết.”

“Được, vậy cứ làm đi. Nói cho tôi khi nào cậu đã thấy rõ được mặt trăng.”

Hajikano gật đầu cảm ơn và bắt đầu cặm cụi xoay vặn cái kính thiên văn.

“Đúng rồi, chỉnh kính tìm vật thể như thế. Tốt lắm. Thêm một chút nữa.” Hinohara chỉ dẫn, giọng hết sức thích thú.

“Mày nói nó đắt bỏ mẹ nên có ngu mới ném cho đứa thằng nghiệp dư muốn làm gì thì làm, và giờ thì mày để cho một cô gái vừa mới gặp tự do chỉnh nó theo ý thích.” Tôi càu nhàu. “Bạn bè kiểu gì đây?”

“Vì tao biết cô ấy sẽ không làm nó gãy thành đống sắt vụn.”

“Tao cũng đã nói rằng tao sẽ nghiên cứu cách dùng nó. Thậm chí tao còn học cả cách đọc bản đồ sao nữa!”

“À, có cố gắng đấy. Nhưng tao không thể tin tưởng mày như cách tao tin tưởng cô ấy được, động cơ của hai người là khác nhau.”

Quan sát Hajikano cặm cụi một lát, Hinohara tiến đến bên cạnh cô và soi cái đèn pin của tôi vào thân kính thiên văn. “Ngốc, đầu tiên cậu phải dùng thị kính có độ phóng đại thấp đã. Sau khi đã cố định được mục tiêu vào tiêu điểm thì hẵng tăng độ phóng đại sau.”

“Tôi không biết cách chỉnh thị kính…” Hajikano rụt rè phàn nàn.

“Vậy thì hỏi tôi này, trời ạ. Cậu bị ngốc à?”

“...ừm, vậy chỉnh nó như nào thế?” Cô ấy lí nhí.

Chigusa ngồi cạnh tôi và quan sát hai người họ đang loay hoay cạnh cái kính thiên văn.

“Có một người hiểu sở thích của mình thật là tuyệt.” Cô ấy thì thầm.

“Ừ. Tớ chẳng thể nào tường tận bất cứ điều gì như thế. Có lẽ tớ không thực sự có một sở thích nào cả.”

“Tớ hiểu mà. Tớ ước mình có một cái gì đó để cảm thấy chán nản và thất vọng, sau đó đổ dồn hết nỗ lực vào để không phải cảm thấy như vậy nữa”

Nhìn cảnh Hinohara chỉ dẫn cách thao tác và Hajikano im lặng làm theo, bên trong tôi đột nhiên có cảm giác bồn chồn khó chịu. Một cảm giác mà tôi chưa từng trải qua bất cứ lần nào trước đây. Ở thời điểm đó, tôi chưa biết rằng nó được gọi là ghen. Bởi vì tôi đã sống một cuộc sống tự đặt mình ở nấc thang cuối cùng trong xã hội, tôi chưa bao giờ cho phép mình nảy sinh ý muốn sở hữu với bất cứ con người nào, thế nên tôi hoàn toàn chưa được trải nghiệm qua sự ghen tuông.

Tất cả những gì tôi hiểu được là mình đang thấy một linh cảm xấu, hết sức mơ hồ. Giống như tôi vừa mới mở một cánh cửa mà bản thân lẽ ra không bao giờ nên mở vậy.

“Fukamachi, cậu sao thế?” Thấy tôi cứ im bặt một lúc lâu như vậy, Chigusa lo lắng hỏi.

“Không có gì. Tớ chỉ tự dưng có cảm giác kì lạ.”

“Đúng nhỉ… Kì lạ thật.”

Hajikano ngoảnh lại và nhìn hai chúng tôi. Giây tiếp theo, cô ấy quay trở lại với chiếc kính thiên văn trước mặt mình.

Đến khoảng bốn giờ sáng, khi bóng tối bắt đầu tan đi và bầu trời chuyển dàn sang màu tím nhạt, chúng tôi rời khỏi khách sạn. Cả đám tạm biệt nhau, rồi ai lại về nhà nấy như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tuy nhiên, bằng mối liên kết kì lạ của các vì sao - hay nói đúng hơn, mối liên kết kì lạ được sinh ra từ sự xuất hiện của các vì sao - từ ngày hôm đó, tôi, Hajikano, Chigusa và Hinohara không hẹn mà đều đặn tập hợp ở sân thượng khách sạn bỏ hoang.

Người gây ngạc nhiên nhất là Hinohara, chủ của chiếc kính viễn vọng, người đã nhất quyết từ chối cho tôi mượn nhưng vì lí do nào đó mà giờ lại luôn chủ động mang nó tới và lắp đặt chuẩn bị trước trong khi không cần ai nhờ vả. Tất nhiên, hắn làm thế không phải vì ý tốt mà chỉ đơn giản là cái cớ để gặp Chigusa. Tôi không biết hắn nghiêm túc đến đâu, nhưng sự để ý dành cho Chigusa có vẻ là thật và hắn luôn cố hỏi thông tin cá nhân của cô ấy từ tôi. Tất nhiên, tôi từ chối nói cho hắn.

Lí do Chigusa đều đặn đến đó mỗi tối thì, như những gì cô ấy nói, là để xen vào giữa tôi và Hajikano. Cô trả lời câu đó vào một đêm khi Hajikano và Hinohara bận bịu với cái kính thiên văn như thường lệ, tôi hỏi xem tại sao cô ấy vẫn tiếp tục làm chuyện này. Chigusa nhìn tôi chòng chọc, rồi cụng nhẹ đầu vào vai tôi vẻ hờn dỗi.

“Không phải quá rõ ràng sao? Tớ muốn ngăn cậu và cô ấy được ở một mình với nhau.” Cô nói không chút ngại ngần. “Cậu thậm chí không nhận thức được cả điều đó à?”

“...Thực ra tớ vẫn chưa hiểu, nhưng rốt cuộc ở tớ có điểm gì khiến cậu thích được vậy?” Tôi hỏi. “Thực sự là quá bí ẩn.”

“Đừng có hỏi một đứa con gái câu đó chứ. Tự suy nghĩ đi, cái đồ thiếu tế nhị này.” Chigusa vùng vằng quay đi chỗ khác.

Và Hajikano - người đầu tiên khởi xướng tất cả, người vẫn lên sân thượng này mỗi đêm như cách cô ấy đã làm suốt bao lâu nay. Ban đầu tôi nghĩ cô ấy chấp nhận sự có mặt của chúng tôi chỉ vì cái kính thiên văn. Thế nhưng gần đây, tôi bắt đầu nghĩ đến một giả thiết khác.

Có thể… Chỉ là có thể thôi, nhưng mà…

Có thể điều khiến Hajikano quan tâm không phải kính thiên văn, mà là Hinohara.

Tôi nhận ra chuyện đó một vài ngày sau khi cả đám bắt đầu thói quen tụ tập ngắm sao hằng đêm. Tôi ngồi cạnh Chigusa, nhìn vào bóng lưng của Hinohara và Hajikano đang dựng kính thiên văn. Hajikano không biết từ lúc nào đã trở thành phụ tá của Hinohara, giúp hắn thực hiện các việc thay thấu kính, chỉnh kính tìm vật thể và kiểm tra bản đồ sao mà không có chút gì là khó chịu. Ngược lại, cô ấy đang tận hưởng công việc đó. Hinohara, mặt khác, hoàn toàn tin tưởng cô ấy với tư cách là một người yêu thiên văn học, và hắn để cho cô tự do chơi với cái kính thiên văn - điều mà hắn chưa từng cho phép bất cứ ai trước đây.

Khi Hinohara xong việc và gọi hai đứa tôi ra để ngắm sao, đột nhiên từ đằng xa có tiếng động cơ xe hơi. Hắn tức khắc ra dấu cho cả đám im lặng và chăm chú lắng nghe.

“Cho dù là ai thì bọn họ cũng đang đi về hướng này.” Hắn lầm bầm. “Tiếng xe ngày càng gần. Có lẽ là mấy thằng thanh niên đi chơi đêm. Chắc chúng sẽ tạt qua đây làm một vụ thử thách can đảm hay kiểu thế.”

Hinohara nói đúng. Chỉ vài phút sau, chiếc xe đã đỗ xịch lại ở gần khách sạn và chúng tôi nghe thấy tiếng đóng mở cửa xe. Từ những giọng nói, có vẻ như đó là ba hay bốn gã thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi. Bọn họ rõ ràng đang đi vào tòa nhà.

“Có khi nên trốn thôi.” Tôi đề nghị. “Sẽ phiền phức lắm nếu đụng mặt với hội đó.”

“Và chúng ta còn có hai cô gái ở đây nữa.” Hắn nhìn Hajikano và Chigusa, “Fukamachi, mày dẫn họ đi trốn trong lúc tao thu dọn cái kính thiên văn.”

“Hiểu rồi.” Tôi gật đầu. “Hajikano, Ogiue, đi với tớ.”

Chigusa theo sau tôi, nhưng Hajikano chỉ đứng thừ ra đó như thể đang suy nghĩ. “Hajikano, nhanh nào”, tôi nắm lấy cổ tay cô ấy, nhưng nó đột ngột trượt ra khỏi tay tôi. Hajikano chạy đến chỗ Hinohara để giúp hắn tháo kính thiên văn.

Có thể cô ấy đã nghĩ rằng sẽ nhanh hơn nếu cả bốn đứa cùng tìm chỗ trốn. Có thể cô ấy đã nghĩ rằng nếu không kịp tháo dỡ và để mấy người kia nhìn thấy cái kính thì có trốn cũng chẳng ích gì. Có thể cô ấy đã nghĩ những điều đó, và quyết định giúp một tay cho nhanh thay vì đi trốn cùng với tôi. Đó là một quyết định hoàn toàn hợp lý. Hoàn toàn logic. Thế nhưng tim tôi vẫn nhói lên một cái khi bàn tay của Hajikano trượt khỏi tay tôi, và bóng lưng cô ấy chạy về phía Hinohara khiến cảm giác bồn chồn của tôi trào lên dữ dội. Cứ như thể hành động đó còn chứa đựng nhiều điều sâu xa khác.

Rốt cuộc, mấy thanh niên lạ mặt nọ thậm chí còn chẳng dám ló mặt lên sân thượng. Bọn họ chỉ đi loanh quanh tầng trệt, đập vỡ một vài cửa sổ và rời đi sau chừng ba mươi phút. Khi tiếng động cơ xe đã biến mất ở cuối đường mòn, chúng tôi thở phào nhẹ nhõm rồi ra khỏi chỗ nấp phía sau thứ gì đó bằng gạch dường như đã từng là một cái bể nước. Thật sự thoải mái sau khi thoát khỏi căng thẳng, cả bốn đứa không hẹn mà cùng bật cười. Nụ cười của Hajikano khi ấy, rõ ràng không còn cứng nhắc.

Sau ngày hôm đó, tôi bắt đầu để tâm quan sát những khi Hajikano ở cạnh Hinohara. Kết quả thật tệ: cô ấy thường xuyên để lộ những biểu cảm một cách thoải mái mà tôi chưa từng được thấy kể từ khi hai đứa gặp lại nhau. Dấu hiệu này nối tiếp dấu hiệu kia, càng lúc tôi càng nhận ra Hajikano có một tình cảm đặc biệt với Hinohara.

Thật vậy, ngay cả một người vốn xa lạ với việc nhìn nhận cảm xúc của người khác như tôi cũng có thể nói được điều đó. Khi Hinohara ở kế bên, cô ấy cười nhiều hơn, và khi hắn đi khỏi, nét mặt cô ấy vụt rơi vào buồn chán. Mỗi khi chúng tôi lên tới sân thượng, việc đầu tiên cô ấy làm là lẽo đẽo theo sau Hinohara, trò chuyện về kính thiên văn. Tôi không chắc đó là tình yêu hay chỉ là tình bạn giữa những người cùng chung sở thích. Nhưng ít nhất, tôi có thể nói rằng Hajikano có nhiều niềm vui khi ở bên Hinohara hơn là khi ở bên tôi. Sự thật ấy làm thế giới xung quanh tôi như tối sầm lại. Mỗi khi nhìn thấy hai người họ lại gần nhau, cùng nhau vui vẻ tán gẫu, trái tim của tôi trở nên nặng chịch và nỗi tuyệt vọng như nhấn chìm tôi xuống đáy biển tối tăm.

Chẳng phải đây chính xác là những gì xảy ra trong câu chuyện về nàng tiên cá của Andersen hay sao? Vì tình yêu dành cho Hajikano, tôi đã đặt cược cả mạng sống của mình. Thế nhưng nỗ lực khiến cô ấy vui vẻ của tôi rốt cuộc lại đẩy cô vào tay của một người con trai khác. Giống như nàng tiên cá sẵn sàng đánh cược cả mạng sống để đổi lấy đôi chân người mà ở bên hoàng tử, nhưng cuối cùng chàng lại rơi vào tình yêu với người con gái đã chăm sóc mình sau khi bản thân được cứu bởi chính nàng tiên cá.

Mặt khác, tôi cũng không thể đổ lỗi hay tức giận với Hinohara. Hắn hoàn toàn không hề có ý định cưa cẩm Hajikano. Hắn chỉ đơn giản là đang hình thành thiện cảm với một cô gái có cùng sở thích, và trả lời cô những gì cô muốn với tư cách là người hiểu biết hơn.

Ngoài ra, trong những ngày này, Hinohara và tôi đã lấy lại tình bằng hữu khăng khít giống như hồi học sơ trung. Tôi ghét phải thừa nhận điều này, nhưng ngay cả tôi cũng nghĩ hắn là một người bạn thực sự tốt. Dù sao đi nữa, hắn hiểu rõ tôi và tôi hiểu rõ hắn. Thật khó để ghét một người như thế sau tất cả những gì đã trải qua. Và tôi, không ai khác ngoài tôi, chính là nguyên nhân đã kéo những người này lại gần nhau. Nếu có một nguyên do đầu tiên nào đó, đó là lỗi tại tôi.

Tôi chắc chắn muốn kéo Hajikano về với mình chứ, nhưng cứ nhìn cô ấy say sưa lắng nghe những câu chuyện của Hinohara là tôi lại cảm thấy mình thực sự là một kẻ phiền toái. Nỗ lực tách họ ra sẽ chỉ khiến cô ấy buồn. Ngày qua ngày, tôi cắm rễ ở thư viện và cố gắng bắt kịp những kiến thức thiên văn học của Hinohara, nhưng vô vọng. Tất cả những gì mà việc đọc sách mang lại, là sự nhận thức rằng khoảng cách giữa chúng tôi lớn đến chừng nào.

Ngay cả sự vớt vát cuối cùng, rằng Hinohara thích Chigusa chứ không phải Hajikano, cũng trở thành gánh nặng lên tâm trí tôi. Khi tôi nhận ra rằng sâu trong suy nghĩ, tôi mong muốn Chigusa - người con gái đã sẵn sàng gác cả tình yêu với tôi sang một bên để giúp đỡ Hajikano chỉ vì mục đích của tôi - đến với Hinohara, tôi cảm thấy mình như bị đè bẹp bởi sự hổ thẹn.

Đúng vậy, trong số bốn người trên sân thượng lúc này, tôi là kẻ tồi tệ nhất. Mặc dù được nhận lấy một diện mạo bình thường, giờ đến lượt tâm trí của tôi đã trở nên vấy bẩn. Tôi đã từng là một người tốt hơn thế này trước khi cái bớt bị xóa đi. Giờ thì, khi đã có một thứ gì đó để mất, rốt cuộc tôi lại trở nên tham lam và kết quả là tự ném bản thân vào cái kết này đây.

Chigusa vẫn ngồi im lặng kế bên tôi, uống chai trà lạnh mà cô ấy mang theo, và nhìn tôi khi tôi khẽ buông một tiếng thở dài.

“Cậu đang không ổn lắm, nhỉ?” Chigusa nhỏ nhẹ nói, như thể đọc được mọi suy nghĩ trong tôi.

“Ừ. Không ổn lắm.” Tôi lặp lại như một cái máy.

“Mọi bánh răng rốt cuộc lại đâm ra lệch lạc một cách kì lạ. Giá mà có một Deus ex Machina ở đây và ra tay giải quyết mọi thứ.”

“Ừ. Thực ra tớ chỉ muốn đổi hướng hai mũi tên thôi.”

“Hai cơ á?” Chigusa nghiêng đầu. Cô ấy rõ ràng không biết gì về mũi tên mà Hinohara đang nhắm vào bản thân mình.

“Tại sao mọi chuyện lại thành ra như này chứ...” Tôi lẩm bẩm.

“....Dù cậu có vẻ không hài lòng lắm, Fukamachi, nhưng nói thật là tớ thích mối quan hệ của bốn người chúng ta như hiện tại.” Chigusa nói. “Tất nhiên, lý do lớn nhất là tớ có thể ở bên cậu. Nhưng mặt khác, tớ cảm thấy việc cả đám gặp nhau mỗi đêm thế này rất tự nhiên.”

Tôi ngẫm nghĩ một lúc. “Ừ, tớ không muốn thừa nhận nó, nhưng quả thực tớ cũng cảm thấy như thế.”

“Đúng không nào?” Cô ấy mỉm cười. “Không biết rằng chuyện này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng tớ rất thích nó. Hi vọng nó sẽ tiếp tục càng lâu càng tốt… Tất nhiên, nếu cậu chọn tớ, đó lại là một câu chuyện khác.”

Cứ mỗi lần Chigusa đề cập đến tình cảm của cô ấy dành cho tôi như thế, trái tim tôi lại đau nhói. Một phần vì tôi không dám đối diện trực tiếp với cảm xúc của mình, mặt khác, tôi sợ rằng người cô ấy yêu thực ra chẳng phải người cô đang nhìn thấy, rằng tôi đã lừa dối cô.

“Ogiue này.”

Không thể chịu đựng được nữa, tôi đành hỏi cô ấy. Hoặc nói cách khác là thú nhận.

“Giả sử Yosuke Fukamachi đang ngồi cạnh cậu lúc này là giả, cậu sẽ làm gì? Giả sử, nếu khuôn mặt tớ thực sự xấu xí hơn nhiều, cậu nghĩ cậu có còn tình cảm với tớ hay không?”

Chigusa nghiêng đầu nhìn tôi.

“À, ý cậu là giả sử cậu có một cái bớt?” Cô ấy nói giọng tỉnh bơ. “Này nhé, nếu tớ tuyệt giao với cậu chỉ vì thế thì ngay từ đầu tớ đã không đem lòng yêu cậu rồi, ngốc. Thậm chí nếu cái bớt trên mặt cậu quay lại, tớ sẽ còn vui hơn nhiều ấy. Vì khi đó sẽ chẳng còn mấy người muốn cạnh tranh với tớ nữa.”

Thấy tôi há hốc miệng trước câu trả lời ấy, Chigusa bật cười.

“Cậu thực sự nghĩ tớ không biết gì về cậu à? Nói cho mà biết nhé, tớ muốn biết về cậu cũng nhiều như cậu muốn biết về Hajikano vậy.”

“....Giờ thì tớ thực sự bực mình với sự thiếu hiểu biết của bản thân rồi đấy.”

Tôi chống tay xuống sàn, bất lực nhìn lên bầu trời đen sâu thẳm.

Chigusa đã sớm nhận ra điều đó, và ngay cả tôi cũng đã lờ mờ nhận ra - Những lần gặp nhau thế này sẽ không kéo dài quá lâu nữa. Một sự tan vỡ chắc chắn sẽ đến trong tương lai không xa.

Ngày 7 tháng 8 là trăng non. Chỉ cần chĩa ống nhòm lên bầu trời, về phía dải Ngân Hà nằm giữa sao Ngưu Lang và Chức Nữ, chúng tôi có thể dễ dàng quan sát tinh vân và những cụm sao.

Ngày 12 tháng 8, không cần mang theo bất cứ dụng cụ gì, chúng tôi leo lên ngọn đồi cao nhất trong thị trấn và nằm ngắm mưa sao băng Perseid. Thầy giám thị Endou đã từng nhắc Hajikano đừng bỏ lỡ nó. Từ năm 1991 đến năm 1994, do ảnh hưởng từ sự trở lại của sao chổi gốc Swift-Tuttle, mưa sao băng Perseid đã đạt kỉ lục về số lượng vượt xa mức trung bình mọi năm của nó. Đến đêm thứ mười hai, nó đạt đến đỉnh điểm và chúng tôi đếm được khoảng 50 ngôi sao lướt qua mỗi giờ. Có những người sẽ không bao giờ được nhìn thấy cảnh này trong suốt cuộc đời của họ, tôi nghĩ thầm. Nụ cười thuần khiết của Hajikano khi nhìn những vệt sáng rơi xuống in sâu vào tâm trí tôi. Cứ theo đà này, cô ấy có lẽ sẽ nhanh chóng lấy lại được tâm lý bình thường.

Ngày 13 tháng 8, trời mưa. Lần đầu tiên trong một khoảng thời gian dài, bốn đứa chúng tôi ở nhà vào ban đêm.

Ngày 14 tháng 8, mưa thậm chí còn to hơn nữa.

Ngày 15 tháng 8, không để một ai hay biết, Hajikano đã tự lao mình xuống biển,

Và thế là, mối quan hệ ngắn ngủi giữa bốn người chúng tôi kết thúc.