Trong căn phòng rèm đóng với chút ánh sáng le lói, âm thanh duy nhất có thể nghe được là tiếng điều hòa kêu rù rì. Quá nhiều thứ đang ong ong trong đầu tôi, hầu hết là liên quan đến lễ hội mùa hè ngày hôm qua, đến mức tôi chẳng tài nào chợp mắt được mấy. Tôi cứ thế lăn qua lăn lại trên giường suốt cả đêm. Cầm lấy chiếc điện thoại đã cắm sạc đến lúc này, thấy rằng chẳng có tin nhắn nào mới hiển thị trên màn hình cả, tôi thở dài.
Sako-san chưa hề liên lạc với tôi lần nào kể từ hôm lễ hội mùa hè. Thậm chí tin nhắn của tôi cô cũng chẳng đọc. Dù bình thường nếu đang thức thì trong vòng một giờ đồng hồ cô sẽ nhắn tin lại ngay. Tôi cảm thấy lo lo. Có lẽ tôi đã làm gì đó để cô ghét mình rồi. Hay là cô thấy khó chịu vì tôi đã không nhận ra rằng chân cô bị thương?
Còn nếu không, thì chỉ có thể là tai nạn giao thông hoặc phát bệnh bất chợt mà thôi. Cũng không phải hoàn toàn là không tưởng. Dù là cái nào, thì tôi cũng thấy lo lắng cho cô cả. Tôi nhắn một tin cho cô rằng 'Nếu đã xảy ra chuyện gì, thì hãy nói với tớ,' rồi lại cất điện thoại đi. Lúc này tôi chỉ có thể chờ đợi phản hồi từ cô ấy mà thôi. Chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi chỉ có thể cầu nguyện rằng nó sẽ được giải quyết kịp lúc.
Tôi lăn qua một lần nữa, cuộn mình trong chăn. Có lẽ nên ngủ thêm chút nữa thôi, và vì vẫn còn đang mệt nên ngay lập tức ý thức của tôi dần lu mờ đi. Nhưng trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, thì tôi nghe thấy điện thoại reo. Tôi có đặt báo thức đâu nhỉ? Có ai gọi tôi à? Tôi quay người lại, để rồi thấy người đang gọi mình là Nishida-san. Không thể nào đó là một sự trùng hợp được, nên tôi bật dậy khỏi giường.
"Alo, Tsuyoshi nghe đây."
'Không định đi tiễn cậu ấy luôn à?'
Ngữ khí của Nishida-san lộ rõ vẻ phẫn nộ, đến mức còn chẳng buồn xưng danh.
"Ừm…, có chuyện gì không?"
'Tôi bảo cậu đi tiễn Machika đấy. Giờ này mà còn giả ngu được à?'
Tôi hoàn toàn chẳng hiểu cô ấy đang nói mô tê gì sất, chỉ biết rằng nó có liên quan đến Sako-san mà thôi.
"Cậu nói đi tiễn cậu ấy là sao?"
'Cậu quên là hôm nay hay gì rồi?'
"Không, nghiêm túc đấy, tớ chẳng hiểu cậu đang nói gì hết…"
Ngay khi tôi nói ra điều đó, Nishida-san hít một hơi thật sâu.
'…Đừng có bảo tôi là Machika chưa hề hó hé gì chuyện đi du học với cậu đấy nhé?'
"Du học á? …Là sao?"
Cô đang nói gì vậy? Sako-san sẽ đi du học sao? Nhưng mà… hở? Tôi bối rối chẳng nói nên lời, cùng lúc đó, Nishida-san thở dài trong bất mãn.
'Tôi hiểu rồi. Hiểu rõ rồi. Bảo sao bữa giờ cậu cứ như thằng dở.'
"Nếu cậu biết chuyện, thì làm ơn hãy kể cho tớ nghe…"
Bấy lâu nay tôi đã luôn mò mẫm trong bóng tối. Đầu tiên và cũng quan trọng nhất, tôi muốn biết mấy chuyện này có liên quan gì đến việc Sako-san đi du học hay không.
'Cho phép tôi xin lỗi trước. Tôi đã nghe kể về chuyện xảy ra hôm qua, và đã nghĩ rằng cậu là rác rưởi, nhưng tôi đã hiểu lầm."
"Vậy là hôm qua có chuyện nhỉ?"
Tôi chắc rằng có gì đó rối rắm đang diễn ra đằng sau bức màn. Tôi biết là như vậy.
'Bình tĩnh lại rồi nghe tôi nói này, Tsuyoshi.'
"Ừ."
'…Machika chuẩn bị đi nước ngoài du học. Hôm nay là ngày cậu ấy xuất cảnh, và sẽ về vào tháng Năm năm sau. Nói cách khác, là đến tận khi lên năm ba hai cậu mới được gặp lại nhau đấy. Lễ hội văn hóa, giải đánh banh, tất cả sẽ xảy ra mà vắng Machika.'
Cô giải thích mọi chuyện với giọng điềm tĩnh, và không bỏ sót một thông chi tiết quan trọng nào. Cảm giác như thể cuối cùng tôi cũng nhìn thấy được bức tranh toàn cảnh vậy.
"Err…, nhưng mà, tại sao chứ… Với cả, hôm nay cậu ấy bay á?!"
'Tôi nghĩ cậu ấy cố tình giấu cậu đấy, trong lớp cũng chưa kể cho ai nghe nốt.'
"S-Sao cậu ấy lại không nói cho tớ biết chứ?"
'Chỉ có Machika biết thôi! Tôi tưởng cậu phải hiểu chứ, Tsuyoshi!'
Lục lọi trong kí ức, tôi có thể nhìn ra một vài dấu hiệu đây đó. Cái vẻ như đang đau khổ, sự do dự, và buồn bã như thể chực khóc của cô. Thì ra tất cả đều ám chỉ việc cô xuất cảnh nhỉ.
'Tsuyoshi. Đến đây mà tiễn đi. Cậu ta mếu sắp khóc đến nơi rồi đây này.'
"Cậu đang ở cùng cậu ấy à?"
'Ừ. Ở sân bay.'
"Cho tớ nói chuyện với cậu ấy được không?"
Nishida-san đồng ý, và giọng cô dần xa hơn. Lúc đang tập trung vào âm thanh mờ nhạt trong điện thoại, tôi nghe thấy tiếng Sako-san nói rằng 'tớ không muốn đâu,' nhưng Nishida-san vẫn cố ép cô ấy cầm máy. Cuộc cự cãi đó tiếp tục trong một lúc, cho đến khi tôi nghe được giọng nói rõ ràng của Sako-san.
'…Sako đây.'
"Tsuyoshi đây. Cậu rảnh chút không?"
'Tớ đang không ở gần mọi người lắm, nên không sao.'
"Vậy à… thế giờ cậu đang ở cùng gia đình à?"
'Ừ…'
Qua điện thoại tôi có biết được rằng cô đang bồn chồn. Những điều tôi muốn nói, những điều tôi muốn xin lỗi, tất cả ngập tràn tâm trí tôi, nhưng có một chuyện tôi cần phải hỏi trước hết.
"Sao cậu không nói gì chuyện đi học với tớ hết vậy?"
Sako-san hít một hơi thật sâu, như thể đã dự liệu trước lời tôi nói.
'Cái hôm tớ tỏ tình với cậu hồi tháng Sáu… thật ra là hôm sau khi chuyện tớ đi du học được quyết định. Khi nhận ra chỉ còn được ở bên mọi người hai tháng, tớ đã luống cuống mà tỏ tình lúc nào không hay.'
"Nên mới đột ngột như vậy nhỉ…"
Vì trước ngày hôm đó tôi và Sako-san chẳng mấy khi nói chuyện với nhau, nên lời tỏ tình đó đã hoàn toàn khiến tôi ngỡ ngàng. Là bởi cô có một lý do nên mới tỏ tình như vậy.
'Nhưng lúc đó, tớ đã không thể nói cho cậu biết. Tớ không thể cứ yêu cầu cậu hẹn hò với mình vì chỉ còn hai tháng được.'
"Tại sao chứ? Cậu cứ nói với tớ là được mà."
'Cứ cho là tớ đã tỏ tình như vậy đi, thì lúc đó cậu có từ chối được không? Nếu biết tớ chỉ còn hai tháng, cậu sẽ đồng ý hẹn hò với tớ dù chẳng hề thích tớ chút nào, đúng chứ?'
Tôi không thể tự tin nói rằng cô đã sai được. Đúng hơn là tôi có thể dễ dàng thấy bản thân mình đồng tình với điều đó.
"Tớ không nghĩ mình đã có thể từ chối cậu."
'Tớ biết mà, nên mới không muốn nói cho cậu biết. Tớ biết chắc rằng hẹn hò với một người cậu không quan tâm đến thì chỉ rước mệt vào thân mà thôi, và tớ muốn cậu thật lòng thích tớ.'
Về căn bản tôi là kiểu người không thích hẹn hò người khác với những xúc cảm nửa vời, nên cũng không thể trách cứ Sako-san vì đã giấu diếm chuyện này khỏi mình được.
'Tớ xin lỗi vì đã cư xử một cách quá hư hỏng vào hôm cậu đến thăm. Cả thân thể và tâm trí của tớ đều đã bị trận cảm làm yếu đi, và thật ra tớ rất sợ hãi phải đi du học. Làm ơn, cậu cứ quên nó đi.'
Ngay lúc này tôi không thể nhìn thấy gương mặt Sako-san, nhưng chắc chắn cô sẽ lại đang tự ép mình mỉm cười như thường lệ. Và đó là khi tôi nhận ra một điều. Cô chưa bao giờ thẳng thắn cả lúc nói đến chuyện đi du học cả, và chỉ đơn thuần sử dụng hai từ 'sợ hãi' và 'cô đơn' mà thôi. Tôi nhớ rằng Michihiko-san có nói rằng chú ấy có thể đã ép buộc Sako-san vào chuyện gì đó mà cô không muốn. Có lẽ là có liên quan đến việc cô đi du học nhỉ? Con người Sako-san quá đỗi tốt bụng và nghiêm túc đi. Nếu cô cứ thế chập nhận thì cũng chẳng phải chuyện lạ.
"Cậu muốn đi du học mà, nhỉ? Chính miệng cậu đã nói rằng muốn đi mà, đúng không?"
Tôi muốn cô xác nhận ngay tức thì. Nhưng đáp lại chỉ có sự im lặng.
"Sako-san…?"
'Sự quyết đoán của cậu thật mạnh mẽ, Tsuyoshi-kun. Cậu đã bắt đầu làm những việc lặt vặt để thay đổi bản thân… Nên tớ mới phải lòng cậu. Đó là một đức tính mà tớ không có.' Sako-san sụt sịt, tiếp tục với một giọng nói như sắp vỡ tan. 'Nếu tớ đã có thể thành thật như mình muốn, thì chuyện này có lẽ đã không bao giờ xảy ra…'
Sự bức bối phải làm gì đó dâng lên trong tôi. Cứ thể này Sako-san sẽ gặp bất hạnh mất.
"Lúc nào thì cậu bay?"
'4 giờ chiều sẽ bắt đầu lên máy bay…'
Tốt, vẫn còn kịp.
"Tớ đang đến đây. Cứ đợi ở ngay đó nhé."
'Sao-'
Tôi dập máy rồi đứng dậy, khoác lên mình bất cứ thứ gì có thể vớ được, rồi nhét những thứ tối thiểu cần thiết vào cặp. Dùng điện thoại tìm tuyến đường ngắn nhất đến sân bay, tôi mang giày thể thao, rồi chạy ào ra khỏi cửa. Vì vừa mới từ căn phòng lạnh của mình ra cái nóng như thiêu đốt, tôi đã bị một cơn chóng mặt dữ dội tấn công. Ở phía xa, tôi nhìn thấy không khí dao động. Sau khi hít một hơi thật sâu, tôi co giò chạy. Tôi cần phải đến chỗ Sako-san sớm nhất có thể.
Sau một vài phút chạy bộ, tôi đã đến được trạm tàu điện gần nhất, người đẫm mồ hôi. Lúc tiếng nhạc báo hiệu tàu tới vang lên, tôi ngay lập tức nhảy vào. Bên trong tàu rất mát, cho phép cơ thể đang nóng bừng của tôi thư giãn và hồi sức. Ngồi trên một băng ghế trống, tôi đã có thể thở một cách đàng hoàng.
Tôi cứ thế theo phản xạ mà rời khỏi nhà ngay lập tức. Nhưng tôi biết rằng mình đã lựa chọn đúng. Sako-san đã bị nhân cách của chính mình trói buộc,và đã không thể nói ra mong muốn của mình. Bởi thế lúc Michihiko-san yêu cầu mình đi học cô mới không thể từ chối được. Chỉ là phỏng đoán của tôi mà thôi, nhưng có lẽ Michihiko-san cũng thấy hối hận vì đã đẩy cô vào chuyện này. Nhưng chừng nào Sako-san chưa nói rằng mình không muốn đi, thì chú ấy cũng sẽ không rút lại điều đó.
Sau cùng, chẳng một ai muốn Sako-san phải xuất ngoại cả. Và tôi là đứa duy nhất nhận thức được điều đó. Tất nhiên tôi chẳng rõ liệu mình có thể đạt được điều gì bằng cách lao đến bên Sako-san hay không. Nhưng dù vậy, cơ thể tôi vẫn ra lệnh cho tôi đến đó bất kể có chuyện gì. Ngó ra bên ngoài lớp cửa kính trên tàu, tôi nhìn thấy cảnh vật nơi khu dân cư vụt qua tầm mắt. Và mặc cho điều đó, tốc độ này với tôi vẫn là quá chậm. Trong lúc tìm hướng giải quyết, tôi đổi tư thế ngồi trên ghế của mình.
Sau khi đến ga cuối, ngay lúc những cánh cửa mở ra, tôi bắt đầu chạy. Tôi chạy theo sự chỉ đường của NAVI, và dù sẽ đến nơi kịp lúc, nhưng tôi vẫn không thể lãng phí dù chỉ một giây. Phần tầng hầm dưới đất chẳng khác gì một mê cung, nhưng miễn là tôi đi theo đúng trật tự bên trong thì sẽ không sao cả.
Tôi nhìn thấy trạm mà mình muốn đến, rồi xem NAVI lần nữa. Còn có một vài đặc điểm nhận diện khác, nên tôi không thể nhầm lẫn ở đây được. Tôi so sánh những cái tên trên điện thoại với trên các biển hiệu, sắp đến nơi tàu chạy rồi. Tôi nghe thấy âm thanh thông báo vọng xuống từ tầng trên. Phải khẩn trương thôi… nhưng ngay lúc tôi vừa bước lên, thì có ai đó chộp lấy vai tôi.
"Oi, thằng ngố. Sai đường rồi."
"Ủa Takumi?! Sao mày…"
Là Takumi trong bộ đồ thể dục, đang thở dốc vì hụt hơi. Có vẻ như cậu ta đang đi tìm tôi.
"Nhiều chuyện xảy ra lắm… Cơ mà mày đang đến sân bay đúng không? Theo tao."
"Sao mày biết?"
"Nishida gọi cho tao. Lên tàu thôi, đi."
"Rõ."
Tôi nghe theo chỉ đạo của Takumi rồi nhảy lên chuyến tàu vừa đến. Ngay lúc đoàn tàu chuyển bánh, Takumi cất lời.
"Chắc đây là sự chuộc tội của tao rồi." Cậu ta nắm vào tay vịn rồi nói tiếp. "Sáng nay Nishida đã mắng tao một chặp, nói rằng tao đã tiêm nhiễm cho mày mấy thứ kì lạ." Takumi cố nhại lại giọng điệu của Nishida-san khiến tôi bật cười.
"Là sao? Sao cậu ta phải nổi giận với mày chứ?"
"Mày đã cố trở thành một thằng đàn ông xứng với Sako nhỉ?"
"Etou, đúng rồi?"
"Tao cứ nghĩ là không sao nên mới tư vấn cho mày. Nhưng mà, như mày thấy…"
Tôi bắt đầu ngộ ra điều Takumi đang muốn truyền tải.
"Tao cứ là tao là được đúng không?"
"Thật luôn, cuối cùng mày cũng nhận ra rồi à?"
Tôi đã đi đến được câu trả lời đó. Lúc nói chuyện trên điện thoại với Sako-san mới nãy, là đã quá đủ để tôi nhận ra rồi.
"Sako-san đã nói nguyên do nhỏ đổ tao. Tao đã luôn nghĩ mình là một đứa tầm thường chẳng có gì nổi bật, nhưng Sako-san lại chưa từng nghĩ như vậy."
"Nhỏ mà nghĩ như vậy thì đời nào nhỏ lại tỏ tình với mày."
Tôi đã cố thay đổi bản thân mình vì Sako-san, nhưng cô lại không mong muốn điều đó. Ngược lại, cô thích con người lúc đầu của tôi hơn nhiều. Takumi dường như cũng đã đi đến được kết luận tương tự, và trưng ra một vẻ hối lỗi.
"Bới thế nên Nishida mới mắng tao. Nói rằng mày cứ như trước là được rồi và nói tao đừng có mà làm chuyện rối rắm hơn. Đó là khi tao nhận ra mình đã gây chuyện. Mày chẳng hề cần phải thay đổi bản thân, và tao cũng đã không nên tư vấn vụ hẹn hò cho mày nốt. Tao đã không đặt cảm xúc của mày lên trước."
Takumi trông có vẻ khá chán nản, đến mức lưng cậu ta trông như thể đã khòm xuống.
"Nếu không phải lúc như này thì còn khướt tao mới nói ra, nhưng thật sự tao thấy mày là một thằng rất được, Tsuyoshi à. Tao có thể hình dung được vì sao Sako lại đem lòng yêu mày, và mày chẳng hề cần phải thay đổi gì cả. Nên toàn bộ là lỗi của tao hết. Hãy quên mọi thứ tao đã nói đi." Takumi đã thật sự trông rất suy sụp.
Nếu không thì cậu ta đã không đi cùng với tôi suốt chặng đường đến sân bay rồi. Nhưng tôi thì lại không nghĩ những sự tự vấn của cậu ta là vô ích.
"Cũng có chuyện tao muốn cảm ơn mày, Takumi. Hồi trước mày có nói rằng sự nỗ lực qua thời gian sẽ chuyển thành tự tin đúng không?"
"…Ừ, tao có nói."
Vừa mới nãy, Sako-san đã nói rằng là những điểm đó ở tôi đã khiến Sako-san phải lòng. Thật ra ở tôi có gì đó đặc biệt mà đến cả bản thân cũng không nhận ra, vì lẽ đó Sako-san mới yêu mến tôi. Đến cả Takumi cũng nói rằng cậu ta nghĩ tôi là người tốt. Nên là…
"Nhận ra rằng có người ngưỡng mộ mọi thứ tao đã làm cho đến giờ, tao đã có thể tiến lên. Tao có thể gọi tất cả những cảm xúc của mình ngay lúc này là tự tin, tao chắc là như vậy."
"Tsuyoshi, mày…"
"Nếu mày chưa nói cho tao điều đó, thì tao không nghĩ lúc này mình có thể cảm thấy như này được đâu. Nên là cảm ơn nhá."
Tôi cuối cùng cũng đã nắm bắt được thứ xúc cảm mang tên tự tin bên trong mình. Không phải là tôi bỗng dưng từ sâu hóa bướm hay gì cả, nhưng chí ít tôi đã chấp nhận mọi thứ mình đã làm là một ưu điểm của bản thân.
"Và vì giờ mày đã có được tự tin rồi… mày sẽ tỏ tình Sako, nhỉ?
"Tỏ tình á… Chắc thế, nhưng tao chỉ mới nghĩ đến làm sao ngăn nhỏ đi du học mà thôi."
Takumi nhìn tôi như thể mới vừa thấy ma.
"Mày có khùng không? Chuyện đó mà mày làm được à?"
"Tao có kế sách hết rồi, nhưng có thành công hay không thì chịu."
"Nhưng mà mày vẫn sẽ thử nhỉ?"
"Kể cả nếu Sako-san có đi nước ngoài, thì sẽ chẳng có một ai vui vẻ cả. Rõ ràng nhỏ cũng có muốn đâu, nên tao sẽ cố hết sức."
"Vậy à. Thế mới là mày chứ, bung hết sức đi."
Tôi có thể thấy được cơ hội của tôi rất mong manh. Nhưng vì chính Sako-san, tôi sẽ làm mọi điều có thể. Tiếng thông báo tàu vọng đến tai tôi, kéo tôi trở về thực tại. Chúng tôi đã gần đến nơi. Takumi dùng điện thoại xem đường, chỉ để vừa nghịch tóc vừa lên tiếng.
"Ê, Tsuyoshi. Hôm nay tao có nói mấy thứ nghe không giống mình cho lắm, nên cứ quên đi nhá."
Thật hiếm khi được chứng kiến cảnh Takumi thường ngày mặt chua như giấm lại mang lên cái vẻ sượng sùng này.
"Chà, chắc là không được đâu. Chuyện đó đã khiến tao nhận ra mày là một đứa tốt tính, Takumi à."
"Im mồm đê. Cầu cho mày bị Sako từ chối quách cho rồi."
"Sao mày cứ phải thối mồm như thế nhờ?!"
Takumi khịt mũi một cái. Ác thật đấy, nhưng thế mới đúng là Takumi, nên tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Mỗi lúc cậu ta thành thật quá tôi lạ đâm không thoải mái. Suốt phần còn lại của chuyến tàu, chúng tôi không nói lời nào nữa cả, cứ thế mà đợi tàu vào ga.
Sau khi xuống tàu, tôi và Takumi tách ra. Cậu ta nói rằng nếu đi theo thì chỉ tổ vướng chân, và tôi cũng đồng ý. Sau khi hỏi Nishida-san, thì cô có nói rằng Sako-san đang ở sảnh ga quốc tế cùng gia đình. Lần này tôi xem bản đồ thật kĩ rồi chạy băng qua những bức tường. Cuối cùng tôi đã đến được đại sảnh.
Trên băng ghế đặt ở góc sảnh, tôi phát hiện ra bốn gương mặt quen thuộc. Sako-san, Michihiko-san, Meiko-san, và Nishida-san. Một chiếc cặp Boston lớn được đặt ở phía trước băng ghế. Điều tôi sắp sửa làm có lẽ sẽ không khác gì một sự quấy nhiễu phiền toái. Tôi cứ ngỡ mình đã hạ được quyết tâm, nhưng vẫn đứng ngây người ra đó. Nhưng nếu giờ tôi không làm gì, thì Sako-san sẽ đau khổ. Bởi thế tôi sẽ không kiềm chế. Tôi tiến đến chỗ băng ghế, cùng lúc đó Nishida-san cũng phát hiện ra tôi.
"Tsuyoshi!"
Ba người còn lại cũng đồng loạt quay về phía tôi, với gương mặt của Sako-san tái nhợt như tuyết.
"Um, cũng lâu rồi nhỉ…"
Khoảnh khắc tôi và Sako-san chạm mắt nhau, cô liền ngoảnh mặt đi. Thay vào đó Meiko san đã là người tiến về phía thôi.
"Ara, Tsuyoshi-kun. Có vẻ như Machika đã không nói cho cháu biết chuyện này nhỉ. Nếu biết vậy thì cô đã kể với cháu rồi…" Meiko-san lộ vẻ hối lỗi.
"Không sao đâu ạ. Cháu nghĩ cũng không làm gì khác được."
Đây là nơi mọi chuyện sẽ bắt đầu. Tôi không thể lãng phí thời gian để nói chuyện phiếm được, nên đã ngay lập tức hành động. Tôi nói với một ngữ điệu điềm tĩnh hết sức có thế, và hỏi Meiko-san.
"Thứ lỗi cho cháu, nhưng cháu có thể dành chút thời gian với Machika-san được không ạ? Cháu không muốn cướp đi những phút cuối cùng của cô bên cậu ấy, nhưng mà…"
Lúc nói ra điều đó, tôi lén liếc nhìn sang Michihiko-san, người đang trưng ra một gương mặt lạnh như tiền. Vì chú ấy đã cho Sako-san đi du học mà chẳng có lý do gì đặc biệt, nên trạng thái tinh thần của chú ấy đã lộ rõ ra ngoài. Meiko-san thì vẫn đang mỉm cười như thường lệ, nên thật khó để đoán được cô ấy đang nghĩ gì.
"Tất nhiên là được rồi. Miễn là đừng lâu quá thôi."
"Cảm ơn cô rất nhiều ạ. Bọn cháu sẽ trở lại ngay."
Sako-san từ đầu đến cuối chẳng hé môi nửa lời, chỉ chăm chăm nhìn xuống đất.
"Nào, Machika. Tsuyoshi-kun đã đến đây vì con rồi, ít nhất cũng nói chuyện với thằng bé chút đi chứ."
"Dạ…"
Lưng bị đẩy bởi Meiko-san, Sako-san đứng dây. Nét mặt cô vẫn mù mịt như thường lệ.
"Bọn cháu sẽ lên tầng thượng trên tầng năm và sẽ trở lại trong khoảng mười hai mươi phút gì đó ạ."
Tôi cúi đầu với cha mẹ của Sako-san rồi dẫn theo cô ấy. Lúc làm vậy, tôi nghe thấy giọng nói sắc lẻm của Nishida-san vang lên phía sau tôi, cảnh báo.
"Chớ có mà làm cậu ấy khóc đấy."
Tôi biết chứ. Cho tới giờ tôi đã thất bại quá nhiều, nên đã đến đây đến chuộc lại mọi thứ. Tôi không hề định khiến Sako-san phải khóc. Chúng tôi dừng lại trước thang máy, cùng lúc đó Sako-san cúi gằm mặt xuống thì thào gì đó.
"…Tớ không muốn cậu tới đây đâu, sẽ chỉ càng khiến mọi chuyện thêm đau đớn mà thôi."
"Xin lỗi cậu, nhưng có chuyện tớ cần phải nói, nếu không chúng ta sẽ phải chia tay nhau trong sự hối hận."
Bóng đèn trước thang máy sáng lên, và cửa thang máy hé mở. Tôi bước vào trong, Sako-san cũng lặng lẽ bước theo.
Trên sân thượng thì sẽ chẳng có gì che chắn bạn khỏi gió cả, nên chúng tôi đã liên tục bị gió thổi vào người. Qua lớp hàng rào có thể thấy được những chiếc máy bay đang chuẩn bị cất cánh hoặc đang hạ cánh. Tôi dẫn Sako-san đến một băng ghế trong bóng râm rồi ngồi xuống cạnh cô. Lý do toàn bộ chuyện này đang diễn ra dù Sako-san chẳng hề mong muốn như vậy chút nào cũng đơn giản thôi.
Michihiko-san đã đề xuất chuyện du học mà chẳng nghĩ nhiều, và Sako-san rõ rằng cũng chẳng có chút nào hứng thú cả, nhưng vẫn đồng ý vì không muốn làm chú ấy thất vọng. Qua thời gian, mong muốn không phải đi du học của Sako-san ngày một lớn dần. Tuy vậy, một khi cô đã chấp nhận việc gì, thì Sako-san sẽ không thể làm trái được. Và vì chuyện là như vậy, nên Michihiko-san đã không rút lại cái đề xuất đó. Mọi thứ rùm beng hết cả lên, rồi ngày xuất cảnh cũng đến.
Vào cái ngày tôi đến thăm Sako-san, cả Michihiko-san và Meiko-san đều đã nói rằng họ muốn được một lần đáp ứng sự ích kỉ của Sako-san. Nếu ước muốn nhỏ nhen đó bao gồm cả chuyện này, thì việc hủy đi toàn bộ chuyến đi du học của cô là hoàn toàn khả thi. Chỉ cần Sako-san nói ra được rằng mình không muốn phải đi, thì có lẽ chúng tôi sẽ giải quyết được vấn đề. Nên nhiệm vụ của tôi là phải khơi ra bằng được sự ích kỉ đó từ Sako-san.
Điều kiện để cô trở nên ích kỉ là gì? Tôi đã nhận được lời giải đáp từ Meiko-san. Nếu có liên quan đến tình yêu của mình, thì cô sẽ tập trung vào bản thân hơn. Tôi cũng nghĩ rằng Meiko-san đã đúng. Mỗi khi ở bên tôi, Sako-san đều thả hồn theo những cảm xúc lãng mạn của cô, và đã liên tục phô bày ra mặt ích kỉ của mình. Nếu là vậy, thì tôi chỉ có một việc phải làm. Đó chính là thổ lộ tất cả những cảm xúc của mình với cô.
"Chắc là cậu cũng biết rồi, nhưng tớ muốn trở thành một đứa con trai xứng đáng với cậu, Sako-san. Nên tớ mới muốn trở nên tự tin hơn, và đã nỗ lực trong việc học và làm một người bạn đồng hành…"
Sako-san vẫn im thít. Tôi cho là cô đang lắng nghe tôi, rồi nói tiếp.
"Nhưng vì cậu đã cho tớ thấy tất cả những ưu điểm của mình, nên dần dà tớ đã ít để tâm đến chuyện đó hơn. Vì cậu đã yêu tớ, nên tớ mới có thể yêu quý được bản thân mình."
Sako-san vẫn đang cúi đầu, nên tôi nói với cô rằng 'Hãy ngẩng đầu lên đi mà.' Dù có vẻ lưỡng lự, nhưng cô đã chậm rãi ngước mắt lên nhìn tôi.
"Nói một cách khách quan, tớ không nghĩ chúng ta hợp nhau chút nào cả. Nhưng vì cậu đã cho tớ sự tự tin, nên tớ đã không còn quan tâm chuyện đó nữa rồi."
Suốt bao lâu nay tôi đã luôn chật vật, chẳng có lấy chút tự tin. Tuy vậy, tấm chân tình của Sako-san đã cứu rỗi tôi. Vì lẽ đó, tôi muốn đáp lại tấm chân tình ấy. Ánh mắt của chúng tôi hòa vào nhau, và một lần nữa tôi khẳng định được rằng cảm xúc của chúng tôi là một. Sau lễ hội mùa hè, tôi đã hứa rằng sẽ tỏ tình nếu cuộc hẹn tiếp theo diễn ra suôn sẻ, nhưng tôi không có thời gian mà lo về bối cảnh và thời gian. Nếu tôi quyết định nói ra, thì sẽ là ở đây, ngay lúc này. Tôi hít một hơi thật sâu, và hạ quyết tâm."
.
.
"Tớ thích cậu, Sako-san. Bất kể cậu có hoàn hảo hay không đi nữa, tớ vẫn sẽ thích cậu."
.
.
Sako-san nín thở, đôi mắt mở to bàng hoàng. Nhưng ngay lập tức gương mặt cô chìm trong sự đau đớn, những giọt lệ bắt đầu ứa ra nơi khóe mắt cô.
"T-Tại sao vậy! Hôm nay chúng ta phải chia tay nhau rồi, nên giờ cậu nói ra thì cũng có nghĩa lý gì đâu chứ…!"
Cô lấy bàn tay dụi mắt, nhưng những giọt lệ vẫn không ngừng tuôn rơi. Tôi cuống cuồng xua tay.
"Cậu sai rồi. Hai đứa mình sẽ không chia tay ở đây đâu. Cậu còn nhớ hôm qua mình hứa gì với nhau không? Hứa sẽ cùng đi lễ hội mùa hè cuối tuần sau đó."
"Ể…?" Sako-san bỏ tay khỏi mặt mình rồi tròn mắt nhìn tôi.
"Tớ không tìm được lễ hội mùa hè nào gần đây hết, nhưng ít ra cũng có bắn pháo hoa, nên hãy đi cùng nhau nhé."
"Không được đâu! Hôm nay tớ ra nước ngoài rồi, nên mình sẽ phải đợi tới tận năm sau…"
"Tớ sẽ không để cậu phải chờ đợi lâu vậy đâu. Bởi vì… cuối cùng tớ cũng đã hiểu ra mình phải làm gì rồi."
Cho đến thời điểm này, mối quan hệ của chúng tôi đã bị méo mó, bất kể điều gì đi chăng nữa giữa hai đứa sẽ luôn tồn tại một khoảng cách nhất định. Nhưng giờ đây chúng tôi sẽ có thể đạt được một điều từ đó từ tận sâu đáy lòng. Nên lúc này, bằng mọi giá tôi không được buông bỏ đôi bàn tay của Sako-san.
"Tuần sau mình đi đi. Với tư cách là bạn trai và bạn gái, là vậy đó."
Lúc nói với cô điều đó, Sako-san lại càng khóc to hơn.
"Tớ muốn… tớ muốn đi lắm chứ! Nhưng mà… hôm nay tớ phải rời đi rồi… dù không hề muốn…!”
Thời khắc những cảm xúc của cô dâng trào, tôi nhìn thấy cơ hội của mình. Cuối cùng cô cũng đã thể hiện ra cảm xúc thật tâm rằng mình không muốn phải đi rồi.
"Vậy thì hãy nói với cha mẹ cậu, và cậu sẽ nói với họ y hệt như vậy. Nếu cậu cho họ thấy cậu thật sự cảm thấy như thế nào, thì họ sẽ thấu hiểu thôi."
"…Tớ không thể. Tớ không bao giờ có thể thành thật với mong muốn của bản thân hết. Không đời nào tớ có thể nói với họ rằng mình không hề muốn phải đi…!"
"Ít nhất thì cậu hãy nói cho họ biết. Nếu không thì mình sẽ không đi xem pháo hoa được đâu."
"Vẫn là không thể được…! Tớ chưa một lần nào ích kỉ được như vậy cả!"
Như thể giọt nước đã tràn ly. Cô đã ném tất cả lý trí sang một bên, và chỉ cứ thế mà than khóc. Tệ rồi đây. Cứ đà này thì cô sẽ chẳng bao giờ chịu lắng nghe mất. Tôi điên cuồng tìm kiếm những từ ngữ phù hợp để nói với Sako-san, lục lọi lại những cuộc đối thoại trong đầu mình.
'Tớ muốn được trở thành một người như Sako-san.'
'Tớ muốn được trở thành một người như Tsuyoshi-kun.'
Sako-san sở hữu những gì tôi còn khiếm khuyết, và tôi cũng có những gì cô còn thiếu. Đó là cách mà chúng tôi đã bị hấp dẫn bởi nhau. Lúc nhận ra điều đó, tôi nắm lấy đôi vai của Sako-san rồi lay lay người cô.
"Tớ đã có thể thay đổi chính mình. Tớ ngưỡng một cậu, muốn được như cậu, và giờ tớ đã có được sự tự tin để ở bên cậu. Nên là--" Tôi dồn lực vào cú nắm. "Cậu cũng thể làm được, Sako-san à. Cậu hoàn toàn có thể thay đổi bản thân."
Không đời nào Sako-san lại không thể thực hiện được những gì tôi đã đạt được cả. Cô sẽ có thể vứt bỏ sự vâng lời của mình. Mắt cô rưng rưng.
"Tớ… Tớ thật sự có thể làm được sao…?"
"Đương nhiên là được rồi. Tớ đã làm được mà."
Tối biết đó là một phương sách có phần gượng ép. Nhưng tôi tin rằng đó là những lời lẽ thích hợp nhất để tiếp nghị lực cho Sako-san.
"…Vậy à. Cậu nói đúng. Tớ có thể làm được…"
Sako-san suy ngẫm lời tôi nói rồi bặm chặt môi lại. Những giọt lệ đã nhanh chóng ngừng chảy.
"Tớ muốn được như Tsuyoshi-kun…!" Cô ngẩng mặt lên, bắt gặp ánh nhìn của tôi.
"Vậy là…!"
"Tớ sẽ nói với Ba."
"Thật á?!"
"Tớ không biết có được hay không, nhưng mà…"
Sako-san dường như đã hạ quyết tâm. Lúc tôi thở phào nhẹ nhõm, Sako-san ngước lên nhìn tôi.
"…Cho phép tớ được không?"
"Cái gì mới được?"
Sako-san chẳng nói thêm lời nào mà choàng tay quanh hông tôi, rồi dụi trán vào ngực tôi.
"C-Cái gì…"
"…Tớ xin lỗi. Chỉ một chút thôi, nhé? Tớ cần được truyền sức mạnh."
Cái ôm đột ngột đó khiến tim tôi như ngừng đập. Hay nói đúng hơn, là tôi khá chắc nó đã ngừng đập thật trong một thoáng. Tôi đáp lại cái ôm, nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy.
"Cậu tuyệt thật đó, Tsuyoshi-kun. Lúc nào cũng có thể làm những thứ tớ không thể làm được…" Cô vừa nói vừa dụi dụi đầu vào ngực tôi "Từ lúc gặp được cậu, tớ đã luôn cố gắng thay đổi bản thân. Cho đến giờ tớ đã luôn răm rắp nghe theo lời Ba bất kể chuyện gì, nên lần này, tớ đã tự mình lựa chọn. Có một chuyện mà tớ muốn làm… nên tớ không thể rời Nhật Bản được…!"
"Tớ mừng quá…"
"Giờ mình đã quyết định được điều phải làm, nên phải làm tất cả những gì có thể," Sako-san nói rồi tách khỏi người tôi.
Cùng lúc đó, cô lấy tay gãi gãi má ra chiều bẽn lẽn.
"Còn… một chuyện nữa tớ tớ muốn chắc chắn trước khi nói chuyện với ba mẹ thôi… Cậu sẽ hẹn hò với tớ, đúng không?"
"Ừm, nên tớ mới tỏ tình với cậu."
"Nếu tớ không phải ra nước ngoài, cậu sẽ đi xem pháo hoa cùng tớ chứ?"
"Tất nhiên rồi."
"Còn nếu tớ phải đi, thì cậu sẽ đợi đến năm sau chứ? Cậu sẽ không ngoại tình chứ?"
"Tớ hứa. Tớ sẽ gọi điện cho cậu thật nhiều."
"Thế… cậu sẽ trân trọng tớ dù cho tớ có biến thành một bà cô nhăn nheo chứ?"
"T-Tất nhiên rồi."
Vì mức độ mục tiêu nhắm đến của các câu hỏi đã tăng lên cả chục lần, nên tôi đã do dự lúc trả lời. Nhưng Sako-san lại nhìn tôi cười ranh mãnh.
"Ehehe, tớ đùa thôi mà. Tớ không lụy đến mức đó đâu."
"Phù…"
"Thế lúc hai đứa mình lớn lên cậu sẽ cưới tớ chứ?"
"Ừ."
"Tớ đùa đó, sao cậu lại trả lời ngay tắp lự luôn vậy…"
Tôi bị gài rồi, muốn chui xuống cái lỗ nào đó rồi biến mất luôn quá đi mất. Rồi cả hai chúng tôi cùng im lặng, khiến mọi thứ trở nên khó xử một cách kì lạ. Nhưng dù là vậy, tôi có thể cảm nhận được hơi ấm của Sako-san ngay bên cạnh mình, nên cũng không hẳn là tệ. Lúc Sako-san đứng dậy, chúng tôi nhìn thấy một chiếc máy bay cất cánh.
"Tớ thấy khá hơn nhiều rồi, nên phải làm thôi. Kết quả ra sao thì tớ không biết, nhưng cũng đáng để đặt cược vào cơ hội mà."
"Ổn thôi mà, nếu cậu nói ra từ chính miệng mình, thì chắc chắn sẽ được lắng nghe thôi."
Nếu lời Michihiko-san và Meiko-san đã nói là thật, thì Sako-chan rất hiếm khi ưu tiên bản thân mình hơn. Vì lẽ đó, để yêu cầu hủy việc đi du học của mình cô sẽ cần có rất nhiều dũng khí. Nhưng kể cả vậy, trong ánh mắt cô chẳng hề cho thấy do dự nào cả.
"Mày làm được mà, Sako."
"Ừm. Tớ sẽ ở bên cậu và dõi theo cậu."
Tôi cũng đứng dậy khỏi băng ghế, rồi cả hai chúng tôi cùng bước vào thang máy.
Lúc về tới, Meiko-san gọi Sako-san với một nụ cười hiền hậu.
"Thế hai đứa đã tạm biệt nhau cho đàng hoàng chưa đó?"
"Dạ, về chuyện đó, thật ra thì…"
Tất nhiên, Sako-san và tôi chẳng hề có ý định tạm biệt nhau gì hết, nên cô đã chần chừ. Nishida-san là người đầu tiên nhận ra có gì đó không đúng.
"Sao thế, Machika?"
"À, thật ra cũng không có gì…"
"Nhìn là biết không phải rồi. Mắt cậu cũng đỏ au kìa."
"Á, sao có thể chứ."
Nishida-san quay đầu lại, trừng mắt nhìn tôi.
"Tsuyoshi, tên khốn…"
"Khoan nào, khoan nào, có khi cậu hiểu nhầm rồi đấy."
À nhỉ, cô đúng là đã có cảnh báo tôi rằng không được khiến Sako-san phải khóc.
"Machika, đã có chuyện gì vậy?" Nishida-san quay sang Sako-san.
"Phải đó. Mắt con đỏ hoe kìa. Con có sao không?" Meiko-san cũng cất tiếng hỏi.
Sako-san nhất thời lảo đảo lùi bước nhưng vẫn trả lời.
"Dạ, có lẽ đã có chuyện xảy ra ạ…"
Đương nhiên là ngay lập tức Nishida-san đã ném cho tôi một cú lườm mắt đầy sát khí. Chưa hết, đến cả Michihiko-san cũng trừng mắt nhìn tôi với vẻ nghi ngờ. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Tôi có làm gì sai trái đâu, nên đừng có nhìn tôi bằng cái ánh mắt đó chứ. Tôi ngoảnh mặt đi, chỉ để bắt gặp ánh mắt của Sako-san. Nét mặt cô cứng đờ, và tôi đã bắt đầu tự vấn rằng liệu cô có thật sự nói ra được điều mình muốn hay không. Tôi mấp máy môi thành bốn chữ 'Cậu làm được mà,' thấy vậy, cô gật đầu.
"Tớ xin lỗi, giờ không phải là lúc để hoang mang." Sako-san toát lên sự quyết tâm.
Cô đứng trước Michihiko-san và Meiko-san, cúi gằm mặt xuống.
"Con có một mong muốn cho cả đời này. Làm hơn, hãy nghe con nói."
Meiko-san lấy một tay che miệng, lộ vẻ bất ngờ. Cùng lúc đó, Michihiko-san vẫn giữ một nét mặt đanh thép.
"Là gì?" Chú ấy hỏi.
"Con biết con đang đòi hỏi rất nhiều, nhưng làm ơn… con không muốn phải đi du học."
Ngữ điệu của cô tràn ngập niềm tin. Cô nói ra rõ ràng đến nỗi tôi đã không thể tin vào tai mình. Có vẻ Nishida-san cũng thấy như vậy, vì cô đã nhìn Sako-san với vẻ bàng hoàng. Tuy vậy, Michihiko-san lại chẳng mảy may dao động.
"Machika, nói cho ba biết lý do của con."
Sako-san dường như đã do dự trong một thoáng, nhưng vẫn nói tiếp với giọng quyết đoán.
"…Cho đến giờ, con đã luôn làm theo mọi điều ba nói, và không hề thấy hối hận. Vì bản thân con rất kém khoản suy nghĩ việc mình muốn làm. Nên con đã tận hưởng việc học hành và bước theo con đường ba đã vạch ra sẵn cho con. Nhưng con dựa dẫm vào cha thế là đủ rồi. Nếu bây giờ con đi du học thật, thì con sẽ không bao giờ trở nên tự lập được mất."
Cả Michihiko-san và Meiko-san đều im lặng lắng nghe lời Sako-san nói.
"Con thật sự rất biết ơn hai người. Nhưng mà… từ giờ con muốn được tự quyết định mọi thứ. Con muốn được lựa chọn việc mình muốn làm, cũng như không muốn làm. Chi phí để hủy chuyến trễ thế này có thể sẽ rất đắt, nhưng con sẽ đi làm thêm để kiếm tiền trả cho ba mẹ. Nên làm ơn, con xin ba mẹ đó."
Tôi cũng biết rằng hủy bỏ cả một dự định to lớn như vậy ngay trong ngày là rất khó khăn. Nhưng Sako-san không nên phải đi, và chính cô cũng không hề muốn như vậy. Bởi thế tôi mới muốn giúp đỡ và hỗ trợ cô ấy.
"Sako-san đã nỗ lực rất nhiều, và liên tục cho thấy thành quả của việc đó. Cháu thiết nghĩ rằng nếu cậu ấy không phải ra nước ngoài và thay vào đó toàn tâm toàn ý làm việc ở đây, tại Nhật bản thì tất cả chúng ta sẽ được lợi hơn ạ. Cháu thật sự rất ngưỡng mộ Sako-san bởi con người của cậu ấy, và cháu tôn trọng cậu ấy. Nên làm ơn--" Tôi cũng cúi gằm đầu. "Cô chú không thể xem xét sự ích kỉ của cậu ấy một lần này thôi sao?"
Sako-san cũng làm theo tôi và cúi đầu xuống một lần nữa.
"Ba, Mẹ, đi mà."
Khoảng thời gian chúng tôi chờ đợi câu trả lời của họ cảm giác dài lê thê. Có thể đã qua vài giây hoặc cả một phút.
"Nói hay lắm, Machika," Meiko-san sụt sịt nói. "Mẹ đã luôn chờ con nói lên suy nghĩ của chính mình đó…"
Lúc ngẩng đầu lên, chúng tôi nhìn thấy cô đang dùng một chiếc khăn tay để lau đi nước mắt.
"Vậy là… ừm… sao ạ?" Sako-san sững người.
"Ừ, hãy hủy chuyến đi của con nào."
Cứ quyết định chuyện đó một cách hờ hững như vậy thật sự ổn sao? Tôi cứ ngỡ rằng sẽ có một màn tranh luận cơ… Không thể hiểu được tình hình, tôi nhìn sang Sako-san. Cô cũng đang bối rối hệt như tôi vậy.
"Mẹ cứ đồng ý dễ dàng như vậy thật sao? Là chuyện đi du học đó? Còn Ba nữa, Ba không định phản đối sao?"
Michihiko-san khoanh tay mình lại, nhíu mày.
"Ba có một điều kiện. Nếu con không muốn đi du học, thì ba muốn con phải tính đến chuyện sẽ làm gì tờ bây giờ trở đi, và--"
"Con đã suy nghĩ chuyện đó rồi ạ." Sako-san thẳng lưng, đối diện với Michihiko-san. "Vì kế hoạch của con nếu không phải đi du học là trở thành phó trưởng ban nhạc khí, con đã dự định sẽ đoàn kết mọi người lại và chiến thắng một cuộc thi. Và vì con nghĩ rằng việc giúp đỡ mọi người như Tsuyoshi-kun là rất ngầu, nên con muốn gia nhập hội học sinh và cống hiến vì mọi người. Con cũng muốn quyết định mình sẽ vào trường đại học nào. Trước giờ con chỉ học vì chuyện đó, nhưng giờ con muốn được tự định đoạt tương lai của chính mình. Sau đó--" Sako-san liếc sang tôi, gò má hơi phớt hồng. "…Không được, chuyện đó là bí mật. Tóm lại là! Con có rất nhiều chuyện muốn làm."
Đến cả Michihiko-san cũng không thể tin vào tai mình, vẻ mặt đanh thép của chú ấy đã không còn. Cũng không trách được. Tôi đã không ngờ rằng Sako-san lại có nhiều dự định như vậy. Trong một quãng thời gian ngắn ngủi như vậy thì đó quả là một bước tiến vượt bậc. Dù vậy, như phản ứng của Sako-san, thì bản thân cô lại chẳng hề có vẻ gì là nhận ra sự thay đổi đó to lớn đến mức nào.
"Mẹ à! Mẹ đồng ý chuyện này nhanh quá đi! Hủy dự định vào ngày xuất cảnh sẽ phiền phức lắm đó!"
"Mẹ đã luôn có linh cảm chuyện như này sẽ xảy ra rồi. Nhưng vì con chưa bao giờ thật sự nói rằng mình không muốn đi du học, nên mẹ chỉ có thể chờ đợi mà thôi."
"S-Sao mẹ biết được?"
Michihiko-san lên tiếng.
"Nhật kí của con. Meiko đã tìm thấy nó trong phòng con."
"Anh à, chuyện đó đáng ra phải giữ bí mật chứ…"
"Nh-Nhật kí á?!" Sako-san bắt đầu run rẩy.
"Ừm… mẹ xin lỗi?"
Gương mặt Sako-san đỏ gấc, sắc đỏ lan đến tận mang tai.
"M-Mẹ à…!"
"Nhưng mà nhờ vậy ba mẹ mới nhìn ra được những dấu hiệu báo động của con. Nên mẹ mới đảm bảo rằng có thể hủy chuyến một cách dễ dàng hơn. Nên hãy tha thứ cho mẹ vì đã xem trộm nhật kí của con nhé? Đi mà?"
Sako-san dùng cả hai tay bưng mặt, ngồi thụp xuống băng ghế.
"…Ngượng quá đi mất… chắc con chết đi cho rồi…"
"Nhưng ba con còn chịu khó hơn cả mẹ đó. Có thể ba đã nói về điều kiện này kia, nhưng mẹ đảm bảo ba con mới là người muốn con ở lại nhất. Không phải sao?"
Michihiko-san vội ngoảnh mặt đi. Có vẻ như chú ấy đang cố gắng che giấu đi việc mình quan tâm rất sâu sắc đến Sako-san. Nhưng Meiko-san vẫn chưa có vẻ gì là xong cả.
"Con biết không, ba con sau khi đề xuất một năm đi du học đó đã hối hận ngay lập tức luôn đó. Nếu con đi có khi ba không sống tiếp được luôn ấy chứ."
Nghe có vẻ rất giống với Michihiko-san mà tôi biết. Sako-san rất dễ cảm thấy cô đơn, nên về khoản đó thì hai người họ giống nhau. Meiko-san ưỡn ngực rồi thở dài.
"Giờ ba với mẹ phải bàn chuyện hủy chuyến đây, nên hai đứa ra chỗ khác âu yếm nhau nhé? Con cũng không phải lo vụ phí hủy chuyến đâu."
"Nhưng mà con đã gây ra chuyện này, nên con phải giúp chứ…"
"Nghe nè, Machika, con chưa bao giờ gây phiền phức gì cho ba mẹ hết, nên cứ để ba mẹ lo liệu nhé. Điii?"
"Nhưng mà…"
"Không có nhưng nhị gì hết."
Sako-san cố nói lại mẹ mình, nhưng Meiko-san đã phản pháo với một nụ cười. Đó là một nụ cười rất tươi mang lại cảm giác nhẹ nhõm. Thấy rằng mẹ mình đáng tin đến mức nào, Sako-san chỉ có thể từ bỏ.
"Dạ… Con cảm ơn Mẹ."
"Không sao đâu mà. Mẹ vui vì cuối cùng cũng có thể làm được gì đó cho con rồi." Meiko-san trông có vẻ rất hạnh phúc từ tận đáy lòng mình, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Sako-san đang cười bẽn lẽn.
Sau khi nói xong, Meiko-san nhìn sang những người còn lại.
"Gác lại chuyện du học ở đây thôi. Mấy đứa có thể ra khỏi sân bay rồi, việc còn lại cứ để bọn cô. Cháu cũng về đi, Mayu-chan."
Nishida-san không hề có chút phản ứng, cứ thế mà liếc xéo Meiko-san.
"Cô đã nói xạo đúng không?"
"Etou, cháu… đang nói về chuyện gì ấy nhỉ?"
"Cô đã xem trộm nhật kí của Machika nhỉ?"
"À, ừm, thì là…" Meiko-san bắt đầu luống cuống.
Thấy vậy khiến tôi nhớ ra, hôm tôi đến thăm Sako-san thì nhằm lúc hai người đó đang nói về cuốn nhật kí.
"Cuốn nhật kí này là… của Sako-san nhỉ? Cậu viết gì trong đó vậy?"
"Cậu không cần biết đâu." Nishida trả lời ngay tắp lự.
"Cháu đang nói chuyện gì thế nhỉ?" Meiko-san giả ngơ.
"Đừng có bàn nữa mà…" Mặt Sako-san lại càng đỏ tợn.
Phản ứng của họ chỉ càng khiến tôi thêm tò mò. Tôi biết cuốn nhật kí đó là một mấu chốt để chấm dứt việc này, nhưng trong đó viết gì thì lại là một bí ẩn. Meiko-san rõ ràng đang ngượng lúc cô đẩy vào lưng chúng tôi.
"Nào, đi đi!"
"Cô giả đò chán thật đấy…" Nishida-san bình phẩm.
"Mẹ à, mẹ là tệ nhất…"
"Đủ rồi đó! Đi nhanh đi mà!"
Cô ấy càng đẩy chúng tôi đi xa hơi. Bỗng dưng tôi nghe thấy một giọng nói trầm ấm gọi tên mình. Quay người lại, tôi nhìn thấy Michihiko-san đầu đang cúi thấp.
"Hãy khiến Machika được hạnh phúc."
"À, dạ, tất nhiên rồi ạ."
Trong vô thức tôi đã buông một câu trả lời hờ hững, nhưng tôi nghĩ cứ gật đầu cho xong là một phương án hay. Cơ mà, thôi kệ vậy. Với bí ẩn về cuốn nhật kí vẫn mãi mãi là một bí ẩn, chúng tôi rời khỏi đại sảnh. Sako-san đang nói chuyện với Nishida-san, có vẻ như đang rất phấn khởi. Tôi cứ như là kẻ thứ ba kì đà cản mũi lẽo đẽo theo sau họ vậy. Đột nhiên, Nishida-san quay người lại rồi hỏi tôi.
"Thế giờ hai người đang hẹn hò nhỉ?"
"À, ừ, đúng rồi," Tôi thành thật trả lời, cùng lúc đó Sako-san bắt đầu bồn chồn.
"T-Tớ đang định giữ bí mật chuyện đó mà!"
"Thật á? Tớ cứ tưởng nói với cậu ấy thì không sao, xin lỗi cậu."
"Tớ cũng đã nghe thấy rồi, nên hãy giữ bí mật với những người khác."
"Cảm ơn cậu, Mayuko."
"Với cả này." Nishida-san dừng bước. "Như này không làm cậu thèm đồ ngọt à?"
"Tớ hiểu mà." Sako-san đồng tình.
Chúng tôi nhìn thấy một cửa hàng lưu niệm ở phía xa, đang bán kem phiên bản giới hạn.
"Tốt, thế Tsuyoshi bao nhá."
"Ể? Tụi mình không nên…"
"Không phải cậu đã nói là sẽ cởi mở hơn với mong muốn của bản thân à?"
"À, nhỉ!"
"Cậu phải học được điều đó, nên hãy bắt đầu từ đây đi."
"Sao cậu lại là người quyết định chuyện đó vậy hả?!" Tôi văn lại nhưng bị ngó lơ, cùng lúc đó Sako-san bước đến trước mặt tôi.
"Tsuyoshi-kun nè."
"Sao á."
"Tớ muốn ăn kem!"
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ đó khiến tôi không thể nào từ chối được. Tôi móc ví ra, còn Nishida-san thì toét miệng cười.
"Thế đãi luôn bạn thân nhất của bạn gái mình cũng không vấn đề gì đâu ha?"
"Biết rồi mà, mệt quá…"
"Machika! Cái tên này được thật đấy!"
"Đúng không, đúng không?"
Lúc ba đứa đang gọi món, tôi thầm nhủ. Có thể cô không hề hoàn hảo, nhưng một Sako-san ích kỉ thì cũng không kém phần đáng yêu.
.
.
.
.
.
Ngày 9 tháng 8
Gửi đến mẹ, người có lẽ sẽ đọc được những dòng này.
Cảm ơn mẹ rất nhiều vì hôm nay.
Nhưng còn lâu con mới tha thứ cho mẹ.
cái sự cute gì đây : rất là được đà lấn tới :> muốn cưới thì nói đại đi lằng nhằng mãi :3