Mở cánh cổng trước, đập vào mắt tôi là khung cảnh của khu dân cư quen thuộc. Kể cả cái nóng như thiêu của nhựa đường cũng đã dịu đi rất nhiều. Hôm nay là ngày buổi hẹn hò ở lễ hội mùa hè của tôi và Sako-san sẽ diễn ra. Tôi mang đôi guốc geta, mặc lên bộ thường phục mùa hè, rồi bước đến trạm xe buýt gần nhất. Chưa gì trên đường đi tôi đã thấy bóng dáng của những người phụ nữ đang mặc trên mình bộ yukata, khiến tôi trông như hòa vào không khí đó ngay lập tức vậy. Không biết liệu Sako-san có bận yukata không nhỉ… hay cô đã lắng nghe thỉnh cầu của tôi và mặc thường phục mất rồi?
Nếu cô mặc yukata, thì đó sẽ là minh chứng hoàn hảo cho việc cô đang cố gắng một cách điên cuồng để không còn hoàn hảo. Vậy thì, sẽ là bên nào đây? Lúc đang chờ xe tới, tôi rút điện thoại ra. Trên màn hình hiển thị một tin nhắn từ Takumi, nói rằng 'Quyết thắng nhá.' Tôi bèn nhắn lại bốn chữ 'Sẽ cố hết sức' ngắn gọn.
Trong vài ngày qua, tôi đã nhận được rất nhiều lời khuyên từ Takumi. Nhờ đó, tôi nghĩ mình sẽ có thể ứng xử như một người đồng hành tử tế trong cuộc hẹn này. Dù vẫn nghĩ rằng bản thân mình và Sako-san không hợp nhau, nhưng chí ít tôi muốn cô được tận hưởng buổi hẹn này. Bởi thế, tôi sẽ được phép làm chuyện ngoài tầm với. Cất điện thoại đi, tôi lần nữa nghĩ ngợi về lời khuyên Takumi đã cho mình.
'Lúc gặp nhau mày phải khen trang phục của nhỏ.'
Tôi chẳng biết liệu Sako-san sẽ diện Âu phục hay yukata, nhưng dù là gì, thì tôi cũng sẽ phải khen ngợi cô ấy. Lúc đang lẩm nhẩm lời thoại trong đầu, ánh đèn xe buýt chói mắt xé toạc sự u tối của màn đêm. Chuyến xe đi đến những ngôi đến gần đó đã đầy ắp những cặp đôi và gia đình. Không như lúc trước, toàn bộ các hành khác đều đang tươi cười vui vẻ, khiến tôi cảm thấy như chỉ có mỗi mình là hồi hộp thôi vậy.
***
Điện thoại tôi rung lên. Là một tin nhắn từ Tsuyoshi-kun, nói rằng 'Xe đông quá, nên chắc tớ tới trễ tí.' Tôi liền nhắn lại ngắn gọn 'Không sao đâu' cho cậu ấy. Chỗ chúng tôi đã hẹn gặp nhau ở trước ga tàu đã động nghịt người. Hôm nay là cơ hội cuối cùng để tôi có thể gặp Tsuyoshi-kun. Thật ra mỗi lần nghĩ về điều đó, nước mắt trong tôi lại chực tuôn rơi, nhưng tôi không thể thong thả được. Hôm nay tôi phải chinh phục hoàn toàn Tsuyoshi-kun. Lấy điện thoại ra, tôi dùng camera để kiểm tra xem tóc tai áo quần có ngon lành hay chưa. Tôi đã sắm một bộ yukata với màu trắng và đỏ cam đan xen.
Vì Tsuyoshi-kun đã nói rằng muốn thấy tôi diện thường phục, nên tôi đã chọn bộ yukata. Phớt lờ yêu cầu của một người con trai là đi ngược lại định nghĩa 'hoàn hảo'. Mẹ đã giúp tôi búi tóc lên sau đầu, để lộ ra phần cổ. Phần tóc mái cũng đã được tôi tỉa lại để trông ngố không khác gì lúc vừa bị từ chối. Thấy rằng sự sửa soạn của mình đã hoàn hảo, tôi gật gù với chính mình. Dù trông vẫn đáng yêu như trước giờ, nhưng hình tượng hoàn hảo của tôi đã bị phá hủy. Không ngoài tiên liệu.
Kể cả vậy, tôi vẫn có chút âu lo. Mỗi lần đi ngang qua một cô gái, tôi đều cảm thấy rằng thiết kế của bộ yukata mình đang mặc quá đơn điệu. Đảm bảo ngay từ đầu cậu ấy sẽ chẳng thèm để ý đến bộ yukata luôn cho mà xem, nhưng tôi vẫn muốn Tsuyoshi-kun nghĩ rằng mình thật đáng yêu cơ. Trong lồng ngực ngập tràn sự căng thẳng, tôi đánh mắt về phía dòng người đông đúc. Giờ chắc cậu ấy sắp đến rồi. Đông người như vậy, có lẽ sẽ khó tìm ra cậu ấy đây.
Chưa kể cậu ấy còn nghĩ rằng tôi đang vận thường phục, nên nhiều khi còn chẳng đi tìm tôi với cái nhận diện này luôn ấy chứ. Tôi muốn được gọi tên cậu và làm cậu bất ngờ. Muốn thấy phản ứng của cậu ấy quá. Có khi cậu ấy sẽ nhảy cẫng lên vì sốc-- Tuy nhiên, ngay lúc đang bị dòng suy nghĩ cuốn đi, thì có ai đó gọi tôi.
"Xin lỗi vì đã để cậu chờ, Sako-san."
"Waa, là Tsuyoshi-kun á?! Cậu làm tớ giật mình đó!"
Tôi cứ tưởng rằng mình đang quan sát xung quanh rất nghĩ lưỡng, dù vậy tôi vẫn bị Tsuyoshi-kun phát hiện ra trước tiên. Không ngoài mong đợi, bạn có thể cho là vậy, vì Tsuyoshi-kun đang diện một bộ cánh khác hoàn toàn trong hình dung của tôi. Tóc cậu đã được chải chuốt sơ sơ, để lộ ra đôi mắt điềm đạm ấy. Chưa hết, cậu ấy còn đang mặc một chiếc áo khoác ngắn màu đen bình thường với quần dài. Tôi muốn nói cho cậu ấy biết rằng cậu thật đẹp trai. Tôi muốn ngợi khen cậu ấy vì bộ đồ đó quá hợp. Nhưng… lưỡi tôi líu lại hết cả, khó khăn lắm mới nặn ra được chữ. Chưa kể Tsuyoshi-kun còn chiếm được thế thượng phong nữa cơ.
"Cậu đẹp thật đó, Sako-san."
Não tôi đông cứng ngay lập tức. Cậu ấy vừa nói tôi đẹp sao…? Dù chỉ là một từ thuần nhất, nhưng não tôi lại chẳng tài nào hiểu được nó cả. Tôi lấy lại được bình tĩnh rồi nhận ra ý của Tsuyoshi-kun.
"À! Cậu đang nói bộ yukata của tớ á! Đẹp thật, đúng không? Mẹ nói rằng tớ mặc nó sẽ rất đẹp, nên bà đã--"
"Không phải, tớ đang nói là cậu thật xinh đẹp kìa. Bộ yukata chỉ là phụ thôi."
Hồn tôi gần như đã lìa khỏi xác, khiến tôi xây xẩm mặt mày. Trống ngực tôi đang đập liên hồi. Chắc tôi chết mất.
"Cậu ổn chứ?"
"Ừ-Ừ, chắc là ổn."
Tôi không hề ổn tí nào hết.
"Cậu cũng tỉa lại tóc mái nữa à, ừm."
"Ừ! Trông ngố lắm nhỉ!"
"Đâu, tớ thì lại thấy hợp lắm."
Hết rồi, nỗ lực hủy hoại hình tượng hoàn hảo của tôi đang trượt dài rồi.
"Mình đi thôi nhỉ?"
Tsuyoshi-kun chủ động, bước trước tôi nửa bước. Có gì đó sai sai. Không phải, là tất cả mọi thứ đều sai sai mới đúng. Sao Tsuyoshi-kun lại mặc bộ đồ đó? Như vậy khác gì cậu ấy đã tính đến việc tôi mặc yukata rồi chứ. Dù cậu ấy đã nói rằng không muốn mình mặc như vậy. Chưa kể lại còn khen vẻ ngoài của mình nữa chứ. Có lẽ lúc hẹn hò với một người con gái thì việc này đã thành luật bất thành văn rồi, nhưng lời khen đó lại tự nhiên đến kì lạ… Còn nữa, cậu ấy đã luôn kè kè bên tôi một cách rất chú tâm để tôi không bị lạc dù phải lẽo đẽo bước theo cậu một cách gượng gạo.
Hoàn toàn chẳng có một chuyện gì xảy ra theo hướng tính toán của tôi cả, khiến tâm trí tôi rối bời. Chân tôi không chịu hoạt động như tôi muốn, và khiến tôi chẳng thể nào đi đứng cho tử tế được. Nhưng dù vậy, người tôi lại nhẹ bẫng. Tôi cứ thế cúi gằm mặt bước theo Tsuyoshi-kun cho đến khi đụng phải đám đông, rồi tôi ngẩng đầu lên. Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là cánh cổng trời vĩ đại của ngôi đền, cùng rất nhiều gian hàng xếp dọc theo hai bên lối đi. Phần đường lát bằng gạch theo kiểu nhật khêu gợi sự hiếu kì trong tôi.
Thứ mùi thoảng qua chúng tôi theo cơn gió là sự kết hợp của không chỉ một món ăn, mà là sự hòa trộn của cay và ngọt khiến tôi phát thèm. Ngay trước khi bước qua cổng đền, Tsuyoshi-kun quay người lại về phía tôi.
"Cậu muốn ăn gì không?"
Lúc đầu tôi đang tơ tưởng tới món bánh castella cỡ vừa miệng hoặc socola chuối. Vì đã đến lễ hội rồi, nên tôi muốn thử mấy món đồ ngọt chỉ dịp này mới có thể mua. Nhưng vì đã nói với Tsuyoshi-kun rằng mình thích đồ ăn có vị mặn, nên tôi không thể để sự hảo ngọt của mình lộ tẩy ở đây được. Đến lúc diễn tiếp rồi.
"Chắc là ikayaki đi, mùi của nước tương khiến tớ thèm quá." Tôi trả lời, nghe vậy Tsuyoshi-kun chớp chớp mắt trong ngơ ngác.
Sau một hồi im lặng, cậu cất tiếng.
"Hừmmm… Cậu không muốn ăn kẹo táo sao?"
Kẹo táo! Đó là món khoái khẩu của tôi ở lễ hội mùa hè đó. Nhưng kể cả vậy, tôi đã kiềm chế ham muốn của mình.
"Cậu biết khẩu vị của tớ mà, phải không? Sao còn phải hỏi nữa thế?"
"Lúc trước cậu có nói, nhưng mà… Cơ mà, được thôi." Tsuyoshi-kun bối rối trả lời rồi cất bước về phía quầy bán ikayaki.
Tôi cũng chẳng thích thú gì món ikayaki lắm, nhưng so với miso cua thì ít ra tôi còn ăn được món này. Tôi không thể để Tsuyoshi-kun nhìn thấu lời nói dối của mình được. Sau khi đi được vài phút, Tsuyoshi-kun bỗng ngừng lại rồi rút ví ra.
"Ể? Quầy ikayaki ở phía trước kia mà, đúng không?"
"Ừm, nhưng mà tớ muốn ăn món này."
Tsuyoshi-kun bước tới một gian hàng rồi cất tiếng gọi một người đàn ông đang quấn khăn quanh cổ."
"Cho cháu một kẹo táo với ạ."
"Rồi, hết 200 yên nhé."
Tsuyoshi-kun nhận lấy chiếc kẹo táo cùng với tiền thừa. Ghen tị quá đi mất. Tôi cũng muốn ăn một cây cơ. Nhưng vì đã trót xạo cậu ấy, nên tôi không thể xin ké một miếng được. Tsuyoshi-kun hạ ánh nhìn xuống cây kẹo táo rồi nói.
"Tớ muốn thử món này lâu rồi."
"Ê-Ể…"
Chiếc kẹo táo trong tay cậu ấy đang tỏa sáng lấp lánh vì phản chiếu ánh đèn từ gian hàng. Nhìn kiểu gì thì trông cũng ngon quá đỗi... tôi thầm nguyền rủa chính mình vì đã nói dối chuyện lãng xẹt đến vậy.
"Vậy ra món này vị như thế à." Tsuyoshi-kun cắn một miếng từ cây kẹo, lầm bầm nói ra cảm nhận thật sự của mình. Nhìn thấy phần ruột trắng nõn của quả táo ngào đường khiến tôi nuốt nước bọt "ực" một cái.
"Cậu thử miếng không?"
"K-Không cần đâu, thật đó."
"À, thế thôi. Tại trông cậu có vẻ muốn thử."
"Đâu có, tớ bình thường, thật mà."
Tôi cố tỏ ra cool ngầu, thấy vậy Tsuyoshi-kun để lộ nụ cười khổ. Tôi nhận ra rằng không thèm cắn dù chỉ một miếng thì có hơi thiếu tự nhiên, và cảm thấy thật có lỗi. Tuy vậy, vì đã trót nói rằng mình không thích đồ ngọt, nên chịu rồi. Sau cây kẹo táo, giờ chúng tôi tiến đến quầy ikayaki. Mùi hương của nước tương nóng hổi tỏa ra từ phía trước, và trước cả khi tôi kịp mở miệng ra nói, thì Tsuyoshi-kun đã lên tiếng trước.
"Anou, cho cháu một phần ikayaki ạ."
"Hết 300 yên nhé."
Tsuyoshi-kun đưa cho người bán một đồng 500 yên rồi nhận lấy tiền thối. Tôi còn chẳng có cơ hội rút ví của mình ra, vì cậu ấy cứ đối xử với tôi một cách lãnh đạm như vậy. Đó là một ví dụ hoàn hảo cho việc nên tháp tùng một quý cô thế nào cho phải, nhưng chắc chỉ có mỗi tôi là bồn chồn thôi. Mỗi lần cậu ấy tốt bụng với tôi như vậy, tôi đều sẽ vui sướng đến mức tự rủa xả chính mình.
"Của cậu đây, Sako-san. Chú ý phần nước sốt nhé."
"...Cảm ơn cậu." Tôi nhận lấy phần ikayaki rồi cảm ơn cậu ấy.
Đổi lại, Tsuyoshi-kun trông có phần bối rối.
"Sao trông cậu có vẻ bất mãn thế?"
"...Hôm nay cậu hổng có công bằng gì hết, Tsuyoshi-kun à."
Như thể toàn bộ cảm xúc của tôi đều đang nhảy múa trong lòng bàn tay của cậu ấy vậy.
"Không công bằng á? Là sao?"
"Tớ chịu, nhưng mà thật bất công."
Tôi muốn khiến trái tim Tsuyoshi-kun đập nhanh. Vì lẽ đó nên ban đầu tôi mới rủ cậu ấy đến đây. Lúc đang đau khổ vì chuyện này, thì Tsuyoshi-kun đã bước khỏi lối đi.
"Mình lại chỗ hàng rào đá này ngồi ăn đi. Vừa đi vừa ăn ikayaki cũng nhọc phết mà nhỉ?"
"Ư-Ừm..." Tôi gật đầu, cùng lúc đó Tsuyoshi-kun lót một chiếc khăn tay lên phiến đá.
"Cậu ngồi đây đi."
Một cậu trai đã dùng chiếc khăn tay của mình làm chỗ ngồi cho tôi! Tôi đã từng thấy cái tình tiết đó trong shoujo manga rồi!
"Nhưng mà khăn của cậu..."
"Tớ không muốn yukata của cậu bị bẩn đâu." Cậu vỗ vỗ tay lên chiếc khăn, và như thế tôi lưỡng lự ngồi xuống.
"C-Cảm ơn cậu..."
"Không có gì đâu." Cậu cười híp mắt.
Biểu cảm ấm áp đó lại lần nữa khiến tim tôi lỡ nhịp. Tôi ngồi xuống cạnh Tsuyoshi-kun. Cậu ấy ở gần quá. Cậu ấy sẽ nhận ra tôi đỏ mặt nhường nào mất. Bỗng dưng, cậu chìa cây kẹo táo về phía tôi.
"Hay mình đổi đi?"
"Đổi á?"
"Tớ muốn ăn tí ikayaki lắm rồi. Một miếng thôi cũng được nữa, cậu thấy sao?"
Vậy là cậu ấy có nhận ra tôi muốn ăn kẹo táo à. Thi thoảng cậu ấy quá tinh ý như vậy thật khó chịu mà.
"Cậu không muốn sao?"
Tôi nhìn cây kẹo táo. Tsuyoshi-kun chỉ mới cắn đúng một miếng mà thôi. Hay là ngay từ đầu cậu ấy đã mua với ý định đưa nó cho tôi nhỉ?
"Tsuyoshi-kun, cậu thực quá tốt bụng..."
"Thế là nói quá rồi. Tớ chỉ muốn đổi thôi mà."
Tôi dần chẳng còn quan tâm đến cái thiết lập ban đầu mình đã dựng lên nữa. Tôi còn chưa thèm động đến một miếng ikayaki nào, chỉ vậy thôi là quá đủ để chứng mình rồi. Lúc này tôi chỉ muốn dựa dẫm vào lòng tốt của Tsuyoshi-kun và trở nên hư hỏng bởi nó mà thôi.
"Tớ xin lỗi, nhưng cho tớ một miếng với."
"Cứ tự nhiên."
Tôi nhận lấy cây kẹo táo và đưa Tsuyoshi-kun phần ikayaki. Một phần đáng kể đã bị cắn đi, khiến đây trở thành một nụ hôn gián tiếp. Tuy vậy, không khí của lễ hội đã khiến tôi bị cuốn theo, vì tôi muốn thực hiện nụ hôn gián tiếp đó. Tôi nhận thấy được mình bậy bạ đến mức nào, nhưng dù vậy tôi vẫn cắn một miếng rõ to.
"Ưm, ngon quá đi..."
Kể từ thuở tấm bé, mỗi khi dự lễ hội tôi đều sẽ mua một cây kẹo táo. Dù chỉ là một que kẹo đơn giản, nhưng lại có một thứ hương vị rất riêng mà tôi rất thích. Thật là hoài niệm.
"Có vẻ như từ đầu mua kẹo táo là đúng sách rồi nhỉ."
"...Sao cơ?"
Tôi đang ăn phồng cả má lên mà còn chẳng thèm để ý, để rồi nhìn thấy Tsuyoshi-kun đang nhìn chăm chăm vào mặt mình.
"Tớ đang làm cái bản mặt gì vậy chứ...?"
"Trông hơi khó tả, nhưng tớ có thể thấy được cậu rất hảo món kẹo táo này."
"T-Tớ cũng thích ikayaki nữa mà!"
"Rồi, rồi."
"Cậu hổng chịu tin tớ gì hết á!"
Tsuyoshi-kun bật cười thành tiếng.
"Cậu cứ ăn hết cây kẹo đi. Cậu thích lắm mà, đúng không?"
"Không, tớ đâu thể..."
"Từ đầu tớ mua là để cho cậu rồi, nên không sao đâu."
Thấy chưa. Cậu ấy đang cất công đến vậy để khiến tôi vui vẻ. Nếu hai đứa tôi hẹn hò với nhau, thì có chăng mọi buổi hẹn sẽ đều như thế này? Tôi chẳng rõ liệu trái tim mình có thể chịu đựng nổi không nữa, nhưng tôi sẽ trở thành con người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Tsuyoshi-kun đang ngồi bên cạnh tôi, miệng nhồm nhoàm ikayaki. Hôm nay cậu ấy không chỉ rất ra dáng người lớn và đàn ông, mà còn rất chi là điềm tĩnh nữa cơ. Ngồi cạnh tôi mà cậu ấy chẳng cảm thấy gì hết sao? Hôm nay cậu ấy đã đồng hành với tôi một cách cực kì hoàn hảo, nhưng tôi không rõ liệu cậu có thật sự xem tôi là một đứa con gái hay không nữa. Trong lòng tôi dâng lên cảm giác muốn kiểm chứng điều đó.
"Thế tớ sẽ ăn hết luôn vậy, nhưng chừa lại miếng cuối cùng cho cậu nhé?" Tôi quay phần mình mới cắn về phía Tsuyoshi-kun.
Nếu là hôn gián tiếp thì đến cả cậu ấy cũng sẽ phải do dự mà thôi.
"Ừm, được thôi."
Cấu ấy không nhận lấy cây kẹo tôi đang chìa về phía mình, mà dùng cả hai tay nắm lấy bàn tay phải đang cầm kẹo của tôi luôn.
"Oái-"
Đột nhiên gương mặt của Tsuyoshi-kun ghé sát lại phía trước tôi. Cậu ấy cứ thế mà cắn luôn một miếng từ cây kẹo táo, chẳng buồn quan tâm rằng đó là chỗ tôi vừa mới cắn.
"Cảm ơn cậu, ngon lắm đó," Tsuyoshi nói với vẻ dửng dưng như chẳng hề có gì bất thường cả, nhưng tôi thì lại quá sửng sốt đến nỗi chẳng thể nói ra được gì.
"Cơ mà, cậu cũng làm miếng ikayaki luôn đi, Sako-san?"
Tsuyoshi-kun chìa ra chiếc khay với món mực trên đó.
"Cậu ăn hết đi..."
Hết chịu nổi rồi. Sau ngần ấy, tôi vẫn chẳng thể chiếm được thế thượng phong từ Tsuyoshi-kun. Thôi thì cứ để cậu ấy tháp tùng mình vậy. Nếu tôi có thử trò gì đó, thì sẽ chỉ khiến tôi ngượng chín mặt mà thôi. Sau khi cậu ấy xử xong móng ikayaki, chúng tôi đứng dậy khỏi bờ rào bằng đá, lần nữa rảo bước dọc theo lối đi của ngôi đền. Đúng lúc đó, bỗng dưng tôi thấy đau nhói nơi bàn chân. Nhìn xuống, tôi thấy chiếc guốc geta đã cắt vào chân tôi, khiến phần da ở đó đỏ lên.
Trong một thoáng tôi đã nghĩ đến chuyện nói với Tsuyoshi-kun, nhưng rồi lại thôi. Quá rõ tính cậu ấy, đảm bảo cậu ấy sẽ cõng tôi trên lưng cho mà xem, và sẽ cõng với gương mặt chẳng chút biến sắc. Cậu nhìn vào mắt tôi rồi hỏi.
"Mình đi đâu tiếp đây?"
"Hay tới trường bắn đi?"
"Nghe được đấy."
Cậu ấy vẫn ở trước tôi nửa bước chân, lưng quay lại phía tôi. Dù tấm lưng đó có hơi nhỏ hơn mấy đứa con trai cùng lứa, nhưng cảm giác lại đáng tin cậy hơn rất nhiều. Bị cậu ấy cõng trên lưng hẳn là xấu hổ lắm, nhưng tôi lại muốn ít nhất được một lần trèo lên đó. Và tôi muốn được nhẹ nhàng choàng tay mình quanh cổ cậu ấy. Có thể hôm nay Tsuyoshi-kun hành xử có hơi kì lạ, nhưng cả tôi cũng có bình thường đâu. Tôi nên cảm thấy hạnh phúc với cách mọi thứ đang diễn ra lúc này, nhưng dù vậy tôi vẫn thấy bản thân mình đang mưu cầu nhiều hơn nữa. Muốn được nắm tay, muốn năm sau lại được đến đây, muốn cậu ấy trở thành bạn trai mình, toàn bộ những điều đó.
Đầu óc quay cuồng, tôi cứ thế lẽo đẽo bước theo Tsuyoshi-kun. Từ lúc đó, chúng tôi ghé qua rất nhiều quầy hàng. Dù chẳng nói với nhau mấy câu, nhưng việc chúng tôi đang dành khoảnh khắc này bên nhau đã khiến tôi cảm thấy viên mãn rồi. Lúc đã đã đi thăm thú và ăn được kha khá đồ ăn, đám đông đã dần giãn ra, và đã dễ di chuyển hơn nhiều. Tâm trạng về-nhà đã bắt đầu lan tỏa trong bầu không khí.
"Chắc mình cũng về thôi nhỉ."
"Ừm." Tôi gật đầu tán đồng.
Con tim tôi đã quá thỏa mãn, nên cái ước ao được ở bên cậu ấy lâu hơn nữa có cảm giác gần như là sai trái. Tôi đã vui sướng đến vậy đấy. Băng qua con đường ở ngôi đền, tôi nhìn thấy những cánh cổng trời quen thuộc. Tôi chỉ còn được sóng bước cùng Tsuyoshi-kun thêm chút nữa. Chỉ riêng suy nghĩ đó đã khiến lòng tôi nặng trĩu. Những tiếng cười nói mờ nhạt của người qua lại, mùi hương ám khói của nước tương, và ánh sáng lóa mắt. Cả năm giác quan của tôi đều đã chớp lấy khoảnh khắc duy nhất này. Tôi muốn được gần gũi với cậu ấy thêm chút nữa, nên đã lại gần Tsuyoshi-kun.
--Và đó là khi chuyện bắt đầu. Một cơn đau buốt chạy dọc chân tôi, khiến tôi trượt ngã, trong cơn luống cuống, tôi với lấy bàn tay của Tsuyoshi-kun. Cơ thể chúng tôi và vào nhau, vì cậu ấy đang nửa ôm lấy tôi. Và ngực tôi ấn vào người cậu ấy.
"C-Cậu có sao không?"
Tôi nghe thấy một giọng nói the thé, có phần bối rối. Ngẩng mặt lên, tôi nhìn thấy Tsuyoshi-kun vừa đỏ mặt vừa nhìn vào mắt tôi. Có vẻ như cậu ấy đã dính cú đòn cuối cùng đó. Nếu phải đoán, thì hẳn là lúc này tim cậu ấy đang đập rất nhanh.
"Xin lỗi cậu nhé, tớ trượt trân xém ngã."
Cơn đau ở chân tôi ngày một tệ hơn, dù vậy nhưng hơi đâu mà lo chuyện đó lúc này chứ. Ngón tay tôi đã đan vào với của Tsuyoshi-kun. Đó là thứ được dân gian đồn đại là "cái nắm tay của cặp tình nhân."
"Sako-san, tay cậu…"
"Tay tớ sao?"
"À…"
Tsuyoshi-kun đảo mắt đi. Nét mặt của cậu ấy đã thể hiện quá rõ rồi. Tôi có thể cảm nhận được mồ hôi giữa những ngón tay của chúng tôi. Là của tôi, hay là của cậu ấy? Có lẽ là của cả hai đã hòa trộn vào nhau rồi. Cậu ấy có xem tôi là một đứa con gái. Chỉ riêng việc đó đã khiến tôi vui sướng khôn nguôi, tôi dồn nhiều lực hơn vào cái nắm. Vai kề vai, chúng tôi tiến đến chiếc cổng trời. Vì đường về nhà khác nhau, nên chúng tôi sẽ phải chia xa ngay lúc bước qua cánh cổng đó. Tôi phải buông bàn tay của cậu ra. Tôi tập trung tất cả những gì thuộc về mình vào dáng vẻ của Tsuyoshi-kun để khắc ghi thật sâu vào trong kí ức, rồi bước từng bước chậm rãi. Gần như là để cảm nhận từng bước chân đó thật kĩ càng.
Còn lại mười bước, chín, tám -- ngay lúc tôi ngừng đếm, Tsuyoshi-kun dừng bước.
"Tớ phải về hướng này, nên là…" Cậu nói, mặt vẫn đỏ như gấc.
Những ngón tay của chúng tôi tách khỏi nhau, và cánh tay tôi thõng xuống.
"À…"
Ngay lúc bàn tay tôi được tự do, như thể phép thuật đã hết hiệu lực, tôi nhớ ra một điều. Hôm nay là ngày cuối cùng tôi được ở bên Tsuyoshi-kun. Nãy giờ tôi đã quá vui sướng, đến nỗi đã lần nữa quên nói cho cậu ấy biết tấm chân tình của mình. Tôi phát hoảng mở miệng ra nói, nhưng chẳng có một từ nào được thốt ra cả. Tôi đã chuẩn bị những gì cần nói, nhưng lại chẳng thể nhớ ra. Tôi đã quá hoảng loạn và không thể giữ được bình tĩnh.
"Chào cậu, Sako-san."
Tôi phải nói gì đó -- tôi thầm nhủ với bản thân và điên cuồng suy nghĩ. Nhưng sau cùng, tôi đã chẳng thể buông một từ nào cả.
"…Vui…lắm đó."
"Thật á? Tớ mừng quá. Cảm ơn vì đã mời tớ nhé."
"Tớ cũng thế, cảm ơn cậu vì đã đi với tớ."
"Tạm biệt cậu." Tsuyoshi-kun giơ cánh tay của mình lên, vẫy vẫy.
"Ừm, chào cậu." Tôi cũng vẫy tay mình.
Tsuyoshi-kun mỉm cười nhẹ nhàng rồi bước về phía bến xe buýt. Tấm lưng của cậu ấy ngày một xa cách hơn. Tôi theo phản xạ đưa tay về phía cậu, nhưng cậu ấy đã ở quá xa rồi. Sau cùng, cậu ấy rẽ vào một khúc quanh rồi biến mất hẳn. Bàn tay trống rỗng của tôi không ngừng run rẩy. Sự tăm tối của buổi đêm dần len lỏi vào tôi, khiến tôi không cảm thấy thật lạnh lẽo. Như thể làn gió lạnh buốt đã cướp đi toàn bộ hơi ấm từ tôi vậy.
Sau khi cất bước lần nữa, tôi nhớ ra cơn đau ở mũi bàn chân. Do là vết thương hở, nên phần quai guốc đã bị máu tôi nhuốm đỏ.
"Mình đã không thể…nói… thích cậu ấy…"
Giờ nghĩ về điều đó, thì cũng chẳng có gì quá đáng lo. Tôi chỉ muốn nói với cậu ấy ba từ. Nhưng như vầy cũng được. Nếu tôi tỏ tình ngay trước buổi song thân ly biệt, thì sẽ chỉ khiến Tsuyoshi-kun bận lòng mà thôi.
***
Ngay sau lúc rẽ vào khúc quanh, tôi dựa người vào hàng rào của ngôi đến rồi thở dài. Chắc là Sako-san sẽ không nhìn thấy tôi ở đây đâu. Tôi thậm chí chẳng còn tí sức lực nào mà đi tới bến xe buýt. Ngay trước lúc chia tay, trước cánh cổng đền vài mét, chúng tôi đã nắm tay nhau. Chuyện đó xảy ra quá bất chợt khiến tôi bối rối, và chẳng thể nào nhớ rõ cảm giác lúc ấy được. Nhưng tôi chỉ biết một điều rằng, cái nắm tay đó đã rút cạn chút sức lực cuối cùng còn sót lại trong tôi. Người tôi đã lỗ chỗ đầy những vết thương theo đúng nghĩa.
Tôi bật điện thoại, thấy một tin nhắn từ Takumi, nói rằng 'Sao rồi?'
'Tao mệt quá.' Tôi nhắn lại, để rồi nhận được phản hồi ngay tức thì.
'Gì đó, mày không tận hưởng được lễ hội hay gì à?'
'Tao mải làm theo hướng dẫn của mày quá.'
'Nhưng vậy thì Sako phải thấy thỏa mãn chứ hả?'
'Ai biết, tao không dám nói.'
'Buổi hẹn hò của mày không hoàn hảo à?'
'Tao không nghĩ là hoàn hảo đâu…'
Hôm nay là một lần chạy thử để xem chúng tôi có thể trở thành nửa kia lý tưởng của người còn lại hay không. Sako-san thì đã hành xử như một cô gái không hoàn hảo, đã diện yukata thay vì thường phục, tỉa lại tóc mái, và đã không ăn món mình thích. Đồng thời tôi cũng đã cố hết sức để phò tá cô ấy. Về căn bản, cả hai đứa tôi đều đã hành xử theo chiều hướng mà người sẽ thấy thoải mái nhất. Cá nhân tôi thấy rằng Sako-san có tiếp tục hoàn hảo cũng không sao, nhưng toàn bộ chuyện này là cần thiết để chúng tôi phù hợp với người kia. Nhưng dù vậy…
'Không biết nữa, có gì đó cứ sai sai.'
'Là sao?'
'Sako-san muốn bọn tao hợp đôi với nhau hơn và đã buông bỏ sự hoàn hảo trong cách cư xử. Cùng lúc đó, áp dụng lời khuyên của mày, tao đã cố thay đổi cái bản thân giá áo túi cơm này của tao thành một người xứng với nhỏ.'
Giờ nhớ lại, tôi đã ép buộc bản thân mình đối xử tối bụng với cô. Lúc thường tôi sẽ chẳng thể nào nói cô là xinh đẹp được. Bởi thế nên lúc này tôi mới kiệt sức đến vậy. Trước khi Takumi kịp nhắn lại, tôi đã gửi cho cậu ta thêm một tin nữa.
"Tao bắt đầu tự vấn rằng chuyện hai đứa mình làm liệu có sai hay không. Lúc ở với người khác, mày sẽ thay đổi bản thân đến vậy vì người đó thật à?'
Tôi chắc mẩm rằng cuộc hẹn này là đã diễn ra khá thuận buồm xuôi gió. Và dù vậy, vì sao tôi lại cảm thấy kiệt quệ thay vì 'Vui thật đấy' chứ? Tôi cứ ngỡ đây là mối quan hệ đúng đắn cho hai đứa, nhưng cảm giác thì lại như thể chúng tôi chẳng hề hợp nhau chút nào cả. Sau một hồi nữa, Takumi nhắn tin trả lời.
"Là do hai đứa mày đang làm chuyện mà mấy cặp đôi lệch chiều cao hay làm.'
'Là sao?'
'Khi đứa con gái cao hơn đứa con trai, thì nó sẽ mang giày đế thấp, còn đứa con trai sẽ mang ủng cao có độn đế. Đó là cách hai đứa nhắm đến độ chênh lệch chiều cao lý tưởng. Trước tao có nói mày rồi mà, nhỉ?
Giờ cậu ta nhắc mới thấy, tôi có nhớ mang máng là đã nghe về chuyện đó rồi. Sako-san và tôi chỉ là đang cố thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi bằng nhiều cách khác nhau mà thôi.
'Nhưng mà, biết sao không?' Takumi tiếp tục. 'Kể cả mày có làm vậy thì cái khác biệt nó cũng vẫn nằm đấy. Dựa trên cách mày nhìn nhận cả thôi, nhưng tao thấy là cứ chấp nhận những khác biệt của nhau và tự hào về chúng là được.'
'Ý mày là dù bọn tao có không hợp nhau lắm thì cũng được á?'
'Chuẩn luôn. Nếu người trong cuộc mà thỏa mãn, thì chẳng việc gì phải quan tâm con mắt người ngoài cả.'
Cuối cùng tôi cũng ngộ ra điều Takumi đang muốn nói. Kể cả nếu mối quan hệ của chúng tôi có gượng gạo, nhưng miễn là đương sự hạnh phúc thì chẳng còn gì quan trọng nữa.
'Mày thấy tao với Sako-san có tiếp tục như này được không?'
'Được chứ. Chẳng có gì phải thay đổi hết. Cơ mà, tao đã không nên đưa kiểu lời khuyên này cho buổi hẹn hò của mày, lỗi tao. Điều quan trọng là hai đứa mày có thể là chính mình, và chấp nhận lẫn nhau kìa.'
Takumi đang cố nhấn mạnh quan điểm của mình hơn nữa, nhưng dù vậy tôi vẫn cảm thấy lưỡng lự. Kể cả xuyên suốt buổi hẹn hôm nay, việc trở nên phù hợp với người kia đã diễn ra khá suôn sẻ. Nhưng đồng thời, hệt như Takumi đã nói, tôi có cảm giác rằng hai đứa tôi cứ là chính mình thì sẽ ổn thôi.
'Cảm ơn vì đã lắng nghe tao. Tao sẽ suy nghĩ thêm về chuyện đó.'
'Ayo.'
Nếu tôi thấy ổn với chính mình hiện tại, thế thì mọi nỗ lực để bì kịp Sako-san sẽ trở thành vô nghĩa. Nhưng… chuyện giản đơn đến vậy thật sao? Tôi thật sự có thể hẹn hò với Sako-san mà chẳng có gì để bản thân tự hào sao? Liệu tôi có thể giậm chân tại chỗ còn cô thì lại đang nỗ lực để tương xứng với tôi? Đứng trước những lựa chọn đó, đầu tôi bỗng nhói đau. Tôi không nghĩ lúc này mình có thể tìm được câu trả lời. Giờ thì tôi sẽ cứ vừa chậm rãi về nhà vừa suy ngẫm chuyện này vậy.
***
Dòng người ra về từ lễ hội đang dần bước qua cổng soát vé. Ở phía xa kia, tôi có thể nhìn thấy cánh cổng trời màu đỏ cam của ngôi đền, và ánh nhìn của tôi hoàn toàn bị cuốn vào. Bằng cách nào đó tôi đã lết thân mình đến được cổng soát vé, nhưng con tim tôi thì vẫn mắc kẹt nơi chốn kia. Tôi thấy sợ phải bước qua đó. Nếu tôi bước bước sau cuối này, thì sẽ chẳng thể nào quay đầu được nữa. Cái xúc cảm đang bùng cháy trong lồng ngực này, sự hào ứng kì lạ tôi đang cảm thấy, và sự đơn độc của đôi bàn tay trắng của mình… đều sẽ tan biến.
Ngay lúc này, tôi đang sắp vỡ tan thành từng mảnh. Tôi cố trấn an bản thân rằng chuyện theo chiều hướng này là ổn rồi, nhưng nỗi hối hận vì đã không nói ra lời yêu đã đâm một nhát vào trái tim tôi. Chẳng biết nên làm gì, tôi tìm kiếm sự giúp đỡ nơi Mayuko.
"Xin lỗi vì gọi cậu trễ thế này."
'Không sao đâu. Thế, sao rồi?'
"…Tớ đã không thể nói ra."
'Tại sao?'
"Tớ đã không thể nào bật ra được một từ nào cả… Nhưng mà, kể cả nếu giờ mà tớ có tỏ tình, thì sẽ chỉ khiến Tsuyoshi-kun bận lòng thôi, đúng không?"
Tôi biết rằng mình đang gượng ép bản thân để nói bằng giọng điệu vui vẻ, nhưng Mayuko chẳng để chuyện đó kéo dài.
'Đồ ngốc xít! Cậu phải nói cho cậu ta đi chứ! Hôm nay là cơ hội cuối cùng rồi đó!'
"Cậu nói phải, nhưng nhận được lời tỏ tình từ một đứa con gái mà ngày mai sẽ biến mất chẳng còn hơi tích gì thì…"
Mayuko dừng lại một lúc rồi trả lời một cách điềm tĩnh.
'Cậu biết đó, lúc cậu phát rồ bởi mấy màn tiếp cận Tsuyoshi, thì tớ đã có chút vui vui.'
"Xạo đi. Cậu cứ mắng tớ suốt thôi."
'Đó là tớ thấy lo vì cậu quá tốt bụng đi. Người lớn bảo gì cậu cũng nghe, kiểu như lần nào cậu cũng kiềm chế ấy. Nhưng lúc dính líu tới cảm xúc của mình, thì cậu lại rất xúc động đúng không? Đến nỗi phát khùng cả lên.'
"Tớ đâu có…"
'Đừng có cố chối. Ngược lại, tớ vui khi được thấy cậu tỏ ra có chút ích kỉ. Mình vẫn còn đang học cao trung mà, nhớ không? Đôi lúc cậu cũng phải ưu tiên bản thân mình đi chứ.'
Tôi thậm chí còn chẳng nhận ra mình đã ích kỉ. Khát vọng được hẹn hò với Tsuyoshi-kun của tôi là từ đó mà ra không? Suốt hai tháng qua, tôi đã luôn muốn được ích kỉ. Nhưng có lẽ về khía cạnh đó thì tôi đã luôn ích kỉ rồi. Mayuko nói tối.
'Nên là… cậu thể trốn chạy ở ngay phút cuối cùng được. Hãy ích kỉ vì chính mình đi, Machika à.'
"Tớ có thể trở nên ích kỉ thật chứ…?"
'Cậu hơi sai đó. Một đứa con gái học cao trung thì ngay từ đầu nó đã luôn ích kỉ rồi.'
Tôi ực nước bọt thành tiếng. Xúc cảm tôi luôn kìm nén trước nay đã tuôn trào, khiến cả người tôi đắm chìm trong nó.
"Nhưng tớ với Tsuyoshi-kun tách nhau ra rồi."
'Thì đuổi theo đi chứ.'
Việc đó thật liều lĩnh. Nhưng dù vậy, tôi vẫn phải làm. Tôi phải thực hiện điều đó trong hôm nay, vì đây sẽ là cơ hội cuối cùng. Đừng sợ hãi. Hãy chạy đi.
"Cảm ơn nhé, Mayuko. Tớ đi đây."
'Quyết thắng.'
"Ưm!"
Tôi cất điện thoại đi rồi vụt chạy trên đôi geta. Bước chạy đầu tiên khiến cơn đau nơi bàn chân tôi càng nặng hơn. Nhưng khi đến bước thứ hai, thì cơn đau đã tan biến. Vì phải chạy nên bộ yukata của tôi đã trở nên luộm thuộm hết cả, tóc tôi thì . Nhưng dù vậy tôi vẫn tiếp tục chạy. Cả trái tim và cơ thể tôi đều đang hướng về cùng một phía. Đều bồn chồn không yên, đều hưng phấn tột độ. Ngay lúc này, trong đầu tôi chẳng có một toan tính nào cả. Chẳng có lời nói dối nào để bù lại. Tôi cứ thế là chính bản thân mình lao băng băng qua những cơn gió. Tôi rẽ phải ngay chỗ Tsuyoshi-kun và mình chia tay rồi lao về phía bến xe buýt. Dù dung quanh là bóng tối thăm thẳm, nhưng tôi đã phát hiện ra một bóng dáng đang rảo bước xuống con phố không người. Đó là bóng lưng quen thuộc mà tôi đã ngắm nhìn suốt cả buổi tối. Tôi tạm dừng bước rồi hít một hơi thật sâu.
"Tsuyoshi-kun!"
Cậu ấy chầm chậm quay người lại, nhưng gương mặt cậu bị ngược với ánh sáng đèn đường, nên tôi đã không thể đoán được biểu cảm của cậu. Tôi bước thêm một bước để rút ngắn khoảng cách giữa hai đứa, và đó cũng là lúc tôi nhớ lại cơn đau. Dù vậy, tôi vẫn cố lê thêm một bước. Vì quá đau đớn nên tôi đã phải khụy xuống đất bằng chân còn lại. Cuối cùng, sau một hồi thì gương mặt của Tsuyoshi-kun đã ở ngay trước mặt tôi. Tôi hít một hơi thật sâu rồi hé miệng. Nhưng những câu từ vẫn không thể được thốt ra. Tâm trí tôi hoàn toàn rối bời, tôi đã không nghĩ đến điều phải nói với cậu ấy.
Tôi được quyền ích kỉ. Đó là điều Mayuko đã nói với tôi. Tôi có thể là chính mình. Nên hãy ích kỉ đi, tôi oi. Tuy vậy, trước khi tôi kịp nói gì, Tsuyoshi-kun đã lên tiếng trước.
"S-Sako-san?!"
Giọng nói của tôi đã hoàn toàn bị xóa sạch.
"Chân cậu bê bết máu rồi kìa!"
***
Trong một thoáng, tôi đã ngỡ rằng sự xuất hiện của Sako-san chỉ là một ảo giác. Nhưng lúc cô tiến lại gần về phía tôi với nét mặt hoang mang, thì tôi đã được nhắc nhở rằng đây chính là thực tại. Cô bước thêm một bước để rồi mất hoàn toàn thăng bằng. Vào lúc đó, tôi đã nhận ra ở Sako-san có gì đó không ổn. Màu sắc phần quai của chiếc guốc geta cô đang mang trông rất khác… Xung quanh chúng tôi tối đen như mực, chỉ có ánh sáng le lói từ đèn đường mà thôi, nhưng tôi đã nhận ra ngay lập tức. Phần quai guốc đã nhuốm một màu đỏ thẫm bởi máu từ bàn chân cô ấy.
"S-Sako-san?! Chân cậu bê bết máu rồi kìa!"
Đó là một vết thương trông không đơn thuần chỉ là một chỗ bị trầy. Có lẽ cô đã lờ đi vết thương đó khá lâu rồi. Tôi nhớ đến lời khuyên của Takumi. 'Mang mấy thứ giày guốc không quen chân dễ bị thương lắm, nên hãy lưu tâm chuyện đó. Luôn mang theo băng cá nhân bên mình.' Tôi đã nên nhận ra chuyện đó từ sớm rồi chứ. Kể cả không có lời khuyên đó, tôi đã nên nhận thấy một cách rõ ràng từ lối đi đứng kì lạ của cô ấy rồi chứ. To chuyện rồi đây. Tôi cứ ngỡ rằng mình đã khiến cuộc hẹn này diễn ra khá thuận lợi, nhưng đến cả mức thấp nhất tôi còn chưa đạt được. Cảm giác tội lỗi với Sako-san dâng trào trong lồng ngực tôi. Nhưng đây không phải là lúc tự trách, tôi phải sơ cứu cho cô trước đã.
"Cậu ngồi xuống đây đợi chút đi! Tớ sẽ lấy ít khăn ít!"
Tôi để Sako-san ngồi xuống bờ rào bằng đá gần đó, rồi lao về phía nhà vệ sinh công cộng.
Đến được nhà vệ sinh, và trong lúc đang chuẩn bị sơ cứu, tôi đã nhận ra rằng buổi hẹn hôm nay là một sự thất bại toàn tập. Nguyên do thì đơn giản thôi. Tôi đã cố tỏ ra mạnh mẽ và cool ngầu bằng cách áp dụng những tư vấn của Takumi. Nhưng vì chỉ dựa dẫm vào mỗi điều đó, mà tôi đã làm đau Sako-san.
Nếu tôi cứ đến buổi hẹn một cách bình thường mà chẳng mang theo lời khuyên nào cả, thì đảm bảo tôi đã phát hiện ra vết thương của Sako-san rồi. Cơ mà, cách thức thực hiện buổi hẹn ngày hôm nay của tôi rõ ràng đã phản tác dụng. Đúng như Takumi nói. Tôi đã không nên cố gắng xóa nhòa đi sự khác biệt giữa chúng tôi.
Đúng thật là giữa tôi và Sako-san có sự khác biệt về tầm vóc. Nhưng nếu tôi không chấp nhận điều đó, thì hai đứa sẽ chẳng thể nào bước về phía trước được. Kể cả bộ cánh lúc này tôi đang bận cũng sẽ bị cấm vĩnh viễn kể từ giờ. Và với quyết định đó, đã tới xúc hóa giải những hiểu lầm giữa chúng tôi. Vào ngày cô tỏ tình, tôi đã khước từ cô bằng cách nói rằng cô hoàn hảo. Bởi thế tôi phải nhận lấy trách nhiệm. Tay cầm lấy một nắm khăn ướt, tôi ù chạy trở lại chỗ Sako-san.
Về đến bờ rào bằng đá, Sako-san vẫn đang ngồi đó, đầu cúi gằm, nhìn chăm chăm vào bàn chân đã nhuốm đỏ.
"Xin lỗi đã để cậu phải đợi."
"…Không sao đâu. Xin lỗi vì đã phải phiền cậu như này."
Tôi điều chỉnh nhịp thở lúc tiến lại gần Sako-san, quỳ gối xuống chân cô. Tôi nhẹ nhàng tháo chiếc guốc geta của Sako-san, khiến lớp máu đông vỡ ra. Sako-san thốt ra một tiếng 'Ui da!' yếu ớt.
"Chết! Cậu có đau không?"
"Không sao. Cũng chẳng làm khác được mà…"
Cả bàn chân cô đều đẫm trong máu, khiến tôi chẳng thể nhìn ra được vị trí chính xác của vết thương. Tôi buộc phải từ tốn sờ tay khắp vùng da đó. Vừa làm, tôi vừa nói ra những lời mình đã chuẩn bị với Sako-san.
"Tớ có một điều tựa tựa như một yêu cầu cho cậu, Sako-san. Mình đi thêm một lễ hội mùa hè nữa không?"
"Etou, được… Nhưng mà tại sao?"
"Khó nói lắm. Không phải là hôm nay tớ không thấy vui, nhưng tớ muốn được thử lại lần nữa, vì như vậy sẽ còn vui hơn nhiều."
"T-Tớ! Tớ đã rất vui… nhưng mà…"
Tôi có thể nghe thấy sự hoang mang trong giọng nói của Sako-san. Tôi không muốn chối bỏ chuyện đã xảy ra hôm nay. Nhưng kể cả vậy, nếu chúng tôi không thành thật với nhau thì sẽ chẳng có gì thay đổi cả.
"Còn có một chuyện tớ cần phải xin lỗi cậu nữa. Sau khi được cậu mời đi lễ hội mùa hè, tớ đã ngay lập tức nhận được sự tư vấn từ Takumi. Về cách tháp tùng cậu sao cho tốt nhất này kia nọ."
Tôi đã lau đi được phần máu đông, để lộ ra phần vết thương màu đỏ.
"Đây là lần đầu tớ đi đâu đó cùng một cô gái, nên tớ đã lo lắng. Và kết quả là tớ đã nghiên cứu rất nhiều về cách khiến cậu thấy vui. Nên điệu bộ của tớ hôm nay chắc là không phải con người thật của tớ đâu."
Tôi nhẹ nhàng đặt một miếng khăn ướt mới lên vết thương.
"Với cả tớ cũng phải làm rõ sự hiểu lầm này. Tớ biết là lỗi của mình vì đã diễn đạt sai cách, nhưng cậu đang diễn kịch để phá hủy hình ảnh hoàn hảo của mình, nhỉ? Là do tớ đã nói rằng 'Cậu quá hoàn hảo nên tớ không thể hẹn hò với cậu được,' có đúng không?
Thân người Sako-san khẽ co giật vì đau lúc tôi chạm vào vết thương, rồi cô nói với giọng bồn chồn.
"…Cậu biết hết rồi sao?"
"Mới đây thôi. Nên là… tớ xin lỗi. Tớ cũng biết lúc cậu nói dối tớ hôm nay nốt."
Sau khi vết thương nhìn đã sạch sẽ hơn rất nhiều, tôi lấy ra một miếng băng cá nhân. Tôi từ tốn chạm vào bàn chân của Sako-san, khiến cô co chân lên như thể thấy nhột vậy.
"Cậu biết tớ cố tình mặc yukata sao?"
"Ừm."
"Biết luôn chuyện tớ thích ăn đồ ngọt?"
"Cậu ghiền bánh pudding nhỉ?"
"Biết cả chuyện tớ cố tình cắt tóc mái cho luộm thuộm?"
"Tớ thấy hợp với cậu lắm đó."
Sau khi băng bó phần lớn vết thương bằng băng cá nhân, tôi liền cẩn thận băng thêm một miếng băng ba lớp. Có lẽ sẽ còn đau, nhưng sẽ đỡ hơn trước. Tôi giúp cô mang lại chiếc guốc geta, rồi ngước lên nhìn Sako-san.
"Tớ biết mình đã khởi đầu mớ lộn xộn này vì đã nói rằng cậu hoàn hảo, nhưng tớ nghĩ hai đứa mình nên tự nhiên hơn khi ở gần nhau. Tớ đã suy nghĩ chuyện này rất nhiều, nhưng tớ muốn thẳng thắn đối diện với cậu. Tớ muốn hai đứa mình trở nên thân thiết hơn theo một cách tự nhiên… và muốn chúng ta còn thân nhau hơn trước nữa…"
Tôi ngay lập tực nhận ra cái điều đáng xấu hổ mình vừa mới buông khỏi miệng, mặt tôi nóng ran lên. Sako-san mỉm cười.
"Cậu tuyệt vời lắm đó, Tsuyoshi-kun. Cậu đã suy nghĩ việc mình muốn làm và đã nói ra…"
"Cùng chẳng có gì to tát đâu, thật đó. Nên là… tuần sau mình lại đi lễ hội mùa hè lần nữa đi? Rồi cả hai đứa có thể được là chính mình, nhỉ?"
"Nếu cậu đã mời như vậy, thì tớ chẳng từ chối được rồi…"
"Tất nhiên là chỉ khi cậu thấy thoải mái thôi. Tớ không ép buộc gì cậu đâu."
"Đâu có, tớ vui thật mà. Tớ có thể thấy cậu thật sự rất để tâm tới tớ. Nên hãy cùng đi lễ hội mùa hè nhé."
Dù cô đã chấp nhận lời mời của tôi, nhưng trong nụ cười của Sako-san có gì đó không đúng. Như thể cô đã gượng ép bản thân vì đã sắp sụp đổ vậy. Cô đã nhận ra gì đó sao? Nhưng mà nhận ra gì chứ… À nhỉ, giờ nghĩ mới thấy.
"Sao cậu lại quay lại đền thế, cậu để quên gì sao?"
Sako-san cụp mắt xuống đầu gối mình.
"…Có chuyện tớ muốn nói với cậu, nhưng giờ không sao rồi. Cậu đừng bận tâm."
Có điều cô muốn nói với tôi sao? Chỉ có một điều duy nhất mà thôi. Có lẽ tôi đã ngăn trở lời tỏ tình lần thứ hai của Sako-san.
"U-Ưm… cho phép tớ là người nói ra điều đó được không? Sau khi vui vẻ ở lễ hội tuần sau… Tớ muốn được là người tỏ tình…"
"…Đó là một lời hứa sao?"
"Ừm, một lời hứa. Tớ sẽ tìm một lễ hội nữa vào tuần sau."
"Thế là hứa rồi nhé… kể cả có diễn ra vào năm sau đi nữa."
Tôi có đôi chút bị cuốn vào phần cuối của lời cô nói, nhưng chuyện đã quyết rồi. Nếu cuộc hẹn tiếp theo suôn sẻ, thì tôi sẽ là người tỏ tình.
"Giờ tớ về đây. Cảm ơn cậu vì đã giúp tớ." Sako-san đứng dậy, quay lưng về phía tôi rồi bước đi.
"Tớ không muốn cậu bị thương nữa đâu, nên để tớ đưa cậu tới--"
"Không cần đâu. Tớ về tới nhà ngay ấy mà."
Tôi cố đi theo Sako-san, nhưng lối bước đi của cô không có vẻ gì là có vấn đề cả, nên tôi đã không đuổi theo.
"Cẩn thận nhé, được chứ? Lúc chọn được ngày tớ sẽ báo cho cậu."
"Ừm, gặp cậu sau." Sako-san nhẹ nhàng vẫy tay với tôi, rồi lần tiến bước về phía trước.
Từ phía sau, tôi có thể nhìn thấy mái tóc của cô rối bời, còn chiếc trâm cài thì đã long ra.
.
.
.
.
Ngày 8 tháng 8
Mình không đủ tốt
Mình đã không thể trở nên ích kỉ.
[Còn lại 1 ngày.]