The One Within The Villainess

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dragon Raja-Long Tộc

(Đang ra)

Dragon Raja-Long Tộc

江南

Tại đây, Lộ Minh Phi phát hiện ra mình mang trong mình dòng máu rồng và sở hữu những khả năng đặc biệt. Trong hành trình trưởng thành, cậu phải đối mặt với các trận chiến khốc liệt, khám phá quá khứ c

67 497

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

100 593

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

110 273

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

24 541

Vol. 1 - Chương 4

Vào ngày diễn ra buổi tiệc mà ta đã mong đợi trong từng khoảnh khắc như kéo dài hàng thiên thu, ta cùng Angel và các trọng thần của Ma giới vượt qua Cổng dịch chuyển, mang theo cả cỗ xe ngựa.

Trong cốt truyện gốc, ngoại trừ Angel, gần như tất cả đều đã bỏ mạng vì chiến đấu hoặc do phát cuồng. Giờ đây, không một ai vắng mặt. Những người từng suy kiệt vì sắp phát cuồng cũng đã hồi phục nhờ Thanh tẩy và hiện diện nơi này.

Tiến thêm một bước qua Cổng dịch chuyển mới được dựng lên tại vùng khai hoang – nơi nối thẳng đến Vương đô – ta cùng đoàn hộ tống xuất hiện tại khu ngoại ô, nơi thương hội đang được xây dựng.

Nghe tin đoàn Ma tộc từ Ma giới, bao gồm cả Ma Vương, sẽ tiến vào nhân giới vì bữa tiệc, dân chúng đã kéo ra dọc đường trong vẻ tò mò thích thú.

Khi thấy các kỵ sĩ điều khiển Ma thú thay vì ngựa thường, tiếng hò reo vang lên. Dù họ có sừng hay đuôi và dáng vẻ khác lạ, ai nấy đều mang dung mạo tuyệt mỹ khiến dân chúng không ngừng nhìn họ bằng ánh mắt thiện cảm.

「…Với Remilia thì đây xem như một lần hồi hương nhỉ. Căng thẳng sao?」

「Vâng, một chút. Chỉ là… nếu họ lại không tin thì phải làm sao đây…」

「Remilia…」

Ta đã chuẩn bị kỹ càng để phản bác toàn bộ bằng chứng ngụy tạo của ả đàn bà đó.

Thế nhưng nếu vẫn còn kẻ ngu ngốc chỉ muốn tin những điều hợp ý mình thì phải xử lý sao đây? Có khi ta nên cân nhắc tái hiện sự kiện Cá Tháng Tư trong cốt truyện, nơi mọi người bị dính "lời nguyền chỉ có thể nói sự thật suốt một ngày".

…Ý đó nghe cũng hay đấy. Trói kẻ đó giữa quảng trường vương đô rồi buộc miệng thú tội khi chỉ có thể nói thật, cũng là một ý tưởng thú vị. – Ta suýt buột miệng cười, nhưng rồi lại nhớ ra: "Emi sẽ không làm chuyện như vậy, dù là với kẻ đã hãm hại mình."

Angel cúi xuống, nắm lấy bàn tay đặt trên đầu gối ta, như để trấn an gương mặt mà ta cố tình tạo nên vẻ lo âu.

Trên chiếc xe ngựa rộng rãi được kéo bởi sáu con thú, anh ngồi sát bên ta thay vì ngồi phía đối diện – nơi lẽ ra rộng rãi hơn – và giả vờ không thấy ánh mắt chán ngán từ các em của mình, khẽ thì thầm bằng giọng dịu dàng:「Ta luôn ở bên nàng.」

Trên ngực áo lễ phục của Angel, nơi lẽ ra là sắc hồng nhạt tượng trưng cho đôi mắt của nhân vật chính trong cốt truyện, giờ đây lại cài một chiếc cravat mang sắc lam rực rỡ.

Chính là màu mắt của ta.

Ngay cả cổ tay áo hay phụ kiện đi kèm cũng không phải màu vàng đồng gợi nhớ tới mái tóc "Thánh nữ tinh tú", mà là màu vàng đậm như siro được nấu sánh – màu tóc của ta. Phần còn lại thì giống hệt bộ "trang phục giới hạn" trong cốt truyện mà Angel từng mặc: một bộ Juistaucoat đen tuyền tinh tế, làm nổi bật vẻ đẹp của anh.

Ngược lại, ta khoác lên mình sắc tóc và màu mắt của Angel.

Chiếc đầm khoét tim nơi ngực được thêu tỉ mỉ bằng chỉ vàng trên nền vải đen, từ cổ tay đến ngực được bao phủ kín bởi lớp ren đen sang trọng và tinh xảo. Trái ngược với phần thân ôm sát tạo đường cong mềm mại, đuôi váy trải dài bồng bềnh như sóng, nơi gấu váy được rải những viên Đá ma lực nhỏ thay cho đá quý, chỉ cần khẽ động là ánh lên sắc vàng lấp lánh.

Một chiếc váy xứng đáng với "Remilia" – cô gái thanh nhã và xinh đẹp mà Emi đã hóa thân.

À, mà viên Đá ma lực ấy cũng được ta đeo như mặt dây chuyền nơi ngực.

Trong văn hóa Ma tộc, người yêu hay vợ chồng không có truyền thống mang màu sắc của nhau. Vì phần lớn Ma tộc đều có tóc và mắt gần màu đen, nên họ thường trao tặng cho nhau Đá ma lực mang sắc màu phép thuật riêng của mình.

Việc Angel làm như vậy chứng tỏ anh hiểu rõ văn hóa con người, nhưng "Remilia" thì giả vờ không để ý, tự nhủ "chắc là trùng hợp thôi".

Với đôi sắc phục hòa hợp đến mức này, người ngoài không biết sẽ tưởng rằng chúng ta là tình nhân.

Thế mà anh ta lại không thèm hỏi ta lấy một lời trước khi làm điều nổi bật thế này – rõ là một kẻ yêu quá đỗi cuồng nhiệt nhưng lại nhút nhát.

「Chúng ta thật sự phải vào hội trường riêng à?」

「Vâng. Nếu tôi đi cùng các vị Ma tộc ngay từ đầu, e rằng các quý tộc ở đây sẽ không thấy hài lòng.」

Dù lý do cá nhân của ta lại không phải như vậy.

Sự thật là, có rất nhiều quý tộc sẽ không vui nếu phát hiện ra một kẻ tưởng đã bị tước bỏ toàn bộ thế lực quý tộc như ta lại có mối quan hệ thân thiết với Ma tộc – những đối tác thương mại trọng yếu của quốc gia trong tương lai. Dù sao, một vài gia tộc đã tham gia vào việc giao dịch với Ma giới cũng biết ta vẫn sát cánh bên họ.

Nhưng nếu ta sánh bước cùng Angel – quốc khách – ngay từ đầu thì lại quá gây chú ý, không phù hợp với kế hoạch báo thù sau này.

Vì nếu ai cũng biết ta là người của Angel từ đầu thì còn gì vui nữa? Ta muốn bắt đầu bằng việc dìm cho ả đàn bà kia càng ngạo mạn càng tốt, rồi mới nghiền nát nó.

…Ta đã mong chờ đến ngày hôm nay, kể từ cái ngày "Thánh nữ tinh tú" giăng bẫy phán xét oan ta.

Tách khỏi mọi người và tiến vào hội trường, ta lẫn giữa đám đông, tay xoay nhẹ ly rượu sủi được phát từ người hầu.

Trần nhà cao vút lung linh ánh đèn chùm, ánh sáng từ các ma cụ xa xỉ chiếu rọi khắp hội trường một cách rực rỡ.

Ta không quay đầu, chỉ liếc mắt khẽ về phía ngai vàng và lặng lẽ quan sát xung quanh.

Một vài người đã nhận ra "tiểu thư công tước Remilia", thì thào với nhau ở một khoảng cách an toàn. Nhưng ta đã yểm lên mình một kết giới cản nhận thức nhẹ – đủ để những kẻ thuộc tầng lớp gần Hoàng thất không thể nhận ra khi ở xa – nên sẽ không ai làm náo loạn trước buổi dạ yến.

Loại rượu sủi vàng óng được đưa vào từ Ma tộc dưới danh nghĩa "giao lưu hữu nghị" giờ đây phản chiếu ánh sáng lấp lánh, càng thêm thu hút ánh nhìn. Được làm từ quả Ririn – một trong số ít loài cây ăn quả còn sinh trưởng được ở Ma giới – loại rượu này gần đây còn được cho là lý do khiến tuổi thọ Ma tộc vượt xa nhân loại, dù cơ thể ban đầu tương đồng.

Với kiến thức từ cốt truyện, ta biết rõ là an toàn. Nhưng ta vẫn cho người thử nghiệm cẩn thận bằng cách cho con người – kể cả dân của thành phố do ta gây dựng – sử dụng lâu dài để xác nhận lại một lần nữa.

Ánh mắt giới quý tộc dán vào ly rượu, lấp lánh thèm thuồng. Người tự nhủ bản thân phải kiềm chế chứ nếu không đã uống cạn, kẻ thì giả bộ tốt bụng tiếp cận những quý tộc nông thôn chưa nghe đến quả Ririn mà hỏi "Có ai muốn đổi loại không cồn không?", hòng kiếm thêm phần cho mình.

Dù sao thì ta cũng đã thông báo rõ công dụng: loại rượu này "hỗ trợ sức khỏe theo lượng ma lực người dùng sở hữu", nên không ai nỡ buông ly rượu cả.

Khác với dược thủy – loại chữa trị trực tiếp – quả Ririn tiêu hao ma lực của người dùng để cải thiện bệnh mãn tính hoặc triệu chứng không thể chữa khỏi bằng dược thủy hay ma pháp trị liệu.

Thực tế, Ma tộc từng dùng nó để chữa cơ thể bị khí độc ăn mòn. Không có sức Thanh tẩy ở Ma giới, ấy vậy mà vẫn có thể sống sót được đến mức đó chính là nhờ loại quả này.

Gần đây, có rất nhiều người biết rằng cha của Stefan – đại pháp sư Hoàng cung – đang lâm bệnh nặng đã hồi phục nhờ quả Ririn.

Dĩ nhiên, người thường đâu sở hữu lượng ma lực khổng lồ như ông ấy, nên khó mà trông chờ hiệu quả thần kỳ. Nhưng mộng mơ thì ai cấm?

Hiện tại, diện tích trồng quả Ririn đang không ngừng mở rộng và sẽ trở thành hàng hóa chủ lực trong tương lai. Tuy nhiên, loại rượu Ririn hôm nay thì… tất cả mọi người trong hội trường nhất định phải uống ít nhất một ly.

Muốn uống thêm thì cứ việc. Nhưng mỗi người một ly là bắt buộc. Đây không phải rượu Ririn thông thường – mà là hàng đặc chế. Việc chuẩn bị và phân phát lại không dễ chút nào.

Buổi dạ yến bắt đầu, quốc vương đón tiếp Ma Vương bằng một tràng chào mừng long trọng, sau đó là nghi lễ nâng ly.

Tuy cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt mọi người đều bị hút chặt vào ly rượu đang cầm, không thể giấu nổi nỗi khao khát nếm thử. Ngay cả quốc vương cũng không ngừng liếc sang.

Và rồi – sau lời phát biểu đầy hình thức – thời khắc được mong chờ cũng đến. Các quý tộc hào hứng nâng ly uống cạn.

Ta cũng nghiêng ly của mình. Hương quả thanh mát cùng chút vị chua nhẹ của rượu Ririn – dù đã hơi nhạt vì phân phát lâu ở khu vực phía sau, nơi các quý tộc cấp thấp tụ tập – nhưng nghĩ đến đây là loại mỹ tửu dẫn đến thắng lợi thì lại thấy ngon hơn bất kỳ loại nào trước giờ.

Từ phía trước hội trường – nơi các quý tộc cấp cao có lượng ma lực lớn hơn – vang lên tiếng trầm trồ. Có vẻ họ đã bắt đầu cảm nhận được hiệu quả. Người càng mang bệnh nặng và sở hữu lượng ma lực cao thì hiệu quả càng rõ rệt.

Khi ta tận mắt thấy quốc vương, thái tử và các cận thần đều đã uống cạn rượu Ririn, ta bắt đầu tiến bước, hướng về phía trước hội trường – nơi có ngai vàng và Angel đang đợi.

「Thân thể cảm thấy thế nào rồi, quốc vương nhân giới?」

「Thật kỳ lạ… Cơn đau lưng đã hành hạ ta bao năm như tan biến, cảm giác khó thở dai dẳng cũng chẳng còn—cứ như thể ta đã lấy lại thân thể thời trai trẻ, khi còn khỏe mạnh. Ta từng cảm nhận rõ hiệu quả của quả Ririn, nhưng khi biến thành rượu sủi thì quả thật còn tuyệt vời hơn nữa.」

「Vậy thì tốt.」

「Nếu ta nhớ không lầm thì, quả Ririn cũng sẽ được bán ra dưới dạng hàng hóa thương mại…?」

「Phải, nhưng không thể muốn bao nhiêu cũng có. Nhu cầu cao là điều chúng ta nắm rõ. Chỉ là, nếu người thường dùng quá nhiều trong thời gian ngắn sẽ dễ làm cạn kiệt thể trạng, nên như đã nói trước đó, việc lưu thông cũng cần một vài cơ chế kiểm soát.」

「Quả đúng là vậy.」

Ta nhẹ nhàng lướt qua sàn mà không phát ra lấy một tiếng lụa sột soạt. Chỉ khi ta tiến đến gần, các quý tộc cấp cao mới nhận ra và hoảng hốt lùi ra nhường đường. Giọng Angel và nhà vua cũng lọt vào tai ta.

Dĩ nhiên, ta dùng ma thuật hệ Phong để khuếch đại thính giác nên chắc không ai ngoài ta nghe thấy được.

Tiến thêm một bước nữa, ta nhìn thấy David – kẻ từng là kỵ sĩ nhưng nay đã mất tước vị, Claude – quan chức mờ nhạt không mấy tiếng tăm, và Stefan – một kẻ chẳng thể quyết định là nhà ma thuật hay nhạc sĩ.

Ở trung tâm, Pina đang đứng giữa họ, mắt nhìn Angel say đắm. Chiếc váy lộng lẫy cô ta khoác lên còn xa hoa hơn cả các hình minh họa "CG" trong cốt truyện. Những hạt lấp lánh rải trên tóc… là kim cương nghiền nhỏ, chăng? Thật đúng là gu thẩm mỹ tệ hại.

Dù danh xưng "Thánh nữ tinh tú" có xuất hiện trong truyền thuyết quốc gia, nhưng ta dám chắc số tiền chi cho bộ trang phục kia có khi còn hơn cả hoàng hậu – người phụ nữ có địa vị cao nhất ở đây. Ánh mắt của Claude và những người khác – có vẻ là người đã bỏ tiền – nhìn Pina đầy hoang mang và chấn động.

Ta suýt nữa cong môi cười khi chắc chắn thắng lợi thuộc về "tiểu thư phản diện Remilia".

「Hiệu quả của quả Ririn hẳn đã được mọi người nhận ra. Nhưng, liệu các vị có để ý—rượu Ririn đặc chế được phát hôm nay có mang theo hiệu ứng giải trừ nhẹ không?」

「Cái gì!? Giải trừ… là loại nào?」

「Không dễ để tự nhận ra vì khác với bệnh lý thông thường… Là một loại nguyền rủa hắc ám, thao túng cảm xúc con người, gieo vào lòng họ thứ tình cảm giả dối. Chẳng phải gần đây, mọi người thấy mình bỗng nhiên mất đi hảo cảm với ai đó mà trước giờ chẳng hiểu vì sao lại có cảm tình sao?」

Phải—thứ rượu này chính là thuốc giải của "Bí dược tình yêu", dựa trên đặc tính của quả Ririn.

Qua điều tra, ta phát hiện ra loại dược này được chế tạo bởi một Ma tộc duy nhất và tuồn vào nhân giới. Hắn lợi dụng tính năng chữa bệnh bằng cách tiêu hao ma lực của quả Ririn, kết hợp với thảo mộc để tạo ra hiệu quả từ chính ma lực bản thân – hiệu quả chỉ tồn tại dưới dạng "tăng hảo cảm".

Và rượu hôm nay—được chế thành đặc biệt để xóa bỏ hoàn toàn hiệu ứng của Bí dược tình yêu.

Quốc vương nhân giới – mang gương mặt choáng váng – dường như vừa nhận ra điều gì đó, ánh mắt lập tức chuyển sang "Thánh nữ tinh tú". Ngay bên cạnh, Wiliald đưa tay lên ngực như vô thức, ngỡ ngàng hít mạnh một hơi rồi cũng nhìn chằm chằm về phía Pina.

「Bệ hạ Ma Vương!」

Không hiểu đã hiểu sai điều gì, con ả đó vẫn cứ tự tưởng tượng theo hướng có lợi cho mình mà… chạy thẳng đến chỗ quốc vương ngoại quốc.

Cận thần của Angel nhíu mày khó chịu. Klimt lập tức bước ra chắn giữa hai người, tay đặt trên chuôi kiếm, áp sát áp lực mạnh đến độ khiến Pina chững lại.

「…Con nhỏ này là ai?」

「À, ờ… Đây là thiếu nữ mang trong mình sức mạnh của 'Thánh nữ tinh tú', một biểu tượng truyền thuyết lâu đời của nước ta…」

「Hừm, quả là một món 'trang sức' đẹp đẽ.」

Angel bật cười mũi khinh bỉ, rõ ràng đang châm biếm cái danh tước lố bịch không xứng tầm.

Gương mặt đám người nhân giới chợt biến sắc. Chỉ có Pina – kẻ không nhận ra được sự mỉa mai – vẫn mừng rỡ ôm má, miệng cười khúc khích như thể vừa được khen thật:「Ối trời, người nói tôi là trang sức sao… ngại quá đi mất.」

A~ Ta chờ giây phút này lâu rồi… Khuôn mặt đó sắp bị vặn vẹo vì tuyệt vọng và hối hận. Nghĩ thôi mà tim ta rộn ràng vui sướng.

Ta nở nụ cười điềm tĩnh chuẩn mực của một quý cô, để kìm nén niềm phấn khích dâng trào từ tận đáy lòng.

「Bệ hạ Ma Vương… à không, tôi có thể gọi là Angel-sama chứ?」

「…Tên của cô là gì?」

「Trời ơi, tôi bất lịch sự quá… Tôi tên là Pina Blanche. Mọi người hay gọi tôi là 'Thánh nữ tinh tú', nhưng riêng Angel-sama cứ gọi tôi là Pina nhé.」

Angel hỏi tên một cách thờ ơ, vậy mà ả ta lại hiểu lầm rằng mình vừa được yêu cầu thân mật. Trên trán Angel nổi gân xanh giận dữ.

Cả một màn đối thoại lạc nhịp như thể trích ra từ vở hài kịch khiến ta suýt bật cười thành tiếng.

Ta thực sự không hiểu—tại sao người ta lại dám đưa một kẻ như vậy ra tiếp đón quốc khách? Dù có thời gian chuẩn bị, vậy người dạy lễ nghi cho cô ta đang làm gì chứ? Trẻ con năm tuổi chưa dự tiệc trà lần nào còn có vẻ đáng tin hơn.

Từ nơi Pina vừa lướt qua, hương thơm quen thuộc phảng phất trong không khí – đúng như ta dự đoán. Cô ta đã mắc bẫy, tâm trạng ta càng thêm phấn chấn. Vậy là không nghi ngờ gì nữa – chính ả đã tìm cách mua "mật hoa Lilith" qua trung gian.

Ta từng tạm thời nghi ngờ vì một trong những người trung gian đã bị thủ tiêu để bịt miệng. Nhưng giờ thì chắc chắn rồi.

Trong cốt truyện, mật hoa Lilith là vật phẩm "pay-to-win" giúp tăng hảo cảm với Ma tộc. Nay đã bị Angel liệt vào hàng cấm, nghiêm cấm mang ra khỏi Ma giới.

Tất nhiên, thứ trong tay cô ta không phải mật thật. Chỉ là một loại nước hoa mô phỏng mùi hương đó, làm từ hoa bản địa Ma giới, hoàn toàn vô hại.

Pina chưa từng sở hữu hàng thật nên chẳng thể phát hiện ra. Thế là mắc bẫy.

Tự đeo chứng cứ lên người mà ra mặt—đúng là ngu ngốc đến đáng yêu.

「Nhân tiện… thưa quốc vương nhân giới. Trên người cô gái kia đang phát ra mùi của một loại hương liệu – vốn là dược phẩm ảnh hưởng đến tinh thần và bị cấm xuất khỏi Ma giới ngoại trừ những người có đủ tư cách sử dụng. Chẳng phải hành vi ấy có thể xem là thù địch với Ma tộc, đúng không?」

「Cái… gì!?」

Quốc vương trừng mắt, ánh mắt lạnh băng ra hiệu cho cận vệ phía sau. Người nhanh chóng bước ra… chính là anh trai ruột của David, đội trưởng kế nhiệm của Kỵ sĩ đoàn.

Vượt mặt David – vốn là hộ vệ chính của "Thánh nữ tinh tú" – là một hình thức tuyên bố "vô dụng" ngầm từ hoàng gia. Nhưng e rằng lúc này hắn chưa đủ tỉnh táo để nhận ra điều đó.

Gã kỵ sĩ thất bại kia chỉ biết cứng đờ, tay định giơ ra rồi lại hạ xuống khi thấy người mình từng cưng chiều bị đối xử như tội phạm, mà bản thân lại không có lý do chính đáng để phản bác.

Ngay cả việc từ hôn để ở bên Pina cũng chẳng cứu vãn được gì. Với ánh mắt thiên hạ đang đổ dồn, hắn chẳng dám ra mặt tập luyện nghiêm túc, cũng không có thời gian rời xa cô ta đủ lâu để đi diệt quái thực chiến.

Chẳng ai muốn làm hộ vệ cho Pina cả, nên chỉ còn cách tăng giờ làm việc của David. Vậy mà Pina, không còn dùng được hương nước hoa quyến rũ, vẫn không chịu thay đổi cách hành xử, cố bám lấy các cận vệ đẹp trai và bị từ chối thê thảm.

Những người có ý thức nghề nghiệp đều né cô ta.

Ngoại lệ là vài tên bị Bí dược tình yêu làm cho mê muội trong thời gian còn học cùng thái tử. Nhưng chính mấy tên ấy, giờ đây chỉ là thứ "kỵ sĩ hữu danh vô thực", bởi chẳng ai còn xem trọng những kẻ ngồi uống trà bên "Thánh nữ tinh tú" ngay cả trong giờ làm.

David cũng đang trên đà rơi vào số đó, và vì xấu hổ mà tránh mặt người anh trai được mệnh danh là Kiếm Thánh.

Còn Stefan – con trai của đại pháp sư hoàng cung – tuy có vẻ đứng về phe Pina, nhưng phụ thân hắn thì hoàn toàn nghiêng về phía Angel sau khi được chữa khỏi bệnh nhờ quả Ririn. Giờ ông ta đang nhìn Pina bằng ánh mắt căm ghét.

Stefan từng vừa học pháp thuật vừa học nhạc trước khi lên học viện…

Tháp pháp sư, nơi từng được Emi giúp tăng vị thế bằng cách phát triển vô số ma pháp tiện ích dựa trên kiến thức hiện đại, có không ít người hận Pina vì những gì cô ta gây ra.

Không còn nước hoa quyến rũ, sau khi tốt nghiệp học viện, Pina còn xúc phạm các phu nhân quý tộc, khiến cô ta gần như bị cấm bước chân vào giới thượng lưu.

Stefan – kẻ vẫn còn kè kè bên "Thánh nữ tinh tú" – giờ cũng chẳng lui tới tháp pháp sư nữa, viện cớ là hộ vệ riêng. Thế nên chẳng có thành tựu gì cả, mà giới âm nhạc cũng không còn phòng hòa nhạc nào gọi hắn biểu diễn.

Nếu ai hỏi: Stefan làm nghề gì? Thì chỉ còn biết nghiêng đầu lắc.

Claude – kẻ duy nhất còn đến công sở mỗi ngày – thì ra vẻ chuyên cần làm việc ở cục hành chính, nhưng cứ đề xuất mấy chính sách nghe hay như "lương hưu", "trợ cấp trẻ em", "bảo hiểm toàn dân", "phúc lợi sinh hoạt"… toàn mấy thứ mà chỉ cần nghĩ một chút cũng thấy: "Tiền đâu ra?" – thế là liên tục bị bác bỏ.

Hắn thật sự… luôn ngu ngốc như vậy sao?

Thế giới mà Emi từng sống phát triển vượt bậc. Không có hệ thống thuế bền vững và tổ chức xã hội trưởng thành như vậy thì mấy thứ ấy chỉ là mộng tưởng.

Wiliald – thái tử – thì khỏi cần nói, suy tàn thảm hại.

Còn Pina… vẫn tiếp tục mấy màn "phát chẩn", không hiểu nổi vì sao dân chúng không vỗ tay tán thưởng, đúng là buồn cười.

Bị Angel chỉ thẳng hành vi "thù địch", Pina biến sắc, lập tức gào lên một cách giả tạo…

「Không… không phải như vậy! Tôi chỉ là…」

「Bên phụ trách thương mại đã báo cáo lại. Có người tìm cách tiếp cận để mua nguyên liệu bị cấm xuất khẩu, khi bị từ chối thì liền hối lộ, đe dọa. Cuối cùng, bên chúng ta đã đưa cho họ một loại nước hoa từ hoa bản địa Ma giới – hoàn toàn không liên quan – và giả làm hàng thật để đánh lừa. Mùi của loại nước hoa cấm đó đang nồng nặc tỏa ra từ ngươi. Ta hỏi lại lần nữa – nếu ngươi không định gây hại cho ta, thì chuyện này 'khác' chỗ nào?」

「……」

Việc cố tình dùng dược để thao túng tình cảm và tiếp cận người khác mà phớt lờ cảm xúc của họ, dĩ nhiên được xem là "gây hại".

Biết rằng ánh mắt của Ma Vương Angel có thể nhìn thấu lời dối trá, Pina biến sắc, cúi gằm mặt xuống.

Cô ta không có đủ kỹ năng để lấp liếm bằng cách tránh nói dối mà vẫn giấu được sự thật. Trước nguy cơ bị vạch trần, cô ta chỉ còn cách giữ im lặng.

「Ra vậy… cô biết đôi mắt ta có thể phân biệt thật giả. Đúng như lời đồn.」

「K-Không… chỉ là… tôi chỉ muốn thân thiết hơn với các vị Ma tộc thôi mà…」

「Thế nên mới dùng thuốc sao? Đúng như Remilia từng cảnh báo.」

「Tại… sao ngài lại biết tên con nhỏ đó!?」

「…Kỵ sĩ kia, bịt miệng nó lại. Ta suýt nữa đã siết cổ chết cô ta vì dám nhục mạ người phụ nữ từng cứu cả đất nước của ta. Và này, con đàn bà kia, ta chưa từng cho phép ngươi gọi tên ta. Ta không phải kẻ sẽ nhân nhượng cho một món đồ trang trí được tung hô bởi một vương quốc khác. Câm miệng lại đi.」

Angel – đã hoàn toàn mất đi vẻ lịch thiệp – nổi giận đến mức quên cả cách ăn nói ngoại giao. Ta nhẹ nhàng tiến lại gần, đặt tay lên cánh tay anh như để xoa dịu.

「Angel, vì tôi… đừng nổi nóng.」

Cảm nhận được sự tiếp xúc quen thuộc, Angel dịu đi thấy rõ, rời mắt khỏi Pina và quay sang ta, nở một nụ cười dịu dàng.

Pina – vừa định nói gì đó – khựng lại, ngậm miệng, trừng mắt nhìn ta tức tối.

Ánh mắt dời xuống cơ thể ta—nơi đang khoác lên sắc phục đồng điệu với Angel—mặt mũi cô ta đỏ bừng vì phẫn nộ, hai nắm tay run rẩy không ngừng.

Thôi rồi, chiếc mặt nạ mèo ngoan kia đã chạy đi chơi đâu mất rồi.

「Tôi… tôi không biết đó là thuốc bị cấm… tôi chỉ nghĩ nó như một loại bùa… để kết thân thôi… Phải rồi! Thưa bệ hạ, đất nước ta định kết đồng minh với Ma tộc, đúng không ạ? Vậy thì—với tư cách là 'Thánh nữ tinh tú' đại diện cho quốc gia này, tôi nghĩ việc kết hôn giữa tôi và Ma Vương sẽ là một ý tưởng rất tuyệt vời!」

「…Này Remilia, con nhỏ này đang nói cái gì vậy?」

「Thưa Ma Vương, tôi… tôi là Thánh nữ tinh tú. Tôi có năng lực đánh thức và phát huy tài năng của con người. Một nơi thiếu thốn như Ma giới, hẳn ngài sẽ cần một hoàng hậu như tôi để phát triển đất nước!」

Angel quay sang nhìn ta bằng ánh mắt trống rỗng.

Đằng sau ánh nhìn đó là sự hoang mang lộ rõ. Có vẻ Pina thật sự tin rằng "mình hoàn toàn xứng đôi với Angel, và lẽ ra phải được kết hôn với hắn", đến nỗi chẳng một lời cô ta nói là dối trá.

Cô ta thậm chí còn không nhận ra mình vừa lăng mạ lãnh thổ của quốc gia khác. Chẳng lẽ không biết rằng nơi đó chưa phát triển chỉ vì không đủ điều kiện, chứ không phải vì thiếu tài nguyên?

Điểm yếu của Angel là, một khi đối phương tin tưởng điều mình nói là sự thật, anh ta sẽ rơi vào trạng thái rối loạn. Ánh mắt con ả nhìn anh như một chú chó con ướt sũng mưa đang cầu xin, khiến anh suýt nữa… mủi lòng.

「Thần xin kính chào quốc vương. Lâu rồi không gặp.」

「…Tiểu thư Remilia? Chẳng lẽ là…」

「Hôm nay, thần không đến đây với tư cách con gái nhà Công tước Graupner. Thần đến với tư cách khách mời của Ma tộc, đồng hành cùng Angel-sama.」

「…Thì ra là vậy.」

Là quốc vương, dĩ nhiên ông ta không phải kẻ ngu ngốc.

Ánh mắt dịu dàng nhìn ta, rồi liếc sang bàn tay Angel đang phủ lên tay ta như khẳng định sự thân thiết. Dường như trong khoảnh khắc, ông ta đã hiểu rõ mọi mối quan hệ—và bắt đầu tính toán lại cục diện với tốc độ ánh sáng.

「…Thánh nữ tinh tú có vẻ không được khỏe. Có lẽ nên lui về nghỉ ngơi một lúc thì hơn. Những chuyện phức tạp, để sau dạ yến nói cũng được.」

「Ừm… đúng như tiểu thư Remilia đã nói…」

「Remilia-sama… Người lại đến đây để làm gì chứ!? Xin người dừng tay đi!!」

David – người anh vốn do dự vì không muốn động vào "Thánh nữ tinh tú" – bị cô ta gạt ra, để rồi Pina chạy vọt lên, nắm tay lại, giơ cao về phía trước, ngước nhìn ta đầy oán trách.

Angel bùng lên cơn giận dữ lần nữa.

Một số pháp sư nhạy cảm với áp lực phép thuật thậm chí đã phải khuỵu gối.

Chà, ra là ngươi định khiêu chiến ngay tại đây? Ta đã định giúp ngươi rút lui trong danh dự, vì Emi sẽ không bao giờ làm nhục kẻ khác nơi công cộng… Nhưng Pina, ngươi từ chối cơ hội ấy sao?

À, mà ta cũng đoán trước được ngươi sẽ làm vậy rồi.

「M-Ma Vương ơi… Xin hãy nghe tôi! Ngài đang bị lừa đó! Cô ta là vị hôn thê cũ của Thái tử, nhưng—nhưng đã từng bắt nạt tôi, rồi còn âm mưu giết tôi nữa! Sau đó bị hủy hôn, bị kết tội và bị trục xuất khỏi xã hội thượng lưu đấy!!」

Một lời nói nửa vời, lấp liếm sự thật chứ không phải dối trá – đó là cách ứng biến tệ hại nhất.

Nghe vậy, cơn giận của Angel càng thêm bùng phát.

「Remilia đã nói rằng 'mình bị dối trá hãm hại và bị đuổi đi trong oan ức'. Trong lời đó không hề có chút dối trá. Ngươi biết rõ ta có đôi mắt nhìn thấu thật giả, vậy thì hẳn hiểu rõ ý nghĩa lời ta vừa nói.」

「Không… không đúng… Remilia-sama chỉ là không nhận ra tội lỗi mình gây ra thôi… Ngay lúc ấy, người cũng không chịu thừa nhận…」

「Vậy thì ta hỏi ngươi một câu, chỉ được trả lời 'có' hoặc 'không'. Ngươi có phải đã bịa chuyện, ngụy tạo bằng chứng, mua chuộc nhân chứng để trừng phạt Remilia một cách oan sai không?」

「……」

「Giữ im lặng trước mặt ta cũng chẳng khác gì thừa nhận.」

Angel bật cười khẩy, gương mặt nhăn lại vì chán ghét. Wiliald – đang đứng cạnh nhà vua – giờ trông hệt như một kẻ lạc lối, mặt mày tái nhợt không biết phải làm gì, chẳng dám xen lời.

Gương mặt trắng bệch, Pina mím môi run rẩy, cúi gằm đầu, khe hở nơi mái tóc cho phép ánh mắt cô ta nhìn thẳng vào ta—chỉ mình ta thấy—với cái nhìn đầy căm hận, miệng lẩm bẩm:

「Không đúng… Không thể nào… Vì tao là Thánh nữ tinh tú… người phù hợp với Angel-sama là ta mới đúng… Tại sao con đàn bà kia lại mặc bộ váy đó… Màu sắc của Angel… Ngay cả viên Đá ma lực đó… đáng ra phải là của tao cơ mà…」

「Ta chẳng quan tâm ngươi được tung hô đến mức nào. Ta không bao giờ chọn ai chỉ vì danh phận. Người ta yêu… là một thiếu nữ tên Remilia – người dù không còn ai đứng về phía mình vẫn không gục ngã, vẫn kiên cường vì thế giới này. Cô ấy là 'Thánh nữ Thanh tẩy' được ban phúc bởi Renge – con gái út của Đấng Tạo Hóa. Nhưng ngay cả nếu không có phúc lành đó, ta vẫn sẽ yêu nàng.」

Ta giả vờ bất ngờ khi nghe hắn nói "yêu", hai má thoáng đỏ ửng. Angel nở một nụ cười lúng túng, rồi thì thầm bên tai:

「Xin lỗi, ta định đợi khi chỉ còn hai ta mới nói điều đó…」

Tựa vào vòng tay anh đang ôm lấy eo, ta e thẹn đáp lại bằng một ánh mắt lấp lánh:

「Tôi hơi bất ngờ… nhưng thật sự rất vui.」

Thật đấy. Từ tận đáy lòng, ta cảm thấy vui sướng khôn xiết.

Ngay thời điểm gây sát thương mạnh nhất cho Pina mà anh ta lại nói ra những lời ấy – có nằm mơ ta cũng chẳng ngờ được Angel lại biết chọn thời điểm tuyệt vời như vậy.

Vượt xa mọi kỳ vọng.

Ta kịp thấy ở khóe mắt rằng Wiliald – đang đứng phía sau Pina – vừa như nghẹn thở vừa như tổn thương khi thấy ta mỉm cười, nhưng ta giả vờ không nhận ra.

Có lẽ vì bị Angel thổ lộ tình cảm trước mặt mà Pina tức tối vùng vẫy muốn thoát khỏi sự khống chế. Dù vậy, đã có nữ kỵ sĩ chạy tới giữ lấy hai bên cánh tay, nên cô ta chỉ có thể giẫm chân tại chỗ như đứa trẻ ăn vạ.

Ôi chao, đúng là vô cùng kém duyên.

Ta kiềm nén nét cười đầy khoái trá sắp nở rộ vì cảm giác sung sướng trong lòng, giữ lại biểu cảm vừa ngỡ ngàng vừa xúc động như đang cố tiếp nhận lời tỏ tình bất ngờ từ Angel.

Thỉnh thoảng, ta vẫn không quên liếc nhìn Pina bằng ánh mắt thương hại.

「Tại sao… tại sao mày lại ở đó chứ…!? Mày lừa tao đúng không!? Đừng có giỡn mặt! Danh hiệu Thánh nữ Thanh tẩy cũng đáng lẽ phải là của tao cơ mà!!」

「Pina… chuyện Ma Vương nói… cô thật sự đã gài bẫy Remilia sao…?」

「K-Không, không phải như vậy đâu, Wil… Em thực sự đã bị bắt nạt mà… em sợ Remilia-sama lắm…」

Pina vừa lí nhí giải thích với Wiliald, vừa thấp thỏm liếc sang Angel.

Chắc cô ta sợ bị vạch trần là nói dối.

Thực tế, Pina hẳn đã rất sợ Emi. Dù không dùng bất kỳ món đồ tăng hảo cảm nào, Emi vẫn được mọi người yêu quý từ tận đáy lòng.

Chính vì biết mình đã dùng thủ đoạn đê tiện đến mức nào nên cô ta mới hoảng loạn đến vậy.

…Emi từng nói, nếu sau khi Thánh nữ tinh tú xuất hiện mà Wiliald thật sự thay lòng, thì cô ấy sẽ chấp nhận hủy hôn. Dù không dám nói với cha, nhưng cô đã thưa lại với hoàng hậu: "Nếu Wil-sama thật lòng với người con gái đó, và cô ta thực sự vì đất nước hơn tôi, thì thần sẽ chấp nhận rút lui."

Thế nhưng hoàng hậu—dù Pina mang danh Thánh nữ tinh tú—cũng hầu như không tiếp xúc, nên chẳng bị ảnh hưởng bởi hương nước hoa của cô ta. Bà ấy không bao giờ chấp nhận việc thay thế vị hôn thê.

Sau này, vì ghét người đã đẩy Remilia—người bà thương như con gái—vào cảnh khốn cùng, hoàng hậu luôn xem thường Pina. Hiện tại cũng vậy, khi nghe toàn bộ câu chuyện, bà đang đứng cạnh đức vua, tay nắm chặt chiếc quạt, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Pina.

Ta nhận ra điều này khi quan sát: món "nước hoa quyến rũ" kia hình như chỉ có hiệu lực với người ít nhiều đã có thiện cảm từ trước. Những kẻ đã ghét Pina ngay từ đầu thì không hề bị ảnh hưởng.

…Vậy thì, phải chăng Wiliald và đám người kia—dù ngoài mặt khó chịu khi bị Pina bám lấy—nhưng thật ra từ đầu trong lòng đã có phần nào thiên vị?

Ta từng tự hỏi như vậy.

Nhưng thôi. Có những người như hoàng hậu vẫn nhìn thấu bản chất thật của Pina, hoặc như Sophia—chỉ cần loại bỏ cảm xúc và xâu chuỗi sự thật—cũng có thể nhận ra chân tướng.

Hôm ấy, lần đầu chạm mặt Thánh nữ tinh tú.

Pina cứ lượn lờ nịnh bợ đám Wiliald, còn Emi thì đứng đó đầy lo lắng. Khi thấy Emi lùi lại sợ hãi vì Pina, lũ đàn ông kia lại cảm thấy thú vị.

…Hẳn chúng thấy vui lắm. Vì Emi, với trái tim trong sáng, chưa từng biết đến cảm giác ghen tuông.

Khi bị cô ấy tỏ ra ghen, chúng đã thấy hãnh diện. Chúng cố ý không dứt khoát cự tuyệt Pina, cứ giả vờ "thôi được, chịu khó vậy", để Emi lo lắng vì mình.

Và cảm giác "được Emi ghen vì mình" ấy, chính là khởi nguồn khiến chúng ngộ nhận bản thân có tình cảm với Pina, rồi bị dược liệu khuếch đại.

Dù ta không mang cảm xúc gì đặc biệt với bọn chúng, nhưng dưới góc nhìn của người ngoài, phân tích ấy chắc không sai.

Giống như khi một con côn trùng gớm ghiếc bò ra, bạn gái sợ quá nhào vào lòng mình—thế là bạn cảm thấy "ồ, đôi lúc cũng nên có mấy con này lộ diện nhỉ". Dù ban đầu chỉ là chút phản xạ, thì cuối cùng chúng vẫn chọn bỏ qua nỗi bất an trong lòng Emi để chiều chuộng ham muốn bản thân.

Dù khởi nguồn thế nào, thì cuối cùng bọn chúng đã phản bội Emi, không tin em ấy và làm em ấy tổn thương. Ta sẽ không bao giờ tha thứ.

「Thưa quốc vương, thần xin được phép phát biểu.」

「…Ngươi là… tiểu thư của Bá tước Laud?」

「Hiện nay, thần chỉ là Sophia—người đang làm công việc thư ký cho Remilia-sama.」

「Ngươi định làm gì?」

「Thần mong bệ hạ cho phép trình chiếu ma thuật 'Thủy Kính Quá Khứ'—một phép thuật chiếu lại sự thật—để làm rõ ai là kẻ có tội.」

Sophia nói thẳng, chẳng thèm liếc lấy một cái về phía David—kẻ thất thần đang lúng túng bên cạnh.

Cô là một trong những người đầu tiên gia nhập phe Ma tộc, đã hoàn thành "Lễ rửa tội kỵ sĩ" mới được thành lập, lần này cũng tham gia với tư cách nữ kỵ sĩ của Ma giới.

Ngay từ lúc vào hội trường, cô đã đi theo sau Angel cùng Klimt. Nhiều quý tộc đã xôn xao khi nhận ra cô, bởi kể từ ngày cắt đứt quan hệ với gia đình, cô chẳng còn thông báo điều gì với họ nữa.

Từ ngày tự mình tìm đến, đến nay vẫn chưa từng thay đổi lập trường: kiên quyết giữ vai trò thuộc hạ của ta… một kỵ sĩ phò tá Remilia.

Thực lòng, ta mong Sophia sẽ đối xử với ta như người ngang hàng. Với nền tảng giáo dục quý tộc của cô, ta muốn giao cho cô chức quan trấn nhậm một phần lãnh địa đã mở rộng của mình, nhưng cô nhất quyết không đồng ý. Cô nói: "Thần chỉ muốn ở bên cạnh và bảo vệ Remilia-sama."

Sophia tiến lên trước quốc vương, hành lễ đúng phép của một kỵ sĩ. Trên tay cô là chiếc hộp đựng viên Đá ma lực – bên trong chứa đoạn phim từ "Thủy Kính Quá Khứ" mà ta đã giao cho cô lúc ở trên xe ngựa.

Pina thét lên, giọng the thé đầy tuyệt vọng:「Cái gì cơ!? Thủy Kính Quá Khứ á!?」

Dường như chỉ nghe tên thôi cô ta cũng đã đoán được đại khái là gì, lập tức trở nên lấm lét.

Có lẽ cô ta nghĩ: chỉ có Angel là nhìn thấu dối trá, còn những người khác vẫn có thể bị cô ta mồm mép qua mặt sau đó.

「Sophia, nếu chiếu thứ đó ngay tại đây… thì chẳng phải Pina-san sẽ bị bêu riếu sao?」

「Không, Remilia-sama đã từng bị cô ta gài bẫy giữa chốn đông người. Giờ đây, chúng ta phải để sự thật được phơi bày trước những kẻ từng bị lừa.」

「Trời ạ, Sophia… Ta vốn định đưa thứ đó cho quốc vương sau buổi dạ yến, để ông ấy có cơ sở phán xét hợp lý hơn…」

Ta lựa lời, tránh nói dối, tỏ vẻ khó xử rồi liếc sang Angel như muốn nhờ hắn giúp can ngăn.

Ta muốn thể hiện công lý và độ lượng của "Remilia", nhưng không thể giả vờ cầu xin "xin tha cho cô ta" trước mặt Angel. Chỉ cần lấp lửng và dùng biểu cảm ám chỉ "không còn cách nào khác", mọi người sẽ tự hiểu theo hướng có lợi cho ta.

Thực ra, ta vốn tin rằng với chính nghĩa mạnh mẽ, Sophia sẽ tự mình hành động để phơi bày sự thật vào đúng thời điểm.

Angel nhìn ta một lát, rồi nở nụ cười đen tối như vừa nghĩ ra trò gì thú vị, gật đầu với Sophia:

「Chiếu toàn cảnh lên khắp hội trường cho mọi người cùng thấy—chuyện đó để ta lo.」

「Angel……!」

「Remilia, nàng lui lại đi. Klimt… trông chừng để cô gái tốt bụng này không nhảy vào ngăn cản.」

「Rồi rồi, anh hai.」

Klimt cười khổ rồi lịch thiệp hộ tống ta lùi ra sau.

Ta giả vờ lo lắng, bối rối, rồi cố tình đưa ánh mắt đầy ái ngại về phía Pina.

Pina nghiến răng, trừng mắt đáp trả—nhưng ngay lập tức bị Klimt bước lên chắn tự nhiên như thể vô tình.

「Tội nhân thì phải chịu trừng phạt. Chẳng lẽ Remilia-san lại định tha thứ cho con nhỏ Pina kia mà chẳng để nó chịu hình phạt nào sao?」

「Cái đó… dĩ nhiên ta không định vậy, chỉ là… cách làm này thì…」

「Việc này còn là để khôi phục danh dự cho Remilia-san nữa mà.」

「Danh dự của ta thì không quan trọng… Chỉ là, để một người có thể dùng mọi thủ đoạn đê tiện để hãm hại người khác lại ở gần trung tâm quyền lực của đất nước thì chẳng tốt chút nào… Chuyện gây náo loạn trong dạ yến…」

Thật lòng mà nói, ta chẳng hề để tâm đến "danh dự" của chính mình.

Điều ta muốn giành lại là danh dự và hạnh phúc mà Emi từng xây dựng nên trong thân phận Remilia Rose Graupner.

Ta giả vờ hoảng hốt, nhiều lần tỏ ý muốn chen ra ngăn cản lời nói của Angel và Sophia, nhưng đều bị Klimt giữ lại.

Nếu ta cố vùng vẫy, Angel sẽ thở dài và dựng lên một kết giới đen trong suốt, cách ly ta và Klimt.

Angel biết rõ, nếu là ta thì có thể phá tan kết giới ấy bằng vũ lực trong nháy mắt. Nhưng cũng chính vì hiểu rằng "Remilia" sẽ không làm điều gì khiến mọi người xung quanh bị cuốn vào nguy hiểm, nên anh mới dám nhốt ta như vậy.

"Không còn cách nào khác" – ta tỏ ra tuyệt vọng, nhìn Klimt bằng ánh mắt bối rối, rồi lặng lẽ bắt đầu giải kết giới một cách chậm rãi, cẩn trọng để không bị nghi ngờ.

Wiliald xưa nay luôn thích nói những điều tốt đẹp, nhưng thực tế mà nói, trong giới quý tộc ai chưa từng dính dáng đến thủ đoạn và âm mưu?

Người con trai cả, biết chấp nhận cả sạch lẫn nhơ, mới đúng là người có tố chất làm vua.

Còn Angel? Không sao cả. Anh ta có thể nhìn thấu dối trá, nên dù theo đuổi lý tưởng thì cũng không dễ để quốc gia rơi vào thảm họa.

Nói đi cũng phải nói lại… thật ra, Emi không thích hợp làm hoàng hậu. Còn ả đàn bà kia—với khả năng nói dối, làm giả chứng cứ và thao túng người khác điêu luyện—trong khía cạnh "sống giữa quyền lực", có lẽ lại phù hợp hơn.

Một cô gái hiền lành và trung thực như Emi không hợp với thế giới nhơ nhuốc này.

Đó cũng là lý do công tước Graupner quay lưng với "Remilia".

Dù là vì phạm tội và bị lộ, hay là thua trong cuộc chiến âm mưu, thì dù sao đi nữa, em ấy cũng đã không còn là "quân cờ hữu dụng" trong mắt ông ta.

Nhưng Emi chưa bao giờ xem người đàn ông đó là cha. Ta biết rõ, em ấy không đau lòng gì khi bị ông ta ruồng bỏ.

Chính vì vậy, ta đã loại ông ta ra khỏi màn trả thù này.

Từng chút một, tài lực và thế lực của ông ta sẽ bị bào mòn. Rồi khi cả quyền lực, mối quan hệ và tài sản quý báu của dòng họ Graupner đều mất đi—đó sẽ là "ân huệ" mà ta dành tặng.

Mục tiêu của ta chỉ có Pina, Wiliald, Claude, David và Stefan.

Chỉ là ả đàn bà đã hãm hại Emi và những gã đàn ông từng được em tin tưởng nhưng lại quay lưng.

Những kẻ đứng ra làm chứng giả theo yêu cầu của Pina tất nhiên cũng sẽ bị xét xử, nhưng để những tên phản bội kia đối mặt với hiện thực, ta cần một buổi phán xét công khai như thế này.

Sẽ có rất nhiều người vì muốn lấy lòng Ma tộc mà bị tước danh, bị cắt tương lai… nhưng họ tự chuốc lấy, nên đừng mong than phiền.

Nhờ vào sự kết hợp hoàn hảo giữa Sophia và Angel, từng bằng chứng, từng lời khai giả đều lần lượt bị bóc trần.

「Chuyện cô ta nói 'bị tiểu thư công tước Remilia tát giữa sân trường' – đến giờ không còn bằng chứng, không còn nhân chứng. Nếu vẫn khăng khăng cho đó là thật, thì ta sẽ hỏi lại ngay tại đây. Cô kia, sao không nói gì?」

Angel—giờ đã đeo lại chiếc mặt nạ Ma Vương điềm tĩnh—từng bước ép sát Pina.

Pina cúi gằm mặt không đáp. Wiliald và các nam nhân kia ban đầu còn bối rối, nhưng giờ chỉ đứng xa, nhìn với ánh mắt ghê tởm.

Những người từng đứng ra làm chứng giả – khi bị chiếu lại cảnh phim phơi bày sự thật – cũng không còn cãi nổi, cuối cùng phải cúi đầu nhận tội.

Dĩ nhiên, vẫn có kẻ cứng đầu gào lên:「Đây là cảnh dựng!」, nhưng Angel chỉ cười nhạt:「Vậy ngươi cứ mong có ai tin điều đó đi」– khiến họ bật khóc tại chỗ.

Trong số những kẻ từng làm chứng giả chống lại "tiểu thư công tước Remilia", có nhiều người là dân thường. Không phải tầng lớp quý tộc mất quyền như hầu gái hay hộ vệ, mà là nhân viên học viện, học sinh được đặc cách như Pina.

Bọn họ tiếp tay cho Pina dựng chuyện, và theo luật pháp, tội của dân thường khi hãm hại quý tộc càng nặng hơn.

Ta đoán, không giống như những kẻ được mua chuộc bằng tiền, bọn họ thật sự tin vào "câu chuyện cổ tích giữa Thánh nữ xuất thân thường dân và Hoàng tử" nên mới sẵn sàng nói dối để giúp một tay.

Nhưng vì tự nguyện tiếp tay bịa chuyện, nên dù phải trả giá thế nào… chắc họ cũng không hối hận đâu nhỉ?

Dù sao, người họ từng hại – giờ đây là "Thánh nữ Thanh tẩy Remilia" – được cả Ma tộc coi là ân nhân. Nếu các quý tộc sợ đắc tội với Ma tộc mà đuổi việc họ cũng không có gì khó hiểu.

「Từ giờ sẽ phát đoạn hình ảnh có phần… không phù hợp với các quý cô chưa chồng, nên xin mời các tiểu thư quay đi và bịt tai lại! …Angel-sama, xin mời.」

「Romano Dorl Markelov – từng là hộ vệ của Remilia. Ngoài việc tiết lộ lịch trình cho tiểu thư quý tộc mà hắn phải bảo vệ, hắn còn thông đồng với người tình của Thái tử.」

Trời ơi… Sophia chủ động tung luôn đoạn này sao!? Ta suýt để lộ vẻ vui mừng quá mức, vội mở to mắt rồi giả vờ đỏ mặt xấu hổ.

Khi ta đang giả bộ chậm rãi giải kết giới Angel tạo ra, Klimt liếc nhìn với vẻ nghi ngờ:

「Remilia-san…?」

「Cái đó… khi Pina nhờ Romano gửi báo cáo sai về hành động của ta… thì cùng với tiền, cô ta đã… đã dùng thân thể mình theo cách mà chỉ nên dành cho phu thê để… gần gũi nam giới… Một phần hình ảnh đó… đã được ghi lại… Ta… ta tưởng là đã ẩn nó đi rồi mà…」

Ta giả bộ ngượng ngùng, khó xử, che giấu sự đắc ý bằng một biểu cảm lúng túng vừa đủ.

Việc có ai đó nhận ra hay không vẫn là một ván cược, nhưng chắc chắn Sophia—người từng kiểm tra đoạn ghi hình—đã phát hiện ra sự bất thường khi đoạn băng cắt ngang ngay sau phần gợi cảm giữa nam và nữ. Có lẽ chính cô đã yêu cầu Angel chiếu tiếp phần còn lại.

Mọi thứ diễn ra đúng như dự tính khiến ta suýt nữa bật cười, phải cố kiềm nén, khẽ cúi đầu.

Trông hệt như ta không dám nhìn cảnh tượng dơ bẩn giữa nam nữ.

Ta cũng từng sốc khi xem đoạn ghi hình lần đầu.

Nào là dựa sát vào nhau để vuốt ve, để đàn ông hôn lên phần da thịt mà chỉ người chồng chính thức mới được chạm tới, hay thậm chí còn quỳ xuống trước mặt hắn, dúi mặt vào nơi… đến cả nói ra cũng thấy kinh tởm.

Dù về mặt kỹ thuật, Pina vẫn giữ được sự trong trắng theo nghĩa hẹp, nhưng thứ cô ta làm là… dùng đến "cái lỗ dơ bẩn" kia.

Kinh khủng hơn cả giao phối của dã thú. Dù ta cần đoạn ghi hình ấy để làm bằng chứng trả thù thay cho Emi, nhưng thật sự có lúc ta muốn từ bỏ vì quá kinh tởm.

May mà Sophia đã nhận ra và dùng đúng lúc như thế này. Cũng coi như không phí công ta phải chứng kiến cảnh ấy.

Ôi kìa, phụ thân ta cũng tức đến đỏ cả mặt rồi kìa.

Đối với một kẻ luôn tự hào về danh tiếng như ông, việc bị cho là đã thuê phải hộ vệ và người hầu phản bội mình, lại không hề nhận ra, quả thực là một nỗi nhục khó nuốt trôi.

Nhưng sự thật là nếu ông không tuyển đám đó, thì màn phán xét này chắc gì đã thành công.

Nếu bên cạnh Emi không tồn tại những kẻ phản chủ, những kẻ giấu tang chứng trong đồ dùng cá nhân, hay cung cấp vật chứng giả cho tội phạm… Thôi, không nên nói về chuyện đã qua nữa.

Thực tế là Emi đã tổn thương sâu sắc đến mức chỉ có thể ngủ vùi.

Chúng ta nên nói về việc bắt bọn chúng phải trả giá, để tương lai Emi không còn bị bôi nhọ nữa.

「Angel! Làm ơn, dừng lại ở đó thôi!」

Đúng khoảnh khắc hình ảnh hai người đang bán khỏa thân hôn nhau tràn lên màn chiếu lớn, ta liền "tình cờ" giải xong kết giới, khiến nó biến mất đúng lúc.

Nếu là Emi, chắc chắn em sẽ tìm mọi cách để vẫn giữ lại chút phẩm giá cho đối phương, dù là kẻ thù.

Hơn nữa, kéo dài thêm sẽ khiến người ta nghĩ ta đang "quá tay". Để luôn giữ hình tượng nạn nhân hoàn hảo, dừng lại ngay lúc này là phương án tối ưu.

Dẫu vậy… cô ta—sau khi đày ta ra vùng quê—đã từng nói với giọng nhẹ hều như đang lên kế hoạch mua sắm rằng:「Cốt truyện thì khác thật đấy, nhưng nhìn con nhỏ đó sống hạnh phúc lại thấy bực. Có khi nên để ai đó cưỡng bức nó, cho khỏi cưới xin gì được luôn nhỉ?」

Với kẻ như vậy, thật lòng ta không muốn nhân nhượng.

Biết đâu đấy, viên Đá ma lực chứa đoạn ghi hình đó "vô tình" rò rỉ ra ngoài, để các quý ngài… dùng làm đồ thủ dâm chẳng hạn?

À, những kẻ từng là hộ vệ của ta—bao gồm cả Romano—cũng đã được ta xử lý.

Sau màn phán xét, chúng viện lý do "không thể tiếp tục ở lại phủ công tước Graupner", rồi được Pina giới thiệu vào cung làm việc.

Lẽ ra, phản bội chủ nhân và tiếp tay cho kẻ ngụy tạo chứng cứ là tội đáng xử tử. Nhưng nếu ta ra tay "tha chết", thì ít nhất mạng chúng còn giữ được.

Dẫu vậy, chúng vẫn bị sa thải. Người hầu từng phản chủ, chẳng nơi nào dám nhận. Gia đình cũng sẽ cắt đứt quan hệ.

Rồi thì cả năm tên đó… sớm muộn gì cũng bị ghi là "mất tích".

Và khi đó, ta sẽ dùng chúng để phục vụ cho các thí nghiệm nghiên cứu của mình.

「Không, không phải! Wil, anh tin em đúng không…? Lúc em bị bắt nạt, anh còn cùng em đi tìm bằng chứng mà… đúng không!?」

「Ta… nhưng chuyện đó…」

Nhìn thấy cảnh Pina và Romano hôn nhau chiếu rõ trên màn hình, Wiliald khẽ lẩm bẩm đầy phẫn nộ.

「C-Cái đó là giả mà! Là Remilia-sama… lại không chịu nổi khi thấy em hạnh phúc, nên mới…!」

「…Thế tại sao, hình ảnh Pina được chiếu kia… lại có đúng cái nốt ruồi ở vị trí đó? Remi cũng biết cả sao?」

「Nốt ruồi…? Kh-Không thể nào… Wil, sao anh biết!?」

「…Ngay sau khi tốt nghiệp học viện, em đã ăn mặc hở hang rồi cố dụ dỗ ta quan hệ. Dù ta đã từ chối vì nghĩ chưa kết hôn thì không nên… Giờ ta thật lòng biết ơn vì mình đã không mắc bẫy.」

「Không… Không thể nào!!」

Kỹ hơn sẽ thấy, đúng ở phần hông của Pina chiếu trên màn hình có hai nốt ruồi nổi bật nằm cạnh nhau.

Ôi chao, có dấu hiệu dễ nhận diện như vậy, lại còn trùng hợp được ghi hình lại và Wiliald cũng biết… ta thật sự may mắn quá đỗi.

Có lẽ là nhờ việc ta luôn sống đức độ.

「Wil… Sao lại vậy… Anh từng nói sẽ lấy em cơ mà… Wil…」

「…Dù em đã làm bao chuyện tệ hại, ta vẫn không thể ghét em được. Nhưng lạ thay, giờ thì ta chẳng còn chút tình cảm nào với Pina nữa.」

「Hả… hả!?」

「Giờ ta không thể hiểu nổi tại sao mình từng yêu em đến vậy… Ma Vương nói rượu Ririn có tác dụng giải trừ thứ ma thuật thao túng tâm trí… Pina, rốt cuộc em đã làm gì chúng ta…?」

Wiliald bước lùi một bước, như muốn thoát khỏi cô ta, nét mặt đầy ghê tởm.

Giọng anh tràn ngập phẫn nộ, Pina mở to mắt, quay đầu tìm kiếm, chỉ để thấy Claude, David, và Stefan đều nhìn mình bằng ánh mắt tương tự.

Không thể chịu đựng nổi, Pina gào lên:

「Không, không phải! Tôi không sai! Tôi không làm gì sai hết… Vì Wil… các anh… tất cả mọi người… đều nói yêu tôi… rằng tôi mới là người họ yêu…!」

「Xin lỗi, nhưng đừng chạm vào tôi nữa. Giờ tôi mới thấy… vì em, tôi đã làm những điều tệ hại đến mức nào với Remi…」

「W-Wil…?」

Pina có lẽ không nhận ra rằng… những ánh mắt xung quanh—quý tộc, công tử, tiểu thư—cũng nhìn ả bằng ánh mắt y hệt.

Bao thiện cảm từng tích lũy ở học viện giờ đã tụt về con số 0.

Chỉ còn lại những cái nhìn khinh miệt, như thể đang nhìn một sinh vật dơ bẩn, hạ đẳng.

「Không… không thể nào… Curo, Debi, Steph… các anh từng nói yêu em, từng bảo em dễ thương, từng nói muốn lấy em làm vợ mà, đúng không!?」

Không một ai đáp lại.

Không những thế, tất cả đều lặng lẽ tránh ánh mắt cô ta, thậm chí khi Pina cố lao đến níu kéo thì chỉ nhận được sự né tránh lạnh lùng.

Cô ta lần lượt đưa tay về phía David, Stefan rồi Claude… nhưng cuối cùng bị người cuối cùng phũ phàng gạt ra.

Pina khụy xuống sàn trong bộ váy ren và đăng ten lòe loẹt, phát ra những tiếng rên rỉ vô nghĩa như "A… ư…" rồi bất chợt bật dậy, lao thẳng về phía ta.

「Mày!! Mày đã bày ra hết thảy chuyện này đúng không!? Con khốn này! Khốn nạn khốn nạn khốn nạn!! Vì tao hạnh phúc nên mày ghen ăn tức ở!! Là do mày ngu thôi chứ ai khiến đâu!! Đừng có làm ra vẻ bị hại nữa!!」

「Kya—!」

Dĩ nhiên, trước khi kịp chạm đến ta, Angel đã hạ gục cô ta giữa không trung. Quốc vương—hoảng hốt nhưng không mất phong độ—ra lệnh cho cận vệ trấn áp không khoan nhượng. Pina lập tức bị ghì xuống sàn.

「Đây là thế giới của tao!! Tao là nữ chính, thế giới này là để dành cho tao màaaa!!」

「Thế… thế giới này đâu phải của cô. Ai cũng có quyền được sống, từng người một mà?」

「Mày đã xóa hết độ hảo cảm của bọn họ đúng không!? Mày vẫn giữ thù xưa nên mới làm ra chuyện như vậy đúng không!? Cái lời đồn nhảm nhí đó cũng là do mày tung ra đúng không!? Cái gì mà ác thần với thần sáng thế là một… rồi bị thanh tẩy sẽ trở lại…! Cả quỷ và Ma tộc nữa! Mày bịa ra hết, rồi lừa tất cả mọi người đúng không!?」

「Không thể nào… xúc phạm Thần Sáng Thế như thế là… là tội nặng lắm đấy!」

「Đủ rồi cái kiểu đó! Mày cũng là người chuyển sinh đúng không!? Cái kiểu giả vờ không biết đấy!! Đã lặn lội tới tận đây… rồi phá tan tành mọi thứ ngay lúc tao sắp hạnh phúc… Mày là đồ khốn!!」

「…Chuyển sinh giả? Là gì vậy nhỉ…」

「Chuyển sinh đó!! Mày có ký ức kiếp trước đúng không!? Là người chơi Otokishi còn gì!! Mày cướp Angel trước, rồi còn dám khoe mẽ tới mức này… mày đúng là con đàn bà khốn nạn nhất!」

「Otokishi…? Ta chưa từng nghe đến… Còn ta chỉ có ký ức là Remilia từ khi sinh ra, chứ làm gì có kiếp trước kiểu trong truyện như cô nói đâu…」

Ta cố tình nói ra rằng bản thân không biết gì về "Otokishi", rồi lặng lẽ tra lại ký ức của Emi.

Thì ra cái tên "Otokishi" là viết tắt của "Thánh nữ tinh tú và Kỵ sĩ cứu thế", một trò chơi—một câu chuyện—dựa trên thế giới này, mà Pina đã từng biết đến trong kiếp trước.

Nhưng thực tế, ta không phải là người chuyển sinh.

Ta chỉ có thể nhìn thấy ký ức của Emi—người chuyển sinh thực sự. Người có kiếp trước là Emi, không phải ta.

Sau khi ta nói như vậy, và khi thấy Angel không hề phủ nhận, Pina trông như bị rút cạn toàn bộ tri giác. Khuôn mặt cô ta đông cứng lại, lộ rõ vẻ bàng hoàng không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Và rồi, ta hướng ánh mắt về phía cô ta—bắt đầu thực hiện nước đi kết thúc cuối cùng của ván cờ này.

e0877e65-62d3-4b01-878b-8c08c07159e2.jpg

Khi ta vô thức siết chặt tay bám lấy cánh tay Angel như thể đang sợ Pina, Angel liền dịu dàng mỉm cười, vòng tay ôm lấy eo ta như đang che chở bảo vệ.

Và rồi… từ trong vòng tay của Angel—người mà Pina từng tuyên bố chắc nịch rằng "là nhân vật yêu thích nhất, tuyệt đối không nhường cho ai"—ta nhìn xuống cô ta bằng ánh mắt như Đức Mẹ thương xót kẻ dại khờ.

「Pina-san… Thật đáng thương. Chỉ vì muốn được yêu, cô đã phải dựa vào bùa chú để điều khiển lòng người… Dù có được yêu thương đi nữa, nếu chỉ là giả dối thì rốt cuộc cũng chỉ là sự trống rỗng thôi mà. Cô đã khao khát đến thế sao…? Được yêu, dù chỉ là giả tạo…」

「Cô ta là kẻ đã dồn nàng vào tội oan. Đáng ra không cần phải thương hại làm gì—」

「Không đâu… Angel. Đúng là bị vu oan những tội danh chẳng rõ từ đâu, bị tất cả quay lưng là điều khiến ta đau lòng… nhưng giờ ta đang hạnh phúc. Còn Pina-san… cô ấy đã mua chuộc, bán rẻ thân thể mình để dựng nên một hình ảnh Remilia tàn ác… Nhưng dù làm đến thế, Pina cũng không thể có được hạnh phúc. Dù cô ấy có bôi nhọ ta, hay dùng lời nguyền để điều khiển trái tim người khác… rốt cuộc thì Pina vẫn không thể thật sự được yêu. Chỉ nghĩ đến thôi… ta thấy đau lòng thay cho cô ấy…」

「Cái địt m…!? Đừng có mà giả vờ đạo đức, CON KHỐN!! Mày nghĩ mày là ai hả!? Dám thương hại tao à!? Tao hạnh phúc thì sao!? Ghen tị hả!? Đừng có làm ra vẻ tử tế! Tao sẽ giết mày! Giết chết mày!!」

Quá mức phẫn uất, Pina bắt đầu tru tréo, khóc gào, toàn bộ chất lỏng từ mũi, miệng, mắt đều tuôn trào, gào thét đến mức không thể phân biệt được đâu là nước mắt, đâu là nước mũi, nước dãi.

Hai tay bị trói ra sau, không thể lau đi những thứ đó, bộ dạng lôi thôi khó coi đến nỗi khiến cả hội trường rùng mình.

Trái lại, ta—với hàng lệ lấp lánh rơi từng giọt đẹp đẽ dưới ánh đèn chùm—hẳn trông chẳng khác nào một vị nữ thần đầy từ bi.

Đám đàn ông từng tin vào những chứng cứ giả mạo, những lời bịa đặt chống lại ta ngày xưa… giờ chỉ biết lặng lẽ quay đi trong câm lặng.

Thật tội nghiệp, đáng thương và nhục nhã biết bao.

Từng một thời được bủa vây bởi những gã đàn ông vờ yêu giả dối, còn giờ thì không một ai bên cạnh.

Kẻ từng say sưa trên đỉnh cao giờ đây bị ghì xuống sàn, tay bị khóa, không còn nơi nương tựa.

Thật thảm hại.

Một người từng không thể chiến thắng nếu không dùng đến thủ đoạn hèn hạ, cuối cùng lại bị chính những thủ đoạn đó phơi bày, bị đánh bại hoàn toàn. Rồi sau đó, còn bị người mình căm ghét nhất—kẻ từng là mục tiêu trả thù—nhìn xuống mà thương hại trong nước mắt…

Một kẻ như cô ta, hẳn ghét nhất chính là bị người khác thương hại.

Ta sẽ thương xót cô, từ tận đáy lòng. Dẫu phần nhiều trong đó là sự mỉa mai, nhưng cảm xúc "thật đáng thương" thì vẫn là thật.

Ngu xuẩn đến tội nghiệp.

Giờ đây, Pina đang gào rú trong hỗn độn nước bọt, nước mắt, nước mũi—không còn hiểu cô ta đang hét gì nữa.

Ta định nghe cho rõ ràng xem cô ta tiếc nuối cỡ nào, nhưng Angel đã khó chịu bật ra một tiếng:「Ồn ào quá」, rồi búng tay một cái—lập tức, giọng của Pina biến mất hoàn toàn.

Thật đáng tiếc.

Và rồi trong khung cảnh lặng như tờ giữa đại sảnh, khi mọi người đều im bặt—trung tâm của tất cả—là Thánh nữ Thanh tẩy Remilia, đang nhỏ lệ vì lòng từ bi với kẻ từng hãm hại mình, và bên cạnh là Ma Vương tuyệt mỹ, dịu dàng vuốt tóc nàng như đang vỗ về.

Hẳn họ trông như một bức họa sống động.

Nếu là Emi, chắc chắn em ấy sẽ khóc vì thương hại thật lòng.

Bởi em ấy quá hiền lành. Em sẽ không bao giờ cố tình dùng những lời khiến đối phương thêm tổn thương như ta vừa làm.

Khi Angel đổi vị trí để chắn tầm nhìn của Pina, các cận vệ lập tức lôi cô ta rời khỏi hội trường.

A… thế là Pina đã bị kéo khỏi vở diễn rồi.

Cũng được. Tiếp tục sỉ nhục thêm sẽ không hợp lý nữa… kết thúc ở đây là vừa vặn.

「…Quốc vương của nhân giới. Chúng ta xem cô ta và vương quốc này là hai thực thể tách biệt. Chúng ta không có ý định hành hạ thêm một nạn nhân bị kẻ xảo quyệt lừa gạt.」

「Ma… Ma Vương!? Ngài thật khoan dung… Xin cảm tạ… nhưng… ác ma…?」

Vị quốc vương, vừa thở phào nhẹ nhõm, lại bị từ ngữ bất thường đó làm chấn động tinh thần, vội vã hỏi lại.

Ta chỉ nghe một câu đó đã hiểu: Angel, quả nhiên là một bậc quân vương thực sự.

Anh ấy đã quyết định… xử lý ả đàn bà đó.

Ta lập tức làm bộ hoảng hốt quay sang Angel với gương mặt "Ngài đang nói gì vậy chứ!?"

「Thật ra, Remilia dường như mang trong mình ký ức của Thánh nữ sẽ cứu thế giới. Nhưng trong ký ức ấy, tuyệt nhiên không có sự tồn tại nào giống như con quỷ kia… đúng không, Remilia?」

「Vâng… Nhưng, gọi cô ta là ác ma thì… Dù sao, tôi đã nhận ra thứ cư trú trong cơ thể ấy không phải linh hồn của Thánh nữ Tinh tú… mà là một cái gì đó khác… một thứ xấu xa hơn nhiều…」

Thực tế, đó chỉ là một kẻ từng sống cùng thế giới với Emi. Không phải ác ma gì cả.

Chỉ là… có một tâm hồn tồi tệ đến tận cùng.

Sau khi buột miệng thốt ra, ta chợt nghĩ: thế linh hồn Thánh nữ thật sự giờ đang ở đâu?

Chắc chẳng còn quan trọng. Nhưng nếu là Emi, em ấy sẽ bận lòng vì điều đó.

Vậy nên, khi mọi chuyện lắng xuống, ta sẽ tìm cách giải quyết nốt phần đó.

「Thần dụ đã bị bóp méo. Remilia bị kết tội oan và bị ruồng bỏ. Những người lẽ ra nên cùng cô ấy cứu lấy thế giới—vị hôn phu, bạn thanh mai—đều bị con ác ma ấy mê hoặc, còn Remilia thì cô độc bôn ba khắp nơi, lập nên thị trấn, cứu giúp muôn dân. Bệ hạ có biết điều đó không?」

「…Ta chỉ được báo cáo rằng tiểu thư Remilia lập thành phố và tự mình chinh phục hầm ngục để tìm kiếm kinh phí, nhưng… không ngờ cô ấy đã một mình chu du khắp thế giới…」

「Ngay cả khi chỉ còn lại một mình, nàng vẫn không khuất phục mà tiếp tục hành trình, đi khắp các điện thờ của các nữ thần—con gái của Thần Sáng Thế. Chính nhờ trái tim thanh sạch đó mà Remilia đã được ban vô số phúc lành. Chắc hẳn bệ hạ cũng chưa biết?」

「Ta… hổ thẹn vô cùng…」

Cũng phải thôi. Dù từng được cử người giám sát, nhưng chẳng ai dám bám theo ta vào hầm ngục cấp cao cả.

Hơn nữa, để đánh lạc hướng, ta còn dùng phép dịch chuyển xuyên biên giới.

Mà thực tế, "người giám sát" kia sau một thời gian thì gần như định cư tại làng, sống chan hòa với dân chúng, nghe họ kể về công lao của ta… Cuối cùng, chỉ còn là "giám sát viên trên danh nghĩa".

Dĩ nhiên là do ta sắp đặt cả.

「Và rồi, Remilia—người đã nắm giữ được sức mạnh thanh tẩy—đã không hề run sợ khi đặt chân đến Ma giới. Khi mà con người vẫn còn chìm trong định kiến với Ma tộc, cô ấy đã cùng ta tiêu diệt tà thần—kẻ từng phản bội Thần Sáng Thế, gieo rắc tai họa cho cả nhân giới lẫn Ma tộc. Không chỉ cướp đi sinh mạng, nó còn tạo ra những ác quỷ và đưa chúng đến nhân giới… chỉ để loại bỏ Remilia, người sau này sẽ trở thành người có thể thanh tẩy chính hắn.」

「Không thể nào…!」

「Thái tử điện hạ… phần đó, ta thành thật cảm thông. Bị nguyền rủa và cưỡng ép gieo rắc thứ tình cảm giả dối—quả là quá tàn nhẫn.」

「Ch-Chẳng lẽ… là vì tà thần… mà ta… ta đã phản bội Remilia như thế sao…?」

Wiliald, với nét mặt đau đớn khôn nguôi, khẽ lẩm bẩm. Ta chỉ lặng lẽ quay mặt đi, ra vẻ như chẳng thể đối mặt với ánh mắt ấy.

Bây giờ mới nhận ra sao? Chỉ vì ngu ngốc mà ngươi bị lợi dụng.

Dù đã có mối quan hệ tin tưởng bền chặt với Emi, cuối cùng ngươi vẫn chọn tin lời của một người đàn bà lạ mặt.

Ta giả vờ như đang bối rối, nhưng thực ra đã đoán được đại khái ý định của Angel.

Cũng giống như khi nhắc đến tà thần ở Ma giới—Angel đang tạo ra một "biểu tượng tội lỗi dễ hiểu" trong hình hài Pina. Gán hết mọi tội lỗi cho ả, rồi dùng đó để tẩy trắng mọi sự thật nguy hiểm.

Bởi vì Pina, với kiến thức từ kiếp trước, biết được những điều bất lợi cho Ma tộc:

Rằng Thần Sáng Thế—đối tượng tôn thờ của Ma tộc—đã từng sa ngã và trở thành tà thần. Rằng ác quỷ là kết quả cuối cùng của sự cuồng hóa nơi Ma tộc.

Chắc chắn Angel định tiêu diệt cô ta để thủ tiêu luôn sự thật bất lợi ấy.

Nhưng không được đâu, Angel. Ả đàn bà đó là con mồi của ta.

Cô ta phải sống. Phải mang danh kẻ tội đồ, bị khinh miệt bởi tất cả, phải sống một cuộc đời cô độc và khốn khổ. Phải hối hận, dằn vặt đến tận phút cuối đời.

Ta sẽ không để bất kỳ ai "giết chết" cô ta và giải thoát bằng cái chết.

Điều quan trọng nhất… là "hối hận". Không cần sám hối, không cần ăn năn. Cứ giữ nguyên cái bản chất thối nát đó, và suốt đời hối hận vì đã vu oan cho Remilia, nguyền rủa chính bản thân mình trong quá khứ, rồi chết trong thống khổ.

Nếu ta giả vờ là một người "hiền lành" mà thốt lên:

「Ta không muốn lấy mạng cô ấy… ta chỉ muốn cô ấy sống để chuộc lỗi…」

—liệu Angel có vì thế mà "tha chết" cho cô ta không nhỉ?

Ngay phía sau biểu cảm u sầu hiện trên gương mặt, ta đã bắt đầu tính toán nước đi tiếp theo.