Mình không thích cha cho lắm. Ông ấy rất dễ nổi giận, hay đánh đập mình, mà khi có người lạ cố tình đụng chạm vào cơ thể mình, miễn là họ tiêu nhiều tiền trong cửa tiệm, ông ấy hoàn toàn chẳng buồn can thiệp.
Còn mẹ… mình cũng không rõ lắm.
Bà mất khi mình còn rất nhỏ nên chẳng nhớ được bao nhiêu. Cha bảo mẹ là "nô lệ" mà ông mua về để phụ giúp công việc buôn bán.
Khi sinh mình ra, mẹ suy yếu hẳn đi. Vì phải rong ruổi khắp nơi theo cha trong những chuyến hàng, sức khỏe của mẹ ngày một giảm sút cho đến lúc bà qua đời. Cha thường càu nhàu với mình rằng mua chưa được tám năm đã phải chôn, tổn thất biết mấy.
Dù mình đâu thể làm gì được.
Khi mẹ mất, mình còn nhỏ quá, đến nỗi không nhớ nổi bà mất ở thị trấn nào, hay giờ đang yên nghỉ nơi đâu.
Gương mặt mẹ giờ mình cũng chẳng nhớ ra, nhưng có một điều vẫn còn đọng lại.
Là câu chuyện cổ tích mẹ từng kể… Về một cô bé sống vất vả, thường bị bắt nạt, nhưng vẫn giữ được trái tim lương thiện, và đến cuối cùng được bao người yêu thương chúc phúc, sống hạnh phúc mãi về sau.
Mình cũng muốn được như cô bé trong câu chuyện ấy… Có những người bạn tốt, làm công việc mình yêu thích… Ví dụ như làm chủ tiệm hoa chẳng hạn.
Người mua hoa là những người thích hoa, họ mua để trang trí nhà hoặc làm quà tặng, ai nấy đều trông thật hạnh phúc.
Còn chuyện kết hôn… mình vẫn chưa hiểu rõ lắm, nhưng mình muốn có bạn.
Cha làm nghề buôn rong, còn mình thì luôn phải trông hàng. Suốt ngày chỉ biết giúp cha bán buôn, nên chẳng có thời gian làm quen hay kết bạn. Dù đôi khi cũng có vài người bạn bắt chuyện, nhưng vì mình phải chuyển đi ngay sau đó nên chưa kịp thân thiết thì đã chia tay.
Giờ nghĩ lại, cô bé trong câu chuyện cổ tích chắc là hiện thân cho ước mơ và lý tưởng của mẹ.
Ngày qua ngày, mình sống trong lo sợ không biết khi nào cha sẽ nổi cơn thịnh nộ.
Một ngày nọ, khi mình đang trông hàng tại một thị trấn, có một người phụ nữ lạ với vẻ mặt rất ngạc nhiên tiến lại bắt chuyện. Mình chẳng hiểu mấy lời chị ấy nói vì có vẻ rất phức tạp, chỉ nhớ chị là một tinh linh sư – một pháp sư điều khiển tinh linh, và chị bảo quanh mình có rất nhiều tinh linh hiện diện.
Khi nghe mình kể chưa từng đi học, cũng chưa từng trải qua thứ gọi là "lễ rửa tội", chị ấy nổi giận đùng đùng với cha.
Mình thấy tim như bị siết chặt, cứ ngỡ chị đang giận mình, nên chẳng nhớ được chuyện gì sau đó. Chỉ biết lúc nhận ra, mình đã bị tách khỏi cha và được đưa đến một ngôi trường dành cho những người có thể dùng ma pháp.
Mình nghe nói mình sở hữu một sức mạnh gọi là "Thánh nữ tinh tú", và các tinh linh đã luôn ở bên cạnh vì lo lắng mình sống mà không biết cách sử dụng sức mạnh ấy. Chính chị pháp sư đã phát hiện ra điều đó.
Lẽ ra, những đứa trẻ mang năng lực như vậy phải làm "lễ rửa tội" từ sớm, rồi nhanh chóng nhập học để học cách sử dụng sức mạnh đúng cách.
Nhưng do cha mà mình chưa từng được làm vậy, nên giờ phải nhanh chóng nhập học lại – đó là điều bác trai đưa mình đi đã kể.
Bác ấy bảo có một cô con gái trạc tuổi mình.
Cô bé đó cũng đang học tại ngôi trường mình sắp theo học. Mình không biết có thể kết bạn với cô bé không… nhưng nghĩ đến thôi cũng thấy háo hức rồi.
Bác trai bảo, việc đến đón mình là công việc của bác, nhưng bác còn mua riêng cho mình bút, vở và truyện tranh nữa.
「Con sẽ học được nhiều điều nhờ chúng đó」 – bác nói. …Mình vui lắm, đây là lần đầu tiên có người tặng quà cho mình.
Trên đường đến Vương đô, bác còn dạy mình tập đọc chút ít. Mình mong đến ngày được đến thư viện ở trường, nơi có thể đọc thêm nhiều quyển sách khác.
Cuối cùng, nơi mình được đưa đến là "lâu đài". Khi phải chia tay bác, mình thấy rất cô đơn.
Lúc rời xa cha, mình đã thở phào nhẹ nhõm. Nhưng… mình cũng ước gì có một người cha như bác ấy.
"Thánh nữ tinh tú" – là danh hiệu dành cho người phụ nữ đã cùng vị dũng giả khai quốc đánh bại tà thần, và ai sở hữu cùng loại sức mạnh đó cũng được gọi như vậy.
Trong quyển truyện tranh bác mua có ghi như thế.
Dù vậy… kể cả khi được ông chú mặc đồ quý phái nói rằng 「vốn dĩ con phải được trân trọng hơn ai hết」, mình vẫn không thể cảm nhận được điều gì. Khi được gọi là "tiểu thư Pina", được các nữ hầu giúp tắm rửa, chải tóc, bày biện trước mặt toàn những món ăn chưa từng nếm qua… rồi được yêu cầu ngủ một mình trên chiếc giường mềm mịn chưa từng chạm đến, mình cũng chỉ thấy bối rối và không quen.
Dù vậy, mình vẫn rất mong chờ việc được đi học. Vì ở đó, có thể sẽ có nhiều bạn bè trạc tuổi và mình có thể kết bạn với họ.
Cơ thể mình vì chưa quen cuộc sống mới mà bị sốt ngay hôm sau, nhưng các chị hầu đều rất dịu dàng.
Khi còn sống cùng cha, dù có ốm đau thì mình cũng chỉ bị vứt lại trong xe hàng. Được người khác chăm sóc như thế này, cảm giác thật ấm áp và ngứa ngáy trong lòng.
Mình muốn mau khỏi bệnh… khỏi rồi sẽ đến trường và học thật nhiều điều… nhé…
Đêm ấy, khi mình thiếp đi trong suy nghĩ đó… thì lúc tỉnh dậy, cơ thể mình… đã không thể cử động được nữa.
Mắt vẫn thấy, tai vẫn nghe.
Nhưng mình không thể cử động cơ thể, cũng không thể nói thành tiếng.
Khi mình còn đang hoảng loạn và sững sờ, cơ thể mình tự ý di chuyển và bắt đầu cất lời. Nó loạng choạng đi đến đứng trước chiếc gương lớn trong phòng, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu một lúc rồi quay lại, đảo mắt xung quanh và hét toáng lên:
「Chuyển sinh dị giới kìaaaaa――――――――!!」
Mình hoảng loạn hơn nữa, đầu óc rối tung lên.
Các chị hầu nghe tiếng liền hốt hoảng chạy đến. Họ bắt chuyện với mình – với cơ thể mình – lo lắng hỏi han tình trạng của mình.
Thế nhưng, cơ thể mình lúc đó lại tỏ vẻ phiền phức khi nghe họ nói, còn bắt đầu hỏi mấy điều kỳ lạ như: 「Ở đây có ma pháp không?」, 「Tôi là ai vậy? Quý tộc à? Hay công chúa?」
Mấy chị hầu lúng túng không biết trả lời thế nào.
Đừng mà, xin đừng nói mấy điều kỳ quặc như thế với những người đã tử tế với mình.
Mình xấu hổ quá mức, cố gắng gào thét phản đối, nhưng tiếng nói của mình dường như không lọt vào tai kẻ đang điều khiển thân thể này. Mình còn cố tìm cách bịt miệng lại nhưng chẳng làm được gì.
Các chị hầu nhìn cơ thể mình với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa khó xử, khiến mình thấy áy náy vô cùng.
Cuối cùng, cơ thể mình còn buông lời đe dọa:
「Nè, chắc tôi sốt nên mới hơi lú tí thôi. Mấy chuyện vừa rồi đừng có kể với ai đấy nhé? …Nếu ai nói ra chuyện bị hỏi mấy điều kỳ lạ hay nói xấu Thánh nữ tinh tú, thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đâu nha~?」
Mình chỉ còn biết gào thét xin lỗi trong câm lặng, dù không ai có thể nghe thấy.
Đừng mà… xin đừng mà…
「Đây là thế giới của Otokishi đúng không? Giờ là trước khi vào học viện? Tuyệt vời quá đi mất!! Mình là nữ chính nè, đỉnh thật đó!! Angel-sama, chờ em nhé! Em sẽ cưới anh!」
「Bắt đầu từ trước khi nhập học đúng là tuyệt nhất. Ba mẹ nữ chính nghe nói là rác rưởi với nghèo mạt hạng mà, vậy thì phần đó bỏ qua là quá hợp lý rồi. Quả nhiên mình là người được chọn! Dù không thấy thần linh nào đến giải thích, nhưng cỡ này thì mình rộng lượng tha thứ cũng được chứ nhỉ?」
Từ sau đó, cơ thể của mình hoàn toàn không nghe theo ý muốn. Mình chỉ còn cách đứng nhìn từ bên trong, không thể làm gì khác.
Khi gặp các hoàng tử, cơ thể mình còn cố tình đụng chạm vào họ, thật sự rất xấu hổ.
Dù chưa từng có bạn bè, nhưng mình từng trông hàng ở nhiều nơi nên cũng hiểu sơ sơ – một cô gái chủ động đụng chạm vào đàn ông như thế là điều không nên.
Cơ thể mình còn nói: 「Với dân thường thì cỡ này là bình thường thôi mà」, nhưng… dân thường cũng không hành xử như vậy đâu.
Lúc này, mình đã mơ hồ nhận ra người đang điều khiển thân xác mình là một người hoàn toàn khác… và những suy nghĩ, cảm xúc của người đó cứ như bị ép truyền vào đầu mình, cực kỳ khổ sở và ngột ngạt.
Cơ thể mình đang bị một người phụ nữ tên là "Reina" chiếm giữ.
Nghe nói Reina từng chết ở một thế giới khác, rồi tỉnh dậy thì đã trở thành mình.
Trong đầu Reina toàn là những lời chê bai, oán trách người khác – nghe mà khiến mình vô cùng khó chịu.
Ở thế giới đó, Reina từng được đi học, từ tiểu học lên trung học rồi đến cấp ba, vậy mà không học hành gì cả.
Hễ có ai khiến cô ta không vừa ý là lại bịa chuyện "người đó đã làm chuyện này chuyện kia" để vu khống, bắt nạt. Lên đại học vẫn không thay đổi, nhưng vì lúc ấy người ta dùng "smartphone" ghi âm và quay phim lại nên lời nói dối bị bóc trần. Cô ta xấu hổ phát điên, bị bố mẹ la mắng, và rồi trở thành một "hikkikomori".
Ký ức về cái chết thì không rõ ràng lắm, nhưng hình như vào mùa hè – cái máy lạnh trong phòng bị hỏng. Reina không muốn ra khỏi phòng vì sợ bị bố mẹ bắt nói chuyện, nên chỉ đập sàn ầm ĩ để làm phiền mọi người trong nhà.
Rồi dần dần, dù uống bao nhiêu nước ngọt cũng không giải khát được… mồ hôi đầm đìa, đầu óc lơ mơ, mắt lóa lên… rồi chết lúc nào không hay.
Tận giây phút cuối cùng, Reina vẫn chỉ biết oán trách người khác.
「Sao không ai nhận ra máy lạnh phòng tôi hỏng hả!?」
「Cục nóng không quay thì biết là hỏng rồi chứ? Quá đáng thật!」
「Tôi khổ sở thế này mà gia đình vẫn sống yên bình, tức chết đi được!」
「Cũng tại con nhỏ đó gây chuyện, tôi mới ra nông nỗi này!」
Cảm xúc dơ bẩn bị nhồi nhét vào người – thực sự rất đau đớn và đáng sợ.
Sau khi nhập vào cơ thể mình, Reina vẫn tiếp tục đố kỵ với những người hạnh phúc, tiếp tục đổ lỗi, suốt ngày lặp lại mỗi một câu: "Thật là bất công".
Ngược lại, mỗi khi ai đó buồn hay tổn thương, cô ta lại tỏ ra vui sướng – mình thật sự không thể ưa nổi con người này.
Kể cả khi bắt đầu đi học… mình cũng chỉ có thể đứng nhìn. Dù có khóc, nước mắt cũng không rơi. Lúc nào cũng cảm thấy đau đớn vô vọng.
Cô con gái của bác trai – Marie – đã cố gắng trở thành bạn của mình, vậy mà…
「Ồ, ra là có nhân vật phụ hỗ trợ cơ à. Nè, Angel-sama đang ở đâu thế? Có thể kiểm tra chỉ số thiện cảm được không?」
Toàn nói những điều chẳng hiểu gì cả, khiến Marie lúng túng, rồi còn buông lời độc địa như "vô dụng quá", cuối cùng ngang nhiên cắt đứt quan hệ.
Mình chỉ có thể đứng nhìn, đến một lời xin lỗi cũng không gửi được, thấy tội lỗi đến mức chỉ muốn chết cho rồi.
Đã bao lần mình cố giành lại cơ thể.
「Mình phải sớm trở lại, để có thể xin lỗi tất cả mọi người.」Nhưng lần đầu tiên, mình nghĩ:
「Mình không muốn làm mình nữa. Mình không cần cái cơ thể này.」
Và rồi, khi nhận ra thì góc nhìn quen thuộc từ bên trong cơ thể đã… lệch đi.
Sao để diễn tả nhỉ… mình trở nên trong suốt, và như đang nhìn xuống cái cơ thể của chính mình từ một góc chếch sau lưng.
Mình không muốn thấy những việc tàn nhẫn mà cái cơ thể ấy đang làm, nên chỉ muốn càng rời xa càng tốt. Nhưng dù cố, mình vẫn chỉ có thể cách xa một chút – như thể bị ràng buộc bởi một sợi dây vô hình. Giống như hình ảnh chiếc bóng bay trong ký ức của Reina vậy.
Kể từ đó, mình chỉ còn biết nhìn Reina – kẻ đang điều khiển cơ thể mình – mắng nhiếc người khác, nói dối để làm tổn thương người ta, bám dính lấy các chàng trai…
Mình ghét lắm, nhưng không làm được gì.
Những lúc Reina phát điên trong phòng ký túc và đập phá đồ đạc cũng thật khó chịu, nhưng như thế còn đỡ hơn là thấy cơ thể mình làm hại người khác, bị người khác căm ghét.
Ước gì cô ta cứ ở yên một mình và điên loạn mãi như vậy.
「Con nhỏ đó xấu xí thế mà đeo cái kẹp tóc đắt tiền người yêu tặng với vẻ mặt hớn hở, đúng là không biết thân biết phận. Trộm quách cái kẹp rồi vứt đi thôi. Sau đó nói với thằng kia là cô ta thấy không ưa nên quăng luôn. Há há! Tuyệt chiêu ha!」
「Mình tốt bụng đến thế mà nó dám từ chối? Cái tên đó bị điên chắc! Nhưng nếu mình khóc lóc kể lể với mấy ông lớn trong hoàng cung rằng bị xúc phạm thì chắc chắn nó tiêu đời luôn. Khi chỉ có hai đứa, mình sẽ tự xé áo mình ra… hehehe」
Dừng lại đi, xin dừng lại đi, đừng làm nữa mà…
Mỗi khi mình bắt đầu thấy ghét chính mình, góc nhìn lại xa thêm một chút – như sợi dây gắn liền với chiếc bóng bay dần kéo dài ra.
Giờ mình cảm giác như đang lơ lửng cách cơ thể chừng năm bước, bị kéo lê khắp nơi – nhưng không thể ra khỏi phòng, và vẫn cảm nhận được niềm hả hê của Reina mỗi khi cô ta làm nhục người khác.
Dù vậy, so với việc bị nhồi nhét cảm xúc ấy từ bên trong, thì thế này vẫn dễ chịu hơn một chút.
Lúc đầu, mọi người cũng chẳng tin lời Reina lắm, mấy hoàng tử còn tỏ vẻ khó chịu.
Thế nhưng kể từ khi cô ta bắt đầu xức nước hoa mua từ một cửa tiệm đáng ngờ – thứ nước hoa có mùi ngọt ngào… thái độ mọi người thay đổi thấy rõ.
Mặc dù lời cô ta nói rất kỳ quặc, nghĩ kỹ sẽ nhận ra ngay là dối trá, vậy mà dần dần ai cũng tin.
Và kể từ khi Reina bắt đầu cho các hoàng tử uống trà và bánh quy có trộn thứ thuốc nào đó mua từ tiệm ấy, tình hình càng trở nên nghiêm trọng.
Mình chỉ có thể đứng nhìn – dù biết chẳng ai nghe được, mình vẫn phải không ngừng xin lỗi.
Ngay sau khi thấy các hoàng tử trở nên khác thường, cô ta liền tập trung bắt nạt một cô gái xinh đẹp – người được cho là vị hôn thê của hoàng tử.
Nhưng không phải kiểu bắt nạt dễ nhận ra – mà là kiểu "tạo ra tình huống khiến người khác tưởng là bị bắt nạt". Một kiểu hành hạ vô cùng độc ác và khéo léo.
Chị Remilia – người ấy thực sự rất hợp với hoàng tử, đẹp như nữ thần vậy… Lúc đầu, chị ấy còn dùng lời lẽ dịu dàng để trò chuyện với mình, vậy mà Reina lại đối xử với chị như thế…
「Loại giả vờ tốt bụng như ả ta là đáng ghét nhất. Kiểu gì cũng là kẻ đạo đức giả, đúng không?」
Ở trong phòng một mình, Reina lúc nào cũng nói xấu người khác… giờ thì toàn nói xấu chị Remilia.
Mình nghĩ – chính Reina mới là kẻ có nhân cách tồi tệ nhất.
Chị Remilia luôn đứng đầu trong các kỳ thi, từng bước đi cũng đẹp đến mức khiến người ta say mê… Lần đầu tiên gặp, mình đã nghĩ: "Đây đúng là một nàng công chúa thật sự!"
Nghe nói chị còn là một pháp sư rất tài giỏi. Dù có thể làm được mọi thứ, chị vẫn luôn âm thầm giúp đỡ người nghèo, đảm đương những công việc không ai để ý – nên được mệnh danh là "hình mẫu của một quý cô".
Nếu mình vẫn còn là mình… nếu lúc đó được chị ấy nhẹ nhàng nói chuyện như thế… mình có thể đã trở thành bạn với chị ấy chăng?
Nhưng giờ đây, mình chỉ có thể đứng nhìn khi cơ thể mình – với vẻ mặt hớn hở – bịa đặt dối trá, mua chuộc người khác để cùng bịa chuyện, rồi ăn cắp đồ của chị Remilia để đem đi vu khống làm bằng chứng giả nhằm gài bẫy chị.
Gần đây, mình đã rời được khá xa cơ thể. Khi Reina dùng thân thể mình làm những việc đáng xấu hổ với các chàng trai, mình có thể tạm lánh bằng cách xuyên qua tường ra hành lang. Đó là điều duy nhất khiến mình thấy nhẹ nhõm phần nào.
Và rồi, đêm hôm ấy… sợi dây vô hình nối giữa mình và thân xác ấy – đột ngột đứt phăng.
Tất cả chỉ vì những lời dối trá của Reina…
Chị Remilia – chị ấy đã bị cả đám người bủa vây, bắt nạt, tra khảo.
Dù không có lấy một sự thật nào…
「Làm ơn… điều tra cho rõ ràng đi!!」
「Chị ấy không làm gì cả! Xin đừng tin lời nói dối của tớ!!」
Mình đã gào thét đến tuyệt vọng, nhưng giọng nói chẳng chạm được tới ai. Và rồi mình thấy chị Remilia—với ánh mắt đau buồn… dường như sắp bật khóc.
Dù có la hét bao nhiêu lần "Đừng mà!", cũng chẳng thay đổi được gì cả.
Tất cả là do những lời bịa đặt của Reina. Vì chúng, chị Remilia bị vu oan, bị tổn thương, bị coi là tội phạm… Và khi cơ thể mình thấy thế, nó lại nở nụ cười mãn nguyện nhất từ trước đến nay—cười mà như thể muốn nói:「Đáng đời! Tao sẽ không để mày có được hạnh phúc đâu.」
Sự ghê tởm đó trào dâng đến cực điểm, mình dùng toàn bộ ý chí để khước từ chính thân thể của mình.
Không, không… kinh tởm quá…! Mình không muốn bị tiêm nhiễm thứ cảm xúc độc hại đó nữa!
KHÔNG!!
Khi nhận ra, mình đang lơ lửng giữa bầu trời, phía trên Vương đô—nhìn xuống toàn cảnh hoàng cung từ một độ cao không tưởng.
Khác hẳn mọi lần trước đó, lần này mình không còn cảm thấy bị ràng buộc gì với cơ thể nữa. Linh cảm nói rằng: "Mình đã hoàn toàn thoát khỏi thân xác đó rồi."
「Cuối cùng… mình được tự do rồi!」
Cảm giác không giống như khi vẫn còn điều khiển thân thể, nhưng… giờ đây, mình có thể bay lượn tự do giữa bầu trời.
Bay nhanh hơn, vút cao hơn—gió lướt qua, nhưng chẳng thể lay chuyển lấy "cơ thể" hiện tại của mình, vì giờ đây… mình chỉ là một linh hồn không hình thể. Không ai có thể ép mình chứng kiến những điều khủng khiếp, không ai có thể bắt mình nghe những lời cay nghiệt nữa.
Chỉ nghĩ đến thôi mà nước mắt đã chực trào.
『Thánh nữ tinh tú.』
『Cuối cùng cũng được giải thoát rồi.』
『Đau đớn lắm đúng không, đau đớn lắm đúng không.』
「Ai… ai đang nói vậy…?」
Khi nhận ra, xung quanh mình là vô số quả cầu ánh sáng đang lấp lánh, như những ngôi sao đầy sắc màu.
Chúng rung lên như tiếng chuông bạc, và bằng cách kỳ diệu nào đó, lời nói của chúng vang vọng trực tiếp trong tâm trí mình.
『Bọn tớ là các Tinh linh hộ vệ của Thánh nữ tinh tú.』
『Kể từ khi linh hồn của Thánh nữ bị phong ấn, bị giam cầm, bọn tớ luôn lo lắng cho cậu.』
『Bọn tớ đã ở bên cạnh, bảo vệ cậu suốt thời gian qua.』
Thì ra… họ chính là những tinh linh mà chị pháp sư ngày ấy đã nhìn thấy.
Mình từng được dạy rằng ngay cả pháp sư cũng không thể thấy tinh linh nếu không có tố chất tinh linh sư, nhưng có lẽ giờ đây, vì mình cũng đã trở thành một linh thể sáng rực nên mới nhìn thấy được.
Biết rằng họ đã luôn ở bên cạnh, lòng mình tràn ngập cảm giác ấm áp.
Rồi dưới sự dẫn dắt của họ, mình cứ thế bay lên cao, cao mãi…
Hiện tại, mình chỉ là một linh hồn—một thực thể vô cùng mong manh. Không còn cơ thể để níu giữ, nếu cứ tiếp tục lưu lại thế giới hiện tại, mình sẽ bị hòa tan vào thế giới và biến mất hoàn toàn.
Chuyện đó còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Vì vậy, mình ngoan ngoãn bay theo họ. Họ bảo nếu họ bao bọc và bảo vệ linh hồn mình, thì sẽ không bị tan biến, nhưng tốt nhất vẫn nên rời xa nhân giới.
「Tại sao không thể ở lại nhân giới được?」
『Vì Vua Tinh linh đã ra lệnh rồi! Nếu ở lại, cậu sẽ trở thành nguồn gốc của tranh chấp.』
『Ừm… tụi tớ chỉ cần ở bên cạnh thôi là con người sẽ cảm thấy hạnh phúc, ma lực mạnh hơn, may mắn tăng lên, vết thương cũng nhanh lành hơn… Vậy nên ai ở gần bọn tớ cũng dễ nảy sinh thiện cảm, yêu quý người đó.』
『Đó là một dạng Phúc lành tụi tớ ban cho người mình yêu quý—cho Thánh nữ tinh tú.』
『Bọn tớ bảo vệ cơ thể ấy vì linh hồn Thánh nữ vẫn còn bên trong, để những người xung quanh cũng trân trọng cậu như tụi tớ.』
『Mà khi Thánh nữ nhận được tình yêu từ mọi người, sức mạnh "Lời nguyện tinh tú" cũng trở nên mạnh mẽ hơn đó.』
Có lẽ… việc mọi người dễ dàng nghe theo Reina không chỉ vì thuốc từ tiệm kia, mà còn do ảnh hưởng từ phúc lành của tinh linh.
Bọn mình cứ thế bay lên mãi, cao hơn cả các vì sao.
Phía dưới, ánh sáng lấp lánh từ Vương đô lúc đêm về hệt như một dải tinh tú mờ nhạt. Khi vượt qua một ranh giới vô hình, mình nhận ra ngay—bầu trời đêm đột ngột bừng sáng.
Dù đang trên mây, nhưng mình lại thấy mình đang đứng giữa một cánh đồng hoa bạt ngàn.
Cơ thể bằng ánh sáng của mình giờ đây đã trở về hình dạng trước tuổi mười bốn—trước khi mọi bi kịch bắt đầu.
『Hãy nghỉ ngơi ở đây nhé, Thánh nữ tinh tú.』
『Cuộc khủng hoảng tiếp theo vẫn còn xa, cậu cứ từ từ tận hưởng.』
『Nếu muốn chuyển sinh, tụi tớ sẽ đi cùng cậu một lần nữa.』
Thế giới Tinh linh—đó là nơi mình vừa đến.
Ở đó, mình được chào đón bởi rất nhiều tinh linh sinh sống nơi này.
Lần đầu tiên trong đời, mình được nhiều người yêu thương đến thế, được mọi người quý trọng chỉ vì mình tồn tại—điều đó khiến mình vui không tả nổi.
…Ban đầu, chỉ cần trò chuyện với họ, lắng nghe họ dạy bảo những điều mới lạ cũng đủ khiến mình thấy ấm áp, thấy hạnh phúc.
Nhưng rồi… những ký ức đau đớn bị cưỡng ép chứng kiến khi còn trong thân xác ấy lại trỗi dậy—mạnh mẽ và tàn nhẫn.
Vì là linh hồn thuần túy, mình không thể "quên" hay để ký ức phai mờ theo thời gian—các tinh linh bảo vậy.
Lúc ấy, mình cảm thấy tuyệt vọng.
Mọi người đều rất dịu dàng, lo lắng mỗi khi thấy mình bị quá khứ dằn vặt. Nhưng điều đó lại khiến mình càng cảm thấy có lỗi.
Mình hỏi liệu có cách nào để quên được hay không, và—
『Thế cậu có muốn thử chuyển sinh không?』
『Chỉ cần bước vào vòng luân hồi, tất cả ký ức kiếp này sẽ biến mất.』
Nghe kỹ thì… cũng đáng sợ không kém.
Tinh linh bảo sẽ đi theo mình, dù ở kiếp sau, nhưng nếu một lần nữa mình lại sinh ra trong một gia đình tồi tệ thì sao…?
Dù đã được ban phúc lành từ lúc sinh ra để dễ được yêu thương, vậy mà… cha vẫn chưa bao giờ trân trọng mình.
『Nếu không có tụi tớ, chắc Thánh nữ đã gặp chuyện còn kinh khủng hơn nhiều rồi đó.』
Nghe vậy, mình rùng mình.
Trước mình còn có một chị gái. Nhưng chị ấy còn tệ hơn cả mình—bị đánh đập nặng hơn, rồi bị bán vào "kỹ viện" khi còn rất nhỏ…
So ra, dù chưa từng gặp, nhưng mình biết cuộc đời mình ít ra vẫn còn đỡ hơn chị.
Thế nên… nếu chuyển sinh mà lại trở thành con của một người giống vậy nữa… chỉ nghĩ thôi cũng thấy kinh khủng.
Hơn nữa…
Reina—người đã chiếm lấy cơ thể mình—đã dùng nó để làm những chuyện tệ hại và nhục nhã với nhiều người đàn ông…
Mình từng chứng kiến tất cả.
Chỉ nghĩ đến chuyện có thể trở thành một bé gái sẽ bị như thế nữa trong kiếp sau… cũng đã khiến mình rơi vào tuyệt vọng.
Mình không muốn sống trong ám ảnh thêm nữa.
Nhưng… chuyển sinh thì lại quá đáng sợ.
Mình không muốn làm con gái nữa.
Mọi thứ đều khiến mình sợ hãi đến mức không thể nhúc nhích. Dù các tinh linh lo lắng, mình vẫn chỉ biết co ro trong cánh đồng hoa, khóc nức nở.
Nước mắt cứ thế tuôn trào—những ký ức khắc sâu bởi Reina lại lặp đi lặp lại, không ngừng hành hạ mình.
Mình không biết đã khóc bao lâu… thì trong cánh đồng ấy—nơi lẽ ra chỉ có tinh linh—xuất hiện một người phụ nữ tuyệt đẹp, được tinh linh dẫn đến.
「Xin chào… hay phải gọi là: hân hạnh được gặp mặt, Thánh nữ tinh tú?」
「Ể!? À, v-vâng, lần đầu được gặp…!」
Ngỡ ngàng như gặp nữ thần, mình vội vàng đứng dậy cúi đầu chào.
Mái tóc vàng đậm rực rỡ như ánh nắng, đôi mắt trong xanh như trời quang mùa hạ. Ánh mắt dịu dàng ấy là ánh nhìn đẹp nhất mình từng biết.
Trong sách tranh, nữ thần ban phúc cho dũng giả—hẳn cũng giống người này.
「Fufufu, không phải lần đầu gặp đâu. Ta biết em. Và chắc chắn… em cũng biết ta. Dù chưa từng nói chuyện, nhưng…」
「A, ư…!? …!!」
Khoảnh khắc đó, mình chợt nhận ra.
Người đã bị cơ thể mình vu khống, bị tổn thương sâu sắc… người con gái xinh đẹp khi xưa ấy—giờ đây đã trở thành một nữ nhân đẹp như nữ thần.
「X-xin lỗi… em…」
「Ồ, sao lại xin lỗi? Em đâu làm gì sai?」
「…Hả…?」
Khi mình bắt đầu run rẩy vì sợ hãi và cảm giác tội lỗi, Remilia—nữ thần ấy—nhẹ nhàng cầm lấy tay mình và mỉm cười nhìn vào mắt mình.
「Em đã thấy rất nhiều điều kinh khủng đúng không, thật đáng thương.」
「Em muốn ngăn lại, em không muốn nghe lời nói dối đó chút nào…」
「Em đã cố gắng ngăn chúng lại rồi mà, phải không? Đó là một hành động dũng cảm và chính nghĩa.」
「Em… em không làm được gì cả… xin lỗi…」
「Không đâu. Ta biết, em đã gồng mình chịu đựng trong cô độc suốt thời gian ấy. …Em đã làm tốt lắm. Rất giỏi rồi đấy.」
「A… a… aaaaa…!!」
Vẫn trong hình dạng của một cô bé, mình được chị Remilia ôm chặt giữa cánh đồng hoa—và òa khóc thật to.
Đây là lần đầu tiên trong đời có ai đó ôm lấy mình, cũng là lần đầu được xoa đầu.
Nước mắt cứ thế tuôn ra không dứt, mình không rõ bản thân đang nói gì, nhưng chị Remilia vẫn luôn thì thầm bên tai:
「Em không có lỗi gì cả.」
「Đã vất vả rồi nhỉ.」
「Mọi chuyện ổn rồi, đừng lo nữa.」
Mỗi lần chị nói thế, từng lớp cảm xúc nặng nề và đục ngầu trong lòng mình lại tan đi, từng chút một—nhẹ nhõm đến mức không diễn tả nổi.
Sau một lúc, khi mình đã bình tĩnh lại, chị Remilia kể cho mình nghe mọi chuyện đã xảy ra trong lúc mình khóc lặng người ở Thế giới Tinh linh.
Người phụ nữ đã làm điều ác bằng cơ thể mình—thật ra là một ác ma, và giờ đang bị trừng phạt.
Dù mình không hiểu rõ "tà thần" hay "Ma giới" là gì, nhưng khi nghe rằng người làm việc xấu bị xử lý thích đáng, sự thật được phơi bày, và có nhiều người đang dần hạnh phúc hơn—trong lòng mình cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
「Thật ra… chị đã đi tìm em suốt đấy.」
「Tìm… em ạ?」
「Ừ. Không chỉ chị đâu, cả các tinh linh lo cho em và Đức Vua Tinh linh nữa. Họ đã nhờ chị đi tìm em.」
Remilia kể rằng khi còn nhỏ, chị đã nhận được thần dụ—được truyền đạt tri thức để cứu thế giới khỏi hiểm họa đang đến gần.
Và theo những điều đó, thì lẽ ra mình cũng là một thành viên trong đoàn người cứu thế giới.
Chị bảo, dù khi ấy chỉ nhìn thấy qua thần dụ, nhưng chị đã luôn tin rằng:「Thánh nữ tinh tú không bao giờ làm ra những điều đó」.
Sau khi bị đổ oan và bị trục xuất, chị đã đích thân xử lý kẻ chiếm hữu thân thể mình, và vẫn tiếp tục tìm kiếm mình—dù không thấy đâu trong nhân giới.
Khi chị cười buồn và bảo: "Thảo nào chẳng tìm thấy", mình lại không kìm được nước mắt.
Mình xin lỗi vì đã chỉ biết khóc trong thế giới Tinh linh, khiến các tinh linh lo lắng.
Mình kể lại rằng ký ức khi còn bị trói buộc với thân xác kia vẫn ám ảnh, rằng mình rất sợ việc tái sinh.
Chẳng khác gì một đứa trẻ hay mè nheo, mình cứ nói "cái này sợ", "cái kia không muốn", như làm phiền người lớn vậy.
「Chính vì thế… chị đến để đưa ra một lời đề nghị.」
「Em có muốn trở thành con gái của chị không?」
「…Hả…!?」
「Vua Tinh linh cũng nghĩ rằng nếu có thể chuẩn bị sẵn một gia đình sẽ đem lại hạnh phúc cho em sau khi chuyển sinh… thì tốt quá còn gì.」
「Nữ thần Thanh tẩy—người đã ban phúc cho chị—đã truyền đạt lại điều đó, nên chị nhận được lời mời ấy.」
「…Là chị sao…?」
「Tất nhiên, chị biết rõ: điều mà chị cho là hạnh phúc có thể khác với điều em nghĩ. Nhưng chị tuyệt đối không phải kiểu cha mẹ đánh con, hay đem nỗi bực dọc trút lên con trẻ.」
「Nhưng… chị có thật sự muốn nhận em làm con không…?」
「Một cô bé dịu dàng, luôn nỗ lực như em mà trở thành con gái chị… chị sẽ hạnh phúc lắm đấy.」
Chị nhẹ nhàng lau má mình—vẫn đẫm nước mắt, rồi lại ôm mình thật chặt. Và mình… lại khóc òa.
「Nhưng… em có cướp mất cơ thể của ai đó không?」
「Em đúng là một đứa trẻ tốt bụng.」
「Không sao đâu. Một đứa bé chỉ thật sự mang linh hồn khi đã hình thành trong bụng mẹ được hơn nửa năm. Vì vậy, nếu em nhập vào trước đó thì chẳng ai bị cướp mất cả.」
「Em… có thể quên hết mọi chuyện và tái sinh không?」
「Không phải là hoàn toàn đâu. Khác với vòng luân hồi, lần này Vua Tinh linh sẽ giúp dẫn linh hồn em nhập thể, nên một chút ký ức có thể lưu lại—kiểu như 'mình từng ăn món bánh này thì phải' hay 'nơi này trông quen quá nhỉ'.」
Nghe thế, mình thấy… thật tuyệt.
Cuối cùng mình cũng được giải thoát khỏi những ký ức đau đớn. Không còn phải sợ hãi, không còn bị nhấn chìm trong nỗi kinh hoàng nữa. Mình có thể ngừng suy nghĩ rồi.
Nếu được, mình muốn giữ lại cảm xúc này—cảm giác mong được làm bạn với chị Remilia…
Mình hy vọng… điều ấy sẽ còn mãi.
「Hãy nghỉ ngơi thật tốt cho đến khi chào đời. Chúng ta sẽ gặp lại sau nhé, cô con gái bé nhỏ của chị.」
Các tinh linh vẫn đang bay quanh lo lắng liền nhẹ nhàng chạm vào mình.
『Chúc ngủ ngon.』
『Chúc ngủ ngon, Thánh nữ tinh tú.』
『Gặp lại nhé.』
『Bọn tớ sẽ luôn ở bên cậu.』
Giọng nói của họ khiến mình an lòng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Hóa ra, chỉ cần biết mình không còn cô độc, cũng đủ để hạnh phúc đến thế…
Một bàn tay dịu dàng vuốt nhẹ lên đầu, rồi cơ thể mình tan thành những hạt sáng nhỏ, từ từ tan vào cơ thể của Remilia.
Ý thức dần dần hòa tan… nhưng chẳng đáng sợ gì cả. Mình không còn nhớ rõ những điều đau buồn nữa, và vẫn là mình, vẫn nguyên vẹn—chỉ là an tâm mà chìm vào giấc ngủ.
「Vậy thì, xin nhờ các vị tinh linh đưa con bé trở lại nhân giới lần nữa.」
Nghiên cứu về linh hồn rốt cuộc cũng thành công. Thế mà dù đã có thể nhìn thấy linh hồn, ta vẫn không tài nào tìm thấy cô bé—vì ra là được bảo hộ trong Thế giới Tinh linh.
Không còn ở trong Pina, nghĩa là đã chuyển sinh. Nhưng tìm hoài không thấy, cứ ngỡ con bé đã không còn là người nữa… May mà không phải vậy.
「Vâng, ta sẽ dốc toàn tâm toàn lực để đem lại hạnh phúc cho Thánh nữ tinh tú mà các người trân quý.」
Emi từng rất yêu quý nữ chính—Thánh nữ tinh tú.
Cô ấy hay nói, chỉ cần được thấy người mình yêu thương và người mình hâm mộ ở bên nhau, được hạnh phúc cùng nhau—thế là đủ để bản thân cũng cảm thấy hạnh phúc.
Vậy nên, nếu ta yêu thương, nâng niu và mang lại hạnh phúc cho Thánh nữ tinh tú sẽ tái sinh… chắc chắn Emi cũng sẽ rất vui.
「Ta cũng từng lo lắng cho Thánh nữ tinh tú thật sự. Thế nên, em không cần cảm ơn nhiều đâu… Vì đây cũng là điều ta mong muốn.」
Nếu ta là "Remilia" của Emi… thì nhất định ta cũng đã lo lắng tận đáy lòng cho Thánh nữ.
Những điều Emi ước mong… vốn dĩ cũng chính là ước nguyện sâu thẳm của ta.
…Tốt rồi.
Ta đã có thể điều khiển được linh hồn—về lý thuyết là vậy. Thế nhưng, bao nhiêu lần thử đi thử lại, linh hồn cứ bị hỏng, thật là bất tiện.
Dù đã dùng các cô hầu và vệ sĩ từng hầu hạ Emi để thử đi thử lại hàng chục lần…
Đúng là có những việc chỉ thần linh mới làm được.
Nhưng ta vẫn không từ bỏ. Cứ tiếp tục lặp đi lặp lại thí nghiệm. Và kết quả là: linh hồn bị tổn thương.
Năm kẻ đó—giờ đã bị khắc sâu vào linh hồn dấu ấn do ta tạo ra. Dù có vượt qua bao nhiêu kiếp luân hồi, những ký ức ấy vẫn sẽ theo mãi không buông.
Chúng bị ta giết, linh hồn bị lôi ra khỏi thể xác, bị dùng như công cụ nấu bếp để "thử công thức mới"—bị đối xử như đồ chơi trong tay ta.
Nỗi đau đó… từ nay về sau, dù tái sinh bao nhiêu lần cũng không thể thoát được.
…Thật tuyệt vời biết bao.
Chất lượng linh hồn là thứ không thay đổi—nên dù có chuyển sinh, chúng vẫn là cặn bã.
Vậy nên lòng ta chẳng cảm thấy gì cả.
Cha mẹ tử tế, mà con cái lại hóa ra tồi tệ—chuyện đó không hiếm. Do bản chất linh hồn mà thôi. Quả là tai họa cho bậc làm cha mẹ.
Với đám rác rưởi từng dám phản bội chủ nhân, kết cục này là thích đáng.
…Có điều, có lẽ ta thả chúng đi hơi sớm?
Ta lẽ ra nên khắc dấu vết tổn thương sâu hơn nữa vào linh hồn bọn chúng?
Nhưng dù sao, giờ trong bụng ta đã có sinh linh… ta không muốn giữ những thứ dơ bẩn đó quanh mình.
Những "công cụ" ta dùng để nghiên cứu linh hồn hiện đã bị nhốt trong căn phòng bí mật của một hầm ngục ẩn, nơi ta từng đích thân chinh phục mà không để ai phát hiện.
Không ai nhìn thấy, nhưng chỉ cần chúng tồn tại gần, là ta đã không thể chịu nổi.
Bụng ta đang mang một sinh linh… không thể để đứa bé thấy những thứ dơ bẩn đó.
Trong trí nhớ của Emi cũng có khái niệm về "thai giáo" mà.
Mà thật may, ngay khi ta vừa thể hiện mối lo về Thánh nữ, thì cơ hội này đã đến.
Nếu không, không biết ta sẽ mất bao nhiêu năm nữa mới có thể điều khiển linh hồn hoàn hảo như mong muốn. Hoặc… thậm chí, liệu có thể làm được không.
Nhờ có chuyện lần này, ta đã khiến Vua Tinh linh ban lời hứa: khi đến lượt Emi, họ cũng sẽ trợ giúp như với Thánh nữ.
Ta cũng có thể kiểm chứng trước độ an toàn—cũng nhờ lần này.
Và… ta muốn thử "tập làm mẹ" một lần.
Nuôi dạy một đứa trẻ… dù ta từng quản lý cả cô nhi viện, nhưng muốn biết rõ thì vẫn phải tự sinh mới hiểu được.
Phải không nào?
「Chúng ta sẽ trở thành một gia đình hạnh phúc nhé. Mẹ tin là con sẽ trở thành một người anh tuyệt vời đấy.」