The One Within The Villainess

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I Was Mistaken as a Great War Commander

(Đang ra)

I Was Mistaken as a Great War Commander

애완작가

Đây hẳn là cơ hội thích hợp để mình đầu hàng quân Đồng Minh. Daniel thầm nghĩ.

10 88

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

297 1098

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

31 48

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

87 103

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

373 1791

Vol. 1 - Truyện ngắn đặc biệt – Em gái bé bỏng của tôi

Em gái tôi thật đáng yêu làm sao. Má phúng phính mềm mềm, cái miệng nhỏ xíu khẽ mở ra, đôi mắt tròn xoe nhìn tôi chằm chằm. Chỉ cần em ấy nắm lấy ngón tay tôi bằng đôi bàn tay tí xíu ấy thôi là bao nhiêu thứ khác đều trở nên không quan trọng nữa.

「Anri yêu Emi lắm nhỉ.」

Mẹ cười dịu dàng, vuốt đầu tôi khi tôi đang khẽ cúi nhìn vào trong nôi để không làm em thức, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán tôi. Ánh mắt mẹ nhìn hai đứa tôi—giống hệt ánh mắt tôi nhìn em—tràn đầy yêu thương.

「Vâng. Vì Emi dễ thương quá mà. Dễ thương cả lúc ngủ, cả khi vừa mở mắt chớp chớp, hay cả lúc khóc đòi ăn nữa… Tại sao lại có thể đáng yêu đến thế nhỉ.」

「À… hai bảo vật quý báu của mẹ vừa dễ thương vừa thân thiết với nhau, mẹ vui lắm. Anri vừa thương em, vừa dịu dàng, đúng là một cậu bé ngoan.」

Mẹ ôm tôi vào lòng, hôn lên má tôi lần nữa. Rồi mẹ liếc sang bó hoa nhỏ cắm cạnh nôi và lại cảm động thốt lên câu mà chẳng biết là lần thứ bao nhiêu rồi.

「Cảm ơn con, Anri. Mẹ rất vui vì bó hoa con hái. Chắc chắn Emi cũng vui lắm đấy…」

「…Vâng.」

Nghe cảm ơn hoài nên tôi lỡ đáp lại hơi cộc lốc. Nhưng mẹ biết tôi chỉ ngại thôi nên lại cười tươi hơn nữa.

「Remilia, cùng ăn trưa… Ồ, Anri cũng ở đây à?」

「Chào anh, Angel. Anh vất vả rồi nhé.」

「Cảm ơn em, Remilia… Aah, mệt mỏi tan biến hết luôn.」

Ba tới, được mẹ ôm rồi hôn nhẹ lên hai má. Ba lúc nào cũng như thế, mỗi lần gặp mẹ là lại nở nụ cười hạnh phúc. Người lớn bảo ba "lúc làm việc lạnh lùng bao nhiêu thì về nhà dính vợ bấy nhiêu," nhưng tôi thì chỉ biết cái phiên bản dính mẹ ấy thôi.

「Anri này… con không chào ba câu 'vất vả rồi' sao?」

「Vì Emi đang nắm tay con mà.」

Em ấy là người chủ động nắm lấy tay tôi, nên sao tôi có thể buông ra được cơ chứ. Nhìn tay hai đứa tôi đan vào nhau, ba khẽ cúi xuống nhìn Emi đang ngủ, rồi ôm tôi vào lòng, hôn lên má, xoa xoa cọ cọ hai má vào nhau.

「Haahh… Hai đứa con của mình dễ thương quá… Cảnh Anri đang cưng nựng Emi thật là thiêng liêng… Phải ghi lại ngay mới được!」

Ba lôi ra ma pháp Thủy kính rồi bắt đầu quay lại cảnh hai anh em tôi đầy tâm huyết. Như mọi lần, tôi chỉ biết quay mặt đi vì quá ngán ngẩm. Ghi hình mỗi ngày, ba định làm gì với mớ đó cơ chứ. Thật là… làm ơn thôi giùm.

Sau đó, ba cứ mải mê quay chúng tôi không ngừng. Vì tôi bị Emi nắm tay nên khó ăn được, mẹ phải đút cho từng miếng. Vậy mà mỗi lần như thế ba lại gào lên kiểu "tim ta sắp tan chảy vì đáng yêu mất," "gato quá đi, muốn thế chỗ nhưng cũng muốn tiếp tục ngắm nhìn nữa…!" rồi quên cả ăn cơm. Kết quả là ăn chưa được nửa thì chú Klimt đến kéo ba đi mất. Haizz… không ăn thì lát lại đói thôi mà.

Nghe mẹ nói 「mẹ yêu con」 thì dù có hơi nhột tôi vẫn thấy vui. Nhưng nghe từ ba thì lại vừa ngượng vừa khó tả. Nicholas nói cảm giác đó gọi là "phiền muốn xỉu" Mẹ bảo: 「Không được nói từ đó với ba nhé, ba mà nghe chắc khóc đấy.」

Dù miệng thì nói "khóc mất" nhưng mẹ vẫn cười vui lắm. Còn tôi thì… không định bắt nạt ba đâu, nên sẽ giữ từ đó làm "chiêu cuối" vậy.