Vị hôn thê của tôi là một người có thể làm được mọi thứ.
Dĩ nhiên, dù thường ngày cô ấy luôn cư xử đúng mực như một tiểu thư quý tộc, nhưng nếu lơ đãng một chút thì cũng sẽ để lộ ra vẻ vụng về đáng yêu. Không phải là không có khuyết điểm, chỉ là... những điều ấy lại khiến cô ấy càng trở nên hoàn hảo hơn.
Thế nhưng, từ lúc chúng tôi đính hôn... tôi luôn bị đem ra so sánh với cô ấy. Vừa tự hào về Remilia, vừa có một phần trong lòng không ngừng ghen tị với tài năng và tư duy xuất chúng của cô ấy.
Remilia là một pháp sư hàng đầu, tự mình sáng tạo ra nhiều ma thuật hữu dụng cho đời sống. Không những vậy, cô ấy còn là người đứng sau nhiều sản phẩm có giá trị thực tiễn cao, từ ý tưởng vượt khỏi lối mòn mà quý tộc lẫn dân thường đều tranh nhau mua cho bằng được.
Những chính sách chưa từng tồn tại trên đời, cô ấy cũng có thể đề xuất và giải quyết được không chỉ một hay hai vấn đề xã hội.
Tôi cũng đã từng nghĩ: "Mình không thể thua kém."
Tôi học hành, nỗ lực, mong có thể trở thành một vị vua xứng đáng với cô ấy. Thành tựu mà tôi đạt được tuy không nổi bật, nhưng cũng đủ để được công nhận. Thế nhưng, trong mắt các quý tộc xung quanh, tất cả đều nhạt nhòa khi đặt cạnh Remilia. Chính tôi cũng hiểu điều đó... Tôi hiểu mà.
Người luôn khen ngợi những nỗ lực nhỏ bé ấy hơn cả bản thân mình, người vì tôi mà vui mừng... lại chính là Remilia. Điều đó khiến tôi hạnh phúc, nhưng đồng thời... cũng làm tôi thấy đắng ngắt trong lòng.
Tôi không thể nào bắt chước một người có suy nghĩ tự do như cô ấy được. Đầu óc cứng nhắc như tôi, làm sao sánh kịp?
Hơn nữa, tôi đâu muốn làm giống cô ấy.
Tôi cũng không định chạy theo phía sau cô ấy.
Hôm ấy, dưới mái lầu nhỏ trong khu vườn, chúng tôi đã hứa với nhau: vì mỗi người có điểm mạnh riêng, hãy cùng nhau bù đắp và hỗ trợ lẫn nhau.
Remilia luôn ghi khắc lời hứa đó trong tim, không ngừng nỗ lực vì quốc gia và vì tôi. Tôi cũng cố gắng hết sức để không làm cô ấy phải thất vọng... Nhưng dù có giỏi chính trị hơn, có am hiểu lịch sử hơn, có được đánh giá là người "luôn đạt được thành tựu vững chắc", thì cảm giác tự ti trong tôi đối với Remilia vẫn không sao biến mất.
Rõ ràng tôi yêu cô ấy hơn bất cứ ai, vậy mà tôi lại thấy ghen tị với chính người mình yêu thương nhất.
Khi lên học viện, câu nói "Quả đúng là vị hôn thê của Thái tử điện hạ" xuất hiện ngày một nhiều, như một gánh nặng đè lên vai tôi.
Tôi hiểu rằng Remilia đã cố gắng để xứng đáng với lời khen đó, vì tôi. Nhưng trong mắt Remilia, tôi rốt cuộc là người tuyệt vời đến nhường nào?
Nếu tôi không mang danh Thái tử, liệu cô ấy có chọn tôi làm vị hôn phu?
Tôi nghĩ, chắc là không sai bao nhiêu đâu.
Thế nhưng... chính Remilia lại nói rằng cô ấy yêu tôi hơn tất cả, và vì tôi mà cô ấy mới cố gắng đến vậy.
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi, lòng tôi cũng thấy dịu lại. Tôi đã vô thức dựa dẫm vào tình cảm ấy.
Cái tên "Thánh nữ tinh tú" — tôi từng nghe qua trong lúc học lịch sử vương quốc. Đó là người phụ nữ đã chiến đấu bên cạnh vị dũng giả sáng lập quốc gia này, sau đó trở thành hoàng hậu đầu tiên, người đã góp phần dựng nên vương triều.
Tương truyền, Thánh nữ tinh tú sẽ xuất hiện vào thời điểm thế giới rơi vào hỗn loạn. Nàng mang trong mình sức mạnh bảo vệ đồng đội trong chiến đấu và giúp họ gia tăng năng lực.
Người ta nói rằng nàng có thể "mượn sức mạnh từ các vì sao để khai phá tài năng tiềm ẩn trong con người", không chỉ gia tăng khả năng sẵn có mà còn đánh thức những thiên phú đang ngủ yên, thậm chí còn có thể giúp tăng năng suất lao động, cải thiện mùa màng—những điều mà ngay cả trăm pháp sư hoàng gia gộp lại cũng chẳng làm nổi.
Người sở hữu sức mạnh dị thường ấy, được gọi là "Thánh nữ tinh tú", là người thực hiện phép màu được gọi là "Lời nguyện tinh tú".
Và rồi, một cô gái thường dân mang ma lực mạnh mẽ đã được phát hiện. Theo đúng truyền thuyết, cô ấy sở hữu năng lực "tăng cường sức mạnh cho đồng đội mà không dùng đến ma lực". Báo cáo đã được gửi đến hoàng thành.
Ngay cả tôi—người thuộc hoàng tộc—cũng chỉ từng nghe về Thánh nữ tinh tú qua truyền thuyết. Dĩ nhiên, không có sẵn bất kỳ quy định nào về cách ứng phó, nên chuyện tiếp nhận cô ấy đã gây ra không ít xáo trộn.
Tuy nhiên, chẳng thể bỏ mặc ngoài dân gian một sức mạnh lớn như vậy. Đồng thời với việc để cô ấy học cách kiểm soát năng lực, chúng tôi cũng phải bảo vệ cô khỏi những kẻ có dã tâm lợi dụng sức mạnh ấy.
Chỉ là, trong quá trình quốc gia đứng ra bảo hộ, cha cô gái—một thương nhân lưu động—lại yêu cầu một khoản tiền rất lớn với lý do "bị chia cách với đứa con gái cưng", rồi còn buông lời như: "Nếu cái thứ gọi là Thánh nữ tinh tú này hóa ra chẳng ra gì thì đừng hòng đòi lại tiền." Viên quan đi cùng đến vương đô đã phẫn nộ kể lại chuyện đó.
Còn cô gái ấy—Pina, Thánh nữ tinh tú—thì luôn miệng xin lỗi. Nghe kể mà thấy thương cảm vô cùng.
Vì có năng lực đặc biệt, cô ấy được đưa đến học viện quý tộc để học hành, dù vốn đang sống trong cảnh thường dân.
Khác với những học sinh ưu tú bước vào học viện với sự chuẩn bị sẵn sàng, Pina cần có thêm sự quan tâm đặc biệt. Vua cha đã dặn dò như vậy, và thế là tôi, Remilia, cùng với Claude, ba người chúng tôi và cả hai vị hôn thê của Claude lẫn Stefan sẽ thay phiên nhau chăm sóc Pina trong học viện.
Vị hôn thê của David thì lớn tuổi hơn và đã trở thành kỵ sĩ, nên không có mặt trong học viện thường xuyên, nhưng tôi nghe nói rằng cô ấy sẽ là người hộ vệ chính cho Pina khi hoạt động bên ngoài trường học.
Với sức mạnh của Thánh nữ tinh tú, chắc chắn cô ấy sẽ tham gia vào quân đội hoặc công tác phòng vệ quốc gia trong tương lai. Dù gọi là "bảo vệ", thực chất cũng chỉ là đang "giam lỏng" cô ấy mà thôi...
Chúng tôi chẳng có cách nào khác, nên chỉ còn biết thầm nghĩ: "Ít nhất cũng phải để cô ấy có quãng đời học viện thật vui vẻ." Tôi đã nói với các bạn đồng hành rằng: "Trước khi là người có năng lực đặc biệt, cô ấy cũng là công dân của đất nước này. Mà bảo vệ dân là nghĩa vụ của hoàng tộc và quý tộc chúng ta."
Chỉ có Remilia là tỏ ra bất an một cách kỳ lạ. Cô ấy vốn là người dễ hòa đồng, ai cũng có thể kết thân được, vậy mà lần này lại lộ rõ sự dè dặt, tôi chỉ nghĩ đơn giản là: "Remilia cũng có lúc ngại ngùng với người lạ sao."
Thế nhưng, khi đối mặt trực tiếp, Thánh nữ tinh tú lại hoàn toàn khác với hình dung ban đầu.
Tại các buổi trà hội, dẫu không thể vượt mặt Remilia—người sẽ trở thành chính thất—nhưng những người mưu cầu sủng ái với mưu đồ trở thành thứ phi hay thiếp thất vẫn không hiếm. Tôi luôn giữ mình, không hề để bị cuốn vào.
Ấy vậy mà Pina... còn trắng trợn và chủ động hơn những người kia rất nhiều, đến mức khiến tôi lùi lại bản năng.
Ngay từ buổi trà hội đầu tiên được tổ chức "vì tình thân hữu", hành vi của Pina đã khiến Adriana—vị hôn thê của Claude—khó chịu đến mức phải lên tiếng. Khi Pina rút lui khỏi buổi trà, Adriana lập tức tuyên bố: "Chúng ta cần làm dịu lại tâm trạng," rồi cùng Remilia và các tiểu thư khác tự tổ chức một buổi trà hội riêng cho nữ giới.
Bọn tôi, các nam sinh, bị bỏ lại như không tồn tại.
Dẫu vậy, Remilia khi ấy, với vẻ bất an trên gương mặt... thật sự rất dễ thương.
Dù Remilia đã từng nhiều lần thấy tôi bị các tiểu thư khác cố ý tiếp cận trong những buổi tiệc xã giao với tư cách là đối tác đồng hành, nhưng lần này... có lẽ là vì lời đồn rằng Thánh nữ tinh tú từ trước đến nay thường trở thành bạn đời của các vị vua sáng lập mà cô ấy tỏ ra bất an.
Nghĩ tới điều đó lại khiến tôi thấy có chút vui mừng.
Khiến người mình yêu phải lo lắng rồi lại lấy đó làm niềm vui, đúng là tồi tệ hết mức... Tôi biết chứ. Nhưng khi thấy gương mặt bất an của Remilia, trái tim tôi lại không kiềm được mà rung động.
Và rồi, khi nhận ra thì buổi gặp mặt đã kết thúc từ lúc nào.
Mình phải tặng gì đó cho Remilia sau mới được.
「Dù Thánh nữ tinh tú có chút vấn đề về nhân cách đi nữa, thì với một người sở hữu sức mạnh to lớn như vậy, quốc gia vẫn bắt buộc phải giám sát cô ấy.」
「Phải rồi, nhưng là trong một môi trường đủ thoải mái để khiến cô ấy không cảm thấy bị theo dõi. Phải tạo ra lý do để cô ấy muốn ở lại đất nước này.」
Chúng tôi không có ý định xâm lược ai, nhưng nếu cô ấy thực sự sở hữu sức mạnh như truyền thuyết, thì chỉ cần rèn luyện đúng cách, ảnh hưởng của nó có thể bao phủ toàn bộ binh lính, thậm chí là cả quốc thổ.
Nếu để quốc gia khác cướp lấy thân phận cô ấy và đem ra chiến trường thì sẽ nguy hiểm vô cùng.
Việc để cô ấy nhập học viện cũng là để sau này có thể mai mối với một quý tộc thứ nam nào đó, qua đó đưa cô ấy vào xã hội quý tộc, trở thành người của đất nước này. Nếu cứ để như hiện tại thì không chàng quý tộc nào dám lại gần, e rằng phải dốc toàn lực giáo dục cô ấy mới mong xoay chuyển được tình hình.
Khi ấy, tất cả chúng tôi đều không có mấy thiện cảm với cô ấy.
Vậy mà cô ấy lại yêu cầu hoàng gia—bỏ qua cả tôi—hãy cách ly Remilia và các tiểu thư khác khỏi mình, vì cô ấy "không muốn có những người phụ nữ khác ở quanh mình".
Dĩ nhiên yêu cầu đó không thể được chấp thuận, nhưng chỉ riêng việc cô ấy dám nói ra điều đó đã khiến Remilia, Adriana cùng các vị hôn thê của chúng tôi chủ động tránh né, không muốn lại gần Thánh nữ tinh tú nữa.
Nghe nói, khi họ lịch sự nhắc nhở về lễ nghi, Pina lại rưng rưng nước mắt, nói rằng bị "nói những lời cay nghiệt", rồi quay lưng bỏ đi.
Vì chuyện đó mà Adriana nói:「Cho đến khi Pina thể hiện thành ý muốn tiếp thu sự chỉ dạy, e rằng chúng ta không thể cùng tham dự nữa rồi.」Và thế là cô ấy cùng Remilia và một người nữa đã rút khỏi vòng tròn này. Phía hoàng cung cũng không muốn gây thêm sóng gió nên đã đồng ý cho họ làm vậy.
Thật tình... nếu được, tôi cũng muốn rút lui.
Tôi từng đề nghị nên để Pina nghỉ học một thời gian, ít nhất là cho đến khi cô ấy học được những phép tắc cơ bản, nhưng bị vua cha từ chối thẳng thừng với lý do:「Nếu một người mang trọng trách sau này phải quản lý đất nước mà không thể thuần phục nổi cô gái này thì còn nói gì nữa.」
Nghe nói, khi không có tôi và David ở bên, cô ấy không hề có ý định học hành tử tế. Các giáo viên thậm chí còn buông xuôi, cho rằng nếu bắt buộc phải dạy thì ít nhất cũng nên để cô ấy học chung với chúng tôi còn hơn là riêng lẻ.
Đúng là... trong giờ học thì cô ấy có ngồi yên nghe giảng, nhưng nếu chỉ có mặt cùng giáo viên thì việc đó cũng không dễ dàng gì. Giờ cô ấy đã dọn vào ký túc xá, chuyển ra khỏi hoàng thành, nếu giờ đột ngột gọi về thì thể nào cũng gây điều tiếng.
Thậm chí tôi còn bị đe rằng, hành vi ấy dễ bị hiểu lầm là... đang "giáo dưỡng cho vị hôn thê tương lai".
Trong số những người phụ trách giáo dục Thánh nữ tinh tú có cả bá mẫu Margarete—người mà vua cha rất ngán. Có khi nào chỉ vì không muốn nghe bà ấy than phiền mà vua cha đã đẩy việc này qua cho chúng tôi—những người dễ bảo hơn—hay không.
Dù thế nào đi nữa, có vẻ mấy rắc rối này sẽ còn kéo dài thêm một thời gian. Giờ chỉ còn cách bốn đứa con trai chúng tôi cố gắng động viên nhau mà chịu đựng thôi.
「Tiểu thư Pina, tôi đã nhắc rồi. Tay của đàn ông, nếu không phải người nhà hay vị hôn phu thì không được tùy tiện chạm vào.」
「A...! Xin lỗi ạ! Em vẫn chưa bỏ được thói quen đó... Ở thường dân thì chuyện này là bình thường nên...」
Tôi không còn nhớ đã nhắc cô ấy bao nhiêu lần về chuyện này.
Phải lặp đi lặp lại mỗi ngày, chỉ riêng việc ấy thôi cũng khiến tôi phát ngán. Tôi có đòi cô ấy học thuộc một quyển sách đâu cơ chứ. Tại sao chỉ một điều đơn giản như "Đừng tùy tiện đụng chạm thân thể đàn ông" mà cô ấy lại không thể nhớ nổi?
Stefan—người thường xuyên bị góa phụ tấn công—lại tỏ vẻ thảnh thơi, bảo:「Cô ta cố tình đấy mà~」, rồi nhìn tôi như chuyện chẳng liên quan đến mình dù chính tôi mới là người bị dính đòn nhiều nhất.
Không chỉ Stefan, David thì cứ mượn cớ luyện tập để tránh mặt, còn Claude thì vùi đầu vào sách, không tham gia vào cuộc nói chuyện. Ai cũng trốn tránh, để mặc mình tôi gánh hết.
Pina cứ nhất quyết ở cạnh bọn tôi.
Ban đầu, lời tôi nói chỉ là: "Nếu có chuyện gì xảy ra thì cứ nhờ bọn tôi—hoặc là quốc gia—giúp đỡ." Nhưng rồi, cô ấy bắt đầu xen vào mọi lúc, mọi nơi—giờ nghỉ, sau giờ học, hễ chúng tôi không chủ động từ chối thì y như rằng cô ấy sẽ nhập hội.
Khi tôi hỏi rằng: "Em không cần bạn bè sao?", cô ấy lại bảo:「Vì em là thường dân nên mấy người đó không thích em...」
Nhưng ở học viện này, mỗi lớp đều có ba bốn học sinh ưu tú, chuyên về các lĩnh vực như học thuật, pháp thuật, huấn luyện kỵ sĩ. Lý do của cô ấy... thật không thuyết phục chút nào.
Ngay cả từ phía những học sinh thường dân khác, cũng không hề có ai lên tiếng rằng bị kỳ thị chỉ vì xuất thân.
Hơn nữa, cô ấy lúc nào cũng bám lấy chúng tôi—những người khác lớp, khác khóa. Thế thì lấy đâu ra cơ hội để kết bạn chứ?
Chúng tôi cố gắng luân phiên đổi ca để có thời gian riêng tư. Vậy mà mỗi lần trốn được một lát là cô ấy lại xuất hiện từ đâu đó và bắt chuyện. Đã thế, cách trò chuyện cũng rất khó hiểu, cứ nói năng trớt quớt, khiến người nghe cảm thấy mệt mỏi.
Lúc thì không biết từ đâu thình lình xuất hiện sau lưng. Lúc thì nói chuyện không đâu vào đâu, cảm giác như không phải người sống, cứ như bước ra từ một câu chuyện ma vậy.
Vì thế, khi Pina bắt đầu nói mấy câu như:「Chiều nay em có chút việc nên không thể tham gia trà hội được.」hay「Bữa trưa hôm nay em sẽ dùng với người khác ạ.」rồi lặng lẽ biến mất... tôi và mọi người đều nhẹ cả người.
Và chúng tôi... cũng không suy nghĩ gì thêm. Không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ.
Rằng Pina lúc nào cũng tỏa ra một mùi hương ngọt ngào đến kỳ lạ.
Rằng dù mùi ấy nồng đến mức sực cả mũi, nhưng không ai thấy khó chịu cả.
Rằng một cô gái từng bị mọi người xa lánh, bỗng dưng có cả tá bạn vây quanh lúc nào không hay.
Rằng, từ một ngày nào đó, bọn tôi đều tự nhiên gọi cô ấy là "Pina"—gọi trống không.
Rằng, dù đã có người thử độc, nhưng tôi vẫn vô thức nhận lấy bánh quy cô ấy làm rồi ăn ngay trước mặt cô ấy.
Tâm trí và cảm xúc của tôi như tách rời nhau, thật kinh tởm.
Tôi đã từng không ưa Pina đến mức nào cơ chứ. Thế mà giờ lại thấy cô ấy thật dễ mến.
Từng hành vi của cô ấy vẫn khiến tôi thấy khó chịu, vậy mà tôi lại không thể nào ghét bỏ nổi cô ấy.
Cô ấy chạm vào tay tôi. Tôi biết rõ hành động đó không đứng đắn chút nào, nhưng tim tôi lại ngập tràn niềm vui.
Thật khó hiểu.
Dù trong đầu tôi cứ nhắc nhở: "Phải từ chối cô ấy," thì cơ thể lại phản ứng như thể đang được người mình yêu chạm vào... hệt như mỗi lần tôi dìu Remilia trong các buổi khiêu vũ.
"Chắc mình đang lầm lẫn gì đó thôi..." Tôi tự trấn an bản thân, rồi vô thức vươn tay lấy tách trà, quên cả việc đang để Pina dính chặt vào người.
Tôi hoàn toàn không hề biết—rằng ở cửa phòng trà, Remilia đã chứng kiến tất cả.
Dù đầu óc tôi biết rõ rằng mọi chuyện không đúng... nhưng hễ ở cạnh Pina là trái tim tôi lại vui sướng đến lạ.
Tôi đã hỏi một trong các cận thần thân tín nhất của phụ vương, sau khi dặn dò ông tuyệt đối giữ bí mật:
「Cô gái đó hành vi lẫn lời nói đều khiến tôi thấy khó chịu, vậy mà tại sao trái tim tôi lại cứ vui sướng không hiểu nổi. Ngài có biết chuyện gì đang xảy ra không?」
Nhưng lời hồi đáp lại vô cùng hời hợt.
Ông chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, nói:「Ai rồi cũng từng vậy khi mới biết yêu thôi.」như thể đó là chuyện thường tình.
Tôi còn nhắc đến khả năng bị sử dụng thuật quyến rũ hay phép điều khiển cảm xúc, rằng dù tôi mang bùa hộ thân của hoàng tộc, nhưng vẫn có thể bị xuyên qua.
Vậy mà họ vẫn không chịu điều tra sâu hơn, bảo rằng:「Không có dấu hiệu gì như thế cả.」
Nhưng không thể nào! Tôi biết chắc mình không bình thường.
Ở một mình thì tôi nhớ Remilia đến thắt lòng, nhưng khi ở bên Pina, tôi lại thấy những thứ khác đều chẳng còn quan trọng.
Cảm xúc của tôi không còn là của tôi nữa—đáng sợ quá.
Pina, từ một người bị cả học viện dè chừng gọi là "cô gái vô lễ", giờ lại trở thành người được yêu mến xuyên suốt các khối lớp.
Đến mức có người—dù đang đứng cạnh tôi—vẫn tiến đến xin chữ ký với lý do "muốn nhận được phúc lành từ Thánh nữ tinh tú".
Quá mức bất thường.
「Này… Điện hạ Wil… Remilia-sama có phải ghét em không?」
「Sao em lại nói vậy?」
「Thì… vì em là một thường dân, mà lại cứ ở bên cạnh vị hôn phu đáng quý của cô ấy như thế… Em nghĩ là cô ấy không ưa em đâu…」
「Có ai nói gì với em à?」
「Hở? …À, không có đâu. Chắc chỉ là em nghĩ ngợi lung tung thôi, không sao đâu ạ.」
Cô ấy chủ động gợi chuyện, rồi lại lảng tránh không nói tiếp.
Nếu là với người khác, chắc chắn tôi đã hỏi thẳng: "Em đang định nói gì?" rồi. Thế mà…
Lúc Pina nắm lấy tay tôi và nói "Không sao đâu", đầu óc tôi chợt như bị kéo ra khỏi suy nghĩ.
Tôi đang vui vì điều gì vậy?
À, tôi mừng là vì Remilia đã ghen… Ghen đến mức ấy, chứng tỏ cô ấy yêu tôi thật nhiều. Và chính điều đó khiến tôi cảm thấy hạnh phúc.
Chứ tuyệt đối không phải… vì bị Pina nắm tay.
Ngay cả Remilia—người được ca tụng là tiểu thư hoàn hảo, sở hữu tài năng hiếm có—cũng không thể làm gì khi đứng trước cảm xúc như ghen tuông.
Chỉ là ghen với một cô gái thường dân mà tôi phải tiếp xúc vì công việc quốc sự, vậy mà trông cô ấy lại cứ như một thiếu nữ bình thường… đáng yêu đến kỳ lạ.
Tôi không hề nhận ra rằng, ngay lúc ấy, gánh nặng "phải xứng đáng với Remilia" trong tim tôi đã nhẹ đi một chút.
Tôi đã chấp nhận sự tồn tại của "Remilia—vị tiểu thư công tước đang ghen tuông với Pina".
Và thậm chí còn vui vẻ tin rằng điều đó là thật.
Sau đó, lời đồn về sự ghen tuông của Remilia ngày một lan rộng và dữ dội hơn… Đã có không ít người chứng kiến, nên chẳng riêng tôi, ngay cả Claude và những người xung quanh cũng dần tin là thật.
Tôi đã cố gắng hàn gắn nhiều lần, nhưng Remilia luôn cứng đầu phủ nhận: "Tôi không làm gì cả."
Dù những người xưng là bạn của cô ấy thì lại kể ra đủ chuyện: nào là hành động, nào là lời nói—tất cả đều trùng khớp với những gì Pina đã nói.
Thật không tốt chút nào nếu một người được định là Hoàng hậu tương lai lại xảy ra xích mích với Thánh nữ tinh tú—biểu tượng lịch sử đứng ngang hàng với dũng giả sáng lập vương quốc. Danh tiếng của hoàng gia sẽ bị tổn hại.
Ngay khi tôi còn đang cố tìm cách giải quyết trong âm thầm, thì chuyện ấy xảy ra.
Remilia bị đồn là đã xô Pina ngã từ trên cầu thang.
Khi tôi chạy đến, Remilia vẫn đứng bất động như tượng. Pina kêu lên trong đau đớn, và tôi… đã thấy bàn tay Remilia vẫn còn giơ ra—tựa như vừa đẩy cô ấy.
Tôi đã muốn tin là mình nhìn nhầm.
Nhưng Remilia… chẳng hề tỏ ra hối lỗi. Không nói một lời xin lỗi.
Tôi giận quá nên không nói gì, chỉ bế Pina rời đi, đưa đến phòng y tế.
Pina bị bong gân và có vài chỗ bầm tím. Từ phía sau tấm rèm, cô ấy vừa được chữa trị vừa nói:
「Lỗi là ở em… Em đã lỡ nhận được tình cảm từ Wiliald-sama, điều mà Remilia-sama đáng ra phải có...」
Cô ấy liên tục tự trách, vẻ mặt tội nghiệp đến mức khiến người ta động lòng.
Vị pháp sư y tế chăm sóc cô cũng tỏ ra đồng cảm. Nghe nói, đây không phải lần đầu Pina bị thương vì liên quan đến Remilia.
Nếu là tai nạn, thì tại sao Remilia không xin lỗi lấy một lời?
Tôi cứ băn khoăn mãi, tự hỏi liệu có phải mình đang cố bênh vực Remilia hay không. Rồi đột nhiên, Pina lao ra từ sau rèm, nhào đến ôm chặt lấy cánh tay tôi.
「Wil-sama thật tội nghiệp… Làm vị hôn phu của một người như vậy…」
「Một người như vậy…?」
Con gái một Công tước, mà lại bị một tiểu thư thường dân gọi là "một người như vậy"… Rõ ràng là vô lễ, cực kỳ bất kính.
Tôi hiểu điều đó. Tôi biết rất rõ. Nhưng không hiểu sao, tôi lại không nổi giận.
Tôi không muốn bị Pina ghét. Dường như trong vô thức, tôi luôn kiềm chế hành vi vì điều đó.
「Dù có yêu Wil-sama đến đâu, thì hành xử như thế là quá đáng rồi…!」
「Remilia…」
Vì yêu tôi nên cô ấy mới làm vậy.
Nghĩ đến điều đó… tim tôi lại thấy vui.
Tôi đã biết chuyện Remilia lén gây khó dễ cho Pina. Dù cô ấy tưởng không ai biết, nhưng đã có không ít nhân chứng, không ít dấu vết.
Remilia vẫn phủ nhận, nhưng tôi nghĩ đó là vì cô ấy đang cố phản kháng lại tôi.
Và điều đó… lại khiến tôi thấy cô ấy đáng yêu hơn.
Cô ấy yêu tôi đến mức ấy—đến mức không kiềm chế được bản thân.
Gánh nặng "vị hôn thê quá tài giỏi" từng đè lên tim tôi, giờ đã không còn nữa.
Thế nhưng, nếu Thánh nữ tinh tú mà bị hành hung vì ghen tuông, thì người ta sẽ bảo Remilia không xứng làm Hoàng hậu.
Dù trước đây cô ấy từng lập được bao nhiêu công lao, thì vết nhơ này vẫn không thể xóa bỏ.
Tin đồn đã lan ra ngoài học viện, đặc biệt là trong giới quý tộc trung niên.
Tôi cố thu xếp một buổi "giảng hòa", để Remilia chính thức xin lỗi Pina trước mọi người.
Làm đến mức đó, chắc ai cũng sẽ thỏa mãn.
Remilia cũng sẽ biết ơn tôi. Không còn lựa chọn nào khác ngoài cảm ơn cả.
…Nhưng dù sau này có được khen ngợi thế nào đi nữa, vết nhơ này vẫn sẽ là vết đen trong sự nghiệp của cô ấy.
Có lẽ người ta sẽ nói: "Tài giỏi thì có tài giỏi, nhưng tính cách có vấn đề."
Tôi còn tưởng tượng ra cảnh cô ấy xin lỗi tôi vài năm sau, trước lễ cưới:
「Xin lỗi nhé… Hồi đó em chỉ vì yêu Wil quá mà mất kiểm soát…」
Phải, như vậy mới hợp với một Thái tử tầm thường như tôi.
Remilia đã rơi xuống nơi tôi đang đứng. Cuối cùng… chúng tôi cũng trở nên ngang hàng.
Để phòng việc cô ấy tiếp tục chối tội, Claude đã thu thập đủ bằng chứng và nhân chứng, chuẩn bị sẵn mọi thứ để đối đầu.
Nếu đến nước đó mà cô ấy vẫn không chịu nhận tội, thì không còn cách nào cải tạo nữa—Claude hỏi tôi: "Ngài định xử lý thế nào?"
Tôi chưa từng nghĩ đến điều đó. Tôi tin rằng, Remilia thông minh như thế, không thể lì lợm đến mức ấy.
Claude còn nói: "Nếu muốn khiến chị ấy tỉnh ngộ, có lẽ nên dùng hình phạt hủy hôn. Chị ấy mà cố chấp thì không ai lay chuyển được đâu."
「…Phải rồi. Nếu đến mức đó thì… tôi sẽ chính thức hủy hôn.」
「Dù sao thì cô ấy vẫn là một người phụ nữ tài giỏi. Dù có bị đày ra vùng quê, thì với tài năng và khả năng của mình, cô ấy sẽ lại lập công và trở về giới quý tộc dễ dàng thôi. Đến lúc đó, khi cô ấy đã chuộc lỗi xong, phản ứng của dư luận cũng sẽ dịu đi, ta có thể đón cô ấy về hoàng thất lần nữa. Nếu việc hủy hôn diễn ra, Claude, cậu hãy đốc thúc tinh thần cô ấy để cô ấy không bị suy sụp nhé.」
「Liệu tôi có giữ được dây cương của bà chị ấy không đây...」
Lúc ấy tôi vẫn tin rằng: cuối cùng Remilia sẽ từ bỏ kháng cự, cúi đầu xin lỗi—chỉ là hình thức mà thôi.
Sau đó, chúng tôi sẽ cùng nhau tạo lại ký ức đẹp thời học sinh, và kết hôn sau vài năm.
Không còn phải mặc cảm hay tự ti nữa. Nhờ "thứ tha" cho lỗi lầm của Remilia, tôi sẽ được đứng ngang hàng với cô ấy.
Tôi đã tin là như vậy.
Tôi chưa từng nghĩ… cô ấy sẽ không nhượng bộ đến tận cùng.
Tôi muốn thì thầm: "Làm ơn, hãy thừa nhận đi…" nhưng Pina đang quấn chặt lấy cánh tay tôi, khiến tôi không thể nói nên lời.
Từ người cô ấy tỏa ra mùi hương ngọt ngào hơn mọi khi—mùi hương khiến tôi… vượt khỏi lằn ranh của lý trí.
Remilia không thừa nhận bất kỳ tội lỗi nào.
Cứ như thể… cô ấy thật sự không có gì để nhận.
Nhìn cô ấy nói "Em không hề ghen tuông" mà như thể đang phủ nhận tình cảm dành cho tôi, khiến lòng tôi đau đớn tột độ.
Và trong khi say sưa trong mê hương tỏa ra từ Pina, tôi đã… buột miệng nói ra lời mà mình từng nghĩ sẽ không bao giờ nói—"Hủy hôn."
Nhưng… tôi đã từng tính đến cả tình huống này rồi.
Remilia mà, cô ấy sẽ biến vùng quê đó thành một nơi khiến người ta không thể rời mắt. Dựa vào công trạng ấy, tôi sẽ phục hồi vị trí hôn thê cho cô ấy.
Ổn cả thôi. Remilia sẽ chuộc lỗi cho sai lầm trong quá khứ, thay đổi bản thân, và tôi sẽ rộng lòng đón nhận cô ấy trở lại.
Câu chuyện đó đủ cảm động để trở thành giai thoại, cũng sẽ được dân chúng đón nhận nhiệt liệt.
Công tước Graupner—cha cô ấy, không hiểu được điều đó. Ông ta thất vọng về Remilia vượt xa tôi tưởng tượng, đến mức giao cho cô ấy một ngôi làng hoang không người, tách hẳn ra khỏi dòng chính, coi như đoạn tuyệt. Nhưng tôi biết Remilia sẽ không dễ dàng bỏ cuộc vì chuyện đó.
Vì… vì Remilia đã yêu tôi đến mức có thể làm ra những chuyện như vậy cơ mà.
Cô ấy sẽ không thể vì chút khó khăn này mà buông bỏ tình cảm dành cho tôi đâu.
Ban đầu, mọi chuyện đều thuận lợi. Tôi nghe tin Remilia nỗ lực xây dựng nơi không có gì cả, và tôi thấy mãn nguyện khi nghĩ rằng cô ấy đang cố hết sức để quay trở lại bên tôi.
Sau đó, Pina tốt nghiệp học viện, nhận được đủ loại yêu cầu từ các quý tộc khắp nơi. Với danh nghĩa người bảo trợ Thánh nữ tinh tú, cô ấy chu du khắp vùng, hồi sinh những cánh đồng cằn cỗi, khơi thông các mạch nước đã cạn—mỗi lần như vậy, cả Pina lẫn tôi đều nhận được những tràng vỗ tay tán thưởng.
Nhưng rồi, Pina lại muốn rời khỏi đất nước, bắt đầu một hành trình diệt trừ ma vật.
Khi tôi từ chối, cô ấy bắt đầu trở nên hỗn hào.
Mọi người xung quanh bắt đầu phản cảm. Trước đây Pina còn được châm chước vì là "Thánh nữ chưa bị quý tộc hóa", nhưng giờ ai cũng nói: "Hơn một năm gia nhập giới quý tộc mà vẫn chẳng biết lễ nghi là gì. Thật ngu xuẩn."
Dù vậy, thỉnh thoảng người ta vẫn cần đến năng lực của Thánh nữ. Nhưng so với mô tả trong truyền thuyết, sức mạnh của Pina yếu hơn nhiều, khiến không ít người thất vọng.
Và rồi Pina lại hờn dỗi, bực bội:
「Là do mấy người không chịu luyện tập cùng em nên sức mạnh em mới yếu thế này!!」
Dù tôi nói rằng tôi còn có trách nhiệm với tư cách Thái tử, cô ấy cũng không chịu nghe.
Cứ như thế, mỗi khi có nhiệm vụ được giao, tôi hỏi cô ấy có muốn tham gia diệt ma thú trên đường hay không, thì Pina lại trả lời kiểu vô lý:「Địa điểm này không có tên trên bản đồ sự kiện, chẳng có gì xảy ra đâu, nên em không đi.」
Tôi bảo: "Vậy đi cùng đội có nữ kỵ sĩ," thì cô ấy phản đối ngay: "Em không thích có phụ nữ khác đi cùng."
Mà dù là ứng viên thôi, thì việc nghỉ lại cùng người khác giới mà không có lý do chính đáng thì vẫn là điều không thể chấp nhận được.
Tôi giải thích bao nhiêu lần, Pina cũng không chịu hiểu. Cứ thế, chuyện này lặp đi lặp lại.
Đến lúc tôi bắt đầu mệt mỏi vì phải đối phó với Pina…
Công trạng của Remilia lại được công nhận nhanh hơn tôi tưởng. Trong khi đó, lãnh địa do tôi trực tiếp quản lý bắt đầu suy yếu.
…Chắc chỉ là dân số tạm thời chuyển dịch thôi, vì có khu vực gần đó đang phát triển mạnh. Tăng trưởng nhất thời như vậy là bình thường, vẫn nằm trong phạm vi kiểm soát…
Tôi cố nghĩ vậy, nhưng cơn ghen tuông tưởng đã dứt từ lâu với Remilia lại bùng lên.
A… Đúng là em, Remilia. Dù làm gì cũng luôn xuất sắc cả.
Tôi chỉ biết cười khan, tự giễu.
Hồi còn là học sinh, tôi còn thấy Pina dễ thương hơn bây giờ.
Dù cô ấy hay đòi hỏi quá đáng, tôi vẫn nghĩ: "Thôi thì chiều cô ấy một chút cũng được."
Bởi vì Pina là người mà tôi có thể yêu một cách an toàn… khác với Remilia—người luôn khiến tôi cảm thấy mình thật tầm thường.
Có lẽ… đó là lý do tôi nghĩ rằng mình yêu Pina.
Tôi từng nghĩ: "Nếu Remilia trở về bên tôi, thì để Pina làm thiếp cũng được."
Vì có Pina bên cạnh, Remilia sẽ lại ghen. Như vậy, tôi sẽ được cảm nhận tình yêu của cô ấy lần nữa.
Tất nhiên, như mấy quý tộc thân cận với tôi từng nói, tôi chưa từng có ý định cưới Pina làm vợ chính. Nhưng… tôi đã nghĩ là mình thích cô ấy đủ để giữ lại bên mình sau này.
Giờ thì sao?
Cứ mỗi lần bị cô ấy đòi hỏi điều gì vô lý, tôi lại muốn quát lên. Tôi từng thấy cô ấy ngốc nghếch, kém cỏi là dễ thương, nhưng giờ thì... cô ấy học còn tệ hơn cả chó, khiến tôi phát bực.
Khi việc giao thương với Ma tộc bắt đầu khởi sắc, cái tên Remilia được nêu bật trong báo cáo ngoại giao với vai trò là người khởi xướng liên lạc.
Cô ấy đã mở rộng vòng tay đón nhận những con người bị xã hội ruồng bỏ, cho họ sống ở ngôi làng của mình—kể cả những người thuộc Ma tộc.
Người ta nói, Ma tộc từ lâu đã sống lặng lẽ trong xã hội loài người, chỉ là con người không nhận ra. Và Remilia—người dang tay cưu mang, cho họ cách để sống tiếp—đã được các trưởng lão Ma tộc vô cùng quý trọng.
Nhờ vậy, mối giao hảo được chính thức thiết lập.
Hàng hóa từ phía Ma tộc bao gồm thảo dược chữa bách bệnh, ma thạch chất lượng cao, ma tinh thạch được tinh luyện, và nhiều thứ khác đủ sức kích động chiến tranh nếu rơi vào tay sai người.
Remilia… lại là người đóng vai trò chính trong một chuyện tầm quốc gia như thế này ư…?
"Đủ rồi," tôi nghĩ.
Tôi nói với phụ vương:「Con muốn phục hồi hôn ước với Remilia, dựa vào công trạng lần này.」
Nhưng yêu cầu ấy không được chấp thuận.
Tôi không kìm được, buột miệng hỏi "Tại sao?", thì người trả lời:
「Vì chẳng có cách nào để triệu cô ấy đến cả.」
Việc tái lập hôn ước với hoàng gia không thể chỉ bằng một bức thư. Với vết nhơ trong quá khứ, chúng tôi không thể tỏ vẻ "hạ mình" như tự đến gặp cô ấy, dù tôi hiểu điều đó.
Hơn nữa, sau chuyện ấy, Remilia đã bị xóa tên khỏi gia tộc Graupner.
Dù vẫn là quý tộc, nhưng cô ấy đã bị tách họ, trở thành một gia tộc độc lập, không còn liên quan gì tới Công tước nữa. Vì thế, không thể áp dụng sắc lệnh triệu kiến dành cho các gia tộc bá tước trở lên.
Khi gửi thư như một lệnh triệu kiến thông thường, thì luật vương quốc cho phép quý tộc ở vùng hẻo lánh được quyền từ chối, và Remilia đã viện cớ đó để khước từ.
Luật đó vốn để bảo vệ những quý tộc nghèo ở nơi xa xôi không đủ tiền đến thành, vậy mà giờ tôi lại thấy nó phiền đến thế…
Nếu là triệu kiến để xét xử tội thì không được từ chối, nhưng mục đích lần này đâu phải vậy—không dùng được.
Chẳng lẽ… cô ấy đang từ chối tôi?
Không, không thể nào.
Remilia là người trách nhiệm, nên chắc chỉ là cô ấy không muốn bỏ bê lãnh địa đang phát triển mà thôi… Phải, chắc chắn là vậy.
「Cô Remilia—hiện tại là Chuẩn Nam tước, với công trạng mở rộng giao thương với Ma tộc—được dự kiến sẽ thăng tước lên Tử tước vào năm tới.」
「Vậy thì…!」
「Ừ. Lúc đó, ta sẽ hỏi lại về việc phục hồi hôn ước. Có vẻ như cô ấy cũng đã trưởng thành hơn nhiều—không chỉ là quý tộc mà còn dấn thân vào việc buôn bán như một thương nhân.」
「Tạ ơn bệ hạ…」
Nếu được thăng tước, cô ấy không thể từ chối vào thành nữa.
Lúc đó, tôi sẽ đưa mọi chuyện về lại đúng quỹ đạo… đúng như những gì tôi hằng mong muốn.
Tôi thật sự tin tưởng điều đó, từ tận đáy lòng.
Thế nhưng… rồi chuyện đó xảy ra.
Remilia xuất hiện tại buổi tiệc hữu nghị với Ma tộc.
Khoác trên người sắc màu của Ma Vương—một vẻ đẹp khiến người ta phải rùng mình.
Chiếc váy có màu xanh lam chuyển đen, y hệt màu tóc của Ma Vương, thật đẹp đến mức tuyệt vọng, tôn lên vẻ kiều diễm đến nghẹt thở của Remilia.
Và rồi, sự thật năm xưa dần dần được phơi bày.
Tất cả những gì tôi từng tin tưởng.
Tất cả lý do khiến tôi làm tổn thương Remilia.
Tất cả… đều là giả dối.
Remilia chưa từng…
Chưa từng làm hại ai vì ghen tuông.
「Mày ááá!! Chính mày đã bày ra hết đúng không!! Con khốn này! Đồ khốn, đồ khốn, đồ khốn!! Chỉ vì tao được hạnh phúc nên ghen tị à!? Rõ ràng là do mày ngu thôi còn gì!! Làm ơn đừng có mà lật mặt đổ thừa!!」
Dù là tự chuốc lấy, Pina vẫn không màng thể diện mà nhào vào tấn công Remilia.
Nhưng Ma Vương đã đánh bật cô ta ra, rồi ôm lấy Remilia đầy vỗ về, dịu dàng vuốt ve mái tóc nàng.
「Đúng là em đã bị vu oan, không ai tin tưởng, và điều đó từng khiến em rất đau khổ… nhưng giờ thì em hạnh phúc rồi.」
「Pina-san… dù cô có mua chuộc người khác bằng tiền, dùng thân xác mình để dựng lên một hình ảnh xấu xa về tôi…」
「…thì cũng đâu thể khiến cô hạnh phúc được, đúng không?」
「Dù có hạ thấp tôi đến mức nào, dù có dùng bùa chú thao túng cảm xúc người khác, thì… chính bản thân cô, cũng không được yêu thương đâu.」
「Chuyện đó… thật đáng buồn… và tôi thấy… tội nghiệp cho cô lắm.」
Remilia không hề oán hận ai cả.
A… Mình biết mà.
Cô gái ấy—người từng đứng cạnh tôi, người từng mỉm cười rạng rỡ và cứu rỗi trái tim tôi—không bao giờ làm ra những chuyện như vậy.
Remilia vẫn vậy… vẫn là cô gái đầy lòng trắc ẩn, dù cả thế gian quay lưng với cô.
Tôi từng nghe nói: "Remilia đang ghen, nên mới làm đủ chuyện mờ ám với Thánh nữ."
Và tôi—đã ngây ngất trong ý nghĩ: "Vậy là cô ấy yêu mình đến mức đó."
Nhưng đồng thời… tôi cũng thất vọng: "Remilia lại làm chuyện hèn hạ như vậy sao?"
Tôi đã chờ đợi cô ấy sa ngã xuống chỗ đứng của mình, để chúng tôi "ngang hàng".
Tôi thật đáng khinh.
Bởi vì ngay từ đầu—Remilia không hề làm gì sai cả.
Vài ngày sau dạ yến, tôi cúi đầu cầu xin phụ vương—đức vua—cho tôi được chính thức xin lỗi Remilia.
Cả David, Stefan, và Claude cũng làm như tôi.
Sự thật được giấu kín: Pina không phải Thánh nữ, chính xác hơn, trong thân xác Thánh nữ là một con ác ma trú ngụ.
Vì để bảo toàn niềm tin dân chúng vào Thánh nữ, người ta tuyên bố: "Một con ác ma đã mạo danh Thánh nữ."
Tôi biết rõ, việc xin lỗi chỉ là sự ích kỷ để làm dịu lương tâm bản thân.
Tôi, và cả những người khác, đều biết Remilia sẽ không từ chối, nên mới dám mặt dày cầu xin.
Khi được gặp lại cô ấy trong ánh sáng rực rỡ, mái tóc vàng óng ánh như rót mật, đôi mắt xanh thẳm như đại dương… tất cả khiến tôi nghẹn thở.
Ánh mắt ấy—ánh mắt buồn bã nhìn tôi, y hệt như ngày cô ấy từng phủ nhận lời cáo buộc. Giá như tôi chịu nghe cô ấy… thì…
Càng nghĩ càng hối hận. Cảm giác tội lỗi như muốn nghiền nát tôi.
「Tạm biệt, điện hạ Wiliald.」
Đáng lẽ chỉ cần xin lỗi thôi.
Vậy mà khi đối diện với Remilia, tôi thảm hại van xin, đưa ra đủ lý do biện hộ.
Không sao. Thảm hại cũng được. Nhục nhã cũng không sao. Dù có bị áp lực bởi sự ưu tú của vị hôn thê, chỉ cần tôi còn được ở cạnh cô ấy là được…
Tôi vươn tay, định giữ lấy cô ấy.
Nhưng Remilia tránh đi, đứng dậy rời khỏi mái đình.
Phía sau cô ấy là khu vườn nơi chúng tôi từng chơi đùa thuở nhỏ.
Dù hoa đã đổi thay, cảnh vật vẫn vậy—và Remilia đứng đó, đẹp đến mức tàn nhẫn.
「Wil!」
Tôi nghe thấy giọng Remilia thuở bé.
Tôi biết mà, đó chỉ là ảo giác.
Thực tế… giữa vườn hoa rực rỡ, tôi thấy Ma Vương nhẹ nhàng ôm lấy Remilia và đặt lên môi nàng một nụ hôn—một cảnh tượng đẹp như hồi kết của một câu chuyện cổ tích.
Ước gì… tôi có được đôi mắt như cô ấy—đôi mắt biết phân biệt thật giả.
Nếu có được nó… tôi đã không bị lừa bởi người đàn bà đó.
Tôi đã không làm tổn thương Remilia.
Dù đã đến nước này, tôi vẫn ghen tị, vẫn hối hận, vẫn muốn quay ngược thời gian.
Tôi đáng bị trừng phạt.
Là tội nhân.
Một hình phạt đủ nặng để khiến tôi khẩn cầu cái chết.
Nhưng nếu tôi chết… Remilia sẽ buồn.
Không phải tôi mong thế—mà tôi biết rõ, Remilia tốt bụng đến vậy mà, sẽ khóc vì một người bạn thời thơ ấu như tôi.
Tôi không thể khiến cô ấy tổn thương thêm nữa.
Sống cả đời với gánh nặng này…
Tôi chỉ muốn có ai đó kết thúc nó giùm tôi.
Tôi đã muốn thét lên: "Làm ơn, ai đó giết tôi đi!"
「Remilia… Remilia…」
Không chịu đựng nổi nữa, tôi thốt ra tên cô ấy.
Tất cả… tất cả vốn dĩ tôi đã có trong tay rồi.
Một vị hôn thê tuyệt vời.
Tình yêu và lòng tin từ cô ấy.
Tất cả…
Và giờ đây, tôi chỉ còn biết ngồi đó, nhìn cô ấy mỉm cười hạnh phúc trong vòng tay Ma Vương…
…rồi nghẹn ngào khóc nức nở, than tiếc cho hạnh phúc đã vĩnh viễn mất đi.