"Thật đáng tiếc phải nói rằng chúng ta vẫn chưa tìm thấy con rồng mang Long Kiếm Ấn."
"Dường như ngay cả rồng tinh anh Exhos cũng chưa tìm thấy nó... Nhưng nếu có thể, tôi muốn chúng ta ra tay trước một bước. Tôi tin tưởng vào cậu."
Hal đang gọi điện cho Luna Francois từ căn kho ngầm.
"Có vẻ như cậu đã có kế hoạch rồi. Được thôi, tôi sẽ cố gắng xử lý mọi việc một cách hợp lý nhất."
"Cảm ơn cô đã phiền lòng. À mà, Shirasaka ở lại đây liệu có ổn không đấy?"
"Ma lực của cô bé không đủ để tham gia tìm kiếm Long Kiếm. Cậu không muốn cô bé ở lại đó sao? Hơn nữa, Dinh Thự Phù Thủy cũng nằm trong khuôn viên trường mà."
"Miễn là cô đã nói ổn rồi... Nhưng có mỗi tôi với Shirasaka ở chung một mình ở đây thôi đó nha?"
"Cậu sợ sao, đồ Ăn Cỏ?"
"Không hề, tôi còn hoan nghênh ấy chứ. Dù sao thì cô bé cũng dễ thương mà."
"Đôi khi cậu thật thà đến mức khó tin đấy, Harry... À phải rồi, nội các vừa chính thức yêu cầu chúng ta, hy vọng chúng ta có thể đánh bại và trục xuất những con rồng đã xâm chiếm Tân Thị Trấn."
"Quả nhiên, họ lại đùn đẩy hết công việc cho chúng ta rồi."
Từ "chúng ta", Luna Francois muốn nhắc đến bốn phù thủy đang túc trực tại Tân Thị Trấn, bao gồm Hazumi, Orihime và Asya.
"Đúng vậy. Dù sao thì, ngoài những con rồng tinh anh ra, một đối thủ cấp Long Vương mới đã xuất hiện. SDF và TPDO sẽ không tùy tiện phái quân đâu."
"Vậy còn những người không bị đóng băng thì sao?"
"Mọi người đều đã hợp tác hết sức. Họ chấp nhận cuộc sống trong khu trú ẩn với sự lý trí và dũng cảm. Hơn nữa, họ không hề đưa ra những yêu cầu vô lý muốn rời khỏi Tân Thị Trấn. Quả thật, phẩm chất đạo đức cao của người Nhật Bản đáng nể và gây xúc động."
"Dù sao thì, toàn bộ chi tiết về vụ việc tại Cầu Tân Senjuu, kèm theo video ghi lại sự việc, đã được tổng hợp thành báo cáo và truyền tải rộng rãi đến tất cả các khu trú ẩn để thông báo rõ ràng cho mọi người. Bởi vậy, người dân cư xử như thế là điều đương nhiên."
Những camera an ninh được lắp đặt gần cây cầu đã ghi lại toàn bộ cảnh tượng tại hiện trường—
Luna Francois chính là người đã chỉ thị sử dụng đoạn video sau khi chỉnh sửa. Về chuyện này, vị quản lý tài giỏi mà quỷ quyệt này, đồng thời là một cán bộ cấp cao của SAURU, đã nhận xét gọn lỏn rằng "Có sao đâu."
"Chỉ khi đắp thêm cái mác 'đạo đức' vào thì mới thành một câu chuyện đáng ngợi ca, chói lọi được. Với lại, làm thế này thì không cần phải điều động nhân lực để giám sát, bảo vệ nữa, trong khi chúng ta vốn đã thiếu người. Thôi, vậy tạm chốt ở đây nhé. Hẹn gặp lại sau, Harry."
Luna vui vẻ chào tạm biệt rồi cúp máy.
Hal nhìn màn hình điện thoại, thấy đồng hồ đã gần 1 giờ chiều. Hazumi hẹn cậu lên tầng trên lúc 1 giờ...
Nhớ ra điều này, Hal rời khỏi kho ngầm của thư viện.
Vì không có thang máy, Hal leo lên cầu thang và đến được cửa vào thư viện.
Hazumi không có ở đó. Vừa bước ra ngoài để xem thử, Hal chợt ngửi thấy một mùi hương. Mùi hương cay nồng này chắc chắn là mùi cà ri.
"Ồ, em đang định xuống gọi anh đây."
Đương nhiên, giọng nói trong trẻo như chuông ngân này là của Hazumi.
Trước cửa thư viện, bốn chiếc ghế và một chiếc bàn xếp gọn dùng khi dã ngoại đã được bày ra thành một bàn ăn dã chiến.
"Em đã thử nấu bữa trưa... dù em không tự tin là nó ngon đâu ạ..."
Hazumi vừa nói với vẻ rụt rè, trên tay đang bê một cái nồi có nắp.
Mùi cà ri thơm lừng bay ra từ trong nồi. Chắc hẳn cô bé đã nấu xong ở bếp căng tin rồi mang lên. Ngoài ra, Hazumi đang mặc một chiếc tạp dề màu vàng bên ngoài bộ đồng phục học sinh.
—Đồng phục x Tạp dề = Sức mạnh Hủy Diệt Vô Hạn
Tận mắt chứng kiến chân lý vũ trụ này, Hal không kìm được khẽ gật đầu tỏ vẻ tán thành. Thật tuyệt vời.
"Đây, Senpai, mời anh lại đây."
Sau khi đặt nồi lên bàn, Hazumi kéo một chiếc ghế ra.
Cô bé đang mời cậu ngồi. Ngay khi Hal vừa ngồi xuống, Hazumi liền mang đến một cái khay đựng hai suất cơm, những cốc nước khoáng, cùng một đĩa salad—
Nhìn vào động tác có hơi lúng túng của cô bé, có vẻ cô bé không quen làm những việc như thế này lắm.
Thế nhưng, cử chỉ quan tâm chân thành này của Hazumi lại khiến mặt Hal đanh lại, nghiêm trang. Sau đó, cậu mỉm cười và lẩm bẩm một mình: "Cô dâu vị thành niên... Vợ là nữ sinh cấp hai... Điều này thật tuyệt vời..."
"...? Anh vừa nói gì đấy, Senpai?"
"Anh chỉ đang nghiền ngẫm mấy câu từ chợt hiện ra trong đầu thôi."
"Ồ! Senpai đúng là một nhà thơ!"
"Ôi, không không không, nói vậy thì phóng đại quá mức rồi."
Đối mặt với nụ cười trong sáng lộ rõ tâm tư của Hazumi, Hal tỏ vẻ khiêm tốn. Tuy nhiên, nếu nói những suy nghĩ miên man của anh ấy là thơ mộng thì quả thật là quá lời.
"Nếu đồ ăn không vừa miệng anh thì em xin lỗi trước nhé..."
"Nếu đúng là như vậy thì chắc là miệng anh có vấn đề rồi!"
Nghe cô em khóa dưới vốn kiệm lời và lễ phép đưa ra lời dặn dò rất đúng phong cách của mình, Hal lập tức đáp lời rồi nếm một miếng cơm cà ri. Dù Hal luôn cố gắng hết sức yêu chiều Hazumi, nhưng lần này anh thật lòng nói, không chút ý nịnh bợ: "Ừm, ngon lắm."
"Thật ư!?"
Lời khen giản dị ấy đã khiến một nụ cười rạng rỡ nở trên môi cô bé.
Hal không khỏi muốn bật cười, song vẫn cố giữ vẻ mặt nghiêm túc đáp: "Tất nhiên rồi." Vậy là Hazumi ngồi xuống đối diện Hal, cả hai bắt đầu bữa trưa mặt đối mặt.
"Vì hương vị cơ bản là từ bột cà ri làm sẵn bán ngoài thị trường, nói đúng ra thì đây giống như một sản phẩm hợp tác giữa em và một công ty thực phẩm, nhưng thôi, cứ tạm gác chuyện đó qua một bên đã. Yeah!"
"Fufufufu. Senpai, anh tiện đà nói ra hết cả suy nghĩ thật lòng rồi kìa!"
Mặc dù Hal lỡ lời, Hazumi rộng lượng vẫn giữ nguyên nụ cười.
"Thật ra, em đã hy vọng anh sẽ thích món cà ri này, dù nó có thể không hoàn hảo lắm... Giá mà em có thể nấu ngon hơn nữa, xin lỗi anh."
"Không không đâu, chính cái tư duy như vậy mới tạo nên thành công đấy. Mà nhân tiện, cái bàn này từ đâu ra vậy?"
"Chị Luna chở nó đến bằng xe hơi khi chị ấy đưa em tới đây ạ."
"Hả? Chị ấy ở gần đây sao?"
Rõ ràng là trước đó khi gọi điện, chị ấy không hề nhắc gì đến chuyện này.
Nhìn Hal đang ngơ ngác, Hazumi giải thích thêm: "Vâng. Có vẻ chị ấy khá quan tâm đến kế hoạch của Senpai, còn dặn em là phải 'Giúp đỡ anh ấy hết sức có thể.'"
"À, ra vậy..."
Thay vì lãng phí thời gian hỏi han khi mọi thứ còn chưa rõ ràng, chi bằng cứ để Hal tập trung vào công việc và đẩy nhanh tiến độ thì hơn. Chắc hẳn Luna đã nghĩ như vậy chăng?
Luna Francois Gregory không chỉ táo bạo mà còn vô cùng tỉ mỉ.
Nếu Asya là một mãnh thú hoang dã nơi núi rừng, thì Luna lại là cô gái được trang bị lòng dũng cảm và khả năng tinh tường chi tiết đến mức quỷ dị.
"Mà nói đến, đã lâu rồi anh không được ăn cơm trên bàn thế này."
"Ôi – Dạ em xin lỗi ạ. Có phải anh vừa ăn vừa làm việc sẽ tiện hơn không!?"
À, dù cách đó tốt hơn trong nhiều trường hợp và tôi vẫn luôn làm vậy, nhưng tôi thấy thi thoảng thay đổi, ăn uống kiểu này cũng hay ho phết chứ bộ."
Hal thẳng thắn giải thích với Hazumi đang rối rít xin lỗi.
Bởi Asya cũng là kiểu người một khi đã nghiêm túc thì sẽ chú tâm hết mực, nên cô nàng sau khi đặt bánh mì sandwich xuống là rời đi ngay lập tức, biết rằng ở lại thêm cũng chẳng ích gì. Hal cũng hiểu rõ tính cách này của Asya. Mà nói đi thì cũng nói lại, Hal quả thực cảm thấy vô cùng thư thái, đắm chìm trong sự chăm sóc dịu dàng, nữ tính và ấm áp của Hazumi.
Cứ thế, Hal dùng xong bữa trưa và thở phào nhẹ nhõm.
Thư giãn hoàn toàn rồi, một cảm giác mệt mỏi tột độ bỗng ập đến.
Suốt gần nửa tháng nay, anh đã cắt xén giấc ngủ, lao đầu vào công việc triền miên không ngơi nghỉ. Tất cả là vì chuyện "săn kho báu" đó.
Mục tiêu đang ngay trước mắt, chỉ còn cách một bước chân nữa thôi.
"Ối."
Hal giật mình thon thót vì có ai đó bất ngờ chạm vào vai.
Không biết từ lúc nào, Hazumi đã vòng ra sau lưng anh và bắt đầu xoa bóp đôi vai anh.
"Senpai này, kinh ngạc thật đấy. Anh cứng đơ cả rồi kìa."
"Cứng—đơ—!?"
Nghe thấy giọng cười tủm tỉm của Hazumi từ phía sau, Hal trợn tròn mắt.
"C-có chuyện gì thế em?"
"Những lời đó dường như thắp lên ngọn lửa nào đó trong lòng tôi—Không đợi đã, Hazumi. Em không cần phải làm đến mức này đâu. Dù gì anh cũng còn trẻ mà..."
Hal cố gắng che giấu phản ứng thầm kín của mình và từ chối ý tốt của Hazumi.
Thế nhưng, Hazumi vẫn bình thản tiếp tục xoa bóp đôi vai anh. Dù những ngón tay thon thả của cô không mạnh lắm, nhưng lại có thể chạm đúng vào những điểm nhức mỏi, xoa bóp một cách khéo léo và chu đáo.
"Senpai đừng ngại ngùng gì cả. Nhìn vậy chứ, thật ra em đã quen làm việc này rồi, vì ở nhà em hay xoa bóp cho ông với bố. Senpai, vai anh cứng lắm đấy."
"...Em nói cũng phải."
"Em có thể hỏi dạo này Senpai bận rộn với công việc gì không ạ?"
"...Sợ là nếu anh lỡ lời gieo hy vọng cho em, mà lỡ thất bại thì lại đáng sợ. Nhưng mọi thứ sẽ đi đến hồi kết ngay tối nay hoặc chậm nhất là ngày mai, nên nếu được, chúng ta hãy đợi đến khi ấy nhé..."
"Vâng ạ. Vậy thì em sẽ kiên nhẫn, không làm phiền anh nữa. À, mà Senpai này."
"Có chuyện gì thế?"
"Thấy Senpai trông mệt mỏi quá, nên tối nay em có chuẩn bị một điều bất ngờ nho nhỏ dành cho anh đấy. Vậy nên anh cố gắng thêm chút nữa nhé, cho đến khi mọi việc kết thúc hoàn toàn."
Sau khi xoa bóp đôi vai anh một lúc, Hazumi để lại những lời dặn dò rồi rời đi.
Hal vừa trở lại tầng hầm thư viện vừa trầm tư suy nghĩ.
Dù Hazumi có lẽ chẳng hề có ý gì mờ ám, nhưng cô bé luôn biết cách để Hal có thể nghỉ ngơi đúng lúc, vừa khích lệ anh ấy, lại chẳng hề quấy rầy bằng những câu hỏi tới tấp không ngớt.
Có lẽ, Hazumi không ngờ lại giỏi giang một cách lạ kỳ trong việc hòa hợp với một người làm công việc như Hal.
Vừa thầm cảm thán trước sự phù hợp bất ngờ của Hazumi trong vai trò trợ lý, Hal lại tiếp tục công việc của mình. Cụ thể là—rà soát, chọn lọc các mục tiêu từ đống di vật và đồ cổ chất chồng.
Sau bốn tiếng đồng hồ chôn mình dưới lòng đất như vậy, Hal lại trở lên mặt đất.
Đã quá sáu giờ tối. Hal rời thư viện tìm Hazumi. Ánh chiều tà đang nhuộm vàng rực cả khu nhà trường và sân vận động.
“Senpai! Anh xong rồi sao!?”
Hazumi vừa hay đang đi về phía anh.
Đối diện với cô hậu bối không hiểu sao đã thay đồng phục thể dục của trường, Hal đáp: “Ừ. Nhiệm vụ coi như xong rồi, nên anh đang tính nghỉ ngơi một chút.”
“Vậy thì xin mời anh đi cùng em. Em đã chuẩn bị ‘món quà bất ngờ’ như đã hứa rồi ạ.”
Hazumi kéo tay Hal đi ngược lại hướng cô bé vừa đến.
Nếu trí nhớ Hal không nhầm, phía trước họ là—Ba phút sau, Hal xác nhận trí nhớ của mình hoàn toàn chính xác. Đây là khu nhà tập trung các phòng sinh hoạt của các câu lạc bộ thể thao.
Tòa nhà câu lạc bộ văn hóa có bốn tầng, nhưng khu nhà câu lạc bộ thể thao thì lại trải rộng và chỉ có một tầng.
Hazumi bước vào tòa nhà và bắt đầu đi sâu vào bên trong. Chẳng mấy chốc, cả hai đến trước phòng thay đồ nữ. Phía trước là ‘thánh địa linh thiêng’ được che chắn bằng một cánh cửa kính—nói cách khác, chính là phòng tắm nữ.
Được trang bị đầy đủ vòi sen và bồn tắm để học sinh các câu lạc bộ thể thao rửa trôi mồ hôi, đây là một không gian để xua tan mệt mỏi và thư giãn.
“Mời anh vào đây, Senpai.”
“Hả!? Nói cách khác, em đang bảo anh vào phòng tắm nữ sao!?”
“Vâng. Chẳng còn ai ở trường ngoài hai chúng ta. Em nghĩ không có vấn đề gì đâu ạ.”
Hazumi mỉm cười dịu dàng nói: “Một chị bên đội điền kinh đã chỉ cho em cách dùng chỗ này rồi ạ. Em nghe nói việc đổ nước nóng vào bồn tắm là chuyện của các em khóa dưới, nên ai cũng thạo hết ấy mà.”
“Vậy đây là thứ họ gọi là truyền thống của các câu lạc bộ thể thao...”
"Em đã chuẩn bị món này đặc biệt, hy vọng có thể giúp anh giảm bớt mệt mỏi phần nào," Hazumi nói một cách vui vẻ.
Mấy ngày gần đây, Hal thậm chí còn chẳng buồn tắm rửa tử tế, toàn tắm qua loa cho xong. Quả thật, một món quà như thế này có lẽ còn phù hợp hơn bất cứ thứ gì khác.
—Thế là mười phút trôi qua.
"Hồ̀̀̀̀..."
Được ngâm mình trong bồn tắm lớn nóng hổi lần đầu tiên sau một thời gian dài, Hal cảm thấy thư giãn vô cùng.
"...Ôi trời, mặc dù bình thường đây là phòng tắm nữ, nhưng hành động có những ảo tưởng dâm ô ở đây thì thật là bất lịch sự. Mình phải cẩn thận mới được."
Dù tự nhận thức được mình là một tên biến thái kín đáo, Hal vẫn muốn giữ vẻ lịch thiệp. Vì vô số cảnh tượng tưởng tượng cứ trồi lên trong đầu, Hal phải tự trấn an mình như vậy.
Ngay khi anh vừa định bước ra khỏi bồn tắm, Hal nghe thấy một giọng nói bất ngờ.
"Xin lỗi, Senpai... Xin thứ lỗi cho em đã làm phiền."
Đó là Hazumi. Cô đang nói một cách lễ phép từ bên ngoài phòng tắm.
Hơn nữa, tiếp theo đó là tiếng cửa kính trượt mở.
"!?"
Hal vội vàng túm lấy khăn tắm và quấn quanh hông.
Anh quay lại, chỉ để thấy cảnh Hazumi bước vào phòng tắm trong bộ đồng phục thể dục của mình, một cảnh tượng khó tin.
Chứng kiến thân thể lộ ra của cô học sinh khóa dưới với những chi và cặp đùi trắng nõn đầy mê hoặc, Hal vô cùng bối rối.
"Shirasaka, sao em lại vào đây!?"
"E-Em, em định kì cọ lưng cho anh..."
"Đây rõ ràng là một hành động quan tâm thái quá, thật đấy!"
"T-Thật ạ? Hồi trước em hay kì lưng cho bố em mỗi khi bố mệt mỏi vì công việc và bố rất vui mà..."
"Chắc là vì lúc đó em mới học mẫu giáo hoặc tiểu học thôi, đúng không?"
"—! Senpai, anh giỏi quá. Sao anh biết hay vậy!?"
"Một suy luận quá đỗi bình thường thôi, Watson thân mến. Bỏ chuyện đó qua một bên, đến lúc em nên ra ngoài rồi."
"V-Vâng..."
Không hiểu sao, Hazumi bước ra khỏi phòng tắm với vẻ mặt tổn thương. Mặc dù nỗi buồn hiện trên khuôn mặt của cô học sinh khóa dưới khiến tim Hal rung động, nhưng ít nhất anh cũng được ở một mình bây giờ. Tạm thời thở phào nhẹ nhõm, Hal quay trở lại bồn tắm.
Ngâm mình trong nước nóng đến vai, anh định đếm đến một trăm để trấn tĩnh lại—
Tuy nhiên, cánh cửa kính lại kêu lên khi nó trượt mở.
Hal run rẩy nhìn lại và ngay lập tức sững sờ. Hazumi lại bước vào phòng tắm lần nữa.
Lần này, cô không mặc bộ đồ thể dục nữa. Thay vào đó, thân hình mảnh mai của cô chỉ được quấn độc một chiếc khăn tắm.
"E-Em xin lỗi..."
Sau khi chào hỏi trước, Hazumi bước vào phòng tắm và tiến đến bên cạnh Hal.
Toàn thân cô đỏ bừng, không chỉ mặt, có lẽ vì xấu hổ nhiều hơn là vì hơi nóng của nước. So với bộ đồ thể dục lúc nãy, diện tích da thịt lộ ra không khác biệt là bao.
Tuy nhiên, bờ vai mịn màng hoàn toàn trần trụi và thậm chí có thể nhìn thấy cả vùng gần gốc đùi—
Do đó, tác động gây sốc gần như gấp đôi so với trước.
"S-Shirasaka? Em đang làm cái quái gì vậy...?"
"U-Umm, Senpai, xin hãy tắm cùng em!"
"Hả!?"
"Em đã suy nghĩ rất nhiều. Lý do tại sao anh có thể giao phó sức mạnh rune cho Nee-sama... nhưng không phải em, cuối cùng là do sự khác biệt này..."
"Hả?"
"Vì Nee-sama đã có thể sử dụng sức mạnh rune... Senpai, sau khi anh thấy chuyện đó."
Hazumi ngượng ngùng nhắc đến "chuyện đó", khiến Hal nhớ lại.
Nửa tháng trước, đã có một sự cố khi Juujouji Orihime đang tắm. May mắn bất ngờ vào thời điểm đó, Hal đã được mãn nhãn với cảnh tượng tuyệt trần.
"V-Vì vậy, em tự hỏi liệu trải nghiệm này có thể là thứ còn thiếu giữa chúng ta, Senpai. N-Nếu em có thể trần trụi cả thể xác lẫn tâm hồn với anh như Nee-sama, thậm chí còn có thể kỳ lưng cho anh, Senpai, em tin rằng trái tim của chúng ta chắc chắn sẽ kết nối được...!"
"V-Việc tắm cùng nhau vì lý do này, thật là quá cực đoan!"
"Em muốn trở nên mạnh mẽ hơn... để có thể sử dụng sức mạnh rune bằng cách giành được sự tin tưởng của anh như Nee-sama và Asya-san, để giúp đỡ được nhiều người hơn—em phải làm điều này."
Trong cùng một bồn nước nóng, Hazumi tựa vào Hal.
Nhờ đó, Hal có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ đang trưởng thành của cô. Quả không hổ danh là em họ của Orihime. Ở độ tuổi mười bốn còn non nớt, cô đã phát triển một vóc dáng đầy đặn.
Mặc dù không thể chắc chắn liệu cô có lớn lên để đạt đến kích thước của Orihime hay không, nhưng có lẽ cô sẽ trưởng thành thành một hình dáng đầy đặn với tốc độ này.
Bất chấp sự bối rối do hành vi của Hazumi gây ra, Hal vẫn kìm nén sự xấu hổ trong lòng.
Khao khát trở nên mạnh mẽ để giúp đỡ người khác. Một cô gái với tấm lòng nhân hậu và tinh thần trách nhiệm đã bày tỏ quyết tâm đúng với bản chất của mình. Quả nhiên, Hal muốn đáp lại tấm lòng ấy.
“Nói thật, nếu người nhận là em, Shirasaka... Anh nghĩ sức mạnh của bùa chú có thể giao phó cho em được đấy.”
“Ếhhh!?”
“Thật hổ thẹn mà nói, chính vì sự thiếu quyết đoán của bản thân mà bấy lâu nay anh đã chểnh mảng việc này. Có lẽ anh đã khiến em lo lắng nhiều, anh thực sự xin lỗi.”
“Thiếu quyết đoán... Anh muốn nói gì vậy ạ?”
“Trong trường hợp của Asya và Juujouji, khi ấy anh đã vô cùng muốn tránh thương vong, nên đành nhắm mắt mà làm thôi.”
Hal thở dài nhẹ, thú nhận.
“Nhưng sau khi được giao phó một bùa chú của Ruruk Soun, cuộc đời của một phù thủy sẽ trở nên hỗn loạn hơn trước rất nhiều. Như lần này, việc bị cuốn vào những cuộc xung đột do quái vật có sức mạnh vượt xa đẳng cấp tinh nhuệ gây ra, những chuyện như vậy có thể sẽ trở thành ‘chuyện thường tình’ trong tương lai.”
“......”
“Đó là lý do anh chưa thể hạ quyết tâm, nhưng—”
Hal thì thầm khẽ.
“Anh sợ thời gian để anh chần chừ không còn nhiều nữa... Shirasaka, anh sẽ cho em một câu trả lời rõ ràng trong thời gian tới. Em có thể chờ anh thêm một chút được không?”
“V-Vâng... Nhưng giờ thì em đã thấy nhẹ nhõm rồi ạ.”
Hazumi áp tay lên chiếc khăn trên ngực, khẽ nói bằng giọng nhỏ nhẹ.
“Thật ra, em đã rất trăn trở không biết làm sao để giành được lòng tin của anh, Senpai.”
“Em nói gì vậy? Chúng ta chẳng phải đã là bạn rồi sao?”
“Thật sao ạ? Fufu, em vui quá chừng khi nghe anh nói vậy—À, vậy thì cho phép em hỏi anh lại lần nữa nhé... Anh có muốn em kì lưng giúp không?”
“G-Giờ em vẫn còn nhắc chuyện này làm gì nữa chứ!?”
“Bởi vì... Senpai, chúng ta là bạn mà, đúng không? Hiện tại, chúng ta đã trải lòng với nhau không chút giấu giếm—Và đây cũng là một cơ hội hiếm có đấy chứ...”
Bình tĩnh mà xét, Hal biết chuyện đó đâu có gì là hiếm hoi, nhưng anh vẫn không kìm được mà gật đầu.
Bị hoàn cảnh tác động, có lẽ cả anh và Hazumi đều đang hơi phấn khích.
“A-Anh hiểu rồi. Vậy ‘đây là cơ hội hiếm có’ cũng là một kiểu nói...”
“V-Vâng! Em sẽ cố gắng hết sức!”
“Thật ra, anh chưa từng được ai kì lưng, nhưng anh nghĩ cái gì cũng phải có lần đầu thôi—”
Mặc dù lo sợ không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu Juujouji phát hiện ra, Hal vẫn thấy mình xiêu lòng trước cám dỗ.
Đúng lúc đó, một tiếng chuông điện thoại vang lên từ phòng thay đồ.
Điện thoại của Hal reo. Rõ ràng anh ta có thể mặc kệ, nhưng lương tâm cắn rứt cứ hành hạ. Thế là anh ta vội vã lao ra khỏi phòng tắm, miệng ú ớ: "T-tớ đi xem một chút!"
Hal vội vàng chạy thẳng vào phòng thay đồ để xem điện thoại. Tên người gọi hiển thị rõ mồn một trên màn hình.
"......A lô, Haruga nghe."
"A, Haruga-kun à. Em đến trường rồi đây. Hazumi có ở đó không? Em có mang đồ ăn đến, chúng ta cùng ăn tối nhé. À mà Haruga-kun đang ở đâu và làm gì thế?"
"T-tớ vừa tắm xong, ừm."
"Anh đang ở khu nhà câu lạc bộ thể thao đúng không? Ở đó cũng có phòng tắm mà. Vậy để em qua đó nhé. Em đang ở trước thư viện rồi."
"K-khoan đã, Juujouji, em không cần qua đâu!"
Juujouji Orihime, em họ của Hazumi, hình như vừa đi vừa nói chuyện điện thoại. Dù Hal đã cố hết sức thuyết phục cô bạn học tinh ý kia...
"Đừng lo, đi bộ từ đây sang đó chưa đến năm phút đâu. Gặp anh sau nhé."
Thế nhưng, cô bé đã cúp máy cái rụp.
Hal vội vàng chạy bổ vào phòng tắm, la lớn với đàn em: "Chết rồi! Juujouji đang tới đó. Chúng ta phải nhanh lên!"
"Ể, Nee-sama!?"