Chương 9: Trọng giáp thiếu nữ chuẩn bị lên đường.
“Trước khi mặt trời lặn, hãy vượt qua khu rừng để đến thành phố và kiếm một chiếc xe ngựa cùng với các nhu yếu phẩm. Nếu như chúng ta dành một đêm trên xe ngựa thì chúng ta có thể đến thành phố bên cạnh vào đêm tiếp theo.” – Percival chỉ ra kế hoạch dựa trên tấm bản đồ đang trải ra.
Mặc khác, Monette phản đối. Dựa vào bản đồ, khoảng cách giữa hai thành phố mà Percival nhắm tới không xa như thế. Với việc đi bằng xe ngựa, họ có thể đến thành phố thứ hai trước khi màn đêm buông xuống. Sau đó họ có thể qua đêm trong một lữ quán tốt ở thành phố và dưỡng sức trước khi rời đi vào buổi sáng.
Tuy nhiên, Percival thở ra một hơi dài và đưa mắt xuống tấm bản đồ.
“Tiểu thư Monette, cô tốt nhất là đừng nghĩ đây sẽ là một chuyến đi bình thường.”
“…Hở”
“Trong năm qua, mỗi khi hoàng tử Alexis bước lên xe ngưa, bánh xe sẽ rớt ra, cánh cửa bị thổi bay và bọn ngựa thì nổi điên.”
Monette cau mày trước lời nói của Percival.
Cô nhìn qua Alexis, khuôn mặt của anh ta trông mệt mỏi và cơ thể thì rã rời. Rõ ràng là những cỗ xe ngựa không thể nào thoát khỏi lời nguyền đen đủi của anh.
Đó là lí do tại sao Percival lại muốn khởi hành trước khi ngày tàn. Ngoài ra, Alexis đáng thương lẩm bẩm với giọng nghiêm túc, “Nhà trọ trong thành phố…”. Monette chỉ có thể nhún vai trong bộ giáp và bỏ cuộc.
◊◊◊
Và như thế tôi chuẩn bị cho chuyến đi đầu tiên.
Tôi sống một mình trong tòa lâu đài cổ này cũng đã lâu. Nhưng cũng chẳng có nhiều đồ đạc riêng lắm. Đa số mọi thứ vẫn còn ở đây sẵn trước khi tôi chuyển đến.
Quần áo để thay, sách phép, bút và giấy da…. Trong khi đi lại xung quanh, tôi xem xét đâu là những vật cần thiết để mang theo. Nếu như cứ mang một đống những thứ không cần thiết, sẽ phải rất vất vả mỗi lần sắp xếp lại chúng…
Dù cho việc chuẩn bị chẳng có gì thú vị, Percival vẫn đứng đó và theo dõi từ nãy giờ.
Thi thoảng anh ta lại hỏi: “Đó là gì thế?” và đôi lúc lại giúp tôi mang vác những vật nặng. Nhưng phần lớn thời gian anh ta chỉ yên lặng dõi theo tôi trong khi suy nghĩ gì đó. Và khi tôi đi từ phòng này sang phòng khác thì anh ta cũng sẽ đi theo.
Anh ta muốn làm gì nhỉ? Khi tôi nhìn lên và bắt được ánh mắt của anh ta, anh ta lại cau mày và quay sang nhìn vào cuốn sách phép với một biểu cảm lạ.──Tiện thể, Alexis đang sửa một chiếc ghế. À thì, tôi cũng không chắc lắm khi mà người đàn ông đang rên rỉ vì bị búa đập vào tay đó có thể sửa được──
“Percival, anh mau đi sửa cái ghế đó đi, hoặc là làm ơn đi lấy một vài chai rượu đắt tiền trong hầm dùm tôi cũng được.”
“Cô định bán chúng đi sao?”
“Tôi có thể dùng chúng để có thể vui vẻ trong chuyến hành trình này.”
“Hiểu rồi. Tôi sẽ không dựa vào tiền của cô đâu.”
Tôi quyết định lờ đi phản ứng của Percival và tập trung vào đống đồ.
Tôi quay trở lại công việc chuẩn bị vì nói chuyện với Percival thật là chán, và hiện tại tôi cũng không muốn nói chuyện với ai cả. Có lẽ sẽ ổn nếu như tự mình lấy vài chai rượu trong hầm chứa, như thế sẽ dễ hơn nhiều so với việc nhờ anh ta. Nếu như có gì đó đuổi không chịu đi thì tốt nhất là nên mặc kệ nó. Hay nói cách khác: “Nếu như anh có chuyện gì muốn nói thì cứ nói đi. Tôi sẽ không hỏi đâu.” Hiện tại, sự tập trung của mình chỉ dành cho đống đồ đạc.
Trong khi cô đang chuẩn bị đồ đạc, Monette bất ngờ thốt lên một tiếng nhỏ khi cô tìm thấy một bức tranh nhỏ được kẹp trong một cuốn sách.
Bức tranh được vẽ bằng sáp màu, hình ảnh nguệch ngoạc của hai cô gái nhỏ đứng cạnh và nắm tay nhau. Đó hẳn là một bức tranh của con nít.
Nhìn vào nó. Monette nheo mắt trong mũ giáp…
Thật là hoài niệm.
“Tiểu thư Monette, đó là gì thế?”
“Đây là bức tranh mà tôi và em gái đã vẽ khi chúng tôi còn nhỏ.”
“Em gái…”
Percival nhẹ nhàng nói ra từ đó, nhưng rồi anh ta nhanh chóng mím chặt môi như thể cố ngăn cho từ ngữ thoát ra. Với hành động đó, Monette chỉ có thể nhắm hờ đôi mắt mình lại trong mũ giáp.
Cô nhớ lại bóng dáng của một đứa trẻ. Cô em gái dễ thương của cô, cô bé ấy rất yếu khi còn nhỏ và hai người đã dành rất nhiều thời gian bên nhau trong dinh dự mùa hè. Trong ngôi biệt thự trống rỗng đó, cả hai vừa vẽ tranh vừa nói về những giấc mơ của mình.
Ăn kẹo, vẽ tranh bằng những búp sáp, và chơi đồ hàng bằng những món trang sức. Chỉ có hai chị em chúng tôi, mặc lên mình những bộ váy đẹp trong khi bắt chước làm một bữa tiệc trà.
“Chị muốn trở thành một cô công chúa tỏa sáng.”
Cái ngày mà tôi nói những lời đó lướt qua tâm trí…
…Sau đó tôi gấp lại tờ giấy màu để xóa đi cảnh tượng đó. Tất nhiên tôi không thể mang thứ này theo được.
“Percival, thay vì chỉ đứng đó và nhìn, sao không làm việc giúp tôi đi nào?”
“Tiểu thư Monette……”
“Tôi muốn rời khỏi đây sớm, nên là anh cũng mau đi ngủ đi và đừng làm phiền tôi nữa.”
Monette ngắt lời Percival, nhịp thở của anh ta dừng lại một chút khi anh ta hiểu ý của cô.
Biết được anh ta đã hiểu cách cô nói: “Đừng làm phiền tôi nữa”, Monette thở phào nhẹ nhõm trong mũ giáp……… Và,
“Đừng nói những thứ kì lạ.”
Tôi tiếp tục nói như thể không biết đến ánh nhìn trách móc của Percival.
“Có gì sai khi nói những thứ kì lạ là kì lạ?”
“Tôi chỉ mới buồn ngủ một chút thôi.”
“Tiểu thư Monette, cảm ơn cô~. Cô đúng là một cô gái tốt bụng~. Và đó quả là một con mèo dễ thương~. Cô vẽ giỏi thật đó~~.”
“Dừng lại! Đừng có mà nhại lại lời của tôi như thế!”
Nếu như bạn nhại lại những hành vi kì lạ của anh ta từ đêm trước, Percival sẽ hoảng loạn và dừng lại.
Rõ ràng sự kì lạ của anh ta làm anh xấu hổ, và anh ta không còn cách nào khác ngoài việc ngượng đỏ mặt như một trái cà chua chín. Monette cười trong mũ giáp của mình.
Sau đó, khi đã cảm thấy tốt hơn một chút, tôi tiếp tục chuẩn bị đồ đạc của mình và trải ra những bộ quần áo mà tôi có.
Tôi nhìn vào một chiếc váy trắng đáng yêu với một dải ruy băng trên ngực, trông nó hơi đơn giản một chút, nhưng tôi thích sự thoải mái của nó. Nên tôi quyết định sẽ mang nó, tôi gấp nó lại và cho vào góc của mớ hành lí.
“Bây giờ thì chuyện gì đang xảy ra thế?” những từ đó được nói ra. Tôi nhìn vào Percival, trông anh ta rất ngạc nhiên vì một điều gì đó.
“Cái gì là cái gì?”
“Chẳng phải đó là một bộ váy sao?”
“Tôi mặc nó khi ở trong phòng. Giờ thì đi ra chỗ khác đi. Tôi không muốn anh nhìn tôi khi tôi đang chuẩn bị quần áo.”
Monette trừng mắt người đàn ông không hề có chút tế nhị nào.
Mặc khác, Percival vẫn đứng hình và lẩm bẩm một mình.
“Tiểu thư Monette?” Monette khó chịu khi nhìn vào khuôn mặt như thể đang nhìn thấy ma của anh ta.
Tại sao anh ta lại ngạc nhiên khi tôi mang theo một chiếc váy dễ thương chứ?
“Thật là bất lịch sự. Tôi chắc chắn cả anh cũng sẽ mặc một bộ quần áo mà anh thích khi mà anh ở trong phòng mình.”
“Không phải như thế,… liệu chúng có vừa không?”
“Gì đấy hả? Anh đang cố nói là tôi béo sao?”
“Không phải như thế, chỉ là nó không vừa với với tay, vai hay thậm chí là đầu cô……”
Tôi nhìn thấy biểu cảm khó hiểu trên khuôn mặt của Percival và cả trong giọng nói của anh ta khi anh ấy tiếp tục hỏi: “Không phải nó sẽ rách sao?” và “Cô định mặc nó bằng cách nào chứ?”. Không giống như anh ta đang coi thường hay khiêu khích cô. Chỉ đơn giản là sự tò mò thuần túy.
Monette không thể nào hiểu được Percival đang cố nói gì trong tình huống này và cô nghiêng đầu khiến cho mũ giáp tạo nên một tiếng ồn lớn.
Bất kể có ra sao, anh ta đâu cần tôi giải thích làm thế nào để ai đó có thể mặc một chiếc váy đơn giản.
Nhưng não của anh ta rõ ràng đã quá tải và trông như đang đợi tôi giải thích. Tất nhiên bằng cách tháo bộ trọng giáp tôi đang mặc ra rồi.
──Tháo bộ giáp ra…
“……Bởi vì tôi sẽ tháo bộ giáp này ra khi tôi ở một mình?”
“Tháo nó ra?”
“Bởi vì có người trong này? Bộ giáp đâu phải là cơ thể của tôi chứ?”
Sau khi tôi giải thích với Percival rằng bộ giáp được mặc vào thì cũng có thể được tháo ra, anh ta nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt trống rỗng một lúc…
“Yosh, Tôi sẽ đi lấy vài chai rượu.”
Rồi anh ta quay đi và rời khỏi phòng. Có phải anh ta vừa giương cờ trắng không? Đôi mắt của Monette lạnh lùng đầy sát khí nhìn vào tấm lưng của của anh ta, nhưng vì bị che bởi mũ giáp, có lẽ anh ta sẽ không cảm nhận được gì… Không phải, có lẽ anh ta đã biết được có thứ gì đó sau lưng vì anh đang tỏ vẻ khó chịu và đau đớn.
“…Sau cùng thì, tại sao tên đó lại theo dõi mình nhỉ?”
Tôi nghiêng đầu thắc mắc, nhưng quyết định quay lại vào việc chuẩn bị.