Chương 8: Phù thủy không chỉ thất thường mà còn ích kỉ nữa.
“…Phù thủy thì sao?”
“Có vẻ như không quan trọng đối tượng là người bình thường hay hoàng tộc, một phù thủy sẽ không nghe theo yêu cầu của họ trừ khi điều đó mang lại lợi ích cho họ. Tuy nhiên, vì một lí do nào đó họ luôn quan tâm đến việc tạo mối quan hệ với các phù thủy khác.”
Thật đáng ngạc nhiên là Monette tiếp tục giải thích mà không màng đến ý nghĩa của những lời mà cô đang nói. Trái lại, với cuốn sách phép trên tay: “Khi mà một phù thủy khác đến thăm, việc không chảo đón họ với lòng hiếu khách được xem là rất thô lỗ.” Cô dạy cho họ về cách ứng xử trong cộng đồng phù thủy.
Cô đang giải thích một cách vô cùng bất cẩn. Bất cẩn tới mức mà từ bất cẩn có lẽ cũng không đủ để diễn tả. Robertson và anh bạn sặc sỡ đang bò trên trần cố gắng gây sự chú ý bằng việc đu mình trên những sợi tơ của họ... Tuy nhiên Monette không nhận ra lời cảnh báo và tiếp tục đọc.
“… Tiểu thư Monette. Chẳng phải cô cũng là một phù thủy sao?”
“Vâng, gia tộc Idira đã vứt bỏ kiến thức về phù thủy từ lâu, nhưng thần đã học được cách đọc các văn tự và thần chú. Nếu như thần làm một chuyến viếng thăm tới họ, khá chắc là họ sẽ chào đón…….n…..”
Cuối cùng cũng cảm thấy được điều gì đó kì lạ từ lời giải thích của mình - giọng của cô nhỏ dần. Sau đó, cô nguyền rủa trong đầu mình: “Mình đúng là đồ ngốc…”
Alexis và Percival đang nhìn chằm chằm vào cô.
Tuy màu mắt của hai người họ khác nhau nhưng chúng đều cố nói lên một điều. Và chúng tạo ra một áp lực đáng kinh ngạc.
Mũ giáp của Monette phát ra một tiếng nghiền khi cô cố gắng quay mặt đi khỏi hai người và đẩy tấm bản đồ ra trước bằng găng tay.
“………...xin hãy cẩn thận. Nhớ gửi cho tôi chút quà lưu niệm đấy.”
Lời nói như bị kẹt lại trong mũ giáp của cô.
“Monette, tôi cầu xin cô! Hãy đi với chúng tôi!”
“Tôi không muốn, điều đó thật là phiền phức! Tôi đã chỉ ra nơi cần phải đến cho hai người rồi cơ mà!?”
“Monette, chẳng phải là phù thủy đó có thể sẽ không thèm gặp chúng tôi nếu như chúng tôi đi một mình sao!? Và lời nguyền của hoàng tử ngày một mạnh hơn!”
“Vậy thì tôi đoán rằng hai người nên từ bỏ và chết đi! Tôi đã nói rồi mà, tôi không nguyển rủa anh, nhưng không có nghĩa là tôi đã tha thứ cho anh!”
Monette hét lên lời từ chối và quay đi.
Mình không thích phải hét lên bởi vì tiếng vang trong mũ giáp rất khó chịu, nhưng mình chẳng còn quan tâm về điều đó nữa.
Mình không muốn nghe bất cứ lời nào từ bọn họ nữa. Họ thốt ra những lời vô nghĩa, đe dọa mình và kết tội mình đã yểm lời nguyền đó, thế mà họ thực sự nghĩ rằng mình sẽ đồng ý đi với họ sao?
Mình không muốn phải ra ngoài. Chứ đừng nói là rời khỏi đất nước này. Alexis chính là lí do mình phải ở lại tòa lâu đài này, và cũng chính là lí do mình sẽ không làm điều gì thêm cho anh ta nữa.
Hơn nữa, thậm chí họ còn chưa gửi lời cảm ơn vì mình đã cứu họ khỏi bọn sói và cho họ chỗ đặt lưng. Lẽ ra mình nên mặc kệ họ và đóng kín cửa từ đầu.
Nghĩ thế, Monette nhất quyết từ chối họ… trong khi cô thở hổn hển trong mũ giáp.
Alexis cúi đầu anh ta xuống thật sâu.
Thấp đến mức mà khuôn mặt của anh ta không thể nhìn thấy được. Mái tóc của anh ta phủ hết xuống, anh ta cúi đầu như thể cơ thể anh bị ép chặt.
Một Hoàng tộc, Đệ nhất hoàng tử của vương quốc. Với một tiểu thư đã bị chính gia tộc của mình từ bỏ và chẳng còn gì ngay khoảng khắc mà cô bị từ hôn.
Thật thấp, đủ thấp đến mức mà người khác sẽ nhìn anh như một kẻ bần hèn, nhưng anh ta vẫn cúi đầu.
Bên cạnh là Percival níu mày vì cảnh tượng này… Và anh ta cũng cúi đầu của mình xuống.
“Monette, tôi cầu xin cô… Cô là người duy nhất chúng tôi có thể nhờ cậy được. Tôi thề sẽ nghe theo mọi lời cô nói, và sẽ không ép cô làm bất cứ điều gì. Cô không cần phải giải lời nguyền này, tôi cũng không quan tâm việc lời nguyền này có được giải hay không.”
“Alexis…”
“Tôi chỉ muốn biết ai là người đã đặt lời nguyền này. Tôi muốn biết rằng tôi đã làm điều gì sai. Tôi muốn có thể gửi lời xin lỗi, và tôi muốn đền bù cho họ nếu như tôi có thể. Tôi biết rằng tôi chỉ làm điều này để thỏa mãn bản thân, và tôi hiểu được việc rời đi sẽ bất tiện cho tiểu thư Monette như thế nào. Nhưng mà…”
Tôi vẫn muốn biết.
Monette đã nhìn chằm chằm vào anh ta khi những lời nói đó chạm đến cô. Mái tóc nâu của anh ta lay động, và những lời nói của đứa trẻ năm nào chạy qua tâm trí cô.
Trước đây, sự phẫn nộ dành cho Alexis luôn cuộn xoáy trong lòng Monette. Tuy rằng, sự thật là sự phẫn nộ đó đang dần phai nhạt đi. Cô vẫn không thể tha thứ cho anh ta, nhưng tận sâu trong trái tim cô vẫn không căm ghét anh.
Kể cả khi tất cả những khó khăn Monette đã trải qua là do những lời nói đó của anh ta, khi đó anh ấy mới chỉ là một đứa trẻ. Kể cả khi anh ta có quyền lực của hoàng gia đằng sau, cô vẫn không muốn đổ trách nhiệm của cả cuộc đời mình lên lời nói của một đứa trẻ. Hơn nữa, anh ta đã hiểu được lỗi lầm của mình, anh ta liên tục thể hiện sự chân thành và cố gắng đền lỗi.
Những chuyện diễn ra sau những lời nói đó mới là thứ xé toạc trái tim của Monette. Cô đã không thể vượt qua những chuyện đó… cuối cô dùng mũ giáp như một tấm khiên.
Nhưng cũng đúng những lời nói đó chính là khởi nguồn. Nó chính là lí do Monette trốn trong tòa lâu đài cổ này.
Có lẽ sẽ dễ dàng hơn nếu như cô chỉ đơn giản ghét anh ta... Nghĩ về những điều đó, Monette thở ra một hơi dài.
“Hãy chắc chắn rằng tôi sẽ ở trong căn phòng tốt nhất của các lữ quán hạng nhất.”
“…… tiểu thư Monette?”
“Và với dịch vụ tốt nhất. Không thì tôi sẽ quay trở về ngay khi tôi không hài lòng, và tùy thuộc vào lí do anh bị nguyền, nếu đó thực sự là do lỗi của anh thì hãy đi mà tức giận với người khác.”
Tiếp tục nói, Monette thêm vào, “Nếu như anh làm được điều đó…”
Mình cũng có hứng thú với những phù thủy khác. Đó là một phù thủy đến từ một gia tộc đã lưu truyền kiến thức qua nhiều thế hệ. Nếu như có thể nói chuyện được với họ, điều đó sẽ làm mình rất vui và mình cũng có thể học thêm nhiều điều.
Bên cạnh đó, mình cũng có thể trở nên ích kỉ. Dịch vụ tốt nhất trong một căn phòng hạng sang. Tất nhiên mình cũng sẽ ăn những món ngon nhất mà mình muốn. Nếu như bị kéo khỏi lâu đài này, mình có thể đòi hỏi những thứ tốn kém đó.
Phù thủy tôi đây rất thất thường, ích kỉ, và sẽ chơi với nỗi sợ hãi của anh. Thi thoảng tôi sẽ cười vào sự đen đủi của anh, và đôi lúc sẽ đe dọa làm cho lời nguyền nặng hơn. Và tôi sẽ thưởng thức phản ứng của anh giống như cách tôi thưởng thức phong cảnh khi du lịch. Điều đó chắc chắn sẽ rất tuyệt.
Cô tự nhắn với bản thân như thế. Cuối cùng,
“Nếu như anh làm được điều đó, anh có thể đi cùng với tôi khi tôi tới thăm phù thủy đó.”
Khi cô nói thế, Alexis và Percival tròn mắt nhìn cô… và cô nở một nụ cười nhẹ nhõm.