Chương 13: Sự kì lạ trên xe ngựa vào nửa đêm của chàng Hiệp sĩ hộ vệ
Tôi mơ về một quá khứ xa xăm.
Tôi và Emlilia cùng nhau gối đầu lên đùi của mẹ. Ngón tay mảnh khảnh của bà dịu dàng vuốt qua khẽ tóc, và đôi khi tinh nghịch véo mũi tôi. Cảm thấy thoải mái và buồn ngủ, tôi đã nói với Emilia và bà ấy giấc mơ của mình.
Tôi muốn mặc một bộ váy đẹp, và tôi muốn mang những món trang sức sặc sỡ… Ước mơ của một đứa trẻ là vô tận và tôi đã nói chuyện với mẹ mà không thấy mệt mỏi.
Thật là hoải niệm làm sao. Đã rất lâu rồi.
Tại sao tôi lại nhớ về những thứ như thế…
Tại sao…
Hiện tại tôi đang gối đầu lên cặp đùi cứng cáp của một người đàn ông trưởng thành và được bàn tay mạnh mẽ của anh ta vuốt ve mũ giáp. Tại sao kỉ niệm êm đềm và đẹp đẽ đó lại sống lại?
“…Percival, nếu như anh buồn ngủ, xin hãy đi ngủ trước thay vì tiếp tục thức. Chúng ta đã mệt mỏi trước hành trình rồi.”
“Tiểu thư Monette. Xin thứ lỗi, tôi lỡ đánh thức cô dậy sao?”
“Tôi đã có một giấc mơ đẹp và nó làm tôi bực mình… Dừng lại đi! Đừng có vỗ về tôi như thế! Làm sao tôi có thể ngủ trong tình trạng này được chứ hả!”
Hất cánh tay của Percival – người đang đối xử với cô như một đứa trẻ, Monette thức dậy trong sự hoảng loạn.
Dù tôi có lườm anh ta, anh ta vẫn cười khẽ. Trái lại, anh ta lại tiếp tục vỗ vào đùi mình như thể đang nói: “Lại đây nào”. Thật là đáng ghét.
Không chỉ thế, khi tôi không đáp lại lời mời của anh ta, anh ta lại dang tay ra và từ từ tiếp cận. Điều này thật tồi tệ…… Tôi không thể chạy trốn được. Chẳng có đường thoát nào trên cỗ xe này cả. Nói cách khác, anh ta dễ dàng ôm chầm lấy tôi.
May nhờ có bộ giáp, tôi không cảm thấy gì. Và đương nhiên tim tôi không có đập nhanh. Chỉ có sự khó chịu.
“Này, xin hãy quay lại với sự tỉnh táo của anh sớm.”
“Tiểu thư Monette, cô thật là một đứa trẻ tốt bụng và ngoan ngoãn. Cảm ơn cô vì đã đi cùng với chúng tôi trên hành trình này.”
“Vậy thì đừng làm phiền giấc ngủ của đứa trẻ ngoan đó.”
“Nếu như cô không thể ngủ, tôi sẽ hát một bài nhé.”
Với lời đề nghị của Percival, Monette dừng việc đùa giỡn lại, và cô ta trở nên hung hăng trong vòng tay của anh ta.
Tôi chắc chắn sẽ gặp ác mộng nếu như tôi để mình ngủ trên đùi trong khi nghe anh ta hát. Và tôi không còn thấy buồn ngủ nữa.
Tuy nhiên, để đáp lại lời từ chối quyết liệt của tôi, Percival hoàn toàn không hiểu gì cả. Anh ta tiếp tục nói những lời như: “Cảm ơn cô” và “Cô thật tốt bụng”. Cuối cùng, anh ta xoa đầu tôi trong khi nói: “Tôi rất vui vì có cô ở đây.”. Biểu cảm và giọng nói của anh ta khá dịu dàng, nhưng nó chỉ làm cho tôi sởn gai ốc hơn.
Thật là khó chịu!
Nếu như tôi mất kiểm soát và dùng ma thuật lên anh ta thì có lẽ cũng không quá đáng lắm. Có lẽ đó là đủ để anh ta học được từ sai lầm này và chịu ngủ sớm hơn một chút. Còn hơn là làm phiền giấc ngủ của người khác.
Không còn lựa chọn nào khác, Monette chộp lấy mảnh giấy da được niệm phép. Và khi cô chuẩn bị kích hoạt nó…
“Tiểu thư Monette, tôi xin lỗi.”
Khi anh ta thì thầm những lời như thế, tôi dừng lại theo phản xạ.
“Tôi xin lỗi, tiểu thư Monette. Tha lỗi cho tôi…vì đã làm liên lụy đến cô…”
“…Percival.”
“Không có một ai chúng tôi có thể dựa vào ngoài cô ra… Tôi không thể làm gì khác được…”
Những lời của Percival rời rạc được nói ra, và anh ta ôm tôi thật chặt đến nỗi tôi không thể nhìn thấy mặt anh ta. Dù cho không cảm thấy đau, tôi có thể biết được rằng cái ôm này được anh ta đặt rất nhiều sức vào đó. Và thực tế là tôi có thể cảm thấy cánh tay run rẩy của anh ta.
“Hoàng tử Alexis là một kẻ vô dụng không đáng tin. Tại sao mọi người lại nói như thế, tại sao mọi người tin những lời đó một cách dễ dàng như vậy…”
“Tại sao nhỉ…”
Sau cùng, Monette không thể trả lời anh ta.
Alexis bị nguyền rủa. Thực tế, tôi đã xác nhận nó. Và vì lời nguyền đó, ngài ấy tiếp tục khổ sở trong khi danh tiếng của ngài liên tục rớt xuống vũng bùn.
Những thất bại, sai lầm và những tin đồn xấu hợp lại tạo nên sự tai tiếng của ngài. Những cận thần lần lượt rời bỏ ngài, và tấm lòng của người dân trở nên nguội lạnh với ngài. Sự tai tiếng của ngài ấy đã lan ra khắp nơi, và nếu như ngài đến một thành phố, ngài sẽ bị đánh lén trong khi những người khác buông lời chế nhạo.
Đó là tại sao tôi lại thắc mắc. Tại sao mọi người xung quanh lại thay đổi như thế? Bởi vì trước đây hoàng tử Alexis đã từng được ca tụng là một người tốt, thật kì lạ khi mọi người thay đổi thái độ của họ quá nhanh như thế này .
Đặc biệt là khi vận xui của ngài ấy thật lố bịch. Với sự xui xẻo liên tục làm khó như thế, thông thường mọi người sẽ cố gắng giúp đỡ, hoặc ít nhất là cũng thương hại ngài ấy. Thậm chí khi những tin đồn xuất hiện tràn lan, lại chẳng có một bằng chứng xác đáng nào cả, lẽ ra sẽ có những người không tin vào nó.
Nhưng mà, các quý tộc và người dân đều thay đổi thái độ với ngài. Họ cùng nhau coi thường ngài.
……Cho tới khi chỉ còn lại Percival. Chỉ có anh là không bị ảnh hưởng.
“Ngay cả Đức vua cũng khinh thường hoàng tử Alexis. Tôi thậm chí còn không tin được những lời mình đang nói. Việc này giống như là một trò đùa vậy. Cứ như thể tôi đã bị ném sang một thế giới khác. Tôi không biết phải tin tưởng ai, bất cứ người nào cũng có thể là kẻ thù. Tiểu thư Monette, tôi sợ rằng mình không thể chịu đựng được nữa…”
“Percival…”
“Tôi đã kéo cô ra khỏi lâu đài đó và làm cô bị dính vào tất cả những chuyện này. Cô không cần phải tha thứ cho tôi. Cô thậm chí cũng có thể nguyền rủa tôi đến chết khi mọi chuyện kết thúc. Chỉ là, làm ơn hãy giết tôi trong thế giới ban đầu…”
Anh ta ôm lấy tôi và nói với giọng đầy đau đớn. Và tôi chỉ có thể thở dài trong khi cố gắng thoát khỏi anh ta.
Tôi hiểu những gì anh ta đang nói. Thái độ đối với Alexis của mọi người quá thẳng thắn, và thái độ như thế là không tưởng được đối với một hoàng tộc. Như thể mọi người xung quanh Alexis đã được thay thế sau một đêm.
Ngay cả Monette, người vốn đã có ác cảm với anh ta từ đầu, cũng nghĩ mọi chuyện thật là điên rồ.
Đây cũng là một phần của lời nguyền sao? Vậy thì lời nguyền này thực sự làm được những gì?
Ai làm, tại sao, khi nào, và thế nào lời nguyền này được yểm?
“Percival, tôi không thể tìm ra thủ phạm bằng ma thuật của mình. Dù sao thì, hãy đi gặp phù thủy đó. Tôi cũng có vài thứ cần phải xác nhận.”
“Tiểu thư Monette, tôi xin lỗi. Hãy để mọi khó khăn cho tôi. Tôi……”
“Percival?”
“……………”
Tôi bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng với phản ứng của Percival, nên tôi vùng khỏi cánh tay của anh ta và ngước lên nhìn vào mặt anh.
Mới nãy anh ta dường như sắp khóc tới nơi, nhưng bây giờ anh ta đang đảo mắt đi chỗ khác. Từ từ buông tay ra khỏi người tôi, anh ta lùi lại và đặt một cánh tay lên bậu cửa sổ rồi nhìn ra ngoài. Sau đó, một giọng nói bình tĩnh phát ra.
“Đêm nay trăng đẹp nhỉ.”
Anh ta lẩm bẩm. Tiện thể, mây đen đang che phủ bầu trời đêm nay. Những cơn gió mang theo hơi ẩm, có lẽ trời đã mưa một lúc trước.
Monette thở dài nhẹ nhõm khi Percival cuối cùng cũng trở lại như bình thường.
“Công tắc của anh bật thật bất ngờ nhỉ.”
“…Nó chỉ giống như một đợt sóng thôi. Tôi sẽ lại bình thường sau 15 phút.”
“Anh không nhớ rằng đã nói, [Cô không cần phải tha thứ cho tôi. Cô thậm chí cũng có thể nguyền rủa tôi đến chết khi mọi chuyện kết thúc] sao?”
“Hự, Cô không cần phải nhớ từng chữ như thế đâu!”
Đúng là một cục sắt có trí nhớ tốt! Trong khi Percival lườm tôi, tôi lè lưỡi trong mũ giáp của mình. Tất nhiên là anh ta không thể thấy nó, nhưng khoảng khắc tôi làm thế, mặt của anh ta nhăn nhó. Đúng là trực giác vẫn tốt như thường.
Nhưng trong tình huống này anh ta nên biết rằng chính anh ta đã đào mồ cho chính mình. Tôi có thể mỉa mai anh ta thoải mái và anh ta không thể đáp lại được một lời nào. Trong khi tôi nhắc lại những lời đó, rõ ràng anh ta biểu hiện như thể rằng anh ta tự biết chỗ của mình và chịu đựng.
Đây là một cơ hội chiến thắng!
Tiếng chuông chiến trận vang lên trong đầu của Monette. Bình thường người này vừa đáng ghét vừa khó chịu, nhưng khi buồn ngủ, anh ta lại lộ ra sơ hở. Mặc dù tôi có ý định chăm chọc Alexis bất cứ khi nào có thế, nhưng nếu cơ hội lồ lộ ra thế này, chắc là tôi cũng nên dành chút thời gian cho Percival.
“Percival, tôi sẽ đi ngủ tiếp, anh hãy ngồi xuống đi.”
“Mau chóng ngủ ngay đi.”
“Nên là hãy cho tôi gối đầu nhé.”
“Tôi sẽ nói cho cô biết, mũ giáp của cô khá nặng. Có lẽ cô nên xem lại phép thuật giảm trọng lượng của mình.”
“Thế còn bài hát ru của tôi thì sao?”
“Làm như tôi sẽ hát ấy!? Quên hết tất cả chuyện đó đi!”
Percival kẽ giọng hét lên trong khi cẩn thận không la đánh thức Alexis. Nhưng tôi không quan tâm lắm tới việc đó và cười lớn trong mũ giáp.
Tôi hoàn toàn thích phản ứng của anh ta. Liệu đây có phải là một giấc mơ đẹp không nhỉ? Nghĩ thế, tôi nói thêm,
“Bởi vì tôi là một cô gái tốt bụng và dễ mến, nên tôi sẽ quên hết mọi thứ bằng đồ ngọt.”
Đó là một lời nói dối.
Percival tròn mắt ngạc nhiên và anh ta trông khó hiểu.
Nhìn thấy thế, Monette giơ một khẩu súng chúc mừng trong tâm trí mình ──hoa giấy bay khắp nơi, một tấm băng rôn viết [Ăn điểm!] trên đó tung bay── Tôi từ từ díu mắt lại. Mặc dù nghĩ có thể chơi đùa một lúc nhưng tôi nghĩ mình nên đi ngủ ngay bây giờ.
……Trước khi thiếp đi, tôi nói một lời cuối cùng.
“Hãy để tôi ngủ thêm nửa tiếng do đã bị anh làm phiền lúc trước.”
Và rồi tôi quay lại giấc ngủ.
Bất ngờ thay, Percival cho tôi thêm một giờ trước khi đổi ca gác.