Chương 14: Mối quan hệ tay ba trên xe ngựa
Dựa vào ánh sáng trên tay, tôi vẽ xong một lá bùa và quay sang đọc sách.
Ban đầu tôi sống một mình trong lâu đài cổ. Thay đổi môi trường sống thành cỗ xe ngựa này không khiến cho tôi thay đổi thời gian biểu của mình và cũng không thấy bất tiện. Tất nhiên, tôi cũng không cảm thấy cô đơn, thậm chí tôi còn đang khá thoải mái.
Nhưng vẫn thật là rắc rối khi mà cứ phải đuổi mấy con bướm độc liên tục cố gắng lẻn vào.
“Có một con thằn lằn sặc sỡ trên cửa sổ…”
Tôi thở dài khi nhìn con thằn lằn bám vào bậu cửa sổ như thể nói “Chào buổi tối, mình có độc đấy!”.Sau đó tôi gõ nhẹ vào bên cạnh để cho nó biết rằng tới giờ về nhà rồi. Rồi tôi ngồi lại và cố gắng tiếp tục đọc sách….trước khi bị làm phân tâm bởi một đàn bướm độc bu vào cửa sổ. Đã được bao nhiêu con rồi nhỉ? Hết mấy con bướm, rồi thằn lằn, và cả một con ếch cùng đủ thứ sinh vật sặc sỡ khác tìm cách lẻn vào cỗ xe này.
Và tôi phải đuổi từng con một đi. Không khó khăn để làm thế, nhưng liên tục phải làm thế thì thật làm phiền toái.
Nhân tiện, việc này không phải để bảo vệ giấc ngủ của Alexis. Mà là để bảo vệ Percival, tôi thực sự muốn tránh khỏi việc bị anh ta quấy rối lần nữa.
“Nhưng việc này cũng đồng thời bảo vệ Alexis. Thật là khó chịu quá đi.”
Trong khi lẩm bẩm như vậy, tôi lấy ra một viên kẹo ngọt và thảy nó vào miệng.
Mùi hương và vị ngọt dịu nhẹ lan tỏa khi viên kẹo tan chảy. Đúng là ngon thật!
Nhưng khi nghĩ rằng đây là chiến lợi phẩm thu được bằng cách đe dọa Percival, nó lại càng ngon hơn nữa.
Rồi trong khi thưởng thức những viên kẹo ngọt, đôi khi đuổi những con bướm và thằn lằn độc, tôi đọc sách để giết thời gian. Nó là một cuốn sách lịch sử mô tả cuộc chiến giữa phù thủy và thợ săn phù thủy. Có rất nhiều mô tả đẫm máu nên nó khá là khó chịu để đọc trong khi giết thời gian.
Tôi có đủ khả năng để đọc thể loại kinh dị này một mình, kể cả là khi bây giờ là ban đêm đi nữa. Thực ra, đọc nó trong bầu không khí này lại khá là thú vị. Tôi cũng nhận ra rằng bóng tối sẽ tạo ra thứ mà một số người gọi là tiếng động đáng sợ.
“Không biết mình có thể mượn sách từ phù thủy đó được không nhỉ?”
Ý tưởng nó bỗng nhiên ập đến.
Những cuốn sách liên quan đến phù thủy và ma thuật của họ thuộc sở hữu của chính phù thủy đó, và chỉ được lưu truyền trong gia tộc từ thế hệ này sang thế hệ khác. Nó không phải là thứ có thể mua bằng tiền được.
Sách của gia tộc Idira mà tôi đang sở hữu được tìm thấy ở trong lâu đài cổ. Và tôi đã dành ra rất nhiều thời gian để đọc chúng.
Điều tôi đang cố nói là tôi đã phát chán việc đọc mớ sách đó rồi.
Tôi biết rằng cần phải đọc đi đọc lại mới thực sự có thể lĩnh hội được kiến thức, nhưng tôi vẫn muốn đọc những cuốn sách ma thuật mới. Chắc chắn phù thủy của Phosphorous có những cuốn sách mà tôi chưa bao giờ thấy, hoặc là sẽ có vài cuốn sách khác nói về việc săn phù thủy.
Nhưng liệu họ có tự nguyện cho tôi mượn?
Hay là tôi phải dùng một thứ gì đó thể trao đổi nhỉ?
Không may, tôi không có người bạn nào là phù thủy nào để trả lời những câu hỏi đó. Thực ra, tôi không có người bạn bình thường nào. Robertson là “người bạn nhện”, chứ không phải là người bình thường nên không tính.
Trong khi đang nghĩ về những việc đó, cỗ xe ngựa bỗng chao đảo và dừng lại. Thứ nước không màu trong cốc mà tôi đang cầm sóng sánh và sợi dây chuyền gần nó vung về phía trước rồi đập vào cốc, tạo ra một âm thanh nhẹ.
Để tìm hiểu chính xác chuyện gì đang xảy ra, tôi ló đầu ra khỏi cửa sổ để nói chuyện với người lái xe.
“Chuyện gì vừa xảy ra thế?”
“Tôi xin lỗi. Bánh xe bị kẹt trong bùn… Chúng ta sẽ lại lên đường ngay khi tôi xử lí nó, xin mọi người hãy vui lòng chờ trong giây lát.”
“Tôi có thể giúp gì không?”
“Không, không cần đâu.”
Anh ấy bảo tôi đợi, và người lái xe lấy ra vài dụng cụ và ván gỗ, rồi anh ta bắt đầu làm gì đó với một bên bánh. Chuyển động của anh ta khéo léo và nhanh chóng, nên đúng là sự trợ giúp của một người nghiệp dư rõ ràng là không cần thiết thật.
Mở cửa và nhìn xung quanh, tôi thấy mặt đất xung quanh đúng là khá lầy lội, và có những vũng nước rải rác trên đường. Theo như người lái xe, khu vực này đã có mưa trong vài ngày gần đây. Dĩnh nhiên là bánh xe sẽ bị kẹt trên con đường như thế này. Thật là xui xẻo làm sao.
Trong khi tôi thở dài và nhìn lên bầu trời đêm đầy mây đen, một con ếch lẻn vào qua khe cửa mở. Và như thể như đang đuổi theo nó - một con rắn trườn vào theo.
“Nếu như hai đứa không đi ra ngoài trước khi khởi hành thì tụi bây sẽ bị đưa đi xa khỏi nhà lắm đấy.”
Trong khi nói chuyện với chúng nó, tôi xua chúng ra khỏi cỗ xe… và rồi tôi tròn mắt trong mũ giáp.
Không biết là nó vô ý lẻn vào trong khi tôi không để ý hay có một kẽ hở trên nóc xe làm nó rơi xuống. Nhưng hiện đang có một chú ốc sên khá lớn đang bò trên mặt của Alexis. Trong khi tôi mải nhìn vào nó, con ếch và rắn quay lại tụ tập với nó. Đang có một mối quan hệ tay ba giữa con mồi và thợ săn ở ngay đây, một mối quan hệ mà tụi nó tìm cách ăn thịt lẫn nhau.
Alexis bắt đầu tỉnh dậy khi anh ta cảm thấy có gì đó trên mặt trong khi thở hổn hển. Nghe được những tiếng rên rỉ đó, tôi ngồi lại và đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra. Dù gì thì cũng đã tới giờ thay ca.
“UH…uh… Tại sao lại có cả chuỗi thức ăn trên mặt mình nhỉ…?”
“À, anh đã dậy rồi sao Alexis. Tới lượt anh gác rồi đấy. Tôi sẽ đi ngủ tiếp, nên là đừng có lười biếng ấy.”
“Đợi đã, đừng hành xử như thể đây chỉ là chuyện bình thường…Lạy chúa, thật là nhớp nhác…”
Trông rùng mình, Alexis rên rỉ cố gắng đuổi ba con vật đi… Và kết quả của hành động là cả ba hoảng loạn tìm chỗ trốn trên người của anh ta.
“Uwaaa, dừng lại… đừng có dính vào ta nữa!”
“Tụi nó đúng là nhớp nháp thật nhỉ? Nào! Tiến lên!”
“Monette, đừng có cổ vũ chúng nó chứ!”
Alexis vật lộn cố thoát khỏi ba con vật trong khi cố kìm giọng của mình. Cảnh này không có gì ngoài sự hài hước và buồn cười.
Đây là một cách giết thời gian tốt trong khi xe ngựa bị kẹt. Nhưng trong khi tôi đang thưởng thức cảnh tượng này, Alexis không chịu đựng được nữa và hét lên. Percival – người vẫn đang ngủ, khẽ lầm bầm gì đó.
Ngay khi nghe thấy nó, Monette hoảng lại và kêu cả ba dừng lại.
“Giải tán, giải tán! Sắp có người cực kì phiền phức tỉnh dậy rồi!”
Vẫy mạnh tay của mình, Monette mau chóng đưa bộ ba lại vũng bùn.
Thật là nguy hiểm nếu như Percival tỉnh dậy bây giờ. Rắn, ếch, sên chiến đấu với nhau và Alexis vật lộn để đuổi chúng đi. Monette bị bắt phải gối đầu lên đùi của Percival và giọng hát của anh ta vang lên trong cỗ xe… đúng là lộn xộn. Đó đúng là địa ngục.
Tưởng tượng ra khung cảnh đó, tôi lau mồ hôi lạnh đang chảy trên trán…À thì, tôi không thể làm thế, găng tay của tôi chỉ quẹt qua mũ giáp. Rồi tôi quay lại nhìn Alexis, anh ta đang lau những vết nhờn bằng khăn rồi quay lại khi nhận thấy ánh mắt của tôi.
“Monette này, tại sao cỗ xe lại dừng lại?”
“Bánh xe đã bị kẹt trong bùn, nhưng tôi nghĩ là nó sẽ được sửa sớm thôi.”
“Vậy sao? Còn có vấn đề nào khác không?”
“Nếu ý của anh là vấn đề xảy ra với chúng ta, thì mọi thứ vẫn ổn. Tuy nhiên, nếu ý anh là trong chúng ta ai đó có vấn đề, thì câu trả lời là có.”
“Ý của cô là sao?”
“Có người trở nên buồn ngủ.”
“À…”
Hiểu rồi…Alexis quay sang nhìn Percival.
Mặc dù đã cựa quậy trước đó, dường như anh ta lại ngủ thiếp đi lần nữa mà không biết đến hai ánh nhìn đang hướng về mình. Tôi khoanh tay lại và nhún vai trong khi dựa vào cửa sổ. Tôi sẽ không nhắc lại những gì mình đã nói.
Anh ta là một kẻ khó chịu – tôi lẩm bẩm trong đầu. Nhưng tôi sẽ không nói với Alexis về những gì đã xảy ra. Vì Monette là một đứa trẻ dịu dàng và tốt bụng đã hứa sẽ quên những gì anh ta nói vài giờ trước.
“Anh ta rất là phiền khi buồn ngủ. Trước giờ vẫn thế sao?”
Bám dính lấy ai đó khi buồn ngủ, ôm chầm họ và vuốt ve như thế. Điều này chắc chắn sẽ trở thành một vấn đề lớn nếu như nạn nhân là một phụ nữ không mặc giáp. À không, nó vẫn là vấn đề lớn nếu như cô ấy có mặc giáp.
Alexis nhún vai và trả lời câu hỏi của Monette.
Trước đây, Percival đã sống trong kí túc xá nam của các hiệp sĩ. Nên chỉ có đồng nghiệp nam là nạn nhân của anh ấy. Có vẻ như lúc đó, anh ta đã bị đánh trả hoặc ném vào bồn tắm.
“Nó chỉ mới xuất hiện khoảng một năm trước” – Alexis thì thầm.
Tình trạng hiện tại chỉ xuất hiện khi sự xui xẻo của Alexia bắt đầu. Nó dường như là để loại bỏ sự yên tâm được tạo ra nếu như họ được ngủ chung phòng, hoặc tương tự thế - Alexis nói.
Lắng nghe câu chuyện như thế, Monette thở dài trong mũ giáp và quay sang nhìn vào Percival. Trong những lúc mà dường như không thể nghỉ ngơi hoặc khi quá buồn chán làm cho anh ta buồn ngủ, tại sao chuyện đó chỉ xảy ra bây giờ? Lí do rất đơn giản, bởi vì tôi đã dùng ma thuật để giới hạn lại khả năng của lời nguyền. Tôi thích nhìn thấy Alexus đau khổ khi lời nguyền phát huy tác dụng, nhưng như thế có nghĩa là tôi phải đối phó với Percival khi anh ta trở nên phiền phức và rắc rối.
Thật là vô lý. Tôi chẳng muốn nghĩ về điều này nữa, nên tôi chỉ nói “Tôi sẽ đi ngủ” và nằm xuống.
Rồi bên trong xe ngựa yên tĩnh lại.
Chiếc xe ngựa bắt đầu lắc lư và người lái xe thông báo sẽ tiếp tục di chuyển. Âm thanh của những bánh xe lăn. Mọi thứ rung lắc và nước trong cốc của tôi khuấy đảo. Sợi dây chuyền bây giờ nằm ở trong tay t…trong găng tay tôi. Nếu đây là bàn tay thật, có lẽ tôi sẽ cảm nhận được cái lạnh của sợi dây chuyền, nhưng đáng tiếc là tôi không thể biết được qua lớp giáp. Nắm bàn tay lại đủ nhẹ nhàng để không làm xước nó, tôi từ từ nhắm mắt lại trong mũ giáp.
“Trời hơi nóng và ẩm nhỉ…….Monette, tôi sẽ uống nước của cô nhé.”
Lời nói của Alexis làm tôi mở mắt ra.
“Khoan đã Alexis, đó là…”
Nhưng tôi đã không ngăn anh ta kịp. Ngay khi uống một ngụm, khuôn mặt của Alexis nhăn lại và tái nhợt đi. Trong cơn hoảng loạn, anh ta đưa đầu ra cửa số và phun nước trong khi ho liên tục.