Chương 3: Trọng giáp tiểu thư và người bạn trên trần nhà
Tòa lâu đài cổ mà Monette đang sống có vẻ như đang xuống cấp vì không được ai chăm sóc trong một khoảng thời gian dài, nhưng nó vẫn là một nơi ở tốt.
Nó khá tiện nghi vì có rất nhiều không gian trống, và vì nó là một tòa lâu đài cổ, nên nó có một bầu không khí xưa cũ độc nhất. Vào ban đêm, bạn có thể thấy bầu trời đầy sao từ ban công, và vào buổi sáng, những làn gió sẽ mang theo mùi hương của khu rừng. Nếu như con đường dẫn đến lâu đài được tu sửa, không nghi ngờ rằng nơi đây sẽ trở thành một khách sạn sang trọng.
Monette đang dùng bữa tối với Alexis và Percival ở một trong những căn phòng lớn trong lâu đài.
Như mọi khi, cô vẫn đang mang bộ giáp. Hiển nhiên, khuôn mặt cô vẫn được giấu sau mũ giáp. Miệng của cô hoàn toàn bị che, nhưng cô vẫn ăn một cách hăng hái.
“…Tiểu thư Monette, cô làm thế nào được vậy?” Percival nói, đưa ánh nhìn nghi ngờ vào cô.
“Ý của anh là sao?”
“Cơ thể cô hoạt động thế nào?”
“Tôi sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào liên quan đến tình dục.”
“Cô đang nói gì đấy?”
Với câu trả lời của Monette, lông mày của Percival nhíu lại. Đó hiển nhiên chỉ là biểu hiện của sự bối rối, nhưng Monette chỉ nghiêng đầu sang một bên với một tiếng nghiền. Cô không hiểu anh ta đang hỏi cái gì.
Không thèm để tâm, Monette dùng một cái nĩa với đôi tay bọc trong bạc và đưa một miếng thịt vào miệng sau khi nhúng nó vào nước sốt. Sau khi lấp đầy miệng cô ấy bằng thức ăn, Percival và Alexis dường như đang nhìm chằm chằm vào cô.
Cô không hiểu họ nghĩ gì một chút vào. Và chẳng thể thấy thoải mái khi người khác cứ nhìn chằm chằm vào cô. Tay cô bắt đầu run rẩy – chuyển động lan từ chiếc găng tay đến cái đĩa, tạo nên những tiếng lách cách.
“Thật là thô lỗ khi nhìn chằm chằm vào người khác khi họ đang ăn.”
“Ồ, tôi rất xin lỗi. Tôi chỉ nhìn thấy duy nhất một cảnh tượng kì dị – một cục sắt đang nuốt thức ăn,” Percival nói thẳng thừng.
Alexis, người đang ăn bên cạnh, thở dài trước lời nói của Percival. Anh thầm than vãn khi người tùy tùng và tiểu thư căm ghét anh ta không hợp với nhau.
“Monette, tôi muốn hỏi làm thế nào mà cô có thể ăn được.” Anh nói trong khi hành động như một người hòa giải.
“Tôi ăn như thế nào á?”
“Đúng. Chúng tôi không thấy miệng của cô đâu cả – thế mà cô vẫn ăn như bình thường.”
Vì Alexis giải thích lí do tại sao họ cảm thấy lạ, Monette gật đầu như đã hiểu. Vậy ra đó là ý của họ, cô nghĩ.
Đúng là không thể trách được nếu họ nghĩ lạ vì thức ăn bị biến mất trong khi họ không thấy miệng cô. Vì Monette hầu như không bao giờ ăn trước mặt người khác trong nhiều năm – cô đã quên mất vẻ kỳ quái của mình khi đang ăn.
“Giáp của tôi được làm một cách đặc biệt. Và tôi cũng niệm phép nên người khác không thể thấy.”
“Cô đúng là rất kĩ lưỡng.” Alexis nói. Giọng của anh phần nào yếu đi, nghe như anh đang cảm thấy tội lỗi .
Có lẽ anh nghĩ mình có trách nhiệm khiến cho Monette làm đến như vậy. Nên trước cơ thể bị che kín tới mức đó của cô, anh cảm thấy tội lỗi.
Monette nghĩ rằng không cần phải an ủi anh ta. Cô trở lại với bữa ăn của mình. Cô không muốn khuyên anh ta đừng lo lắng và sẽ là một lời nói dối nếu như nói đó không phải là lỗi của anh ta.
Nên là, Monette tiếp tục ăn, phớt lờ tâm trạng của Alexis. Có lẽ vì lo lắng cho Alexis, Percival lên tiếng và thay đổi chủ đề.
“Không có người hầu nào trong lâu đài này sao?”
“Đúng, không có người hầu hay thậm chí là người làm vườn nào. Tất nhiên là cũng không có lính gác.”
“Thực sự là không có ai ngoài cô ở đây sao tiểu thư Monette?”
“Vâng. Chỉ có mình tôi. Đôi khi có những người bị lạc trong rừng tá túc ở đây vào ban đêm, nhưng điều đó chỉ xảy ra khoảng mỗi tháng một lần.
“Tôi hiểu.”
“Oh, nhưng bạn của tôi thường đến đây để thăm.” Monette nói, ngẩng lên như thể cô vừa nhớ ra.
“Bạn?” Percival và Alexis đồng thanh với giọng bất ngờ.
Đương nhiên họ sẽ sốc khi biết rằng một cô gái mặc giáp sống trong một tòa lâu đài cũ có bạn. Phản ứng của họ làm cô khá bực, nhưng cô tự nhủ rằng mình sẽ không phàn nàn… sau khi cô bình tĩnh lại, một tiếng động nhẹ trên trần nhà khiến cô nhìn lên.
Vừa nhắc đã tới, có vẻ như một người bạn của cô đã đến.
“Vì cậu đã ở đây. Tớ sẽ giới thiệu luôn.” Monette nói, đưa tay lên trên với lòng bàn tay mở ra. Gần giống như cô đang giới thiệu ai đó đang ở trên trần nhà.
“Đây là bạn tôi Robertson.”
Khoảng khắc cô giới thiệu anh, một tiếng thét chói tai vang vọng qua hàng lang. Alexis đứng dậy, trông nhợt nhạt và Percival rút thanh gươm bên hông ra.
Hai người vào trạng thái phòng thủ trong giây lát. Monette nhìn qua lại giữa họ và Robertson, tạo ra tiếng lách cách của bộ giáp. Cách mũ giáp của cô chuyển động qua lại tạo nên một cảnh khá thú vị, nhưng đáng tiếc là không ai thấy nó.
“Sao thế? Các anh không thích nhện à?”
“Đó là một con n-nhện… một con nhện độc!”
“Thật bất lịch sự. Robertson không có độc. Phải không?” Monette nói, tìm theo Robertson. Anh ta đang đung đưa qua lại trên cao.
Một cơ thể đầy đặn với tám chân – anh ta chắc chắn là một con nhện. Đúng là sự xuất hiện có hơi kinh dị, nhưng anh không có độc.
Khi Monette giải thích với hai người rằng anh ta không phải là mối nguy hiểm. Sau đó, một con nhện thứ hai nhẹ nhàng đu xuống từ mái nhà.
“Bạn của anh hả Robertson? Với sọc màu hồng và vàng – thật là một người có khiếu thẩm mĩ nhỉ.”
“Đó rõ ràng là màu của một con nhện độc!”
“Thật bất lịch sự Hoàng tử Alexis. Bất kể màu sắc có sặc sỡ như thế nào đâu có nghĩa là độc… khoan đã, có hả? Đây là? Rõ ràng là có độc.”
“Tiểu thư Monette, xin hãy đưa con nhện đó đến nơi khác! Hoàng tử sẽ bị cắn mắt!”
“Percival, anh cũng thật bất lịch sự. Không quan trọng màu sắc có sặc sỡ thế nào và cũng không vấn đề gì nếu có độc, đâu có nghĩa là nó sẽ cắn… êi, đúng à. Nó đúng là sẽ cắn. Tôi hiểu rồi.” Monette nói với Robertson và người bạn sặc sỡ của anh ta.
Nghe thế, Alexis thét lên một tiếng và Percival đưa kiếm của anh ta còn hung bạo hơn trước. Không khí có từ khi họ đang ăn tối đã biến mất.
“Ổn cả mà. Có vẻ như họ không thực sự cảm thấy muốn cắn bây giờ.” Monette cố gắng trấn tĩnh họ.
Nhưng Alexis, người đã trốn dưới bàn, vẫn lắc đầu mạnh mẽ, càng trông nhợt nhạt hơn.
“Nghe tôi nói rõ này Monette, vận đen của tôi không lường trước được đâu…”
“Vậy sao.”
“Trong năm qua, tôi đã bị cắn bởi những sinh vật có độc – tuy không gây chết người, mỗi ba ngày một lần!”
“Thật là ấn tượng khi anh vẫn còn sống.”
Anh ta khá kiên cường, bất chấp vận đen của mình.
Ngay cả khi Monette ngưỡng mộ sự kiên cường của anh ta, cô liếc nhìn Robertson và người bạn sặc sỡ của anh. Họ tiếp tục đu xuống từ trần nhà với tơ của chúng.
Với tầm này, bữa tối sẽ vĩnh viễn bị hoãn lại.
“Tôi xin lỗi Robertson, nhưng anh và bạn mình có thể xuống tầng hầm trong hôm nay không?” Monette xin lỗi, cô cúi đầu xuống.
Hiểu được lời của cô, Robertson và người bạn sặc sỡ của anh nhẹ nhàng trở về trần nhà bằng tơ của họ. Sau đó, họ đi trên trần và tường để rời khỏi sảnh. Hẳn họ đang hướng đến tầng hầm. Monette thành tâm xin lỗi họ khi phải đi đến tầng hầm dù cho họ đã đi một quãng đường dài đến lâu đài. Cô nghe thấy giọng nói nhẹ nhõm của Alexis và Percival khi hai người nghĩ rằng nguy hiểm đã qua.
“Hay là Hoàng tử Alexis và Percival thay họ đến tầng hầm.” Cô bất giác lẩm bẩm trong mũ giáp.
“Tôi có thể nghe thấy cô, cục sắt.” Một giọng nói giận dữ đáp lại.