Chương 6: Hành động kì lạ vào nửa đêm của người hiệp sĩ hộ vệ
“Hai người muốn ngủ trên sàn nhà trong đại sảnh hay là ở hầm rượu? Hai người cũng có thể ngủ tại nhà kho bên ngoài nữa.” Monette hỏi.
Percival lườm Monette, đôi mắt của anh ta cực kì sắc bén.
Để đáp lại, Monette lè lưỡi ra trong mũ giáp của cô ấy. Tất nhiên, không ai có thể nhìn thấy hành động của cô, nhưng Percival nhíu mày vì cảm nhận được điều gì đó. Anh ta quả là một người nhạy cảm.
“Đây không phải là một lâu đài sao? Chắc hẳn phải có vài phòng ngủ trống chứ.”
“Oh, anh không biết sao Percival? Những phòng ngủ đó là dành cho khách.”
Sau khi Monette giải thích thẳng thừng rằng họ không phải là khách, Percival hiểu ý của cô. Lông mày của anh ta còn nhăn hơn trước nữa. Nhưng anh ta cũng nhận ra rằng họ là người xông vào đây. Tất cả những gì anh ta có thể làm là nhìn cô với vẻ không hài lòng. Với biểu cảm thất vọng của của anh, Monette giương cao lá cờ chiến thắng trong lòng mình.
“Hoàng tử Alexis đã mệt mỏi rồi. Xin cô hãy nhanh chóng dẫn chúng tôi tới phòng ngủ cho khách… một nơi yên tĩnh. Nơi mà sàn nhà không bị sụp, giường không bị gẫy, mấy con chim không lao vào cửa sổ, buổi tập đêm của các vũ công không diễn ra ở tầng trên và phòng bên cạnh không mở tiệc để rồi một chú hề bất ngờ vào nhầm phòng.”
“Anh đã từng ở một căn phòng mà giường bị gãy, mấy con chim bay xuyên qua cửa sổ, buổi tập đêm của nhóm vũ công diễn ra ở tầng trên và một tên hề bất ngờ xông vào phòng bởi vì phòng bên đang tổ chức một buổi tiệc.”
“…Đừng hỏi, tôi không muốn nhớ lại nữa.”
Rõ ràng đó chỉ là một vài trường hợp đã họ đã từng trải qua. Percival cằn nhằn rằng họ không thể ngủ một cách yên bình trong những năm vừa qua.
Giọng nói của anh ta chỉ nhuốm màu mệt mỏi. Monette một lần nữa giương cờ trong lòng mình, xung quanh cô hoa giấy bay lả tả và một bức màn treo ghi dòng chữ: “Đáng lắm!”.
Monette không thể không vui mừng khi biết được tình trạng đáng thương của họ. Cảm thấy thượng đẳng, cô để cho họ ở trong một căn phòng yên tĩnh mà sàn nhà không bị sụp. Căn phòng thường được dành cho một số ít người đến thăm lâu đài cổ này.
Tất nhiên, giường trong phòng sẽ không bị gẫy và không có nhóm vũ công nào nhảy ở tầng trên. Một tên hề không đột nhiên vào nhầm phòng vì có một buổi tiệc diễn ra ở phòng bên. Còn về mặt mấy con chim, chúng có khả năng bay vào vì nơi đây ở trong rừng.
“Alexis nên sử dụng chỗ này. Còn Percival sẽ ở phòng bên cạnh.”
“Không, tôi không phiền ở cùng phòng.”
“...............”
“Có chuyện gì sao?”
“Không, không, tôi hiểu mà. Đừng lo lắng về việc đó. Mọi thứ vẫn ổn nếu như anh có thể tự giặt khăn trải giường.”
“Đừng có mà hiểu nhầm. Đó là một phần của công việc hộ vệ, là hộ vệ đó.”
Bị trách vì đùa quá trớn. Monette một lần nữa lè lưỡi trong bộ mũ giáp.
Trong khi hai người đang nói chuyện, Alexis bắt đầu kiểm tra độ chắc chắn và mềm mại của chiếc giường với vẻ mệt mỏi.
“Chân giường có vẻ vững và phần đáy có lẽ sẽ không rớt ra.”
“ Thưa Điện hạ, còn nệm và gối thì sao?”
“Mm, dường như không có rận.”
“Thật là bất lịch sự.”
“Điện hạ, tôi sẽ kiểm tra dưới gầm giường.”
“Không sao, nó vẫn ổn. Lần này không có người đàn ông nào cầm lưỡi liềm trốn dưới đó, và cũng không có người phụ nữ với đôi mắt đẫm máu nào.”
“Tôi đã bảo các anh không cần phải lo lắng… Lần này!? Những người như thế đã từng nấp dưới gầm giường của anh trước đây sao!?”
Thật là kinh dị! Và thế là Monette thét lên.
Họ đã trải qua rất nhiều thứ trước khi tới được lâu đài cổ của Monette. Ở trong một nhà trọ mà họ đã trú lại trong cuộc hành trình của mình, một người đàn ông phát hiện ra vợ mình đã ngoại tình với một người cũng ở trong nhà trọ đó. Với ý định giết chết người kia, ông ta đã lẻn nhầm vào phòng của họ. Một lần khác, một người phụ nữ đang theo đuôi một anh chàng lẻn vào phòng họ do nhầm lẫn hai người. Từ chấn thương đó, anh bắt đầu thói quen luôn kiểm tra dưới gầm giường.
Monette sững sờ sau khi nghe được câu chuyện của họ. Cô không nghĩ mình có thể có cảm giác chiến thắng được.
Và vì thế, cô lấy một mảnh giấy da và một cây bút ra từ chiếc túi được buộc ở thắt lưng và bắt đầu vẽ một chú mèo xinh xắn một cách đầy kinh nghiệm.
Cô để lá bùa đó trên đầu giường.
“Thật là một bức tranh ấn tượng về một sinh vật đáng sợ… Tôi hiểu rồi, cô đang muốn chúng tôi gặp ác mộng vì bị sinh vậy này tấn công…”
“Đây là một chú mèo dễ thương!”
“Xin hãy nhìn xem, hoàng tử Alexis, sinh vật này có một nửa khuôn mặt méo mó. Có lẽ điều đó có nghĩa là cô ấy muốn khuôn mặt chúng ta bị đốt cháy trong giấc mơ.”
“Đó là một cái nháy mắt đáng yêu! Đây bùa chú bảo vệ!”
“Bùa chú bảo vệ?” Percival và Alexis đồng thanh hỏi lại.
Monette phát ra một tiếng “Hứ!” và quay mặt mình sang nơi khác. Tuy nhiên, hành động đó bị chặn lại bởi mũ giáp, và những gì hai người họ có thể thấy là một tiếng động bất ngờ được phát ra do mũ giáp đổi hướng.
Mặt khác, con mèo xinh xắn đang nháy mắt này chính xác mà một bùa chú bảo vệ.
Tuy nhiên, nó chỉ có hiệu quả trong vòng nhiều nhất nửa ngày. Và nếu như Monette ngủ hoặc cách xa, hiệu ứng của nó sẽ giảm đi.
Kể cả có là ma thuật cũng không thể hoạt động với phạm vi rộng như thế được. Càng đúng với hậu duệ của gia tộc Idira, những người từ lâu đã mất đi phép thuật.
Bên cạnh đó, cô không biết được cách hoạt động và thủ phạm của lời nguyền. Nên cô không thể tránh khỏi những thảm họa mà nó mang tới.
“Dù thế, tôi vẫn có thể giữ cho anh ngủ một cách yên bình đêm nay.”
Với lời giải thích của Monette, Percival để lộ ra một chút ngưỡng mộ và nhẹ nhõm, còn biểu cảm của Alexis thư giãn dần… sau đó anh ta ngã xuống giường như thể bất tỉnh.
Cô có thể nghe được những tiếng thở đều chậm rãi ngay sau đó, chắc hẳn anh ta đã rất mệt mỏi, kể cả về thể xác lẫn tâm trí.
“Với tình cảnh này, tôi khuyên anh nên ngủ ở căn phòng bên cạnh, Percival.”
“Không, tôi sẽ ở đây.”
Monette rời khỏi phòng, nhường chỗ cho sự ngoan cố của Percival.
◊◊◊
Hai giờ sau, Monette – người đang nghiên cứu trong phòng của cô. Đặt mũ giáp lên đầu và một lần nữa hướng tới phòng của Alexis và Percival.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa phòng. Một lúc sau, cánh cửa từ từ mở ra. Và Percival ló khuôn mặt mỉm cười của anh ta ra.
“Xin lỗi vì đã phá hỏng cuộc vui của anh.”
“…hm? Có chuyện gì sao?”
“Er, đó là…. Tôi tìm thấy một bùa chú mạnh hơn cái mà tôi dùng khi nãy, nên tôi nghĩ mình nên đổi sang cái mới.”
“…Tôi hiểu rồi. Vậy thì trông đợi vào cô.”
Percival mở cửa một cách rộng rãi. Monette tự hỏi rằng chuyện gì đang xảy ra, cô định mỉa mai một vài lời, nhưng lại nghĩ mình không nên làm thế.
Dù có chuyện kì lạ, Monette vẫn bước vào phòng.
Cô có thể nghe thấy hơi thở của Alexis. Có vẻ như anh ta đang ngủ rất say, cứ thế này anh ta sẽ không thể thức dậy vào buổi sáng ngày mai.
“Với bùa chú này, Alexis có thể ngủ đến trưa mai mà không có vấn đề… Percival?”
Anh có nghe tôi nói không? Sau khi Monette hỏi, Percival, người đang ngồi trên ghế sofa, mất tới vài giây sau mới quay người lại và nói “Uhm, tôi đang lắng nghe.”
Sự chậm chạp và điệu bộ của anh chứng tỏ rằng anh chẳng lắng nghe gì cả, cô lườm anh ta .Quả là một ngưởi bất lịch sự.
Nhưng đôi mắt của cô mở to trong khoảng khắc tiếp theo, Percival đang vẫy cô đến gần.
Gọi cô đến gần sau khi phớt lờ những lời của cô. Monette nghĩ rằng điều đó rất thô lỗ. Nhưng cô vẫn bước tới gần anh ta… để rồi tay của cô, hay chính xác hơn, là giáp tay của cô bị nắm lấy.
Cơ thể của Monette….bộ giáp của cô đâm vào ngực anh ta và được cánh tay rắn chắc của anh ôm lấy.
“Percival!?”
“Tiểu thư Monette…”
“A-Anh đang làm gì thế?”
“Tiểu thư Monette, cô quả là một cô gái tốt.”
“…Ha?”
“Cô thậm chí còn bận tâm đến chúng tôi, tiểu thư Monette đúng là một cô gái tốt bụng và ngoan ngoãn.”
“U-mu, Percival?”
Anh ta vỗ về cô bằng bàn tay lớn, và đôi mắt của anh ta trở nên thư thái trong khi Monette không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thái độ của anh bây giờ hoàn toàn khác với ban ngày. Anh ta nói: “thật tốt bụng”,”cảm ơn”, những lời tốt đẹp như vậy trong khi ôm Monette và gọi tên cô.
Không có lí nào mà cô không cảm thấy ngạc nhiên.
Nhân tiện, mặc dù được ôm lấy, nhiệt độ cơ thể của Percival không thể vượt qua lớp giáp, nên cơ thể cô không cảm thấy ấm áp một chút nào. Hơn nữa, Percival càng khen ngợi cô ấy, Monette càng cảm thấy lạnh hơn.
“Tiểu thư Monette, cảm ơn cô. Cô đúng là một người tốt.”
“Percival, xin hãy tỉnh táo lại…!”
“Cô còn làm lại bùa chú cho chúng tôi? Nó thực sự đáng yêu đấy, cô thật là vẽ giỏi.”
“Chuyện gì đang xảy ra với anh vậy Percival, anh sắp chết à?”
Nếu như anh chết, hãy chết ở chỗ khác ấy! Và mặc dù Monette hét lên, Percival vẫn tiếp tục vui vẻ ôm lấy cô.
Mười lăm phút sau.
“Chuyện này đôi khi sẽ xảy ra.”
Percival ngồi xuống ghế sofa và che mặt bằng cả hai tay trong khi giải thích. Bầu không khí nặng nề bao quanh anh ta.
Đứng trước mặt anh, Monette hỏi “Đôi khi?”
“…Khi tôi cảm thấy buồn ngủ.”
“Xin hãy ngủ đi.”
“Không, Nhưng mà hoàng tử…”
“Ngủ. Ngay. Lập. Tức.”
Khi Monette cắt lời, Percival lẩm bẩm “Tôi là hộ vệ…”, nhưng sau khi nhìn thẳng vào Monette, anh lặng lẽ đi đến phòng bên cạnh.
Chắc chắn rằng sau khi trở lại với ý thức và bình tĩnh nhìn lại hành động của mình – kèm với việc là một người đàn ông khôn ngoan – và nhìn thấy sự nghiêm túc của Monette, anh cuối cùng cũng ngoan ngoãn đi ngủ.
…Khắp bộ giáp của Monette bây giờ dính đầy những vết tay từ việc vỗ về của anh ta