Trong khi cô gái đọc qua lá thư, một biểu cảm phức tạp dần hiện lên trên khuôn mặt ấy. Cứ như thể cô không biết liệu bản thân nên thấy vui hay hận gia đình mình vì chuyện đó nữa vậy.
『Tiểu thư không cần phải làm theo nội dung của lá thư đâu.』
"Hơ? Nh-Nhưng, sẽ không sao nếu tôi làm ngơ nó chứ...?"
『Ổn mà. Ngay cả khi không làm theo thì tiểu thư vẫn có cách để tạo bất ngờ mà! ...Đúng rồi. Theo tôi nào.』
Vấn đề mấu chốt ở đây là bộ váy. Tôi chỉ cần có trong tay một chiếc váy thôi là việc thuyết phục cô ấy sẽ trở nên dễ dàng. Dù cho tiểu thư không trở về nhà cha mẹ mình, trong nhà thiếu chủ vẫn có rất nhiều váy đầm mà.
Thế là tôi dẫn cô ấy đến tủ đồ thuộc về người mẹ đã mất của thiếu chủ.
『Rồi đó, trong đây có màu nào tiểu thư thích thì cứ chọn.』
"Hơ? Nh-Những chiếc váy này là..."
『Không sao đâu. Toàn bộ đều thuộc về phu nhân.... Thuộc về mẫu thân của thiếu chủ đó.』
"Kh-Kh-Kh-Kh-Kh-Kh-Không thể nào!! Tôi... Nhất định là những bộ váy này sẽ không hợp với tôi đâu!!! D-Do là... Có nhiều lý do lắm... Kích cỡ này... Nó không vừa với tôi...!"
『Đừng lo. Những bộ váy này được may lên từ lụa ma thuật đó. Kích cỡ sẽ tự động được điều chỉnh để vừa với người mặc.』
Dù sao chúng tôi cũng không còn ai để mặc những bộ váy này nữa. Thay vì để cho chúng mục nát đi, tôi thà để cho cô ấy ở đây mà ăn diện thật đáng yêu và xinh đẹp rồi đi quyến rũ thiếu chủ còn hơn.
Chắc chắn rồi. Cơ thể cô ấy gầy gò đến đáng thương và mái tóc ngắn khiến cô trông như con trai nhưng... về thực ra cô ấy vẫn có một nét rất đẹp. Chắc chắn một người con gái như cô ấy sẽ tỏa sáng nếu được chúng tôi chăm sóc đôi chút.
『Trước tiên thì thử cái này đi...』
Tôi lấy ra một chiếc váy màu hồng nhạt tương đối giản dị. Thay vì mặc một bộ để tôn vòng ngực và mông, tôi nghĩ cô ấy sẽ hợp hơn với dạng váy suôn như này.
"Ơ?! C-Chiếc váy đẹp thế này mà..."
Tiểu thư sở hữu mái tóc và đôi mắt màu xanh lá. Làn da của cô ấy cũng khá nhợt nhạt. Thế nên tôi nghĩ cô ấy sẽ trông không khác gì một cục băng nếu được tôi đưa cho một chiếc váy xanh dương mất. Trong số tất cả những bộ váy ở đây, theo tôi sắc hồng vẫn là hợp với cô ấy hơn cả. Tiểu thư sẽ toát ra nét vui tươi hơn nhờ chiếc váy màu hồng tuy nhạt nhưng lại rất sáng này.
...Hiển nhiên không phải do mình là một ông già với một lối suy nghĩ cổ hủ rồi. Rõ ràng là mình không nghĩ "nếu là con gái thì váy hồng đáng yêu luôn là lựa chọn đúng đắn!" đâu nha.
『Thôi nào. Tiểu thư nhanh thay đồ đi.』
"V-Vâng...?"
Tôi điều khiển con hình nhân máy đẩy cô ấy vào trong phòng thay đồ. Trong lúc đợi tiểu thư xong việc, tôi quay sang đi tìm thiếu chủ, người lúc này có lẽ đang thu mình bên trong phòng ngủ.
"Bhadra. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra đây?"
『Một chút đổi gió và bất ngờ dành cho thiếu chủ thôi.』
"Đã bao lần ta bảo ông thôi gọi ta là 'thiếu chủ' rồi..."
『Suỵt! Thiếu chủ à! Xin giữ im lặng và đứng ra đây nào!!』
"..."
Chịu thua trước áp lực liên tục từ tôi, thiếu chủ chỉ lườm nguýt tôi rồi ngoan ngoãn đứng dậy. Thế rồi tôi gọi Miltia ra bằng một giọng thật nhẹ nhàng pha chút dỗ dành.
『Tiểu thư Miltia đã sẵn sàng chưa nào?』
"Umwm... Bhadra ơi... Ch-Chiếc váy này... Tôi có mặc nó đúng cách không ạ?"
Rèm che chầm chầm được mở ra, để lộ ra một thiếu nữ đang trốn bên trong. Vừa khi thấy được thân ảnh của người con gái ấy, tôi liền bị làm cho kinh ngạc.
Tỏa sáng sau khi... được mài dũa... Không còn có thể dùng cụm từ này cho cô ấy nữa rồi. Tiểu thư đúng nghĩa là đã biến hình...
Đúng là chiếc váy này được may từ lụa ma thuật và đặc tính của chính là thay đổi dựa trên ma lực của người mặc.
Nhưng mà!! Mình không thể ngờ là sẽ thay đổi nhiều đến mức này luôn cơ...!
Trên chiếc váy hồng nhạt của cô ấy nở rộ năm bông hoa anh đào. Cánh hoa của chúng ngắn, như thể đồng bộ với mái tóc ngắn của tiểu thư. Thêm vào đó là những cánh hoa anh đào rơi trên nền vải, chúng vừa khẽ tỏa sáng vừa đong đưa rồi chầm chậm rơi. Toàn bộ những thứ ấy... Liệu lụa ma thuật là nguyên do cho toàn bộ những hiệu ứng này chăng?
"...Đẹp quá..."
Tôi được kéo trở lại thực tại nhờ câu nói mà thiếu chủ tôi vừa thốt lên.
"Ơ?! Ng-Ngài Maricle?! Th-Thiếp xin lỗi ạ!!!"
"Kh-...Không. Ta không bận tâm đâu. Với lại bộ váy trông hợp với nàng lắm..."
"Chuyện đó... Th-Thiếp sẽ cởi nó ra ngay ạ...!!"
Rơi vào hoảng loạn, thiếu nữ chợt bắt đầu cởi hết chỗ này đến chỗ kia của bộ váy. Tôi nhận ra cô ấy định làm gì, liền ngăn cản bằng chút lý trí duy nhất bản thân còn sót lại.
『Tiểu thư Milta... Nếu cô muốn thay váy... thì xin hãy làm ở bên kia đi chứ...』
Cơ mà nhé... Này, thiếu chủ? Đừng có ngoảnh mặt làm ngơ chứ. Tôi biết là cậu cảm thấy ngại rồi nhưng ít nhát cũng phải cố ngăn cô ấy lại chứ? Hử? Sao cơ? Phải chăng là... Cậu thực sự muốn thấy cô ấy thay đồ trước mặt mình sao? Hửm???
Dù cho thiếu chủ vì lời nguyền mà bị kẹt trong cái ngoại hình đó, làn da vẫn chuyển sang màu đỏ ửng mỗi khi cậu thấy xấu hổ nhỉ...
Thiếu chủ ơi là thiếu chủ...
Tôi đã phải dùng hết toàn bộ ý chí của mình để ngăn bản thân không trêu chọc thiếu chủ nữa.
『Vì trang phục của cô ấy tồi tàn quá mà tôi đã nghĩ sẽ cho cô ấy một bộ váy làm từ lụa ma thuật để khỏi phải mất công sửa lại kích cỡ, nhưng mà... tôi thấy vẫn là tốt hơn nếu chúng ta mua trang phục bình thường để cô ấy mặc hàng ngày thôi nhỉ.』
"H-Hử...? Ờ... Phải."
『Chính vì thế, tôi mong rằng cậu sẽ không phiền nếu dành ra một khoản ngân sách riêng cho việc đó chăng? ...Này! Thiếu chủ!』
"S-Sa-...Ph-Ờ-Phải đó. Đúng vậy... T-Ta không phiền chút nào đâu."
Rốt cuộc thì giọng của thiếu chủ cũng trở lại bình thường. Thế rồi tôi trở lại với công việc thường ngày và coi như không có gì xảy ra.