The Girl I Saved on the Train Turned Out to Be My Childhood Friend

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

Volume 1 - Chương 1: Vẫn chuyến tàu mọi khi và một cô gái hoàn toàn mới

Một năm học mới vừa bắt đầu, và chuyến tàu sáng nay vẫn đông như thường lệ.

Thậm chí còn chưa tới giờ vào lớp mà tôi đã cảm thấy xuống tinh thần, đúng lúc ấy tôi để ý đến một nữ sinh cùng khối ở gần đó.

Nhỏ nâng điện thoại lên ngang mặt, cẩn thận để không làm phiền đến những người xung quanh. Tôi không thể thấy rõ mặt của nhỏ, nhưng nhờ vóc dáng mảnh mai lẫn mái tóc dài suôn mượt kia là đủ để biết nhỏ rất xinh đẹp.

Xung quanh nhỏ gồm có một người trông như sinh viên, một nữ doanh nhân và một gã nhân viên văn phòng. Tôi nhận ra họ nhờ những chuyến đi học hằng ngày, ngoại trừ gã nhân viên tôi chưa từng thấy bao giờ kia.

Những cáo buộc sai sự thật về tấn công tình dục đã ngập tràn khắp các mặt báo và phương tiện truyền thông thời gian gần đây, cho nên cánh đàn ông – đặc biệt là những nhân viên văn phòng – thường sẽ dùng hai tay nắm quai cặp xách và đặt nó lên trên đầu… nhưng tên này lại không làm vậy. Hắn xách cặp bằng một tay và tôi chưa thể nhìn thấy bên tay còn lại.

Bỗng nhiên, nhỏ kia dừng bấm điện thoại.

Tháng Tư, tháng của một kì học mới – một năm học mới, một cuộc sống mới – và đây là cách mà nó bắt đầu đó hả?

Có gì đó không ổn, tôi nghĩ, và khi quan sát kĩ thêm tôi nhận thấy điện thoại của nhỏ có vẻ rung lắc hơn bình thường. Tàu thì không đủ để gây ra chuyện đó, nên tôi đoán rằng đôi bàn tay nhỏ hẳn đang run bần bật.

Tên sinh viên kia, có thấy gì khác thường không hả?

Ờmmm, còn quý cô đằng đằng đó thì sao? …Chà, họ hẳn sẽ chẳng rời mắt khỏi điện thoại đâu nhỉ.

“Làm…ơ…dừ…”

Nhỏ phát ra vài tiếng yếu ớt.

Chỉ mình tôi thôi à? Không ai khác nghe thấy sao?

Người người xung quanh đều đang đeo tai nghe. Có nằm mơ họ mới nghe được.

Hi vọng là mình nhầm, nhưng nếu không…

“Xin lỗi xin lỗi. Cho tôi qua…”

Tôi cố len lỏi qua dòng người chật ních trên tàu, phóng qua những cái trừng mắt cau có lẫn những ánh nhìn đầy ghê tởm hướng về mình, rồi đứng chắn ngang giữa hai người họ, mặt đối mặt với tên nhân viên kia.

Tôi khá chắc rằng “Làm ơn hãy dừng lại.” là điều nhỏ đã cố nói.

Tôi thì làm sao mà đủ can đảm để nổi giận với một người lạ mặt, lại càng không nếu đó là một gã đàn ông trưởng thành, nhưng không đời nào tôi chôn chân đứng nhìn một cô gái đang run lẩy bẩy với niềm mong mỏi tên kia để mình được yên. Tôi chuẩn bị tinh thần và nhìn hắn với ba phần trừng mắt.

Gã đàn ông kia trạc bốn mươi tuổi và đeo kính, người ngoài nhìn vào chắc hẳn đều cho rằng hắn thuộc dạng công dân kiểu mẫu.

Tôi quắc mắt nhìn, hắn ta đảo mắt đi, điệu bộ đầy lúng túng.

“Trạm kế tiếp, …” Tôi có thể nghe thấy tiếng thông báo trên tàu.

“C–Cậu muốn cái gì? Cậu cứ nhìn tôi như vậy để làm g–?”

“Anh làm ơn ngừng lại giùm tôi!” Tôi đã dồn tất cả dũng khí để nói ra câu ấy, dù cho mình còn chẳng phải là nạn nhân. Thật khó để hình dung một cô gái sẽ cảm thấy thế nào khi phải thốt ra những câu từ ấy ngay trong hoàn cảnh như vừa rồi.

Có vẻ như mọi người xung quanh đã nghe thấy lời tôi nói, bất chấp âm thanh phát ra từ đường ray nơi tàu đang lăn bánh.

“Hử? Chờ đã, tên đó vừa sàm sỡ cậu bé kia à?”

Khoan, tôi á?!

“C–Cô ấy là bạn tôi. X–Xin đừng làm phiền cổ nữa”, tôi vừa nói vừa chỉ tay về phía sau lưng như một lời giải thích với những người đang chứng kiến sự việc. Chúng tôi học cùng một trường nên có lẽ nhiêu đó sẽ đáng tin, dù tôi còn không biết nhỏ là ai.

“Uầy, một tên biến thái à? Kinh tởm…”

“Mấy tên quấy rối toàn là cặn bã.”

Những ánh nhìn phê phán làm hắn ta lo phát khiếp.

“Gã đó vừa sàm sỡ một nam sinh cao trung á?”

Đã bảo không phải tôi rồiiii!

“Một tay biến thái nhắm đến nam giới sao? Nghe hấp dẫn quá ta.”

Không, đừng có loan tin đồn nhảm nữa! Mà khoan, tôi phải làm gì bây giờ? Bắt hắn và gọi cảnh sát? Hoàn cảnh này nên hành động như vậy đúng chứ?

Trong khi tôi đang suy tính cho bước tiếp theo thì tàu đã đến trạm và đám đông ùa ra.

Ơ, hắn đâu rồi?!

Tên tội phạm đã lợi dụng sự hỗn loạn vừa nãy và chuồn được ra ngoài.

“Đ–Đứng lại!”

Tôi chẳng có bất cứ nghĩa vụ gì để phải đuổi theo hắn cả, nhưng tôi muốn theo đến tận cùng của sự việc.

Nhờ đám đông nơi sân ga mà việc đuổi kịp tên đó trở nên khá dễ dàng, và tôi đã tóm được tay hắn, tạo nên một khung cảnh thu hút sự chú ý của các nhân viên nhà ga. Tôi giải thích sự việc đã diễn ra, và rồi tên này đã bị bắt giữ.

“Làm tốt lắm chàng trai trẻ. Còn…cô bé kia thì sao?”

Nhỏ không có ở đây. Chắc nhỏ vẫn còn ở trên tàu rồi. Mà, sao cũng được. Tôi cũng nghi ngờ về việc nhỏ có muốn bị tra hỏi hay không đấy.

Lúc họ thẩm vấn tôi xong thì cũng đã là hơn tám giờ. Khoảng thời gian 20 phút để tới trường mỗi ngày nay đã kéo dài gấp bốn lần, và thế là tôi đi trễ ngay ngày học đầu tiên.

Tôi kiểm tra thông báo xếp lớp treo ở ngay lối vào và đặt đôi giày thể thao vào tủ. Chỗ để giày của tôi hiện còn trống, nên việc tìm ra nó cũng khá đơn giản.

Buổi lễ khai giảng đã xong và những lớp học tôi đi ngang đều đã bắt đầu vào tiết chủ nhiệm.

Tôi tìm thấy lớp mới của mình, lớp B, và rón rén lách mình qua cửa sau.

Chủ nhiệm lớp tôi năm nay là nữ giáo viên đã dạy chúng tôi môn tiếng Anh vào năm ngoái, cô Wakatabe. Ngay khi cô đang kết thúc phần giới thiệu bản thân thì…

“Takamori Ryou. Cô và các bạn đều biết em đến trễ rồi, lén lút làm cái gì.”

…cô gọi tôi kìa.

“À…vâng.”

Mọi người đều hướng về phía tôi, một số còn cười mỉm.

Nhân viên sân ga đã đề xuất liên hệ với trường tôi để báo rằng tôi sẽ đến trễ, và may mắn thay, có vẻ mọi việc đã được lo liệu ổn thỏa. Cô giáo cũng không trách mắng gì về chuyện này còn tôi thì đã tìm thấy một chỗ còn trống.

Cuối cùng cũng được yên ổn rồi.

Tôi liếc sang xem người ngồi cạnh mình là ai, và hóa ra người đó là Fushimi Hina.

“Nữa hả trời?” Tôi nhỏ giọng.

Fushimi là nhỏ bạn thời thơ ấu của tôi, chúng tôi đã biết nhau từ thời còn học mẫu giáo. Để mà nói thì với tôi nhỏ cũng không hẳn là một người bạn, nhưng tôi đã quen biết với nhỏ cả đời luôn rồi. Và hai đứa lúc nào cũng học chung một lớp nữa.

Chuyện chúng tôi ngồi gần nhau cũng thường xuyên xảy ra. Đây là lần thứ năm tôi ngồi liền kề với nhỏ rồi đó. Tôi không còn trò chuyện gì với nhỏ kể từ sơ trung, nên giờ đây cũng chẳng còn thân thiết gì mấy. Nhưng mà cũng không thể nói rằng hai đứa không hợp nhau.

Tôi ngắm nhỏ trong khi đương sự vẫn chăm chăm nhìn về phía bảng.

Nhỏ có làn da trắng muốt với đôi gò má thì hơi ửng hồng, đôi môi nhỏ nhắn và mọng nước còn vương vấn chút son trên đó. Hàng mi dài, đan vào nhau mỗi lần nhỏ chớp mắt. Đôi chân mảnh mai được bọc trong bộ quần tất đen dài đến đầu gối, còn chiếc váy xếp ly của bộ đồng phục thì không quá ngắn mà cũng chẳng quá dài. Hai bàn tay nhỏ nhắn với ngón tay thon gọn và móng tay thì bóng loáng.

Cứ như thể toàn bộ dáng hình của Fushimi mỗi ngày đều khoác lên mình chiếc áo tươi trẻ của sự đáng yêu và xinh đẹp vậy. Với một người đã quen biết nhỏ cả đời như tôi thì có cảm giác giống như được ngắm nhìn một tuyệt tác nghệ thuật đang dần dà tiệm cận sự hoàn hảo vậy.

Lời nói của giáo viên cứ thế trôi từ tai này sang tai nọ khi tâm trí tôi cứ bị những dòng suy nghĩ kia xâm chiếm lấy. Một lúc sau, Fushimi lấy một cây bút và viết viết gì đó vào cuốn sổ tay của mình, rồi nhỏ đưa tôi xem.

Cảm ơn vì đã giúp mình.

Giúp mình á?

Thứ “giúp đỡ” duy nhất gần đây mà tôi nhớ mình có thực hiện là vụ việc xảy ra trên chuyến tàu nọ. Vậy…nhỏ là cô gái ấy? Nhưng mà, sao nhỏ lại biết đó là tôi nhỉ? Theo những gì tôi nhớ được thì nhỏ chỉ thấy độc mỗi lưng tôi thôi mà.

Hai mắt chúng tôi giao nhau.

“À thì…Mình nghe thấy giọng cậu. Và mình cũng đã chụp một tấm.”

Nhỏ bắt đầu bấm bấm điện thoại phía dưới bàn học, rồi đưa tôi xem một bức hình giống như chụp selfie và thấy được những gì phía sau lưng nhỏ lúc đó.

Đúng vậy, là tôi và gã kia.

“Cậu không bị gì chứ?”

Fushimi nở một nụ cười mơ hồ. Dĩ nhiên làm gì có chuyện nhỏ cảm thấy ổn sau vụ việc đó được.

“Hắn chạm vào đồng phục mình, nhiêu đó thôi à.”

Quả thực nhẹ nhõm khi nghe được vậy. Nghiêm túc đấy. Nếu lúc ấy tôi không để ý kĩ, hoặc quyết định ngó lơ đi thì sự việc có lẽ sẽ còn tồi tệ hơn nhiều.

“Thật mừng vì cậu đã cứu mình”, nhỏ nói.

“Và tớ cũng mừng vì cậu không sao.”

“Ryou–kun à, lúc ấy trông cậu như một siêu anh hùng vậy.”

Đây là lần đầu tiên nhỏ gọi tên tôi kể từ thuở tiểu học, cảm giác có chút lạ lẫm.

“Hai đứa cùng quên những việc xảy ra hôm nay đi, nhé?” Tôi nói.

Nhỏ gượng cười và lắc đầu. “Không đâu. Mình không thể.”

Tôi chẳng phải người thường đi đó đây cứu giúp những hoàn cảnh khốn khó đang lâm nguy hay gì, nên tôi nghĩ rằng bỏ lại sự việc sau lưng sẽ tốt hơn. Và trên hết, hầu như ai cũng mong muốn quên đi những trải nghiệm khủng khiếp cơ mà. Vậy tại sao nhỏ lại trả lời tôi như vậy?

Khi tôi vẫn còn chưa hết bối rối thì Fushimi cho tôi thấy một nụ cười chói lọi hơn cả nữ thần. “Có vẻ bọn mình lại cùng lớp rồi đấy. Lại thêm một năm học chung nữa rồi, mình rất mong chờ đó nha.”

“À, ừm”, tôi gỏn lọn đáp, trong lòng vẫn vấn vương thắc mắc tại sao nhỏ lại cười như vậy.

Khi ấy, tôi chẳng hề biết rằng một tên hoàn toàn tầm thường như tôi lại rơi vào lưới tình với Fushimi – một cô nàng siêu cấp xinh đẹp và nổi tiếng mà lại tình cờ là bạn thuở nhỏ của mình.

pleated skirt, phần gấu váy xòe ra là uốn lượn mềm mại