The Demon Prince goes to the Academy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1326

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

MỤC LỤC - Chương 60

Ellen không bảo tôi giữ bí mật về danh tính của cô ấy. Có lẽ cô ấy nghĩ việc lộ ra danh tính hay không cũng không còn quan trọng nữa. Hoặc cũng có lẽ cô nghĩ rằng tôi sẽ không nói cho ai khác biết. 

Tất nhiên, nếu danh tính của Ellen bị lộ ra thì sẽ có một vụ náo động lớn ở Temple. Tôi không muốn chuyện đó xảy ra, vậy nên tôi không có ý định đi bép xép về chuyện này. Tuy nhiên, có vẻ Ellen đã cảm thấy đỡ hơn một chút. 

Liệu có phải cô ấy cảm thấy như được an ủi khi có một người nào đó hiểu được cảm xúc của cô ấy?

Ngày hôm sau. 

-Gửi lời chào đến các công dân thân yêu của Thủ Đô Đế Quốc. 

-Tôi ở đây để giới thiệu cho các bạn một món đồ tuyệt vời để mang về cho gia đình. 

-Mời bạn xem thử thứ này. Chúng tôi tạo ra chúng bằng một miếng gỗ cùng đế kim loại. Vâng, thứ này có tên gọi là con quay. 

-Nhưng nó không chỉ là một con quay bình thường. Nó là một con quay ma thuật. 

-Bây giờ tôi sẽ trình diễn cho các bạn xem một màn ảo thuật. 

Tôi đang ở trên chuyến tàu mana dẫn đến quận Al Ligar. Tôi bắt gặp một vài người bán hàng từ Băng Rotary xuất hiện trên chuyến tàu. Các thành viên của băng giờ đã trở thành những tiếp viên chào hàng chuyên nghiệp. Họ thể hiện kỹ năng chào hàng tuyệt vời mà chẳng cần nội dung chuẩn bị từ trước. 

Các bậc phụ huynh dắt theo con nhỏ miễn cưỡng mua đồ chơi cho chúng. 

Họ đã nói rằng thu nhập của họ là khá tốt. Tuy nhiên, công việc kinh doanh này sẽ không tồn tại được lâu. Tuy tàu mana là một dịch vụ công cộng, nhưng họ cũng không thể hành động tùy ý ở đây. Có khá nhiều hành khách tỏ ra bức xúc, chỉ là họ chưa dám lên tiếng thôi. 

Mục đích của việc kinh doanh này là để tạo ra một nguồn thu nhập khác để giải quyết sự phụ thuộc của băng vào Hội Đạo Tặc. Tuy nhiên, trước đó Bertus nói với tôi rằng hấp thụ luôn cả Hội Đạo Tặc sẽ có lợi hơn. Dù nói vậy nhưng kế hoạch đó cần phải xem xét lại. 

“Này.” 

"À…. Vâng?" 

"Ai cho phép mày bán hàng ở chỗ này?" 

Cuối cùng cũng đã có một hành khách phàn nàn, có lẽ người đó đã đạt đến giới hạn kiên nhẫn của mình. 

Tình huống này khá căng thẳng. Tôi đã dặn Loyar nói kỹ với những người được cử đi bán hàng rằng tránh ẩu đả trong những tình huống như thế này. Tuyệt đối không được đánh nhau. 

Tên đàn ông tiếp cận người chào hàng trông khá kinh tởm. 

“Chẳng phải tao từng nói với mày rằng nếu để tao bắt gặp mày thêm lần nữa ở trên chuyến tàu này, tao sẽ đánh mày toét đít hay sao?” 

Tuy nhiên, khi nghe nội dung cuộc trò chuyện, tình huống này dường như có hơi khác so với những gì tôi nghĩ. 

“Ch, chuyện đó... nhưng bọn tôi mới là người tới đây trước...” 

“Ah, vậy đó là lúc nào? Tao đã nói đây là chỗ của tụi tao. Thông rồi chứ?” 

Cái tình huống gì thế này? 

“Vâng, vâng. Tôi sẽ xuống ở ga tiếp theo…” 

“Đừng bao giờ để tao thấy cái bản mặt xấu xí của mảy thêm lần nào nữa. Nghe rõ chưa?” 

Tôi đại khái nắm được tình hình. 

Đám ruồi bắt đầu bu vào khi chúng ngửi thấy mùi mật. 

“Vậy ra vẫn tồn tại mấy thằng khốn không có tý đạo đức như này à? Cho dù là công việc kinh doanh có bất hợp pháp đi nữa, thì mày có nhất thiết phải đi cướp chỗ làm ăn của người khác để kiếm tiền không?” 

“……Cái, cái gì?” 

Dù không phải một người của nhóm bán hàng, nhưng tôi vẫn đứng lên và đối mặt với hắn ta. 

“Cái gì hả? Mày là đứa nào? Mày muốn gì hả nhóc con...” 

Tôi tiến đến gần tên đàn ông trông kinh tởm đó. Các hành khách ngơ ngác khi trông thấy tình huống kỳ lạ có vẻ như sắp vượt quá tầm kiểm soát này. 

Một hành khách dám đứng lên chống lại tên xã hội đen này mà không hề do dự. 

“Này, tên khốn. Nếu mày đến sau thì không phải mày nên lặng lẽ chui vào cái góc nhỏ của riêng mày hay sao? Hả? Nếu mày muốn chen chân vào công việc kinh doanh này, thì mày nghĩ cách tốt nhất là bắt chước theo người đi trước và sau đó phá hỏng kế hoạch làm ăn của họ sao? Mày đang làm cái mẹ gì vậy hả?” 

“M, m, mày... thằng chó, mày bị cái gì vậy... Mày là thằng đéo nào?” 

“Ý mày là sao? Tao là học viên thuộc Lớp Royal của Temple, là một đồng minh của công lý.” 

Một học viên thuộc Lớp Royal của Temple sẽ được đối xử như một người có thân phận đặc biệt, bất kể họ là thường dân hay gì đi chăng nữa. Nếu dám bất cẩn đụng đến họ, bạn sẽ phải gặp một rắc rối lớn. 

Người bán hàng thuộc băng đảng của tôi tỏ ra nao núng khi nhận ra danh tính của tôi. 

Anh ta không quen biết tôi, nhưng có vẻ anh ta nhớ ra rằng trong băng đảng có một thành viên đã nhập học vào Temple. 

“Ồ, thì ra là một thằng nhóc đến từ Temple. Tao đéo thèm quan tâm, thằng nhóc chết tiệt.” 

Hắn ta không tin khi tôi nói rằng tôi là một học viên của Temple. Vì nghĩ rằng tôi chỉ là một đứa bịp bợm nên tên khốn đó đang tính ‘giáo dục’ tôi. 

Hắn giơ tay lên và vung về phía đầu tôi. 

-Vụt! 

Tôi né cú đấm đó bằng cách hơi nghiên đầu. 

“Mày điếc à, thằng già?” 

Tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn. 

Mạnh hơn tên khốn đê tiện này. 

“Sao mày lại dám đánh một đứa trẻ vị thành niên mà không có lý do gì hết hả?” 

-Pang! 

“Urk!” 

Tôi đá mạnh vào bắp chân của hắn ta. Tôi không đá mạnh tới mức gãy chân, nhưng chắc chắn đủ mạnh để khiến chân hắn ta nghiên sang hướng khác. 

“Đ* mẹ mày, mày nghĩ tao là tôm tép ở Temple thì tao vẫn là tôm tép ở đây hả?” 

Ngay cả người vận động viên hạng chót trong Đại hội Olympic, thì người đó vẫn là một vận động viên thuộc top đầu! 

Và như bạn đã biết, tôi là người đã đấu tập hằng ngày với ‘người đứng đầu của đại hội’! 

Hồi vẫn chưa có được các kỹ năng như bây giờ, tôi chỉ có thể thắng một trận ẩu đả bằng những phương pháp tàn bạo của mình. 

Tuy nhiên, bây giờ tôi đã có thể chiến đấu bằng phương pháp tàn bạo đó kết hợp với các kỹ năng của mình. 

Đây là kết quả của cuộc huấn luyện cấp tốc của Ellen. 

Các hành khách lúc đầu rất lo lắng khi thấy một tên xã hội đen gây sự với một người bán hàng. 

Và rồi đột nhiên có một đứa nhóc nhảy ra cản đường tên xã hội đen đó, và khi họ tận mắt thấy đứa nhóc đó đánh bại tên côn đồ, họ cảm thấy nghi ngờ cảnh tượng trước mắt mình. 

Sức mạnh thể chất và tốc độ phản ứng của tôi đã được cải thiện đáng kể thông qua những bài luyện tập từ trước đến nay của tôi. Nếu tôi kết hợp thêm cả sức mạnh siêu nhiên, thì ngay cả một đứa có trình độ sơ sài như tôi cũng dư sức đánh bại một kẻ như này. 

Hắn ta đã mất cảnh giác nên tôi có thể dễ dàng khiến hắn ngã nhào chỉ bằng một cú đá. 

Vì tôi không muốn rước phiền toái do gây lộn với tên này, nên tôi đã ném hắn ta ra ngoài khi tàu dừng ở trạm tiếp theo. 

“Ooh!!” 

“Lần này tao để mày đi, coi như mày may mắn đi. Nếu không may thì mày chỉ có thể húp cháo sống qua ngày rồi, mày hiểu ý tao rồi chứ?” 

Mắt hắn ta mở to như một cái đĩa khi hắn bị tôi ném ra ngoài. Đây có lẽ là một tình huống khá nhảm cứt đối với hắn ta. 

Các hành khách đang nhìn chằm chằm vào tôi như thể tôi là một con quái vật. 

"Haizz." 

Tôi không có ý định can thiệp. 

Tuy nhiên, lúc trông thấy một kẻ đang cố cướp lấy công việc làm ăn của chúng tôi, tôi đã thay đổi quyết định. 

Tôi đã từng nghĩ rằng mình sẽ chỉ đánh nhau với mấy gã tồi ở Temple thôi. 

Càng ngày tôi càng trông giống một tên khốn hơn. Giờ đây tôi đã có một sự tự tin nhất định nhờ vào sức mạnh siêu nhiên của mình. Người thành viên của băng đảng tỏ ra bối rối khi thấy tôi ở đây. 

“Nói với chị đại rằng tôi sẽ trở về sau.” 

“A, ah…vâ, vâng.” 

Thách mấy tên khốn đó tới đây 

Chúng là ai mà dám đoạt lấy chỗ làm ăn của bọn tôi? 

Cái tính tình nóng nảy của tôi lại lần nữa tuông trào. Mọi người ngồi cùng đoàn tàu hôm đó đều cố tránh mặt tôi. 

* * * 

Sau khi xuống tàu, tôi thay bộ quần áo đã chuẩn bị từ trước và thay đổi diện mạo bằng chiếc nhẫn của Sarkegaar. Có vẻ như không có kẻ bám đuôi nào, nhưng tương lai có thể tôi sẽ bị rất nhiều kẻ bám đuôi, vậy nên tôi đang cố tạo cho mình một thói quen. Danh tính quỷ của tôi cực kỳ có vấn đề, nhưng danh tính là thành viên của băng Rotary của tôi cũng không phải là không có vấn đề. 

Vụ náo loạn trên tàu vừa rồi vẫn trong tầm chấp nhận được. Hai người bạn cùng lớp biết về mối liên hệ của tôi với băng Rotary mới thực sự là mối nguy hiểm đối với tôi, vì họ sẽ để mắt đến tôi. 

Sống tĩnh lặng như mặt nước. Tai tiếng côn đồ của tôi khá nổi ở Temple, liệu những tai tiếng đó có lan truyền ra cả bên ngoài không? 

Sau khi băng qua nhiều con hẻm và phố nhỏ, tôi đến Quận Thương Mại Al Ligar. Thiên đường của bọn lừa đảo vẫn tràn ngập âm thanh của những cuộc mặc cả đến nghẹt thở. 

Trận chiến căng thẳng giữa những người không muốn bị gạt tiền và những kẻ muốn moi tiền họ diễn ra như một bản giao hưởng. 

Khi tôi bước vào cửa hàng của Eleris, tôi thấy cô ấy đang ngồi cùng một vị trí giống như lần đầu tiên tôi gặp cô ấy. 

Vẫn không có khách hàng nào cả. 

“Eleris.” 

"Huh? Làm thế nào mà….” 

Eleris sử dụng một cái tên giả trong cửa hàng này, vậy nên cô ấy không khỏi ngạc nhiên khi có ai đó gọi cô ấy bằng tên thật. 

"Là tôi đây." 

“Điện hạ?” 

Lúc đầu cô ấy muốn hỏi tôi, một người lạ mặt biết tên thật của cô ấy, nhưng cô ấy ngay lập tức nhận ra tôi là ai và đứng bậc lên từ phía sau quầy. Sau đó, cô ấy tiến về phía tôi và khóa cánh cửa phía sau tôi lại. 

“Đến chỗ của thần rất nguy hiểm.” 

Eleris trách móc trong lúc tôi đứng đơ người ra tại đó. 

“Tôi đã rất cẩn thận nên không sao đâu.” 

Tôi không xuống ở ga tàu gần đây, tôi đã cải trang và đi rất nhiều đường vòng để đến được đây. Nếu ai đó vẫn có thể theo đuôi được tôi sau cả chặng đường dài đó, người đó xứng đáng nhận được lời khen từ tôi. 

Eleris nói với tôi rằng cô ấy vẫn không cảm thấy an tâm và bắt đầu niệm chú gì đó. Sau một lúc cô ấy mới chậm rãi gật đầu. 

“Chắc là ổn rồi.” 

Rồi cô ấy nở một nụ cười, như thể gánh nặng trong lòng đã nhẹ bớt đi. 

“Đã khá lâu rồi kể từ lần cuối thần gặp Điện Hạ. Dạo này ngài thế nào rồi?” 

"Ah…. Đã có chuyện này nọ xảy ra.” 

Eleris tiến tới và kéo tay tôi, cô ấy nói chúng tôi có thể chậm rãi trò chuyện trong khi cùng thưởng thức trà. 

Tuy Vampire có nhiệt độ cơ thể thấp, nhưng bằng cách nào đó nó lại khiến tôi nhẹ lòng. 

* * * 

"Ah…." 

Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện của tôi, làn da vốn đã tái nhợt của Eleris càng trở nên trắng bệt hơn. 

“Thần có nên nói điện hạ vẫn giống với trước đây... Không, điện hạ đã làm tốt hơn hồi đó, nhưng...” 

Dù không tệ như chủ nhân ban đầu của cơ thể này, nhưng những hành động của tôi nghe vẫn khá giật gân. 

Chà, tất nhiên là vậy rồi. Tôi nhập học vào Temple mà không có bối cảnh hay bất kỳ nguồn hỗ trợ nào, và rồi vướng vào cuộc ẩu đả với mấy đứa trẻ cùng lớp. Không chỉ vậy, tôi thậm chí còn đấu tay đôi với cả tiền bối của mình, trận đấu này khiến cho các tiền bối khác chú ý đến tôi. 

Chà. Hoàng tử của Vương Quốc Quỷ thâm nhập vào Lớp Royal và trở thành một ngôi sao chỉ trong vài tuần. Đây hẳn là một vấn đề đau đầu, phải không? 

“Tôi đánh trả vì không muốn bị đánh, vậy nên đây được coi là phòng vệ chính đáng.” 

"Haizz…. Chúng thần nên làm gì với cái tính khí đó của ngài bây giờ?” 

Eleris thở dài một cách nặng nề như thể mọi gánh nặng của cuộc sống đều đang đè nặng lên vai cô ấy. 

“Tuy nhiên, tôi vẫn chưa sử dụng đến thứ này.” 

Tôi lấy ra cổ vật mà Eleris đưa cho tôi, Ngọn lửa của Tuesday. 

“Nghe thật nhẹ nhõm, nhưng…” 

Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu tôi sử dụng thứ này, nhưng vẫn chưa có trường hợp nào khẩn cấp đến mức tôi cần phải dùng nó. Eleris lục lọi gì đó và hỏi tôi có đói không, sau đó cô ấy lấy ra một ít thức ăn. 

“Sao? Cô có trữ cả thức ăn à?” 

“Vâng, thần đã dự trự một ít thực phẩm đông lạnh để phòng trường hợp điện hạ ghé qua.” 

Oh. 

Cô ấy thật tuyệt. 

Eleris hâm nóng mì ống đông lạnh bằng phép thuật của cô ấy và đưa nó cho tôi. Dù không ngon lắm, nhưng cô ấy nói rằng cô ấy đã tự tay chuẩn bị, nên dây không chỉ đơn thuần là hương vị. 

Nhìn tôi húp mì xì xụp, Eleris cười nhẹ. 

“Nhân tiện, thần chưa từng nghĩ điện hạ sẽ có được sức mạnh siêu nhiên.” 

“Mọi chuyện cứ vậy mà diễn ra thôi. Đời là vậy đấy.” 

Eleris có vẻ khá bối rối khi nghe tôi nói tôi đã thức tỉnh một sức mạnh siêu nhiên, và sau đó tôi giải thích thêm về năng lực của mình. Tôi cần phải giải thích rất nhiều vì nó là một năng lực khá mơ hồ. 

“Nó... có vẻ là một năng lực rất mạnh mẽ... uhm...” 

"Tôi biết." 

Cơ chế ‘tôi sẽ thắng nếu tôi giữ vững được tâm lý rằng bản thân sẽ thắng’ đối với Eleris có vẻ khá khó hiểu. 

Đó không phải là tất cả. 

Bây giờ tôi đang có 2280 điểm thành tích. Tôi đã tốn 20 điểm thành tích trong trận đấu để sử dụng chức năng ‘Sửa đổi’. Tôi nhận được 600 điểm nhờ thắng trận đấu và thêm 500 sau khi Ellen kể cho tôi nghe bí mật của cô ấy. 

Vì thế, tôi đã có thể có thêm được một tài năng mới. Tôi không thể có nhiều hơn 1 sức mạnh siêu nhiên, vậy nên giờ tôi đang cân nhắc xem nên mua tài năng nào tiếp theo. 

Thức tỉnh hai tài năng trong chưa đầy một học kỳ tại Temple. Những người khác có lẽ sẽ cảm thấy nghi ngờ về năng khiếu vô hạn của tôi, nhưng điều này không phải là bất khả thi. 

Bây giờ, tôi phân vân nên lấy một tài năng liên quan đến chiến đấu hay liên quan đến ma thuật. 

Kể về cuộc sống ở Temple khiến tôi có cảm giác như một đứa con trai vừa trở về nhà từ một trường nội trú và kể cho mẹ nghe những gì đứa con ấy đã trải qua ở trường. Trên thực tế, biểu cảm Eleris thể hiện ra lại trông có vẻ khá giống với biểu cảm của một người mẹ. Đặc biệt là những tiếng thở dài khi cô ấy nghe tôi kể về những vụ đánh nhau của tôi.

“Đó là toàn bộ những gì tôi đã làm cho tới bây giờ. Mọi việc bên phía cô ổn chứ?” 

“Hmm…. Đã có một vài chuyện xảy ra.” 

Có vẻ đã có vài chuyện xảy ra trong lúc Eleris trong nom cửa hàng. 

“Trước hết, việc Điện hạ đến đây là rất nguy hiểm.” 

"Tôi biết điều đó." 

Đó là lý do tại sao tôi phải làm những việc như đi những con đường vòng vèo kỳ lạ để cắt bỏ những cái đuôi có thể đang bám theo tôi. 

“Không phải thế.” 

Tuy nhiên, Eleris chỉ lắc đầu trước lời nói của tôi. 

“Đây đã được xác định rằng là nơi cuối cùng mà Điện hạ xuất hiện.” 

"Huh…. Thật sao?" 

Tôi không biết đó là Bertus hay Charlotte, nhưng những người đang tìm kiếm tôi đã biết rằng tôi từng đến chỗ này. Tôi không thể che dấu việc tôi đi lang thang quanh khu này và bán những cuộn phép. Một đứa trẻ đi lòng vòng để tìm người mua cuộn phép nhưng hầu hết các thương nhân đều tưởng rằng chúng chỉ là đồ giả. Đây không phải một chuyện thường xuyên xảy ra, vậy nên sẽ có một số thương nhân nhớ đến sự cố này. 

Ban đầu thì tôi dự định kiếm một khoản tiền và rồi đi trốn đâu đó. Gặp được Eleris hoàn toàn là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. 

“Họ cũng đến đây à?” 

“Ừ. Họ không có vẻ nghi ngờ thần, nhưng họ đã đến nơi này vì đây là nơi duy nhất mà họ có thể tìm thấy manh mối.” 

Nơi duy nhất có thể tìm thấy manh mối của tôi là phố mua sắm của Quận Al Ligar. Đó là lý do tại sao mà những người đang tìm kiếm tôi để mắt đến nơi này. 

Vấn đề không phải là việc tôi có bị bám đuôi hay không, mà là về việc cả khu phố mua sắm Al Ligar đang bị giám sát. Đó là lý do tại sao Eleris nói với tôi rằng rất nguy hiểm khi đến thăm cô ấy. 

“Và thần cũng nghe về chuyện đó.” 

"Về cái gì?" 

“Thần nghe rằng điện hạ đã ăn cắp cuộn cầu lửa từ một cửa hàng... Thần nghe nói cuộn phép đó là từ cửa hàng của lão Borton. Thần chắc rằng họ đã lấy được manh mối từ chỗ lão ta. Chẳng lẽ đó là cuộn phép mà điện hạ từng định bán cho thần?” 

À. Tôi nghĩ tôi biết cô ấy đang nói về chuyện gì. 

“Tôi không ăn trộm, lão ta đã đưa cho tôi.” 

“Sao? Lão Borton đã nổi điên lên và nói rằng ngài là người đã ăn cắp cuộn cầu lửa.” 

“Lão khốn đó đúng là một tên xã hội đen trong giới xã hội đen." 

Eleris dường như không hiểu tôi đang nói về cái gì. 

“Không, cô thấy đấy, tôi đã từng cố bán những cuộn phép của quỷ tộc, đúng không? Vậy nên, toàn bộ những người tôi từng đem tới bán đều tưởng rằng đó chỉ là những cuộn phép giả. Mọi người bình thường đều sẽ nghĩ như vậy, đúng không?” 

"Đúng." 

“Tất cả những người khác chỉ bảo tôi ngậm mồm lại và cút chỗ khác, nhưng cô có biết lão già đó đã nói gì với tôi không?” 

"Lão ta đã nói gì?" 

Eleris nghiêng đầu. 

“Lão ta bảo tôi sao chép lại những cuộn phép thật và sau đó lão ta sẽ trả cho tôi thật nhiều tiền. Không ngờ lại có kẻ xấu tính như lão ta. Tôi tưởng mình chỉ đang mắc kẹt trong một giấc mơ kỳ lạ. Sau đó tôi đã kêu lão ta đưa cho tôi một cuộn phép mẫu, và lão ta đã đưa tôi cuộn cầu lửa đó.” 

Eleris hơi cau mày sau khi nghe lời giải thích của tôi. 

“...... Thần chưa từng nghĩ lão ta lại là người như thế, nhưng lão đúng thật là một tên xấu xa. Lão ta thậm chí còn nói dối về việc cuộn phép bị ăn cắp...” 

Eleris lắc đầu như thể tỏ vẻ rằng cô ấy thật sự thất vọng về lão ta. Tôi lại nghĩ chẳng có một người tử tế nào có thể kinh doanh ở khu phố này? Có gì phải thất vọng cơ chứ? 

“Những người mua cuộn phép giả này có thể nghĩ rằng chúng có thể cứu mạng họ vào lúc nguy cấp. Làm thế nào mà lão ta lại làm chuyện vô đạo đức đó được... ?” 

Các cuộn phép rất đắt tiền. Tôi không biết các mạo hiểm giả kiếm được bao nhiêu, nhưng các nhóm mạo hiểm giả không có pháp sư thường mua những cuộn phép như này để đề phòng trường hợp khẩn cấp. Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu cuộn phép đó không hoạt động lúc trường hợp khẩn cấp như này xảy ra? 9 phần 10 khả năng là họ sẽ đi gặp ông bà. 

Vậy nên lão già Borton đó chẳng khác nào kẻ đứng đầu trong số toàn bộ những tên khốn độc ác của con phố mua sắm này. Eleris nhìn tôi và mỉm cười. 

“Điện hạ đã làm rất tốt. Một kẻ như thế bị dính quả báo là rất đáng.” 

“Không cần phải nói như vậy, lão ta đã rất phấn khích và tự tay đưa cho tôi cuộn phép đó.” 

Vì bị lòng tham che mù mắt nên hắn ta chỉ có thể trông thấy lợi ích trước mắt và đưa cho tôi cuộn cầu lửa. Thật đáng xấu hộ khi lòng tham và trí thông minh của lão ta lại cách nhau một trời một vực. Lão ta là một tên lừa đảo ngu ngốc và sẽ chẳng bao giờ làm được việc gì lớn lao. 

Dù sao thì, vì đây là nơi cuối cùng tôi từng xuất hiện, vậy nên tôi côi có thể hiểu được nỗi lo lắng của Eleris. 

“Chậc. Tôi đã định ở lại đây trong khoảng thời gian trường học đóng cửa.” 

“Chẳng phải Temple thoải mái hơn nhiều sao?” 

Dường như Eleris không hiểu tại sao tôi lại muốn ở tại một nơi như thế này. Tôi đã có chiếc nhẫn này nên tôi không phải lo lắng về việc bị bắt. 

“Là vì nơi đây có nàng.”

“Ah... V, vậy sao? Cám ơn Điện hạ.” 

Eleris mỉm cười và gật đầu. 

“Thần đã xác nhận rằng lúc này không có bất kỳ ai canh chừng nơi này. Vậy nên thần nghĩ sẽ ổn nếu điện hạ muốn ở lại đây vài ngày.” 

Tôi không nhất thiết phải trở thành bậc thầy kiếm sư hay có một sức mạnh siêu nhiên, hay gì đó tương tự. 

Sau cùng thì thứ tiện lợi nhất trong thế giới này chính là ma thuật. Tôi đã từng lập ra cả một kế hoạch từ trước để thuyết phục Eleris cho tôi ở lại đây một thời gian, và tôi không muốn phải lang thang đây đó trong thời gian Temple đóng cửa. 

“Nhân tiện, về Băng Rotary. Có vẻ như có một nhóm tương tự đang bắt chen chân vào việc làm ăn của họ. Cô có biết về việc này không?” 

"Có chuyện đó sao? Loyar không bao giờ nói cho chúng thần biết về những vấn đề nội bộ của băng đảng, trừ khi đó là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.” 

Dù gì thì mục đích ban đầu của họ không phải là thành lập một băng đảng như này. Nó được tạo ra một cách hoàn toàn ngẫu nhiên từ tập hợp của người lang thang. Vì vậy, mặc dù Loyar phụ trách tài chính của băng nhóm này, nhưng cô ấy lại không hề thảo luận về hoạt động của tổ chức với những người ngoài. 

“Có vẻ như chúng ta cần mở một cuộc họp.” 

Chúng tôi không có gì đó như một cuộc họp định kỳ, nhưng vì lúc này tôi cũng có cùng suy nghĩ nên tôi gật đầu. 

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage