Một nhiệm vụ xuất hiện như thể đó là điều đương nhiên.
[Nhiệm vụ – Giải cứu tù nhân quỷ]
[Mô tả: Trong Lễ hội Chiến thắng, các tù nhân Quỷ sẽ bị bán tại một chợ đen ở đâu đó trong Thủ đô. Là Hoàng tử của loài Quỷ, hãy quyết định xem bạn có muốn giải cứu họ hay không.]
[Phần thưởng: 50 Điểm thành tích cho mỗi tù nhân được giải cứu]
Tuy nhiên, tôi khá ngạc nhiên, nhiệm vụ này khá ổn đấy chứ.
Người cung cấp thông tin là Sarkegaar, không phải Loyar. Ai cũng không giấu được nỗi buồn của họ.
“Có vẻ như có những tấm vé của buổi đấu giá đang được giao dịch bí mật trong giới quý tộc. Hiển nhiên là các tù nhân sẽ đến đây thông qua Cổng dịch chuyển trong thời gian diễn ra Lễ hội Chiến thắng, vậy nghĩa là cuộc đấu giá vẫn chưa bắt đầu…”
Tôi không hiểu tại sao loài người lại muốn mua nô lệ quỷ, nhưng có vẻ như Sarkegaar đã nghe được vài tin đồn về vé đấu giá chợ đen được truyền tay nhau giữa những kẻ giàu có.
“Tại sao bọn chúng lại bán tù nhân quỷ ở chợ đen? Chúng tính sử dụng tù nhân quỷ để làm gì?”
Loyar trả lời câu hỏi của tôi …
“... Có thể là do mong muốn sưu tập... Chẳng phải đó là lý do chính mà mọi người mua đồ từ các buổi đấu giá sao?”
“Ý cô là sao, thông thường…”
Mua mấy con quỷ như Goblin và Orc chỉ vì muốn làm đầy bộ sưu tập? Đây mà là lý do chính...
"Không đời nào."
Lúc này tôi mới nhận ra tại sao ba người họ lại có biểu cảm như vậy. Eleris gật đầu trước những lời lơ đãng của tôi.
“Những con quỷ có giá cao nhất, tất nhiên, là succubus.”
Món đồ đấu giá cao nhất hiển nhiên là succubus, và lý do giờ đã rõ ràng. Giờ tôi đã hiểu tại sao hôm qua Eleris lại nói về mặt xấu xa của loài người.
“Chết tiệt, tôi không chắc lắm, nhưng succubus…. chẳng phải vậy khá nguy hiểm sao?”
Nếu kiến thức phổ thông của tôi là chính xác, chẳng phải succubus là loài sẽ hút sinh lực của con người thông qua ham muốn của họ sao? Nhưng bọn chúng vẫn muốn mua succubus cho mục đích như vậy? Bọn chúng muốn gặp ông bà sớm à?
“Tất nhiên là succubus sẽ hút đi sinh lực, nhưng bọn chúng có cách riêng để ngăn succubus làm vậy, hoặc bọn chúng thậm chí là phẫu thuật họ, có lẽ vậy.”
Bọn chúng có thể loại bỏ năng lực nguy hiểm của succubus và biến họ thành nô lệ. Thế là chúng có thể bán những succubus hoàn toàn vô hại, khi mà khả năng phòng thủ duy nhất của những succubus đó đã bị loại bỏ.
“Có lẽ bọn chúng vẫn chưa vận chuyển tù nhân đến, nhưng chúng thần ước tính sẽ có một số lượng rất lớn tù nhân. Không chỉ có succubus, mà cả incubus và nhiều chủng tộc khác cũng sẽ trở thành mặt hàng nóng.”
Tôi gật đầu với vẻ mặt kiên quyết trước những lời của Sarkegaar.
Dyrus nghĩ rằng hầu hết những con quỷ bị bắt sẽ bị giết, và tôi cũng vậy. Nhưng lòng tham của con người là vô tận. Chúng đang định bán những con quỷ hình người với ngoại hình gần như không thể phân biệt được với con người.
Chỉ vì thuộc một chủng tộc khác mà họ lại bị bán làm nô lệ.
Trong bản gốc, tôi đã viết rằng không hề có thứ gì như sở thú quỷ. Vì vậy, có nghĩa là vẫn có những kẻ nuôi quỷ ở một nơi tăm tối nào đó mà tôi không hề biết đến. Ít nhất là về mặt nổi thì chúng không lộ ra điều này cho người khác biết.
Và hiển nhiên là những con quỷ bị bán đó sẽ bị sử dụng cho mục đích tình dục.
Loyar, Sarkegaar và Eleris mang những biểu cảm khác nhau, nhưng cảm xúc của họ đều giống nhau.
“Vậy, mọi người có muốn giải cứu bọn họ không?”
Khi tôi hỏi, cả ba đều có vẻ mặt u ám.
Sarkegaar lắc đầu.
“Thưa điện hạ, thật đau lòng khi phải chứng kiến hành vi đồi bại của bọn loài người khốn khiếp đó. Nhưng thần biết trọng lượng của bản thân. Thần rất buồn, nhưng nếu chúng thần ra tay giải cứu và thất bại, cơn giận của bọn chúng sẽ không chỉ đổ lên đầu chúng thần, mà cả Điện hạ cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
“……Thần cũng nghĩ như vậy. Tất nhiên là có khả năng bọn chúng sẽ không gây hại tới điện hạ, nhưng ba chúng thần là những con quỷ duy nhất có thể hỗ trợ cho ngài. Nếu mất đi dù chỉ một người trong số chúng thần, tổ chức của chúng thần sẽ suy yếu đi rất nhiều.”
Loyar không muốn thừa nhận những gì Sarkegaar nói là đúng, nhưng cô ấy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận.
"……Thần cũng đồng ý."
Eleris cũng gật đầu trong khi khẽ cắn môi.
Cả ba người họ đều muốn giải cứu những con quỷ bị bắt, nhưng họ có một mục tiêu quan trọng hơn thế nhiều. Đó là sự an toàn của tôi.
Nếu không có tôi thì họ đã lao vào giải cứu những con quỷ bị bắt đó như những con thiêu thân lao vào lửa rồi, dù gì thì Quỷ giới cũng đã sụp đổ, và họ không thể đứng nhìn hành vi vô liêm sỉ của con người.
Cả ba người họ là những con quỷ thậm chí còn không xuất hiện trong bản gốc.
Điều đó nói lên rằng, nếu tôi không can thiệp, họ sẽ tiếp tục cuộc sống của họ ở một nơi gần như không có mối liên hệ nào với cốt truyện chính. Tất nhiên, cũng có khả năng là họ đã chết ở một xó xỉnh nào đó không được nhắc tới.
Tôi không biết rõ toàn bộ mọi thứ về thế giới này. Tôi biết sơ bộ về khuôn khổ, nhưng tôi không biết chi tiết. Tôi không mô tả về cuộc đời của một người qua đường số 1, nhưng không có nghĩa là anh ta không có cuộc đời của riêng mình.
Có lẽ bằng cách nào đó họ đã thâm nhập vào chợ đen nơi các tù nhân bị bán đấu giá và cố để giải cứu bọn họ.
Bây giờ vẫn chỉ là giai đoạn đầu trong tiểu thuyết gốc. Nếu ba người bọn họ thực sự đã xâm nhập vào khu chợ đen được tổ chức tại một nơi bí mật ở Thủ đô Đế Quốc, bị bắt và cuối cùng là bị giết trong lúc giao chiến với con người để giải cứu đồng loại của họ, thì nhân vật chính và những người bạn của cậu ta không nhất thiết phải biết về việc này. Phần đầu của cuốn tiểu thuyết chỉ đề cập đến cuộc sống hàng ngày của nhân vật chính tại Temple, hoàn toàn không liên quan gì đến các sự kiện xảy ra bên ngoài Temple.
Tình huống nguy hiểm nhất có thể xảy ra trong tiểu thuyết vào lúc này là Delphine Izadra bị bắt cóc trong lúc đi chơi cùng nhóm Ludwig, và rồi được Ludwig giải cứu. Mặc dù có nói rằng sự an toàn của học viên Temple là ưu tiên hàng đầu của các lính canh, nhưng dù gì thì đây cũng chỉ là một sự cố vô hại... Tôi nghĩ rằng khả năng để sự cố như vậy xảy ra là khá cao. Đến giờ tôi vẫn chưa có nhiều liên hệ với Ludwig và nhóm của cậu ta, và còn Charlotte, điểm lệch của lớp B, thì đang ở tại Cung điện Hoàng gia.
Ludwig sẽ chạy khắp nơi để tìm người bạn cùng lớp bị bắt cóc của mình, trong khi đó thì tôi phải tìm cách để cứu những thần dân đang bị bắt làm tù binh.
Dù nhìn theo hướng nào đi chăng nữa, tôi cảm thấy mình như bị cuốn vào một cốt còn mang tính nhân vật chính hơn cả nhân vật chính.
Vấn đề duy nhất là sự cố này vượt xa so với tình tiết của một cuốn tiểu thuyết đời sống thường nhật thông thường. Chà, chẳng thể coi một vụ bắt cóc như là một tình tiết phổ biến của thể loại này.
Như bạn biết đấy, giờ tôi chỉ mới là một học sinh cao trung thôi.
Dù sao thì.
Nếu không có tôi, ba người bọn họ sẽ lao đầu vào giải cứu những tù nhân quỷ, và có lẽ họ sẽ thất bại. Nếu họ thành công thì đã có một vụ hỗn loạn lớn nổ ra trong Thủ đô Đế Quốc về việc tù nhân trốn thoát.
Bây giờ, tôi là ưu tiên hàng đầu của họ, vậy nên họ chỉ có thể giữ lại nỗi oán hận đó trong lòng.
Tôi nên làm gì bây giờ?
Thành thật mà nói, thật ra thì tôi cũng không hẳn là một con quỷ, vậy nên tôi cũng không biết tại sao mình lại vướng vào chuyện này. Tôi không có ý đinh xây dựng lại Vương quốc Quỷ. Tuy nhiên, tôi cũng không tin rằng chỉ có con người mới được coi là ‘con người’. Ba người trước mặt tôi không phải là con người, nhưng theo tôi, họ không khác gì ‘con người’. Và điều cuối cùng, đối với tôi thì họ chắc chắn là quan trọng hơn nhiều so với những kẻ khác bởi vì họ hoàn toàn đứng về phía tôi.
Những con quỷ sở hữu trí thông minh, những người về cơ bản là thần dân của tôi, sắp bị bán làm nô lệ ở Thủ đô và sẽ phải chịu một cuộc sống khốn khổ.
Bất kể những nỗi bận tâm trong lòng, tôi thật sự muốn làm những gì trong khả năng của mình. Nếu tôi cứu họ, họ cũng sẽ tuyệt đối đứng về phía tôi.
Tuy nhiên, rủi ro quá lớn. Nếu ba người này bị bắt hoặc danh tính của họ bị lộ, khả năng cao là tất cả bọn họ đều sẽ chết.
Dù tôi thật lòng muốn cứu họ, nhưng đồng thời tôi cũng do dự khi phải mạo hiểm mạng sống của bản thân. Bởi vì tôi là người hiểu rõ ràng nhất rằng tôi không phải một người tuyệt với đến mức đó.
Đó là lý do tại sao dù đã quay về trường trung học nhưng ông chú này vẫn cư xử chẳng khác gì một thằng du côn. Dù cho lòng can đảm có cao hơn bọn nhóc tỳ đó một chút, nhưng cuối cùng lại hành xử chẳng khác gì một tên nhóc thô lỗ.
Chỉ nghĩ đến việc đột nhập vào một khu chợ đen tập hợp toàn những kẻ giàu có và quyền lực để giải cứu tù nhân, tôi không thể nghĩ ra bất kỳ phương án nào để toàn vẹn mà trốn thoát khỏi đó. Có lẽ ngay từ đầu thì an ninh ở đó sẽ được thắt chặt và chúng tôi thậm chí còn không thể vào được đó.
Ngay cả ba người mạnh hơn tôi rất nhiều, cũng sẽ thất bại.
Mọi người đều có vẻ mặt ảm đạm khi họ phải chấp nhận sự thật rằng họ chẳng thể làm gì hơn. Bởi vì bảo vệ tôi là ưu tiên hàng đầu của họ. Họ không muốn tôi vướng vào chuyện này, họ chỉ muốn báo cáo cho tôi những gì đang diễn ra tại Thủ đô.
“Không thể suy nghĩ thêm một chút nữa sao? Rằng chúng ta có nên giải cứu họ hay không.”
Bất kể tôi có nghĩ như thế nào, chỉ có ba người bọn họ là tuyệt đối trung thành và đứng về phía tôi. Và bây giờ ba người họ đang tuyệt vọng mong muốn một điều gì đó, tôi không thể ra lệnh cho họ đừng làm vậy.
Trước những lời nói đó của tôi, tôi có thể thấy một dòng cảm xúc trào dâng trong mắt bọn họ.
“Không, thưa điện hạ. Sự an toàn của đấng cai trị tối cao là ưu tiên tuyệt đối của chúng thần. Dù rất đau lòng, nhưng sức nặng của nó lại không thể so được với điện hạ.”
Sarkegaar vẫn phản đối bất chấp bất chấp cảm xúc thật sự của anh ta. Anh ta là người luôn đặt sự an toàn và tương lai của tôi lên hàng đầu, vậy nên hoàn toàn hợp lý khi anh ta nói điều gì đó như thế.
"Không sao đâu. Tôi vẫn chưa quyết định chúng ta sẽ thực hiện cuộc giải cứu hay không, trước tiên hãy thử nghĩ xem có bất kỳ phương án nào hay không.”
Tôi thậm chí còn không hỏi ý kiến của Loyar hay Eleris mà chỉ nói rằng ít nhất chúng ta cần bàn thêm về việc này. Tôi chắc chắn mình sẽ không thử nếu họ chỉ có thể đưa ra được những phương án mạo hiểm. Nếu không thành công thì chẳng khác nào đi tự sát.
Eleris mở miệng trước.
“Nếu muốn thực hiện việc giải cứu, ta cần phải biết trước 3 điều. Vị trí của chợ đen, số lượng tù nhân và mức độ an ninh.”
"Đúng."
Nếu không biết được mấy thông tin đó thì bọn tôi chẳng khác nào bịt mắt đâm đầu. Trước tiên, chúng tôi cần phải biết chợ đen sẽ được mở ở đâu. Nghe những lời của Eleris, Loyar gật đầu.
“Dù có cách để tìm ra, nhưng những thông tin liên quan đến chợ đen là những thông tin cao cấp được lan truyền một cách bí mật ngay cả trong giới quý tộc.”
Điều đó hoàn toàn đúng. Không đời nào thông tin về chợ đen vốn chỉ giành cho giới quý tộc, lại được lan truyền trên mặt nổi, vậy nên rất khó để Băng Rotary thu thập những thông tin về chợ đen.
“Thần nghĩ thần là người duy nhất có thể thu thập thông tin, vì ngay từ đầu chính thần là người mang những thông tin này đến, nhưng thần nghĩ chúng ta cần phải mua một tấm vé để vào cổng của chợ đen trước.”
Vì đây là một khu chợ bí mật, nên ta chỉ có thể lấy được thông tin bằng cách mua vé. Sarkegaar có thể lấy được những thông tin được lan truyền trong giới quý tộc. Đó là lý do tại sao anh ta chấp nhận rủi ro như vậy để giả trang thành một quý tộc.
“Một tấm vé bao nhiêu tiền?”
“40 đồng vàng, đó là giá thần nghe được, thưa Điện hạ.”
Chỉ riêng phí vào cửa đã là 40 triệu won. Nếu ai đó đến chỉ vì mục địch xem trò vui thì người đó sẽ bị lỗ một khoảng lớn, vậy nên họ sẽ cố đấu giá một cách quyết liệt để có được ít nhất một món hàng từ buổi đấu giá. Đó là một thủ thuật tâm lý để khiến khách hàng phải chi thêm một số tiền để không lãng phí tiền vé vào cửa.
“Tất nhiên, hiện tại chúng thần thậm chí còn không biết chính xác kẻ nào đang bán vé, nhưng thần tin rằng thần có thể tìm ra. Ngoài ra, nếu điện hạ chấp nhận một chút rủi ro, thần có thể cướp vé từ một kẻ khác và ngụy trang để tham gia cuộc đấu giá. Hiển nhiên, nếu vậy thì ta cần phải xác định xem nên cướp vé của ai và sau đó xử lý hắn ta như thế nào...”
Chúng tôi có thể mua vé, nhưng vấn đề là tiền. Còn nếu chúng tôi vào bằng vé của người khác, vấn đề sẽ là chúng tôi cần phải làm gì với người mà chúng tôi đã trộm vé. Bất kể chúng tôi sử dụng ma thuật ảo giác hay thôi miên, chúng tôi vẫn sẽ để lại hậu quả do kẻ đó không thể nhớ được rằng hắn ta đã từng tham dự buổi đấu giá như thế nào.
Chúng tôi vẫn không biết chợ đen ở đâu và chúng tôi cũng không biết số lượng tù nhân.
Vậy, chợ đen lần này do kẻ nào đứng sau?
“Còn kẻ đứng sau chợ đen thì sao?”
Đó là câu hỏi tiếp theo của tôi. Lần này, Eleris trả lời tôi.
“Không quá khó để suy luận, thưa Điện hạ. Một kẻ có đủ quyền lực để bòn rút những tù nhân chiến tranh như thế, thì hắn ta hẳn phải có mối quan hệ mật thiết với Lực lượng Đồng minh, vì chỉ có như vậy thì hắn ta mới có mang tù nhân đi bán tại chợ đen.”
"Đúng."
“Dù chưa được vận chuyển đến thủ đô nhưng thông tin về các tù nhân sắp bị bán tại chợ đen đã được lan truyền, điều đó nói lên rằng kế hoạch này đã được chuẩn bị từ trước cả khi Đội quân Chinh Phạt Quỷ Giới chuẩn bị quay trở về.”
Các tù nhân thậm chí còn chưa được vận chuyển đến thủ đô. Dù vậy nhưng đã có tin đồn về việc chợ đen sắp mở cửa. Trong số đó lại có những kẻ có ham muốn mờ ám như vậy….
Tôi gật đầu trước những lời của Eleris.
“Điều đó có nghĩa là bọn chúng đã có một cuộc bàn bạc từ trước với bên quản lý tù nhân của Đế Quốc. Những tên hiệp sĩ thuộc đơn vị quản lý tù nhân có lẽ đã có một cuộc giao dịch gì đó với tổ chức buôn bán chợ đen, phải không?”
"Đúng vậy. Ngay cả những tên lính không thuộc cấp bậc chỉ huy đều biết về chuyện này, vậy thì bất kỳ tên hiệp sĩ nào thuộc cấp bậc chỉ huy có quyền đưa ra quyết định chắc chắn đều biết.”
Không thể bòn rút tù binh nếu không được phép của chỉ huy hoặc lãnh đạo đơn vị quản lý tù binh.
“Chết tiệt, vụ này dính dáng đến quá nhiều...”
Tôi không khỏi thở dài. Mặc dù đơn vị quản lý tù binh có thể có địa vị khác với lực lượng chinh phạt, nhưng gần như chắc chắn rằng một kẻ nào đó cực kỳ thân cận với cấp trên có dính dáng đến vụ việc này.
“Có một khả năng nhất định là nó thậm chí có thể liên quan đến Hoàng tộc.”
“Chúng ta không thể loại trừ khả năng đó.”
Loyar gật đầu trước lời nói của tôi.
Nếu để yên thì kiểu gì họ cũng sẽ bị chém đầu. Tôi thể phủ nhận việc bán các mặt hàng trên thị trường chợ đen để vơ vét tiền của những tên giàu có lệch lạc là chuyện khá phổ biến. Do đó, có khả năng chính Hoàng tộc là kẻ đã lên kế hoạch bán các tù nhân quỷ trên chợ đen. Làm vậy thì rất nhiều tiền sẽ chảy vào túi Hoàng tộc.
Bọn chúng có lẽ đã nghĩ rằng, bán đi những con quỷ đã bị nhổ răng nanh và không còn khả năng gây nguy hiểm nữa, sẽ lời hơn nhiều so với việc chỉ chặt đầu chúng.
Chợ đen lần này có thể là một sự kiện ngầm để kỷ niệm lễ hội do Hoàng tộc tổ chức. Một người có cấp bậc chỉ huy có thể lén vận chuyển tù nhân chiến tranh, nhưng làm vậy vẫn rất nguy hiểm.
Thế nên, rất ít khả năng Hoàng tộc không biết gì về chợ đen lần này. Ta có thể dễ dàng đi đến kết luận đó chỉ đơn giản nhìn vào những tin đồn đang trôi nổi trong giới quý tộc.
Trên thực tế, Bertus và Charlotte có lẽ cũng đã biết về nó.
“Chúng thần không chắc, nhưng vụ lần này liên quan đến quá nhiều kẻ cao tầng.”
Đó không phải là thứ đơn giản mà một băng đảng có thể đụng vào, kể cả Hội Đạo Tặc. Vụ lần này do Hoàng tộc đứng sau, hoặc một thế lực có quyền lực to lớn nào đó.
Nếu vậy thì chúng tôi cũng có thể ước tính cấp độ của lực lượng an ninh, yếu tố cuối cùng cần phải biết. Tôi chắc chắn cấp độ an minh sẽ ở mức cực kỳ cao.
“Chúng ta cần phải vượt qua một lực lượng an ninh cực kỳ chặt chẽ, giải cứu những tù nhân mà chúng ta không biết số lượng, và tìm nơi ẩn nấp cho họ...”
Chẳng có hành động nào trong ba hành động trên là khả thi.
“Chúng ta có thể làm vậy bằng ma thuật không?”
Cuối cùng tôi vẫn quay lại dựa dẫm vào cái thứ gian lận có tên là ma thuật. Eleris lắc đầu khi tôi nhìn cô ấy.
“Vì đó là nơi sẽ tiếp đón những khách hàng có quyền lực, nên bọn chúng sẽ đặt rất nhiều biện pháp an ninh. Có lẽ sẽ có vài pháp sư trong số các hộ vệ cá nhân.”
“Liệu bọn chúng có cùng cấp độ với cô không?”
Đối với tôi thì Eleris trông như một pháp sư cấp cao.
“Thần không chắc lắm. Toàn bộ lực lượng của Đội quân Chinh phục Quỷ giới, bao gồm cả lực lượng của Đế Quốc, hẳn đã bị suy yếu nghiêm trọng và không còn bao nhiêu lực lượng tinh nhuệ. Nhưng thần nghĩ ở đó sẽ có các pháp sư cùng cấp độ với thần. Và ngay cả khi lực lượng an ninh không có, bọn chúng vẫn sẽ nghĩ các biện pháp để tránh cuộc đấu giá bị can thiệp bởi ma thuật. Chúng có thể sử dụng ‘Rào chắn ma thuật’. Dù cho không lo về việc sẽ có người đến giải cứu các tù nhân, bọn chúng vẫn lo về việc có kẻ sử dụng ma thuật để biến cuộc đấu giá trở nên có lợi cho kẻ đó.”
Có thể sẽ có kẻ sử dụng một ma thuật thôi miên hoặc ảo giác quy mô lớn hoặc một loại ma thuật tinh thần tương tự để giá tiền của kẻ đó dễ dàng được thông qua. Ma thuật khá linh hoạt, vậy nên những điều ta có thể làm với ma thuật còn rất mơ hồ. Vì thế ít nhất bọn chúng cũng sẽ thiết lập một số biện pháp để đối phó với ma thuật. Không cần biết đó là vì các tù nhân hay vì nguyên do nào khác.
Ba người bọn họ sẽ làm gì trong một tình huống như thế này? Có vẻ như trong bản gốc họ đã thử tìm một cách nào đó để giải cứu các tù nhân, nhưng cũng có lẽ họ chỉ lao vào địa điểm tổ chức buổi đấu giá vì không thể kiếm chế được nỗi tức giận của bản thân thêm nữa.
Tuy nhiên, dù nghĩ theo cách nào thì nó vẫn tràn ngập nguy cơ. Chỉ có ba người bọn họ, và mọi chuyện cũng chẳng thể thay đổi gì nhiều ngay cả khi có thêm tôi.
Liệu có phải ba người bọn họ lao đầu vào một kế hoạch mà về mặt lý thuyết chẳng có cơ hội nào để thành công? Có phải họ đã thực hiện một hành động liều lĩnh dù họ biết rằng rất có thể bản thân họ sẽ chết?
Nếu là Sarkegaar, anh ta sẽ ngay lập tức lao vào trong cơn tức giận vì chẳng còn bất kỳ hi vọng nào để tái thiết lại Vương quốc Quỷ, và còn Loyar thì sẽ nghĩ rằng không thể cứ để yên mọi chuyện như vậy. Tôi không rõ Eleris suy nghĩ như thế nào hay cuối cùng cô ấy có đi cùng họ hay không. Mặc dù vậy nhưng có lẽ một phần nào đó trong cô ấy cảm thấy bản thân có lỗi với quỷ tộc.
Tuy nhiên, vì tôi, nên họ không quyết định lao đầu vào lửa.
Thâm nhập vào buổi đấu giá và giải cứu các tù nhân gần như bất khả thi, và ngay cả khi thành công thì chúng tôi nên giấu bọn họ ở đâu? Ngay cả khi cuộc giải cứu thành công thì vẫn sẽ phát sinh thêm vấn đề mới, chúng tôi thậm chí không biết có tổng cộng bao nhiêu tù nhân.
Tuy nhiên, sau một lúc đắm chìm trong suy nghĩ, Eleris nghiêng đầu.
“Chúng ta có nhất thiết phải giải cứu họ trong buổi đấu giá tại chợ đen không?”
Huh? Cô ấy có ý gì?
“Thưa Điện hạ, chẳng phải thời điểm tồi tệ nhất để giải cứu các tù nhân là khi chợ đen tổ chức buổi đấu sao?”
Lúc đó tôi đã nhận ra Eleris đang muốn nói đến điều gì.
Thời điểm cuộc đấu giá bắt đầu sẽ là thời điểm mức độ an ninh được nâng lên cao nhất. Vậy nghĩa là rất liều lĩnh nếu chúng tôi muốn giải cứu các tù nhân vào thời điểm đó.
“Không phải sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu chúng ta giải cứu bọn họ trước khi cuộc đấu giá bắt đầu hoặc sau khi buổi đấu giá kết thúc và những tù nhân quỷ đó được giao cho người đã mua họ sao? Vẫn sẽ có biện pháp phòng ngừa trước khi được đem ra bán, nhưng sau khi quyền sỡ hữu đã được chuyển giao cho kẻ mua, bọn hắn sẽ phải tự quản lý nô lệ của mình, vậy nên thần nghĩ sẽ dễ dàng hơn nếu chúng ta giải cứu bọn họ vào thời điểm đó.”
"Ah…. Cô nói đúng."
Loyar chậm rãi gật đầu như thể cô ấy chưa từng nghĩ đến một ý tưởng như thế này trước đây.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage