Loyar khẽ thở dài khi nhìn kẻ tự giới thiệu bản thân là Argen, chỉ huy của ‘Đội Đột Kích Thất Tinh’.
“Băng Thất Tinh của quận Al Ligar? Ừ, tao từng nghe nói về bọn mày.”
Băng Rotary là một nhóm thu thập tình báo. Vậy nên dường như họ đã biết về một băng nhóm có tên là Thất Tinh.
Vậy là, tôi đã đánh một thành viên của băng Chilsungpa, một băng nhóm hoạt động tại quận Yongsan, trên tàu mana.
“Hẳn mày cũng biết hậu quả nếu dám đánh một thành viên của băng Thất Tinh bọn tao rồi, phải không?”
“Chà, đúng là xấu hổ thật. Đám bọn mày tới gây sự chỉ vì một thành viên băng Thất Tinh yếu đến mức đánh đéo lại một thằng nhóc.”
Loyar nói bằng giọng mỉa mai và không có ý xin lỗi bọn chúng. Nghe những lời đó, biểu cảm của Argent cũng như các thành viên khác trong băng của hắn ta trở nên méo mó.
“À, thằng đó yếu đến mức còn đéo thể đứng vững trên tàu.”
Tất nhiên, tôi cũng chẳng vừa mắt với tên đó, vậy nên tôi đổ thêm tý dầu vào lửa. Hắn ta sẽ hối hận nếu hắn ta dám động thủ tại đây.
“Hah... Tao đoán là mày vẫn chưa hiểu rõ tình hình bây giờ. Có phải mày đang hơi coi thường các thành viên của băng Thất Tinh? Tao đến đây với ý định giữ lại chút thể diện cho mày, nhưng giờ tao đoán là...”
“Mày mới là đứa không hiểu rõ tình hình đấy, thằng khốn.”
Khi tôi đột nhiên chửi vào mặt gã đó không chút do dự, không chỉ những tên đứng đối diện tôi, mà cả đồng tử của Loyar cũng hơi rung lên.
“Cái, cái gì?”
“Bộ mày có biết người mày đang gây sự là một học viên Lớp Royal của Temple và nhận được sự hỗ trợ hoàn toàn từ Đế Quốc hay không?”
Trong lúc hắn ta đang nói lan man thì bị tôi ngắt lời
"Temple?"
Có thể hắn ta không biết Lớp Royal là gì, nhưng không ai sống tại Thủ đô Đế Quốc mà lại không biết đến ‘Temple’ nghĩa là gì.
“Oh. Chắc mày không tin tao. Nhưng, ừ. tao là một học viên sỡ hữu sức mạnh siêu nhiên, vậy nên tao đã được nhận vào Lớp Royal.”
Tôi mỉm cười khoanh tay nhìn bọn chúng.
“Mày có biết rằng mày sẽ ăn cơm tù nếu dám vô cớ chạm vào dù chỉ một học viên bình thường không? Nhưng mà tao thì lại là một phần của Lớp Ưu Tú.”
Học viên của Temple đa phần đều xuất thân từ những gia đình rất giàu có hoặc những gia đình có địa vị cao. Do đó, các học viên của Temple không chỉ nhận được sự đối đãi đặc biệt bên trong mà ngay cả bên ngoài Temple, và ở Thủ đô thì họ thực hiện điều luật này cực kỳ nghiêm túc.
Đế Quốc chú tâm rất nhiều vào sự an toàn của học viên, vì nếu học viên bị tổn thương hoặc bị sát hại sẽ gây ra một vết xước to lớn cho danh tiếng và độ tin cậy của Temple.
Vậy họ sẽ làm gì nếu có ai đó dám gây thương tích cho một học viên của Lớp Royal, những học viên mà họ hết lòng dạy dỗ?
Tôi tiến đến và chìa má ra.
“Đây, đánh tao đi.”
“Cái, cái gì?”
“Nếu mày tò mò xem lính canh sẽ làm gì với cái nhóm tên Thất Tinh hay gì đó của mày sau khi mày dám tát một học viên của Lớp Royal, thì cứ thử đánh tao đi thằng khốn.”
Tôi không có ý định bắt đầu một cuộc chiến.
Thay vào đó, tôi lại yêu cầu hắn ta đánh tôi. Tôi thậm chí còn định đưa má phải ra sau khi hắn ta tát vào má bên trái của tôi. Hơn mười tên trong số bọn chúng chùn bước khi tôi tiến đến và tiếp cận bọn chúng.
“M, mấy tên khốn này không đời nào đủ khả năng để cho một tên nhóc nhập học vào Temple...”
Lúc Argent lẩm bẩm những lời hoài nghi, tôi rút từ trong túi ra một tấm thẻ kim loại.
“Đây là thẻ học viên của Temple. Mày có cần nhìn kỹ hơn không?”
Tất nhiên, tôi có mang theo thẻ học viên của mình. Khi nhìn thấy nó, dù chúng không biết Lớp Royal nghĩa là gì nhưng chúng đã biết chắc rằng tôi là một học viên của Temple.
Những kẻ đó hiểu rằng gây thương tích lên một học viên của Temple chẳng khác nào chúng tự lấy súng bắn vào chân mình.
"Thằng khốn nhà mày tưởng mày ngon?"
Hắn ta giận rồi. Hắn đang giơ tay định tát tôi.
Hắn đúng là một tên thiếu não.
Mấy tên khốn nóng tính luôn vung tay cao hơn đầu toàn là mấy kẻ sẽ chẳng bao giờ thành công trong cuộc sống này. Nếu là một người có chút đầu óc sẽ không bao giờ làm như vậy.
-Vút!
Tôi cúi người xuống để tránh bàn tay đang vung tới rồi nhanh chóng bật lên để dùng đầu gối đập vào háng của hắn ta.
Tôi sử dụng tuyệt chiêu thương hiệu của mình, Dập Chim. (`)>
“Khụ…. Kuaaaark!”
“Mày thật sự dám đánh tao chỉ vì tao kêu mày đánh?”
Hắn ta nắm lấy đũng quần của mình và ngã xuống đất.
Có phải tôi đã quen với các đòn tấn công từ Ellen? Cú đánh của hắn ta rất chậm, vì vật tôi chẳng cần phải sử dụng tới sức mạnh siêu nhiên của mình để tránh nó. Mọi người xung quanh đều chết lặng.
"Đánh thằng khốn đó!"
Những kẻ phía sau hắn ta lao đến chỗ tôi.
-Pang!
Đột nhiên, Loyar chắn đường bọn chúng và đấm thẳng vào mặt những kẻ lao về phía tôi.
* * *
Các thành viên khác của băng đảng không cần phải can thiệp.
Loyar dư sức đánh bại mười tên đàn ông lực lưỡng chỉ với thân hình nhỏ nhắn của cô ấy. Chỉ mất chưa tới 10 giây để giải quyết toàn bộ.
-Uh, uurg….
“Uwah….”
Không chỉ tôi, mà các thành viên khác của băng đang theo dõi tình hình cũng đều nhìn chằm chằm vào Loyar, người đang lau lòng bàn tay với vẻ mặt trống rỗng, như thể họ hiếm khi được chứng kiến điều gì đó như vậy.
Cô ấy thật tuyệt! Xuất sắc! Trước khi tôi kịp nhận ra thì tất cả bọn côn đồ đều đã bị đánh bại.
“Nếu mày nghĩ là tao không đánh lại bọn mày thì bọn mày lầm rồi. Không phải là tao không thể mà chỉ là tao đếch muốn thôi.”
Loyar giẫm lên đầu tên khốn Argen và nói một cách ngầu lòi. Câu nói của cô ấy đã khẳng định bản thân trong cuộc chiến một-đấu-nhiều này.
“Kéo bọn chúng vào trong. Mọi người đang nhìn đấy.”
Loyar nghĩ rằng để mấy tên khốn nằm la liệt sẽ để lại ấn tượng xấu đối với những người qua đường, vậy nên cô ấy đi vào phía cống rãnh và bảo bọn tôi vác chúng theo.
Các thành viên của băng lôi chúng từ dưới đất lên và kéo đi. Những tên vùng vẫy thì bị các thành viên của băng đánh đập và trói lại. Không nói đến Daibun, các thành viên khác của băng có vẻ đều không thể tin rằng tôi có thể chế ngự được tên chỉ huy của băng Thất Tinh chỉ bằng một đòn duy nhất, dù cho đòn đó có đánh trúng điểm yếu của hắn ta.
“Cậu tính giải quyết như thế nào?”
Loyar đang hỏi ý kiến của tôi. Dù vậy nhưng ý của cô ấy là :”Chuyện điện hạ gây ra thì ngài nên tự chịu trách nhiệm.”
Được thôi, không vấn đề gì.
Tôi sẽ chịu trách nhiệm.
"Này."
Tôi quay sang nhìn Argent, kẻ vẫn còn đang đau đớn quằn quại ngay cả khi bị trói.
“Urg…. Sao mày dám, thằng nhóc… Mày nghĩ mày thoát được sau vụ này... ?”
Có vẻ như hắn ta vẫn chưa hiểu được tình hình. Dường như bọn chúng vẫn đang lên kế hoạch để trả thù vào lần sau.
“Bình tĩnh lại chút đi, được chứ? Có vẻ như mày khá ngu? Vừa rồi mày sém nữa là phạm tội dám đánh quý tộc đấy.”
Hắn ta dường như không biết ý nghĩa của việc đụng đến một học viên của Temple là gì. Vậy nên tôi đã giải thích cho hắn ta nghe theo cách mà đến cả thiểu năng cũng có thể hiểu được. Dù địa vị của chúng tôi hơi khác so với một quý tộc thực sự, nhưng Temple vẫn đảm bảo rằng học viên của họ được hưởng sự bảo hộ ngang với một quý tộc của Đế Quốc.
Vì thế, về cơ bản hắn ta vừa có ý định đánh một quý tộc. Nghe những lời đó, vẻ mặt của hắn trở nên kỳ lạ. Dường như hắn vẫn không hiểu tôi đang muốn nói gì.
“Hay là tao đến chỗ lính tuần tra và nói rằng có một nhóm nào đó tên là Thất Tinh từ quận Al Ligar vừa có ý định tấn công tao? Tao không biết từ trước đến nay tụi bây đã làm gì, nhưng tao nghĩ là tụi bây chẳng làm được việc gì đáng tự hào cả. Vậy, mày biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo không?”
Tôi không biết rõ là trụ sở của đám Thất Tinh này nằm ở quận Yongsan hay ở đâu khác, nhưng hẳn là Loyar hoặc Daibun sẽ biết. Dù sao thì đây cũng là một băng nhóm chuyên thu thập thông tin mà.
Dường như hắn ta đã nhận ra hắn sẽ chẳng nhận được lợi gì nếu dám đánh thằng nhóc trước mặt này.
Có khả năng lính tuần tra sẽ mở cuộc điều tra về Thất Tinh chỉ vì yêu cầu của tôi. Tôi không chỉ là một học viên bình thường, tôi là học viên thuộc lớp Royal. Chỉ riêng việc tôi gặp nguy hiểm ở Thủ đô cũng đủ để khiến các lính canh bật chế độ báo động cao.
Nếu tôi chết, thì đó thực sự sẽ biến thành một thảm họa.
Và ngay từ đầu thì bọn chúng đã là một băng đảng bất hợp pháp, phải không? Vậy nên, lính canh sẽ cố hết sức để bắt những kẻ này bằng mọi giá. Một phần là do đây cũng là nghĩa vụ của họ.
Tên kia chỉ cười khổ một cái và không biết phải nói gì. Tôi không rõ đây là do lòng tự tôn của hắn hay gì đó.
Tôi chỉ đặt tay lên vai kẻ đang bị trói đó.
“Tuy nhiên, anh bạn à, sau cùng thì đời là thế mà. Phải không?”
Không chỉ tên đó, mà cả Loyar, đều trông có vẻ không được vui khi nghe tôi nói liên miên. Có vẻ họ đều muốn tôi ngừng nói những điều nhảm nhí và đi thẳng vào vấn đề.
“Hủy hoại băng của mày bằng biện pháp cực đoan như vậy chẳng đem lại lợi ích gì cho tao, thay vào đó chúng ta có thể cùng kinh doanh trong hòa bình mà, phải không, anh bạn? Tao hiểu mà. Tao thật sự rất hiểu. Hiển nhiên là mày sẽ tức giận nếu có một thằng cu nào đó tự dưng nhảy ra rồi chửi bới mày trong khi mày chỉ đang cố kiếm sống. Giờ thì, tao không rõ là lời nói của mình có thể huy động được bao nhiêu người, nhưng nếu tao nói cho mày biết là số người tao có thể huy động đó dư sức làm cho cả chục nhân mạng biến mất một cách bí ẩn, chẳng phải nghe rất đáng sợ sao?”
Đột nhiên, biểu cảm của hắn ta trở nên vặn vẹo một cách kỳ lạ khi thấy tôi hành động như một tên già đời. Chẳng phải làm vậy càng khiến hắn ta khó chịu hơn sao? Một thằng học sinh trung học nào đó đá dập ‘bi’ của hắn ta rồi thằng cu đó lại nói rằng nó hiểu mọi thứ?
Tuy nhiên, phần quan trọng nhất trong lời nói của tôi chính là tôi có thể tống bọn chúng vào tù hoặc giết chết bọn chúng chỉ với một câu nói.
“Nếu mày đồng ý với vài điều kiện đơn giản, tao có thể bỏ qua chuyện lần này. Cứ quên nhau đi mà sống thôi, phải không? Cùng nhau sống trong hòa bình. Hòa bình. Bọn tao chỉ muốn kinh doanh mà không bị ai khác can thiệp. Mày nhìn thấy đằng đó không.”
Tôi chỉ vào dòng nước chảy ra từ cống. Dòng nước này sẽ chảy ngược về sông Irine.
“Nói thật thì, nếu bọn tao treo một tảng đá lớn lên chân của bọn mày rồi ném bọn mày vào đó, thế là đến cuối cùng sẽ chẳng ai có thể tìm thấy xác của bọn mày.”
Khi tôi nói cho hắn ta nghe rằng giết hắn dễ như ăn bánh bằng một nụ cười, vẻ mặt của hắn ta trở nên khá bắt mắt.
“Nhưng tao sẽ không làm thế đâu. Là vậy khá là dã man, phải không?”
Tay tôi vẫn đặt trên vai hắn ta, rồi tôi nói khẽ vào tai hắn.
“Vậy nên. Nếu mày dám nhúng tay vào việc kinh doanh của bọn tao thêm một lần nữa, thì người tìm đến bọn mày không phải băng Rotary mà sẽ là lính tuần tra. Mà dù cho đám lính tuần tra không chịu đi, thì cũng chẳng sao cả. Chỉ chị đại của băng bọn tao là dư sức rồi, phải không? Trước đó mày đã tận mắt chứng kiến rồi, đúng không? Tao chắc chắn 100% rằng dù tụi bây có 10 hay 100 người thì chị đại cũng sẽ hành tụi bây ra bả. Nhưng đừng quá thất vọng. Nếu sau này có cơ hội, chúng ta có thể bàn về những điều gì đó lớn lao hơn. Dù mối quan hệ của chúng ta có mở đầu không được tốt đẹp, nhưng sao ta lại không tận dụng cơ hội này để biến nó thành một mối quan hệ đôi bên cùng có lợi? Huh?"
Lúc đầu hắn ta phớt lờ vì tôi chỉ là một tên nhóc, nhưng giờ dường như hắn ta đã chú tâm tới những lời tôi nói.
Sau khi tôi đe dọa sẽ giết và phá hủy băng nhóm của hắn ta, hắn ngay lập tức gật đầu với toàn bộ yêu cầu của tôi với một biểu cảm kỳ lạ trên khuôn mặt.
Có thể hắn ta sẽ nghĩ rằng tôi nói dối về vụ lính tuần tra, nhưng hắn đã tận mắt chứng kiến khả năng chiến đấu đỉnh cao của Loyar.
“Đ…Được thôi….”
Tôi đứng dậy và vỗ nhẹ vào vai anh ấy.
Loyar và Daibun nhìn tôi, có vẻ như họ đã nghe thấy mấy lời luyên thuyên của tôi.
“Thả chúng đi. Có lẽ hắn ta đã rút ra được một bài học cho bản thân rồi.”
Trước những lời ra lệnh của tôi, Loyar và Daibun chỉ còn biết gật đầu lia lịa.
* * *
Sau khi giải quyết vụ náo động này, chúng tôi quay trở lại đống lửa, Loyar hỏi tôi sau một lúc im lặng.
“Thưa Điện hạ, ở Temple có dạy cho ngài về cách ăn nói?”
"Huh? Không hẳn.”
Dường như Loyar hơi nghi ngờ câu trả lời của tôi sau khi thấy tôi thao túng tâm lý của một người chỉ bằng lời nói. Tôi tự hỏi trong quá khứ mình thật sự chỉ là một kẻ bắt nạt vô não.
“Đôi lúc thần cảm thấy như điện hạ đã trở thành một người hoàn toàn khác.”
“Chà, tôi cũng nghĩ vậy. Giờ tôi thậm chí còn không biết bản thân trong quá khứ là người như thế nào.”
Loyar cười cay đắng trước câu trả lời bình tĩnh của tôi. Vậy nếu tôi thật sự trở thành một con người khác thì sao? Sau cùng thì tôi vẫn là một Arcdemon cơ mà.
“Nhân tiện, ngài biết rõ mà, đúng không? Nếu điện hạ có thể huy động lính canh thì chẳng phải sẽ tốt hơn nếu vậy càng sớm càng tốt sao? Có khả năng là bọn chúng vẫn sẽ quay lại để trả thù.”
Loyar nói đúng. Vẫn có khả năng bọn chúng sẽ quay lại trả thù hoặc gì đó tương tự.
“Nếu bọn chúng thực sự ngu ngốc đến mức đó, thì cũng khá đáng sợ đấy. Hãy nói cho tôi biết nếu cô thấy chúng có dấu hiệu tính làm vậy.”
Có một số kẻ thiểu năng đến mức không hiểu một khái niệm cơ bản. Tôi tưởng rằng hắn ta sẽ không dám đánh tôi sau khi tôi tiết lộ danh tính học viên cho hắn ta, nhưng hắn lại thật sự đánh tôi. Đây cơ hội tốt để đời dạy hắn ta một bài học. Giờ tôi đã biết có nhiều kẻ có sức mạnh nhưng lại hoàn toàn vô não. Chà, mặc dù tôi không bị đánh trúng, mà ngược lại tôi còn cho hắn thử một trải nghiệm mới.
Tuy nhiên, nếu bọn chúng hiểu những gì tôi cố truyền đạt, thì tôi cũng chẳng cần phải đụng đến lính canh để làm gì. Có một số lý do để tôi chấp nhận một rủi ro như này.
“Tôi không rõ tương lai sẽ như thế nào, nhưng sau này bọn chúng có thể trở thành một phần của một bức tranh lớn. Đó là lý do tôi để chúng đi. Tôi nên mô tả như nào nhỉ? Giờ trong đầu tôi chỉ mới có bản phác thảo.”
“Bức tranh lớn mà ngài đang nói đến là gì vậy?”
Tôi nở một nụ cười trước câu hỏi của Loyar. Đống lửa đã xuất hiện trong tầm mắt của chúng tôi.
“Tôi vẫn chưa ra quyết định về điều này, nhưng tương lai tôi định sẽ nuốt chửng toàn bộ các thế lực ngầm của Thủ đô Đế Quốc.”
Dù vẫn chưa quyết định, như có lẽ tôi sẽ làm vậy vào một ngày nào đó trong tương lai.
Tôi sẽ không chỉ dừng ở cấp độ như hội trưởng của Hội Đạo Tặc. Nhưng nếu tôi đã quyết định sẽ làm, thì tôi sẽ phải cho Bertus thấy một màn trình diễn khiến hắn ta ngã ngửa khỏi ghế.
“K, không…. Điện hạ, chẳng phải mục tiêu của ngài hơn kỳ lạ sao?”
Loyar dường như hơi bị khó hiểu khi tôi đường đường là Hoàng tử Quỷ mà lại đi đòi làm Vua của thế giới ngầm của thế giới loài người. Tôi muốn trở thành Vua thế giới ngầm ở Thủ đô, trong khi đáng lẽ ra mục tiêu của tôi phải là trở thành một Quỷ vương vĩ đại.
“Nói đi thì cũng phải nói lại, ai là người tạo ra một băng nhóm ăn xin trong khi đáng lẽ ra phải làm công việc của một gián điệp?”
"Ah…."
Mặt Loyar đỏ bừng khi cô ấy tự kiểm điểm bản thân.
Cô ấy không có quyền nói mấy điều đó với tôi vì cô ấy thậm chí còn không làm đúng những gì mà cô ấy nói.
* * *
Chúng tôi đã đi được một lúc, nên Eleris và Sarkegaar đã ngồi đợi chúng tôi tại đống lửa. Hai người họ không cần phải đi theo. Có lẽ Eleris đã nghĩ rằng Loyar sẽ bảo vệ tôi bằng mọi giá.
Loyar giải thích cho cả hai chuyện vừa xảy ra.
“Điện hạaaaaaa! Một nước đi thật quyết đoán và tự tin! Thần không thể không ngưỡng mộ niềm tin cao cả của Điện hạaaaaaa!”
Tôi có phần nào đó biết trước phản ứng của Sarkegaar.
“... Thưa Điện hạ. Chẳng phải ngài đang có chút tận hưởng những việc bạo lực sao? Nhưng dù vậy... Thả bọn chúng đi, thần nghĩ ngài đã làm một việc tốt... thần nghĩ điện hạ cần học thêm cách tôn trọng người khác.”
Đương nhiên, phản ứng của Eleris cũng nằm trong dự đoán của tôi. Eleris thở dài và lại lắc đầu như thể cô ấy không biết phải làm gì hơn với tôi.
“Bên cạnh đó, ngài ấy nói ngài ấy thả bọn chúng đi vì ngài ấy muốn thống trị mặt tối của Đế Quốc.”
Lúc này, cả Eleris và Sarkegaar đều trông có vẻ không được vui.
“Không, tôi không nói là tôi sẽ làm, chỉ là có khả năng thôi. Tôi vẫn chưa quyết định bất cứ điều gì.”
Nếu sau này bị buộc tôi phải làm, hoặc khi tôi cảm thấy mình đã sẵn sàng về mặt tinh thần để làm, tôi sẽ cần phải bàn thêm với Bertus, nhưng hiện tại vẫn chưa có gì là chắc chắn cả.
Tuy nhiên, chỉ nghĩ về việc này cũng khá kỳ lạ, bất kể là tôi có muốn tiếp tục hay không. Dù sao thì, tôi không hề có ý định làm bất cứ điều gì vào lúc này.
Hiện tại, chúng tôi đã loại bỏ được một băng nhóm ở quận Al Ligar, nhưng các quận khác sẽ chen chân vào việc làm ăn của chúng tôi, vì vậy vấn đề vẫn chưa kết thúc.
“Giờ rất khó để bắt được những kẻ hành động riêng lẻ. Gửi tôi thông tin về những kẻ hành động theo băng nhóm. Cố tìm hiểu xem băng của bọn chúng lớn đến mức nào. Sau khi xác định được những thông tin đó, chúng ta sẽ hành động, bất kể người hành động là tôi hay Loyar.”
Chắc chắn sẽ tốt hơn nếu có thể giải quyết mọi chuyện một cách hòa bình chứ không phải là một cuộc tranh đấu giành quyền lực giữa các băng nhóm.
“Dù sao thì chúng ta cũng không thể độc chiếm toàn bộ chuyến tàu. Đừng cố đuổi những người mới, thay vào đó hãy thử đàm phán để phân chia lãnh thổ. Đó cũng là một cách để xem liệu mấy tên người mới đó có hiểu tiếng người hay không.”
“Vâng, thưa điện hạ.”
Dù sao thì chúng tôi cũng không thể bao quát toàn bộ. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu nói chuyện và truyền đạt kiến thức của chúng tôi cho những người mới đến để chúng tôi có thể kinh doanh theo cách cộng sinh. Tuy nhiên, bọn tôi sẽ không bao giờ từ bỏ vị trí tốt nhất.
Nghe thật là hài hước.
Tạo ra một những điều luật không hề tồn tại và đàm phán phân chia phần lãnh thổ mà chúng tôi tuyên bố là của bản thân trong khi chúng tôi không hề sỡ hữu chúng. Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ khi mấy việc mình làm chẳng khác gì xã hội đen.
Đôi lúc tôi cảm thấy như mình thực sự là quản lý của một tổ chức bất hợp pháp.
“Hãy để chuyện này sang một bên. Mọi người có điều gì khác đề báo cáo không?”
Tôi nhìn Eleris. Ngày hôm qua Eleris như có điều gì đó muốn nói với tôi. Có vẻ như đó là về mặt xấu xa của loài người.
Cô ấy không tiết lộ bất cứ điều gì với tôi, chỉ nói với tôi rằng hôm nay tôi sẽ biết.
Trước lời nói của tôi, biểu cảm của cả ba bọn họ đều thay đổi.
Nhưng biểu cảm của họ lại truyền đạt những cảm xúc khác nhau.
Sarkegaar tỏ ra căm thù.
Loyar tỏ ra tức giận.
Và còn Eleris, tôi có thể cảm thấy nỗi buồn toát ra từ nét mặt của cô ấy.
Sarkegaar là người mở miệng trước.
“Có tin đồn rằng những con quỷ bị bắt làm tù binh chiến tranh sẽ bị bán ở chợ đen của Đế Quốc.”
"……Anh nói gì cơ?"
Đó là một thông tin tôi hoàn toàn không hề ngờ tới.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage