The Demon Prince goes to the Academy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

O Brave Hero, Are You Telling Me to Die?

(Tạm ngưng)

O Brave Hero, Are You Telling Me to Die?

Bonba Hama

Một Oneshot ngắn kể về cô hỗ trợ trong tổ đội dũng sĩ bị Dũng sĩ yêu cầu phải chết.

1 5

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

17 192

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

47 361

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

23 218

MỤC LỤC - Chương 59

"Tôi muốn tắm." 

Ellen ngửi cơ thể cô ấy và nói rằng cô ấy muốn đi tắm. 

“Nếu cậu đi tắm thì sẽ quá giờ giới nghiêm, đúng không?” 

Có quá nhiều chuyện xảy ra, và trước khi kịp nhận ra thì lúc này đã gần 11 giờ. Tất nhiên, không tuân thủ giờ giới nghiêm thì cũng không nghiêm trọng đến mức đó, nhưng nếu chúng tôi bị một vị giám thị khắc khe nào đó bắt được, thì hậu quả vẫn sẽ khá thốn. Chà, hiển nhiên là khả năng đó là rất thấp. 

Dù sao thì tôi đã viết rất nhiều cảnh Ludwig chạy long nhong sau giờ giới nghiêm. 

“Tôi ghét cái mùi này.” 

Cơ thể Ellen đầy mồ hôi và có vẻ cô ấy ghét cảm giác nhớp nháp đó. Hôm nay cô ấy đổ nhiều mồ hôi hơn bình thường. Tôi hiểu cảm giác đó vì tôi đã cõng cô ấy. 

Ngay cả khi tôi đặt một đống thức ăn trước mặt cô ấy vào lúc này, có lẽ cô ấy cũng sẽ không muốn ăn do mùi cơ thể. 

Hôm nay tôi làm nhiều hơn bình thường một chút. Tôi nghĩ rằng cô ấy đang ở trong một tâm trạng khá tồi tệ. 

Đó là lý do tại sao tôi quyết định làm bánh sandwich để có thể đem chúng tới cho cô ấy. 

“...Được rồi. Vậy giờ chúng ta đi xuống phòng ăn.” 

Tôi định đi đến phòng ăn, nhưng Ellen lắc đầu. 

"Cậu có thể bị giám thị bắt." 

Hm? Vậy thì ta nên làm thế nào? Cô ấy muốn ăn, nhưng đi ăn thì sẽ quá giờ giới nghiêm và có nguy cơ bị giám thị bắt, nhưng cô ấy vẫn muốn ăn cho dù đã kiệt sức. Cái thế loại tham lam gì thế này? 

“Ta không thể ăn trong phòng của tôi sao?” 

Ah. 

Tôi vừa nghe lầm đúng không? 

* * * 

Temple không tách nam nữ ra ở riêng mà chỉ chia theo lớp, nên nam có thể vào phòng nữ, và nữ cũng có thể qua phòng nam. Ở lớp B, họ thường tụ tập và qua phòng nhau chơi. 

Còn lớp A thì chỉ có vài trường hợp người này đến phòng người kia. 

Sao họ lại nhét cả nam và nữ vào cùng một ký túc xá, trong khi đây rõ ràng là hai giới tính khác nhau? Lỡ có rắc rối gì xảy ra thì sao? 

Các tình tiết trên lớp rất quan trọng, nhưng các tình tiết tại ký túc xá cũng chiếm một phần lớn trong toàn bộ diễn biến của câu chuyện. Nếu chia ký túc xá ra thành nam và nữ thì tôi chỉ có thể viết về ký túc xá nam vì nhân vật chính, Ludwig, sẽ sống tại ký túc xá nam. 

Với tư cách là tác giả, tôi chính là người chịu trách nhiệm trong việc hợp nhất hai ký túc xá nam nữ, để tôi có thể gây ra vài sự cố và thúc đẩy các mối quan hệ. Chia ký túc xá ra sẽ an toàn hơn, nhưng làm vậy chán bỏ mẹ. 

Một ký túc xá toàn đực rựa thì có gì vui chứ? Cùng lắm là dậy sớm rồi rủ nhau chơi bóng hay gì đó thôi. 

Do đó, những ký túc xá riêng biệt sẽ không giúp gì nhiều cho tình tiết của câu chuyện. Tôi không cần phải thiết lập một cài đặt mang tính thực tế, tôi cần một thiết lập mà tôi mà tôi có thể sử dụng dễ dàng. Vậy nên, thiết lập hợp nhất ký túc xá chỉ là để thuận tiện cho tên tác giả này thôi. 

Dù sao thì. 

Tôi không có quá nhiều cảm xúc khi bước vào phòng của bạn cùng lớp, theo quan điểm của tôi thì họ vẫn chỉ là những đứa trẻ. 

100% là cô nàng này thậm chí còn chưa từng nghĩ đến những chuyện như vậy. 

Có lẽ tôi sẽ hơi lo lắng nếu cô ấy trong độ tuổi của một sinh viên đại học. Nếu thật vậy, có lẽ tôi sẽ cứng họng và nói lắp mất. 

Nhưng ngay cả khi như vậy thì cũng không có quá nhiều ảnh hưởng với tôi. 

Đối với tôi thì toàn bộ học viên của Temple đều chỉ như những đứa trẻ! 

Tôi lấy giỏ bánh từ phòng thể chất và đi đến phòng Ellen. 

Ngay khi vừa vào phòng, Ellen đi thẳng vào phòng tắm. 

-Shaaaaaaaa…. 

Tôi nghe thấy tiếng nước chảy từ vòi hoa sen trong lúc tôi bày đống bánh sandwich ra bàn và ngồi xuống. 

Căn phòng này không khác nhiều so với phòng tôi. Căn phòng có mùi hơi khác một chút. Tất nhiên, đó không phải là mùi mỹ phẩm hay gì đó. 

Căn phòng rất sạch sẽ, vì cô ấy không dành quá nhiều thời gian ở đây. 

Trong phòng không có quá nhiều đồ đạc cá nhân của cô ấy. Phòng của tôi cũng khá trống trải, nhưng không đến mức này. Dù vậy, nhưng cả hai căn phòng đều cùng một cấp độ. Phòng tôi cũng không có vật dụng cá nhân nào ngoài quần áo và sách giáo khoa. 

Thay vì vật dụng cá nhân, căn phòng này chứa đầy thiết bị luyện tập được lắp đặt theo yêu cầu của Ellen. Các căn phòng trường phân cho chúng trôi rất rộng rãi, vậy nên chúng dư không gian để lắp đặt các thiết bị luyện tập khác nhau. Tôi cũng có vài thiết bị tương tự trong phòng. Dù chi tiết có hơi khác, nhưng về cơ bản thì hai căn phòng giống hệt nhau. 

Nhìn chung, đây là một căn phòng tốt. Điều duy nhất có thể khiến người khác nghĩ rằng đây là phòng của một cô gái chính là mùi hương hơi khác biệt của nó. 

Tuy nhiên, dù chỉ có ít đồ dùng cá nhân, nhưng Ellen vẫn có. 

Ở một góc phòng, nơi mà những người khác thường dùng để đặt bàn nghiên cứu ma thuật hoặc thứ gì đó tương tự, đặt một cái hộp. Đó là một cái hộp khá dài, khác hẳn với những cái hộp thông thường. 

Tuy nhiên, chiếc hộp đó được sơn màu đen và được niêm phong rất chặt chẽ. Nó không quá lớn nên có vẻ dễ để mang theo. Đó là một chiếc hộp dài hình chữ nhật. 

Mặc dù không nên, nhưng tôi biết trong đó chứa gì. 

Đây là thứ duy nhất mà Ellen Artorius mang đến Temple. 

Sau một lúc ngồi đợi, Ellen bước ra từ phòng tắm. Cô ấy lắc mái tóc ướt và hơi run người. 

Cô ấy mặc bộ đồ tập luyện và đi dép lê. 

Nghĩ lại thì, cô ấy chỉ mặc duy nhất hai bộ đồ, và tôi cũng vậy. 

Hoặc là đồng phục của trường hoặc là đồng phục dùng khi tập luyện. 

Cô ấy ngồi đối diện với tôi ở phía bên kia của cái bàn. 

“Ăn xong thì đi ngủ. Tôi mệt." 

"Ừ" 

Chúng tôi bắt đầu ăn trong im lặng như thể mọi chuyện cần nói đều đã nói xong. Thành thật mà nói, thời gian đi ngủ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của tôi trong những ngày này, vì thói quen luyện tập như tra tấn của tôi. 

Chẳng có mấy chuyện như giáo viên đột nhiên xông vào phòng xảy ra. Nếu có ai đó vào đây, họ có thể hiểu lầm về việc cô nam quả nữ ở chung một phòng, và sẽ có những tin đồn kỳ lạ xuất hiện. Tuy nhiên, hiện tại Temple không còn bao nhiêu học viên hay giáo viên, vậy nên chuyện đó sẽ không xảy ra. 

Chúng tôi chỉ im lặng ăn sandwich. 

Mặc dù vậy, phải mất khá nhiều thời gian để ăn hết chúng, bởi vì tôi đã làm rất nhiều. 

-Đùng! 

Tiếng sấm vang vọng ngoài cửa sổ, sau đó là tiếng mưa rơi. Ellen ngừng ăn và nhìn ra ngoài cửa sổ. 

“Cậu ăn xong rồi?” 

"Không." 

Ellen thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ và tiếp tục ăn chiếc sandwich của mình. 

Nhìn cô ấy cư xử quá khác so với bình thường khiến tôi khá lo ngại. Tôi chỉ viết về lễ hội theo góc nhìn của Ludwig, chứ không phải theo góc nhìn của Ellen. 

Vì thế, tôi chưa bao giờ mô tả về chi tiết về tâm trạng của Ellen lúc này. 

Lúc này tôi không rõ cô ấy đang cảm thấy buồn đến mức nào. Ellen nhìn chằm chằm vào cơn mưa tầm tã và thỉnh thoảng có những tia chớp lóe lên. Cô ấy sợ sấm chớp, hay cô ấy thích chúng? Tôi không rõ là cái nào. Tuy nhiên, tôi không nghĩ là cô ấy sợ. 

Ellen không giỏi bày tỏ bản thân. 

Chỉ khi vật được đặt trong chiếc hộp đen kia lộ ra thì danh tính của Ellen, thứ mà chỉ có Bertus và một số ít giáo viên biết, mới được mọi người biết đến. 

“Reinhardt.” 

"……Gì?" 

Tôi hơi giật mình khi cô ấy đột nhiên bắt chuyện với tôi. 

Ellen nhìn tôi. 

Đó cũng là lần đầu tiên cô ấy gọi tên tôi. 

"Cảm ơn." 

Đó là tất cả những gì cô ấy nói với tôi trong khi dán chặt mắt vào tôi. Cô ấy không cười, cô ấy cũng không có vẻ quá nghiêm túc. Cô ấy mang một biểu cảm ở giữa hai thứ đó. 

Tôi cũng cảm thấy mình dần trở nên thành thạo hơn trong việc đọc biểu cảm của cô ấy. 

Tôi vẫn không chắc lắm, nhưng tôi biết trình độ của tôi sẽ ngày càng tăng lên. 

“Đời đôi khi như cứt ấy. Có thể không vì lý do gì cả. Nó cứ vậy mà vả vô mặt cậu thôi.” 

Ellen lườm tôi. 

“Dù vậy, nếu cậu cứ mãi giấu, thì nó sẽ ăn mòn cậu từ bên trong.” 

Cứ mãi chịu đựng trong im lặng cũng không phải việc tốt. Dù Ellen hiếm khi biểu lộ, nhưng cô ấy cũng có những suy nghĩ và cảm xúc của riêng mình. Giống như lúc đầu cô ấy khá dễ nói chuyện, nhưng rồi lại lên cơn và đòi dạy kiếm thuật cho tôi. 

Ngay cả chút chuyện nhỏ cũng có thể khiến tôi phát điên, trong khi Ellen lại có thể giữ bình tĩnh dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. 

Nghĩ lại thì, tôi và Ellen giống như hai cực đối lập ấy. Và theo kinh nghiệm của tôi, những người trái ngược sẽ dễ thân với nhau hơn những người giống nhau. 

Tôi nói nhiều và có một tính khí nóng nảy. 

Ellen rất ít nói và có tính cách điềm tĩnh. 

Theo tôi thấy thì chúng tôi hợp nhau đến đáng ngạc nhiên. Nếu hai người nói nhiều ở chung, họ sẽ tám chuyện đến chết. Còn nếu hai người ít nói ở chung, họ sẽ chẳng nói một lời. 

Có thể lúc này Ellen đang cảm thấy ‘đồn như lời’, nhưng tôi tự hỏi cô ấy đang nghĩ gì khi tôi nói với cô ấy rằng nói ra thì sẽ tốt hơn. 

Cô ấy có ngạc nhiên không khi tôi có thể nhận ra cô ấy đang chán nản? 

Ellen im lặng hồi lâu, rồi chậm rãi mở miệng trong khi ngây người nhìn cơn mưa. 

“Nếu cậu có thể cứu lấy thế giới bằng cách hi sinh mạng sống của mình, thì cậu có làm vậy không?” 

Nghe có vẻ chẳng có ý nghĩa gì. 

Tuy nhiên, tôi biết ẩn ý đằng sau câu hỏi đó. 

Ellen nghĩ rằng cho dù chết vì điều gì, thì cái chết cũng vẫn là cái chết. Anh trai cô ấy đã cứu cả thế giới nhưng rồi cô ấy lại là người duy nhất bị bỏ lại phía sau. Tất cả mọi người đều ngưỡng mộ Chiến binh Artorius, nhưng tất cả những gì Ellen có thể làm là thương tiếc cho cái chết của anh trai mình. 

Vì vậy, dù Ellen rất tiếc thương cho anh trai, cô ấy cũng rất giận anh ta. 

Vì đã biết trước, nên tôi cũng biết được câu trả lời. 

“Chà... Tôi không chắc, tôi sẽ biết khi thời điểm đó đến, tôi đoán vậy.” 

Nếu chưa từng phải đối mặt trực tiếp với một tình huống như vậy, bất kể tôi nói gì cũng vô nghĩa. 

Một người nói rằng sẽ không bao giờ làm vậy, sau cùng lại có thể sẽ chọn hi sinh, và một người nói rằng chắc chắn sẽ hi sinh, chưa chắc sẽ làm vậy. 

“Tôi sẽ không bao giờ chết như thế.” 

Ngay cả khi cô ấy có thể dùng mạng sống của mình để cứu lấy cả thế giới, cô ấy cũng sẽ không bao giờ lựa chọn như vậy, đó là những gì Ellen muốn nói. 

Cô ấy chí có một mạng sống, và cô ấy sẽ không bao giờ từ bỏ mạng sống của mình, ngay cả khi đó là ngày tận thế. Tôi nhìn Ellen và gật đầu. 

“Có lẽ vậy.” 

Tôi biết rằng Ellen Artorius sẽ liều mạng vì thế giới trong tương lai. 

* * * 

Ellen đứng dậy và đi về phía cái hộp. Không nói một lời, Ellen bỏ chiếc giỏ đựng bánh sandwich xuống và đặt chiếc hộp lên bàn. 

-Cạch Cạch 

Ellen mở khóa và cho tôi xem đồ vật đựng bên trong. 

“... Là một thanh kiếm. Trông nó không giống với những thanh kiếm bình thường.” 

Bên trong là một thanh kiếm thuộc loại kiếm dài. Thanh kiếm không quá sặc sỡ. Nó chỉ có một màu đen thuần. Dù vậy nhưng không có nghĩa nó chỉ đơn giản là một thanh kiếm. 

Ngoài những đường nét trông như mạch máu, trên thanh kiếm còn được khắc những ký tự cổ xưa. 

Đáng lẽ đó phải là thứ ngôn ngữ tôi không thể hiểu, nhưng tôi lại đọc được những gì được viết trên đó. Giống với việc tôi có thể đọc và nói ngôn ngữ của thế giới này, tôi có thể đọc được cả những ký tự được khắc trên thanh kiếm. Tôi thậm chí còn có thể phát âm cả thứ ngôn ngữ đó. 

Tôi chưa từng mô tả có bất kỳ ký tự nào được khắc trên thanh kiếm, vậy nên thực ra đây là lần đầu tiên tôi thấy chúng. 

[Nỗ lực bằng nước mắt. ]

Tôi không biết câu đó có nghĩa là gì, nhưng tôi biết rõ thanh kiếm này. 

Thanh kiếm của Ellen Artorius. 

Và trong quá khứ, đây là thanh kiếm của Chiến binh Ragan Artorius. 

“Thanh kiếm này tên là Lament.” 

“…….” 

Đây là một kỷ vật do Ragan Artorius để lại cho Ellen trước khi anh ta tham gia Đại chiến thế giới quỷ. 

Theo lời kể lại, Chiến binh Artorius sỡ hữu hai thanh kiếm của thần. 

Thanh Alsbringer của Als, Thần Chiến tranh, và thanh Lament của Mensis, Thần Mặt trăng.

Alsbringer, thanh kiếm mà Ragan Artorius đã sử dụng để đánh bại Quỷ vương, đã trở thành bảo vật quốc gia của Đế Quốc. Tuy nhiên, không ai biết Lament ở đâu, ngoại trừ những người biết về sự tồn tại của Ellen Artorius. Sau khi danh tính của Ellen được tiết lộ trong tiểu thuyết, tung tích của Lament cũng được lộ ra. 

Giờ thì Ellen đã tiết lộ danh tính thực của cô ấy cho tôi. Dù rất khó để nhận ra thanh kiếm này chỉ bằng vẻ ngoài của nó, nhưng không ai là không biết tên của thanh kiếm này cả. Bởi vì Lament cũng chính là một trong hai biểu tượng đại diện cho Chiến binh Artorius. 

"Hèn gì cậu mạnh tới vậy." 

Trên thực tế, không đời nào tôi có thể biết trước danh tính thật của cô ấy, vậy nên tôi buộc phải diễn rằng bản thân vô cùng bất ngờ. Ellen có vẻ hài lòng với phản ứng của tôi. Cô ấy khẽ nhếch môi tạo thành một nụ cười. 

Nụ cười của cô ấy hơi gượng gạo. Con tim tôi như lệch nhịp vì nụ cười đấy. 

[Ellen Artorius đã tiết lộ danh tính của cô ấy sớm hơn dự kiến.] 

[Thành tích – Sự thật của Ellen] 

[Bạn nhận được 500 điểm thành tích.] 

Thêm vào đó, tôi bất ngờ nhận được điểm thành tích. 

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage Cất cây kiếm đen to dài đó đi em, thứ anh cần là nụ cười của em