Trans: Fusss + tEddyFingers
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Tôi thực sự không biết phải gọi cái này là gì. Cậu được sinh ra với phước lành của Chúa…. Hay đây là một loại sức mạnh siêu nhiên nào đó…? ”
Nhân viên tư vấn tỏ vẻ khó hiểu.
Tuy nhiên, tôi biết lý do của chuyện này.
Tôi có thể khiến một năng lực mà tôi không có trở thành tài năng của tôi bằng cách sử dụng điểm thành tích. Ngay cả khi tôi không đủ điểm, thì cơ hội để tôi làm vậy trong tương lai vẫn còn đó.
Vì vậy, tình trạng hiện tại của tôi chính là có thể sở hữu toàn bộ tài năng trên thế giới. Vì bẩm sinh đã có mọi loại năng khiếu, nên tôi sẽ không thể có được một tài năng nhất định.
Người nhân viên tư vấn có vẻ chết lặng.
"Trong trường hợp này…. Tôi không biết liệu nó có khả thi không. Có năng khiếu về cả kiếm thuật và lẫn bắn cung thực sự không phải là vấn đề lớn, nhưng nếu dữ liệu này là chính xác, thì Reinhardt có thể sử dụng cả ma thuật đen và thần lực. ”
Tôi vừa có thể sử dụng sức mạnh bóng tối, vừa có thể sử dụng sức mạnh thần thánh. Tất nhiên, thường là không thể nếu muốn sử dụng cả hai cùng một lúc, nhưng đối với tôi thì hoàn toàn có thể.
“Nh, nhân tiện…. Chưa bao giờ có trường hợp… một đứa trẻ được đặc cách chỉ dựa vào năng khiếu, chứ không phải vì tài năng... ”
Người nhân viên tư vấn dường như nghĩ rằng đây không phải là vấn đề mà một mình anh ta có thể giải quyết với quyền hạn của mình.
"Vậy thì cậu ấy có thể được nhận vào Temple, phải không?"
Daibun dường như đã bỏ qua các chi tiết và chỉ nghe những gì anh ấy muốn nghe.
“Đâ, đây là một tình huống chưa từng có, nhưng đây là một trường hợp đặc biệt….”
Nhân viên tư vấn ngây ngô gật đầu.
"Có lẽ, tôi nghĩ vậy."
"Tốt rồi, em trai!"
-Bốp!
“Urgh!”
Daibun vỗ lưng tôi và nói.
Cú đó gần như giết tôi!
Cuối cùng, có vẻ việc tôi nghĩ mình biết rõ về bản thân chỉ là một loại ảo tưởng.
Qua sự nài nỉ vô ích của Daibun, giờ tôi có thể biết chắc tình trạng của mình hiện giờ.
Tôi không ngờ chuyện như thế này sẽ xảy ra.
* * *
"Năng khiếu về tất cả mọi thứ?"
"Vâng, đó là những gì họ nói."
Loyar tròn mắt khi tôi nói với cô ấy kết quả kiểm tra.
Mọi chuyện đã kết thúc chỉ với những lời của nhân viên tư vấn, sau đó thì một thuật sĩ chuyên nghiệp đã xuất hiện để kiểm tra chính xác tài năng của tôi. Vì vậy, sau một thời gian chịu đựng, tôi đã xác nhận rằng đống năng khiếu của tôi là thật.
“Vậy chẳng phải điều đó còn hơn cả những gì chúng ta mong đợi sao?”
Đó là những gì cô ấy nói, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự ngưỡng mộ vô cùng trong lời nói của cô ấy. Ngay cả Ma Vương tiền nhiệm cũng không thể đạt tới mức này. Dù không có tài năng nhưng tôi có năng khiếu bẩm sinh trong tất cả lĩnh vực.
Đây có thể chỉ là một sự điều chỉnh do cơ thể tôi có sự can thiệp của hệ thống, nhưng bản thân sự điều chỉnh đó đã là một điều đáng kinh ngạc rồi.
Những năng khiếu này bao gồm cả những năng khiếu đối lập nhau.
Một người không có tài năng hay năng khiếu về kiếm thuật vẫn có thể trở thành một kiếm sĩ bậc thầy bằng cách luyện kiếm, tuy nhiên điều đó sẽ rất khó.
Người đó phải rất nỗ lực vượt qua bức tường này.
Nhưng tại sao một người không có năng khiếu về kiếm lại cố đi luyện kiếm? Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu bạn thức dậy khỏi cái ảo tưởng đó sao?
Không ai có thể chỉ có mỗi thế mạnh. Ngay cả những thiên tài, những người có nhiều năng khiếu và tài năng cũng không hề hoàn hảo.
Ví dụ, nếu một người có năng khiếu về ma thuật thánh, tất nhiên, họ sẽ không thể sử dụng ma thuật đen. Ngược lại, một người có năng khiếu về ma thuật đen sẽ không thể học ma thuật thánh. Một số năng lực sẽ khước từ thiên địch của nó.
Nhưng tôi không có một khuyết điểm nào.
Tất nhiên, tôi không biết có thể tự tạo khuyết điểm cho bản thân hay không, nhưng có điên tôi mới làm vậy.
Tôi đến Temple với dự định chỉ đóng học phí cho một học kỳ, nhưng cuối cùng mọi chuyện lại lệch theo một hướng khác.
Tôi sẽ phải quay lại văn phòng tuyển sinh sau một khoảng thời gian, nhưng tôi đã được thông báo rằng rất có thể họ sẽ cho phép tôi nhập học đặc biệt. Tôi không nghĩ quá nhiều về việc này, nhưng nếu có một người có năng khiếu về tất cả mọi thứ, sẽ thật kỳ lạ nếu họ không để người đó thông qua xét tuyển đặc biệt.
Đây hoàn toàn là một chuyện đầy bất ngờ. Nhờ việc họ cho tôi nhập học thông qua xét tuyển đặc biệt mà chúng tôi không cần phải tạo ra một lỗ hổng trong tiền quỹ của băng đảng.
Điều này sẽ không lưu lại dấu vết vì tôi không cần dùng tiền của họ để trả học phí. Mọi người đều muốn tôi có một môi trường tốt để hoàn toàn tập trung vào việc cải thiện bản thân trong Temple. Như thế này mọi người sẽ hài lòng.
Dù sau này có xảy ra chuyện gì với băng đảng Rotary thì cũng không ảnh hưởng gì đến tôi.
"Mặc dù vậy nhưng em trông không được vui lắm?"
Tôi mỉm cười trước những lời nói của Daibun.
“Không, không có gì đâu. Điều đó thật tuyệt. Nhờ vậy, em có thể vào ngay cả khi không phải là thành viên của băng đảng. ”
Nhưng đúng như Daibun nói, tôi không có tâm trạng tốt như vậy.
Ban đầu, kế hoạch của tôi là tạo ra một tài năng cho mình trong một học kỳ, và sau đó tôi dự định được miễn học phí và dẫn tôi tham gia vào câu chuyện chính thông qua tài năng đó.
Tuy nhiên, nếu xét về diễn biến này, nguy có cao là tôi sẽ phải tham gia vào câu chuyện chính với tư cách là một học viên nhận học bổng đơn thuần ..
Temple có hai loại lớp học đặc biệt.
Lớp Royal, nơi học viên được tuyển chọn bằng tài năng, và Lớp Orbis, nơi học viên được tuyển chọn bằng năng lực.
Những học viên có tài năng đặc biệt sẽ vào lớp Royal.
Những học viên không có tài năng nhưng lại đạt được năng lực vượt trội nhờ vào sự chăm chỉ sẽ gia nhập vào lớp Obis
Có một sự cạnh tranh nhất định giữa hai lớp này, nhưng thiết lập đó chỉ có tác dụng vào phần sau. Phải sau một thời gian dài thì lớp Orbis mới được nhắc đến.
Dẫu sao thì.
Bước vào câu chuyện chính có nghĩa là tôi sẽ sớm tham gia một trong những lớp học đặc biệt của Temple, có lẽ sẽ là Lớp Royal.
Khả năng cao là tôi sẽ vào lớp Royal, bởi vì tôi được công nhận vì tài năng tiềm ẩn chứ không phải năng lực xuất sắc của tôi.
Ban đầu, tôi dự định từ từ tiến vào câu chuyện bằng cách củng cố sức mạnh của mình trong một học kỳ và sẽ leo lên vị trí đó sau.
Tuy nhiên, cuối cùng tôi sẽ vào lớp Royal ngay từ đầu.
Điều đó có nghĩa là tôi sẽ ở cùng với các nhân vật chính ngay khi câu chuyện chính bắt đầu. Tôi sẽ được gắn kết với họ mà không cần suy nghĩ nhiều hoặc lên kế hoạch để làm như vậy. Nếu câu chuyện thay đổi vì những hành động của tôi, tôi sẽ nhận được một số điểm thành tích, nhưng hậu quả của điều đó là câu chuyện có thể rẽ sang những hướng kỳ lạ, mọi sự kiện sẽ trở nên không thể đoán trước được.
Tôi sẽ phải sử dụng điểm thành tích mà tôi nhận được bằng cách thay đổi tương lai để xem tương lai thay đổi như thế nào, tôi sẽ không thu được gì từ điều đó. Tôi có thể dùng chúng vào những lợi ích khác, nhưng những điểm thành tích đó là quan trọng nhất đối với tôi lúc này, vì vậy tôi không thể lãng phí chúng.
Đó là lý do tại sao tôi muốn dành một học kỳ đó để lên kế hoạch cho mọi thứ, nhưng cơ hội đó đã vụt khỏi tay tôi.
“Phù….”
Vì vậy, tôi không khỏi thở dài ngao ngán khi nghĩ về đợt xét tuyển đặc cách.
Dẫu sao thì,
Tôi khá chắc chắn rằng sự phát triển này đang diễn ra có mục đích.
* * *
Bạn có thể thắc mắc [Quỷ Vương đã chết] thuộc loại tiểu thuyết nào?
Mặc dù đó là một cuốn tiểu thuyết do tôi viết, nhưng nó giống như một phần lịch sử đen tối của tôi. Nó có thứ hạng tồi tệ nhất và hàng tấn đánh giá tồi tệ.
Đây được cho là một câu chuyện đời thường diễn ra sau khi Quỷ Vương bị đánh bại. Câu chuyện diễn ra ở [Temple], nằm ở Thủ đô Đế Quốc Gardium, nơi tập trung những người có quyền lực và giàu có.
Mặc dù họ nuôi dưỡng những tài năng chuyên về chiến đấu, dạy những thứ như ma thuật và kỹ năng chiến đấu, Temple, nơi được công nhận là cái nôi của ngành giáo dục, cũng bao gồm giáo dục tiểu học, trung học và cao hơn.
Số lượng học viên, không bao gồm giảng viên, vượt quá 100.000.
Từ cấp tiểu học trở đi, họ áp dụng một hệ thống giảng dạy tương tự như các trường đại học. Một học viên có thể tham gia vào những lớp học mà mình muốn. Vì vậy có rất nhiều học viên sẽ không bào giờ đụng mặt nhau dù chúng học cùng lớp nhưng lại đăng ký khác khóa học.
Dù ở một nơi như này, thì sân khấu chính vẫn thuộc về lớp Royal, một trong hai lớp học quan trong nhất ở Temple, lớp còn lại là lớp Orbis.
Hai lớp học đó chứa những người tài năng nhất của Đế quốc, những người được đặt nhiều kỳ vọng nhất. Tất nhiên, họ đều có học bổng vĩnh viễn. Tuy nhiên, bây giờ chúng ta sẽ không nói gì về lớp Orbis. Dù sao thì tôi cũng chẳng định vướng vào họ khi chưa tới thời điểm.
Dù sao thì, một trong hai chiến hạm của Temple.
Đặc quyền của lớp Royal.
Ngay cả khi một khóa học đã được đăng ký đủ số lượng, học viên lớp Royal vẫn có thể đăng ký vào khóa học đó, dù cho đó là khóa học vượt cấp đi chăng nữa, đây là quyền lợi dành cho các thiên tài. Vì vậy lớp Royal chắc chắn là đối tượng của sự đố kỵ và ghen ghét của những học viên bình thường.
Ngoài ra, Temple phải trả chi phí để duy trì một mức độ phẩm giá nhất định cũng như một ký túc xá sang trọng dành riêng cho học viên của lớp Royal.
Có rất nhiều người đã cố gắng để được vào lớp Royal bằng cách sử dụng tiền và quyền lực của họ. Tuy nhiên, một người chỉ có thể nhập học Temple bằng tiền. Tuy nhiên, lớp Royal không phân biệt địa vị, cấp bậc hay sự giàu có. Chỉ có tài năng mới xác định được người ta có thể vào được hay không.
Giáo dục cấp cao tại Temple bắt đầu từ trung học.
Nó không chỉ kết thúc ở đó.
Giáo dục cấp cao của Temple, bao gồm cả Lớp Royal, bao gồm 6 năm giống như học tiểu học.
Điều đó có nghĩa là một học sinh trung học lớp 6 không phải là hiếm trên thế giới này .
Nói đơn giản, nó giống như tốt nghiệp trung học và sau đó ngay lập tức học sáu năm cao đẳng.
Trong thực tế, nó giống như bắt đầu từ năm đầu tiên của trường cao trung và kết thúc với năm thứ ba đại học. Tất nhiên, vẫn có thể chỉ học ba năm và sau đó tốt nghiệp, nhưng đa phần đều kết thúc khóa học sáu 6 năm. Sau đó, có thể học lên đại học, nhưng nó giống với khóa học nâng cao hơn.
Lớp Royal, nơi có thể nói là nhất của nhất, phân chia các lớp dựa trên tài năng. Nhân vật chính thuộc lớp B năm 1 của khối cao trung.
Điều khác biệt ở đây là Lớp Royal, vốn là nơi chọn học viên dựa trên tài năng, sẽ chia lớp ra ra dựa trên tài năng ngay từ khi nhập học.
Điều đó có nghĩa là giữa lớp A và lớp B của Lớp Royal, Lớp B là lớp thấp hơn, bao gồm những đứa trẻ có tài năng xếp hạng thấp hơn.
Vì lớp học được phân chia theo thứ tự tài năng, các thành viên của lớp Royal vẫn giữ nguyên ngay cả khi họ lên năm tiếp theo. Trừ khi ai đó bị đuổi hoặc bỏ học giữa chừng, hoặc một người mới được thêm vào, thì số lượng học viên cùng lớp không thay đổi từ năm đầu trung học cho đến khi tốt nghiệp.
Lớp B, nơi của những người kém hơn trong số những tinh hoa tài năng, là nơi mà nhân vật chính xuất hiện. Lúc đầu, cậu ấy cảm thấy tồi tệ trước thất bại của những người bạn cùng lớp, phải chịu đựng sự sỉ nhục và chế giễu từ những đứa trẻ Lớp A, những người tài năng và mạnh mẽ hơn, và cuối cùng họ có thể vượt qua Lớp A bằng sức mạnh của tình yêu và tình bạn. Đó là thể loại thanh xuân mà tôi định viết.
Không thú vị chút nào? Nghe có vẻ không đáng đọc?
Tất nhiên, nó thật nhàm chán.
Truyện về học viên yếu vượt mặt học viên mạnh hơn bằng sự chăm chỉ khá phổ biến và không có gì mới mẻ. Mọi người cải thiện bản thân qua từng ngày. Nếu bạn để những mấy đứa cùng lớp lấy đi năng lượng của mình như đống chất gây ung thư, thì họ sẽ nghĩ bản thân như đám phân vô dụng sau khi bạn đã giúp họ rất nhiều và điều đó sẽ giúp họ cải thiện bản thân.
Lẽ ra tôi phải dừng viết ngay sau khi nghe những gì người phụ trách nói với tôi.
Dẫu sao thì.
Bây giờ đã là tháng hai.
Câu chuyện chính cũng sẽ bắt đầu với học kỳ mới cùng với năm kết thúc của Chiến tranh Thế giới Quỷ.
[Bạn đã được nhận vào lớp Royal 1-A của Temple.]
Và, Văn phòng tuyển sinh Temple đánh giá 'năng khiếu vô hạn' của tôi là một tài năng cấp cao.
Đây không hẳn là tốt.
Lớp A sẽ là nơi tôi được học sau này.
* * *
"Điện hạ có lo lắng không?"
Tôi hiện đang ở cửa hàng của Eleris.
"Sẽ là nói dối nếu em nói không."
Tôi thở dài.
“Thật tuyệt khi họ nghĩ rằng em có một tài năng điên rồ nào đó. Có thể nhập học thông qua xét tuyển đặc biệt cũng tốt, nhưng có vẻ rất khó để đáp lại kỳ vọng này nhanh như họ muốn...”
Tôi không nhất thiết phải lòng vong quanh Cầu Bronzegate cả ngày, vì vậy tôi đến thăm Eleris. Băng đảng Rotary cũng được giải tỏa áp lực tài chính nhờ việc tôi được đặc cách nhập học.
Vì vậy, cho đến buổi lễ nhập học, tôi đã đi đi lại lại giữa cửa hàng của Eleris và cầu Bronzegate.
"Thần chắc chắn ngài sẽ làm tốt."
Eleris nở một nụ cười trấn an tôi. Yeah, tôi có thể trở thành bất cứ thứ gì. Tôi biết rằng tôi chỉ đang lo lắng vì tôi chưa là gì và chưa làm được gì cả.
Nhờ năng khiếu của tôi được đánh giá là một tài năng cấp cao, tôi đã có thể bỏ qua nhiều thủ tục bắt buộc để được nhập học. Nếu người nào đó có tài năng cấp cao, Temple không cần bắt học viên làm mấy thủ tục của trường, họ chỉ đơn giản nhận người đó vào trường. Nhờ đó mà toàn bộ nguồn gốc và danh tính luộm thuộm của tôi được che đậy.
Đúng hơn, chính Temple đã trở thành người giám hộ của tôi.
Mọi thứ diễn ra vô cùng tốt. Tuy nhiên, ngay cả khi có một vài chuyện ngoài ý muốn, thì một tương lai định sẵn vẫn còn đó, nghĩ về những người bạn cùng lớp A khiến tôi cảm thấy thật đau đầu.
Hơn hết, sống trong ký túc xá mà không có Eleris, Loyar hay Sarkegaar, những người bảo vệ thực sự của tôi, là một lý do nữa khiến tôi lo lắng.
Thường mọi người đều cho rằng sẽ không có tai nạn nào xảy ra tại Temple.
Tuy nhiên, với tư cách là tác giả, ý tôi là, tôi đã thêm vào nhiều sự cố xảy ra. Tôi biết rõ Temple đã chủ quan như thế nào, hay đúng hơn là, tôi đã khiến nó như vậy.
Eleris nắm lấy tay tôi trong khi tôi đang chìm trong dòng suy nghĩ miên man. Nhiệt độ cơ thể thấp của Vampire mang lại một cảm giác khác lạ, nhưng tại thời điểm nào đó, sự lạnh lẽo đó lại đem đến cảm giác như sự ấm áp.
“Chúng thần sẽ hết sức hỗ trợ Điện hạ. Và nếu ngài vào Temple, điều đó có nghĩa là điện hạ sẽ bị cấm ra ngoài? ”
“Không hẳn, nhưng cũng gần giống vậy...”
Họ sẽ không cấm tôi ra ngoài hay gì đó.
Nếu muốn, tôi vẫn có thể ra ngoài thăm Sarkegaar, Loyar hoặc Eleris.
"Dù sao, có bất kỳ thứ gì điện hạ cần mang theo bên mình không?"
“Em không có nhiều đồ như vậy. Dù sao thì em cũng sẽ mặc đồng phục hầu hết thời gian. "
Ngày mai tôi sẽ phải đến ký túc xá, vì vậy tôi phải mang theo hành lý tới đó, nhưng tôi không biết mình nên mang theo những gì vì hiện tại tôi đang ở tình trạng không có gì trên người ngoại trừ quần áo.
Lúc tôi ký các tờ đơn khác nhau trước khi nhập học, tôi đã được dặn dò mọi thứ tôi cần phải biết, tôi nghĩ mình chẳng cần phải đem theo nhiều đồ làm gì.
"Nhân tiện, tại sao chị lại muốn em vào Temple?"
Tôi đã hỏi câu hỏi mà tôi không thể tìm thấy câu trả lời cho ngày hôm trước.
Eleris không muốn tôi trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng cô ấy vẫn khuyến khích tôi đến Temple. Eleris mỉm cười trước câu hỏi của tôi.
"Bởi vì thần nghĩ nếu điện hạ ở gần con người, ngài sẽ yêu quý họ."
Đây là một logic hơi khác với Sarkegaar, người muốn tôi làm quen với con người để sử dụng kiến thức của họ để chống lại họ.
Eleris dường như muốn tôi yêu quý con người.
À, ý tôi là ngay từ đầu tôi đã không có bất kỳ tình cảm nào đối với loài người.
"Tương lai chị có thể hối tiếc về điều này."
Eleris bật cười trước lời nói của tôi.
"Thần sẽ nghĩ về nó khi thời điểm đó đến."
Người kỳ lạ nhất trong đám không thực sự là Sarkegaar, mà là Eleris. Cô ấy lấy ra một cái hộp từ đâu đó.
Đúng hơn là cô ấy đã triệu hồi nó chỉ trong tích tắc thay vì đi lấy nó từ đâu đó.
"Đây là gì?"
“Đây là những bộ thường phục mà điện hạ có thể mặc. Điện hạ đâu thể chỉ mặc đồng phục mọi lúc mọi nơi.”
Có vẻ như cô ấy không muốn tôi đi tay không. Sau đó Eleris tháo sợi dây chuyền của cô ấy và đeo nó vào cổ tôi.
"Đây là…."
"Điện hạ có nhớ rằng thần đã gọi mình là Tuesday không?"
"À, em có nhớ."
Tôi thực sự không hiểu nó nghĩa là gì, nhưng có phải nó liên quan đến thất dạ gì đó không?
“Thần nghĩ điện hạ cũng đã quên chuyện này, vì vậy hãy để thần giải thích. Có bảy gia tộc Vampire tự gọi bản thân là Thất Dạ Tộc ”.
" Monday, Tuesday, Wednesday, kiểu vậy?"
"Vâng, chính xác."
Đó là những cái tên khá đơn giản.
“Mỗi gia tộc chuyên về loại phép thuật của nguyên tố tương ứng.”
"Có ma thuật nguyên tố dựa trên những ngày trong tuần."
“Đúng vậy, tộc Monday và Sunday đã biến mất từ lâu, nên loại ma thuật mà họ nắm giữ không lưu truyền lại, nhưng Tuesday là lửa, Wednesday là nước, Thursday là cây cối, Friday là kim loại và Saturday là đất.”
Sức mạnh của mặt trăng thì tôi còn hiểu, nhưng tôi lại chẳng thể tưởng tượng được một Vampire sử dụng sức mạnh của mặt trời. Vì chúa tể Vampire vẫn có chịu đựng được ánh mặt trời, nên hẳn không có gì lạ khi có một tộc có thể sử dụng ma thuật mặt trời.
“Đây là vật gia truyền của gia tộc và là biểu tượng của tộc chúng thần, 'Ngọn lửa của Tuesday'.
Chiếc vòng cổ mà Eleris đưa cho tôi có một mặt dây chuyền nhỏ bằng vàng khảm một viên hồng ngọc có hình giọt máu.
“Eleris, vậy, điều đó có nghĩa là…. Họ gọi những người đứng đầu một tộc là chúa tể Vampire? ”
“Thường là vậy, nhưng….”
Eleris dường như là một trong những Vampire mạnh nhất nhưng vẫn không dễ dàng để cô ấy ra ngoài nắng, mặc dù không đến mức bất khả thi.
“Vậy, tại sao chị lại đưa cho em chiếc vòng cổ này….?”
"Nếu chiếc nhẫn này chứa đựng sức mạnh của các Dreadfiend, điện hạ nghĩ chiếc mặt dây chuyền này có thể làm được gì?"
Mặt dây chuyền chứa đựng sức mạnh của một tộc chuyên sử dụng ma thuật lửa.
"Nó sẽ cho phép em sử dụng ma thuật lửa, phải không?"
“Tất nhiên, nó sẽ hoạt động dựa trên giới hạn lượng mana của điện hạ. Nó hơi khác so với chiếc nhẫn của Sarkegaar. Điện hạ có thể triệu hồi ngọn lửa chỉ bằng cách sử dụng mana, không cần tới những câu thần chú phức tạp.”
Dù không hiểu hết, nhưng chỉ cần nghe cô ấy giải thích thôi cũng khiến tôi nhận ra đây là một món đồ vô lý.
Ma thuật là thứ sức mạnh chỉ những thiên tài mới có thể sử dụng. Thứ này cho phép ngay cả một tên ngốc cũng có thể triệu hồi ngọn lửa nếu họ có đủ mana.
Cuộn phép chỉ là vật phẩm sử dụng một lần, nhưng với thứ này, tôi có thể sử dụng ma thuật vĩnh viễn.
Quả thật là một kho báu tuyệt vời.
"Điện hạ có muốn dùng thử không?"
“Hmm….”
Bằng cách sử dụng ‘Ngọn lửa của Tuesday’, tôi đã có thể sử dụng ma thuật lửa. Mức mana của tôi là 9.9 nếu tôi không lầm. Tôi biết đây là một con số khá cao đối với những người tầm tuổi tôi.
Tôi cầm mặt dây chuyền trong tay và tưởng tượng ra ngọn lửa trong đầu, giống như những gì Eleris vừa nói với tôi trước đó.
-Bùng!
Sau đó, một ngọn lửa xuất hiện trước mắt tôi.
"Đó là cách nó hoạt động."
"Nhưng chỉ vậy thôi à?"
Tôi không mong đợi thứ gì đó giống như một quả cầu lửa sẽ xuất hiện, nhưng thứ này chỉ ở mức độ của một đốm lửa nhỏ. Có phải tôi chỉ có nhiều mana bằng một con chuột không?
“Điện hạ vẫn chưa thể sử dụng hết lượng mana của mình. Nếu ngài học được những thứ liên quan đến độ nhạy ma thuật hoặc điều khiển ma thuật, điện hạ sẽ có thể tạo ra những ngọn lửa mạnh hơn với cùng một lượng mana.”
Vì vậy, đó là tất cả những gì hiện tại tôi có thể làm với kho báu mạnh mẽ này.
"Tại sao chị lại đưa em thứ này?"
“Có thể có một số trường hợp khẩn cấp mà điện hạ không thể làm gì được, vậy nên thứ này sẽ hữu dụng, phải không?”
Tôi thực sự không biết mình có thể làm gì với một đốm lửa.
“Nhưng đây là một thứ tương tự biểu tượng cho gia tộc của chị... Chị cứ vậy mà đưa em thứ này sao?”
“Nếu thần đưa cho điện hạ thứ gì đó có giá trị tương tự như Sarkegaar đã cho ngài, chẳng phải cơ hội để điện hạ sẽ đứng về phía thần trong tương lai sẽ tăng lên sao?”
Eleris vừa nói vừa cười đùa. Sarkegaar và Eleris đều cho tôi những vật gia truyền của gia tộc họ.
Nó khá là buồn cười.
Sarkegaar, kẻ muốn chiến tranh, đã cho tôi một thứ có thể giúp tôi sống một cuộc sống yên bình trong thế giới loài người.
Mặt khác, người theo chủ nghĩa hòa bình, Eleris đã đưa cho tôi một món đồ liên quan đến sự hủy diệt.
“Ngoài ra, sẽ thật xấu hổ khi sử dụng đồ vật gia truyền dù đã quyết định sẽ phản bội lại họ.”
Eleris dường như muốn từ bỏ mọi trách nhiệm và nghĩa vụ mà cô ấy đảm nhiệm với tư cách là trưởng tộc cũng như thành viên cuối cùng của Gia tộc Tuesday bằng việc này. Có vẻ như loài quỷ không thể từ bỏ gia tộc của mình ngay cả khi đã phản bội.
"Em chỉ có một điều muốn hỏi."
"Vâng, thưa Điện hạ."
“Khi em sử dụng thứ này thì chỉ có một ngọn lửa nhỏ phụt ra, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu chị sử dụng nó?”
Tôi chỉ có thể tạo ra một đốm lửa nhỏ. Mấy việc to lớn như đơn giản hóa một câu thần chú nên để lại cho các pháp sư, thay vì một tên thiếu hiểu biết như tôi.
Vậy thứ nhỏ bé này có thể phát huy bao nhiêu sức mạnh trong tay của một người như Eleris?
"Thần không biết, bởi vì thần chưa bao giờ sử dụng thứ này trước đây."
Chỉ cần nhìn vào mắt cô ấy là có thể biết được cô ấy đang nói dối.
Dường như có một ký ức đau thương nào đó đang trỗi dậy trong cô ấy, nhưng tôi thấy nỗi đau này chỉ thoáng qua mắt cô ấy. Eleris nói với tôi một điều cuối cùng, nhìn thẳng vào mắt tôi, nắm lấy vai tôi.
"Điện hạ, đây không phải một vật phẩm tốt lành gì."
Eleris dường như không đánh giá cao món đồ gia truyền có tên là ‘Ngọn lửa của Tuesday’ này.
“…….”
“Đó là một vật phẩm phản ứng với những cảm xúc đen tối. Điện hạ càng có ác ý với ai đó thì ngọn lửa sẽ càng lớn hơn ”.
Đây dường như là điều tôi nên cẩn thận khi sử dụng.
Một vật thể có thể cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân, đặc biệt là sự thù địch và ác ý. Đó là một vật phẩm hoàn toàn phù hợp với hình ảnh định kiến của con người về quỷ dữ.
“Thần hy vọng điện hạ sẽ hiểu lý do tại sao thần muốn đưa ‘Ngọn lửa của Tuesday’ cho điện hạ.”
Cô ấy không muốn tôi làm tổn thương ai, nhưng cô ấy lại lo lắng cho tôi nên mới giao cho tôi một thứ như vậy.
Nếu có chuyện gì xảy ra ở Temple, tôi chỉ nên sử dụng thứ này nếu tôi đang ở trong tình huống nguy hiểm đến tính mạng.
Đó là ý của Eleris.
Eleris sợ tôi, nhưng cô ấy cũng coi trọng tôi.
"Cảm ơn chị, em dự định sẽ không bao giờ sử dụng thứ này cho đến khi tốt nghiệp."
Eleris cười rạng rỡ, vì đây là điều cô muốn nghe nhất.
Cô ấy thực sự là người kỳ lạ nhất.
* * *
Vật gia truyền của tộc Dreadfiend.
Vật gia truyền của gia tộc Tuesday, là một phần của Thất Dạ.
Tôi là người thừa kế duy nhất của Vùng đất bong tối, Vương quốc Quỷ đã được thống nhất thành một quốc gia, vì vậy không quá lạ khi tôi sỡ hữu những món đồ này.
Tuy vậy, một tên học viên ăn mày ở Temple đang sở hữu tận hai di vật thuộc cấp độ hoàng gia.
Điều đó chắc chắn rất đáng ngờ.
Tất nhiên, chiếc nhẫn là một ma cụ có chức năng ngụy trang, vì vậy nó có ma thuật trong suốt và phi vật chất hóa, nên trông nó không khác gì một chiếc nhẫn kim loại bình thường, và Eleris bọc cho mặt dây chuyền quý giá một lớp vỏ ngoài cũ kỹ. Chắc chắn là bọc một lớp vỏ ngoài bình thường sẽ an toàn hơn sử dụng ma thuật ngụy trang có thể bị các pháp sư phát hiện. Nhờ đó mà những gì tôi sỡ hữu không kahcs gì một chiếc nhẫn và một mặt dây chuyền cũ. Thành thật mà nói, nếu có ai đó nói rằng đây là những thứ mấy người lang thang vô tình nhặt được thì tôi cũng sẽ tin ngay lật tức.
Vì tôi đã nhận được những món đồ tuyệt vời từ cả Eleris và Sarkegaar, tôi đã nghĩ rằng Loyar cũng có thể cho tôi thứ gì đó, nhưng nghĩ lại thì tôi có thể trông đợi gì ở một người chỉ mặt một miếng giẻ rách, ngồi cạnh đống lửa nguyên ngày? Cô ấy chỉ cần chăm sóc bản thân tốt hơn và ăn uống đầy đủ là tốt rồi.
Đó là những gì tôi nghĩ, nhưng….
"……Đây là gì?"
"Tiền tiêu vặt."
Loyar đưa cho tôi một túi tiền vàng để sử dụng ở Temple.
Loyar bảo tôi nói với cô ấy nếu tôi cần thêm tiền, vì vấn đề phí nhập học dù sao cũng đã được giải quyết, và Temple sẽ chỉ trả một phần chi phí sinh hoạt của tôi.
Về lâu dài, Loyar là điểm tựa quan trọng nhất đối với tôi.
Có vẻ như quá trình gửi người lên các đoàn tàu mana của họ đang diễn ra suôn sẻ.
Ngày mai, cuối cùng thì tôi cũng sẽ chuyển đến ký túc xá của Temple.
Tất nhiên, sẽ không tốt cho tôi nếu tiếp tục sống ở đây, nhưng tôi cảm thấy kiệt sức mỗi khi nghĩ đến việc chuyển đến một môi trường mới lạ lẫm chứa đầy các nhân vật chính.
Sẽ không tệ đến vậy nếu chỉ sống ở chỗ của Eleris.
Đêm đó tôi không thể nào chợp mắt được, có lẽ vì tôi chỉ nghĩ về những rắc rối mà chuyện này sẽ mang lại.
Tuy nhiên, tôi đã hứa.
Tôi sẽ làm thật tốt những dự định tôi đã đặt ra.
Tôi đã cảm nhận được điều đó trong trường hợp của Charlotte.
Cảm giác cứu được một người được cho là sẽ chết cũng không tệ lắm.
Kết quả là tôi có thể cứu những người sẽ chết vì đống nghiệp của tôi. Nếu có ai đó hỏi, thì tôi sẽ khẳng đinh rằng đây là một chuyện tốt.
Đây là một tiểu thuyết đời thường.
Nhưng ngay cả những câu chuyện đời thường cũng được viết bởi những người tài năng trong lĩnh vực đó.
Vì vậy, lý do lớn nhất dẫn đến sự thất bại của cuốn tiểu thuyết này, lý do mà tất cả những độc giả đều chỉ đọc đến giữa chừng rồi bỏ, là vì...
Tôi không có tài năng để viết hết những câu chuyện như thế này. Vì tôi đã dùng hết những sự kiện và tài liệu mà tôi có để viết cuốn tiểu thuyết này, tác phẩm của tôi dần lạc hướng và kết quả là tôi mất động lực để tiếp tục câu chuyện.
Vì vậy.
Tôi đã quay xe.
Cuốn tiểu thuyết điên rồ này ra đời chỉ vì tác giả của nó không còn khả năng sáng tạo ra thêm bất kỳ sự kiện nào nữa.
… Ở giữa câu chuyện đó…
… Tôi đã cho Cánh Cổng đột ngột mở ra.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage (Mấy cái tên này dựa trên chữ Hanja của các ngày trong tuần, trừ thứ hai với chủ nhật thì mấy ngày khác tương ứng với 5 nguyên tố kim mộc thủy hỏa thổ: 月 曜, 火 曜, 水 曜, 木 曜, 土 曜, 日 曜)