The Demon Prince goes to the Academy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1326

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

MỤC LỤC - Chương 25

Trans: Fusss + tEddyFingers 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đây được gọi là tự làm hài lòng. 

Đương nhiên, độc giả bỏ cuốn tiểu thuyết vì sự phát triển đột ngột đó. Nhưng tôi có thể làm gì đây? Vào thời điểm đó tôi nghĩ rằng đó sẽ là hướng phát triển tốt nhất. Tất nhiên, sẽ tốt hơn nếu tôi cứ bỏ dở như thường lệ, nhưng rồi bằng cách nào đó tôi đột ngột bị thôi thúc phải hoàn thành nó. 

Nếu bạn làm những điều ngu ngốc, một ngày nào đó bạn sẽ phải trả giá cho chúng. 

Vì sự phát triển điên rồ đó mà giờ tôi phải ăn thứ rác rưởi do chính mình viết ra. Vì vậy, cho dù tôi có thích hay không, việc Cánh Cổng sẽ mở ra và đêm đến hỗn loạn cho thế giới, đưa thế giới đến bờ vực sụp đổ đang dần đến. 

Nửa đầu câu chuyện là thể loại đời thường và nửa sau là câu chuyện chết chóc do một Cánh Cổng kỳ lạ nào đó. 

Bây giờ tôi có ba lựa chọn. 

Tôi có thể trốn ở một nơi an toàn chờ đợi cái kết, mặc kệ mấy cái kiến thức tôi có về Cánh Cổng này. 

Tôi có thể tập luyện cho đến mức độ đủ khả năng để chiến đấu trước khi Cánh Cổng mở ra và tham gia vào trận chiến. 

Và cuối cùng. 

Tôi có thể bỏ tình huống Cánh Cổng mở ra bằng chức năng “Viết lại”. 

Đối với lựa chọn thứ hai, tôi không thực sự phải đến Temple, nhưng lựa chọn thứ ba hoàn toàn yêu cầu tôi phải là một phần của câu chuyện chính để có được điểm thành tích. 

Vì tôi đã trải qua một số tình huống sinh tử trong phần mở đầu, tôi không còn lòng tin vào việc chiến đấu hoặc nhìn thấy ai đó chết ngay trước mặt mình, vì vậy tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc chuẩn bị cho tình huống Cánh Cổng mở ra. 

Nếu tôi có thể tự quyết định, tôi sẽ chọn trốn ở một nơi nào đó và chỉ nhìn ngọn lửa từ từ cháy mà không bận tâm đến nó. 

Dù hèn nhưng mạng sống của tôi đáng quý hơn. 

Tuy nhiên, Sarkegaar, Loyar và Eleris đã đẩy tôi ra khỏi lựa chọn đó. Vì những lời bào chữa của tôi vô dụng, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ. 

Dù sao, nếu thực tại này là một bãi shit tôi tạo ra, thì tôi cũng nên nhận một phần trách nhiệm. Tôi không thể chịu hoàn toàn trách nhiệm, nhưng trong một vài tình huống nhất định, nếu tôi có thể làm điều gì đó thì tôi vẫn nên giúp đỡ. 

Tôi không biết liệu có thể ngăn được việc mở Cánh Cổng hay không. Có lẽ là không thể. 

Nếu không được, thì tôi phải trở nên mạnh mẽ hơn thông qua điểm thành tích và tiêu diệt những con quái vật đi ra từ Cánh Cổng. 

Dù sao đi nữa, vì một phần là để khiến bản thân tự cho việc mình làm là đúng, tôi phải làm gì đó cho tương lai mà chỉ mỗi tôi mới biết này. 

“Phù….” 

Tôi đã đến trang đầu tiên của câu chuyện chính. 

Temple. 

Tôi phải trở thành người mạnh nhất lục địa, hoặc bằng cách nào đó xử lý được tình trạng Cánh Cổng. Hoặc tôi sẽ kết thúc bằng những tài năng vô dụng nào đó, không phải thế này cũng chẳng phải thế kia. 

Tôi thậm chí còn không giỏi những thứ tôi thích, vậy liệu tôi có thể cố gắng vào những thứ tôi không thích không? 

Mồ hôi lạnh chảy dài trên mặt tôi. 

* * * 

Temple được chia thành ba khu vực chính: cơ sở giáo dục tiểu học, trung học và cao trung. 6 năm tiểu học, ba năm trung học và 6 năm cao trung. Cũng có một trường cao học để học cao hơn. 

Tất nhiên, có rất nhiều cơ sở phụ và hội trường chuyên dụng nằm rải rác ở đây. Nói cách khác, có các sân vận động và các cơ sở đặc biệt khác, bao gồm cả phòng hòa nhạc. 

Vì khuôn viên quá rộng để có thể đi bộ, Temple cũng có một tuyến tàu mana chỉ hoạt động riêng biệt bên trong. Tất nhiên, nó hoàn toàn miễn phí. 

Lần đầu đặt chân vào bên trong Temple, tôi có thể vào được nhờ thẻ học viên được cấp trước đó cùng với giấy phép nhập học của tôi. 

Khuôn viên rộng lớn của Temple nổi bật bởi bầu trời xanh trải dài. Thật sự thì trí tưởng tượng của tôi không sống động tới vậy. 

"Huh." 

Nó hùng vĩ, to lớn và thanh lịch hơn tôi tưởng tượng, vì thế mà tôi không thể ngậm miệng lại được. Không thể nào mà tôi có thể hình dung ra mấy thứ này chỉ bằng mấy cái mô tả hạn chế tôi từng viết. 

Giữa vô số các học viên mặc những bộ đồng phục khác nhau đang đi qua lại, tôi đứng ngây người ở lối vào, không biết nên gọi cảm giác này là ngạc nhiên hay xúc động. 

Có rất nhiều hình thức học khác nhau ở Temple, vì vậy tôi đã tạo ra những bộ đồng phục này, nhưng tôi cảm thấy thật kỳ lạ khi tận mắt nhìn thấy sự đa dạng đó. 

Cũng như các cơ sở giáo dục khác, những bức tượng và đèn đường đặt bên cạnh những con đường rộng ngang một công viên, chúng trông có vẻ giống như những tác phẩm nghệ thuật độc lập hơn là đồ trang trí cho trường học. 

Tàu mana cũng chỉ lặng lẽ chạy dọc theo những đường ray được xây dựng trong khuôn viên rộng lớn này. 

Đó là sự pha trộn giữa Cổ điển và Hiện đại, và theo một cách nào đó, đây là một kiểu trộn lẫn lộn xộn mà chỉ mình tôi nhận ra. 

Bây giờ không phải là lúc quan tâm điều đó. Tôi có thể chiêm ngưỡng nó sau này. 

Nơi tôi nên đến là ký túc xá của Lớp Royal gần cơ sở giáo dục cao trung. 

Vì có hơn 100000 học viên nên cơ sở vật chất của ký túc xá phải cực kỳ khổng lồ. 

Lớp Royal của cơ sở giáo dục cao trung có khoảng 20 học viên mỗi khối, và cơ sở cao trung gồm 6 khối, vì vậy có khoảng 120 học viên trong cơ sở giáo dục cao trung. 

Đó là một con số khá nhỏ. Điều này cũng cho thấy rằng chỉ có rất ít người thực sự có tài năng. 

Vì lớp tôi nhập học chỉ có trung bình 10 học viên mỗi lớp. 20 học viên sẽ được chia thành lớp A và B. Vì tôi được thêm vào sau đó, nên lần này có lẽ sẽ có 21 học viên. 

Tôi xuống chuyến tàu thuộc sở hữu của Temple tại địa điểm được ghi trong hướng dẫn. 

Ngay khi tôi xuống xe, tôi thấy một hành lang dài với những cây cột trụ to lớn dẫn thẳng đến tòa nhà ký túc xá. 

Tôi không thể hiểu nổi làm thế nào mà ký túc xá 7 tầng này chỉ có 120 người. 

Nó lớn đến mức không thể tin được. Mặc dù tôi đã viết 'Họ nhận được sự ưu đãi tuyệt vời!', Tuy nhiên, tận mắt chứng kiến điều này, tôi bắt đầu đặt câu hỏi liệu điều này có thực sự ổn không. Tôi không nghĩ rằng ngay cả một lãnh chúa cấp cao cũng có thể sống ở một nơi xa hoa như thế này. 

Tôi vừa chua xót vừa hạnh phúc vì nhiều điều tôi đã viết vào cuốn tiểu thuyết của mình. 

Tôi băng qua những cây cột đó. Khi bóng của chúng lướt qua tôi với tốc độ đều đặn, tôi không nhận ra bản thân đang ngày càng lo lắng hơn. Tôi cảm thấy như mình sắp bước vào một nơi mà tôi không nên vào. 

Tôi nghĩ sẽ khá phiền toái nếu ngày nào tôi cũng cảm thấy như này. Bỏ qua cống ngầm của Bronzegate, nhưng cửa hàng cuộn phép của Eleris thoải mái hơn nhiều so với nơi này. 

Khi đi qua lối vào của ký túc xá nằm ở cuối hành lang, khi nhìn lên tôi có thể nhìn thấy một trần nhà hình vòm cao, và một cầu thang lát đá hoa cương dẫn lên các tầng trên. 

Sảnh chờ được kết nối với tầng 1 và tầng 2 thông qua cầu thang bên trái và bên phải. Tôi biết điều này bởi vì tôi đã thiết lập nó như vậy .. 

Tầng 1 dành cho năm đầu tiên, tầng 2 là năm thứ 2, v.v. 

Vì vậy, khi học lên càng cao, học viên càng bất mãn. Tất nhiên, tôi đã viết rằng có một cái gì đó tương tự như thang máy. Nó hoạt động nhờ phép thuật trôi nổi hoặc thứ gì đó tương tự. Thứ ở giữa mái vòm dường như là chiếc thang máy đó. 

Nhìn vào cấu trúc của tòa nhà, các phòng dành cho lớp A ở bên trái và những phòng dành cho lớp B ở bên phải. Tất cả các học viên thuộc lớp A bất kể khối nào đều nằm ở phía bên trái. Điều tương tự cũng xảy ra đối với lớp B phía bên phải. 

Tôi đại khái đã biết điều gì sẽ xảy ra kể từ thời điểm này. 

"Em là học viên năm nhất, phải không?" 

"À, vâng." 

Một học viên cuối cấp, mặc đồng phục giống tôi, đến gần tôi với một tập tài liệu. 

Một người mặc đồng phục nữ…. 

“Chị là Ceres Van Owen, học viên năm 5 và là chủ tịch của Hội học sinh lớp Royal. Xin chào?" 

“À, vâng. Xin chào." 

Đó là cách mọi thứ diễn ra. Mặc dù cơ sở giáo dục cao học có chủ tịch và phó chủ tịch hội học sinh, nhưng mỗi trường lại có chủ tịch và phó chủ tịch hội học sinh riêng. 

Vì vậy, Lớp Royal có chủ tịch và phó chủ tịch hội học sinh của riêng mình. 

Số lượng học viên mà hội học sinh phải quản lý rất lớn, vì vậy họ có rất nhiều quyền hạn. Để bắt đầu, có hơn 50000 học viên là một phần của Cơ sở giáo dục cao trung 

Tuy nhiên, quyền hạn của Hội đồng Học sinh Lớp Royal, nơi vốn có ít hơn một phần trăm tổng số học viên của khu cao trung, cũng khá cao. Dù sao đây cũng là lớp Royal, một trong hai trụ cột của Temple, chứ không phải một lớp học bình thường nào đó. 

Tất nhiên, do số lượng thành viên tương đối ít hơn, Hội học sinh Lớp Royal không có lựa chọn nào khác ngoài việc giúp đỡ một số việc nhất định. 

Như hướng dẫn học viên mới. 

Cho dù họ có được những người bên ngoài đón nhận như thế nào đi chăng nữa, thì không thể phủ nhận rằng có sự thiếu hụt nhân lực trong Lớp Royal. 

Tôi đưa Thẻ học viên của mình cho học viên cuối cấp, người tự giới thiệu mình là chủ tịch hội học sinh và cô ấy xem qua hồ sơ của mình để tìm tên tôi. 

“Reinhardt, không có họ…. Lớp 1-A. Em được chỉ định đến phòng A-11. Từ bây giờ chúng ta hãy hòa thuận với nhau nhé ”. 

"À, vâng." 

Cô ấy đưa tay ra và tôi nắm lấy. Học viên năm 5 của trường cao trung, nghĩa là cô ấy 21 tuổi và là người trưởng thành. 

Năm sau là năm cuối cùng của chủ tịch hội học sinh đang đứng trước mặt tôi và có lẽ cô ấy sẽ rất bận rộn, vì vậy hẳn là chúng tôi sẽ không liên lạc với nhau nhiều. Tuy nhiên, để lại ấn tượng tốt không bao giờ là thừa thãi. 

Bất kể kỹ năng thực sự của cô ấy như thế nào, Hội trưởng Hội học sinh Lớp Royal là người quyền lực nhất trong ký túc xá này chỉ sau khoa. Cô ấy có rất nhiều quyền lực. Sau đó, cô ấy nói với tôi với bằng một nụ cười. 

“Có lẽ sau khi mọi người đến đủ, họ sẽ kêu em tập trung tại sảnh trung tâm để là một buổi tiếp đón ngắn gọn và đưa ra vài lời dặn dò. Em có thể về phòng nghỉ ngơi một chút, nhưng đừng chìm sâu vào giấc ngủ nếu em có ý định như vậy. Hiểu rồi chứ?” 

 họ sẽ bắt bạn tập trung ở sảnh trung tâm để tiếp đón ngắn gọn và vài lời cảnh báo. Bạn có thể nghỉ ngơi một chút sau khi giải nén mọi thứ, nhưng đừng chìm vào giấc ngủ quá sâu nếu bạn quyết định làm như vậy. Hiểu?" 

"Vâng." 

Tôi kéo theo vali và đi đến hành lang bên trái. Ánh nắng xuyên qua mái vòm đan xen với những chiếc bóng tạo thành một tấm lưới phức tạp trên nền nhà. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ nhìn thấy một cảnh tượng như thế này trong suốt cuộc đời mình. 

Ngay khi tôi đi qua sảnh chính, một sảnh chờ dành riêng cho Lớp 1-A đã xuất hiện trước mặt tôi. Mặc dù nó nhỏ hơn sảnh chính, thì nó vẫn là một hội trường lớn được trang bị ghế sofa, và bàn đọc sách, nơi người ta có thể ngồi xuống và thư giãn. 

Đó là nơi bọn trẻ Lớp B tụ tập, ăn vặt, tán gẫu và bàn kế hoạch, mặc dù điều đó điều diễn ra ở sảnh chờ phía đối diện. 

Bắt đầu từ đại sảnh này có các hành lang dẫn đến ký túc xá, phòng thí nghiệm ma thuật, phòng đọc sách, phòng tập thể dục trong nhà và nhiều tiện ích khác bao gồm cả một nhà hàng. Nó giống như một trung tâm.Trung tâm chính chắc chắn là sảnh chính. 

Có một vài đồ trang trí như một bông hồng ở mỗi khối, nhưng hầu hết chúng đều được bố trí giống nhau. 

Bây giờ tôi đã đến được nơi mà tôi có hiểu biết, tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Nhưng cuối cùng tôi vẫn không biết rõ hết các chi tiết nên tôi vẫn cảm thấy có chút lúng túng. 

Đó là một cảm giác phức tạp khó diễn tả. 

Tôi bước vào hành lang dẫn đến ký túc xá và đi đến phòng A-11. Chỉ cần quét thẻ học viên của tôi, cánh cửa mở ra ngay lập tức. Đó chẳng phải điều mới lạ gì đối với tôi. Mọi thứ ở đây đều được cung cấp năng lượng bằng ma thuật. 

Căn phòng này khá lớn cho một người. Có một chiếc giường được sắp xếp gọn gàng, một tủ quần áo lớn và cửa sổ. Thậm chí còn có một bồn tắm vòi sen trong nhà. Bên trong căn phòng không sang trọng như bên ngoài, nhưng được thiết kế với cảm giác gọn gàng, hiện đại. Đúng hơn, thế này thuận tiện hơn nhiều. Nếu quá lòe loẹt nó sẽ chỉ làm tôi đau mắt. 

Hiện tại chỉ có những thứ cơ bản trong phòng này, nhưng nếu một học viên yêu cầu thì những thứ khác sẽ được bổ sung. Cho dù đó là một thiết bị rèn luyện cơ thể hay một phòng thí nghiệm nghiên cứu ma thuật. Miễn là nó nằm trong giới hạn của Temple, bất cứ thứ gì đều có thể được thêm vào căn phòng này. 

Khi tôi mở tủ quần áo, tôi thấy nhiều bộ đồng phục được đặt làm riêng để phù hợp với tôi treo trong đó. Đây là một dịch vụ mà những học viên bình thường ở Temple chỉ có thể mơ ước. 

Tôi lấy đồ của mình ra khỏi vali và cất vào tủ từng cái một. Tôi thậm chí còn không mang theo nhiều đồ bởi vì tôi có thể nhận được bất cứ thứ gì tôi cần chỉ bằng cách yêu cầu họ. 

Thứ tôi phải luôn mang theo bên mình là chiếc nhẫn của tộc Dreadfiend và Ngọn lửa của Tuesday để đề phòng những trường hợp khẩn cấp không lường trước được. 

Sau khi thu dọn đồ đạc, tôi nằm vật ra giường. 

Tôi không biết mình đến sớm hơn bao nhiêu, nhưng hiện tại tôi là người duy nhất ở trong ký túc xá lớp Royal. 

Khi tất cả học viên đến, tôi phải gặp mặt với cả học viên Lớp A và Lớp B khi hội học sinh triệu tập chúng tôi. Họ cho biết đây sẽ chỉ là một buổi chiêu đãi đơn giản, vì vậy giống như một buổi chào mừng chứ không phải một bữa tiệc. 

Ở đó tôi có thể gặp toàn bộ những nhân vật mà tôi đã viết. 

Tuy nhiên, có điều khiến tôi khó chịu. 

Phòng của tôi. 

Phòng A-11. 

Temple là một nơi thích xếp hạng mọi người. Tất nhiên, số phòng không chỉ được đưa ra một cách ngẫu nhiên. Phòng A-11 có nghĩa là văn phòng nhập học xem “tài năng” của tôi là thấp nhất trong số các tài năng của Lớp A năm nhất. 

Đúng vậy, bản thân tôi trở thành một phần của Lớp A đã là một điều kỳ diệu. mặc dù năng khiếu của tôi là vô hạn, nhưng rốt cuộc thì tôi chẳng có tài năng gì. 

Tôi được xếp vào Lớp Royal của Temple, được chia thành Lớp A và B, và ở đó, tôi là người xếp hạng thấp nhất trong Lớp A. 

Cái quái gì thế? 

Tôi đã có thể tưởng tượng mình sẽ rơi vào những loại tranh chấp nào. 

Ồ, mày là gã 'có năng khiếu vô hạn' mà tao đã từng nghe nói sao? Cái đống yếu ớt đó của mày thật sự là năng khiếu à? 

Này, này, sao mày lại yếu tới vậy? 

Mày ở lớp A? Làm thế éo nào mày vào được đó thể? 

Tôi nghĩ rằng tôi có thể sẽ được nghe những thứ như thế. 

Haah. 

Tôi thà đến lớp B còn hơn. 

Haizz, liệu tôi có bị đánh bởi những học viên xếp hạng cao hơn tôi không? 

Tôi không muốn là người xếp hạng đầu cũng như làm người xếp hạng chót. Chỉ riêng tình huống này đã như một đống phân chó rồi.

Và tôi không biết liệu mọi thứ có diễn ra tốt đẹp hay không. 

Có vẻ ít nhất sẽ không ai bị tụt hạng nhờ tôi. 

Rõ ràng là Lớp A và Lớp B được thiết lập để có 10 người mỗi lớp, nhưng tôi ở đây, số 11. Vì vậy, điều đó có nghĩa là tôi đã tham gia với tư cách là một thành viên ngoài hạn ngạch ban đầu. 

Sẽ tốt hơn hơn nếu có tên nóng đầu nào đó bỏ học? Chẳng có ai như vậy cả, không có người nào bị đuổi chỉ để nhường chỗ cho tôi? 

Không, khoan đã, may là họ xếp danh sách như này và không đuổi nhân vật quan trọng nào đó đi. Cảm ơn Thần linh. 

Tôi có thể nhìn thấy nhiều người xuống khỏi tàu mana ở phía xa từ cửa số của tôi. Có vẻ từng người một đang đến đây. 

Nếu suy đoán của tôi là đúng. 

Sẽ có những sai lệch xảy ra ngay từ lúc bắt đầu phần đầu tiên. 

Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra. 

Tôi lấy ra cuốn sổ và cây viết mà tôi đã chuẩn bị. 

Hãy sắp xếp lại đống suy nghĩ của tôi nào. Rất khó để tôi có thể nhớ tất cả mọi thứ và cũng có thể có một số nhân vật không xuất hiện nên tôi hoàn toàn không biết họ. Có một số nhân vật chỉ xuất hiện trong ghi chú thiết lập của tôi và hoàn toàn mờ nhạt như không khí. Tôi thiết lập chi tiết cá nhân cho toàn bộ 20 học viên, nhưng không phải toàn bộ bọn họ đều đóng vai trò quan trọng, bởi nếu cả 20 người bọn họ đều đóng vai trò quan trọng thì tác phẩm của tôi sẽ trở thành một mớ hỗn độn. 

Tất nhiên, cuốn tiểu thuyết của tôi đã trở thành một đống cứt từ sau sự kiện Cánh Cổng. 

Dẫu sao thì. 

Lớp A và B. 

Tôi nên sắp xếp dữ liệu cá nhân của tất cả các học viên mà tôi nhớ đến 

Một, hai, ba. 

“… ..” 

Bởi vì có hơn bảy người, tôi dường như không thể nhớ chính xác từng chi tiết. 

Trí nhớ của tôi thật tuyệt…. 

Não tôi đã hoạt động hết mức để nhớ lại tất cả tên của những nhân vật không sử dụng và sắp xếp chúng. May mắn thay, mặc dù tôi không thể nhớ tên của tất cả, tôi vẫn biết họ là loại người như thế nào. 

* * * 

Đó là chiều muộn hoặc đầu giờ tối. 

[Tất cả học viên của Lớp Royal, vui lòng tập trung ở sảnh. Tất cả học viên của Lớp Royal, vui lòng tập trung ở sảnh.] 

Cuối cùng, một tin phát thanh kêu gọi tất cả học viên của lớp học Royal xuất hiện. Tôi ra khỏi phòng của mình, nằm ở phía ngoài cùng bên trái nên tôi có thể nhìn thấy bóng lưng của những bạn học cùng lớp của tôi đang đi về đại sảnh sau khi nghe tin phát thanh. 

Ưu tú hoặc gì đó. 

Bây giờ tôi phải hành động như một học viên năm nhất ở trường cao trung. 

Như tôi nghĩ, tôi phải nhanh lên, bước chân của tôi ngày càng nặng nề hơn. Có vẻ tôi đã kiệt sức rồi. 

Học viên lớp A và B tập trung tại sảnh tầng một. Các thành viên hội học sinh đứng trên bục cao. 

Và mỗi tầng có những người đang dựa vào lan can nhìn xuống chúng tôi. Những học viên năm 6 ở trên tầng cao nhất, thậm chí còn chẳng ra ngoài để xem xét. 

Nhưng tại sao các học viên khóa trên lại quyết định ra xem các học viên mới đến lần này? 

“Nào, cả lớp A và lớp B, hãy xếp hàng theo thứ tự phòng của bạn, bắt đầu bằng số 1” 

Mọi người xếp hàng trước lời nói của hội trưởng hội học sinh. Mặc dù vậy, họ không có bất kỳ kỷ luật nào. Chà, dù sao thì chúng cũng là những đứa trẻ. Tôi đứng cuối lớp A. 

Thông thường học viên khóa trên sẽ không đến gặp học viên mới, đây là một sự kiện hiếm hoi hàng năm. 

Tuy nhiên, họ đang ở đây để nhìn tất cả chúng tôi. Tôi biết điều khác biệt đầu tiên là gì. 

Tôi đã tìm thấy điều khác biệt ngay trong phần mở đầu. 

"Chà, chúng ta sẽ bắt đầu với A-1 chứ?" 

"Tôi là Bertus de Gardias!" 

Chỉ nghe cái tên đó thôi đã khiến tôi nổi da gà. Bertus de Gardias, tôi đã nghe thấy giọng nói của cậu trai suýt gây ra cái chết cho tôi. 

Đó là một giọng nói quá mức sống động và tươi sáng đối với một tên xấu xa. 

Hắn không toát ra bất kỳ vẻ quyền uy nào và trông như là một nhân viên chăm chỉ. 

Lạ thật. 

Ban đầu, Bertus sẽ vào Temple trong khi che giấu danh tính của mình, nhưng bây giờ hắn ta đã công khai giới thiệu cả họ của bản thân. Vì vậy, toàn bộ lớp Royal đã nhận thức được rằng hắn ta là Hoàng tử. 

Vì vậy, thường những học viên khác sẽ không quan tâm đến học viên mới, nhưng sau khi nghe tin rằng Hoàng tử nhập học, họ đã háo hức đến xem. 

Phần giới thiệu tiếp tục. Tôi chỉ đơn giản nói tên của tôi. 

Tất nhiên, không ai để ý đến tôi. 

“Bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu phần giới thiệu về Lớp B chứ? Bây giờ, B-1, hãy giới thiệu bản thân với bạn bè của mình được không? ” 

Tôi ngay lập tức biết rõ tại sao hướng phát triển của sự kiện này lại khác với ban đầu .. 

"Tôi là Charlotte de Gardias." 

Một người đáng lẽ không nên ở đây. 

Charlotte cũng học lớp Royal của Temple. 

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage