The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 379

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 760

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 261

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1763

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 720

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8036

Chương 96

GÓC NHÌN CỦA LUCASWYKES:Đảo mắt qua những tên giáo sưkia – những pháp sư mà tôi từng rất muốn phấn đấu để được như họ – đang chật vậtcố gắng đứng lên, cho thấy rõ ràng tính mạng của họ đang nằm trong tay tôi. Vớithứ sức mạnh tôi mới đạt được này, những kẻ luôn được ngợi ca là “tinh anh” củalàng pháp sư giờ đây không khác gì ruồi muỗi so với tôi cả.

Khả năng xử lý và thi triển các phép thuật cao cấp đượccường hóa.

Một trữ lượng mana gần như là vô hạn để tôi tận dụng.

Tốc độ phản xạ tự nhiên được đẩy cao, sức mạnh thể chấtlẫn độ nhanh nhạy cực kì phi thường.

Tôi là một pháp sư thiên phú, hiển nhiên rồi; tuy nhiên,với cái bóng quá lớn của anh trai tôi, Bairon, thì những thành quả tôi đạt đượcđã không bao giờ là đủ để đáp ứng nguyện vọng của gia đình tôi. Tôi đã phảidành cả tuổi thơ của mình để cố gắng thoát khỏi cái bóng khổng lồ của anh traimình, nhưng giờ thì không cần nữa. Tôi cảm thấy cuối cùng thì mình cũng đã vượtmặt anh ta. (tác hại của việc kẻ đường hơi to)

Dễ dàng xử lý một trong những pháp sư đầy quyền năng nhấthọc viện này, tôi có cảm giác như mình đã từ bỏ cơ thể phàm tục kia, và đã quáđộ lên mức của những vị thần linh, những đấng tối cao với quyền năng còn hơn nhữngpháp sư mạnh mẽ nhất của con người, elf và người lùn.

…vậy thì tại sao tôi lại cảm thấy như thế này?

Cảm giác như những lưỡi móng vuốt băng đang cào cấu xébên trong cơ thể tôi, từ từ xé nát và đóng băng mọi thứ bên trong tôi.

Thứ áp lực kinh khủng trong không khí như thể trọng lựcvừa gia tăng lên gấp vạn lần trong mỗi bước hắn tiến lại đây.

Những giọt mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống, làm ướt đẫmquần áo tôi, tôi vô thức lùi lại một bước.

Tôi đang sợ ư?

Đéo thể được.

Với thứ sức mạnh mới này, tôi hoàn toàn bất bại. Tôi làđấng toàn năng. Tôi là hiện thân của sự hoàn hảo.

“Chào mừng tới bữa tiệc, Arthur. Mày đến đúng lúc đấy,” Tôinhéch mếp, hài lòng khi giọng tôi vẫn còn bình tĩnh.

Hắn ta không lên tiếng và tiếp tục tiến về phía tôi mộtchậm rãi nhưng đầy áp lực.

Tôi chuyển ánh mắt sang con rồng màu đen tuyền của hắnta phía sau lưng. Tôi đã đọc trong sách rằng chủng rồng đã hoàn toàn tuyệt chủngdo bị săn bắn quá nhiều. Thường thì tôi sẽ rất e sợ chúng, nhưng ở thời điểmnày, so với sát khí ác liệt tỏa ra từ thằng Arthur, con rồng của hắn chỉ trôngnhư con thằn lằn cỡ lớn thôi.

Bước đi của hắn không có chút gì là chần chừ hay trật nhịp,hắn chậm rãi tiến đến tòa tháp chuông. Tôi không biết biểu cảm hiện giờ của hắnra sao, mắt hắn thì có thâm quầng bên dưới.

Bầu không khí bỗng trở nên im lặng đến đáng sợ, ngay cảnhững con thú mana mà Draneeve điều khiển cũng vô thức cúi sát đầu xuống đất,không dám ngóc lên.

“Con thú cưng xịn xò đấy. Mày nghĩ nó có thể giúp mày đượckhông? Nhìn xung quanh đi! Tất cả chuyện này là do một tay tao thực hiện hết đấy!Những tên giáo sư được kính trọng sâu sắc kia? Tao xử lý bọn chúng dễ như ăn kẹovậy.” Tôi khúc khích, tiến lại gần thằng nhóc mà tôi từng xem là ngang hàng vớitôi.

Con rồng phía sau lưng hắn rầm lên vang trời lở đất, khiếnmọi người xung quanh chỉ biết thét lên trong sợ hãi, nhưng tôi thì không.

Không. Mặc dù tôi ghét phải thừa nhận điều này, nhưng thứlàm tôi khó chịu không phải là con rồng đó; mà là Arthur.

Phớt lờ những lời chế nhạo của tôi, hắn vẫn im lặng tiếnvề phía tôi.

Một số học viên đã đánh bại các tay sai của Draneeve, nêngiờ chỉ còn vài con thú mana chung phe với tôi. Tuy nhiên, giờ chúng đã hóa đávì sợ rồi; tôi không biết là sợ Arthur hay sợ con rồng đó.

Khi hắn tiến lại gần hơn, thì tôi mới nhận ra một điều…

Hắn còn đéo thèm nhìn tôi. Ánh mắt của hắn chưa từngnhìn vào tôi!

Chân tôi dính cứng trên mặt đất, sốc, khi hắn chỉ đơnthuần bước qua tôi, lờ đi tôi và những kẻ khác.

Sao hắn dám!

Tôi có thể dễ dàng nghiền nát hắn ta ngay bây giờ; đángra giờ hắn ta phải quỳ xuống, l lạy lục van xin tôi tha mạng cho hắn và bạn bèhắn.

Nhưng thay vào đó, hắn ta dám làm lơ, coi tôi như khôngkhí ư?

Tôi siết chặt nấm đấm mạnh đến mức cả hai tay tôi runlên.

Lướt qua tất cả những người thân quen khác, dù cho họ cóđang hấp hối hay đã chết, Arthur quỳ xuống trước công chúa elf; con rồng của hắncũng cúi đầu xuống, và trong khoảng thời gian đó chỉ có một sự im lặng đáng sợbao trùm cả học viện.

Biết chính xác phải làm gì, miêng tôi cong lên thành mộtnụ cười nhếch mép. Để xem hắn ta còn làm lơ tôi được bao lâu.

“Cô ta nãy giờ khóc lóc đòi mày tới cứu đấy,” Tôi chế nhạo.

Không có phản ứng.

“Ừ đúng rồi, ban đầu thì cô ta cũng cố gắng mạnh mẽ lắmđấy chứ. Thật thỏa mãn khi thấy nó dần trở nên tuyệt vọng,” Tôi mỉm cười.

Vai hắn có chút động đậy.

Con rồng của hắn quay lại nhìn tôi, đôi mắt nó găm thẳngvào tôi với sát khí có thể khiến tôi của trước đây khiếp đảm.

“Mày thấy đấy, tao muốn chơi với cô công chúa elf nhỏ củamày thêm chút nữa, nhưng Draneeve bảo tao không được đụng tay vào cô ta. Taotính phản đối đấy, nhưng rồi một ý tưởng chợt lóe lên trong đâu tao. Còn cáchnào để nghiền nát mày tốt hơn việc khiến mày nằm đó bất lực nhìn tao làm nhục đứacon gái mà mày yêu thương đến thế?” Tiếng cười của tôi vang vọng khắp cả học việnkhi những người khác chỉ biết quan sát, không đủ can đảm để thốt lên bất kì tiếngnào.

Con rồng kêu lên một tiếng và trông như thể nó sắp lao đếnđây, nhưng bỗng nhiên nó dừng lại giữa chừng.

Mặt tôi nhăn nhó vì phẫn nộ khi Arthur vẫn tiếp tục im lặngchăm sóc cho người yêu mình. Hắn ta vẫn muốn làm lơ tôi ư?

“ARTHUR LEYWIN! MÀY DÁM PHỚT LỜ TAO À?” Tôi thét lên. “Màynghĩ mày ngon hơn tao hả? Để tao sẽ mày còn làm lơ tao tới chừng nào! Tao sẽ bẻtừng cái xương trong người mày để mày nằm đó khóc lóc bất lực khi tao hiếp—”

Những câu từ kẹt ở ngay cuống họng tôi khi mặt đất xungquanh nứt toát ra như giấy vụn, khiến tôi loạng choạng.

Tôi lấy lại thăng bằng và nhìn lại Arthur, hắn ta vẫnquay lưng lại với tôi khi hắn nhẹ nhàng đặt công chúa elf đó xuống. Và bỗngnhiên, cả cơ thể tôi bị xâm chiếm với thứ cảm giác ban nãy— cảm giác như bị mộtcon quỷ vô hình bóp chặt lấy tôi, vặn vẹo tôi, ép hết không khí trong phổi tôira ngoài.

Sau khi luồn không khí quật ngã tôi, tôi chỉ biết hớt hảiliên hồi vì khó thở.

Không thể kiềm chế bản thân, cả hai tay tôi run lên bầnbập.

Tôi nhận ra không chỉ riêng hai tay mình, mà cả cơ thểtôi cũng run lên bần bập. Chuyện quái gì đang xảy ra với cơ thể tôi thế này? Saotôi lại phản ứng thế này trước một thằng nhóc trạt tuổi tôi? Thật vô lý, khôngthể nào có chuyện hắn ta lại mạnh hơn tôi được, thế mà, cái cảm giác này—

Hắn quay lại.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ nhìn vào mắt nhau đã khiếntôi khiếp hãi đến mức này, khi đôi mắt màu xanh nhạt, sắc như dao của hắn nhìnthẳng vào tôi, tôi cảm thấy chút không khí còn lại trong phổi tôi cũng bị hútra ngoài.

Và bỗng nhiên, tôi nhận ra thứ cảm giác mà tôi cảm thấynãy giờ là gì; thứ cảm giác vô hình mà tôi cảm thấy nãy giờ chính là…

Đéo! Tôi đéo tin!

Tôi phớt lờ những tiếng hét trong tiềm thức tôi van xin,thúc dục tôi bỏ chạy, tránh xa hắn ta ra.

“Ồ, giờ thì tao mới xứng đáng được mày chú ý à?” Tôi mỉa mai, cố gắng giữ cơ thểthôi run rẩy.

“Lucas.” Arthur là một tên dân đen, một tên với lai lịchtầm thường đến mức sự tồn tại của hắn chẳng khác gì một tên thợ hồ đã về hưu,còn tôi được sinh ra trong gia tộc Wykes, một gia tộc đã sinh ra những pháp sưtài năng nhất trong lục địa này. Thế mà, trọng lượng mỗi từ hắn nói ra nặng đếnmức gần như khiến tôi quỳ xuống vì áp lực.

“Tao luôn xem mày không gì hơn một con ong vò vẽ không cầnthiết phải giết bỏ.” Arthur cất tiếng với giọng nói lạnh như băng, và hắn tiếptục tiến về phía tôi.

“Nhưng cả vị thánh thiêng liêng nhất cũng sẽ không chầnchừ mà đập nó, nếu con ong đó dám cả gan chích ông ta.” Đôi mắt lạnh lẽo, vô cảmxúc đó nhìn tôi không hề chớp mắt, cơn khát máu của hắn kiềm chặt tay chân tôilại như xiềng xích vô hình.

Hắn ta đang so sánh tôi với một con bọ. Không, hắn ta thậtsự chỉ xem tôi như một con bọ vậy. Ấy thế mà, tôi không tài nào lên tiếng phảnbác được.

Tại sao…

Tại sao chuyện này lại diễn ra như thế này? Sức mạnh củatôi hiện giờ đáng ra phải hơn hắn ta mới đúng. Sao trông nó lại như thế này?Làm sao mà một thằng nhóc còn nhỏ hơn tôi, lại có thể làm tôi khiếp đảm hơn cảgã Draneeve? Hắn ta đã phải giết bao nhiêu người và quái thú để có thể sở hữuthứ sát khí áp bức, dày đặc đến ngột ngạt như thế này?

Ngay cả đất mẹ cũng dè chừng Arthur khi mỗi bước chân củahắn làm mặt đất lún xuống.

Trái tim tôi càng ngày càng đập điên cuồng bên trong lồngngực, như thể nó muốn nhảy ra ngoài vậy. Tầm nhìn tôi mờ đi khi mồ hôi lạnh chảyvào mắt tôi.

Tôi chuyển tầm nhìntừ Arthur sang Tessia. Con rồng của hắn đã cuộn tròn lại xung quanh công chúaelf để bảo vệ cô ta, khiến tôi phải từ bỏ việc lợi dụng cô ta.

Trong im lặng, Arthur càng ngày càng tiến lại gần, vàtôi đã thấy nó. Trong đôi mắt hắn là một biển lửa phẫn nộ, khao khát sự hỗn loạn.

Tôi làLucas Wykes, con trai thứ củaOtis Vayhur Wykes! Các pháp sư tinh anh của Học Viện Xyrus đã phải quỳ xuốngtrước sức mạnh vô địch của tôi. Arthur chỉ đơn thuần là một tên dân đen hạ đẳng, được may mắn sinh ra vớichút tài năng về pháp thuật!

Đầu óc tôi dần trở nên tuyệt vọng và điên loạn khi tôi cốgắng dập tắt mong muốn chạy thoát khỏi đây. Hắn, làm tôi sợ ư? Đéo có đâu. Tôithà chết còn hơn phải van xin hắn tha mạng.

[][] []

#Darkie