The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 367

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 715

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 252

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1652

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 665

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 7455

Chương 90

[][] []

GÓCNHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:

Nhà của bà Rinia không quá xa nơi chúng tôi ở. Saunhững lời chào hỏi ngắn ngủi và một cái ôm chắc nịch đến từ bà lão elf già, ngườimà tôi rất xem trọng, chúng tôi di chuyển đến nơi ở của bà ấy.

“Cháu đã trở thành một chàng trai khôi ngô tuấn tú rồi,Arthur. Nếu là một trăm năm trước, cháu sẽ không thoát khỏi tay ta đâu,”bà Rinia trêu chọc tôi.

Thật đáng lo ngại nếu được nghe điều này từ một người phụnữ nào đó gần gấp ba lần tuổi tôi, nhưng nó lại đến từ bà ấy, nên tôi chỉ cườitoe toét.

“Chà, cháu còn phải xem bà trông thê nào khi trẻ hơn mộttrăm tuổi đã.”

“Hừm! Cháu cứ hỏi Virion xem ta đã tuyệt vời như thếnào nha! Chỉ cần ta bước ra ngoài là đàn ông sẽ vây quanh ta!” Rinia đặt mộttay lên hông, tay kia vuốt ve mái tóc tết của mình.

“Đúng đó Arthur. Mẹ ta đã kể rằng lúc bà còn trẻ các côgái đều ghen tị với dì Rinia,” mẹ của Tess cười khúc khích.

“Bà ấy á hả, cũng chỉ trên trung bình xíu làcùng!” Virion vẫy tay với chúng tôi.

“Tất nhiên rồi, ông còn có thể nhìn thấy ai khác ngoàingười đó…” giọng nói bà Rinia nhỏ dần, có chút hối hận vì buột miệng.

Tôi nhìn xung quanh, hoàn toàn lạc lõng. Khu rừngâm u mà chúng tôi đang bước qua dường như càng ảm đạm hơn vì bầu không khí độtnhiên trở nên ngột ngạt. Tôi liếc nhìn Tess và cô ấy có vẻ không thoảimái, ngoài chán nản còn có chút bối rối hơn mọi người.

Tôixin lỗi, Virion. Tôi vô ý quá.” Rinia đặt một tay lên đôi vai trũng củaông Virion.

“Ưmm… không sao mà. Tôi mới là người nên xin lỗi.” Ông ấytừ chối.

Chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, bầu không khí vôcùng im ắng, chỉ còn nghe thấy âm thanh giòn tan của những chiếc lá rơi và tiếngcành cây gãy dưới chân. Tôi tập trung nhìn Sylvie đang lùng sục tìm kiếmsinh vật sống bên dưới những tảng đá và khúc gỗ phủ đầy rêu.

Cái đuôi của nó vẫy vẫy phấn khích khiến tôi phải khẽ bậtcười bất chấp bầu không khí buồn bã.

Lén lút nhìn nhanh qua ông nội, tâm trí tôi bắt đầu ngứangáy với những câu hỏi mà tôi biết tôi không nên hỏi. Bà Rinia dường nhưnhận ra điều này, nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi và nở một nụ cười đau đớn.

Khi chúng tôi bước đến một khu đất trống nhỏ, tiếng nướcchảy ầm ầm tràn vào tai chúng tôi. Như thể những cái cây xung quanh khu vựcnày hoạt động như một rào chắn, ngăn lại tất cả âm thanh bên ngoài. Phíatrước chúng tôi là một thác nước hùng vĩ đổ xuống một vách đá cẩm thạch trắng rồichảy vào một hồ nước nhỏ có đường kính khoảng sáu mét.

“Không ngờ còn có một nơi như thế này tồn tại!” Tess háhốc miệng.

“Cha, đây có phải là nơi người từng đưa con đến khi concòn nhỏ không ạ?” Alduin vừa hỏi vừa nhìn xung quanh.

“Con vẫn còn nhớ hả? Ừ, con đã từng rất thích đến nơinày.” Virion nở một nụ cười khi hồi tưởng lại quá khứ.

“Thật đẹp quá!” Merial hít một hơi.

Nó thực sự rất đẹp.

Không có nhiều ánh sáng mặt trời có thể chiếu tới khoảngtrống nhỏ này, khiến nơi đây trở nên siêu thực hơn. Những tia sáng mỏngmanh xuyên qua tán cây dày, hắt lên thảm rêu và cỏ bên dưới, làm cho tất cả trởnên lấp lánh, đầy sức sống. Dòng thác đổ xuống vách đá trắng, trông như mộtbức màn nước trong vắt.

“Chúng ta đến rồi.” Rinia bước lên phíatrước nói.

Tất cả chúng tôi tiếp tục im lặng đi theo sau bà Rinia,chẳng lẽ bà ấy sẽ lôi lên một ngôi nhà từ dưới lòng đất ư?

Tất nhiên là việc đó đã không xảy ra. Bà Rinia lẩmbẩm vài câu thần chú, hai tay giơ lên, nhấc rễ cây từ dưới ao lên thành cây cầudẫn vào thác nước.

Cẩn thận bước lên rễ cây sần sùi kia, Rinia dẫn đầu cònchúng tôi theo sát phía sau. Bà vung một cánh tay lên đẩy thác nước sang mộtbên. Trước khi làm bất cứ điều gì khác, bà ấy đều nhìn xung quanh, như để đảm bảokhông ai theo dõi chúng tôi.

Sau khi thở ra một hơi thật mạnh, Rinia đặt tay lên váchđá phía sau thác nước, khiến nó lúc này bắt đầu phát sáng với những dòng dòng cổtự không thể hiểu được.

Cứ như thế, vách đá cẩm thạch trắng mở ra như một cánh cửatrượt để lộ đường hầm phía trong.

“Đừng thi triển bất kì phép thuật tạo ánh sáng nào, cứđi theo ta qua bóng tối dày đặc này.” Lời dặn dò của bà Rinia như đang nhằm vàotôi.

Tôi không biết mình đã rẽ bao nhiêu lần, chúng tôi cứ đitheo giọng nói của Bà Rinia.

“Trái.”

“Phải.”

“Phải.”

“Trái.”

Cuối cùng, chúng tôi đã thấy một tia sáng thấp thoáng cuốiđường hầm.

“Chào mừng đến với ngôi nhà nhỏ của ta.” Ánh sáng yếu ớtkhiến tôi không thể nhìn rõ nụ cười mỉm trên mặt bà. 

Lúc này, tôi không biết chúng tôi đang ở đâu nữa, nhữngtúp lều nhỏ ấm cúng còn chưa lớn bằng một căn phòng trong lâu đài của gia đìnhEralith đang chào đón tôi.

“Phù.” Tessia ngồi xụp xuống khi cuối cùng cô cũngcó thể trút bỏ sự căng thẳng của mình.

“Đây… quả là một nơi khá tốt, dì Rinia.” Alduin đưatay lên chạm vào bức tường của túp lều.

“Chúng ta ở đâu?” Tôi không khỏi tò mò, vừađi xung quanh xem xét vừa hỏi.

“Một nơi nào đó trong vương quốc của Elf.” Bà để lạimấy chữ đó rồi đi vào túp lều của mình.

Được thắp sáng bởi một vài quả cầu mờ ở góc hang, nơiRinia gọi là nhà này khiến tôi nhớ đến một loại hầm ngục nào đó chuyên dùng đểgiam giữ những tên tội phạm nguy hiểm nhất chứ không phải là nơi ở của một ngườithân thích của hoàng gia sẽ trú ngụ.

“Cháu chắc rằng dì có lý do của mình, dì Rinia, nhưng cónhất thiết phải ở một nơi như thế này không?” Merial cau mày nhìn chằm chằmvào túp lều Rinia vừa đi vào.

“Chỉ là già rồi nên trở nên thận trọng quá thôi. Đừngbận tâm đến ta! Nó cũng khá ấm cúng đấy khi cháu đã quen với nó.” Đầucủa Rinia ló khỏi cánh cửa của túp lều nói.

“Cháu có thể xem qua bên trong không?” Tess ômSylvie trong vòng tay, tò mò nhìn vào bên trong túp lều.

“Tất nhiên! Mọi người, vào trongđi.” Rinia vẫy chúng tôi vào.

Tất cả chúng tôi đều nhìn nhau đầy nghi ngờ, nhưng ôngVirion nhanh chóng đẩy tất cả chúng tôi vào trong, nói “Cứ vào đi, nó không ănthịt mấy người đâu. Trông thế này thôi chứ bên trong cũng rộng lắm đấy. Cógì ăn không nhỉ? Ta đói quá.”

Sau khi tất cả đã ổn định trong nơi trú ẩn mới là ngôinhà tối giản của bà Rinia, tôi nằm trên chếc ghế dài chìm vào giấc ngủ. Đầu gụcxuống khỏi tay khiến tôi chợt tỉnh giấc. Tất cả mọi người xung quanh vẫn ngủsay.

Dụi mắt, tôi đứng dậy và thấy Rinia là người duy nhấtcòn thức, nhấm nháp thứ gì đó có mùi giống như một loại thuốc bổ.

“Họ sẽ không tỉnh dậy ngay đâu. Chúng ta nói chuyện mộtlúc đi.” Bà Rinia nói đơn giản hai câu mà không thèm nhìn tôi. Bà vừa nhấm nhápmón thuốc của mình vừa ra hiệu cho tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

Mắt tôi nheo lại vì bối rối, nhưng tôi tin tưởng bàRinia. Nếu bà ấy muốn giết chúng tôi, với khả năng của mình thì bà ấy cóthể làm từ lâu rồi.

Không nói gì, tôi ngồi xuống và ngả người ra sau, chờ đợibà lão elf cất tiếng nói.

“Dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng cậu vẫn kháđiềm tĩnh đấy, Arthur.” Giọng điệu của Rinia dường như nói rằng bà ấy khámong đợi điều này.

“Cháu chắc rằng nếu bà có ý xấu gì thì nó đã xảy ra rồi.”Tôi đã nhún vai.

“Mm…”

“Ta nên bắt đầu thế nào đây?” Bà ấy thở dài.

Ừthì,nhìn cách bà đánh thuốc mê tất cả mọi người trừ cháu, cháu đoán đây là điều màchỉ có cháu cần biết?”

“Một giả định hợp lý.” Rinia gật đầu. “Chà, hãy bắtđầu với một bài học nhỏ về năng lực của ta, một Diviner.”

Tai tôi dựng đứng lên. Thật bất ngờ, kiến thức về ma thuậtDeviant vô cùng hiếm, ngay cả sách giáo khoa cũng chỉ nắm giữ một lượng thôngtin hạn chế về chúng.

Nhận thấy sự quan tâm trên khuôn mặt của tôi, Rinia tiếptục. “Có thể cháu cũng biết, không giống như các pháp sư thông thường lấynăng lượng từ các hạt mana trong bầu không khí, những pháp sư Deviant cần phảitìm nguồn sức mạnh của riêng mình để tiếp sức cho ma thuật của họ.”

Tôi gật đầu đồng ý.

“Ví dụ, mẹ của cháu, một Emitter, có khả năng tự chữalành vết thương cho bản thân và những người khác theo cách mà các thần chú phụchồi không thể nào sánh nổi.”

Tôi cũng đồng ý với điều này. Có nhiều phép thuậtphục hồi khác nhau có thể được tiếp nhận bởi các pháp sư thuộc tính Thủy, Phongvà Mộc. Thật không may, thuộc tính Hỏa và Mộc không có bất kỳ phép nàoliên quan đến chữa trị, vì vậy không thể thi triển ra một thần chú phục hồi từchúng. Và tất nhiên là tất cả các phép thuật phục hồi của các pháp sư vẫncòn yếu và không thể sánh với khả năng chữa trị của các Emitter.

“Các Emitter có lõi mana tự nhiên chứa một loại mana đặcbiệt được dùng để làm kích hoạt phép thuật của họ. Suốt cuộc đời ta đã gặp quakha khá Deviants, mỗi người bọn họ đều có những đặc tính riêng trong ma thuật củamình. Nhưng có một điểm chung là họ đều có một trữ lượng mana dùng để kíchhoạt ma thuật Deviant của mình.” Bà ấy trông hơi lơ đãng khi nói về nhữngđiều này.

“Chắc hẳn sẽ rất bất tiện khi họ không thể lấy mana từkhí quyển ư.” Tôi nói thêm.

“Chắcchắn là như vậy. Khi ta nói chuyện với những Deviant, tất cả họ đều nói rằngviệc học các phép nguyên tố cơ bản rất khó khăn vì họ không có lõi mana để khaithác các hạt mana trong khí quyển. Tuy nhiên, với sức mạnh deviant của họ,nó đã bù đắp cho sự bất lợi đấy.”

Cả hai chúng tôi bỗng im lặng, tôi chỉ nghe thấy tiếngngáy khe khẽ của Sylvie trong vòng tay của Tess.

Rinia nói tiếp. “Đối với các Diviner lại khác. Sứcmạnh của chúng ta có thể thức tỉnh bất cứ lúc nào trong suốt cuộc đới bọn ta,điều này hoàn toàn khác với các pháp sư thông thường và những deviantkhác. Sức mạnh của chúng ta chủ yếu xảy ra hoàn toàn thất thường, trongquá trình đó bọn ta thường thấy được hình ảnh của tương lai lóe lên trong tâmtrí; đôi khi chúng sẽ hữu ích, nhưng hầu như là chúng quá mơ hồ và ngắn ngủiđể nhìn rõ. Những viễn cảnh tương lai chớp nhoáng đó không hề tiêu tốn bấtkỳ mana nào cả.”

“…” Tôi im lặng, một cảm giác kỳ lạ dấy lên trong tôi.

“Nếu cháu cảm nhận được lõi mana của ta thì cháu biết đấy,ta thực sự có một lõi mana khá bình thường, nó có khả năng khai thác và tinhluyện các hạt mana trong khí quyển, đó là lý do tại sao ta khá lão luyện trongphép thuật Thủy hệ,” Rinia nói.

“Có vẻ đó không phải một năng lực ghê gớm gì nếu takhông biết tận dụng nó phải không?” bà nói tiếp.

“Vậy còn câu thần chú mà bà đã dùng để giúp cháu biết đượccha mẹ cháu đang ở đâu và thậm chí là nói chuyện được với họ lúc cháu còn nhỏthì sao?” Tôi hỏi.

“Ah, đó là một câu thần chú nhỏ mà ta thực hiện bằngcách sử dụng sức mạnh đặc trưng của một Diviner, nhưng cũng không hẳn vậy. Cháuthấy đấy, Arthur, bói toán thực sự đọc được trước tương lai; biết đượcchuyện gì sẽ xảy ra khi nào và nơi nào.”

Tôi mù tịt chả hiểu gì. “Bà nói bà có sức mạnh nhưmột Diviner nhưng lõi mana của bà lại không có sức mạnh kỳ diệu đó, vậy bà làmthế nào mà…”

“Ta đã trả giá bằng tuổi thọ của ta.” Bà ấy nguyền rủa.

“Những Diviner bọn ta phải trả giá bằng chính tuổi thọ củamình khi cố ý nhìn trước tương lai. Đó chính là “sức mạnh” thực sự của Diviner.Và những phép thuật nhỏ khác của bọn ta không khác gì một trò bịp bợm.”

Tôi ngồi đó, tròn mắt, không biết trả lời thế nào.

“Lúc đến đây ta đã vô tình nhắc đến một người, đó là ngườivợ duy nhất và cũng là tình yêu cả một đời của Virion, cô ấy là cũng mộtDiviner và mạnh hơn ta nhiều. Những lời tiên tri của cô thường dài và chitiết hơn của ta, và cũng thường xuyên hơn nữa.” Nụ cười hồi tưởng lại nhữngkỷ niệm của bà cứ tắt dần sau từng câu nói.

“Cô ấy còn rất đẹp, vẻ đẹp duyên dáng mà vẫn đầy khí chất,mọi phụ nữ thời bọn ta lúc đó đều thầm ghen tị trong lòng. Cô ấy là niềm tựhào của cả vương quốc và là một thần tượng đối với mọi thần dân.”

“Mọi thứ gần như hoàn hảo khi cô ấy yêu và có một hôn lễtuyệt vời với Virion. Nhưng số phận đâu có dễ dàng với cô ấy như thế.”

Tôi không khỏi nhăn nhó vì có thể điều tôi sắp được nghesẽ là một bi kịch.

“Vào thời điểm đó, cuộc chiến giữa Vương quốc Sapin vàElenoir đã gần đi đến hồi kết nhờ cuộc đàm phán về một hiệp ước đình chiến sắpđến. Tuy nhiên, Vua Sapin lại cố ý muốn gây ra thiệt hại cho vương quốc củachúng ta càng nhiều càng tốt trước khi ký kết hiệp ước. Ông ta đã thực hiệnmột kế hoạch để loại bỏ người thừa kế ngai vàng trong tương lai.”

“Ý bà là…”

“Đúng, Virion là mục tiêu duy nhất của của Vua Sapin…”Rinia nói gần như thì thầm.

“Thật nghiệt ngã là vợ của Virion đã chịu rất nhiều dằnvặt bới hình ảnh cái chết của ông ấy trong tương lai. Những lời tiên trivô thức của cô ấy đã nói về việc Virion sẽ chết như thế nào, và mỗi lần như thếlà cô lại cố gắng làm gì đó để thay đổi tương lai, và rồi hậu quả cũng dễ đoánlà dẫn đến một cái chết khác. Dù Virion biết khả năng của vợ mình, nhưngcũng không thể ngăn được một người phụ nữ dùng đủ mọi cách để giữ lấy mạng sốngcho chồng mình.”

“Mỗi khi ta dùng sức mạnh của mình để nhìn về tương lai,ta đều có thể cảm thấy từng ngày, từng tuần, thậm chí là từng tháng bị rút cạnkhỏi sinh mạng của mình. Ta thật sự không thể tưởng tượng nổi cô ấy đã phảichịu đựng những gì khi liên tục sử dụng sức mạnh đáng nguyền rủa này vì ngườicô yêu.”

Tôi không biết phải nói gì, mà nếu có nói thì những lờiđó cũng thật sáo rỗng khi nó đến từ một người chưa hề trải qua cảm giác đó.

Đôi mắt của Rinia hoe đỏ, cố kìm nén những giọt nước mắttuôn rơi.

“Cuối cùng thì cô ấy đã có thể giữ được mạng sống choVirion cho đến khi hiệp ước hòa bình được ký kết, nhưng cũng đã đốt cháy rấtnhiều tuổi thọ của mình để bảo vệ người đàn ông mình yêu, và cô đã chết vàitháng sau đó.”

“Cháu có biết Diviner đó là ai không, Arthur?” Bà ngướclên với một dòng nước mắt lăn dài trên má phải.

“Đó làem gái của ta.

#Bé_Thỉu