The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 387

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 767

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 264

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1792

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 732

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8182

Chương 94

GÓC NHÌN CỦA CLAIRE BLADEHEART:

Tôi giữ chặt lấyCurtis, tuyệt vọng dùng tay bịp chặt miệng cậu ấy. Mắt tôi nhòe đi khi nước mắtlăn dài trên gò má.

Chúng tôi không thể…không, tôi không thể làm gì cả.

Thành viên Ủy ban Kỷluật chịu trách nhiệm gìn giữ bảo an và trật tự trong Học viện Xyrus. Tôi đã đượcđích thân Hiệu trưởng Goodsky giao cho trọng trách này, ngoại trừ Arthur thìtôi được giao nhiệm vụ lựa chọn thành viên và lãnh đạo họ.

Tôi là thủ lĩnh củahọ, nhưng tôi lại để điều này xảy ra… Tôi đã chọn để lọt một tên gián điệp thâmnhập vào trường.

Tôi đã phớt lờ việcđộng tĩnh của chúng tôi đều bị rò rỉ cho kẻ địch.

Tôi sẽ phải chịutrách nhiệm cho tình trạng của Theodore lúc này. Thậm chí nếu anh ta còn sốngthì cũng không thể đi bằng hai chân được nữa.

Tôi sẽ phải chịutrách nhiệm cho việc Feyrith bị bắt.

Tôi sẽ phải chịutrách nhiệm cho cái chết của Doradrea Oreguard.

Đáng ra tôi phải chúý đến cách mà nhóm cực đoan biết hết mọi động tĩnh và dễ dàng vượt mặt chúngtôi. Tôi đoán trong tiềm thức, tôi tin các thành viên trong nhóm chắc chắn đềutrung thành.

Vì cái suy nghĩ ngâythơ ấy mà chúng tôi là người đầu tiên bị tấn công. Sự việc xảy ra đêm qua, khimà ánh sáng bình minh lờ mờ nhè nhẹ ló ra khỏi đường chân trời. Chúng tôi đã bậnrộn chuẩn bị cho trận chiến toàn diện cuối cùng sẽ đến, hoàn thành kế hoạch sơtán khẩn cấp sau khi xây dựng các nơi trú ẩn an tòa tạm thời cho học viên.

Chúng tôi đều nhấttrí rằng việc này hơi quá mức, nhưng giờ tôi nhận ra thậm chí nó còn không khảthi.

Không nghỉ ngơi, mọingười quyết định xả hơi bằng việc tập luyện. Đó là ý kiến của Kai. Cậu ta gợi ýchúng tôi mở rộng vùng tập luyện để mọi người có thể tập mà không vướng họcviên, những người lo lắng về các vụ gần đây, có thể bị kích động bởi âm thanh củaphép thuật và vũ khí va chạm.

Chúng tôi chưa baogiờ mở rộng hàng rào tập luyện trước đó, thế nhưng, tôi lại chẳng thấy có gìsai trong lời đề nghị kia, vậy nên tôi đã để Kai giám sát hàng rào, số còn lạithì tập luyện bên trong.

Khi hàng rào hìnhthành, nó có màu đỏ nhạt thường chưa bao giờ xuất hiện trước đây. Nghĩ lại thì hàngrào tập luyện mà Kai dựng lên bằng cách sử dụng cổ vật là một phiên bản thu nhỏcủa cái lồng bao toàn bộ Học viện.

Sau đó chúng tôi bịtấn công. Kai đã để bọn chúng vào; chỉ đơn giản như vậy. Tên khốn ma mãnh đó làkẻ tiết lộ kế hoạch của chúng tôi cho nhóm cực đoan rồi cung cấp cho chúng tôithông tin sai lệch.

Kai đã bận rộn giữ vữnghàng rào để không ai bên ngoài có thể nghe được âm thanh của trận đấu. Nhưngchúng tôi áp đảo số lượng 3vs1 và đang trên đà chiến thắng. Nhóm pháp sư cựcđoan rất mạnh, nhưng đội tôi còn mạnh hơn. Chúng tôi đã có thể thoát ra để cảnhbáo cả trường… nhưng rồi hắn ta xuất hiện.

Ngay khi hắn bướcqua hàng rào, mọi lợi thế của chúng tôi biến mất. Tôi đéo tin được hắn ta lạilà một phần của việc này. Không, tôi đang nói dối. Hắn chắc chắn là một phần củaviệc này. Thứ tôi đéo tin nổi là đó thật sự chính là hắn ta.

Hắn một tay xoaychuyển cả tình hình. Trước đây hắn là một pháp sư tài năng, nếu không phải vìtính cách lươn lẹo và tự phụ ấy thì tôi đã muốn hắn vào Ủy ban Kỷ luật rồi. Hắncó tài, nhưng rất nhiều bước đột phá về ma thuật của hắn đều là nhờ vào việc lạmdụng thần dược và các loại chất kích thích tổng hợp khác, để rồi dẫn đến hậu quảthảm khốc này. Dù sao đi nữa, đó cũng chỉ là một tin đồn.

Nhưng giờ thì hắnđang ở trình độ hoàn toàn khác. Dòng mana dao động quanh hắn tương đương vớitrình độ của các giáo sư – không, còn hơn họ. Thật kỳ lạ. Các hạt mana dồi dàoxung quanh hắn rất bất thường, hỗn loạn thì đúng hơn; mana bị ép buộc tạo raquá nhiều đến mức nó tràn ra. Tôi không chắc đó có phải nguyên nhân hay khôngnhưng ngay cả da và tóc của hắn cũng thay đổi.

Lượng mana ấy rất bấtthường với những người chỉ vừa mới thức tỉnh gần đây. Điều này làm tôi nhớ đếnArthur; rất có thể bây giờ hắn ta thậm chí còn mạnh hơn cậu ấy, nhưng, tôi biếtchắc chắn dù có thứ gì đã khiến hắn ta được như hiện giờ cũng không hề bình thường.

Không cần nói cũngbiết là chúng tôi không đấu lại hắn. Không chỉ niệm phép thức thời, hắn còn cóthể niệm nhiều phép cùng lúc, và với nguồn mana vô tận kia – thậm chí nếu hắnđơn thương độc mã thì hắn cũng sẽ đánh bại toàn bộ chúng tôi.

‘Làm thế quái nào màhắn lại mạnh được như thế?’ Là ý nghĩ dai dẳng bám lấy tâm trí tôi.

“Mày dám nhận mìnhlà học viên của Học viện? Đéo thể ngờ được, tao đã nghĩ sự kiêu hãnh vốn có củamày sẽ ngăn mày trở thành con chó của nhóm khủng bố điên rồ này, Lucas,” tôikhinh bỉ. “Giờ thì tao biết mình sai cmnr.”

Tôi chắc đã chọcđúng tổ kiến lửa vì mặt hắn tối sầm lại; nhưng trước khi hắn nổi khùng như tôinghĩ thì Kai chen vào.

“Lucas, ngài ấy muốnxử lí nhanh gọn. Đừng quên nhiệm vụ,” Kai cộc lốc, nét mặt căng thẳng cố giữhàng rào.

Kai phớt lờ toàn bộtiếng thét căm phẫn lặp đi lặp lại vì sao hắn lại phản bội chúng tôi; hắn chỉ mởmiệng để nhắc Lucas.

Lúc này khó có thểra ngoài bằng cách đánh bại hắn được; mục đích của chúng tôi là tạo một lỗ hổngtrong hàng rào.

Trong lúc chiến đấu,chúng tôi cố tình niệm chú vào cùng một điểm trên hàng rào và tránh bị chúngphát hiện, nhưng hàng rào thậm chí còn mạnh hơn chúng tôi tưởng rất nhiều.

Sau khi đánh bại 3người trong số chúng, Feyrith là người đầu tiên bị tóm và lôi đi bởi nhóm phầntử cực đoan, nhưng sau đó, chúng tôi đã xoay sở tạo một lỗ hổng trên hàng rào.

Chúng tôi đã có thểtạo lỗ hổng đủ lớn để chui qua, tiếc là không phải toàn bộ đều thoát được. Cắnchặt răng, chúng tôi buộc phải bỏ lại Doradrea, cùng với Feyrith, người đã giữchân nhóm cực đoan đủ lâu để chúng tôi trốn thoát.

Tôi cảm giác nhưkhông phải chúng tôi thoát được, mà là chúng tôi được thả đi. Tôi có thể nhớ rõđiệu cười nhếch mép hiện lên trên mặt hắn khi hắn đứng đó, khinh thường tôi nhưkiểu một con côn trùng được hắn thả ra vì không muốn dây vào mớ rác rưởi.

Khi chúng tôi pháthiện ra thì đã quá muộn rồi. Trận chiến của chúng tôi rất tốn thời gian, và trongkhoảng thời gian ấy thì học viện đã bị nhốt chặt trong chiếc lồng và bị tấncông bởi cả nhóm cực đoan và quái thú mana.

Hiệu trưởng Cynthiavẫn chưa quay lại, và lúc chúng tôi đã tìm thấy vài thành viên của Hội họcsinh, họ cũng bị tấn công, mặc dù trông họ khá khẩm hơn chúng tôi. Clive thậmchí còn thấy biết ơn khi Chủ tịch Hội học sinh chưa quay lại sau chuyến đi củacô. Thư ký Hội học sinh – tôi nghĩ cô ấy tên là Lilia – lo lắng hỏi tôi liệuArthur có ổn không, và cô ấy thấy nhẹ nhõm khi không tìm thấy cậu ấy trong Họcviện.

Tinh thần chúng tôituột dốc vì một số học viên, những người mà chúng tôi vẫn đang gắng sức chiến đấuđể bảo vệ, còn họ thì nhượng bộ và đứng về phía kẻ địch.

Nhưng tôi không thểđổ lỗi cho họ.

Là do chúng tôi đã thấtbại trong việc bảo vệ họ.

“Làm ơn, Curtis…làm ơnđấy.” Tôi van nài, khóc nghẹn.

“Làm ơn, đừng mà. Cậukhông thể.” Tôi cắn chặt môi dưới.

“Làm ơn…”

Nhịp tim của Curtis đã ổnđịnh, nhưng tôi có thể cảm nhận được cậu ấy đang run rẩy vì giận dữ. Tôi bỏ tayra khỏi miệng của cậu ấy. Máu. Là của Curtis.

Cậu ấy cắn chặt môi đếnmức toét hết cả ra.

“Tôi sẽ giết hắn…”,Curtis lẩm bẩm, giọng run lên.

“Đừng, Curtis… hãy đợiđã. Tôi không thể để cậu xông ra rồi chịu kết cục như Theodore được. Chúng takhông thể để mất thêm cả cậu nữa.” Tôi cố giữ giọng bình tĩnh khi nói, nhưngtôi lại không thể thuyết phục được chính bản thân mình.

“Đợi? Chúng ta chỉ ngồiđây đợi trong khi để hắn giết Theodore với Feyrith? Hử? Như cách hắn đã giếtDoradrea ư?” Cậu ấy gằn giọng.

Ngực tôi thắt lại vì “chấtđộc” trong lời nói của Curtis, nhưng trước khi tôi có thể nói thì một âm thanhsắc lẹm đã ngăn tôi lại.

Curtis ôm má trái, sữngsờ.

Đôi mắt Kathyln đỏ ngàuvà sưng lên, hàng mi dài ướt đẫm nước mắt. Gương mặt chứa đầy sự đau khổ và tuyệtvọng. Vẻ mặt vô cảm thường ngày không còn nữa. Tay cô ấy vẫn giữ trên khôngtrung sau khi vừa tát người anh trai của mình xong.

Cái tát không mạnh, cũngkhông đau đến thế, nhưng có thể nói, với biểu cảm của Curtis thì cái tát nhẹ từem gái của cậu ấy như một nhát dao chí mạng, nó đau hơn bất kỳ thứ gì.

“Anh. Chúng ta cần nghĩcách cứu họ. Chúng ta cần lên kế hoạch để bảo vệ tất cả mọi người ở đây. Chúngta cần ngăn tên quái vật đó lại, nhưng chúng ta không thể làm gì nếu anh cứ cứngđầu như vậy… hoặc nếu anh chết.” Kathyln không chớp mắt, từng lời nói của cô ấykhông chỉ thức tỉnh Curtis, mà còn với tôi nữa.

Cô ấy nói đúng, chúngtôi cần hành động cùng nhau. Chúng tôi cần một kế hoạch.

Tôi nhìn quanh đám đôngtrước tháp chuông và đằng sau chúng tôi, nghĩ cách trốn đến phòng của Hiệu trưởngCynthia để xem ở đó có thứ gì có thể giúp chúng tôi được không, nhưng bọn mặcáo choàng đứng đó, những con thú mana thì bị kích động sẵn sàng vồ lấy bất kìai có ý định chạy trốn.

Sau đó, chúng đưa nhữngngười bị bắt ra, tôi thấy cả Feyrith bị đánh đập đến bất tỉnh.

Khi mọi người yên lặngnhìm chằm chằm vào hàng người mặc áo choàng, mỗi tên giữ một tù nhân tương ứng,lặng lẽ bước ra, tôi phải mất vài giây từ khoảng cách này mới nhận ra một trongsố họ chính là… Chủ tịch Hội học sinh.

GÓC NHÌN CỦA ELIJAH KNIGHT:

Cảnh vật chuyện độngthật chậm.

Tôi dụi mắt để chắcchắn, nhưng dù có dụi hay chớp mắt bao nhiêu lần đi nữa, thì dáng người của cô ấyvẫn không thay đổi. Dù đầu tóc rối mù, phủ đầy bụi bẩn và máu thì mái tóc màu ánhbạc ấy không thể lẫn đi đâu được.

Tâm trí tôi rối bời,một phần suy nghĩ về những thứ đã xảy ra, làm thế nào cô ấy lại xuất hiện ởđây, một phần phủ định rằng cô ấy không hề ở đây. Có thể cô ấy đang ở cùngArthur.

Những tiếng thì thầm,bàn tán nổ ra khi các học viên và giảng viên nhận ra một trong những tù nhân làChủ tịch Hội học sinh, những người còn lại là thành viên của Ủy ban Kỷ luật.

“Suỵt.” Draneeve vẫytay để chúng tôi trật tự trước khi tiếp tục. “Ta chắc là mọi người đều muốn biếtđiều gì đang xảy ra, nhưng trước khi ta giải thích, ta muốn giới thiệu bản thânmột chút.”

Hắn ta tiến lên phíatrước, kéo áo phẳng phiu, dùng ngón tay chải lại tóc. “Như ta đã nói trước đó,ta là Draneeve.”

Hắn dừng một lúc,như thể chờ đợi một tràng pháo tay. Nhưng chả có cái mẹ gì xảy ra nên hắn chỉnhún vai rồi tiếp tục.

“Ta biết là vào thờiđiểm này, các người xem ta như một kẻ xấu xa, ta cũng không ngạc nhiên lắm, vìcuộc tấn công và những cái chết này, nhưng ta đảm bảo với các người, ta đứng vềphía mọi người.

Câu nói nực cười ấytạo ra một sự ồn ào, những tiếng la hét chửi rủa vang lên từ đám đông.

“Trật tự.”

Giọng của hắn còn béhơn tiếng gầm gừ nhỏ, nhưng sức nặng của từng câu chữ ngay lập tức khiến cả lũcâm miệng.

“Như ta đã nói… Talà Draneeve và ta đến đây là để cứu các ngươi.” Draneeve dang rộng hai cánh taykiểu oai vệ, chiếc áo choàng thì tung bay trong gió nên trông hắn cũng khá ấntượng.

Không ai nói lời nàovì quá hoảng sợ trước những gì hắn có thể làm, tất cả chúng tôi chỉ đợi hắn tiếptục nói.

“Các bạn thấy đấy,ta đến từ một vùng đất xa xôi. Đó là một nơi rất tàn khốc, tàn khốc với những kẻyếu đuối. Ừ, ta đang nói chúng bây đấy. Những người ở đây được xem là ‘tinhhoa’, với gia thế và tiềm năng để biến các ngươi trở thành tương lai của lục địanày, nhưng ở quê hương của ta, các người. Chỉ. Đơn giản. Là. Rác.” Những lời cuốicùng của Draneeve phát ra một cách ngắn gọn đầy chế giễu.

“Ta đã nói, ta phảiđi một chuyến rất dài và mệt mỏi để đến đây và chuẩn bị kĩ càng cho những ngườimà ta cho là xứng đáng, để sau này lãnh chúa của ta trở thành người thống trị mớicủa lục địa này, các ngươi đó sẽ có vị trí trong vương quốc của Ngài ấy chứkhông phải bị vứt bỏ như rác rưởi thế này.”

Tôi liếc nhìn mọingười xung quanh, ai cũng đều bối rối. Với biểu cảm trên gương mặt họ, có thểthấy họ đang hoài nghi. Không chỉ ngạc nhiên mà họ còn trông giống như đangnghĩ đây là một trò đùa lố bịch.

“Với những ngườiđang đứng trước mặt ta ngày hôm nay, chúc mừng các ngươi đã được chọn để trởthành những quân cờ trong đội quân của đấng cai trị mới của lục địa này.Lukiyah, bước lên phía trước và cho họ thấy sức mạnh mới mà cậu được ban tặngđi.”

Lukiyah?

Không… Không lẽ là…

Bóng dáng ấy, ẩn sau lớpáo choàng, đang túm chặt tóc của Tess, kéo lê cô ấy bước ra cùng hắn. Tôi cắnchặt môi, cố giữ bình tĩnh. Bên dưới cái mũ trùm đầu, hắn dường như đang tìm kiếmai đó trước khi dừng lại; tôi có thể cảm nhận ánh mắt của hắn hướng về tôi. Tôiđứng sững khi hắn cởi áo choàng ra.

Đúng như tôi nghi ngờ,là Lucas Wykes.

Mắt hắn như đang cườikhi hắn tiếp tục nhìn chằm chằm tôi.

Một cách chậm rãi, khóemôi hắn cong lên khi hắn kéo tóc Tess lên, vừa đủ để cổ cô ấy bên cạnh mặt hắn.

Ánh mắt giễu cợt nhìnthẳng vào tôi khi Lucas lè lưỡi, chậm chạp liếm từ cổ đến tai Tessia, chỉ dừnglại và nháy mắt với tôi.

Sự ức chế kìm nén cơnthịnh nộ của tôi biến mất ngay tức khắc, tôi chỉ còn đủ tỉnh táo để chửi rủa.

“LUCAS, THẰNG CHÓ! SAOMÀY DÁM!” Mắt tôi đỏ ngầu, tâm trí tê liệt. Đột nhiên, như thể có một nội lựcnào đó đã đẩy tiềm thức của tôi ra, cả cơ thể này dường như không còn là củatôi nữa… như thể tôi là một người hoàn toàn khác đang quan sát mọi chuyện ở gócnhìn thứ nhất.

Tôi chưa bao giờ cảm thấynhư vậy trước đây, nhưng tôi biết dù thứ gì đang kiểm soát cơ thể tôi, nó biếtcách sử dụng sức mạnh của tôi còn rõ hơn chính bản thân tôi.

Đó là một cảm giác rất kìlạ, tôi biết nó bất thường. Cảm giác như có một con quái vật trong người tôi màtôi phải cố ngăn không cho nó hoán đổi vị trí với tôi.

Tầm nhìn của tôi bị bópméo, hooc-môn căm phẫn tiết ra liên tục. Tôi không thể nghe được gì ngoài tiếngtim đập. Cơ thể tôi như một cái vỏ vô hồn, bị ai đó, không phải tôi, điều khiểnnhư một con rối.

Cái mẹ gì đang xảy ra vớitôi vậy?

Những cái gai đen tủara từ mặt đất xung quanh tôi, một số người bị thương do không chạy kịp.

Mặc dù cảm thấy khá tộilỗi, nhưng ít nhất thì cơ thể tôi đã ghim chặt vào Lucas.

Tôi loạng choạng bước đivề phía tên khốn vong ân bội nghĩa đó, những lời chửi rủa đầy thô tục cũngkhông thể diễn tả hết con người hắn ta. Khi tôi đến gần hàng rào, tôi lo lắngkhông biết liệu cơ thể mình có thể phá hủy nó hay không, nhưng dường như đó làsự lo lắng thừa thãi. Một ngọn lửa plasma đen đột ngột phủ kín tay tôi, và khi cơthể tôi đặt tay vào hàng rào, nó bắt đầu phá hủy hàng rào dễ dàng như lửa làmbơ tan chảy vậy.

Tôi có thể nhận ra biểucảm ngạc nhiên trên mặt Lucas, nhưng biểu cảm trên mặt Draneeve thậm chí còn bấtngờ hơn. Sắc mặt hắn tái nhợt, nhăn nhó, méo mó mà tôi có thể gọi là sự sợ hãi.Hắn đưa tay lên một cách nhẹ nhàng, như thể muốn trấn tĩnh tôi vậy. Khoảnh khắcấy, hàng tá con thú mana xuất hiện tấn công tôi, như vô ích. Chỉ cần một cáibúng tay của tôi, gai túa lên từ mặt đất, xiên những con thú mana vô sắc lênkhông trung.

Đó là tôi sao? Tôi chưatừng thấy phép thuật nào như thế trước đây. Nói theo cách nào đó thì nguồn phépthuật này khá hung ác và tàn bạo. Như thể sức mạnh này chỉ dành cho việc giếtchóc và phá hủy.

Cơ thể tôi phớt lờ nhữngcon thú mana đã chết và chậm rãi tiến về phía Lucas, kẻ giờ đây đã hết kinh ngạc,thay vào đó là cặp lông mày hắn nhíu lại, đôi mắt tỏ vẻ khó chịu. Những tên mặcáo choàng khác cũng định buông tù nhân ra, sẵn sàng lao về phía tôi, mà vì lído nào đó mà Draneeve ngăn cản họ. Tôi không thể nghe được hắn nói gì, nhưngDraneeve như kiểu đang nài nỉ khi tay hắn liên tục ra tín hiệu hy vọng tôi bìnhtĩnh lại.

Đột nhiên, một cơn đaunhói lên như một lưỡi kiếm đang cháy khiến cơ thể tôi cứng ngắc. Tôi không biếtsao mình lại biết điều này, nhưng cảm giác như cơ thể tôi đang đạt đến giới hạn.

Chưa. Vẫn chưa. Tôi biếtmình không thể kiểm soát cơ thể, nhưng lúc này, ít nhất tôi muốn cơ thể tôi giếtchết Lucas như nó muốn.

Cơ thể tôi bắt đầu choạngvạng, những bước đi cũng dần bất ổn.

Sắp rồi…

Cơ thể tôi nâng cánhtay lên, một mũi tên đen bắn thẳng về phía Lucas. Mũi tên dài ít nhất cũng bằngcánh tay lại chẳng thể giết được Lucas như tôi mong đợi, nhưng tốc độ của nónhanh đến mức Lucas cũng không kịp né.

Lucas ngã ngửa ra vì lựccủa cú đánh, tôi hầu như chỉ có thể thấy lờ mờ mũi tên đen nhô ra từ vai phải củahắn.

Thêm lần nữa…

Tầm nhìn mờ đi, cơ thểtôi bất động; tôi đang mất dần ý thức. Tôi nhìn lại Draneeve lần nữa, hắn trôngcó vẻ bối rối hơn, và trước khi ý thức tôi hoàn toàn mờ dần trong bóng tối, tôinghĩ tôi đã nhìn thấy cậu ấy. Có lẽ tôi bị ảo giác, nhưng tôi nghĩ tôi đã thấyngười bạn của mình.

Tôi nghĩ tôi đã thấyArthur.

#Huỳn