The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 379

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 760

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 261

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1764

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 721

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8041

Chương 85

GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:

Sự thật rằng tất cảnhững chuyện này bằng một cách nào đó đều liên quan đến Sylvia không làm tôi ngạcnhiên mấy. Những điều ông ta nói chỉ đơn giản xác nhận tất cả những gì tôi đã điềutra cho đến giờ.

Nhưng…

Phu nhân Sylvia…

Con gái của người sởhữu quyền lực tối thượng giữa các vị thần…

Ngay cả với tư cáchmột cựu vương ở kiếp trước, đối mặt với một người có tầm vóc vĩ đại như vậy thìtôi chỉ có thể quỳ xuống để phục tùng họ.

Tôi không thể nóinên lời khi nhìn chằm chằm vào cô rồng của mình. Tất nhiên, việc Sylvie là concủa của Sylvia thì không phải tôi không biết, nhưng do sự truy đuổi của nhữngcon quỷ sừng đen – tộc Vritra – đối với cô ấy, tôi chưa bao giờ có cơ hội đểxác nhận. Việc ngoại hình của Sylvie trông khác xa mẹ mình cũng khiến nhiều lúctôi hoài nghi.

Giọng nói của ông nộiVirion đột nhiên xuất hiện trong tâm trí tôi. Ông ấy là người đã xác nhận rằngSylvie là một con rồng. Từ những gì ông kể và những điều tôi đã đọc, mặc dù nhữngcon rồng luôn luôn cực kì hiếm thấy và mạnh mẽ, không hề có thứ gì đề cập đếnviệc chúng là chủng loài thượng đẳng, nói gì đến Asura.

“Vậy tất cả các vịthần trong lịch sử đều là rồng?” Tôi tò mò.

Windsom nhìn tôi, thởdài nôn nóng. “Không. Mặc dù có những giống loài thấp kém hơn xuất thân từ thầnlinh chúng ta, nhưng so sánh bọn ta với chúng là xúc phạm đấy. Ta sẽ tạm gác sinhlý học sang một lần khác, nhưng nói chung có những thông tin chính mà cậu cầnbiết. Mặc dù có những ngoại lệ đặc biệt do sự khác biệt bẩm sinh trong mỗi tộc,nhưng trong hầu hết trường hợp, các vị thần có ba hình dạng chính. Dạng ngườimà ta đang sử dụng, dạng rồng mà Phu nhân Sylvia đã sử dụng để truyền ý chí củacô ấy cho cậu, và dạng thứ ba là sự dung hợp của cả hai hình dạng trên.”

“Vậy theo như ôngnói, Sylvie cũng có thể biến thành con người?” Tôi không thể không chỉ tay vàocô rồng của mình trong sự ngạc nhiên.

“Đúng, nhưng Phunhân Sylvia chắc hẳn đã phong ấn chính con gái của mình, vì lượng mana mà Sylviesở hữu thấp hơn rất nhiều so với bình thường. Arthur, cậu đã gặp cô ấy như thếnào?”

“Trước khi Sylvia bịgiết hoặc bị bắt đi bởi những tên quỷ sừng đen, bà ấy đưa cho tôi một hòn đá,thứ mà về sau tôi mới khám phá ra rằng nó là 1 quả trứng.” Tôi tặc lưỡi. Giảithích điều này gợi nhớ cho tôi một số kí ức không tốt đẹp cho lắm.

“Những tên quỷ sừngđen?” Windsom nghiêng đầu.

“Tôi dựa vào hình dạngcủa chúng để miêu tả như vậy. Từ những gì mà ông kể, có vẻ họ giống với thứ màông gọi là tộc Vritra.”

“Haaaa, cũng phải, tộcVritra vốn được biết đến với chiếc sừng quỷ nhìn khá nổi bật của họ. Trong khiđây là một trong những suy đoán có tiềm năng nhất, điều này cũng có nghĩa là córất ít hi vọng rằng Sylvia vẫn còn sống. Arthur, Phu nhân Sylvia đã không ngầnngại đặt phong ấn lên con gái mình để tộc Vritra không thể tìm thấy cô bé.” Lầnđầu tiên, có một xúc cảm trào dâng lên qua khuôn mặt của Windsom mà không phảilà sự khó chịu. Tôi có thể thấy nỗi buồn thoáng qua đôi mắt ông khi ông dành mộtchút thời gian rồi tiếp tục.

“Vậy nghĩa là các vịthần thường được sinh ra dưới dạng con người?” Tôi không thể không hỏi.

“Đúng. Hình dạng rồngtiêu tốn rất nhiều mana của chúng ta nên chúng ta dành đa số thời gian của mìnhtrong dạng người. Dù vậy, giống với việc ta có thể biến thành hình dạng một conthú nhỏ hơn, có vẻ con gái của Phu nhân Sylvia cũng thích ở trong dạng đó để giữnăng lượng.”

“Ông liên tục nhắc đếncô ấy dưới danh nghĩa con gái của Phu nhân Sylvia, nhưng cô ấy cũng có một cáitên. Đó là Sylvie. Tôi đặt tên cô ấy theo tên của Sylvia. Ngoài ra, giờ Sylviecó thể chuyển thành dạng người được không?”

Windsom lắc đầu “Khảnăng cao là không. Dạng người là dạng tự nhiên nhất của chúng ta, nên nếu cô ấy…Tiểu thư Sylvie, có thể biến thành dạng này, cô ấy đã làm từ lâu rồi.”

Có cả đống câu hỏitràn ngập trong tâm trí tôi khi tôi biết rằng Sylv là một Asura. Tưởng tượng côấy ở dạng người đã là một việc khó khăn, nhưng còn việc chúng tôi có giao ước vớinhau qua khế ước là sao? Có Asura nào trên Epheotus thực hiện giao ước với nhaukhông? Mặc dù Sylv là người chủ động thực hiện giao ước, nhưng chính tôi cũngkhông thể tưởng tượng làm chuyện đó với một sinh vật mang hình người.

Tôi biết Windsom sẽnói điều gì đó kiểu “Ta sẽ chỉ nói những gì cần thiết cho cậu vào lúc này,” nêntôi cũng đẩy những suy nghĩ ấy sang một bên và tập trung vào những gì chúng tôiđã bàn luận trước đó.

“Vậy là từ khiSylvia, con gái của một vị thần tối quan trọng, đã trao ý chí của mình cho tôi,điều này đã bất đắc dĩ kéo tôi vào cuộc chiến sắp tới giữa các ông đối với giatộc Vritra và đồng bọn, đúng không? Bên cạnh đó, sự thật rằng Sylvie, cháu nộicủa vị thần ấy, là khế ước thú của tôi, lại dấy lên thêm một câu hỏi nữa… Ôngcó định đưa cô ấy về Epheotus không?” Mắt tôi nheo lại khi tôi cố đọc biểu cảmcủa Windsom.

“Đúng. Sau tất cả nhữnggì ta đã giải thích với cậu, nói ngắn gọn đi thì đó là ý định chính của ta. Cậucó thể hoặc không thể nhận ra rằng sức mạnh thực sự của Phu nhân Sylvia rất bí ẩnvà mạnh mẽ đến nhường nào. Ngay cả khi cậu tiếp cận được 1 vài kĩ năng mà cô ấycó thể thực hiện, ta nghi ngờ việc cậu có thể khai thác được dù chỉ một phần nhỏsức mạnh thực sự của cô. Arthur, ngay cả các Asura cũng sẽ chảy nước miếng khinhận được sức mạnh của Phu nhân Sylvia. Mặc dù cô không thể hoàn toàn kiểm soátchúng, sức mạnh tiềm ẩn của cô có khả năng vượt xa cả cha cô ấy.” Có một sựkhao khát xen lẫn tôn trọng trong đôi mắt của vị thần này khi ông ấy cố giảithích những điều này cho tôi.

“Còn về việc đưa Tiểuthư Sylvie về lại Epheotus, quyết định ban đầu của bọn ta, chúng ta đã quyết địnhchọn một con đường khác. Arthur, bọn ta sẽ tham gia vào cuộc chiến với bộ tộcsa ngã, lực lượng được lãnh đạo bởi Agrona và tộc Vritra của hắn, sớm thôi. Saucuộc chiến trước đây, cả 2 bên đều đã chịu tổn thất lớn và không còn cách nàokhác ngoài việc phải sắp xếp đình chiến. Agrona đồng ý không chạm vào Dicathen,nhưng đổi lại chúng ta phải từ bỏ lục địa Alacrya cho hắn.

Trong khi lực lượngcủa chúng ta có thể mạnh hơn do dòng giống, bọn họ vẫn sở hữu quá nhiều yếu tốkhông thể lường trước với những cuộc thí nghiệm mà họ có thời gian để thực hiệntrong giai đoạn này. Thỏa thuận đình chiến đang mất dần sức mạnh khi các gia tộcphản bội tiếp tục phát triển đội quân của mình. Chúng ta đã tìm thấy dấu vết củaquân đội Agrona ở lục địa này. Mặc dù tầng lớp đứng đầu ở Epheotus sẽ không baogiờ công khai thừa nhận điều này, nhưng bọn ta vẫn cần sự giúp đỡ khác; và tiềmnăng của cậu trong tương lai có thể đóng một vai trò quan trọng trong việc này.Chỉ cần cậu, Arthur Leywin, đồng ý làm đồng minh của chúng ta, thì sự chia cắtgiữa cậu và Tiểu thư Sylvie là không cần thiết.”

Mặc dù trông cóWindsom vừa yêu cầu tôi một ân huệ, cái nhìn chết lặng của ông khiến tôi có cảmgiác như mình vừa được ban cho một vai trò có vinh dự cao nhất.

Ông ấy đã nắm thóp đượctôi trong tay. Không có nhiều lựa chọn cho tôi vào lúc này. Nếu tôi từ chối,ông ấy sẽ cưỡng chế đưa Sylv khỏi tôi và Dicathen sẽ vẫn là chiến trường trongtương lai. Vì vậy, gia đình và bạn bè tôi vẫn sẽ gặp nguy hiểm không cần biếttôi có trở thành đồng minh của họ hay không.

Ông ấy cơ bản là muốntruyền đạt rằng, bằng cách này hay cách khác, tôi vẫn sẽ phải tham gia vào cuộcchiến thôi. Giờ thì tôi sẽ phải quyết định cách tôi muốn đối mặt với kẻ thùchung của chúng tôi.

Thở dài ngán ngẩm,tôi đồng ý “Vì cuộc chiến này ảnh hưởng đến toàn bộ lục địa, tôi sẽ là đồngminh của ông dù hôm nay tôi có đồng ý hay không. Nhưng, qua cách nói chuyện củaông, tôi cảm thấy những gì ông đang muốn yêu cầu là liệu tôi có thể trở thành mộtcon tốt dưới sự kiểm soát của ông hay không.”

“Ta sẽ không phủ nhậnđiều đó. Cậu khá là khôn ngoan so với tuổi của mình đấy, Arthur.” Windsom mỉmcười. “Ta sẽ coi như cậu đã đồng ý với đề xuất của chúng ta. Cuộc chiến này sẽthay đổi hoàn toàn cán cân của thế giới. Nếu Agrona và lực lượng của hắn có thểchiếm lấy lục địa này cũng như tất cả các nguồn lực của nó, sẽ đến một thời điểmmà ngay cả Epheotus cũng sẽ gặp nguy hiểm. Với tầm quan trọng của cuộc chiếnnày, chúng ta sẽ cần chuẩn bị cho cậu kĩ lưỡng. Lõi mana của cậu đã phát triểnkhá tốt so với độ tuổi, đó là dấu hiệu tốt. Quá trình luyện tập sẽ bắt đầu khicậu ít nhất lên được lõi Trắng. Với tài nguyên bọn ta cung cấp cùng với kĩ năngsẵn có của cậu, ta tin rằng sẽ mất không quá nhiều thời gian. Sau đó, chúng tasẽ cần đưa cậu và Tiểu thư Sylvie đến Epheotus để huấn luyện trong điều kiện tốiưu nhất.”

“Đợi đã, tôi sẽ đếnEpheotus? Quê nhà của các ông? Vùng đất của các Asura?” Tôi gần như hét lên.

“Tất nhiên rồi. Cậunghĩ chủ nhân ta sẽ ngồi yên sau khi biết rằng mình có một cô cháu gái? Arthur,cậu là người cuối cùng gặp Phu nhân Sylvia. Hơn thế nữa, cô ấy đã truyền lạicho cậu ý chí của mình. Cậu có thể không nhận ra điều đó có ý nghĩa gì với bọn ta,các Asura, nhưng điều đó không khác gì rút lõi mana của mình ra và đưa cho ngườikhác. Nếu cô ấy ở trong tình cảnh bắt buộc phải làm điều này, chúng ta khôngcòn cách nào khác ngoài việc tin rằng cô ấy đã ra đi.”

“Không có nhiều thứ tacó thể giúp cậu bây giờ ngoài việc cung cấp một số tài nguyên để tăng cường lõimana của cậu. Trong thời gian này, ta cũng có nhiều thứ phải điều tra và chuẩnbị. Ta sẽ tiếp tục ghé qua và kiểm tra tình hình của cậu, nhưng cậu có nhìn thấyta hay không thì lại là 1 vấn đề khác.”

“Được rồi, vì có vẻnhư cuộc gặp mặt này sắp kết thúc, tôi có thể hỏi ông một điều không?” Tôi đưatay cản ông ấy lại.

“Nói đi.”

“Tại sao đến giờ ôngmới có thể tìm được tôi? Nếu ý chí của cô ấy được truyền vào cơ thể tôi, khôngphải ông hoặc tộc Vritra sẽ dễ dành xác định vị trí tôi sao?”

“Vì cái đó.” Windsomchỉ vào cánh tay tôi. “Khi cô ấy truyền thụ lại ý chí của mình cho cậu, nókhông xuất hiện ngay lập tức. Cậu đã phải trải qua một giai đoạn mà cậu phảicho cơ thể cơ hội để làm quen với nó, phải không?”

Tôi gật đầu.

“Sau khi đã đồng bộ,ta không rõ mất bao lâu để con gái của Phu nhân được giải thoát khỏi phong ấn,nhưng khi cậu đặt một chiếc lông của Phu nhân Sylvia lên biểu tượng liên kết củacậu, nó đã che dấu sự hiện diện của ý chí cô ấy. Tôi chắc cậu đặt nó ở đó đểche đi biểu tượng, hoặc đơn giản do cậu nghĩ nhìn nó ngầu…”

“Tôi dùng để che đibiểu tượng,” tôi đáp lại ngay lập tức.

“Dù sao chăng nữa, cậuđã làm rất tốt.” Windsom lắc đầu. “Giờ hãy để ta đưa cậu đến nơi cậu thực sự muốnđến. Ta chắc là cô công chúa elf bé nhỏ đang nhớ chàng hoàng tử của mình đó.”

Mặc dù mặt ông khôngbiến sắc, nhưng tôi vẫn cảm thấy sự mỉa mai trong giọng nói của Windsom. Sylvievà tôi lặng lẽ đi theo Asura khi căn phòng chúng tôi đứng bắt đầu biến dạng mộtlần nữa.

GÓC NHÌN CỦA WINDSOM:

Nhìn thằng bé và Sylvieđi qua cánh cổng, tôi không thể không thở dài.

Mỗi khi tôi nhìn thấycô bé, một hỗn hợp cảm xúc bùng lên trong tôi, khiến tôi khó lòng nào giữ được bìnhtĩnh. Tôi tự hỏi Chủ nhân sẽ cảm thấy thế nào khi nhìn thấy cô bé. Tôi có thểtưởng tượng ông ấy cảm thấy mâu thuẫn thế nào khi nhìn thấy đứa cháu quý giá củamình đi cùng thằng bé đó…

Sẽ đến lúc chúng tôikhông còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói cho Arthur về khế ước thú của cậu ta.Về con gái của Phu nhân Sylvia và dòng dõi mà cô ấy nắm giữ…

#Akares