The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 387

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1789

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 732

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8171

Chương 54

[][] []

Ngẫm nghĩ về những gì bà ấy nói, tôi ngồi đó, đôi mắtmơ màng nhìn xa xăm. Bà ấy đã nói bà chẳng có lợi gì khi tôi làm Giáo sư cả, điềunày khiến tôi thật sự nghi ngờ. Nó đã ăn sâu vào tiềm thức của tôi, khiến tôi cảnhgiác với tất cả mọi người, bất kể họ làm gì. Tôi đoán phải là một nhân vật quyềnlực nào đó mới có thể khiến bạn nghi ngờ những người xung quanh mình, đó là lído tại sao tôi không thể hiểu việc bà ấy yêu cầu tôi làm.

Lớp học Thực Hành Điều Khiển Mana là một lớp không cầnnhiều bài tập để đánh giá chất lượng học viên, điều này làm giảm nhẹ độ khókhăn cho công việc giảng dạy của tôi. Mà dù cho nó không dễ dàng hơn thì nócũng giúp tôi xây dựng một vị trí tốt hơn và việc này chắc chắn sẽ rất thú vị.Dù gì cũng không thể tránh được sự chú ý từ những học viên khác nên tôi sẽ làmmọi thứ khác biệt một tí. Dĩ nhiên là tôi vẫn chưa có ý định tiết lộ toàn bộ kĩnăng của mình cho ai hết, nhưng rõ ràng đó không phải là vấn đề.

“…Arthur?” Thoát khỏi mớ suy nghĩ kia, tôi thấy Hiệutrưởng Goodsky nhìn tôi với nét mặt lo lắng.

“À vâng. Mặc dù cháu không chắc về năng lực của mình lắmnhưng cháu muốn thử một lần đứng trên cương vị làm Giáo sư.” Tôi nhìn lướt quaxấp tài liệu biểu thị nhiệm vụ và trách nhiệm của một giảng viên.

“Ta chắc chắn cháu sẽ làm tốt thôi.” Bà ấy mỉm cười.

Nhìn vào bà ấy, tôi hỏi, “Liệu còn lớp học nào mà Giáosư Geist đang giảng dạy ngoài lớp của cháu không?”

“Thật may là không. Ta thuê ông ta từ năm nay say khiông ấy nghỉ làm Nhà thám hiểm. trong học kì này, các Giáo sư khác và ta quyết địnhcho ông ta dạy một lớp duy nhất, như là một bài kiểm tra đầu vào ấy.” Bà ấy lắcđầu trước những “thành tựu” ông ấy đã gây ra.

“Trước khi cháu ký thì còn một câu hỏi cuối cùng nữa.”Tôi nói khi đọc đến đoạn cuối cùng của hợp đồng.

“Cứ tự nhiên.” Bà ấy giục.

“Không phải việc cháu không được phép phạt học viên dùlà thành viên của Ủy ban kỷ luật khá trái ngược với quy tắc?” Tôi thắc mắc.

“À, hỏi hay lắm. Quy tắc ‘không phạt học viên’ chỉ ápdụng bên trong lớp học. Mặc dù vấn đề luôn được điều tra ở mọi góc độ, nhưng miễnlà vì sự an toàn của các học viên khác, có thể sử dụng một mức độ hình phạt nhấtđịnh để dập tắt ẩu đả hay học viên nổi loạn. Khi ở ngoài lớp học và thực hiệnnhiệm vụ ở Ủy ban kỷ luật, ta tin cháu sẽ đánh giá đúng tình hình.”

Xong, tôi gật đầu tán thành và kí vào hợp đồng. “Ta hyvọng những điều tuyệt vời từ cháu Arthur, ta cũng tin ta không phải người duynhất.” Bà ấy vỗ nhẹ vai tôi trước khi mời tôi đi ăn trưa.

GÓC NHÌN CỦA Cynthia Goodsky:

“Eo, suy nghĩ về cậu ta luôn lảng vảng trong đầu ta.Đàm phán với cậu ta còn căng thẳng hơn việc đối phó với những gia đình Hoàng tộc.Ngươi nghĩ gì về cậu nhóc đó, Avier?” Đậu lên tay tôi, đôi mắt lanh lợi ấy đangsuy nghĩ câu trả lời.

“Cậu ta… rất khác biệt. Đừng xem Arthur như một đứa trẻ.Liệu đó là sự nhạy bén về thể chất hay thật sự đã trưởng thành về tinh thần, thậmchí còn nhiều thứ mà mắt thường không thấy được nữa.” Những từ ngữ rõ ràng nhưthế dường như “hơi sai sai” với cái mỏ đang ngọ nguậy kia.

“Sao ngươi lại chắc chắn thế?” Tôi ngả người ra sau.

“Khế ước thú của cậu ta. Hình dạng thật của con cáo trắngấy là một con rồng.”

Tôi bật dậy. “Gì chứ?! Sao có thể? Sao ngươi biết?”

“Vì chúng tôi chung giống loài với nhau. Tôi là loài rồngnhỏ hơn nhưng Wyverns vẫn là một thành viên của gia đình với tư cách là loài rồng.”Avier quay lại tự chải chuốt.

“Ngươi nói là khế ước thú của cậu ta mạnh hơn ngươi?” Tôithấy hơi quan ngại.

“Không, đứa trẻ đó chưa trưởng thành. Nó không lớn hơnvài năm trước là bao. Tuy nhiên, tôi nghĩ khi nó phát triển, tôi sẽ không có đủtư cách để so sánh với nó cả.” Avier thành thật.

Tôi không thể tưởng tượng ai có thể mạnh hơn Avier. Trênthực tế thì nó là khế ước thú của tôi nhưng chỉ vì nó có cảm tình với tôi vàocái lần tình cờ gặp trong sâu thẳm Beast Glades. Nó thường tự làm theo ý mìnhvà tôi không dám đối xử với nó như thú cưng, nhưng chắc là khế ước thú củaArthur là rồng và nó rất thoải mái với cậu nhóc ấy khiến tôi không khỏi thắc mắcthực sự cậu bé ấy là ai.

“Đừng biến cậu ta thành kẻ thù, Cynthia. Nếu được đối xửbằng niềm tin và sự tôn trọng, cậu ta sẽ trở thành đồng minh to lớn, nhưng nếubị phản bội, cậu ta có thể là nguyên nhân gây ra sự sụp đổ ở lục địa này.” Xonglời cảnh báo ấy, Avier bay đi.

Tôi ngả người về trước, xoa xoa hai bên thái dương đangnhói lên khi nhớ lại những thứ vừa xảy ra vài giờ trước.

*BÙM*

“Hiệu trưởng Goodsky, tôi đề nghị bà đuổi cậu nhóc tênArthur Leywin khỏi lớp tôi!”

“Giáo sư Geist, trông ông có vẻ tức giận. Có chuyện gì vậy?”Tôi hơi bất ngờ trước sự đường đột ấy.

“Cậu ta không tôn trọng một Giáo sư như tôi! Làm ơn đừngnghe bất kì tin đồn nào cả. Tôi đang bị chèn ép.” Gương mặt chứa đầy sự tuyệt vọngvà căm phẫn.

*Cốc* *Cốc*

“Mời vào.” Tôi nói. Ít nhất người này cũng biết gõ cửa.

“Xin lỗi vì đã đến đường đột như vậy, Giáo sư.” Kathylnnhỏ bé cúi chào trước khi tiến đến bên cạnh Giáo sư mặt tái nhợt.

“Có chuyện gì không, Kathyln?” Tôi ngả người ra sau, nhìnhai người họ.

“Thứ lỗi cho sự đường đột này, nhưng gã Giáo sư tệ hại kiacần phải bị trục xuất.” Cô bé nói đầy lãnh đạm.

Giáo sư Geist kéo cô bé lại gần bằng tay. “SAO CÔ DÁM!?Tệ hại? TA Ư?”

“Ngươi dám chạm vào ta bằng bàn tay bẩn thỉu ấy?” Sắc mặtkhông hề thay đổi, vì dường như cô bé rất khinh thường Giáo sư Geist.

“Giáo sư, ta đề nghị ông bỏ cái tay ra ngay lập tức, nếukhông, dù có vấn đề gì, nó cũng không có lợi cho ông đâu.” Tôi đứng dậy. Sử dụnguy lực để giải quyết.

“E hèm… như tôi đã nói. Làm ơn đừng nghe bất kì tin đồnnào cả. Tôi xin thề đây là sự hiểu lầm, tôi đang bị gài.” Ông ta buông tay ngaylập tức trước khi nói.

“Ta chưa từng nghe về bất kỳ tin đồn nào. Cháu có phiền nếuhạ hỏa đi không, Kathyln?”

“Thứ cặn bã này dám dùng học viên để trục lợi cho bảnthân. Thậm chí còn phớt lờ việc nhục mạ Feyrith, nếu Arthur không can thiệp, cháusẽ…” Chưa kịp nói hết cô bé đã trừng mắt nhìn Giáo sư.

Tôi quay sang Giáo sư Geist, người đang tuyệt vọng phủ nhậncáo buộc ấy. “Tôi đã nói đó hoàn toàn là hiểu nhầm. Tôi chỉ đơn giản muốn chứngminh cho cả lớp vị thế của Ủy ban Kỷ luật; bà biết đấy, để những học viên khácbiết đến.”

“Nếu chỉ đơn giản là thế thì không có lý do gì để ông vàophòng tôi va khăng khăng đòi đuổi Arthur khỏi lớp.” Tôi không thể không thở dàikhi nghĩ đến việc xử lý vấn đề nan giải này.

“Tricia, thu thập thông tin chuyện này ở lớp Giáo sưGeist cho ta.” Thư ký của tôi cúi đầu trước khi rời đi.

“Giờ thì hãy bình tĩnh vì vấn đề sẽ được tìm ra. Ta sẽ cốgắng giải quyết êm xuôi.” Trước khi tôi có thể mời hai người họ ra ngoài, côngchúa Kathyln bước tới chỗ tôi.

“Cháu tin bà sẽ giải quyết vấn đề một cách công bằng,nhưng cho bà biết, nếu không phải là vì Arthur, bà sẽ không đích thân xử lí trườnghợp đạo đức của vị Giáo sư này mà là trường hợp học viên bị thương, trường hợpCỦA CHÁU. Chúc bà một ngày tốt lành, Hiệu trưởng.” Cô bé quay lại, phớt lờ Giáosư Geist, người đang ngỡ ngàng trước câu nói cuối cùng kia.

Nhớ lại những sự việc vừa rồi, có vẻ như Arthur hoàn toànáp đảo Giáo sư Geist. Mặc dù tính cách của ông ta không thể ăn nhập với tôi,nhưng kĩ năng của ổng thì quá đủ để dạy lớp Thực Hành Điều Khiển Mana cơ bản.Thậm chí ngay cả khi là một Augmenter lõi vàng nhạt, ông ta cũng bị đánh bại bởitên nhóc 12 tuổi.

Tôi thở dài tiếc nuối khi không đo được khả năng của Arthurkhi nó ở đây.

Một tên nhóc 12 tuổi đánh bại một Nhà thám hiểm kỳ cựu sửdụng mana thuộc tính Phong và Thổ, mà tôi nhớ cậu nhóc từng nói về điểm yếu củamình, và việc có một khế ước thú là con rồng. Còn gì nữa không nhỉ? Nếu tôi hỏi,cậu nhóc có nói không?

GÓC NHÌN CỦA Arthur Leywin:

“Art! Lại đây!” Tôi thấy Elijah vẫy tôi từ phòng ăn.

Khi lướt qua, tôi nhận thấy cậu ta đang ngồi cạnh mộtcô gái.

“Đây là Charlotte! Charlotte, đây là bạn thân nhấtcũng như là bạn cùng phòng của tớ, Arthur Leywin.” Cậu ta đứng dạy, ra hiệu chochúng tôi bắt tay nhau.

“Hi Arthur, tớ đã nghe rất nhiều về cậu.” Cô ấy nở nụcười e thẹn khi vặn vặn đuôi tóc.

“Umm… Thật vinh hạnh.” Tôi đáp đầy thô lỗ trước khi tậptrung sang Elijah.

“Lớp của ông thế nào?” Tôi hỏi bạn mình khi cho Sylvieăn bông cải xanh.

“Kyu!” ‘không!”

“Aww, con thú mana nhỏ nhắn dễ thương quá đi à! Cậu cóphiền nếu tớ sờ nó không?” Charlotte tiến gần tôi, gần như dựa vào khi cô ấyvươn lên tới đỉnh đầu tôi.

Trước khi có cơ hội làm thế với Sylve đang gầm gừ, tôinắm lấy tay cô ta.

“Xin lỗi, nó không thích người lạ chạm vào nó.” Tôinhìn bằng cặp mắt sắc lẹm, khiến cô ta đỏ mặt.

Dường như không biết về những gì đang xảy ra, Elijahđáp lại, miệng đầy thức ăn. “Lớp học tuyệt lắm! Tôi đặc biệt thích lớp thi triểnchuỗi phép cơ bản và lớp tận dụng mana. Mặc dù với tận dụng mana, tôi thấy Giáosư toàn dạy những thứ mà ông đã bảo tôi. Nhân tiện, tôi đã gặp Charlotte ở lớpthi triển chuỗi phép ấy. Cô ấy tốt thật sự!”

“Haha, làm ơn, cậu làm tớ ngượng đấy.” Charlotte rụt đầulại khi ngồi xổm trên ghế.

“Hừm, lớp của ông thì sao! Tôi nghe nói ông đã đánh bạigiáo sư! Chuyện lạ lùng gì đã xảy ra vậy?” Cậu ta cười nhạo khi chĩa cái nĩa vềphía tôi như buộc tội.

“À, cái đó, thì cuối cùng tôi cũng thành một Giáo sư rồi.”Tôi lạnh lùng đáp, nhét miếng thịt vào miệng khi tránh những nỗ lực cướp nó củaSylvie.

“Phụt!!!!!”

“Kya!”

Elijah phun thức ăn đang nhai về phía chúng tôi khitôi lùi lại theo bản năng, cố tránh nó.

“Elijah, tởm quá.” Tôi lau thứ đồ ăn đang lạc longtrên mặt mình đi.

“Xin lỗi, xin lỗi… gì cơ? Ông sẽ trở thành Giáo sư?” Cậuta lau miệng trước khi cố lau mặt Charlotte nhưng bị khước từ.

“Hừm… Cuối cùng thì tôi cũng có thể thay thế Giáo sưgiảng dạy trong lớp. Vậy nên giờ ông có thể gọi tôi là Giáo sư Leywin.” Tôi cượinhạo người bạn của mình.

“Giáo sư, clgt. Nhưng có lẽ thỉnh thoảng tôi nên trốnhọc sang lớp của ông. Thật thú vị khi xem ông dạy.” Cậu ta vặn vẹo lại.

Khi chúng tôi tiếp tục nói chuyện, tôi cảm thấy khó chịutrước những lời tán tỉnh của Charlotte, và còn khó chịu hơn khi Elijah chẳng biếtcái quái gì.

“À đúng rồi! Charlotte và tôi sẽ đến trung tâm Học việnmua sắm. Ông có muốn đi cùng không?” Cậu ta hỏi một cách hững hờ.

“Đúng thế. Arthur, cậu đi với bọn tớ đi.” Cô ta lại dựa vào tôi. Ở một góc của Học viện có rất nhiềunhà hàng và quán cà phê lạ mắt, còn có những cửa hàng cho giới quý tộc giàu cóvào khoe mẽ. Những thứ đấy cũng đủ để bạn tưởng tượng Học viên rộng như thếnào.

“Tôi có 3 lớp học, nhớ không? Sau buổi trưa tôi sẽ học lớpphân chia nâng cao.”

Elijah chỉ nhún vai. “À, tôi quên mất. Không sao đâu! Tôicũng đoán chỉ có tôi với Charlotte thôi.”

Charlotte gượng cười trước gương mặt hớn hở của Elijah, “Àxin lỗi. Tớ cũng quên mất mình còn kế hoạch khác. Thật sự xin lỗi! Chúng ta nênđi vào lần sau! Cả ba chúng ta! Tạm biệt nhé.”

Nói xong, cô ta bước đi, để lại người anh em với tôi lạclõng ở cái bàn ăn.

“Tôi đoán cô ấy chắc bận lắm.” Trông Elijah có vẻ hụt hẫng.

Ôi Elijah….

Tiến lại gần, cậu ta hỏi tôi bằng cái giọng nghiêm trọng.“Vậy, cậu thấy Charlotte thếnào? Cô ấy rất xinh, huh! Ông có nghĩ tôi nên chủ động không?”

Ôi Elijah….

“Tôi nghĩ ông có thể làm tốt hơn, anh bạn.” Tôi vỗ nhẹlưng người bạn không biết gì kia khi chúng tôi cùng ra khỏi nhà ăn.

Elijah quyết định sẽ đến thư viện sau khi kế hoạch phásản, vậy nên sau khi đi cùng một đoạn thì tối tạm biệt và đến lớp của mình, KĩNăng Đấu Đội 1.”

Lớp học, hay nói đúng hơn là một khuôn viên rộng, nằm ởphía bên kia của Học viện, nơi tất cả các lớp phân chia cao cấp được diễn ra.

“Căn phòng” bao gồm một cánh đồng cỏ rộng lớn với nhữngchướng ngại vật đặt ngẫu nhiên, được bao bọc bởi những bức tường khắc ký tự cổ.Phía trên bức tường lại có những căn phòng nhỏ riêng biệt bị cỏ che phủ. Tôiđoán các căn phòng đó được dùng để quan sát nền tảng cho những học viên khác.

Tôi thấy vài học viên đã đến trước khi tôi nói chuyệnvới người khác, và ngay lập tức tôi nhận ra vài gương mặt quen thuộc.

“Ah! Tớ không biết cậu ở lớp này đấy, Arthur.” CurtisGlayder vẫy tay khi nhận ra tôi. Grawder, khế ước thú của Curtis nằm nhắm tịt mắtngay bên cạnh cậu ta.

“Hee, tôi không nghĩ sẽ học cùng cậu đó. Giúp đỡ nhaunhé.” Tôi bắt tay cậu ta.

“Thật tốt khi gặp lại cậu, Arthur!” Claire Bladeheartvòng tay qua cổ tôi mỉm cười rạng rỡ. “Chúng ta phải cố gắng hết sức để khônglàm mất mặt Ủy ban Kỷ luật, phải không?”

“Haha, tôi sẽ cố hết sức. Mọi người cũng chuẩn bị tớilớp hử?” Tôi đáp, quay lại với Curtis. Tôi nghe nói lớp học này có rất ít họcviên và đó cũng là một trong những lớp phổ biến nhất.

“Hừm… có lẽ là có vài…ah, họ đến kìa!” Nhìn phía sautôi mới thấy vài học viên và không thể ngăn việc cười chán nản.

“Công chúa Tessia vẫn đẹp như mọi khi, nhỉ?” Tiếng thìthầm từ vài học viên khác.

Đi giữa nhóm học viên kia chính là Tessia Eralith, ngườibạn thời thơ ấu của tôi và Clive Graves, Phó Chủ tịch Hội học sinh.

Cô ấy nhận ra tôi, đang định chào thì nhìn thấy cánhtay của một bà chị đang vòng qua cổ tôi, thế nên thay vì vậy, Tessia lườm tôi rồiquay đi, bĩu môi.

Clive, không hiểu sao cô ấy lại tức giận, đứng thẳnglên lườm nguýt tôi khiến đôi mắt ti hí kia càng trở nên sắc lẹm.

“Chào buổi chiều, công chúa Tessia!” Không cả gỡ taykhỏi cổ tôi, Claire mỉm cười vẫy Tess.

“Hân hạnh.” Cô ấy đáp, vẻ mặt tức giận.

Sau khi đã đi qua, Claire lén lút về phía tôi làm tôigiật bắn mình.

“Hừm, tự hỏi liệu có phải cô ấy đang “đến kì” không.” Claire nghi hoặc.

Tất cả là tại cô đấy.

Gỡ cái tay khỏi cổ, tôi quay lại nhìn mọi người phía sau.Ngay khi tôi nhận ra tên đó, cơ mặt căng lên đầy căm phẫn, nắm tay siết chặt. Đólà Lucas Wykes.