The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 571

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1143

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 342

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2577

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1088

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 11941

Chương 53

[][] [] 

Trên đường tới lớp học tiếp theo, tôi không thể chịu nổicảm giác thất vọng về bản thân. Tôi đã sốt ruột quay trở lại đó với mong muốnchế ngự Giáo sư Geist để có thể kết thúc nhanh chóng. Nhưng chỉ sử dụng thuộctính Phong và Thổ thì tôi không thể chấm dứt nó như mong muốn được. Tôi đoán làviệc được ban tặng quá nhiều tài năng khiến tôi kém linh hoạt. Tôi vẫn chưavươn tới được sức mạnh đỉnh cao ở lục địa này nhưng tôi chắc chắn mình có đủ lợithế để đạt được nó. Chắc tôi nên dừng việc so sánh bản thân với bọn trẻ bằng tuổivà suy nghĩ thoáng hơn. Điều duy nhất tôi hi vọng là lãnh đạo cấp trên sẽ cócái nhìn sâu sắc hơn về thao tác mana mà tôi không nhận được.

Tôi thấy khá hứng thú với lớp học mới, lớp “Basicsof Artificing” (Chế Tác Cơ Bản). Vậtphẩm chế tác là thứ không hề tồn tại trong thế giới cũ của tôi. Chắc hẳn nó cómối liên hệ với công nghệ đã được sử dụng trong thế giới ấy, nhưng tiền đề choviệc thao túng và mã hóa mana để sử dụng trong những tình huống cụ thể khá mớilạ đối với tôi.

Khi bước vào lớp học, thật ngạc nhiên khi thấy cănphòng có bố cục như một phòng thí nghiệm. Cốc, hộp, các loại quặng và thiết bịkhác nhau lấp đầy căn phòng khiến nó chân thực hơn.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi chẳng quen biết ai trong lớphọc này. Khi các học viên bắt đầu vào chỗ ngồi cùng người quen, bạn bè, thì mộtcô gái trông chừng tuổi tôi đi ngang qua đứng lì cạnh tôi.

“Đ-Đã có ai ngồi đây chưa vậy? Nếu có rồi thì để tớ đichỗ khác!” Tôi không biết tại sao cô ấy trông lại bối rối đến vậy nhưng tôikhông thể ngừng cười trước sự ngây thơ ấy.

“K-không, chưa có ai ngồi đây đâu. Cậu thích thì cậu cứngồi.” Tôi nói khi ngồi xuống ghế. Cô gái ngỡ ngàng không nói thành lời. Cặpkính tròn dày bịch khiến đôi mắt và những đốm tàn nhang của cô trông càng tothêm. Mái tóc xoăn trông như chả liên quan khi được buộc đuôi ngựa đằng saulưng.

Nếu so sánh với Tess và Kathyln mà mọi người đều biếtthì cô ấy khá đơn giản. Nhưng vì một số lí do nào đó mà tôi luôn cảm thấy gầngũi khi ở cạnh cô, điều này khiến tôi cười thầm khi cô ấy hỏi về vụ chỗ ngồi.

“C-cảm ơn cậuu…” Cô vừa cúi đầu vừa lẩm bẩm. “…milly”

“Gì cơ?” Tôi ghé sát người để nghe được câu nói cuốicùng của cô ấy.

“Emily! Tớ là Emily Watsken! Làm bạn với tớ nhé!” Cô ấyđưa tay ra, nhìn tôi bằng ánh mắt lấp lánh.

Ngỡ ngàng trước sự nhiệt tình đột ngột của cô ấy, tôikhẽ gật đầu đồng ý.

“C-chắc chắn rồi. Tớ là Arthur Leywin.” Tôi nắm lấybàn tay cô ấy và không khỏi ngạc nhiên trước lòng bàn tay ấy.

“O-oh! Tớ xin lỗi! Nó thô cứng lắm phải không?” Cô ấyrút tay lại, gương mặt đỏ ửng lên làm nổi bật những đốm tàn nhang trên má.

“Không sao đâu. Tay tớ cũng bị chai nè. Thấy không?”Tôi đưa bàn tay cầm kiếm ra để lộ những cục thịt chai sần trong lòng bàn tay.

“Woww… Cậu thật tuyệt! Chắc cậu đã luyện tập rất nhiều.Không có gì lạ khi cậu ở trong Ủy Ban Kỷ Luật. Tớ ngưỡng mộ cậu lắm. Bản thân tớcũng rất yêu thích chế tác nên làm việc với rất nhiều dụng cụ khiến tay chai sạnthế này.” Cô ấy gãi đầu, câu từ đã trôi chảy hơn khi quen với tôi.

“Thật á? Tớ cũng khá ngưỡng mộ những người như cậu. Thậtghen tỵ khi cậu có niềm đam mê như vậy với chế tác. Điều duy nhất mà chiến đấucó thể giúp cậu tiến bộ là làm thế nào để phá hủy và tiêu diệt, nhưng cậu cànggiỏi về chế tác thì cậu sẽ càng sáng tạo ra nhiều thứ.” Tôi nhìn xuống bàn taycủa mình.

“Oahh… Sâu sắc quá!” Emily chỉnh lại cặp kính của mìnhtrong khi suy nghĩ về những thứ tôi vừa nói.

“Haha, tớ đã nói điều gì gây khó chịu hay sao. Tớ xinlỗi.” Lớp học trở nên nhốn nháo bởi các học viên, hầu hết họ xuất hiện với tưcách là học viên Nghiên Cứu.

“Không không không! Không có khó chịu gì đâu! Chỉ làđó không phải thứ cậu nghe thấy hàng ngày từ một đứa trẻ 12 tuổi.” Cô ấy nghiêmtúc bắt tay ra hiệu rằng mình ổn.

“Pff. Cậu nói như thể cậu không phải 12 tuổi vậy.” Tôicười thầm khi nhìn cô ấy.

Ngồi phịch xuống ghế, cô thở dài. “Đúng vậy… Chỉ vì tớcó tài năng thiên bẩm về một vài thứ. Tớ thật sự không hiểu sao mọi người nói vậynhưng mọi người không đối xử với tớ như một đứa trẻ nữa sau khi tớ sáng tạo ramàn chiếu.”

“Đợi đã… gì cơ? Cậu chính là người phát minh ra mànchiếu hiển thị thông báo của Đức vua và Hoàng hậu ư?” Tôi bật dậy khỏi ghế.

“Hmmm, chỉ một phần thôi… Tớ đã tìm hiểu vài thứ trongphòng thí nghiệm của cha mẹ và phác họa thiết kế cơ bản của nó vài năm trước.”Cô ấy lại gãi mái tóc xoăn của mình.

Ngồi xuống ghế, tôi buông một tiếng thở dài. Sửng sốt.Cô ấy đã chế tạo được thứ gì đó khi mà chưa cả 10 tuổi.

“À, tớ phải nói rằng thật vinh dự khi học cùng mộtthiên tài như cậu.” Tôi gượng cười, cúi đầu trong sự ghen tỵ.

“Oh làm ơn. Lại bắt đầu rồi! Cậu cũng biết là cậu khánổi tiếng mà!” Cô ấy gượng cười, cặp kính phản chiếu ánh sáng trong phòng,trông như một nhà khoa học xấu xa vậy.

“Thật sao? Tớ đã cố gắng giấu mình. Có vẻ nó không hiệuquả rồi.” Tôi gối đầu lên tay.

“Pfft. Việc tham gia Ủy Ban Kỷ Luật ngay năm nhất chắcchắn không ngăn được điều đó rồi.”

“Cũng có nhiều học viên năm nhất trong đó mà.” Tôi phảnbác.

“Nhưng không phải con người! Cậu và công chúa Kathylnlà những người duy nhất, và công chúa đã được ca ngợi như một thần đồng ngaykhi cô ấy thức tỉnh. Điều đó khiến cậu, một học viên năm nhất đầy bí ẩn có quanhệ với một con thú mana trắng như cáo không rõ lai lịch, cũng có thể áp đảo vàchế ngự hoàn toàn vị giáo sư đã là một Nhà thám hiểm kỳ cựu giai đoạn lõi vàngnhạt.” Càng ngày cô ấy càng tiến gần về phía tôi.

“Gì? Làm thế nào mà cậu biết được chuyện đã xảy ra vớiGiáo sư Geist? Nó đã xảy ra cách đây 15 phút!” “Kyu” Sylve cất tiếng khi bị coigiống con cáo, mặc dù về cơ bản thì nó giống thật.

“Đừng ngạc nhiên thế chứ! Đây là Học viện Ma thuật mà. Tin tức lan truyền nhanh lắm. Tớ cá với cậu là vài ngườitrong lớp cũng biết rồi.” Cô ấy cười tự mãn trong khi nghịch ngón tay.

“Oh, c-h-ú-a ơi… Cậu biết đấy, bây giờ cậu nói nhiềuhơn hẳn so với khi bắt đầu vào đây đấy.” Không khó để nhận ra sự thay đổi củacô ấy.

“Im đi! Tớ chỉ thế với người lạ, okay? Bên cạnh đó, tớkhông thể làm quen người mới dễ dàng. Nhưng với cậu thì khác. Thật dễ dàng đểhòa hợp với cậu vì chúng ta giống nhau.” Cô ấy gằn giọng, khoanh tay trước bộngực chưa phát triển của mình.

“Giống nhau chỗ nào?” Tôi nhướn mày.

Cô ấy cười toe toét, “Cả hai chúng ta đều quái đản!”

Tôi trố tròn mắt trước câu nói ấy nhưng rồi nhận ra,vì sự thông minh vượt trội mà tôi thấy gần gũi với cô ấy hơn những đứa trẻ bằngtuổi khác.”

Khi tôi chuẩn bị đáp lại thì cánh cửa phòng học mở ra,một gương mặt quen thuộc.

“Chào mừng các thường dân! Hãy cảm thấy vinh hạnh vìcó tôi, Giáo sư Gideon, với tư cách là giảng viên của các bạn trong lớp họcnày!” Nhà khoa học điên rồ tiến lên bục giảng, cặp kính treo trên cổ ông lắclư.

Ông ta nhìn chằm chằm cả lớp một lượt bằng ánh mắtkhinh thường rồi dừng lại chỗ tôi và Emily ngồi.

“AH! Phải Arthur không nhỉ, không ngờ cậu lại ở tronglớp của tôi!” Dáng vẻ ôm mặt giả tạo của ông ấy khiến tôi không khỏi lắc đầungao ngán.

“Úi chà, lại còn thân thiết với quý cô Watsken nữa! Phảinói là 2 cô cậu sẽ hợp tác tốt đấy. Hãy bắt đầu buổi học đầu tiên bằng việc giớithiệu bản thân nào!” Ông ấy cười, viết cái tên to oạch đằng sau lưng.

Bài học tiếp tục bằng việc Gideon lan man về sự nổi bậtcủa ông ấy trong suốt một tiếng rưỡi. Phần lớn các học viên, cả tôi nữa, phân nửađều buồn ngủ, chỉ có ánh mắt của Emily bừng sáng vì mải hấp thụ tận gốc rễthông tin của Gideon. Tôi cá là cả thiên tài như cô ấy cũng phải ngưỡng mộGideon trong lĩnh vực chế tác. Đến tôi còn thấy ngưỡng mộ.

Sylve cuộn tròn trên chiếc bàn phía trước, tận dụngtay tôi làm gối.

Khi con cú màu xanh ô liu bay vút từ cửa sổ vào, đậulên vai tôi.“Kyu” Sylve nhảy dựng lên gầm gừ còn con cú chỉ bình tĩnh gồngmình.

“Ồ, có vẻ như Hiệu Trưởng Goodsky đang có lời mời vớicậu!” Gideon tiến tới, mát xa chiếc lưng gù của mình.

“Cậu không nên để cô ấy đợi. Nào! Đi đi!” Ông ấy vỗlưng tôi khi tiếp tục giảng về sự tuyệt vời của mình.

Emily bò dài trên bàn, có vẻ không ngạc nhiên. “Tớ đãbảo với cậu đừng khinh thường tốc độ lan truyền của tin tức mà.”

“Yeah yeah…” Tôi bước ra khỏi lớp, nghe thấy tiếng xìxào từ các bạn cùng lớp.

“Giờ… Văn phòng Hiệu Trưởng Goodsky ở đâu nhỉ?” Tôi mườngtượng trong đầu.

Hình như hiểu ý, con cú rời khỏi vai tôi, bay về mộthướng và ra hiệu cho chúng tôi đi theo.

“Kyu!” “Papa, nguy hiểm!” Sylve cảnh báo tôi.

Khuôn viên trường khá vắng vẻ vì hầu hết học viên hoặcđang trong lớp, tự học hoặc đang ở kí túc xá. Đắm chìm vào khung cảnh tuyệt đẹpcủa trường, mãi tôi mới nhận ra con cú đã đậu ở bức tượng trước tòa nhà mà cóthể là văn phòng Hiệu Trưởng đang chờ tôi vào.

Mở cửa, tôi tiến vào trong, con cú lại tiếp tục đậutrên vai tôi làm Sylve rú lên, cào nó cảnh cáo.

“Avier đã đích thân dẫn cậu đến đây thì phải. Tôi chưabao giờ thấy nó gần gũi với người lạ như thế.” Giáo sư Goodsky, ngồi sau bànlàm việc, tựa đầu lên tay, nhìn tôi chằm chằm nhưng lại ngâm cứu Sylve.

“Bà cần gì ở cháu à, Hiệu Trưởng?” Tôi ngồi xuống ghế,còn con cú màu xanh thì bay về phía cửa sổ phía sau giáo sư.

“Đúng vậy. Ta gọi vì cháu liên quan đến vụ “biểu tình”nhỏ ở lớp của Giáo sư Geist.” Bà ấy vẫn chẳng biểu hiện gì trước rắc rối mà tôiđã gây ra.

“Ah… Có vài chuyện liên quan đến…” Tôi chưa kịp giảithích đã bị Goodsky chặn họng.

“Chúng tôi vừa mới đuổi Giáo sư Geist ra khỏi Học viện.Công chúa Kathyln đã đích thân xuất hiện và giải thích chuyện gì đã xảy ra. Dĩnhiên ta cũng đã xác minh qua một số người và họ xác nhận Giáo sư đang hủy hoạihọc viên.” Bà ấy gật đầu, đặt xấp tài liệu trước mặt tôi.

Wow, bà ấy giải quyết nhanh thật. Vụ này xảy ra mới 2tiếng trước mà bà ấy đã xử lí xong và sa thải Giáo sư đó.

Dường như đoán được suy nghĩ của tôi, bà ấy mỉm cười,đáp, “Đó là trách nhiệm của ta khi là người đưa ra quyết định cuối cùng của Họcviện này.”

“Dù vậy thì ta vẫn phải nói một điều, ta chưa bao giờthấy công chúa hành động như hôm nay. Khi bước vào, cô ấy tỏ ra rất tức giận. Cậuphải hiểu ta đã ngạc nhiên như thế nào. Hoho!” Hiệu Trưởng Goodsky che miệng cườikhẽ.

“Thật vậy ư? Cháu không nghĩ công chúa sẽ bộc lộ cảmxúc.” Tôi cũng cười.

“Thật. Cậu chắc hẳn đã gây ấn tượng với cô ấy bởi cô ấyđã kiên quyết bảo vệ cậu, đến nỗi Giáo sư Geist cũng không thể biện minh chomình.” Bà ấy khẽ nháy mắt với tôi.

Tôi lắc đầu ngao ngán, Giám đốc Goodsky chỉ cười, đáp“Cậu sát gái đấy, Arthur. Sẽ có rắc rối nếu cậu đánh cắp trái tim của cả hai vịCông chúa! Ai biết được, cậu có thể gây ra thế chiến tiếp theo không chứ!Hahaha!”

Bà ấy có vẻ hứng thú với những thứ có thể phá hủy sự bìnhyên mong manh của lục địa này. Tôi chỉ muốn gạt bỏ suy nghĩ đó, nhưng nghĩ đếncảnh hai vị Công chúa chiến đấu lại thấy rùng mình. Tôi không nghĩ mình có đủkhả năng để xử lí một trong hai Công chúa huống chi là cả hai người.

“Cậu biết đấy, 14-15 tuổi kết hôn thì cũng không gọilà sớm đâu. Ta cá là Tessia sẽ còn phát triển nhiều.” Bà ấy không ngừng trêu chọctôi.

“Không đâu. Cháu không thấy bản thân đủ lãng mạn. Hơnnữa, chúng cháu chỉ là những đứa trẻ. Có lẽ cháu sẽ nghĩ đến nó khi những côgái bằng tuổi cháu trưởng thành hơn.” Tôi nhún vai.

Nghiêng người về trước, Hiểu trưởng chỉ giáo tôi.“Hoho, cách cậu nói khiến ta nghĩ cậu đã trưởng thành rồi đấy, Arthur.”

“Ừ thì, bà cũng phải thừa nhận rằng cháu trưởng thànhhơn những đứa trẻ bằng tuổi chứ.” Ngả người ra sau, tôi đáp lại.

“Đúng vậy, nhưng nữ giới có xu hướng trưởng thànhnhanh hơn nam giới.” Hiệu Trưởng Goodsky nhắc lại một sự thật hiển nhiên.

“Cháu vẫn thắc mắc sao mình lại được gọi đến đây. Chắclà bà không gọi cháu đến chỉ để thông báo mọi thứ đã xong xuôi và nhắc nhở cháukết hôn chứ?” Sylve ra khỏi đầu tôi rồi đuổi theo Avier đang bận ngắm vuốt trêncửa sổ.

“Arthur! Ta cảm thấy cậu luôn coi ta là người cả ngày ủmưu tính kế nhỉ.” Bà ấy nhìn tôi hằn học.

“Haha. Cháu làm vậy vì chúng ta đều tồi tệ theo cáchnào đó mà, Hiệu Trưởng.” Tôi nháy mắt khiến bà ấy cười theo.

“Ôi. Có vẻ ta đã quyết định đúng đắn.” Bà ấy đáp lại.

“Ý bà là gì?”

“Arthur, cậu nghĩ sao nếu ta muốn cậu trở thành giáosư trong lớp của cậu, lớp Thực Hành Điều Khiển Mana?” Bà ấy nắm chặt tay, xemxét thái độ của tôi.

Tôi trố tròn mắt ngạc nhiên. “Gì chứ? Bà đang đùa phảikhông?”

“Ta rất nghiêm túc, Arthur.” Bà ấy nói, sắc mặt khônghề thay đổi.

“Được phép sao? Cháu chỉ là một học viên. Học viêncũng có thể làm Giáo sư sao? Vậy những lớp khác thì thế nào?” Tôi đưa ra lập luậncho điều không thể ấy.

“Thôi nào, không cần phức tạp thế đâu. Việc này đơn giản mà.Được phép không á? Được chứ, miễn là ta lên tiếng. Mặc dù điều này chưa từng xảyra nhưng vẫn có những trường hợp học viên chất lượng cao giảng dạy kiến thứccăn bản. Với những lớp học khác của cậu thì bài giảng cũng không thay đổi nhiềuđâu. Mà cậu cũng sẽ chỉ giảng dạy một lớp trong thời kì đó.” Bà ấy nở nụ cườigiao hảo.

Tôi bắt đầu suy nghĩ. Hiệu Trưởng Goodsky không làm vậyvì lợi ích cá nhân. Bà ấy chắc hẳn đã hứng chịu rất nhiều lời phàn nàn từ nhữnggia đình quý tộc phản đối việc tại sao năm nhất đã giảng dạy một lớp. Đối vớitôi chắc chắn sẽ tốn kha khá thời gian vì giảng dạy yêu cầu rất nhiều thứ.

“Cháu không hiểu ý định của bà, thưa Hiệu Trưởng.”

“Ừ thì, thời cơ chỉ vừa mới xuất hiện và cậu là ngườiduy nhất đánh bại vị giáo sư trước. Điều đó không đủ để cậu đồng ý à? Hơn nữa,ta cũng không làm điều này vì bất cứ mục đích gì, Arthur. Đừng nghi ngờ tháiquá vậy. Tùy cậu thôi. Ta sẽ không đẩy cậu vào tình huống này, nhưng ta tin đâylà cơ hội tốt để cậu xây dựng vị thế của mình mà không cần làm thân với cácGiáo sư. Nếu cậu muốn giảng dạy luôn sau kì này thì ta sẽ thêm nhiều lớp hơncho cậu. Ta cá là sẽ có nhiều lớp có ích với cậu.” Bà ấy cười.

Bà ấy đứng dạy, nhẹ nhàng vỗ vai tôi. “Lựa chọn là ở cậu.”