Cha cũng cười nhẹ.
“Blaine.”
“Dạ?”
“Tuần tới bọn ta sẽ đi dự tiệc với Dubos và Chủ tịch.”
“Con đi cùng được không?"
Tôi vừa dứt câu hỏi, Isaac hét lớn: “Không!”.
“Nhóc, em có biết các phe phái quý tộc khó chịu đến mức nào không?”
Đương nhiên là tôi biết.
Tuy nghĩ vậy trong lòng nhưng tôi lại giả vờ ngây thơ chớp chớp mắt.
“Nhà thờ và hoàng tộc sẽ đón đầu em, và ngay khi em bước vào bữa tiệc, bọn họ sẽ bắt em đưa đến nhà thờ trung tâm đấy.”
“Phải, Leblaine. Đừng đi.”
Ngay cả Henry cũng nói như vậy.
‘Nhưng mình cần phải chia rẽ mối quan hệ giữa nhà thờ với Thái hậu.’
Tôi không thể cứ sống yên ổn thế này mãi được.
Dubbled là một gia đình mạnh mẽ, nhưng nếu dính líu đến những vấn đề sắp tới trong tương lai của tôi thì trong trường hợp xấu nhất, cả gia tộc sẽ bị xoá sổ.
Tôi phải tự tạo dựng nên sức mạnh của bản thân.
Cần phải trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, không bị ảnh hưởng bởi hoàng tộc và nhà thờ.
‘Mình đã sống như vậy được 5 năm rồi.’
Tôi đã sẵn sàng để đi ra ngoài.
Tôi đứng dậy khỏi ghế.
“Vậy thì có lẽ cũng đến lúc con phải rời xa cha và các anh rồi.”
“Sao cơ?”
“Con đã biết hết. Con nghe lén được từ các chư hầu và người hầu.”
“…”
“Vì mọi người con phải sống trong toà lâu đài này. Nếu cứ tiếp tục như vậy con sẽ không thể hoà nhập xã hội. Với Dubbled thì điều đó chẳng tốt chút nào.”
Điều này là đúng.
Đó cũng là phần khiến tôi lo lắng nhất.
“Con cũng muốn được thấy giới quý tộc nữa.”
“Con lại lo lắng những điều không đâu rồi.”
“…….”
"Được rồi. Con có thể tham dự.”
“Con mong đến ngày đó lắm!”
Tôi vội ôm lấy cha.
***
Trong khu vườn của hoàng cung.
Một bữa tiệc trà đang được tổ chức bởi Thái hậu Masha Louerg với sự tham gia của các quý bà.
“Cô trông vẫn khoẻ mạnh thật.”
“Có lẽ là do đã một thời gian dài rồi tôi mới được gặp Thái Hậu.”
“Thưa ngài, xin hãy gọi chúng tôi thường xuyên hơn. Tôi đã rất tiếc khi ngài huy bữa tiệc mùa đông.”
Thái hậu mỉm cười, cầm tách trà.
“Mùa đông quá khắc nghiệt với ta nên đánh chịu thôi.”
“Thái hậu vẫn không thể chịu lạnh nhỉ. Ngay cả ngày xưa, ngài cũng đã phải trải qua một khoảng thời gian khó khăn mỗi khi đông đến.”
“Khi đến tuổi này thì mùa đông với ta càng ngày càng lạnh.”
Trong bầu không khí nhẹ nhàng ấy, Thái hậu nhẹ quấn chiếc khăn tay của mình.
Bà không thể chịu đựng được những cơn mẩn ngứa khắp người vì căn bệnh ngoài da.
Tình hình đã khả quan hơn khi mùa xuân đến.
Giữa mùa đông, mẩn đỏ từ đầu gối nổi lên khắp mặt nên đã đã phải ra lệng hủy bỏ bữa tiệc.
Linh mục lúc đó nói với Thái hậu.
“Cần phải kiên nhẫn hơn. Đức Chúa Trời chắc chắn sẽ ban phước cho ngài.”
‘Phải cống hiến bao nhiêu nữa đây.’
Thái hậu nén tiếng thở dài, nhẹ ấn chiếc khăn tay lên khóe miệng.
“Nhưng trông bà thực sự rất tuyệt.”
“Có lẽ đó là do tôi không còn bị chứng viêm khớp khó chịu làm phiền.”
“Tôi nghe nói bà có một bác sĩ mới. Tôi có thể được giới thiệu với người đó không?”
“Không phải bác sĩ, mà đó là do tôi mới được giới thiệu một loại thuốc.”
Người phụ nữ ấy vừa cười vừa nói, những người ngồi cùng bàn nhìn cô.
“Ý bà là liều thuốc trẻ hoá phải không?”
“Đúng vậy.”
“Ra là nó à? Tôi cũng định mua nó bằng cách đặt hàng qua người hầu, nhưng họ lại từ chối vì tôi không đích thân đến. Các thương gia ngày nay kiêu ngạo thật đấy.”
“Đừng hành xử như vậy và hãy tự mình đến đó đi. Nó thực sự hiệu quả đấy. Nó có hiệu quả với cả chứng đau răng bẩm sinh của chồng tôi.”
Sau đó, những người phụ nữ khác gật đầu.
“Nó cũng có tác dụng với da…”
Câu nói ấy khiến đôi mắt của Thái hậu mở lớn.
“Nó có hiệu quả ngay cả đối với bệnh ngoài da không?”
"Vâng, thưa bệ hạ. Anh trai tôi cách đây một thời gian có bị nổi vảy ở vùng bụng dưới với cảm giác ngứa ngáy nhưng sau khi uống thứ thuốc ấy, da anh ấy đã trở lại như bình thường.”
Triệu chứng như căn bệnh ngoài da trên người Thái Hậu vậy.
‘Nó cũng có thể có tác dụng với mình…’
“Họ bán những thứ đó ở đâu?”
bà hỏi.
***
Một khoảng thời gian trước bữa tiệc, cả nhà tôi rời khỏi lâu đài.
“Mong mọi người đừng lo lắng về lâu đài và hãy tận hưởng bứa tiệc.”
Trong khi Dubos đang cúi chào cha, chủ tịch tiến lại gần tôi nói nhỏ.
“Xin hãy luôn mang theo thiết bị liên lạc bên mình.”
“Tất nhiên, ông cũng nên chăm sóc bản thân tốt hơn.”
Tôi cau mày nói thế, chủ tịch ho khan một tiếng.
“Vậy thì! Bảo trọng. Nhé?”
“…Được thôi.”
Từ khi mất đi vợ và con trai, chủ tịch đã liên tục bỏ bữa mà chẳng có người quan tâm.
“Vậy… người sẽ không kể cho họ nghe về quá khứ của mình à?”
Nghe lời chủ tịch, tôi liếc nhìn cha và hai anh.
“Mang thêm chăn theo. Nếu con gái ta bị cảm lạnh thì mọi chuyện sẽ không xong với các ngươi đâu.”
“Các ngươi đang giỡn mặt ta hả? Đặt thêm đệm, thêm đệm vào!”
“Các ngươi chỉ có vậy để phục vụ LeBlaine thôi sao?”
Vị chủ tịch đang nhìn gia đình với đôi mắt lim dim.
“Chà, chắc là họ sẽ không bình tĩnh được khi nghe mọi chuyện đâu.”
Tưởng tượng cảnh cha và mọi người đốt nhà thờ, toàn thân tôi rùng mình.
“Nếu chúng ta gây chiến với nhà thờ, toàn bộ người nhà Dubbled có thể sẽ chết…”
“Người sẽ phải giữ kín tiếng đấy.”
Tôi nhẹ gật đầu.
Chúng tôi lên xe ngựa.
***
Chúng tôi mất hai ngày để tới thủ đô.
Tốc độ khác biệt hẳn, khi so với chuyến đi mười ngày từ cung điện đến nhà Dubbled của xe ngựa Hoàng gia.
Xuống xe, tôi há hốc.
Một khu vườn trải dài vô tận được chăm sóc vô cùng tốt.
Dinh thự này là tòa nhà lớn nhất và hoành tráng nhất mà tôi từng thấy.
Ba tòa nhà nối liền với nhau cao chọc trời.
Vô số người hầu đứng thành hai hàng trên đường dẫn vào dinh thự, cúi đầu.
“Kính chào chủ nhân.”
“Kính chào chủ nhân.”
Bất ngờ trước tiếng chào lớn của họ, tôi ôm lấy tay cha.
Lúc đó, một người đàn ông mặc áo đuôi tôm gọn gàng lên trước giữa dàn người hầu.
“Kính chào tiểu thư.”
Anh nở một nụ cười khi thấy hình ảnh tôi trốn sau một cánh tay to lớn.
“Tên tôi là Hederson. Thật vinh dự được gặp mặt người.”
“Em là Leblaine…”
“Người đáng yêu hơn tôi tưởng. Mọi người ở đây đều mong được đến ngày được nhìn thấy người.”
Cha ôm tôi và nói:
“Javelin đâu?”
Javelin là em gái cùng cha khác mẹ của cha, hay nói cách khác, là dì của tôi.
Một trong hai người sống sót sau cuộc nội chiến đẫm máu của nhà Dubbled trong quá khứ.
Bây giờ cô ấy đang phụ trách các gia tộc nhánh của Dubbled.
“Ngài ấy đã dự tiệc rồi ạ.”
“Nếu dì ấy đã đến bữa tiệc thì dì sẽ ở đó khoảng bốn ngày.”
Quản gia Hederson mỉm cười trước lời mỉa mai của Isaac.
Chúng tôi cùng nhau bước vào dinh thự, và khung cảnh bên trong còn lộng lẫy hơn vẻ ngoài.
Trong khi cha và các anh đi thẳng tới thư viện và phòng làm việc, tôi theo Hederson về phòng của mình.
“Vậy, tiểu thư, đây là căn phòng người sẽ ở.”
‘Tuyệt thật đấy!’
Mặc dù không lớn bằng phòng của tôi ở nhà nhưng nơi đây có đủ nhà bếp, phòng thay đồ, phòng ngủ, phòng học và phòng tắm, tất cả đều rất sang trọng.
Nó giống phòng ở chính thức của một tiểu thư quý tộc hơn là phòng khách.
Tôi chạy nhanh đến ghế sofa ôm lấy chiếc đệm.
Lea, người đi cùng tôi, mỉm cười và hỏi, “Người có thích nó không?"
“Đương nhiên là thích rồi.”
“May thật đó.”
“Nhưng Lea, hôm nay quần áo của chị khác thế.”
Dù thường ngày cô mặc đồng phục hầu gái, nhưng hôm nay lại là bộ giáp cùng chiếc áo choàng đen có biểu tượng Dubbled.
“Trong thời gian người ở đây, tôi sẽ đảm nhiệm vai trò hộ tống.”
"Ồ!"
“Ngài hạnh phúc đến vậy sao?”
“Lea thật tuyệt vời…”
“Tôi rất vui lòng nhận lời khen ấy.”
Trong khi tôi và Lea đang nói chuyện thì người quản gia đưa ai đó đến.
Một cô gái khoảng mười lăm tuổi, xinh đẹp với mái tóc đỏ rực, đôi mắt xanh lục và những đốm tàn nhang trên mũi.
“Tên tôi là Laura, tôi được phân công làm hầu gái riêng của người.”
Một cô gái vui vẻ và tươi tắn. Lea thì thầm, “Cô ấy là em họ của Linda."
‘Aha.’
Các người hầu khác cũng đến gặp và chào hỏi tôi.
Sau khi gặp mặt tầm năm mươi người, từ người giúp việc đến đầu bếp, tôi đưa ra câu hỏi quan trọng nhất.
“Vậy tội ác trước đây của mấy người là gì?”
***
Một hàng dài người đứng trước mặt Theodore Dubbled, người đã trở lại dinh thự sau 5 năm.
Theodore trông đã già hơn, có thể do một năm trên chiến trường, hoặc do độ tuổi 30 đã có ảnh hưởng đến ông.
Hai người con trai đứng hai bên ông ngày càng trường thành đến mức không còn nét như xưa nữa. Càng lớn, đôi mắt của cả hai càng giống cha.
Công tước liếc nhìn vô số hiệp sĩ đang quỳ một gối, cũng như các nhân viên và quản lý bên cạnh họ.
Công tước đã tập hợp tất cả mọi người ngay khi ông đến. Từ Irie - lực lượng bảo vệ dinh thự cho đến Ambu (Phòng thông tin).
Nhìn thấy tất cả những nhân sự này đã tập hợp lại, xem ra công việc đã được xác lập vững chắc.
Liệu là một cuộc chiến với một nhà khác?
Hay Thượng nghị viện lại gây rắc rối gì?
Cuối cùng Công tước cũng lên tiếng.
“Các ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm nếu Leblaine cảm thấy không thoải mái ở đây.”
Đôi mắt của những người không hiểu lời nói của anh mở to.
Ám hiệu?
Một khẩu hiệu mới?
'Ý ngài ấy là gì?’
Giữa bầu không khi kì lạ ấy, hai người anh của tôi ở bên cạnh Công tước tiếp lời.
“Nếu con b… Leblaine không thể ngủ ngon thì đó là lỗi của mấy người.”
“Chỉ cần con bé bị động đến một sợi tóc thì các ngươi sẽ không được yên nghỉ đâu.”
…Cái gì?
Các viên sĩ quan chớp mắt nhìn Công tước và hai người con trai.
Giọng nói của Công tước lại vang lên.
“Toàn bộ lực lượng sẽ tập trung vào việc hộ tống Leblain. Nếu có bất kì tên nào đến gần con bé, hãy xác định rõ kẻ đố cho ta.”