‘Không ổn rồi.’
Dubbled không phải là một gia đình sẽ yêu thương nhau.
Các chủ nhà các đời trước coi con cái như một thứ công cụ quyền lực, thậm chí cha của công tước hiện tại còn tàn sát toàn bộ những người con, chỉ còn lại mỗi Theodore và Javelin.
Vậy nên những điều tôi vừa nói có lẽ chẳng có ý nghĩa gì với Javelin.
'Có lẽ sự cố gắng của mình khiến dì ấy thêm tức giận rồi.’
Tôi bào chữa trong tuyệt vọng.
“Vậy, con sẽ không làm dì khó chịu nữa. Con sẽ giữ im lặng và tránh xa khỏi tầm mắt, cẩn thận để không làm phiền dì. Vậy nên dì có thể tha thứ cho con được không…?”
Khi tôi nhìn lên với, khuôn mặt của Javelin bỗng nhăn lại.
“Nhóc…”
“….?”
“….vào phòng đi.”
Javelin đi ngang qua tôi.
Sau khi cô ấy đi hẳn, tôi thở dài.
Lea lẩm bẩm với vẻ mặt tội lỗi,
“Tiểu thư, vì tôi mà…”
‘Không, không phải do Lea.’
Tôi mở rộng vòng tay với vẻ mặt chán nản, và như mọi khi, Lea nhẹ ôm tôi.
Rầm, rầm, rầm, rầm!
Bỗng có tiếng bước chân nặng nề của những người hầu.
“Thưa ngài, Thái hậu vừa ngất!”
Nghe thấy thông tin ấy, tôi ôm chặt vai Lea trong tay.
‘Mọi chuyện bắt đầu rồi.’
***
Adolf lao vào cung điện để kiểm tra tình hình. Tuy đang được chăm sóc bởi Thái y nhưng Thái hậu vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Vị Thái y tỏ ra bối rối.
“Chúng tôi không biết. Cách đây một tuần Thái hậu đột nhiên khỏe mạnh hơn bình thường. Nỗi đau mà ngài ấy phàn nàn liên tục biến mất. Khả năng đi lại và nước da của Thái hậu cũng cải thiện rất nhiều, vậy mà tự nhiên chuyện này lại xảy ra…”
“Thuốc độc?”
“Kết quả kiểm tra không có.”
Thái y hỏi cung nữ của Thái hậu.
“Thức ăn của ngài ấy có vấn đề gì không?”
“Điều đó không thể xảy ra được! Thái hậu có người thử độc riêng, nếu có vấn đề gì thì người đó sẽ gặp vấn đề trước.”
Ngài ấy cũng không bị dị ứng gì cả.
“Gần đây ngươi có nhận thấy điều gì bất thường không?”
“Ngoài việc uống liều thuốc tuổi trẻ…”
“Liều thuốc tuổi trẻ. Ý ngươi là loại thuốc họ đang bán trên thị trường à?!”
Thái y rên rỉ và nhìn Thái hậu vẫn chưa tỉnh lại. Tại sao ngài ấy lại quá non nớt như vậy?
Thuốc không được Thái y xác nhận thì không được mang vào cung, chúng có thể được sử dụng với mục đích đầu độc.
“Nhưng thuốc đó cũng có nhiều người dùng, và họ không gặp vấn đề gì cả?”
Người giúp việc liếc nhìn Adolf.
“Không phải loại thuốc trên thị trường, mà là thuốc do linh mục điều chế với hiệu quả tương tự.”
Nghe vậy, mọi người nhìn Adolf.
Hắn ta cũng rất bối rối.
‘Cái quái gì đang diễn ra vậy?’
Chắc hẳn hắn đã đánh cắp phương pháp sản xuất từ Đỉnh của Hy vọng. Nhưng tại sao chỉ có Thái hậu gặp vấn đề?
Nếu việc này là sự thật thì tình trạng hiện tại của Thái hậu sẽ hoàn toàn là lỗi của hắn ta nhưng hắn cũng không thể thừa nhận bản thân đã ăn cắp công thức.
Nếu một linh mục trục thuộc nhà thờ trung tâm phạm tội trộm cắp thì sẽ bị đuổi ngay lập tức.
‘Mình cần phải đổ lỗi cho bên đó.’
Adolf lập tức liên lạc với một người làm ở bên Đỉnh của Hy vọng.
***
Martin, một người làm ở Đỉnh của Hy vọng trong ba năm trời, chặc lưỡi.
Vì lòng tham nên hắn chấp nhận lời đề nghị của tên linh mục mà không biết mức độ nghiêm trọng của sự việc.
“Thực sự không ai gặp vấn đề gì khi dùng thuốc hay sao?”
“Đúng vậy, bệnh nhân chưa bao giờ đến tái khám vì tác dụng phụ cả.”
“Vậy thì hãy tạo ra một cái đi.”
Tên linh mục lôi ra lọ thuốc và bảo hẳn trộn bột này vào một toa thuốc.
Việc này không khó lắm.
Martin là thành viên của đội bảo vệ, hắn nắm rõ lộ trình tuần tra và thời gian thay ca của lính canh hơn bất kỳ ai khác, thậm chí còn biết khi nào các người làm rời đi.
Lợi dụng lúc vắng người, hắn tiến vào nhà kho, lần mò dựa vào tường trong bóng tối và tiến đến kho chứa liều thuốc tuổi trẻ.
Năm năm qua, Đỉnh của Hy vọng đã lớn mạnh hơn rất nhiều nên trong nhà kho có quá nhiều hàng hoá.
Gạt mồ hôi trên trán bằng mu bàn tay, hắn ta xé rách bao tải.
“Ngươi đang tìm gì thế?”
“Tìm gì nữa…tất nhiên là thuốc…ugh!”
Ánh sáng chiếu vào căn nhà kho tối lờ mờ.
Một cô gái đang ngồi trên bao tải mỉm cười.
“Luminous sao?”
“Cái, cái, cái gì! Nhóc là ai?!
Hắn sợ hãi lắp bắp nói.
Sau lưng hắn là phó chủ tịch và trợ lý Curtis.
“Ngươi đang làm gì ở đây?"
Mặt Martin tái nhợt trước câu hỏi của họ. “Cái, cái đó…”
“Tôi, tôi được Người đứng đầu bảo đi tìm thứ gì đó.”
Hắn định lợi dụng lúc Phó chủ tịch cố gắng xác thực thông tin thì bỏ trốn.
“Làm sao ngươi biết được mặt Chủ nhân?”
Cô gái bước đi nhẹ nhàng và đưa phần thân trên của mình ra với hai tay đặt sau lưng.
“Người đang viện cớ vớ vẩn gì thế?”
"….Gì?"
“Ta có ra lệnh như vậy khi nào?”
Martin bật cười trước lời nói của đứa trẻ.
“Làm sao mà một con nhóc lại có thể là người đứng đầu…!”
Seria tóm lấy cổ hắn ta như thể sắp vặn đứt nó vậy.
“Suỵt- chủ nhân chưa cho phép ngươi nói.”
“…..!”
Không đời nào!
Đỉnh của Hy vọng đã vượt lên trước các đối thủ cạnh tranh lên chỉ sau 5 năm.
Bọn họ độc quyền phân phối và kiểm soát toàn bộ dòng chảy Spinel trong vương quốc.
Việc người đứng đầu một tổ chức như thế chỉ là một bé gái dưới 10 tuổi liệu có hợp lý không?
Tuy nhiên, ngay cả Phó chủ tịch cũng rất lịch sự với đứa nhóc này.
“Thả hắn ra."
Đứa trẻ chậm rãi bước tới.
“Ta nghĩ ta đã đối xử khá tốt với người làm công ở đây.”
Cổ họng Martin khô khốc khi nghe tứng lời nói của đứa trẻ trước mặt.
Bàn tay nhỏ bé ấy nhẹ chạm vào vai Martin, toàn thân hắn run bắn lên khiến hắn không thể trả lời rõ ràng
“Phải không? Ngươi nghĩ sao."
“Cái đó, tôi…”
Cô bé nhún vai.
“Mà, vậy thôi...”
“…gì cơ?”
“Ta không muốn tha thứ cho ngươi.”
Trong chốc lát, hắn thấy mu bàn tay của đứa trẻ sáng lên, rồi một cảm giác nóng rát bao phủ toàn thân hắn.
Bàn tay ấy ngày càng đỏ rực, đốt cháy cơ thể kẻ phản bội.
“Agghhh—!”
Martin, người đang run rẩy nãy giờ, nói: “C, cứu tôi với!”. Rồi ngã xuống.
Cô bé bỏ đi với khuôn mặt vô cảm.
Curtis nuốt nước bọt trước cảnh tượng ấy, Seria thì nhìn chằm chằm vào lưng đứa trẻ với trán nheo lại.
Phải là một pháp sư rất mạnh mẽ mới có thể khiến một người đàn ông thành ra như vậy.
Ai có thể ngờ rằng chủ nhân đầy quyền lực của tổ chức lại chỉ là một đứa trẻ nhìn chưa tới 10 tuổi.
“Tiểu thư đã trưởng thành theo cách thật tuyệt vời!”
Seria lẩm bẩm.
LeBlaine, người mà cô gặp sau vài năm, đã trở thành tiểu thư thực sự của Dubbled.
***
<Văn phòng của Seria>
Đứng trước tấm gương cỡ toàn thân, tôi đang phải đội ba chiếc mũ, hai chiếc khăn quàng cổ, găng tay cùng nhiều phụ kiện khác.
“À, tôi nghĩ cái này cũng hợp với ngài đấy.”
Seria, người đã khoác cho tôi rất nhiều thứ, tiếp tục mang cho tôi một đống đồ khác.
"Thế là đủ rồi. Em không cần nhiều vậy đâu.”
“Ngài trông thật đẹp dù có mặc bất kì thứ gì.”
Tôi gấp những thứ Seria đưa cho tôi lại rồi cho vào hộp.
Những hàng hóa này đều là cổ phiếu quý giá để kiếm tiền.
“Chị đã chăm sóc Martin chưa?"
“Rồi.”
"Được, vậy em trở về đây.”
“Ngài hãy ở lại lâu hơn chút đi. Đây là lần đầu tiên ngài đến tham quan nơi này mà. Tôi có rất nhiều thứ muốn khoe với ngài đấy,” Seria nói, đôi mắt lấp lánh.
“Nhưng mà, liệu có ổn không khi ngài lộ mặt với Curtis?”
Tôi gật đầu trước lời nói của cô ấy.
“Đó là người mà Seria tin tưởng. Vậy thì em cũng sẽ tin tưởng anh ấy.”
“Tôi vô cùng cảm kích. Vậy thì, đây là những gì ngài đã yêu cầu.”
Seria đưa cho tôi một chiếc phong bì. Tôi kiểm tra nội dung và gật đầu.